Toàn bộ thị trấn là hình ảnh được phóng chiếu từ “Thị trấn rối gỗ kinh hoàng”.
Bạch Thư Vũ đóng vai chính.
Anh ta quên đi tất cả những gì mình đã trải qua với tư cách là một “biên kịch”, rồi trở thành nhân vật chính trong kịch bản.
Lương Dĩnh khóc.
“Anh muốn viết nội dung gì thì cứ viết nội dung đó, chúng ta về nhà thôi anh.” Cô ta luôn nghĩ, một người đàn ông vẫn có thể viết kịch bản phim thương mại sau cái chết của con gái mình thì quá mức vô cảm. Thế nhưng, vào hôm nay cô ta lại cảm thấy không nên áp đặt suy nghĩ, và cả bóng ma mất con gái của mình lên người khác.
Tại sao phải viết kịch bản? Hy vọng này quá phi lý, suy cho cùng thì đó là hậu quả khi hai người không mở lòng với nhau.
Bản thân không rõ mình muốn gì, thế nên cứ một mực đẩy đối phương ra xa. Khi ấy cô ta thường xuyên nổi điên, bây giờ ngẫm lại, đó chỉ là một loại cảm xúc, chứ không phải nguyên nhân chủ yếu.
Cô ta và chồng bị nhấn chìm trong biết bao cảm xúc phức tạp. Nỗi hoài niệm và áy náy với quá khứ, nỗi sợ hãi xen lẫn khát khao về cuộc sống mới, tất cả đều khiến họ khó mà tiếp tục tiến lên.
May mắn làm sao, Lương Dĩnh đã tìm lại được chồng mình rồi.
“Anh muốn viết một câu chuyện, kể về em một thân một mình tìm kiếm anh, kể về cuộc hôn nhân trên bờ vực đổ vỡ, kể về một biên kịch ngã lòng đầy vướng mắc.” Bạch Thư Vũ nhìn Lương Dĩnh, đồng tử đen nhánh của anh ta cũng đã ngân ngấn nước mắt.
Lương Dĩnh và Bạch Thư Vũ ngồi lên chiếc SUV, chiếc xe từ từ lăn bánh và biến mất ở cuối thị trấn.
Trước khi đi, Bạch Thư Vũ đưa cho Mạnh Lan một quyển sổ: “Nếu sau này tôi thành danh, cứ xem đây là chữ ký nhé. Haha, đùa thôi, tôi thích quyển sổ này lắm, năm đó mua ở Cancún (*), người ta bảo rằng nó được vẽ bùa chú phù hộ bình an của người Maya. Có vẻ các người cũng không giống ngẫu nhiên tới nơi này, chúc các người bình an.”
(*) Cancún: một thành phố ven biển trong tiểu bang cực đông của México, Quintana Roo, trên bán đảo Yucatán.
Sương trắng tụ lại.
Dòng chữ máu quen thuộc xuất hiện nữa rồi.
[Dòng nước cội nguồn.]
[Đây giảm kia tăng, sinh sôi bất tận, tụ về khởi nguồn.]
Hạ Vãn Vãn quan sát thẻ ẩn, ở mặt trên không hiện bất kỳ gợi ý nào. Chính xác mà nói, từ giờ trở về sau, năng lượng sâu trong linh hồn không thể giúp họ được nữa.
Cố Diệp thở dài: “Có lẽ bây giờ bắt đầu cuộc chiến sinh tồn rồi. Bạch Thanh Thủy, Trì Lân, nhóm hai người tìm kiếm chúng ta, không biết còn ai trốn trong bóng tối nữa không. Ắt hẳn bọn chúng đều đang chờ đợi nhiệm vụ kết thúc để có thể thoải mái tàn sát.”
Mạnh Lan liếc nhìn Cố Diệp: “Xét về năng lực chiến đấu cá nhân, Cố Diệp và Giang Sách Lãng có thể một chọi hai.”
Cô đẩy cửa ra, nhìn cục cảnh sát hoang vắng kia, hỏi: “Anh nghĩ ở đây có súng không?”
Cố Diệp: …
“Nếu anh đoán không sai thì chắc không có đâu, em bỏ cuộc đi.” Cố Diệp nói.
Bốn người tìm một vòng khắp cục cảnh sát, trống không, nơi này quả thực không để bất cứ đồ vật phòng thân nào. Mạnh Lan tìm được bật lửa và dao gọt hoa quả, hai thứ này cũng có thể xem như vũ khí sắc bén trong nhiệm vụ. Rời cục cảnh sát, bầu trời bên ngoài không trong xanh mà âm u từa tựa chè mè đen, dường như không khí đã chuyển sang thể rắn, áp suất thấp khiến người ta gần như không thể hô hấp.
Cổ Mạnh Lan cứ như bị nhét đầy bụi, cô ho dữ dội, suýt nữa còn bị sặc, qua một chốc cô mới ổn định lại hô hấp.
“Em có một ý tưởng.” Mạnh Lan nhìn Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng cười: “Thế giới vỏ và thế giới ruột không tồn tại mối quan hệ ngang hàng. Em có thể xem thế giới vỏ là một thế giới song song, dĩ nhiên chúng ta có thể xuyên ngược qua đó, em đã từng làm rồi.” Anh cầm chai trong tay huơ huơ, chất lỏng đen nhánh bên trong khúc xạ vầng sáng sặc sỡ như dầu mỏ.
“Đâu ra vậy?”
“Vòi nước.” Giang Sách Lãng đáp.
Hạ Vãn Vãn yếu ớt từ chối: “Em không muốn uống nước nhà vệ sinh đâu, hơn nữa không phải chúng ta ở đây sẽ an toàn hơn sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng nói: “Tôi với Mạnh Lan trở về tìm manh mối, hai người tìm nơi nghỉ ngơi trước nhé. Hạ Vãn Vãn, trạng thái tinh thần của em không ổn lắm. Mười giờ trưa ngày mai liên lạc ở đây.”
“Chúng ta cùng đi đi, dù sao mọi người cũng chưa ăn gì.” Hạ Vãn Vãn không đồng ý tách thành nhóm hai người.
“Uống nhiều nước sông Minh sẽ dẫn tới việc tư duy bị biến dị, tôi và Mạnh Lan đều có năng lực hỗ trợ nên chịu được nhiều hơn. Đến thế giới vỏ bởi vì cần làm vài chuyện, chứ không phải vứt bỏ hai người.” Giang Sách Lãng giải thích, giọng điệu bình tĩnh nhưng Hạ Vãn Vãn vẫn nhận ra ý tứ từ chối nghiêm khắc.
Thật ra anh cũng không muốn để Mạnh Lan đi, nhưng ánh mắt của Mạnh Lan đã lộ rõ vẻ cố chấp.
Mười lăm phút sau, sau khi xuyên qua hành lang chật hẹp được hình thành từ vô số quái vật và sinh vật kỳ dị, bọn họ đã tới trấn Dương Quang. Ở đây mọi người vẫn sinh hoạt bình thường, chẳng qua đã không còn những hạn chế và can thiệp từ kịch bản, cũng không còn trẻ em mất tích nữa. Dưới cánh cổng hình vòm của đoàn múa rối là vườn hoa hình tròn màu hồng, đèn đóm của cửa hàng hamburger vẫn lập lòe chói mắt như cũ.
Mạnh Lan phân tích, thế giới vỏ luôn tràn ngập ánh mặt trời.
Thế giới ruột hấp thụ ác linh thật sự và hiện ra bản chất vốn có của nó. Thế giới vỏ tựa như giấc mơ đẹp đẽ, nếu không giữ chấp niệm sâu sắc hoặc bị nước sông Minh ô nhiễm làm biến dị, hai thế giới sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau. Chẳng hạn như Bạch Thư Vũ, anh ta phải trải qua một quá trình bị “biến dị” tư duy mới có thể tiến vào thế giới vỏ.
Cùng là hoàng hôn, thế giới ruột lại giăng kín mây đen, che hết ánh sáng đỏ vàng, còn thế giới vỏ vẫn tràn ngập bình yên.
Giang Sách Lãng và Mạnh Lan thay trang phục của dân bản địa, nắm tay bước đi trong con hẻm nhỏ. Nhiệt độ từ bàn tay nóng bỏng của người đàn ông truyền qua lòng bàn tay cô rồi lan khắp lồng ngực, khiến cô bịn rịn khó quên. Ánh sáng vàng kim đậu trên ô che nắng màu trắng trước cửa hàng hamburger, chảy xuống như thác nước, vừa lãng mạn vừa mập mờ.
“Chắc chúng ta không thể quay về trong một lát rồi, qua lại thường xuyên sẽ tăng độ biến dị, nên mình ăn uống một ít trước thôi. Khi nãy thấy em nhìn bánh kem chanh phô mai kia lâu thật lâu, muốn mua một miếng không?” Giang Sách Lãng quan sát Mạnh Lan rất kỹ, cô luôn tưởng rằng mình che giấu biểu cảm tốt lắm, nhưng nhất cử nhất động của cô đều lọt vào mắt Giang Sách Lãng.
Vừa rồi Mạnh Lan muốn trở về thế giới vỏ để lấy món quà rối gỗ kia, nhưng vì lo lắng cho Hạ Vãn Vãn nên cô do dự.
Bây giờ Mạnh Lan muốn ăn miếng bánh kem kia.
Cô đấu tranh mãi, không bằng để Giang Sách Lãng thay cô quyết định vậy.
“Bánh kem không ăn được, ngửi thôi cũng đỡ.”
Hai người ngồi ở vị trí sát bên trong, bên cạnh đặt một bồn hoa cao hơn một mét che khuất họ. Đây ắt hẳn là khoảng thời gian duy nhất trong nhiệm vụ mà họ có thể thả lỏng.
“Sau khi nhiệm vụ kết thúc em muốn làm gì?” Giang Sách Lãng hỏi: “Em muốn đi đâu du lịch? Anh vẫn còn nhiều ngày nghỉ, thậm chí học kỳ sau anh cũng có thể nghỉ dạy để đi với em. Đảo Saipan được không, hoặc Mauritius nhỉ? Anh biết em mê biển lắm, lúc nói đến Maldives, mắt em sáng bừng.”
Mạnh Lan cười: “Anh cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ thành công à?”
Cô ngửi mùi bánh kem chanh dừa nạo màu vàng nhạt, tiện thể gác một chân lên đùi Giang Sách Lãng, đong đưa lắc lư.
Giang Sách Lãng chịu đựng trọng lượng của Mạnh Lan, xoa bóp cẳng chân mỏi mệt vì chạy nhanh của cô.
“Hmm, cũng thoải mái phết.” Cô hài lòng ngáp, trông chẳng khác gì bé mèo được gãi cằm.
Giang Sách Lãng nhìn vẻ hưởng thụ của cô, cười: “Tối nay muốn thử không? Anh từng học qua kỹ thuật mát-xa đó, còn từng bó xương giúp người khác nữa, nhất định có thể giúp cơ bắp em bớt đau. Chúng ta có thể tới cửa hàng mua chai tinh dầu, anh nghĩ nơi này sẽ có bán đấy.”
“Hử?” Mạnh Lan mở mắt, đánh giá đôi mắt đầy xâm lược của anh.
Phía cửa xuất hiện một người đàn ông mặc áo polo sọc lam, ông ta bước đến quầy, lớn tiếng nói: “Ông chủ, lấy cho tôi một ly sữa lắc dâu tây, không, hai ly!”
Giọng ông ta quá lớn, thu hút ánh mắt của cặp đôi đang đưa đưa đẩy đẩy này.
Người đàn ông đó ôm một người phụ nữ, cô ta cao gần bằng ông ta, mái tóc dài gợn sóng che hết nửa mặt, khiến Mạnh Lan không thể thấy rõ rốt cuộc cô ta có biểu cảm thế nào. Người phụ nữ vẫn không mở miệng nói chuyện, cô ta mỉm cười cầm lấy ly sữa lắc dâu tây mà ông chủ đưa, rồi thân mật tựa vào người đàn ông.
“Đây là kẻ theo dõi chúng ta hôm đó, hai người chơi lão làng.” Giang Sách Lãng khẽ nói.
Bọn họ ăn mặc khác hôm qua, còn đeo thêm vài phụ kiện như mắt kính và khăn trùm đầu, hoàn toàn thay đổi ngoại hình, như thế sẽ không bị người khác phát hiện.
“Nhưng chưa thấy người phụ nữ bên cạnh bao giờ.” Mạnh Lan nói.
Hai người này ngồi trên băng ghế dài, quay lưng về phía bọn họ, tình tứ thưởng thức sữa lắc dâu tây. Ông ta không biết có người đang quan sát bản thân trong góc, giọng vẫn oang oang: “Vợ ơi, tối nay chúng ta đi mua túi nhé, không phải em thích nhất kiểu kia sao? Anh biết nhãn hiệu đó, ở ngay tầng một Bách hóa Ngân Thái (*). Anh biết em mê mẩn nó lâu rồi, trước đây anh cảm thấy chỉ có tấm vải bạt thôi mà bán đắt quá thể, hơn 10000 tệ! Bằng tận hai tháng lương của anh! Nhưng bây giờ em quay về rồi, muốn mua gì anh cũng mua tặng em tất!”
(*) 银泰百货 - Bách hóa Ngân Thái là một công ty thương mại bách hóa lớn ở Trung Quốc.
Giọng điệu ông ta kích động, nước miếng phun lung tung, nhưng người phụ nữ bên cạnh vẫn dựa vào vai ông ta, dường như cũng không vui vẻ vì chuyện này.
Mạnh Lan nhỏ giọng hỏi: “Em nhớ hình như là hai người đàn ông đúng không? Có thêm phụ nữ lúc nào thế?”
Giang Sách Lãng để chân Mạnh Lan xuống, nắm lấy nĩa bạc trên bàn, khẽ đáp: “Chúng ta sắp trúng thưởng rồi.”
“Gì cơ?”
Trong lúc người đàn ông vẫn luyên thuyên không dứt, người phụ nữ thình lình quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Mạnh Lan ngồi trong góc.
Mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng, khóe miệng kéo lên tận mang tai y hệt Người đàn bà bị rạch miệng (*) trong truyền thuyết đô thị Nhật Bản. Càng đáng sợ hơn, khuôn mặt của người phụ nữ này gần giống người đàn ông kia như đúc!
(*) Kuchisake-onna (Người đàn bà bị rạch miệng) là một nhân vật độc ác trong truyền thuyết đô thị và văn hóa dân gian Nhật Bản. Cô ta hay che một phần khuôn mặt của mình bằng mặt nạ hoặc vật phẩm khác và mang theo một số vật sắc nhọn.
undefined
Quý ngài.
Mỉm cười!
Người phụ nữ cười rộ lên, âm thanh kẽo kẹt nghe như tiếng bánh răng cọ xát. Miệng cô ta khép mở, dưới ánh mắt của Mạnh Lan, khuôn mặt đó thong thả biến thành diện mạo của Mạnh Thu Nhiên.
Nhưng ngay sau đó, dường như đã nhận ra người phụ nữ không kiên nhẫn nghe mình nói chuyện, người đàn ông xoay mặt cô ta lại, quở trách: “Vợ! Em nhìn gì nữa vậy, anh đã bảo em phải nghe lời anh mà! Anh sẽ không tổn thương em, sao em lại không nghe hả! Nếu em chạy lung tung, anh không thể bảo vệ em được đâu, lỡ em chết rồi thì sao!”
Cổ cô ta xoay 180 độ ngược chiều kim đồng hồ, như một con quay gỗ.
“Tôi chết rồi.” Rốt cuộc người phụ nữ cũng mở miệng: “Anh không nhớ sao? Tôi đã bị sát hại. Anh vờ tỏ ra yêu thương tôi, thật ra chẳng hề quan tâm đến tôi. Anh nói với tất cả mọi người rằng tôi bị trầm cảm nặng, thực chất căn bệnh này cũng tại anh ép buộc tôi nên tôi mới mắc phải! Anh nhớ ra chưa?”
“Anh nhớ ra chưa!”
Giọng người phụ nữ rất chói tai, nhưng dường như xung quanh chẳng người nào nghe được, mạnh ai làm việc nấy.
“Chết rồi… Vợ tôi chết khi nào… Sao có thể chứ?” Người đàn ông sửng sốt.
Còn chưa dứt lời, ông ta đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi mắt mờ mịt vừa dính vừa ngứa, hình như thứ gì đó sền sệt đang chui ra khỏi hốc mắt.
Người đàn ông dụi mắt, nào ngờ lại kéo ra một sợi tơ màu đen, càng kéo càng dài, từng giọt nước đen rơi xuống.
“Cứu… cứu mạng!”