Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 141: Lồng giam




Trên bàn ăn, cả Mạnh Thu Nhiên lẫn Giang Dật Triều đều không đụng tới đũa, ít nhất bữa đầu tiên có đói cũng không thành vấn đề.

Lý Dương uống canh đậu hũ.

Ban đầu Hoàng Như Vũ và Tưởng Anh cũng ăn mấy miếng đồ chay, nhưng khi thấy vẻ sợ hãi của Hạnh Nhi, họ bèn vội vàng nuốt xuống.

Triệu Nhân Tài ăn cải trắng, Đinh Văn cũng gắp một ít miến.

Vì chỉ tập trung vào Lương Cung Chính nên Mạnh Thu Nhiên không để ý xem ai đã ăn món đó và ăn bao nhiêu.

Mọi người dùng bữa tối xong, Hạnh Nhi dẫn bọn họ về nơi ở.

Đi qua chính đường, một bà lão đang quét rác trong Lương trạch nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nheo mắt hỏi: “Ai vậy?”

“Là bệnh nhân của Lương tiên sinh, tôi dẫn vào nội viện ở.” Hạnh Nhi khẽ đáp.

Bà lão ngừng quét rác, đôi mắt đục ngầu trong hốc mắt nhìn thẳng không chớp mắt, giống hệt một con gà trống không có đầu óc, bà ta hoảng hốt mấy giây, rồi tới trước mặt Tưởng Anh. Tấm lưng bà lão còng xuống trông như mai rùa, bà ta ngẩng đầu nhìn Tưởng Anh, ngón tay già nua vuốt ve gò má của Tưởng Anh. Tưởng Anh sợ run lẩy bẩy, Triệu Nhân Tài lập tức kéo Tưởng Anh đến cạnh mình, hỏi: “Bà muốn làm gì?”

“Cô gái này nhìn xinh đẹp thật, tôi ưng.” Bà lão cười toe toét, để lộ hàm răng chỉ còn vỏn vẹn ba cái răng, trong cổ họng phát ra âm thanh khô khốc, cứ như cành khô treo trên kính: “Là song sinh à?”

Hạnh Nhi vội đáp: “Không phải.”

Rồi bà lão chắp tay sau lưng, tiến về phía Hoàng Như Vũ, cũng cười giống thế: “Người này cũng không tệ, cô có chị em gái gì không?”

“Không, không có…” Hoàng Như Vũ nhỏ giọng trả lời.

“Bà bà! Mặc dù đây là bệnh nhân, nhưng vẫn là khách, Lương tiên sinh sẽ tức giận đó.” Hạnh Nhi không muốn chọc tới bà lão này, nhưng cô ta sợ bà ta sẽ tiếp tục dọa bệnh nhân sợ, đành vội ngăn cản hành vi tra xét của bà ta.

Bà lão thở dài đầy ẩn ý: “Người của Lương tiên sinh à? Được rồi.”

Bà ta lưu luyến quay đầu nhìn Hoàng Như Vũ, lẩm bẩm: “Tôi vẫn thích bề ngoài của cô hơn, cô xinh đẹp hơn hẳn cô gái kia…”

“Bà bà, bà mau về nghỉ ngơi đi!”

Giang Dật Triều hỏi nhỏ: “Nhiệm vụ lần này là [Con bé đang gọi chị! Khi nào chị về?], chúng ta cần phải tìm được chị gái. Nhưng từ nãy đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng ta nghe thấy hai từ chị em, liệu có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

“Có thể.” Mạnh Thu Nhiên đáp.

“Bà ơi.” Mạnh Thu Nhiên gọi bà lão lại.

“Chuyện gì?” Bà lão dừng bước.

Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Sao bà hỏi có chị gái hay em gái không vậy?”

“Bởi vì…” Bà lão suy nghĩ một chốc: “Bởi vì đó là may mắn... là may mắn, là thần tích…”

“Bà bà!” Hạnh Nhi gấp gáp ngăn cản bà ta: “Bà đang quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi đó, cẩn thận tôi mách với Lương tiên sinh bây giờ!”

Bà lão có vẻ rất sợ Lương Cung Chính, lập tức khoát tay: “Ai ui ai ui, không dám không dám, tôi đi ngay đây, bộ xương già của tôi không chịu nổi rồi!”

Hạnh Nhi xin lỗi mọi người, bắt đầu dẫn họ tới phòng ở. Mặc dù một nửa cơ thể thối rữa của cô ta thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, nhưng ai nấy cũng đã quen.

Tưởng Anh lén hỏi Hoàng Như Vũ: “Cô nghĩ chúng ta mắc bệnh thật không? Sao những người khác đều không nhìn thấy cơ thể Hạnh Nhi có vấn đề?”

Hoàng Như Vũ nói nhỏ: “Tôi không biết, nhưng từ lúc bước vào tôi đã cảm thấy khó chịu. Cứ như ai cũng đang nhìn tôi, nhìn chòng chọc, muốn ăn tươi nuốt sống tôi... Đúng, chính xác là loại cảm giác này! Như thể tôi là thuốc giải của bọn họ vậy!

Tưởng Anh càng kinh hãi hơn: “Tôi cũng cảm thấy giống thế! Đừng bảo đêm nay bọn họ sẽ giết rồi ăn thịt chúng ta đấy! Tôi từng xem rất nhiều câu chuyện ăn thịt người đó!” Cô ấy lo lắng đến mức bật khóc. Cô ấy còn quá trẻ, vẫn chưa muốn chết, nhưng ngay lúc này đây, có thể chỉ vài phút nữa thôi cô ấy sẽ bị người ta xẻ thịt chia nhau!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mạnh Thu Nhiên ngoảnh đầu lại an ủi cô ấy: “Bọn họ không ăn thịt đâu. Một ngày chỉ ăn tối đa hai bữa, chúng ta là thịt, nhưng ở đây ăn chay.”

Tưởng Anh gào lên: “Cô an ủi kiểu vậy đó à! Tôi vẫn chưa muốn chết đâu, tôi vừa mới được cấp lô nhà cuối cùng, cuộc sống của tôi chỉ mới bắt đầu thôi! Tôi đã tạo nghiệp gì mà đụng phải chuyện này cơ chứ!

“Cô bớt nói vài câu đi!” Triệu Nhân Tài tức giận.

Hậu viện yên tĩnh hơn hẳn tiền viện, đây là một tòa kiến trúc dạng ống hình chữ “Hồi” cao hai tầng, con thú trên sườn mái hiên trông rất kỳ lạ, Mạnh Thu Nhiên nheo mắt quan sát một lúc mới nhận ra đó là một người đang nằm rạp. Thông thường, động vật trên mái hiên thường mang ý nghĩa tốt đẹp, ví dụ như rồng, phượng, sư tử, thiên mã. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình người được để trên đó.

“Đây là gì?” Mạnh Thu Nhiên chỉ vào thứ trên mái hiên, liệu có cách giải thích nào cho thứ này không?

“À, đó là ‘Minh Nữ’, Lương tiên sinh nói tuy chỉ người gặp ảo giác mới nhìn thấy nó nhưng trong sách cổ hiện mây, bướm phát tiếng người, thần chỉ giáng phúc, tôn giả vĩnh sinh, phúc dài vạn đại. Thế nên trên nóc nội viện Lương phủ luôn để Minh Nữ. Hơn nữa, Lương tiên sinh còn tin rằng Minh Nữ là một điềm báo, báo hiệu bệnh tật của các vị sắp khỏi rồi. Nó tựa như thần linh chỉ điểm giữa làn sương mù dày đặc, do đó nó cũng mang ý nghĩa tốt đẹp.”

Các cơ mặt của Mạnh Thu Nhiên giật giật.

Sao cô không tin nổi lời này vậy nhỉ?

Chắc thần linh chẳng chơi trò trốn tìm với con người đâu nhỉ? Lại còn “tìm được bạn” gì đó nữa.

Ha, ngay cả Mạnh Lan cũng không làm trò ấu trĩ như thế.

Hạnh Nhi chỉ vào chân bệ đá: “Đúng rồi, vị trí này cũng vậy. Chỗ chúng tôi không có sư tử đá trấn trạch, ở đây luôn để Minh Nữ.”

Bấy giờ bọn họ đã có thể thấy rõ pho tượng Minh Nữ kia trông như thế nào.

Một sinh vật nửa người nửa bướm, hai chân quỳ ngồi trên mặt đất, cột sống sau lưng thủng một lỗ lớn, một đôi cánh bướm mọc ra từ lỗ hổng đó, xòe rộng khắp lưng. Cặp mắt trên cánh he hé, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ nhãn cầu qua khe hở của mắt.

Khác với sư tử đá trấn trạch bình thường, đôi mắt Minh Nữ được khảm ngọc trai trắng sáng, tỏa ra ánh sáng xanh âm u giữa đêm đen. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt này sẽ cảm thấy như bị mê hoặc.

Thậm chí, lúc Mạnh Thu Nhiên nhìn chằm chặp vào nó, cô dường như nghe thấy tiếng người thì thầm bên tai mình.

Mạnh Thu Nhiên nhíu mày: “Tôi chưa từng thấy kiểu tượng như vậy.”

“Không sao, nhìn nhiều sẽ quen thôi.” Hạnh Nhi cười cười, cô ta chỉ vào tòa nhà nhỏ hai tầng phía sau, giữa tòa nhà nhỏ có vườn hoa đầy bồn cây cảnh, hòn non bộ điêu khắc hình Minh Nữ. Tòa nhà hai tầng, tổng cộng gồm tám phòng. Bởi vì trung tâm căn nhà được làm rỗng để có thể thấy giếng trời, nên các phòng xếp theo kiểu hai-hai đối diện nhau.

Mỗi tầng bốn phòng, tổng cộng tám phòng, có thể nhìn thấy nhau qua cửa sổ, còn cửa chính nội viện đối diện với một ngôi nhà hai tầng thông nhau, có thể quan sát động tĩnh của những phòng hai bên. Nói chung, nếu phát ra tiếng động gì thì người khác có thể phát hiện ngay. 

“Lương tiên sinh bảo túi gấm đưa cho các vị là khí, nên chúng tôi cũng phải sống theo khí. Tôi dẫn các người đến phòng, mỗi người một phòng, không được thay đổi. Ở trong phòng các vị muốn cứ tùy ý sinh hoạt, chỉ cần nhớ nửa đêm đừng ra ngoài là được.”

Lý Dương chưa từng nghe nói trong nhiệm vụ còn có yêu cầu phân chia phòng như thế, vậy cũng đồng nghĩa nhóm người làm nhiệm vụ sẽ tự chia với nhau.

Chẳng lẽ trong đó đặt bẫy?

“Sao chúng tôi không được ở hai người một phòng?” Lý Dương hỏi.

Hạnh Nhi giải thích: “Lý tiên sinh, tôi mới vừa giải đáp xong, bởi vì khí của mọi người không giống nhau, bệnh này cần các vị dưỡng khí. Thêm nữa, nói thật thì tôi hơi lo rằng các vị sẽ gặp ảo giác rồi hại nhau, do đó mỗi người một phòng là ổn nhất. Sau khi vào phòng, các vị treo túi gấm ở đầu giường, đảm bảo các vị sẽ mơ đẹp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai bên trái phải, hai tầng, tổng cộng tám phòng.

Bên trái tầng trên: Mạnh Thu Nhiên, Hoàng Như Vũ.

Bên trái tầng dưới: Giang Dật Triều, Tưởng Anh.

Bên phải tầng trên: Lý Dương, Triệu Nhân Tài.

Bên phải tầng dưới: Đinh Văn.

Mạnh Thu Nhiên ở ngay phía trên Giang Dật Triều.

Mạnh Thu Nhiên dặn Giang Dật Triều: “Cậu hãy dựa vào giác quan thứ sáu, dùng năng lực phán đoán của mình, đừng tin tưởng hoàn toàn vào người khác. Buổi tối nghe thấy bất kỳ tiếng động gì cũng không được ra ngoài, ghi nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra.”

“Không thành vấn đề! Chị yên tâm, chị cũng phải cẩn thận, mỗi người một phòng không an toàn đâu.” Giang Dật Triều đáp.

“Biết rồi, em trai.”

Giang Dật Triều nói nhỏ thêm mấy câu vào tai cô rồi mới chịu vào phòng.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, chỉ gồm giường, bàn, tủ quần áo và một cái bô.

Trên bàn đặt một chậu nước lạnh, để bọn họ dùng vào ban đêm. Trừ thứ đó ra thì còn đưa thêm một chậu đồng để bọn họ lau mình. Tuy trông không đặc biệt gì nhưng từng gian phòng đều có cột gỗ xuyên qua sàn và trần nhà, có lẽ cột gỗ này được sử dụng với mục đích chống đỡ phòng ốc.

Khi mọi người bước vào phòng, Mạnh Thu Nhiên mới phát hiện suy nghĩ của mình quá đơn giản, không chỉ cấu trúc có vấn đề, mà gương trong phòng này còn là một mặt, giống gương trong phòng bệnh hay phòng thẩm vấn, mọi người có thể nhìn thấy bên trong nhưng không thể nhìn thấy bên ngoài.

“Cạch.”

Mạnh Thu Nhiên xoay tay nắm cửa, quả nhiên cửa đã khóa.

Bây giờ cô đã hoàn toàn bị mắc kẹt trong một chiếc lồng.

Vừa rồi mọi người chỉ ở hai bên trái phải, không ai bước vào căn phòng lớn nhất ngay giữa, trong đó chứa thứ gì mà không thể để họ phát hiện chứ?

Mạnh Thu Nhiên dựa vào cửa sổ quan sát xung quanh, cô không hề hay biết, ngay lúc này Hạnh Nhi chỉ cách cô một bức tường. Ở phía bên kia cửa kính, cô ta đang nhìn cô cười quỷ dị.

Hạnh Nhi hài lòng nhìn nhóm người bị nhốt trong phòng, xua tay bảo những người hầu khác: “Thắp đèn, hát lên nào.”

Đám người hầu cầm đèn dầu cũng nở nụ cười tương tự.

Năm phút sau.

Từng ngọn nến cao bằng một người ở hai bên cổng lớn nội viện sáng lên, khói đen từ ngọn lửa tan vào màn đêm.

Ba người hầu đứng ở cửa hậu viện, hai tay tạo thành hình chữ thập, mắt khép hờ, miệng cất lên giai điệu nhịp nhàng, đột nhiên một tiếng kèn suona to rõ cắt ngang phía chân trời, khiến màn đêm vốn yên tĩnh nay càng thêm quỷ dị. Bầu trời đầy bướm đen, chúng nó lặng lẽ đậu trên mái hiên, nhìn chòng chọc vào những người mới chuyển vào hậu viện.

Trong phòng.

Mạnh Thu Nhiên giật mình vì tiếng kèn suona chợt vang lên, cô chỉ có thể nhìn thấy nguồn sáng mơ hồ bên ngoài.

Lẽ nào bọn họ định phóng hỏa?

Không, không thể nào nhanh như vậy được, ít nhất cũng phải chừa đường sống chứ.

Cô nhìn quanh phòng một lần nữa, bỗng phát hiện một lọn tóc trong vết nứt trên sàn nhà.

Cô đưa tay sờ thử.

Chất lỏng đã khô cứa vào tay, khiến cô nhói đau.

Là máu.

Là máu.

Dọc đường đi, cô vẫn chưa có thời gian kiểm tra đối chiếu các thẻ ẩn để tìm manh mối, ban nãy Giang Dật Triều nói cho cô biết gợi ý trong thẻ ẩn của anh ta: [Chị ấy ở đâu? Chị ấy ở trong máu.]

Máu?

Máu của ai?

Máu ở đâu?