Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 147: Ăn bươm bướm




Giang Dật Triều nhắm mắt, nhảy xuống.

“Ầm!”

Đau quá! 

Hình như va vào thứ gì rồi!

Giang Dật Triều than: “Mẹ nó sao lại sâu thế!”

Mạnh Thu Nhiên lạnh lùng trêu chọc: “Cậu dùng mông tiếp đất trước đúng không?”

Giang Dật Triều xoa xoa thắt lưng, tủi thân nói: “Chị ơi, em bị phế rồi.”

Mạnh Thu Nhiên vừa mắng vừa đỡ anh ta đứng dậy: “Thắt lưng của cậu quả thực không tốt lắm nhỉ.”

Giang Dật Triều vội biện giải: “Không không không, em vẫn được, em vốn là sinh viên thể thao mà.”

Hoàng Như Vũ yếu ớt hỏi: “Chị ổn chứ?”

“Ừ, không sao.” Mạnh Thu Nhiên đáp.

Quả nhiên động cây là một lối đi, là cửa vào từ đường.

“Một lát nữa chúng ta leo lên bằng cách nào?” Giang Dật Triều nhìn phía trên đỉnh đầu, khoảng cách ít nhất là ba mét.

Mạnh Thu Nhiên lắc lắc kệ sắt bên cạnh: “Thật ra có một cái thang, nhưng vừa rồi không ai để ý…”

Giang Dật Triều: …

“Vậy chúng ta vẫn đi tới trước tìm kiếm à?” Hoàng Như Vũ hỏi.

Giang Dật Triều lục trong túi hồi lâu, tìm được một hộp diêm. Mạnh Thu Nhiên dán hai tay lên vách tường, cô đụng phải vô số nhện lẫn thằn lằn, nhưng cô không hề sợ, cuối cùng mò được một cây gậy dài. Tiếp tục lần theo thân gậy, hình như có lớp bụi vải dầu rơi xuống: “Có một cây đuốc, cậu đốt đi.”

Ngọn lửa bùng cháy.

Giang Dật Triều bước tới mới phát hiện, không thể gỡ thứ này ra được. Anh ta lấy diêm châm lên vải dầu, ánh lửa bắt đầu nhanh chóng lan rộng dọc theo tấm vải dầu vào sâu trong bóng tối, bất cứ nơi nào nó lướt qua đều bừng sáng.

Tường dưới động cây làm bằng đất nếp, một lớp dày, trên vách tường vẽ hình cặp song sinh đang được mọi người quỳ lạy.

Đôi chị em song sinh trong bức tranh tường nắm tay nhau, kéo dài từ lối vào động đến khúc rẽ bên trong.

Ở đây khá rộng rãi, ba bốn người có thể đi cùng nhau.

“Tới thì cũng đã tới, chúng ta đi xem thử thôi.” Mạnh Thu Nhiên phủi đất trên tay: “Tôi tin chúng ta sắp tìm ra chân tướng rồi.”

Hoàng Như Vũ nói: “Sao em cảm thấy trong miệng chát vậy nhỉ?”

Mạnh Thu Nhiên đáp: “Chắc khát nước đó.”

Ba người tiến về phía trước.

Hoàng Như Vũ vừa đi vừa ngước mắt nhìn, trên vách tường đầy những bức tranh phức tạp: Một dây leo, dây leo ra quả lại là khuôn mặt tươi cười của cặp song sinh. Khuôn mặt tươi cười đó mở to mắt nhìn cô ấy như thể có sinh mạng.

Cô ấy thấy mà rùng mình, chợt phát hiện cặp chị em song sinh trong bức ảnh của bà lão họ gặp hôm nay cũng được vẽ trên dây leo.

Các cô ấy cúi đầu cười nhạt, cứ như đang nháy mắt với Hoàng Như Vũ.

Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều vẫn bước về phía trước.

Đi được chưa đầy mười lăm mét, Mạnh Thu Nhiên khẽ cau mày, cô phát hiện dưới chân mình ngày càng xuất hiện nhiều bướm chết, thoạt trông lũ bướm này đã chết từ lâu, một số chỉ còn lại xác khô, thi thể không trọn vẹn, số khác thì bị ngón tay bóp nát. Chúng nó như đã biến thành hóa thạch, lẳng lặng bị phần chân tay đứt lìa của đồng bạn và bùn đất chôn vùi.

Mạnh Thu Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy một mảnh xác bướm, gảy cánh của nó. Cánh run lên, rơi khỏi cơ thể, vỡ tan thành bãi bột phấn đen.

“Tới giờ chúng ta chưa từng thấy bướm chết.” Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Cậu nghĩ Minh Nữ được tạo ra từ những con bướm này sao?”

“Có vẻ không phải đâu.” Giang Dật Triều phân tích: “Thật ra chúng ta không thể biết dưới chân là côn trùng gì, cánh đã bị thối rữa, bị gió hong khô, chẳng khác gì một đống đất. Ở đây không người, không rắn, không chuột, thế nên cũng không bị phá hư. Có điều bướm chết là điềm báo, không tốt lắm…”

“Chúng ta đã từng gặp được chuyện gì tốt à?” Mạnh Thu Nhiên hỏi ngược lại.

Cô đang muốn nói thêm, bỗng sững lại mấy giây: “Hoàng Như Vũ đâu?”

“Ở đây.” Giang Dật Triều quay đầu nhìn: “Ơ chờ đã! Cô ấy đâu? Cô ấy không phải người chạy lung tung như thế!”

Hai người xoay lại, Hoàng Như Vũ đã biến mất!

Người đâu rồi?

Trống không!

Nếu vừa rồi bị tấn công, Hoàng Như Vũ cũng có thể la to, không thể nào im hơi lặng tiếng bị người khác bắt đi được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Dật Triều lập tức căng chặt cơ bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, anh ta hét lớn tên cô ấy: “Hoàng Như Vũ đâu! Cô ấy không chạy đấy chứ?!”

“Không đâu.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Chỉ có một đường này thôi, chẳng lẽ khi nãy chúng ta xem bướm, cô ấy đi ngang qua chúng ta sao?”

“Không thể nào, thật sự không nghe thấy tiếng động gì cả.” Giang Dật Triều hơi suy sụp, một người sống sờ sờ lại biến mất trước mặt anh ta, chuyện này còn đáng sợ hơn việc Minh Nữ bắt chước giọng của Tưởng Anh vào hôm qua.

Mạnh Thu Nhiên đứng yên ngẫm nghĩ một lúc, bỗng hỏi: “Giang Dật Triều, hai người chúng ta đều xác định Hoàng Như Vũ vẫn theo sau chúng ta đúng không!”

Nghe Mạnh Thu Nhiên nói vậy, Giang Dật Triều giật mình, quan sát lối đi quanh co phía xa xa, suy tư một hồi, anh ta trầm giọng hỏi ngược lại: “Chị nghi ngờ Hoàng Như Vũ có vấn đề?”

Mạnh Thu Nhiên từ chối cho ý kiến.

“Buổi sáng bà lão kia bảo từng gặp Hoàng Như Vũ, vậy nên hôm nay quả thực chúng ta đã ra ngoài cùng cô ấy. Cũng có thể cô ấy vẫn đi sau lưng tôi, tôi không phát hiện cô ấy khác thường gì. Hơn nữa, không phải mọi người là người làm nhiệm vụ sao? Chị nghi ngờ cô ấy vốn dĩ không phải người, hay nghi cô ấy che giấu âm mưu, có khả năng muốn giết chúng ta?” Giang Dật Triều hỏi.

Nếu cô ấy không phải người…

Vậy chẳng phải bọn họ đã ở chung với quỷ suốt bấy lâu sao?

Mạnh Thu Nhiên bỗng đưa ngón trỏ ra, làm động tác đừng lên tiếng.

Có âm thanh vọng tới.

Ở chỗ rất xa.

Két két két.

Két két két.

Không phải tiếng bước chân, mà giống tiếng nghiến răng của một người nào đó đứng trong bóng tối. Âm thanh hơi nhỏ, nhưng nghe có vẻ càng rõ ràng hơn trong hang động im ắng.

Tiếng nghiến răng mơ hồ kèm theo giai điệu khẽ ngân nga của thiếu nữ.

“Hóa bướm thành mộng, chị em đoàn tụ.”

“Đoàn tụ nơi đâu, đoàn tụ quê chúng ta.”

Đây là bài hát bọn họ đã nghe thấy ở trong rừng!

Là giọng của Hoàng Như Vũ.

Không đúng.

Là của Minh Nữ!

Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều nhìn nhau, hai người đồng loạt cất bước đi về phía tiếng hát. Thực ra Mạnh Thu Nhiên rất sợ, nhất là khi cô từng bị nhốt trong hang động lúc làm nhiệm vụ, từ đó mắc chứng sợ không gian kín nhẹ, nhưng vì nhiệm vụ cô cũng hết cách, đành phải tê dại da đầu xông lên trước. Đúng lúc Giang Dật Triều kéo cổ tay Mạnh Thu Nhiên, nhiệt độ cơ thể của anh ta còn lạnh hơn cả Mạnh Thu Nhiên, khiến cô nổi da gà khắp người, nhưng trái tim lại ấm áp.

Cô không hất tay anh ta ra, áp vai vào cánh tay Giang Dật Triều.

“Đừng sợ.” Giang Dật Triều không biết vì sao anh ta chợt nói lời này. Tuy anh ta không đủ tư cách để an ủi Mạnh Thu Nhiên, nhưng anh ta nghĩ mình là đàn ông, nên bảo vệ phụ nữ.

Mạnh Thu Nhiên gật đầu.

Động cây này quanh co khúc khuỷu như ruột người.

May sao ánh lửa vẫn chiếu sáng khắp nơi.

“A, a, a.”

“Liễu liền cành, liễu liền cành.”

“Thời đại kéo dài, phúc trạch tứ phương.”

Quả nhiên.

Hoàng Như Vũ ngồi trên một tảng đá, cúi đầu, cơ thể cứng ngắc. Mái tóc đen dài rối bù che khuất khuôn mặt cô ấy, khiến hai người không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy. 

Minh Nữ chẳng biết từ đâu bay tới đậu trên vai, đỉnh đầu, bên chân cô ấy, hoàn toàn bao quanh Hoàng Như Vũ.

Minh Nữ này không hề nhìn Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều, chỉ khe khẽ hát bên tai Hoàng Như Vũ.

Tiếng hát tựa như có trăm nghìn người đồng loạt cất lên, sóng âm trầm bổng, tiếng vang làm hai người choáng váng.

Mạnh Thu Nhiên nhỏ giọng gọi: “Hoàng Như Vũ?”

Hoàng Như Vũ không phản ứng lại.

“Hoàng Như Vũ, Hoàng Như Vũ? Cô có sao không? Cô tỉnh lại đi!” Giang Dật Triều cũng hỏi, anh ta cầm gậy gỗ phòng thân, thề phải bảo vệ Mạnh Thu Nhiên ở phía sau.

Vẫn bất động.

Hoàng Như Vũ bị khống chế rồi?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Thu Nhiên suy nghĩ một hồi, chuẩn bị bước tới xem thử mắt cô ấy.

“Cạch!”

Thình lình, Hoàng Như Vũ ngẩng phắt đầu.

Giữa mái tóc rối bù lộ ra đôi mắt đầy dữ tợn, oán hận, nhìn chòng chọc Mạnh Thu Nhiên!

Mạnh Thu Nhiên sợ run lẩy bẩy.

Cổ Hoàng Như Vũ phát ra tiếng răng rắc, xương cốt vặn vẹo, cô ấy giơ cánh tay cứng đờ lên, đột nhiên bắt lấy một con Minh Nữ trên vai mình!

Ngay sau đó, cô ấy nhét Minh Nữ vào miệng!

Rộp rộp rộp.

Hàm răng va vào nhau, nhai nhai nuốt nuốt.

Hoàng Như Vũ đã ăn một con Minh Nữ.

Kế đến con thứ hai, thứ ba, cô ấy vô thức đưa tay bắt từng con bướm đang hát bên cạnh mình, cũng không thèm nhìn mà đã bỏ thẳng vào miệng. Từ hốc mắt lẫn khóe miệng cô ấy chảy xuống chất lỏng đen xì, giống hệt chất lỏng sền sệt tiết ra từ trứng trùng bị nghiền nát.

Minh Nữ không thét chói tai.

Trái lại tiếng hát ngày một to hơn.

“Chị em, chị em, cùng âm cùng chết, cùng nảy mầm…”

“Liễu liền cành, liễu liền cành, bay bổng theo gió, à ơi thoáng qua…”

Âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền đến, bươm bướm kích động vỗ cánh, nào ngờ lại tạo nên sóng gió. Bão cát mê hoặc ánh mắt của Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều, trong tầm nhìn mịt mù, dường như cô nhìn thấy hai cô gái nắm tay nhau đang đứng sau Hoàng Như Vũ, mỉm cười nhìn cô ấy chăm chú, miệng họ mở rồi lại đóng, thốt ra âm thanh khe khẽ: “Cứu chúng tôi, cứu cứu chúng tôi với…”

Từ nơi nào đó trong hang phát ra một tiếng động vang dội, giữa không gian rộng lớn, đột nhiên vô số bươm bướm lao về phía hai người!

Giang Dật Triều xoay người ôm lấy Mạnh Thu Nhiên vẫn chưa phản ứng kịp, anh ta bao chặt lấy người cô tạo thành tường đồng vách sắt. Anh ta ôm cô vào lòng, hai tay bảo vệ đầu cô. Hai người ngã xuống đất, bươm bướm bay trên đầu, sương trắng tràn ngập khắp hang.

Mạnh Thu Nhiên ngạc nhiên nhìn người đàn ông, cảm nhận được Giang Dật Triều bắt đầu run rẩy vì đang căng thẳng.

Bươm bướm biến mất nơi lối ra, qua hồi lâu sau, Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều mới lấy lại tỉnh táo.

Giữa màn sương trắng xuất hiện vài bóng người mờ ảo, bóng người vặn vẹo biến hóa theo luồng khí dao động.

Tựa ảo giác.

Mạnh Thu Nhiên ho khan mấy tiếng, nói: “Cảm ơn…”

Giang Dật Triều đỏ mặt, buông Mạnh Thu Nhiên ra, quay đầu tìm tung tích của Hoàng Như Vũ.

Hoàng Như Vũ vẫn ngồi ở chỗ cũ, trong kẽ răng nhét đầy cánh đen của Minh Nữ. Tốc độ nhai nuốt Minh Nữ của cô ấy chậm dần, đột nhiên hai mắt Hoàng Như Vũ trợn ngược, cô ấy ngã thẳng về sau.

Ầm!

Mười lăm phút sau.

Rốt cuộc Hoàng Như Vũ cũng tỉnh lại: “Chị, chị Thu Nhiên?”

“Là chị.” Mạnh Thu Nhiên đáp.

Bọn họ không chuyển chỗ, bởi vì vừa rồi lúc Mạnh Thu Nhiên muốn đỡ Hoàng Như Vũ rời đi, cơ thể cô ấy chợt trở nên nặng trĩu như bị đổ đầy nước, rõ ràng đã có ai đó không muốn bọn họ di chuyển.

Hoàng Như Vũ bỗng nắm lấy cánh tay của Mạnh Thu Nhiên, trợn trừng mắt, lắp bắp nói: “Có người, hình như khi nãy có người đang nói chuyện với em…”

Cô ấy vừa mở miệng thì phát hiện trong khoang miệng ngập mùi đất tanh, hơn nữa còn có vật gì đó dính vào lợi và trên vòm miệng, cổ họng cũng khô khốc như mới ăn phải một nắm vôi khô.

“Em vừa ngất xỉu.” Mạnh Thu Nhiên kể: “Lúc bọn chị tìm thấy em, em như bị trúng tà, cứ ăn bươm bướm không ngừng.”

“Bươm bướm! Sao em lại ăn bươm bướm chứ?” Hoàng Như Vũ ghê tởm muốn nôn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng giật giật.

Mạnh Thu Nhiên lắc đầu: “Em không ăn bướm bình thường, em ăn Minh Nữ. Chúng nó vừa hát vừa bị em nhai nuốt. Thế nên bây giờ em còn nhớ được chuyện gì không?”

“Ừm.”

Hoàng Như Vũ bắt đầu nhớ lại.

“Sau khi tiến vào hang động, hai người đi ở trước, em theo sau. Rồi em ngẩng đầu đã thấy một bức tranh tường, trên tranh tường vẽ cặp song sinh nữ, lúc này em nghe có người hát bên tai mình.”

“Sau đó, em nhìn thấy một đôi song sinh mặc trang phục đỏ đứng trước mặt em.”