Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 31




Mộ Tương chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể “trong sạch” đứng ở nơi này.

Kể từ lúc nhập ma, mỗi tiếng nói cử động của hắn đã thay đổi không kiểm soát được, ngày càng trở nên cực đoan và cố chấp, chấp niệm trong lòng mọc um tùm như cỏ dại. Dẫu hắn biết rõ mình không nên tiếp tục vướng bận, nhưng vẫn sẽ bị vùi lấp bởi lòng không cam và tham niệm vô tận.

Hắn đã sẵn sàng chuộc tội sau khi rời khỏi Luân Hồi Cảnh, vì thế khi Sư Hòa định bắt hắn lên Nhân Quả Đài, hắn cũng không phản kháng quá nhiều.

Nhưng nào ngờ Sư Hòa sẽ moi trái tim hắn, càng không ngờ lần luân hồi thứ một trăm linh tám đã xảy ra mà hắn chẳng hề hay biết.

“Sư Hòa —— rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì…”

Mộ Tương ôm trái tim mình, nơi đó đang đập mạnh mẽ.

Bên chân đột nhiên xuất hiện xúc cảm lông xù xù, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một bóng thỏ quen thuộc.



Nhân Quả Đài thuộc cấm địa của Thái Thanh, Mộ Tương xâm nhập nơi này, bị trưởng lão tông môn giận dữ gầm lên: “Mộ Tương, ngươi có đáng với lương tâm của mình không! Ngươi dùng pháp lực y cho ngươi để xông vào Thái Thanh của ta sao?”

Hơi thở của Mộ Tương thoáng ngưng đọng.

Tuy sớm đã có dự cảm, nhưng khi nghe được những lời này, trái tim vẫn run rẩy dữ dội.

Hắn cố bình tĩnh nhất có thể, nói: “Sư phụ ở đâu?”

“Y? Y đang chịu đựng thay ngươi!” Trưởng lão tức giận đến mức toàn thân phát run, không ai biết Lạc Thần Thượng Nhân tiến hành thuật đổi mệnh, chờ lúc bọn họ biết được thì hết thảy đã muộn.

Ông hít sâu một hơi: “Nếu ngươi còn xem y là sư phụ thì mau cút khỏi đây!”

Đầu ngón tay Mộ Tương run lên không khống chế nổi.

Hắn từng ở trên Nhân Quả Đài, tất nhiên biết cảm giác đó như thế nào.

Dưới Nhân Quả Đài là ngàn vạn vong hồn oán khí ngập trời không muốn giải thoát của Đại Tương. Oán khí của bọn chúng cần ph4t tiết, người bị giam trên đài lúc nào cũng có cảm giác kim châm đâm xuyên mỗi tấc trên da, bên tai như có vô số oan hồn k3u rên.

Chúng không ngừng hút sinh mệnh của những người bị giam cầm, hóa giải oán khí của mình, mới có thể nhập Luân Hồi Đạo rồi chuyển thế tái sinh.

Mộ Tương lập tức đi đến cạnh trưởng lão bên người, viền mắt đỏ bừng: “Ta muốn gặp y.”

Trưởng lão mấp máy môi, cuối cùng không nói ra lời từ chối, trơ mắt nhìn Mộ Tương bước vào nơi đó.

Hừm, chủ yếu là đánh không lại.

Mộ Tương nhìn tám đại trụ càng ngày càng gần, bước chân càng lúc càng chậm lại.

Hắn không biết diễn tả nỗi lòng lúc này như thế nào, buồn bã, bâng khuâng, khó tin…

Bóng dáng màu trắng dần hiện lên trước mắt, Mộ Tương ngơ ngẩn nhìn đối phương. Trên người Sư Hòa không hề thánh khiết sạch sẽ như mọi khi, trên vải mềm rải rác đầy vết máu.

Mộ Tương có cảm giác như thể đã trải qua mấy kiếp, rõ ràng giây trước, hắn vẫn chỉ là một Hoàng đế giả chết thoái vị của Đại Tương, Sư Hòa là Quốc sư Đại Tương, vì can thiệp quá nhiều chuyện phàm trần nên thân tử đạo tiêu trước mắt hắn ——

Hiện giờ lại bị giam cầm trên Nhân Quả Đài, bị vô vàn oan hồn vờn quanh đòi hỏi.

Chỉ mỗi giọng nói Sư Hòa vẫn thanh lãnh bình đạm giống trước kia: “Đi ra ngoài.”

“…” Mộ Tương hơi hé miệng, “Tại sao?”

Sư Hòa không trả lời: “Về nơi ngươi nên đi.”

Đôi mắt Mộ Tương đỏ lên: “Ta nên đi nơi nào? Sư phụ ngươi nói cho ta biết! Ta nên đi đâu?”

Hắn đi đến trước mặt Sư Hòa, khuỵu một đầu gối trên đất, muốn nhìn gương mặt Sư Hòa.

Sư Hòa cuối cùng cũng ngước mắt, thần sắc giống hệt quá khứ, nhưng màu môi nhợt nhạt hơn rất nhiều, là sự suy yếu mà Mộ Tương chưa từng bắt gặp.

“Ta không còn là sư phụ ngươi.” Mặc dù bị giam cầm, song Sư Hòa vẫn giữ tư thái thong dong, “Ngươi muốn đi đâu thì đi.”

Cho dù là lúc trước bị trục xuất sư môn, hoặc sau đó Mộ Tương tạo ra nghiệt nợ ngập trời, Sư Hòa cũng chưa bao giờ nói rằng Mộ Tương không còn là đồ đệ của y nữa.

“Nơi ta muốn đi vẫn luôn là bên cạnh ngươi, chẳng lẽ sư phụ không biết sao?” Mộ Tương cười bi thương, “Dựa vào đâu…”

Khóe môi Sư Hòa khẽ nhúc nhích, nhưng rồi cũng chưa nói gì.

Dù thân không tội nghiệt, nhưng người tới gần Nhân Quả Đài cũng sẽ không dễ chịu. Mộ Tương lại lần nữa cảm nhận được nỗi đau thân thể bị xé rách, mỗi phút mỗi giây đều là tra tấn.

“Ngươi dựa vào đâu? Ngươi dựa vào đâu mà chịu tội thay ta?” Mộ Tương run rẩy toàn thân, “Nếu ta không còn là đồ đệ của ngươi, sai lầm mà ta phạm phải có liên quan gì đến ngươi? Tại sao ngươi lại thay ta quỳ gối ở đây!”

Sư Hòa thở dài: “A Tương, đừng nháo.”

Mộ Tương ở bên cạnh Sư Hòa trăm năm, đã hơn một lần nghe thấy câu này.

Thời niên thiếu hắn bướng bỉnh đùa giỡn mắc lỗi, Sư Hòa cũng sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: A Tương, đừng nháo, rất hiếm khi phạt hắn.

Sau đó hắn mượn cảm giác say đi hôn Sư Hòa, nói với y rằng: “Ngươi giúp ta hỏi thử sư phụ xem, A Tương hôn y, y có thích không”. Hắn cũng chỉ nhận được một câu “Đừng nháo”.

Tới bây giờ, hắn phạm phải một sai lầm to lớn tày trời, Sư Hòa thay hắn gánh chịu mà không có sự đồng ý của bất kỳ ai, vô số tội nghiệt và hành hạ đều quy về câu “A Tương, đừng nháo”.

“Tại sao chứ…” Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Mộ Tương, “Ngươi có từng hỏi ta có sẵn lòng hay không sao? Ngươi dựa vào đâu mà thay ta chịu tội? Ngươi quỳ gối ở đây, có khác gì giết ta không?”

“…” Ngón tay Sư Hòa thoáng nhúc nhích, dường như muốn giúp hắn lau đi vệt nước mắt, nhưng lại bị xích khóa hồn hạn chế động tác.

Sư Hòa chưa bao giờ nói lời yêu hắn, giống như một thể xác lạnh như băng, không có thất tình lục dục của nhân thế.

Suốt một quãng thời gian rất dài, Mộ Tương đều cho rằng đối với Sư Hòa, mình cũng không khác gì những người khác.

Vậy tại sao phải làm như thế, dù sao chăng nữa cũng không phải vì cái gọi là dạy con không tốt thì “phụ” (cha) có lỗi đi.

Mộ Tương kìm chặt nắm tay, nhìn xích khóa hồn siết đỏ cổ tay Sư Hòa: “Chi bằng lúc trước ngươi giết ta luôn đi.”

Hắn thậm chí không biết liệu Sư Hòa có thể rời khỏi đây không.

Lúc trước hắn ở Nhân Quả Đài một tháng là đã sắp không chống đỡ nổi, nhưng thực tế phải chịu đựng đủ một trăm linh bảy ngày, cung cấp sinh mệnh để nhóm vong hồn nhóm hấp thu. Khi ấy, mặc dù rời khỏi đây, sợ rằng cũng chỉ còn một thể xác già nua, sống không được mấy ngày.

Cuối cùng Sư Hòa chỉ nói: “Đi đi, đừng trở lại.”

Tầm mắt Mộ Tương mờ nhòe, giọng run lên: “Đi? Ta không phải học trò tốt gì, hiện ta có thêm một thân pháp lực của ngươi, ngươi sẽ không sợ rằng sau khi rời khỏi đây, ta sẽ làm ra chuyện gì sao…”

“Những ngày sau ngươi đều phải tự đi, A Tương ——” Sư Hòa gọi tên huý của hắn, giọng điệu vẫn bình thản, “Hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ điều gì.”

Không ai có thể chăm sóc cho hắn được nữa.

Mộ Tương run rẩy vươn tay lột áo Sư Hòa, để lộ một mảng da lớn trên ngực.

Sư Hòa hiếm khi cau mày, né người ra sau.

Mộ Tương không theo như ý y, hiện tại Sư Hòa vốn dĩ không thuyết phục được hắn, chỉ có thể bị buộc phải lộ ngực. Vết sẹo và những sợi đen bại lộ trong không khí, cũng rơi vào trong mắt Mộ Tương.

Mộ Tương lẩm bẩm một mình trong tuyệt vọng: “Ngươi đã làm gì…”

Đáp án đã sáng tỏ, Sư Hòa moi sống trái tim của hắn, cũng đào ra trái tim của mình, hai người trao đổi, đổi mệnh của cả hai.

Trên người hắn là công đức vốn thuộc về Sư Hòa, còn Sư Hòa thay hắn chịu đựng tội lỗi hắn phạm phải.

“Ngươi vẫn còn hàng nghìn năm nữa. Ký ức này sẽ từ từ phai nhạt, không có gì tồn tại mãi mãi.” Sư Hòa rũ mắt, như đang châm chước từ ngữ, “A Tương, đừng tùy hứng… Cũng đừng sợ hãi.”

……

Mộ Tương không biết mình đã rời khỏi nơi đó bằng cách nào. Đấy là lần đầu tiên hắn nghe Sư Hòa nói với mình bằng giọng điệu ngầm dỗ dành như thế.

Nhưng lại là nhằm dỗ hắn rời đi, có lẽ ngày sau cũng không thể nào gặp nhau nữa.

Hắn không chấp nhận nổi, không chấp nhận được việc Sư Hòa chết vì gánh chịu những lỗi lầm mà hắn gây ra, càng không chấp nhận được việc Sư Hòa chết trước hắn.

Sư phụ của hắn phải là thần minh cao cao tại thượng, mà không phải trạng thái suy yếu đến hắn cũng có thể động thủ như hiện giờ.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy vài sợi bạc trên tóc Sư Hòa, có nghĩa là sinh mệnh lực của y đang dần trôi đi.

Song hắn còn chẳng có lý do náo loạn ầm ĩ, Sư Hòa đã tới nông nỗi này vì hắn, hắn không có tư cách tùy hứng. Hắn thậm chí không dám nói ra câu “Nếu ngươi chết thì ta sẽ đi theo ngươi”, bởi vì quả tim trong ngực hắn là của Sư Hòa.

Nhưng dựa vào đâu cơ chứ?

Sư Hòa không yêu hắn, lại dựa vào đâu mà chịu khổ thay hắn?

Tại sao hắn phải nhận sự thương hại của Sư Hòa, không có nổi một cơ hội từ chối, phải một mình lẻ loi bước qua hàng nghìn năm kế tiếp?

Vị trưởng lão trước đó cản hắn xuất hiện cách đấy không xa: “E rằng hành động của Lạc Thần Thượng Nhân đã được quyết định xong khi biết ngươi phạm sai lầm.”

Mộ Tương thoáng ngẩn ngơ: “…”

“Lúc trước nhốt ngươi trên Nhân Quả Đài một tháng, đại khái là vì muốn ngươi rút ra một bài học.” Trưởng lão khẽ thở dài, “Hẳn Thượng Nhân muốn ngươi sau này suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì.”

“Mộ Tương, ta cũng xem như đã nhìn ngươi lớn lên, không biết tại sao ngươi lại đi tới tình trạng hôm nay.”

“Thượng Nhân nguyện ý bảo vệ ngươi, ta không có gì để nói, nhưng về sau sẽ không ai che chở ngươi nữa.”

“Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, ngần ấy năm ngươi muốn cái gì mà y không thỏa mãn ngươi chứ? Nhưng ngươi lại khăng khăng đòi thứ y không có.”

Thuở bé Mộ Tương ưa ngọt, cũng yêu một vài món ăn phàm trần đồ ăn. Lạc Thần Thượng Nhân, người từ trước đến nay coi bế quan làm chủ, hàng tháng sẽ đi phàm trần trước một lần, mang về cho Mộ Tương một ít đồ hắn thích.

Sau đó, hắn nhìn thấy sư huynh trong tông môn tỏ tình với sư tỷ thì tặng một cây trâm, hắn cũng muốn một cây. Vì thế ở dịp sinh nhật trưởng thành, hắn hỏi xin Sư Hòa, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Sư Hòa đáp ứng bất cứ điều gì hắn muốn, ngoại trừ tình cảm vô vọng đó.

Song thật sự không có hồi đáp ư?

Mưa to ào ạt làm ướt đẫm quần áo của Mộ Tương.

Hắn không dùng pháp lực ngăn cản, mặc những hạt mưa lạnh băng rơi vào người. Nhớ lại lần luân hồi cuối cùng, Sư Hòa tặng cho hắn hoa dành dành, còn cả hôm lễ Chi Hương bọn họ chậm rãi dạo bước giữa cảnh đêm kinh thành huyên náo. Bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường, lắng nghe tiếng thở đều đặn của nhau…

Và cuối cùng hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, Sư Hòa tới tìm hắn hỏi ra câu kia —— “Điện hạ còn thương ta không”.

Những điều này không được tính là hồi đáp sao?

Trưởng lão thở dài: “Ngươi phải biết rằng, nếu ma tu chết, là sẽ không có kiếp sau.”