Cây cột yếu hơn hẳn cánh cửa.
Dù sao cũng không ai ngờ anh ta còn có thể dùng cách này.
Mạnh Thu Nhiên hoảng hốt nhìn Giang Dật Triều leo leo trèo trèo một hồi, sau đó anh ta tìm đúng vị trí cây cột chỗ cô, nghiến răng dùng sức đâm mạnh ra, cơ thể đầy bụi ngã thẳng xuống giường cô, đầu sưng lên một cục.
Mạnh Thu Nhiên ném khăn lông qua cho anh ta lau, còn cô mệt mỏi ngồi một bên.
Giang Dật Triều cười khờ: “Chị xem, tôi nói đến là đến mà.”
Mạnh Thu Nhiên tức giận liếc anh ta: “Chắc phải nhờ cậu gác đêm rồi, tôi chịu không nổi, khó chịu quá.”
“Chị kêu tôi lên để nhìn chị ngủ?” Giang Dật Triều kinh ngạc.
“Không được à, cảm thấy vất vả lắm sao?” Mạnh Thu Nhiên nhắm mắt, không thèm nhìn anh ta.
Giang Dật Triều cười: “Không, cảm ơn chị vì đã tin tưởng tôi. Chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt!”
“Ba hoa.” Cơ thể Mạnh Thu Nhiên không khỏe, cô mơ mơ màng màng thiếp đi.
Giang Dật Triều ngồi ngay ngắn, đây là lần đầu tiên anh ta chung phòng với một người khác giới vào nửa đêm. Thậm chí anh ta còn không biết nên để tay chân ở đâu.
Mạnh Thu Nhiên ngủ mê man, dường như cô không hề để ý việc có một người đàn ông ngồi đầu giường mình.
Nửa đêm, từ phòng Triệu Nhân Tài vọng ra tiếng rên sợ hãi, nhưng vừa chớp mắt đã không còn. Giang Dật Triều đoán nhất định là Lương Dịch bụng đói vơ quàng, chạy tới phòng Triệu Nhân Tài. Thế nhưng, khi anh ta lấy lại tỉnh táo, đã nghe thấy tiếng động “tùng tùng” vang lên trong cột rỗng, dường như Lương Dịch không quay về vùng trời nhỏ bé của mình, gã vẫn tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Giang Dật Triều dùng ghế tròn chặn lại lỗ thủng trên cột, tay nắm chặt gậy gỗ, yên tĩnh chờ đợi Lương Dịch.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó.
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
Có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Giang Dật Triều hỏi.
“Lạch cạch.”
Vẫn có tiếng động.
Giang Dật Triều lập tức ý thức được, khóa cửa bên ngoài đang bị ai đó mở ra.
Là ai?
Chẳng lẽ là Hạnh Nhi?
Cánh cửa “cót két” mở ra, đứng bên ngoài không chỉ có Hạnh Nhi mà còn có bà lão lúc trước, và cả Hoàng Như Vũ. Đôi mắt Hoàng Như Vũ dại ra, hai tay buông thõng, chân cô ấy cứng đờ bước qua cửa. Mà Hạnh Nhi và bà lão như thể đã hoàn thành sứ mệnh của mình, họ đưa một chùm chìa khóa cửa nhỏ cho Hoàng Như Vũ.
Hoàng Như Vũ nhận lấy chìa khóa, đóng cửa lại.
Lúc này, Hạnh Nhi và bà lão đứng ngoài cửa như mới bừng tỉnh, toàn thân run lên.
“Ấy, không phải tôi đi ngủ rồi à?”
“Có phải bị mộng du nữa không? Dạo này tôi hay bị mộng du lắm, xem ra ngày mai nhất định phải cử hành nghi thức, chắc đây là năng lượng của Minh Nữ.”
“Có lẽ là vậy, Lương tiên sinh đã tỉnh lại, liễu liền cành cũng an toàn.”
“Mau đi đi, hai ngày nay cô trông chừng bọn họ vất vả rồi.”
“Vâng.”
Hạnh Nhi vừa sờ trán vừa quay về.
Trong phòng.
Giang Dật Triều lắng nghe cuộc đối thoại của họ, nhưng trong đầu anh ta chỉ đọng lại cảnh tượng ba người đứng thành hàng khi vừa mở cửa.
Bộ dạng quỷ dị đó cứ như thi thể bị người nhập, nhưng điều đáng sợ hơn cả là, anh ta nhìn thấy trong mắt ba người họ xuất hiện bóng người chồng lên nhau!
Giữa con ngươi của bọn họ là một người phụ nữ!
Chẳng lẽ là Oanh Ca?
“Chị Thu Nhiên, chị Thu Nhiên.” Giang Dật Triều lay lay Mạnh Thu Nhiên: “Chị tỉnh dậy đi, có người tới.”
“Ai?” Mạnh Thu Nhiên ngáp một cái, cô bị Giang Dật Triều đẩy vài lần mới tỉnh lại, đầu óc nặng nề, lưng đau nhức. Cô xoa xoa hốc mắt khô khốc, đuôi mắt đỏ ửng lên: “Hoàng Như Vũ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hoàng Như Vũ nghe người khác gọi tên mình, hốt hoảng gật đầu: “Tôi là, Hoàng Như Vũ.”
“Sao cô ấy lại tới đây?” Mạnh Thu Nhiên vội vàng bật dậy.
Giang Dật Triều cũng thấy khó tin, anh ta kể lại những gì vừa xảy ra: “Cô ấy có chìa khóa!”
“Chìa khóa cô ấy lấy từ đâu?” Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Cậu lay cô ấy một chút, cô ấy ăn phải bướm, bây giờ tâm trí cũng không ổn lắm, tôi cứ cảm giác có vấn đề.”
“Tôi là Hoàng Như Vũ.”
Hoàng Như Vũ không nghe thấy hai người nói chuyện, vẫn lặp lại một câu.
Giang Dật Triều huơ huơ tay trước mặt cô ấy, đồng tử của Hoàng Như Vũ không hề xảy ra phản ứng gì, trái lại bóng người trong mắt còn rõ nét hơn.
Mạnh Thu Nhiên thử hỏi: “Oanh Ca?”
“Chết rồi, Oanh Ca chết rồi.” Hoàng Như Vũ nói.
Mạnh Thu Nhiên hỏi tiếp: “Vậy em là Oanh Ngữ à?”
Hoàng Như Vũ mở miệng: “Không, trên thế giới này không còn Oanh Ngữ nữa.”
“Tôi là Hoàng Như Vũ… Hoàng Như Vũ…”
Hoàng Như Vũ như một cái máy đọc chữ, cứ lặp đi lặp lại tên mình.
“Tôi là Oanh Ngữ… Oanh Ngữ…”
“Tôi không phải Hoàng Như Vũ… giả…”
Hoàng Như Vũ đứng trước giường, lúc thì nói mình là Hoàng Như Vũ, lúc thì bảo mình tên Oanh Ngữ.
Mạnh Thu Nhiên nhíu chặt mày, cô cũng không thân với Hoàng Như Vũ nên không thể nhận ra sự khác biệt nhỏ trong giọng Hoàng Như Vũ. Trong cùng một cơ thể của cô ấy phát ra hai giọng nói vừa khác nhau lại giống nhau. Chẳng lẽ Hoàng Như Vũ bị Oanh Ngữ nhập?
Không, dựa theo suy luận trước đó, Hoàng Như Vũ chính là Oanh Ngữ, vậy người nhập vào cô ấy phải là Oanh Ca mới đúng.
Oanh Ca không cho Hoàng Như Vũ nói bản thân là Oanh Ngữ?
Ồ, đây là một logic mang tính nhất quán, bởi vì nếu Oanh Ngữ muốn sống sót, cô ấy phải mai danh ẩn tích.
Thế nên, cô ấy là Oanh Ngữ, cũng tức là Hoàng Như Vũ vẫn luôn nói bản thân là Oanh Ngữ khi nãy.
“Oanh Ngữ à…” Mạnh Thu Nhiên gọi vài tiếng, mãi đến khi cô phát hiện bóng người đứng trong mắt Hoàng Như Vũ biến mất, một con bướm màu đen bay ra khỏi tai Hoàng Như Vũ, yên tĩnh đậu trên khung cửa sổ.
Qua một lát, Hoàng Như Vũ trả lời: “Em đây.”
“Em nhớ ra gì rồi?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.
Hoàng Như Vũ gật đầu rồi lắc đầu: “Em là Oanh Ngữ, cũng là Hoàng Như Vũ.”
Cô ấy hôn mê rất lâu, ký ức trước kia tràn về như thủy triều. Chính xác mà nói, khoảnh khắc nuốt phải xác bướm trong từ đường, cô ấy đã cảm thấy cơ thể bắt đầu thay đổi.
“Oanh Ngữ…”
“Oanh Ngữ…”
Ai đang nói chuyện vậy?
Tiếng động “rầm rầm” vọng từ trong cột ra, một đôi tay đầy máu bám lên mép cột.
Trong bóng tối, một đôi mắt dữ tợn xuất hiện.
Giang Dật Triều bảo vệ Mạnh Thu Nhiên ở góc phòng, không cho Lương Dịch tấn công cô như khi anh ta giết chết Triệu Nhân Tài.
“Lương Dịch, anh đừng tới đây!”
Giang Dật Triều nói.
Lương Dịch đứng trước mặt ba người, quần áo tả tơi, khác một trời một vực với vẻ trí thức trên ảnh. Da anh ta trắng bệch nhợt nhạt, mạch máu dưới da nổi lên, máu đen chảy xuôi bên trong giống con đỉa. Anh ta mặc áo dài nhạt màu, mắt cá chân đeo dây xích nhằm hạn chế hoạt động của anh ta. Trong hốc mắt Lương Dịch là hai khối máu thịt nhão nhoẹt, anh ta đã mù hoàn toàn, không nhìn được người đối diện là ai, chỉ có thể cảm nhận động tĩnh bằng mũi và tai.
Khi nghe thấy có người kêu tên mình, bả vai anh ta run lên, hình như đã rất lâu không có ai gọi anh ta bằng cái tên đó.
Suy cho cùng, từ khi rơi vào tình trạng nửa người nửa quỷ này, anh ta đã trở thành “Ba Tiên”, chỉ đành sống trong phòng tối dưới lòng đất.
“Lương Dịch.” Hoàng Như Vũ nhận ra anh ta.
Nhưng dường như âm thanh đó không phải do cô ấy phát ra.
“Lương Dịch.” Hoàng Như Vũ gọi một tiếng nữa: “Là Lương Dịch đúng không?”
Lương Dịch.
Tựa như Lương Dịch đang đọc thầm cái tên này trong lòng.
Vừa rồi hấp thụ đủ nhiều âm khí, anh ta đã khôi phục một ít lý trí, đôi mắt hiện lên một tia sáng. Anh ta chầm chậm lê chân đi hai bước, đến gần Hoàng Như Vũ. Hoàng Như Vũ bình tĩnh nhìn anh ta, bỗng dưng vươn tay vuốt ve gương mặt méo mó, nát bươm như bao nilon bọc thịt heo thối kia.
“Là anh, tôi cứ thắc mắc anh đã đi đâu.” Hoàng Như Vũ từ tốn nói: “Mấy ngày nay, tôi luôn mơ thấy anh. Rốt cuộc tôi cũng nhớ ra tại sao mình ở đây rồi, tôi phải tìm được chị ấy, phải đưa chị ấy về nhà.”
Cô ấy phải tìm được phương pháp cải tử hoàn sinh, cô ấy phải hồi sinh chị.
Đây, mới là mục đích của cô ấy khi tới nơi này.
Hoàng Như Vũ, cũng tức là Oanh Ngữ, đúng như suy đoán của Mạnh Thu Nhiên, cô ấy không phải người tham gia nhiệm vụ. Cô ấy xuất hiện trong làn sương mù trắng bởi vì trên đường đi tìm Oanh Ca, cô ấy đã bất cẩn té ngã rồi hôn mê, khiến ký ức trở nên hỗn loạn. Tiếp đó, nghe nhóm người Mạnh Thu Nhiên nói về việc hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng Như Vũ bèn đi cùng bọn họ. Mãi tới hôm qua, cô ấy ăn phải xác Minh Nữ trong từ đường, Minh Nữ đã gợi lên một góc ký ức phủ đầy bụi của cô ấy, để nó thấm vào não cô ấy như thủy triều.
“Tôi đến để tìm anh.” Hoàng Như Vũ lặp lại lần nữa: “Ngày mai nghi thức sẽ được cử hành.”
Lương Dịch không lên tiếng.
Hoàng Như Vũ không ép anh ta, vẫn tiếp tục: “Lương Dịch, tôi biết anh vẫn còn nhớ về chị tôi, chúng tôi chưa từng hận anh. Nếu không nhờ anh, tôi và chị sẽ không bao giờ biết thế giới bên ngoài trông ra sao. Thế nên, xin anh đừng tự trách bản thân, nếu chị nhìn thấy tình trạng này của anh thì sẽ đau lòng lắm…” Cô ấy cầm lấy cánh tay đầy gân xanh của Lương Dịch, phát hiện trên đó chằng chịt vết thương dài ngắn khác nhau, cũng thấy nhiều vết rách ở phần cổ của Lương Dịch.
Mạnh Thu Nhiên đã hiểu mọi chuyện.
Thật ra Lương Dịch chết từ lâu rồi.
Ắt hẳn anh ta đã tự vẫn vì Oanh Ca.
Lương Cung Chính sử dụng thuật cải tử hoàn sinh để làm con trai sống lại, nhưng con trai ông ta cũng chỉ có thể tồn tại bằng âm khí. Vậy nên Lương Cung Chính mới xây cung điện ngầm như mạng nhện kia, vậy nên ông ta mới liên tục tìm “người bệnh”, lấy bọn họ để nuôi Lương Dịch.
“Đừng trách tôi…” Lương Dịch lặp lại: “Oanh Ca, không, Oanh Ca là do tôi… là… trách tôi…”
“Lương Dịch!” Hoàng Như Vũ gọi tên anh ta: “Chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy đó là lỗi của anh!”
Cô ấy không sợ Lương Dịch, dẫu trong kẽ móng tay của anh ta chứa đầy máu thịt của người.
“Không ai nói đó là do anh cả! Là lỗi của Lương Cung Chính, của trấn Trương Gia, của tất cả mọi người! Nhưng chắc chắn không phải lỗi của anh!” Hoàng Như Vũ rưng rưng nước mắt: “Thật mà, tôi không gạt anh đâu.”
Ký ức ùa về, cô ấy nhớ lại sau khi chạy trốn khỏi trấn Trương Gia, cô ấy được mẹ nuôi nhặt về nhà, đưa tới một nơi tên là làng Trường Thọ. Cô không tài nào quên được ác mộng năm ấy, nơi đó cũng sùng bái Tam Sơn nương nương, cũng có nhiều phong tục kỳ quái, nhưng may sao không có nghi thức liễu liền cành.
Về sau, cô ấy dần dà trưởng thành, luôn nghĩ rằng tham sống sợ chết là một việc thật nhục nhã, vì thế cô ấy quyết định chuẩn bị “gặp lại” chị gái, bắt Lương Cung Chính phải trả giá.
[Con bé đang gọi chị! Khi nào chị về?]
Chị, em muốn dẫn chị về nhà.