Mạnh Lan ngồi đối diện cảnh sát Phương, bày đống giấy nháp cũ nát ra trước mặt anh ta.
Cô không mang laptop theo, bởi vì dường như phần đáy của laptop đã bị hòa tan, dính chặt vào bàn.
Hôm qua Giang Sách Lãng đã đoán ra, thân là một biên kịch, anh ta thích nắm trong tay vận mệnh của nhân vật, cũng thích đóng vai chính, thể nghiệm nhân sinh. Sau khi tiến vào kịch bản, Bạch Thư Vũ không còn góc nhìn của Thượng Đế (*) nữa, anh ta đặt bản thân trong hoàn cảnh của người khác, cảm nhận thế giới do chính mình sáng tạo ra. Thế nên, Bạch Thư Vũ chỉ có thể là vai chính ở nơi đây - Viên cảnh sát Phương khác người.
(*) 上帝视角 - góc nhìn của Thượng Đế: chỉ góc nhìn ngôi thứ ba (người thứ ba kể chuyện).
Cảnh sát Phương phát hiện ra tất cả điểm kỳ quặc, gian nan truy tìm chứng cứ. Không ai tin tưởng anh ta, trong mắt người ngoài, anh ta cố chấp, lạnh nhạt, bất cận nhân tình, toàn bộ tính cách này đều được khắc họa từ nội tâm thật sự của Bạch Thư Vũ.
Nghe được lời của Mạnh Lan, cảnh sát Phương cầm những trang giấy đó lên, môi run run.
Từng nét chữ quen thuộc khiến đầu óc anh ta trống rỗng, như thể tâm trí đang bị máy xay nghiền nát thành bột. Mỗi một hình ảnh ở trấn Dương Quang lần lượt hiện ra trước mắt anh ta, cư dân mang gương mặt tươi cười, rối gỗ kỳ quái, trẻ em mất tích… Chẳng ai thật sự tồn tại cả, ai cũng là giả thiết dưới ngòi bút của mình.
Đều là.
Giả.
Manh mối thẻ ẩn của Mạnh Lan: [Khống chế], còn của Giang Sách Lãng là [Thật cũng là giả].
Bạch Thư Vũ khống chế cách câu chuyện thị trấn phát triển, nhưng anh ta hoàn toàn không ý thức được điều đó. Thị trấn giả dối trông rất sống động chân thật này, thực chất chỉ là một giấc chiêm bao.
Cảnh sát Phương vuốt ve những dòng chữ lộn xộn đó, lẩm bẩm: “Tôi, tôi chính là Bạch Thư Vũ… Tôi… chính là, Bạch Thư Vũ ư?”
Anh ta hoang mang nhìn Mạnh Lan, vô số kỷ niệm trong quá khứ bắt đầu hiện lên trong đầu anh ta: Thuở mặn nồng với Lương Dĩnh, nỗi bất đắc dĩ khi cãi nhau, cả niềm khát khao về Maldives. Anh ta làm việc quần quật, nhưng dẫu có kiếm đủ tiền để ở biệt thự trên biển trong khách sạn năm sao, anh ta cũng không thể thực hiện nguyện vọng trước kia của con gái được nữa rồi.
Dần dần, làn da trên mặt Bạch Thư Vũ xuất hiện vết rách, nước đen chảy ra từ khe hở. Đầu anh ta đau như sắp nứt toạc, anh ta quằn quại khó chịu nằm lên bàn gào thét. Tuy Lương Dĩnh hoảng sợ, nhưng khi biết trước mặt là người chồng đã mất tích lâu ngày của mình, cô ta vẫn vươn tay vỗ vai anh ta, dịu dàng an ủi: “Em đến rồi, em đến đưa anh về nhà.”
Khung cảnh từ từ tróc ra, từng mảng từng mảng.
Tựa như máy tính đang thiết lập lại khung cảnh, bức tường chuyển sang tông màu xanh xám, bánh ngọt và cà phê trước mặt biến thành một chiếc đĩa trống bẩn thỉu đầy bụi, ly cà phê phủ kín rêu xanh.
Cảnh sát Phương hoàn toàn khôi phục diện mạo của Bạch Thư Vũ, anh ta nắm tay Lương Dĩnh, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Giang Sách Lãng lẫn Cố Diệp đều chưa tiến vào [Thế giới ruột] thật sự, bọn họ nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng biết cảnh tượng lúc ấy mà Mạnh Lan và Hạ Vãn Vãn đối mặt trông thế nào. Bầu trời bên ngoài quán cà phê mang màu xám nâu của bão cát, không trung trôi nổi nhiều thứ màu đen như tơ liễu, đường phố không một bóng người, hoàng thổ phủ đầy đất, bình rượu nát và gạch xếp chồng bên cạnh thùng rác, một con chuột gầy nhom chán chường chui ra khỏi đó.
Và một chiếc SUV màu đỏ mới tinh đậu lạc lõng bên đường.
Góc tường quán cà phê chằng chịt mạng nhện, bọn nhện đen chân dài to bằng nửa bàn tay đang gặm gián bay. Một con rết nhà với vô số chân đang bò từ mặt dưới lên bàn ăn. Hạ Vãn Vãn còn chưa kịp hét lên, Mạnh Lan đã vô cảm lấy ly vỡ đập ngay con rết lúc nhúc chân đó.
Lương Dĩnh nghẹn lời, chỉ trơ mắt chứng kiến đất trời đang biến đổi: “Đây, đây là đâu?”
Đôi mắt Bạch Thư Vũ đục ngầu, anh ta vặn vẹo cổ như một người máy, nhìn thẳng vào nhà nghỉ mô tô nằm xéo quán cà phê.
Một lát sau, anh ta đờ đẫn giơ tay lên, chỉ chỉ: “Bản thảo của tôi còn ở đó…”
Đầu anh ta đau nhức, nhưng càng đau thì ánh mắt anh ta ngày càng trong trẻo.
Anh ta ngắt quãng nói: “Tôi nhớ, mình đến đây viết bản thảo, thuê phòng trong khách sạn kia, phòng cuối tầng một…”
Mạnh Lan nhìn theo ánh mắt anh ta.
Ban đầu vị trí đó là nhà nghỉ mô tô mà bọn họ đã ở hai ngày qua. Ở thế giới ruột nó vẫn là khách sạn, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống khách sạn Hạnh Phúc trong bệnh viện tâm thần. Mạnh Lan nhìn chằm chặp vào tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, khi không thấy người quen Hoàng San San ra chào hỏi thì bọn họ mới thở phào. Nếu boss trong nhiệm vụ lúc trước xuất hiện ở đây, bọn họ thật sự không chịu nổi đâu.
Bạch Thư Vũ trầm tư im lặng mười phút, rồi sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ.
Anh ta nắm tay Lương Dĩnh: “Xin lỗi vì đã để em lặn lội đường xa tới tìm anh.” Bạch Thư Vũ biết Lương Dĩnh không giỏi lái xe, cô ấy chưa từng chạy xe đường dài. Lúc thấy chiếc SUV màu đỏ đó, anh ta tức khắc hiểu rõ cô ấy đã trèo đèo lội suối đến tìm mình, tựa như khi bọn họ yêu xa trong khoảng thời gian thực tập ở nước Mỹ xa xôi vậy.
Lương Dĩnh dựa vào đầu vai Bạch Thư Vũ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh ta.
Bạch Thư Vũ thuật lại câu chuyện của mình.
“Tôi và Lương Dĩnh cãi nhau vì chuyện kịch bản, thế nên tôi khăng khăng muốn tìm một nơi yên tĩnh để có thể sáng tác một bộ phim độc chiếm phòng vé lần nữa. Tôi muốn kể một bộ phim về tình yêu bi kịch, về gia đình vùng vẫy giữa sóng gió bão bùng. Sau đó tôi trùng hợp lướt thấy quảng cáo du lịch về trấn Dương Quang nên tôi đến đây.”
“Không đúng, tên nó không phải trấn Dương Quang, thiết bị dẫn đường của tôi ghi là trấn Khánh Hoa (*).”
(*) Thị trấn trong thế giới ruột cũng tên Khánh Hoa, đây không phải trấn Khánh Hoa trong thế giới hiện thực.
“Lúc tôi vào trấn Khánh Hoa, nó không giống thế này, nó là một làng du lịch yên tĩnh. Khách sạn kia là nơi đón khách duy nhất ở đây, tôi bèn vào đó ở, thuê căn phòng cuối hành lang tầng một. Người tiếp đón tôi là một ông chú béo, cũng là ông chủ khách sạn. Ông ta thân thiện lắm, giới thiệu rất nhiều phong tục tập quán của trấn Khánh Hoa cho tôi. Ông ta nói ban đầu nơi này chỉ là một mảnh đất hoang, hiện nay đã trở thành một địa điểm du lịch thư giãn và cắm trại.”
“Tôi rất hài lòng về căn phòng, bắt đầu ngồi xuống viết bản thảo.”
“Sau đó, những sự kiện kỳ quái lần lượt xảy ra.”
“Bản thảo ban đầu tôi viết không phải [Thị trấn rối gỗ kinh hoàng], mà nó xoay quanh một câu chuyện tình yêu, nói về tình cảm vượt qua mọi trắc trở. Tôi muốn viết nó cho vợ và con mình. Thế nhưng, nửa đêm lúc tôi đang ngủ thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói, ‘Không phải thể loại này không thuộc sở trường của anh sao, tại sao lại phải viết thứ mình không am hiểu?’”
“Tôi thấy nó nói đúng, trước giờ tôi chưa từng viết về tình yêu, tình yêu chỉ đóng vai trò phụ trong cốt truyện của tôi. Vì thế, tôi thay đổi kế hoạch, phác thảo dàn ý bộ phim với đề tài trinh thám hồi hộp kết hợp yếu tố lãng mạn.”
“Nói thật, tôi cũng không giỏi về chủ đề này, nhưng tôi vẫn bắt tay vào viết.”
“Trong dàn ý ban đầu, nữ chính luôn bị nam chính bạo lực gia đình cũng như lừa gạt, nhưng cô ấy không tìm ra cách trả thù. Nhằm vu oan hãm hại nam chính, cô ấy lên kế hoạch giả chết, khiến cảnh sát nghi ngờ nam chính xử lý thi thể rồi vờ báo cảnh sát. Nữ chính bày mưu lập kế suốt một năm, ở giai đoạn đầu cô ấy chuẩn bị từng sự việc lót đường trước, cuối cùng đưa nam chính vào tù, bản thân thì tiêu sái tẩu thoát.”
“Sau khi nghĩ ra ý tưởng đó, tôi bắt đầu viết cảnh đầu tiên. Cảnh đầu tiên xoay quanh chuyện nam chính về nhà không thấy nữ chính, nhưng đèn trong nhà vệ sinh lại sáng, nam chính tưởng nữ chính đang tắm. Anh ta đợi rất lâu, khi đẩy cửa ra thì không hề thấy nữ chính.”
“Lúc tôi viết cảnh này xong, phòng tắm chỗ tôi đột nhiên vang lên tiếng nước ào ào. Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi cảm thấy cứ như thật sự có một người phụ nữ đang tắm rửa trong đó vậy. Tôi giật nảy mình, phòng tôi luôn được khóa trái, sao có phụ nữ vào được chứ! Tôi đành lấy hết can đảm bước vào, lại phát hiện bên trong trống không, mọi chuyện diễn ra giống hệt trong kịch bản!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chính xác mà nói, kịch bản của tôi đã trở thành sự thật.”
“Tuy nhiên, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, chỉ nghĩ do ống nước hỏng rồi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy bóng người… Tôi còn nghĩ bản thân bị hoang tưởng. Khi tôi định viết tiếp, có người đã gõ cửa phòng tôi.”
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc, rất nhịp nhàng. Tôi tưởng đó là ông chủ khách sạn, vì tôi mới bảo ông ấy đưa cơm tối lên cho tôi.”
“Tôi mở cửa ra thì thấy một người đàn ông, sắc mặt tái nhợt, gã nở nụ cười. Càng quan trọng hơn, ngoại hình của gã gần y hệt tôi! Gã diện âu phục, bên trong áo trắng bên ngoài mặc áo khoác đen, phối với quần tây đen, còn mang một đôi giày da kiểu cũ, trên cổ gã đeo chiếc nơ màu đỏ như máu. Gã khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.”
“Tôi hỏi gã là ai.”
“Gã đáp, gã là Quý ngài Mỉm cười, là người hâm mộ của tôi. Tôi chưa từng nghĩ biên kịch sẽ có người hâm mộ, chúng tôi luôn đứng sau hậu trường. Nhưng Quý ngài Mỉm cười liệt kê ra rất nhiều bộ điện ảnh mà tôi từng biên kịch, ngay cả phim ngắn tôi thực hiện lúc mới vào nghề gã cũng xem qua! Bấy giờ tôi cực kỳ hưng phấn, cảm thấy rốt cuộc cũng gặp được một người hiểu mình, Quý ngài Mỉm cười cũng giúp tôi nghĩ ra nhiều ý tưởng hơn!”
“Gã nói với tôi, tại sao lại phải chạy theo xu hướng chứ? Hai năm nay trên thị trường đầy rẫy điện ảnh với đề tài giết người trả thù thế này rồi, không thể vì doanh thu bán vé mà phải xuống nước nhượng bộ, đây vốn dĩ không phải thứ tôi muốn viết! Quý ngài Mỉm cười bảo, gã hết sức chờ mong tôi viết một bộ có tình tiết như phim Mỹ, một bộ phim Mỹ với hình tượng và phong cách vừa âm u vừa tươi sáng. Một bộ phim kinh dị dưới ánh mặt trời, tôi nghe mà thấy thích thú lắm.”
“Vì thế, tôi vứt bỏ dàn ý tình yêu chết chóc kia, bắt tay vào viết [Thị trấn rối gỗ kinh hoàng], đây là câu chuyện trong lòng tôi. Tôi muốn khắc họa một nhân vật chính diện không rập khuôn quá, người này sẽ không được ai thấu hiểu cả. Tôi muốn xây dựng một thị trấn khiến chỉ số tỉnh táo của người ta ngày một giảm xuống, tôi muốn tạo nên một thảm kịch được giấu bên dưới bầu không khí vui vẻ. Tôi thích xem “Hồi Chuông Lạ”, “Cậu Bé Mất Tích” (*), “Truyện Kinh Dị Mỹ”, những bộ phim đó mang tới nguồn cảm hứng chẳng gì sánh bằng cho tôi.”
(*) Cậu Bé Mất Tích (Stranger Things): Một loạt phim truyền hình chiếu mạng thể loại khoa học viễn tưởng – kinh dị Mỹ do Anh em nhà Duffer sáng tạo và được phát hành trên Netflix.
Bạch Thư Vũ kích động kể lại, nhưng Mạnh Lan có thể nhìn ra, trạng thái tinh thần anh ta đã thay đổi.
Khi rời khỏi nhà, anh ta hy vọng bản thân được công nhận, hy vọng có thể mang kết quả tốt về để làm hòa với vợ, thế nên anh ta cố chấp với việc viết kịch bản, rồi làm việc chẳng khác gì máy đánh chữ. Trong lòng anh ta vẫn luôn đau đáu một nỗi niềm - mong muốn bản thân kiếm được nhiều tiền hơn, quay về thời điểm Dâu Tây Nhỏ còn sống, gia đình ba người có thể vui vẻ đi du lịch.
Nhưng giây phút nhìn thấy Quý ngài Mỉm cười kia, mục đích của anh ta đã thay đổi. Chính xác hơn, anh ta đã quên mất mình viết kịch bản vì điều gì, linh hồn anh ta bị bóng tối ăn mòn từng chút một.
“Cảnh đầu tiên của [Thị trấn rối gỗ kinh hoàng] là cảnh sát Phương đến trấn Dương Quang và phát hiện rối gỗ kỳ quái.”
“Qua ngày hôm sau, tôi nhìn thấy rối gỗ trước cửa. Tôi tưởng đó là quà Quý ngài Mỉm cười tặng tôi vì đã thảo luận kịch bản với ông ấy.”
“Sau đó, tôi viết tiếp, viết tiếp, từng khung cảnh bắt đầu trở thành sự thật. Nơi này dần dà phát triển theo hướng kịch bản của tôi đã miêu tả, thậm chí trên đường còn xuất hiện cửa hàng hamburger náo nhiệt kia nữa.”