Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 101: Cao Thủ Thuần Hóa Rồng.




Tương Trọng Kính dè dặt đi tới, víu lấy đầu gối của Cố Tòng Nhứ, ngước mắt nhìn y: “Canh Ba ơi, Canh Ba à.”

Cố Tòng Nhứ không nhìn hắn, tầm mắt vẫn chăm chú dõi theo phương xa, chỉ là nếu nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt của y không tập trung nhìn vào một chỗ, mà giống như là đang ngẩn người hơn.

Y thà ngẩn người chứ không muốn để ý Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính thầm thở dài một hơi trong lòng, nhón chân muốn hôn Cố Tòng Nhứ giống như lúc trước, nhưng khi môi hắn chỉ còn một một xăng ti mét nữa là chạm vào môi Cố Tòng Nhứ, đột nhiên cả người không thể nhúc nhích được.

—Không biết từ khi nào trên người Cố Tòng Nhứ xuất hiện từng dải tơ lụa màu đen tựa như linh lực, quấn quanh eo của Tương Trọng Kính cố định hắn tại chỗ, không cho hắn sáp tới hôn.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nói với vẻ sâu xa: “Ngươi thật sự tức giận đến vậy?”

Ngay cả hôn cũng không muốn.

Cố Tòng Nhứ thấy ngón tay của hắn vẫn không an phận cố gắng duỗi tới muốn kéo áo mình thì khẽ nhíu mày, lại phóng ra tia linh lực giống dây leo trói lại cặp móng vuốt quào loạn kia, cuối cùng cũng chịu quay đầu mắt đối mắt với Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính thấy y đã chịu nhìn mình, vội vàng nở nụ cười xinh đẹp chí mạng, âm mưu dùng sắc đẹp để được xin tha thứ.

Cố Tòng Nhứ nhìn hắn hồi lâu, mới vươn tay ra nắm lấy cằm của Tương Trọng Kính.

Tư thế này quá mức cường thế, cộng thêm Cố Tòng Nhứ đang ngồi trên bệ cửa, vô tình khiến cho Tương Trọng Kính có thể nói là chịu cảm giác bị áp bách kinh hoàng, hắn không nhịn được mà khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ tới Cố Tòng Nhứ còn đang giận nên cố gắng chịu đựng, thuận theo tư thế của Cố Tòng Nhứ mà ngước mặt lên, lộ ra cái cổ trắng muốt.

Hoàn toàn bày ra tư thế để Cố Tòng Nhứ muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng Cố Tòng Nhứ cất giọng khàn khàn nói: “Tương Trọng Kính, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ chịu mở miệng nói chuyện, lập tức biết lắng nghe nói: “Thật xin lỗi, ta sai rồi, cực kỳ sai.”

Cố Tòng Nhứ nói tiếp: “Ngươi sai chỗ nào?”

Tương Trọng Kính á khẩu.

Hắn vốn không biết mình sai ở đâu, mà có thể làm Cố Tòng Nhứ nổi giận lớn chưa từng có trước đây.

Trong con ngươi của Cố Tòng Nhứ vẫn cuồn cuộn đầy sương dày đặc, thoạt nhìn cả người y như thể lột xác thay đổi, trên mặt không có ý cười, ngay cả uy áp chân long cũng không tự chủ mà tỏa ra, cực kỳ áp bách.

Tình trạng này chưa từng xảy ra trước đây.

Cố Tòng Nhứ hao phí rất nhiều linh lực và tinh lực để ứng phó lượng tam độc khổng lồ trong cơ thể, mà tình cảm của Tương Trọng Kính dành cho y lại càng làm y mệt mỏi hơn, thậm chí mệt đến mức không muốn nói lời nào, huống chi là trở về thái độ bình thường như mọi ngày.

Tương Trọng Kính bỗng im lặng, hắn còn chưa kịp tìm ra lý do mà đồng thời cũng cảm giác Cố Tòng Nhứ bị sự im lặng của hắn chọc giận thêm, linh lực trên eo và cổ tay dần siết chặt lại làm Tương Trọng Kính hít thở hơi khó khăn.

Cũng may Cố Tòng Nhứ còn lí trí, thấy Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày giống như bị siết đau thì lập tức lặng lẽ tản linh lực ra.

Tương Trọng Kính ấp úng nói không nên lời, hắn vốn tưởng Cố Tòng Nhứ lại tiếp tục ngó lơ hắn, không ngờ Cố Tòng Nhứ tuy trên mặt còn vẻ lãnh đạm nhưng đã túm lấy eo nhấc hắn ngồi lên bệ cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ nhìn ra là trời cao mây mù, Tương Trọng Kính bị ôm ngồi lên cũng không thấy sợ, ngược lại vì Cố Tòng Nhứ chịu để ý mà có chút vui vẻ.

Khung cửa sổ quá nhỏ, Tương Trọng Kính hầu như ngồi gọn trong lòng Cố Tòng Nhứ.

Đến khi cơ thể hai người chạm vào nhau, Tương Trọng Kính mới nhận ra thân thể của Cố Tòng Nhứ rất nóng, chỉ vừa tiếp xúc mà đã khiến hắn nóng đến giật mình, không tự chủ cựa quậy một chút.

Hắn chỉ mới cử động mà Cố Tòng Nhứ tưởng hắn muốn chạy trốn, lập tức mấy sợi linh lực lao tới trói Tương Trọng Kính lại, ép hắn vững vàng tựa vào lòng y, không cho phép nhúc nhích.

Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, miễn cưỡng ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Tòng Nhứ, rướn tới chạm môi vào môi y, hàm hồ nói: “Làm gì thế, tức đến vậy à? Nếu ta thật sự đã làm chuyện khiến ngươi tức giận, ngươi có thể nói thẳng ra được không, đôi bên mở lòng giải quyết khúc mắc tốt biết bao nhiêu, đúng không nè?”

Mặc dù Cố Tòng Nhứ ngoài mặt hời hợt với Tương Trọng Kính, nhưng động tác lại rất thành thật, gần như trói Tương Trọng Kính thành đòn bánh tét ôm chặt vào lòng.

Y vòng hai tay ôm lấy Tương Trọng Kính, giùng giằng chải chuốt ưu tư của mình, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ngươi thích ta không?”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, không nghĩ là Cố Tòng Nhứ sẽ hỏi vấn đề này, làm hắn suýt chút nữa phụt cười, cắn nhẹ vào đôi môi nhạt màu của Cố Tòng Nhứ rồi nói: “Sao ngươi biết rồi mà còn hỏi?”

Cố Tòng Nhứ bị cắn đau nhưng không rên, chỉ là lẩm bẩm: “Phải không?”

Tương Trọng Kính nhìn vào đôi mắt mông lung của Cố Tòng Nhứ, rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng, hắn cựa quậy ngồi thẳng lưng trong lòng Cố Tòng Nhứ, chăm chú nhìn vào mặt y, nói: “Rốt cuộc là sao, ngươi hãy nói thẳng ra với ta, đừng để ta đoán như thế.”

Cố Tòng Nhứ chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn.

Tương Trọng Kính cố dằn tính khí của mình xuống, nói: “Cố Tòng Nhứ, ta sẽ không nói dối ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cho ngay, bất kể là thứ gì.”

Sương dày trong con ngươi của Cố Tòng Nhứ càng cuộn trào dày đặc hơn, nhìn vào trông giống bão táp mưa sa kéo đến, gần như che lấp đôi mắt rồng màu vàng kia.

Tương Trọng Kính còn đang chờ câu trả lời của Cố Tòng Nhứ, ai ngờ chờ rồi chờ, Cố Tòng Nhứ lại bất thình lình không nói một lời ôm hắn nhảy xuống cửa sổ đi thẳng một mạch vào bên trong, ném hắn lên giường rồi quay người muốn đi ra ngoài.

Tương Trọng Kính ngạc nhiên nhìn Cố Tòng Nhứ, không khỏi ngớ người, lúc này nổi giận hất màn giường bên cạnh ra, quát: “Đứng lại!”

Uy nghiêm của Tương Trọng Kính vẫn còn tác dụng, Cố Tòng Nhứ vốn nghĩ muốn đi ra ngoài cho tỉnh táo lại rồi nói chuyện sau, nhưng nghe thấy vậy thì theo bản năng dừng chân.

Tương Trọng Kính nở nụ cười lạnh lùng: “Nói cho rõ rồi mới được đi.”

Cố Tòng Nhứ đưa lưng về phía hắn, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đối với ngươi, đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng để bụng mà thôi.”

Nếu nói ra, không chừng Tương Trọng Kính còn tưởng là y làm mình làm mẩy.

Trên mặt Cố Tòng Nhứ cuối cùng cũng có biểu cảm, nhưng lại là nở nụ cười đầy vẻ tự giễu, như thể tất cả đều châm chọc bản thân y.

Tương Trọng Kính nhíu mày nói: “Cái gì mà chuyện nhỏ nhặt không đáng để bụng, ngươi…”

Hắn đang nói giữa chừng nhưng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên im bặt.

Tương Trọng Kính bỗng nhớ lại trước đây Cố Tòng Nhứ từng dặn dò hắn nhiều chuyện nhưng toàn bị hắn vứt ra sau gáy không quan tâm, lại liên tưởng đến giống như là Cố Tòng Nhứ bắt đầu trở nên kì lạ sau khi hắn trích máu trong tim, bây giờ hắn mới xác định được nguyên nhân tại sao Cố Tòng Nhứ nổi giận.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng chính vì chút chuyện nhỏ này mà khiến Cố Tòng Nhứ sinh ra lòng nghi ngờ và mờ mịt.

Tương Trọng Kính ngồi tại chỗ đờ người hồi lâu, ngẩng khuôn mặt đầy vẻ mê mang nhìn bóng lưng thon dài của Cố Tòng Nhứ, sau đó vén màn giường bước chân không xuống dưới, chuông vàng trên cổ tay và cổ chân phát ra tiếng leng keng theo nhịp.

Cố Tòng Nhứ đứng tại chỗ căng thẳng nghe tiếng chuông càng lúc càng tới gần, cuối cùng dừng lại sau lưng y.

Tiếp đó một đôi tay đeo chuỗi vảy rồng, chuông vàng và chiếc vòng nhỏ làm bằng huyết đằng nhẹ nhàng từ phía sau vòng tới ôm lấy hông của Cố Tòng Nhứ.

Tương Trọng Kính dịu dàng ôm lấy y, không giống như người không tim không phổi trong tưởng tượng của Cố Tòng Nhứ, ngược lại cất lên giọng nói rất đỗi dịu dàng: “Lần này ta thật sự biết sai rồi.”

Cố Tòng Nhứ khẽ ngừng thở.


“Tòng Nhứ.” Tương Trọng Kính nói nhỏ: “Ta sống quá lâu, tác phong làm việc đã ăn sâu vào máu, nhất thời khó có thể sửa đổi, còn chuyện lấy máu trong tim… Không phải là ta không nghe lời ngươi.”

Hàng mi dài của Cố Tòng Nhứ khẽ run lên, y cố gắng dằn xuống xung động muốn quay người lại, nhắm mắt nói: “Thật?”

Tương Trọng Kính giơ ba ngón tay dán vào lưng Cố Tòng Nhứ, để y cảm nhận được hắn đang thề độc: “Thật còn hơn chữ thật, bắt đầu về sau ngươi hãy canh chừng ta siết sao vào, nếu thấy ta còn dám lấy máu trong tim nữa, ngươi cứ thẳng tay đánh đòn, thế nào?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Ngay cả đầu ngón tay của hắn bị chảy máu thôi là Cố Tòng Nhứ đã đau lòng lắm rồi, làm gì có chuyện đánh hắn chứ.

Nhưng thái độ nhận lỗi của Tương Trọng Kính cực kỳ thành khẩn, Cố Tòng Nhứ do dự nửa ngày mới chậm rãi xoay người lại.

Tương Trọng Kính thấy y không bỏ đi nữa, lập tức ôm người chặt hơn, sấn tới ngậm lấy môi Cố Tòng Nhứ rồi cắn nhẹ một cái, còn bắt chước theo Cố Tòng Nhứ lè lưỡi liếm một đường giữa hai môi của y, cuối cùng cũng liếm mở đôi môi kia ra, sau đó lập tức chen lưỡi vào thăm dò.

Cố Tòng Nhứ cũng không hoàn toàn tin tưởng lời đường mật của Tương Trọng Kính, nhưng y chỉ mới lạnh nhạt Tương Trọng Kính một lát mà đã khiến bản thân cũng khó chịu quá trời, thấy Tương Trọng Kính không sợ chết tiếp tục khiêu khích mình, lúc này y dùng linh lực hóa thành dây lụa đen trói chặt hai cổ tay của Tương Trọng Kính rồi nhấc cao lên đầu, cường thế đổi khách thành chủ giữ chặt gáy của Tương Trọng Kính, làm nụ hôn này thêm sâu hơn ướt át hơn.

Chỉ là Tương Trọng Kính đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình, Cố Tòng Nhứ ôm siết hắn, cường thế lại có lực, cốt không cho hắn tránh thoát, như thể muốn dung nhập máu thịt của hắn vào trong người mình.

Tương Trọng Kính chỉ chống đỡ được ba hớp long khí liền chịu không nổi đặt tay lên vai Cố Tòng Nhứ muốn đẩy ra, ngay cả đôi mắt cũng bị hôn đến nỗi ngấn lệ.

Cố Tòng Nhứ cố đè nén xung động trong lòng xuống, nhẹ nhàng thả Tương Trọng Kính ra.

Tương Trọng Kính được tự do lập tức hít lấy hít để không khí vào lá phổi khô quéo của mình, bởi vì hít thở quá nhanh nên tiếng thở dốc nghe như là đang nức nở.

Cố Tòng Nhứ nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi thở mạnh quá làm kì giao hoan của ta lại phát tác rồi.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính hít sâu một hơi không nói gì, chỉ giương mắt nhìn y như thể nhìn thấy quỷ vậy.

Hai người dính sát vào nhau như hòa làm một, Tương Trọng Kính nhẹ nhàng cử động một cái liền phát hiện Cố Tòng Nhứ không hề nói đùa.

—Y thật sự bị tiếng thở dốc của hắn làm nổi lên phản ứng.

Tương Trọng Kính khóc không ra nước mắt, hô hấp của hắn vẫn chưa ổn định lại thì không biết có nên thở dốc tiếp để lấy lại hơi nữa không, vành mắt vẫn còn ửng đỏ chưa tan.

Trong mắt Tương Trọng Kính toàn là hơi nước, hắn khó khăn hít thở nhẹ hết mức có thể, sau một hồi vừa thở dốc vừa rén, cuối cùng cũng hô hấp ổn định lại.

Mặc dù ngày thường Tương Trọng Kính thường hay bô bô nói ‘song tu’ các kiểu, sau khi xác định quan hệ với Cố Tòng Nhứ cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng lần này hai người đứng quá sát nhau, gần gũi thân mật hơn hai lần trước nhiều, điều này càng khiến hắn xác minh rõ bản năng ‘dâm’ của rồng rốt cuộc khủng cỡ nào.

Hắn sợ, hắn không dám, thậm chí hắn còn muốn trốn.

Trong lúc Tương Trọng Kính còn đang ngẩn người, Cố Tòng Nhứ đã dùng linh lực quấn lấy hắn bế lên giường, ngay cả màn giường cũng hạ xuống.

Cố Tòng Nhứ nâng hai bàn chân Tương Trọng Kính lên đặt trong lòng như đang nâng niu báu vật, còn tay thì cầm chặt lấy hai cổ tay của hắn, cúi người vùi mặt vào hõm cổ, phả ra luồng hơi thở nóng hổi vào phần cổ nhạy cảm nhất của hắn, khiến Tương Trọng Kính không chịu được mà rùng mình.

Cố Tòng Nhứ cạ vào người hắn, lẩm bẩm: “Tương Trọng Kính, chủ nhân, làm thế nào đây?”

Tương Trọng Kính cũng muốn hỏi bản thân mình, giờ phải làm sao.

Dù Cố Tòng Nhứ gấp đến điên nhưng vẫn không dám vượt một bước qua bãi mìn, ôm lấy Tương Trọng Kính như có như không cạ vào, mưu toán muốn phát tiết nơi khó chịu nhất trên cơ thể mình.

“Chủ nhân…”

“Trọng Kính, ưm…”

Trong đầu Tương Trọng Kính bỗng chốc trống rỗng, cuối cùng hắn bị Cố Tòng Nhứ cạ không chịu nổi, vươn ra năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng về phía Cố Tòng Nhứ.

Trên cổ tay còn đeo chuông vàng và vảy rồng.

Trong con ngươi tan rã của Cố Tòng Nhứ hiện lên ảnh ngược của hắn.

“Ngươi không phải…” Tương Trọng Kính có vẻ như khó mở miệng, lẩm bẩm vài chữ nghe không rõ rồi im lặng.

Cố Tòng Nhứ: “Cái gì?”

Tương Trọng Kính hít sâu một hơi lấy thêm can đảm, hắn quơ quơ cổ tay làm chuông vang kêu lên leng keng, giống như búa tạ đánh từng cú nặng nề vào tim Cố Tòng Nhứ.

Tương Trọng Kính có ý ám chỉ: “Ngươi không phải rất thích tay của ta sao?”