Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 144: Phải uống thuốc




Trông quen quen?

Quen quen thế nào?

Mạnh Thu Nhiên không nhớ nổi mình từng thấy bộ dạng như quỷ ho lao của Lương Cung Chính ở đâu.

Lý Dương lắc đầu: “Không có, chắc gương mặt đại trà thôi.”

Hoàng Như Vũ suy nghĩ một hồi: “Vậy à, tôi cứ cảm giác như đã từng thấy ông ta ở đâu đó rồi.” Cô ấy nhíu mày, luôn cảm thấy có chuyện gì đó mình cần phải chú ý, nhưng không thể nghĩ ra được. Hình như cô ấy đã quên mất một việc rất quan trọng, trong lòng bỗng hốt hoảng, nhưng nhìn quanh một lúc, không thấy người nào cùng suy nghĩ với mình nên đành thôi.

“Nơi này đã đủ đáng sợ rồi, đừng tự dọa mình nữa. Chúng ta đã trải qua một đêm, nhưng Lương trạch này hoàn toàn không liên quan gì đến gợi ý nhiệm vụ. Gợi ý của nhiệm vụ lần này là [Chị ấy ở đâu, chị ấy ở trong máu], chúng ta cần phải chú ý tới bất cứ thứ gì chảy máu, ngay cả các vật màu đỏ cũng vậy.” Lý Dương dặn dò.

Bấy giờ, Hạnh Nhi và ba người hầu bước vào.

“Các vị, thuốc tới rồi, mời các vị uống.” Hạnh Nhi vẫn tỏ ra lịch sự, lúc cười khóe miệng cô ta cong lên khiến người ta liên tưởng đến nụ cười sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại.

Thuốc sền sệt, màu nâu sẫm, trông chẳng khác gì thuốc Đông y bình thường.

Nhưng không một ai uống.

Mạnh Thu Nhiên dùng thìa khuấy thuốc trong chén, thìa va chạm với chén sứ tráng phát ra âm thanh keng keng. Cô vờ như rất quan tâm đến bệnh tình của mình, nghi ngờ hỏi: “Chúng tôi uống thuốc này thì có thể khỏi bệnh sao?”

“Lương tiên sinh dặn các vị phải nghe lời, uống xong sẽ tốt hơn hẳn, ít gặp ảo giác hơn, lúc nghỉ ngơi cũng có thể ngủ ngon.” Hạnh Nhi nói.

Mạnh Thu Nhiên lộ vẻ khó xử: “Tôi sợ đắng, có thể không uống không?”

“Không được.” Hạnh Nhi cười: “Uống mới có thể khỏi bệnh.”

Mạnh Thu Nhiên buông thìa, nhìn thẳng vào Hạnh Nhi: “Hồi bé tôi từng bị người khác hại, tất cả mọi việc đều phải nắm rõ trong tay. Thế nên nếu tôi phải uống thuốc thì tôi muốn cô tự uống trước.”

Hạnh Nhi vẫn giữ vững thái độ: “Không được, uống mới có thể khỏi bệnh.”

Mạnh Thu Nhiên bình tĩnh, kiên trì bảo: “Không phải tôi không muốn uống, nhưng tôi cần phải biết trong đây gồm những thành phần gì.”

Nếu trong này có trứng trùng, chứng tỏ Lương Cung Chính vẫn đang cho bọn họ ăn trùng.

Chắc hẳn là trứng của Minh Nữ.

Minh Nữ không chỉ tồn tại trong ảo giác, mà ở hiện thực cũng có.

Nếu thế, trứng Minh Nữ mang tới tác dụng gì?

Triệu Nhân Tài ngồi một bên mất kiên nhẫn, giận dữ ném đũa: “Không nói rõ trong đây có thứ gì mà đã bảo chúng tôi uống! Lỡ đâu các người bỏ độc thì sao?”

Hạnh Nhi tới trước mặt Triệu Nhân Tài, đáp: “Chúng tôi sẽ không hại anh, các vị là bệnh nhân rất quan trọng. Thế nên xin mời uống hết thuốc.”

“Tôi không uống!” Triệu Nhân Tài nổi điên, anh ta vốn là người không chịu nổi uất ức, bây giờ vừa phải chịu nửa đêm bị người khác nhìn lén, vừa có nguy cơ trở thành bươm bướm giống thiêu thân vỗ cánh, có ai trải qua những việc này mà còn giữ được lý trí đâu!

Anh ta đứng bật dậy: “Tôi nói cho các người biết, hôm nay phải giải thích hết mọi chuyện cho chúng tôi nghe! Thứ này là gì, tại sao hôm qua lại phải khóa cửa, tại sao nửa đêm cứ đứng trước cửa phòng rình trộm chúng tôi! Lương Cung Chính con mẹ nó chẳng phải thứ tốt lành gì, các người cũng vậy!”

Hạnh Nhi sầm mặt, giọng điệu trở nên lạnh lẽo, cô ta quay đầu lại bảo mấy người hầu ở phía sau: “Bệnh nhân không uống thuốc, các người qua giúp anh ta uống đi.”

“Giúp gì mà giúp!” Triệu Nhân Tài giận dữ, anh ta cao 1m85, đánh ai mà không được, ai dám nói anh ta không đúng?

Ba người hầu nhanh chân bước đến, một người đưa tay đè vai Triệu Nhân Tài xuống!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Nhân Tài lắc người né tránh, nhưng không hất được người hầu kia ra mà còn bị giữ chặt!

“Các người muốn làm gì! Làm gì hả!” Triệu Nhân Tài hét lên.

“Má nó mày buông tao ra!”

Đinh Văn và Tưởng Anh vội vàng cứu người: “Các người buông tay ra! Làm cái gì đấy! Buông ra ngay!”

Vai Triệu Nhân Tài đau đến nỗi đầu ướt đẫm mồ hôi: “Á! Các người đừng đụng vào tôi! Các người…”

Giang Dật Triều đứng dậy định giúp Triệu Nhân Tài, nhưng đã bị Mạnh Thu Nhiên kéo về.

Mạnh Thu Nhiên nhìn Triệu Nhân Tài đăm đăm: “Uống thuốc đi, hôm nay chúng ta không uống thì không thể ra ngoài đâu. Trong nhiệm vụ này chắc hẳn sẽ không xảy ra tình huống nguy hiểm chết người, bảy người chúng ta cùng uống, sẽ không sao cả.”

Triệu Nhân Tài đành ngừng giãy giụa, dựa vào bàn, tức giận mắng: “Mẹ nó.”

Mọi người thực hiện cùng một chuyện, nguy cơ sẽ được giảm thiểu. Nếu trong nhiệm vụ người ăn trứng trùng nhiều nhất sẽ chết trước, vậy bây giờ gần như ai nấy cũng đã ăn, thế nên phần việc còn lại là nắm chắc thời gian.

Hạnh Nhi hài lòng quan sát từng người uống cạn thuốc, sau đó yêu cầu mọi người mở miệng để cô ta kiểm tra đã nuốt xuống chưa, sợ bọn họ ngậm trong miệng rồi một lát lại nhổ ra.

Thấy tất cả bệnh nhân đều ngoan ngoãn nghe lời, cô ta nói: “Tôi biết các người bất mãn nhiều điều, nhưng các người nghĩ lại thử. Nếu Lương tiên sinh không muốn cứu các người thì sao phải gánh chịu mọi chi phí điều trị của các người, thậm chí còn không ngại xa xôi đưa các người đến đây? Nếu ngài ấy muốn hại các người thật thì các người còn sống được qua đêm kia sao? Buổi tối khóa cửa để các người không đi lung tung khắp nơi, cửa kính một mặt trong phòng cũng vì muốn tránh cho các người bị kích thích bởi những hành động của người khác ở bên ngoài…”

Uống thuốc xong, mọi người đều lo sợ bất an.

Nước thuốc kia sền sệt đọng lại nơi cổ họng, làm tiếng nói nghẹn rất khó chịu.

“Lương tiên sinh sẽ không phụ lòng các người, các người cứ yên tâm.” Hạnh Nhi nói xong, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, mỉm cười định rời phòng. Trước khi đẩy cửa, cô ta sực nhớ ra gì đó, ánh mắt dò xét quét qua một vòng: “À đúng rồi, Lương tiên sinh bảo các người có thể ra ngoài đi dạo, nhưng nhớ buổi tối phải quay về đấy, nhưng nếu không ra ngoài thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.

“Thực ra bên ngoài nguy hiểm lắm, cách đây không lâu trên trấn xuất hiện một loại bệnh dịch, chết không ít người. Sợ các người đụng phải các bệnh nhân chưa khỏi bệnh này thì bị dọa.” Hạnh Nhi lo lắng nhìn bọn họ: “Có điều nghe nói bọn họ sợ ánh nắng mặt trời, ban ngày sẽ không ra ngoài, còn buổi tối thì chưa chắc. Phòng ăn của chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn cơm trưa và cơm tối, các vị cứ tự nhiên.”

Hạnh Nhi bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn bảy người đưa mắt nhìn nhau.

Lý Dương hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”

Mạnh Thu Nhiên trả lời: “Nhất định phải ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ thực sự phải chữa bệnh ở chỗ này. Lời nói của đôi bên đều không đáng tin, mọi người chia làm hai nhóm, không nên hành động riêng lẻ, như vậy thì khi gặp kẻ đáng sợ gì cũng có thể phản kháng.”

“Tôi đồng ý.” Lý Dương nói.

“Được.”

Bảy người chia nhóm.

Giang Dật Triều, Mạnh Thu Nhiên, Hoàng Như Vũ men theo thị trấn thăm dò từ ngoài vào trong.

Tưởng Anh, Lý Dương, Đinh Văn, Triệu Nhân Tài lấy Lương trạch làm trung tâm, tìm kiếm từ trong ra ngoài, cuối cùng hai nhóm sẽ tập hợp.

***

Rời khỏi Lương trạch, hai nhóm người chia nhau ra.

Hoàng Như Vũ đi theo bên cạnh Mạnh Thu Nhiên: “Chị, em vẫn cảm thấy là lạ, hình như em nghe thấy thứ gì đó đang gọi mình. Có phải bệnh tình của em nặng hơn thật, không trị được nữa rồi không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sợ gì chứ, còn chị ở đây mà.” Mạnh Thu Nhiên kéo Hoàng Như Vũ qua.

Hoàng Như Vũ trông gầy teo nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh, cứ như chỉ cần bẻ nhẹ là có thể gãy.

Ba người đến rìa thị trấn.

Thị trấn sông nước này, ba mặt giáp nước, một mặt giáp núi, mặt hồ bốc lên từng đợt sương trắng dày đặc.

“Cô gái… Cô gái…”

“Cô gái!”

Có người nhỏ giọng gọi bọn họ.

Mạnh Thu Nhiên dừng bước: “Có tiếng động.”

Một bà lão bó chân đứng trong góc vội vàng vẫy tay: “Cô gái mau tới đây! Đừng nhìn nữa, già đang gọi các người đó!”

Mạnh Thu Nhiên liếc mắt nhìn Giang Dật Triều: “Ở đây chỉ mình cậu là đàn ông, có chuyện gì thì cậu lên nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Mạnh Thu Nhiên tới hỏi: “Bà lão, có chuyện gì sao?”

Bà lão đảo mắt, ánh mắt không dừng trên người Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều, bà lão chỉ nắm tay Hoàng Như Vũ nói: “Con bé này! Sao lại trở về rồi, không phải bà đã bảo cháu đừng trở về, đi càng xa càng tốt, càng xa càng tốt sao! Cháu không thể ở trấn này nữa, mau đi đi, mấy đứa vòng qua sau núi, dọc theo từ đường tiến thẳng về phía Nam, rời khỏi trấn này, đường kia cháu quen rồi đó!”

Hoàng Như Vũ bị dọa đến mức run rẩy: “Gì cơ, bà đang nói gì vậy?”

“Oanh Ngữ, bà đã nói với cháu rồi, đi nhanh đi, đi nhanh đi!” Điệu bộ vội vàng của bà lão không phải giả vờ: “Ở đây đã hết chuyện của các cháu rồi! Rời khỏi đây, đừng bao giờ trở về, cả đời này cũng đừng bao giờ trở về!”

Rõ ràng, bà lão đã xem Hoàng Như Vũ là cô gái tên Oanh Ngữ kia.

Mạnh Thu Nhiên cắt ngang lời bà lão, nói nhỏ: “Bà ơi, chúng cháu tới để chữa bệnh, trị chứng bệnh Bướm Trắng, bà từng nghe qua căn bệnh này chưa?”

“Không có, không có bệnh này đâu! Mấy đứa đi mau! Tên chó Lương Cung Chính kia lại muốn hại người, lại muốn hại người! Tên đó sẽ giết chết mấy đứa, cuối cùng mấy đứa sẽ chết thảm như những người đáng thương vào thị trấn này trước đây vậy!” Bà lão kích động, run lẩy bẩy nắm tay Hoàng Như Vũ.

Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Sẽ chết thế nào ạ?”

Bà lão đáp: “Già nào biết, có điều già không còn nhìn thấy bọn họ nữa!” Bà ấy che miệng ho khan, phun ra một cục đờm đặc đen xì, trong đó còn trộn lẫn đốm đen chằng chịt.

Bà lão lộ vẻ đau khổ.

Bà lão ho khan thêm mấy tiếng, sau đó giật giật mũi rồi lập tức biến sắc, tỏ ra mờ mịt, qua hồi lâu mới nói: “Hay thế này, mấy đứa hãy theo già, đi thôi… Một lát bị đám chó Lương gia kia phát hiện thì không ai trốn thoát được đâu. Chi bằng tới nhà của già trốn đi, đến khuya già sẽ đưa mấy đứa ra ngoài…”

Mạnh Thu Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, triệu chứng này giống hệt bà lão muốn bỏ thuốc bọn họ hôm qua, lẽ nào cũng muốn lừa bọn họ để ăn thịt ư?

Bà lão ý thức được lời mình vừa nói, cơ thể chấn động, bà lão run rẩy lui về sau vài bước, cảm giác mê luyến mùi hương trên người ba người cũng đã biến mất.

“Không cần.” Mạnh Thu Nhiên từ chối: “Bây giờ chúng cháu sẽ rời đi ngay, chúng cháu sẽ tự lo cho mình.”

“Mấy đứa, mấy đứa muốn đi thì dẫn theo cả hai cô con gái của Lý gia nữa, chúng đáng thương lắm, chúng sẽ chết mất, nghi thức sắp tiến hành rồi!” Bà lão bấu chặt cánh tay Mạnh Thu Nhiên: “Già không còn sức, nhưng cháu phải giúp hai đứa nó! Già đã từng giúp mấy đứa, thế nên mấy đứa nhất định phải dẫn chúng nó đi, tiện thể, tiện thể dẫn con của già theo luôn, đúng, con của già!”

“Con của bà ư?”

Bà lão lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ bỏ túi đã cũ nát, trên đồng hồ bỏ túi dán một tấm hình cũ ố vàng.

Một đôi song sinh đáng yêu đang mỉm cười.