Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 154: Chị em




Mạnh Thu Nhiên phát hiện trọng điểm trong câu chuyện.

Tam Sơn nương nương không già không chết, còn có thể hồi sinh người chết.

Tuy thần linh khác trong hệ thống tín ngưỡng cũng có năng lực đặc thù như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Giang Dật Triều vốn đang đút hai tay vào túi, nghiêng đầu nhìn muốn tìm được chút gì đó trong những bức tranh tường, nhưng khi anh ta hơi quay đầu lại, đúng lúc ánh nắng chiếu từ cửa sổ tầng hai vào bức tranh tường sặc sỡ màu sắc, mọi thứ trên tranh tường vừa rồi bắt đầu thay đổi, xuất hiện tranh tường mới. 

Họ đọc tiếp.

Tam Sơn nương nương trở thành thần bảo vệ của trấn và các thôn lân cận, mọi người tín ngưỡng bà ấy để cầu sống lâu. Trong đó có hai tín đồ sùng đạo nhất, họ Lương và họ Trương. Tam Sơn nương nương cảm động trước lòng thành của bọn họ, cố ý giao phép thuật của mình cho hai người kia, để bọn họ làm việc thiện ở thế gian, giúp người cơ cực, tạo công đức.

Mạnh Thu Nhiên nheo mắt: “Nói cách khác, đây là Trương gia và Lương gia sau này. Nếu vậy thì chúng ta có thể kết luận, hai nhà này ắt đã nảy sinh xung đột về lợi ích, cuối cùng Lương Cung Chính dẫn người thâu tóm Trương gia, chiếm đoạt nơi ở Trương gia, cũng tức là nơi dưới chân chúng ta.”

“Quỷ háo sắc đêm qua là gì? Người Trương gia chuẩn bị báo thù bất cứ lúc nào sao?” Giang Dật Triều hỏi.

“Tôi nghĩ không phải, có thể là người Lương gia.” Mạnh Thu Nhiên để hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn tượng thần Tam Sơn nương nương, đôi mắt cô bình tĩnh thản nhiên, cô suy nghĩ rất nhanh, cuối cùng dừng mắt trên bài vị Trương gia ở phía sau: “Hôm qua cậu cũng đã phân tích rồi, đây là một nơi tụ âm, mà chúng ta là tế phẩm trong đó, họ tốn biết bao công sức như vậy, sao lại dùng để nuôi người Trương gia được? Tôi nghi ngờ âm khí sinh ra trong cơ thể chúng ta, một là giúp họ tiến hành tiếp nghi thức, hai là để nuôi dưỡng quái vật ở đây.”

Mạnh Thu Nhiên hơi ngừng lại, bỗng lấy tay gõ bức tường sau lưng, tường phát ra tiếng vọng xuyên thấu.

“Rỗng, tường ở đây đều được xây rỗng.” Giang Dật Triều kiên định: “Nói cách khác, chúng ta vẫn bị nhốt trong lồng sắt nuôi chất dinh dưỡng, cho đồ quỷ kia!”

“Đúng.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Thế nên nó có thể tự do qua lại, thoải mái vào phòng chúng ta.”

Trong lúc cả hai nói chuyện, mọi người đã thức dậy.

Triệu Nhân Tài cầm ly nước nóng Lý Dương mang cho anh ta, từ từ bước vào điện Tam Sơn nương nương, nhìn quanh: “Thứ kỳ quái gì đây?”

“Tôi chưa từng thấy tượng thần nào quỷ dị như vậy!” Tưởng Anh hét lên.

Cô ấy nhìn Lý Dương: “Lý Dương, sắc mặt anh không tốt lắm, có sao không?”

“Không, không sao.” Lý Dương đáp, sắc mặt anh ta trắng bệch, khí lạnh trên người ngày càng nặng, trông anh ta có vẻ sắp không chống đỡ nổi nữa.

Hoàng Như Vũ ngẩng đầu nhìn, chợt lên tiếng: “Tôi đã từng thấy thứ này, trong tranh tường ở từ đường vào hôm qua.”

“Gì cơ?”

Hoàng Như Vũ nhớ lại: “Ban đầu, tôi nhìn thấy một đôi song sinh, phía sau họ thấp thoáng một bóng người to lớn, nhưng tôi cảm giác bóng kia được tạo thành từ nước, ướt sũng. Lúc đó tôi còn tưởng là ảo giác, bởi vì hình như thứ này có hai mặt, tay để như Quan Thế m. Tay nó quấn quanh cổ cặp song sinh, siết chặt từng chút một, sau đó gõ vào đỉnh đầu các cô ấy. Đôi song sinh lập tức cảm thấy đau đớn… A a!”

Hoàng Như Vũ còn chưa nói hết, âm thanh đã trở nên cao vút, như thể vật gì đó đang chui vào đầu cô ấy.

“Nó đang nhìn tôi!” Hoàng Như Vũ đột ngột hoảng hốt thét chói tai: “Nó đang nhìn tôi! Mắt, chỗ nào cũng có mắt của nó!”

“Ai đang nhìn em?” Mạnh Thu Nhiên đỡ vai Hoàng Như Vũ, bấm huyệt thái dương của cô ấy, bảo cô ấy cố gắng thả lỏng.

Mạnh Thu Nhiên chậm rãi hỏi: “Em thấy gì rồi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em phải đi! Em phải rời khỏi đây!” Đôi mắt Hoàng Như Vũ mất hết tiêu cự, vô hồn không biết nhìn đi đâu. Tuy cô ấy đang ở trong điện thờ Tam Sơn nương nương, nhưng trong đầu cô ấy đã hiện lên một cảnh tượng khác.

Cứ như ai đó đang kéo mình vội vã chạy trốn, bóng cây xung quanh vụt qua, có người đuổi theo sau lưng cô ấy.

Giữa ảo ảnh dâng lên trong đầu, Hoàng Như Vũ đang ở góc nhìn thứ nhất, cô ấy biết mình đang chạy trối chết. Cô ấy hoảng sợ quay đầu lại, vô số cư dân như đàn châu chấu đang truy đuổi cô ấy sát sao.

Một âm thanh run rẩy nói: “Mau, Oanh Ngữ, nhanh lên! Trời tối rồi bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta!”

Hoàng Như Vũ không kiểm soát được tay chân mình, cô ấy bị người khác kéo bỏ chạy, nhưng đôi chân lại như dính nước, không thể nhấc lên. Cô ấy cảm thấy cô gái tên Oanh Ngữ này đang thở hồng hộc, liều mạng lắc đầu: “Chị, em chạy hết nổi rồi, em thật sự chạy hết nổi rồi!”

“Bọn họ sẽ giết em đấy!” Chị gái lớn tiếng nói: “Sống sót, chúng ta phải sống sót! Chị không thể bỏ rơi em được, muốn chết thì cùng chết!”

Trước mặt hai cô gái có một người đàn ông cao ốm, anh ta cực kỳ gầy gò, đến mức Hoàng Như Vũ có thể thấy rõ xương cột sống và xương quai xanh của anh ta. Anh ta mặc áo trắng mỏng, hai tay cầm chặt thân cây chắn trước mặt, trên cánh tay và ngón tay bị cây khô quẹt chảy máu.

Người đàn ông đè nén giọng nói: “Chúng ta đi hướng bên này, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu. Trời sắp tối rồi! Anh đã bảo bố anh đợi sau núi, chúng ta cùng đi, hãy kiên trì thêm chút nữa! Oanh Ca, em kéo em gái em đi, cứ băng qua bụi cây kế tiếp là được!”

Bọn họ cách cư dân ngày một xa hơn.

“Lương Dịch… Lương Dịch, anh chờ em với!”

Hoàng Như Vũ chợt nhận ra tên người chị gái đang kéo tay Oanh Ngữ là Oanh Ca, tay hai người chảy mồ hôi lạnh. Cổ họng Oanh Ngữ đầy máu, đầu óc cũng choáng váng, cô ấy lảo đảo đành để mặc chị gái kéo đi.

Ở hiện thực.

Hoàng Như Vũ trợn trắng mắt, Mạnh Thu Nhiên càng nhìn càng thấy không ổn.

Hoàng Như Vũ liên tục nói: “Oanh Ca, đợi em đã!”

Cô ấy nói ngày càng lớn, giọng khàn khàn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Mạnh Thụ Nhiên nhanh chóng mở miệng Hoàng Như Vũ ra, sợ cô bé này động kinh cắn lưỡi.

“Ầm!”

Hoàng Như Vũ ngửa ra sau, ngã vào lòng Mạnh Thu Nhiên.

Cô ấy không nói gì nữa.

Nhưng Mạnh Thu Nhiên đã có vài suy đoán không thực tế.

Nếu nhiệm vụ yêu cầu phải tìm được chị gái, vậy chắc chắn phải có em gái. Trước đây cô đã từng nói với Giang Dật Triều, em gái chắc hẳn ở trong số họ.

Có lẽ, chính là Hoàng Như Vũ.

Bất luận là “em gái” hay bị em gái nhập, cô ấy cũng là một phần không thể thiếu để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Tại sao trước đây Hoàng Như Vũ không có ký ức, nhưng hiện tại đã từ từ nhớ lại? Chẳng lẽ do hôm qua ở từ đường cô ấy bị kích thích rồi ư?

Hôm qua Hoàng Như Vũ ăn bươm bướm, gặp ảo giác.

Lẽ nào đây là số phận sắp đặt sao?

Oanh Ca, Oanh Ngữ, Lương Dịch.

Oanh Ca và Oanh Ngữ là hai chị em, Oanh Ca chắc là chị gái đã chết trong từ đường kia.

Lương Dịch đại diện cho Lương gia.

Vừa rồi nghe tiếng của Hoàng Như Vũ, hai chị em ắt hẳn đã chạy trốn theo chỉ dẫn của Lương Dịch, mà bố Lương Dịch đang chờ họ sẵn bên kia núi.

Chứng tỏ, lúc xảy ra chuyện, Lương gia không ở trong trấn!

Chẳng lẽ vì hai chị em thiếu mất một người nên không thể bắt đầu nghi thức?

Liễu liền cành, liễu liền cành, thiếu một thứ cũng không được.

Vậy nên, vùng sông nước vốn tồn tại nhờ nghi thức đã rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Hoàng Như Vũ có tác dụng gì trong nhiệm vụ này?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy là đồng đội, hay là người thường vốn sinh sống xung quanh trấn?

Bởi vì, cô ấy chưa từng nhắc đến thông tin nhiệm vụ.

“Sao lại hôn mê rồi?” Tưởng Anh bước tới giúp đỡ người: “Nâng người vào phòng thôi!”

“Tìm một chỗ mà chúng ta có thể trông coi, nơi này không sạch sẽ, để cô ấy một mình chắc chắn không an toàn.” Mạnh Thu Nhiên chỉ đạo Giang Dật Triều bế người quay về.

Mọi người đang nói chuyện, Triệu Nhân Tài bỗng hỏi: “Đinh Văn đâu, hôm qua cậu ta giống hệt cư dân mắc bệnh vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đinh Văn ở một mình trong căn phòng bên phải tầng dưới, Lý Dương và Triệu Nhân Tài ở trên.

Lý Dương nhíu mày: “Hôm qua tôi nghe thấy tiếng động trong phòng anh ta, nhưng không phải tiếng hét, mà giống có người bịt miệng đập đầu vào tường. Mẹ nó, vừa rồi lo tìm các người nên không qua xem anh ta thế nào!”

“Đi mau thôi!” Mạnh Thu Nhiên nói.

Mọi người đến trước cửa phòng Đinh Văn, họ nhìn qua cửa kính, thấy trên giường đang phồng lên một thứ gì đó rất dày. Triệu Nhân Tài đá tung cửa, nhanh tay lẹ mắt kéo chăn xuống, đập vào mắt chính là thi thể không còn hình người của Đinh Văn.

Máu Đinh Văn đỏ thẫm, cứ như đã chết từ lâu.

Mặt anh ta rất kinh khủng, hai mắt lồi ra, nhãn cầu bị hai lớp trứng trùng bao phủ. Một con bướm từ từ chui ra khỏi miệng anh ta, cất cánh bay đi.

Con bướm này không phải Minh Nữ, nó giống những con không biết nói chuyện mà bọn họ từng thấy. Bươm bướm vỗ cánh, tạo nên một làn sóng lạnh dâng cao, khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống.

Trứng trùng liên quan đến âm khí, có thể thay đổi sự cân bằng âm dương trong cơ thể bọn họ. Nếu âm khí quá nặng, họ sẽ trở thành món ngon của cư dân và quái vật bị giam ở đây.

Mạnh Thu Nhiên biết nguyên nhân vì sao Đinh Văn mất mạng.

Triệu Nhân Tài buồn nôn bịt miệng, chạy khỏi phòng nôn thốc nôn tháo. Tưởng Anh không chịu nổi mùi hôi thối trong không khí nên cũng cuống quýt bước ra. Lý Dương dùng chậu gỗ bên cạnh để gảy mảnh thi thể nát vụn, phát hiện trong lồng ngực Đinh Văn chứa toàn sâu lông màu đen và trứng trùng.

Lý Dương không kìm được mà sờ bụng mình, nơi đó vốn tròn trịa, anh ta là một người đàn ông trung niên béo mập, nhưng xuyên qua lớp mỡ kia, dường như anh ta có thể cảm nhận được tầng tầng lớp lớp trứng trùng đang sinh trưởng trong nội tạng, ngay trong bụng anh ta. Anh ta đột nhiên cảm thấy nội tạng mình nặng trĩu, trứng trùng này có thể hấp thu năng lượng của anh ta, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng, cuối cùng sẽ sinh sôi nảy nở trong cơ thể anh ta.

Không!

Không thể xảy ra chuyện này được!

Giang Dật Triều đặt Hoàng Như Vũ ở hành lang ngoài phòng, bảo Tưởng Anh và Triệu Nhân Tài chăm sóc, còn anh ta với Mạnh Thu Nhiên đứng kế bên thi thể của Đinh Văn.

Mạnh Thu Nhiên bịt mũi, bình tĩnh hỏi: “Cậu nghĩ vấn đề là gì?”

“Tác dụng của trứng trùng, biến chúng ta thành nguồn dinh dưỡng.”

“Còn gì nữa không?”

Mạnh Thu Nhiên nói: “Chắc hẳn anh ta không chết vì âm khí quá nặng. Cho dù bươm bướm sinh ra trong cơ thể người, họ vẫn có thể duy trì trạng thái sống bình thường, giống cư dân chúng ta đã thấy.”

Chứng bệnh Bướm Trắng mà Lương Cung Chính đã đề cập trước đây chỉ là lời nói vô căn cứ, cũng vì ông ta muốn họ tin vào lời nói dối của ông ta.

Giang Dật Triều nói: “Thế nên Đinh Văn bị tên quỷ háo sắc kia giết chết, âm khí có thể giúp tên đó sống sót.”

“Đúng, hôm qua âm khí trên người cậu chưa đủ hấp dẫn nó.” Mạnh Thu Nhiên bảo.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, đột nhiên kéo ngón tay anh ta, đặt lên môi mình, cắn mạnh một phát.

Giang Dật Triều:!