Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 117: Một con rối gỗ




Trì Lân bị Giang Sách Lãng nhốt trong phòng.

Trì Lân nhổ nước bọt vào mặt Giang Sách Lãng, nhưng anh đã nhẹ nhàng tránh thoát. Giang Sách Lãng bóp chặt cằm Trì Lân, ánh mắt trầm tĩnh, anh hỏi: “Cậu muốn kể cho chúng tôi nghe cậu sống lại thế nào không?”

Trì Lân không lên tiếng.

Giang Sách Lãng cũng không vội vã, ánh mắt như thể đang chậm rãi thưởng thức con mồi đã rơi vào tay mình.

Anh tiếp tục hỏi: “Bạch Thanh Thủy hồi sinh cậu à?”

Trì Lân quay đầu không đáp.

Giang Sách Lãng không nóng nảy: “Trông cậu có vẻ rất hưởng thụ trạng thái bị người ta khống chế này nhỉ. Ông ta hồi sinh cậu, cậu bán mạng cho ông ta, việc này có khác gì hồi nhỏ cậu bị trùm trường bắt ăn sâu đâu?”

Anh vỗ vỗ gương mặt bị đánh sưng lên của Trì Lân, ghé vào tai gã thì thầm: “Hay, cậu rất thích cảm giác bị bắt nạt này?”

Nụ cười của Giang Sách Lãng cực kỳ ác độc, đôi mắt đen nhánh của anh như thể được phủ thêm một tầng bóng tối, khiến đối phương kinh hồn bạt vía.

Dường như Trì Lân đã bị chọc trúng nỗi đau, gã dữ tợn cắn răng, từng hồi ức bất an đó tràn về trong đầu gã.

Gã bị người ta bắt nạt, thế nên gã muốn trở nên mạnh mẽ hơn, thế nên gã giết chết những kẻ không biết trời cao đất dày đó! Rõ ràng gã có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, nhưng tại sao cuối cùng lại bỏ mạng trong tay Mạnh Lan? Tại sao gã vẫn bị bắt thêm lần thứ hai?

Gã xấu hổ và giận dữ tột độ, thở dốc dữ dội, gã cố gắng tỏ ra hung ác, trừng mắt nhìn Giang Sách Lãng. Nhưng Giang Sách Lãng không hề dao động, anh nhấm nháp nửa hộp nước chanh còn thừa của Mạnh Lan, âm thanh hút nước nhàn nhã quanh quẩn trong phòng.

Mạnh Lan nhịn không được, giơ chân đá vào người Trì Lân, từ trên cao nhìn xuống gã: “Không khai à? Bây giờ bắt đầu diễn kịch gì mà thà chết cũng không chịu khuất phục chiếu lúc tám giờ đúng không? Tôi thấy lần trước khi anh mượn tay Dương Khải giết Trình Sảng thì thích thú lắm mà?”

Sắc mặt cô không khác gì mấy cô nàng hư hỏng, cô hệt như cô gái độc ác đang chìm trong sung sướng khi bắt nạt bạn học.

Cố Diệp xắn tay áo lên, ngo ngoe rục rịch: “Thẩm vấn là nghề của anh.”

Mạnh Lan:?

“Anh biết thẩm vấn?” Đến lượt Giang Sách Lãng kinh ngạc, trong mắt anh, xưa nay Cố Diệp luôn là một cậu cảnh sát cương trực đầy chính nghĩa. Nhưng kỹ thuật thẩm vấn từ trường cảnh sát của bọn họ vốn dĩ không thể dùng trong thế giới Thần Ẩn, quá nhẹ tay rồi!

Mạnh Lan nhướng mày, dịch chân khỏi người Trì Lân.

Cố Diệp ngượng ngùng cười: “Giải thích trước, bây giờ bọn anh không đánh người nữa, tất cả đều phải tuân theo phương pháp khoa học, thực hiện từng bước, dùng cảm xúc để thấu hiểu, dùng lý trí để hành động.”

“Đủ rồi, em hiểu, một lòng vì nhân dân.” Mạnh Lan chê bai nhìn Cố Diệp.

Cố Diệp phản bác: “Nhưng điều này cũng không chứng minh anh không biết làm! Năm đó, ý anh là vài thập niên trước, thời dân quốc từng có một phương pháp phá án rất khoa học đó.”

Mạnh Lan nói: “Vâng vâng, chính xác lắm ạ.”

Giang Sách Lãng và Mạnh Lan kẻ xướng người họa: “Vậy xin hỏi cảnh sát Cố, có phải chúng tôi nên tìm một chỗ, giả vờ như không nhìn thấy gì không?”

Cố Diệp gật đầu.

Đi thôi, không bằng sang phòng bên cạnh tìm Hạ Vãn Vãn.

Cố Diệp ném Trì Lân lên ghế, ánh mắt sắc như dao. Anh ấy là một người vừa lương thiện vừa chính trực, nhưng ở thế giới Thần Ẩn này, anh ấy phải thay đổi nguyên tắc của mình một chút.

Cố Diệp chống tay lên tay vịn ghế, cách Trì Lân rất gần. Anh ấy tựa như những cảnh sát thẩm vấn không từ thủ đoạn trong phim, giọng nói trầm thấp, ánh mắt sắc bén: “Trì Lân, bây giờ anh vẫn còn cơ hội, không muốn chết thì khai ra hết những gì mình biết mau.”

“Nằm mơ đi!”

Cơ thể Trì Lân không ngừng run rẩy, gã nở một nụ cười khó coi, trào phúng: “Tụi bây không thể biết, hơn nữa, hơn nữa tao sẽ không chết đâu! Tao sẽ tồn tại mãi mãi, dù tụi bây có giết tao thế nào, tao vẫn có thể đổi một cơ thể khác rồi quay về! Tao sẽ giết tụi bây, tới tận khi tao giết hết được tụi bây!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lông mày gã nhướng lên đầy khiêu khích, cứ như gã vừa mới thề độc một điều đáng sợ nào đó.

*

Hạ Vãn Vãn đang nói chuyện với Lương Dĩnh trong phòng kế bên. Nhìn thấy Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đẩy cửa bước vào, cô ấy vui vẻ đứng lên: “Sao rồi?”

“Phải xem bản lĩnh của Cố Diệp thế nào đã. Nói thật, mình cảm thấy anh ấy không hợp làm chuyện này.” Mạnh Lan phàn nàn: “Hai người biết được gì rồi?”

Sắc mặt Lương Dĩnh tiều tụy, thậm chí mái tóc dường như đã bạc hơn chỉ sau một đêm. Cô ta thẳng thắn thành khẩn: “Tuy cô bé rất giống Dâu Tây Nhỏ, nhưng quả thực không phải con tôi. Có vẻ cô bé có được ký ức của con gái tôi, biết tôi là mẹ cô bé. Thế nhưng… như thể trong đầu cô bé đang gắn một công tắc, một hồi biết tôi, lát sau lại nói không quen… Rồi cứ gọi bản thân là một con rối gỗ, một thể xác, đôi khi còn nói mình là con trai…”

Lương Dĩnh suy tư, cô ta sợ mình miêu tả như thế thì không hay lắm, nhưng vẫn kiên trì: “Cứ như, trong cơ thể cô bé tồn tại hai linh hồn. Một là con gái tôi, một là cậu bé xa lạ, hai đứa luân phiên xuất hiện.” Cô ta sốt ruột nhìn Dâu Tây Nhỏ: “Nhưng bất luận thế nào, nếu tìm ra Bạch Thư Vũ thì ắt sẽ giải thích được tất cả.”

Mạnh Lan nghĩ chuyện này cũng không khó giải thích, bởi vì tác giả của bộ phim là Bạch Thư Vũ, anh ta sẽ đưa tình cảm thật sự vào nhân vật phụ, từ đó đắp nặn nên một người tương tự con gái mình.

Nhưng với bản thân bộ phim, Dâu Tây Nhỏ không cần xuất hiện trong cốt truyện. Nội dung nơi này được khai triển xoay quanh đoàn múa rối gỗ, thế nên cô bé sẽ xuất hiện thêm một nhân cách bé trai.

Mạnh Lan ngồi xổm xuống đất chào “Dâu Tây Nhỏ”, dịu dàng hỏi cô bé: “Em có thể kể chị nghe hoàn cảnh gia đình em thế nào không? Em không về nhà, bố mẹ em không lo lắng sao?”

“Không đâu ạ!” Giọng trẻ con non nớt vang lên, cô bé chớp mắt nhìn Mạnh Lan: “Bởi vì lúc nhỏ bố mẹ cũng thường xuyên ra ngoài đi chơi đây đó, bọn họ không mắng em đâu, hôm nay em về nhà là được mà.”

Mạnh Lan hỏi tiếp: “Chị thắc mắc xíu, sao em lại nói mình là con trai vậy?”

Cô bé cúi đầu nhìn chiếc yếm đang mặc trên người, khó xử trả lời: “Em cảm thấy em là con trai.”

Trông hơi giống rối loạn nhận thức giới tính, nhưng trực giác của Mạnh Lan đã mách bảo không phải như vậy. Cô dẫn dắt từng bước cho cậu bé: “Em nghĩ bản thân đang ở trong một cơ thể không thuộc về mình sao? Hay em cho rằng bẩm sinh mình đã là con trai rồi?”

“Em vốn là con trai, ban đầu em sống trong rối gỗ.” Cô bé cười: “Không biết tại sao bọn họ lại cho em cơ thể của một bé gái, em không thích tí nào!”

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng liếc nhau, không ngờ đáp án xuất hiện đơn giản như thế.

Ắt hẳn đoàn múa rối đã dùng rối gỗ để tráo đổi linh hồn của cư dân thị trấn. Vậy chỉ còn một vấn đề, liệu hình dạng của Bạch Thư Vũ là rối gỗ, người ngoài cuộc, hay anh ta đã tự sắp xếp nhân vật cho bản thân là cư dân thị trấn?

Lần đầu tiên Lương Dĩnh nghe thấy cậu bé nói về chuyện không tưởng này, nhưng vừa rồi Hạ Vãn Vãn đã giải thích, có thể bọn họ đang lọt vào ảo cảnh điện ảnh mà Bạch Thư Vũ tạo nên, những gì viết trong kịch đều trở thành sự thật.

Cô ta cảm thấy mịt mờ, nhưng cũng nhớ ra Bạch Thư Vũ thật sự từng nói muốn viết một kịch bản phim kinh dị hồi hộp trong nước, với thể loại và tình tiết tương tự những bộ phim Mỹ nổi tiếng gần đây. Tuy nhiên, cô ta đã phản đối, cô ta không thích phim kinh dị hồi hộp, cảm thấy nó quá máu me đáng sợ. Tại sao chồng lại không viết những câu chuyện khiến mọi người vui vẻ chứ?

Lương Dĩnh đứng dậy: “Hay thế này, tôi sẽ đi kiếm bố mẹ cậu bé thử xem, chắc hẳn sẽ tìm thấy manh mối. Ngoại hình cậu bé giống Dâu Tây Nhỏ, lỡ như trong kịch bản, chồng tôi đóng vai bố của cô bé này, không đúng, cậu bé này thì sao?”

Dường như trong lòng Lương Dĩnh đã thắp lên một tia hy vọng, cô ta quyết định đi xem thử.

Tiễn Lương Dĩnh rời khỏi, Mạnh Lan và Giang Sách Lãng quay về phòng.

Cố Diệp ngồi trên giường, sắc mặt anh ấy có vẻ suy sụp. Mạnh Lan giơ chân đá Trì Lân ướt đẫm dưới đất, phát hiện gã không còn hô hấp nữa.

Cô xấu hổ quay đầu nhìn Cố Diệp: “Em chỉ hỏi một chút thôi, sao anh chơi quá trớn vậy? Gã chết thế nào?”

“Em đừng hoài nghi tính chuyên nghiệp của anh được không?” Cố Diệp thở dài: “Gã đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, nhưng trông gã rất kỳ lạ, gần như không có thời gian phát bệnh mà đã chết ngay. Anh đoán có lẽ trước đó gã đã dùng độc để phòng ngừa xảy ra tình huống như bây giờ.”

“Trước khi chết gã có nói gì không?”

Cố Diệp ngoan ngoãn lặp lại không thiếu một chữ.

Giang Sách Lãng như đang suy tư: “Nếu Trì Lân ở đây, chứng tỏ Bạch Thanh Thủy cũng đang ở đây. Anh nghĩ anh đã biết năng lực của Bạch Thanh Thủy là gì rồi, đúng là không phải hồi sinh.”

Mạnh Lan và Giang Sách Lãng cùng nghĩ tới một điều, cô hít hà một hơi, không nhiều lời nữa.

Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa không đúng lúc.

“Cốc cốc cốc.”

Mạnh Lan không lên tiếng.

“Cốc cốc cốc.”

Có người giậm chân trước cửa phòng họ, nghe có vẻ rất mất kiên nhẫn.

“Có ở đó không? Vừa nãy tôi thấy các người còn ở đây mà!” Ông chủ bất đắc dĩ lên tiếng: “Nếu có trong đó thì ra đây một lát, có người gửi bưu phẩm tới, bảo là quà cho cô Mạnh Lan, nhìn lớn lắm, một mình tôi ôm không xuể đâu!”

Mạnh Lan quan sát qua mắt mèo, thật sự là ông chủ béo cộc cằn.

Cô đáp: “Chú để ở cửa là được, tôi đang tắm.”

“Thôi được, chốc nữa nhớ ra lấy đó!” Ông chủ nghĩ thầm trong lòng, rõ ràng âm thanh nghe gần như vậy mà còn nói mình đang tắm, chắc đôi tình nhân đang làm gì đó rồi.

Sau khi ông chủ nhà nghỉ rời đi, Mạnh Lan kéo thùng gỗ ngoài cửa vào trong. Thùng này cao hơn cả cô, kích cỡ như quan tài, rất nặng, thứ bên trong đặc ruột.

Thùng màu hồng nhạt, bên ngoài còn thắt nơ bướm cực lớn bằng ruy-băng tím.

Trên thùng cắm một tấm thiệp mừng nhỏ hình trái tim.

[Cô Mạnh Lan thân mến,]

[Gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô vì đã tham gia hoạt động rối gỗ dạo phố vào ngày hôm qua. Cô đã được chọn làm khán giả may mắn và nhận được một phần quà đặc biệt. Hy vọng món quà này có thể mang đến niềm vui hạnh phúc cho cô. Nếu có vấn đề gì xin cứ tới tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được.]

[Nhân viên tiếp tân đoàn rối gỗ Barbie.]

Là người phụ nữ áo hồng hôm qua gửi đến.

Mở thùng ra.

Mạnh Lan sững sờ.

Người nằm trong thùng, không phải ai khác mà chính là mẹ cô - Mạnh Thu Nhiên!

Tuy Mạnh Thu Nhiên được chế tác từ rối gỗ, nhưng nó cũng khác biệt hẳn so với rối gỗ truyền thống - Trông nó giống một tượng sáp sống động hơn, ngay cả nếp nhăn trên khóe mắt cũng hệt như trong trí nhớ của Mạnh Lan.

Mạnh Thu Nhiên mặc chiếc vảy đỏ mà sinh thời bà thích nhất, đôi giày cao gót cổ điển màu trắng trên chân cũng có vết mòn cũ.

Đây là, người mẹ trong ký ức của cô.

“Có người nhìn trộm suy nghĩ của em, là Bạch Thư Vũ sao?” Mạnh Lan nhỏ giọng hỏi.

Cô chậm rãi nâng cơ thể của Mạnh Thu Nhiên lên.

Bây giờ con rối này vẫn chưa thể cử động, cô cũng không biết nó có thể sống lại hay không.

Cố Diệp và Hạ Vãn Vãn đều chấn động khi chứng kiến cảnh này. Tuy bọn họ đã nghe chuyện ở trại Thiền Minh, nhưng việc đột nhiên xuất hiện một con rối gỗ mang hình hài người dì quen thuộc mà xa lạ thì cũng quá kinh khủng rồi!

Mạnh Lan chọc tay vào đầu Mạnh Thu Nhiên: “Mẹ, chắc mẹ sẽ không bất ngờ sống lại đâu nhỉ?”

Mạnh Thu Nhiên không lên tiếng.

Giang Sách Lãng hỏi: “Có phải hôm qua sau khi em nhìn thấy rối gỗ thì muốn một con rối của dì không? Anh đoán lúc ấy trong đầu em nghĩ tới nhiệm vụ bệnh viện tâm thần, em muốn tách linh hồn phụ của mẹ ra để có được một người mẹ hoàn chỉnh.”

Mạnh Lan nhìn Giang Sách Lãng, hỏi ngược lại: “Không được sao?”

Giang Sách Lãng xoa đầu cô: “Anh biết Bạch Thư Vũ ở đâu rồi, mình đi tìm Lương Dĩnh thôi!”