Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 12: Con trai có gì đó không ổn




“Bổn vương phi phải sống thật xinh đẹp... Cái nốt đỏ đáng ghét này, ta ở chùa miếu nhiều ngày như vậy còn chưa xẹp xuống? Phiền muốn chết! Mau lấy gương lại đây!”

Khương Ấu An đang nghĩ ngợi thừa dịp mẹ chồng tâm tình tốt rồi hẳn đi, chỉ là một chân đang nâng lên chợt hạ xuống rồi lại nâng lên, cứ ngập ngừng tiến thoái lưỡng nan.

“Sao cô ta còn chưa tới?”

“Để lão nô ra ngoài xem sao.”

Khương Ấu An đành phải đi vào.

Người phụ nữ trung niên trước mắt, một thân cẩm y hoa phục, dung nhan cực kỳ diễm lệ, tuy rằng có tuổi tác, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được khi còn trẻ bà là một mỹ nhân nức tiếng.

Gương mặt bảo dưỡng tốt, có điều những nốt đỏ nhỏ nổi chi chít khắp khuôn mặt.

“Vương phi nương nương...”

Thấy rõ người tới, Thần Nam vương phi sửng sốt.

Sau đó quan sát nàng dâu hờ vài cái, cuối cùng rơi vào khuôn mặt của con bé. Đêm thành thân nó đã khóc nháo từ phòng chạy ra, chính bà cũng nhìn qua bộ dạng của con bé đó, làm sao khác biệt lớn so với bây giờ nhỉ? Thần Nam vương phi ngồi ở thượng vị, hừ mạnh một cái, ba hai một.... nã pháo.

“Cô cho rằng Thánh thượng ban hôn, Bổn vương phi không dám đuổi cổ khỏi vương phủ đúng không? Đêm thành thân, cô quấy khóc, ngày lại mặt nhà mẹ đẻ lại làm vương phủ trên dưới này trở thành nhàn thoại cho bá tánh đem ra làm trò cười! Những quý mệnh phụ trong kinh thành ai mà không biết Bổn vương phi tới chùa miếu thanh tu, những chùa khác thì không đi, một hai phải tới chùa miếu mà tôi ở, còn không phải đến cười nhạo Thần Nam vương phủ trước mặt tôi khó mà tịnh tâm được sao?”

“Nhìn thấy cô liền tức run người, đi đi, đừng có ở đó làm chướng mắt tôi.”

Khương Ấu An:...

Thần Nam vương phi một khi mở miệng là không có đình chỉ, Khương Ấu An không thể tưởng tượng được. Một người tính tình nóng nảy như Thần Nam vương phi, có chuyện nói thẳng, làm sao dưỡng ra được đại boss Mặc Phù Bạch tính tình lạnh nhạt?

Nhìn mẹ chồng Vương phi a.k.a súng máy, nã tạch tạch liên tù tì, Khương Ấu An nhớ tới thời điểm còn rất nhỏ từng xem qua một bộ phim điện ảnh.

Quan cửu phẩm tép riu của Châu Tinh Trì.

Dưới sự huấn luyện của Vương phi có thể khiến người chết bị mắng cho sống dậy. Lúc này mẹ Trương từ ngoài tiến vào, “Vương phi, Thế tử điện hạ tới.”

Giây tiếp theo Khương Ấu An chứng kiến được cái gì gọi là lật mặt như lật bánh tráng. Một giây trước, còn phun phì phèo giây kế tiếp liền đổi thành mặt mày nhu hòa hiền lành của mẹ hiền.

Khương Ấu An:?!



“Con trai ơi ~~~ “

Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch vào trong, Thần Nam vương phi bước đi như bay nhào tới chỗ con trai. Có điều Mặc Phù Bạch quăng cho một ánh mắt, làm Thần Nam vương phi vội vàng phanh gấp, đỡ búi tóc và trâm cái, khẽ khàn nói: “Con trai, sao con còn chưa nghỉ ngơi vậy? Đầu mùa thu trời se lạnh rồi, sao con ăn mặc ít vải như vậy? Nhiều ngày không gặp con, trông con gầy gò nhiều hơn vậy? Con...”

“Mẫu thân, con cho rằng con đã nói rất rõ ràng với người.” Mặc Phù Bạch nhíu mày. Thần Nam vương phi vội vã che miệng, “Mẫu thân không nói nữa, không nói lời vô nghĩa.”

Khương Ấu An đã tiếp thu kiến thức thực tiễn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn....

Có thể khiến mẹ chồng Vương phi nói ra những lời đại loại đá cha chồng Vương gia, ở trước mặt con trai, liền hiền từ không khác gì thỏ con. Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch tới bên cạnh Khương Ấu An sau đó liền thối lui ra ngoài cửa.

Thần Nam vương phi trở về vị trí ngôi, mắt và tim đều là con trai, một chút dư thừa cũng không có cho nàng dâu.

“Thế tử điện...” Còn chưa có nói xong đã bị Mặc Phù Bạch lãnh đạm nhìn Khương Ấu An, con ngươi bình lặn.

“Ai cho phép bà đứng nói chuyện với Bổn thế tử?” Mặc Phù Bạch lạnh lùng nói, “Ghế trên kia.”

Mẹ Trương chạy nhanh tới ghế trên.

Thần Nam vương phi bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng chốc lát lại không nghĩ thông. Khương Ấu An biết rõ, đại boss rất phản cảm việc người khác nhìn xuống hắn, cho nên thường bắt người đổi diện ngồi xuống.

“Ở chùa Ngọc An nhiều ngày, có chuyện gì xảy ra không, thưa mẫu thân?” Mặc Phù Bạch hỏi thăm Thần Nam vương phi.

“Còn không phải do phu nhân Lưu Quốc công...”

Mắt thấy mẹ mình chuẩn bị nói không ngừng nghỉ, hắn trực tiếp ngắt lời bà, ra hiệu cho mẹ Trương nói: “Bà tới.”

“Hồi bẩm Thế tử, buổi sáng hôm nay, phu nhân nhà Lưu Quốc công và tính cả hai vị phu nhân nhà hầu tước đi cùng với Mộ Chiêu nghi nương nương tới chùa Ngọc An dâng hương bái phật, kể rằng sự tình Thế tử phi nhà chúng ta về nhà mẹ đẻ... Lời lẽ dĩ nhiên không dễ nghe chút nào...”

Mặc Phù Bạch mặt không biểu tình, “Mộ Chiêu nghi?”

“Là vị hay qua lại với Ngọc quý phi, gần đây rất được Thánh thượng sủng ái, xuất thân từ thương hộ.” Vương phi chen ngang còn chưa dứt lời đã bị Mặc Phù Bạch ghim ánh mắt cấm khẩu, khiến bà nói càng lúc càng nhỏ. Vẻ mặt ủy khuất đó làm mọi người có suy nghĩ không phải là mẹ của đại boss, Khương Ấu An lâm vào suy tư.

Mộ Chiêu nghi, hẳn là trưởng nữ nhà họ Mộ ở kinh thành, là gia đình có địa vị ngang hàng với nhà họ Khương, đều là thương nhân, nhưng may mắn trưởng nữ nhà họ được đương kim Thánh thượng để mắt tới khi ngài đang cải trang vi hành, được rước vào cung sủng ái. Nhớ đến ký ức kiếp trước không ít chuyện phát sinh, Khương Ấu An nhíu mày lại.

Cô dứt khoát không nghĩ tới nữa, ánh mắt rơi vào vai phải của đại boss, trên màu áo trắng không dính bụi có vài sợi tóc vương trên đó. Cô hơi nhích lại gần Mặc Phù Bạch, ngồi ở ghế trên thấy cử chỉ đó làm Thần Nam vương phi có hơi nhướng mày.

Thấy nàng dâu lại gần con trai gỡ vài sợi tóc trên vai xuống.



“Bọn họ đều...” Mặc Phù Bạch chợt phát hiện cái gì đó, ngữ điệu vẫn bình đạm, tiếp tục ra hiệu cho mẹ Trương nói tiếp: “Nói cái gì?”

Mẹ Trương đáp lời, còn Khương Ấu An đã quy củ ngồi bên cạnh. Vậy thôi cũng khiến mẹ chồng Vương phi trừng to mắt, một bộ không thể tin được mắt mình.

Không đúng!

Dựa vào tính tình con trai bà rõ ràng nhất, từ nhỏ không thích nha hoàn hầu hạ, năm 15 tuổi, trong viện bà có một ả nha hoàn nham hiểm háo sắc, có ý đồ quyến rũ con trai Phù Bạch, thiếu chút nữa bị thị vệ đánh chết tại chỗ, kể từ đó, cấm nha hoàn đến gần viện Tử Lâm.

Vừa rồi nàng dâu không chỉ ở cạnh Phù Bạch, mà còn để con bé đó ngồi xuống nói chuyện, từ khi nào con trai cư xử như vậy rồi?

Hình như con dâu còn ở viện Tử Lâm? Thần Nam vương phi càng nghĩ càng kỳ quái. Chỉ là nghĩ hoài không ra nguyên nhân.

“Mẫu thân nên sớm nghỉ ngơi.”

“À ừ, được, con cũng nên nghỉ ngơi sớm.” Thần Nam vương phi phản ứng rồi nói.

Khương Ấu An theo thế, mà đứng dậy hành lễ. Lúc này không đi, còn chờ tới súng máy của mẹ chồng sao! Chuồn lẹ!

Khương Ấu An đẩy xe lăn, đưa Mặc Phù Bạch rời khỏi viện Tuyết Tùng. Thần Nam vương phi đứng dậy, nhìn phía bên ngoài sau đó nhìn xung quanh, làm mẹ Trương không khỏi tò mò nhìn theo.

“Chị Trương, thật không ngờ có ngày con trai lại để con bé đó đẩy nó rời đi! Chị nói đi, tôi không ở trong phủ nhiều hôm, rốt cuộc có phát sinh chuyện gì nha?”

Mẹ Trương suy tư một lát, sắp xếp từ ngữ rồi bẩm, “Vương phi, lúc mới về phủ, lão nô có nghe Ngọc Kiều nói, Thế tử phi điều chế huân hương có thể giảm bớt chứng đau đầu của Thế tử điện hạ.”

“Thật sao? Chứng đau đầu có thể giảm bớt sao?” Thần Nam vương phi kinh ngạc mở to hai mắt.

“Theo lời của thị vệ, đã nhiều ngày không thấy Thế tử điện hạ nổi giận.”

“Ôi chao...”

Thần Nam vương phi nghĩ nghĩ, mày lại nhướng cao, “Con nhỏ đó có vẻ không khó nhìn đến mức đó.”

Mẹ Trương:...

Được rồi, Vương phi nhà bà là cái nết như vậy.

Thị vệ vương phủ nhiều như vậy, Thần Nam vương phi chỉ cảm thấy Từ thị vệ và Cao thị vệ là đẹp nhất trong số đó. Cho nên hai người họ trở thành thân tín bên cạnh Thế tử điện hạ.