Con rối trên cánh cổng hình vòm của đoàn múa rối vẫn đang nở nụ cười thân thiện như cũ, đôi mắt nó xoay chuyển, cằm chậm rãi tách ra.
Một cái loa màu vàng kim từ từ được đẩy ra khỏi cổ họng nó.
“Tích!”
“Tích tích!”
Âm nhạc sôi động tiếp tục vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ thông qua chiếc loa.
Các bậc phụ huynh vẫn đưa con tới xem biểu diễn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Cứ như bọn họ thật sự không hề sợ hãi.” Mạnh Lan nói.
“Dù sao nhân vật của bọn họ cũng chỉ là giả, hiện tại chúng ta đang ở trong phim kinh dị.” Giang Sách Lãng bảo: “Anh cảm giác nhiệm vụ đã rất rõ ràng rồi, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài quan sát tiếp một lát rồi.”
Anh quay đầu nhìn Mạnh Lan, nhưng người bên cạnh đã rời đi từ bao giờ.
Hạ Vãn Vãn giải thích: “Cậu ấy nói muốn đi vệ sinh, mới vừa đi rồi, anh không để ý à?”
Giang Sách Lãng cụp mắt, lông mày hơi giật: “Em qua xem thử.”
Trong nhà vệ sinh, Mạnh Lan mở vòi nước ra, dòng nước màu vàng nâu chảy xuống từ ống nước, nơi này đúng là đã lâu không có người ở. Cô rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng Hạ Vãn Vãn chạy đến, cô ấy lịch sự gõ cửa: “Cậu còn trong đó à, vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Mạnh Lan đáp.
Cô vặn vặn then cửa, phát hiện hình như nó đã kẹt vì lâu năm không sửa.
Cửa mở không ra.
Mạnh Lan hơi sửng sốt, cô nhìn về phía tấm gương trên bồn rửa tay. Gương phản chiếu khuôn mặt cô, không xảy ra bất kỳ điều gì khác thường.
Cô lại xoay xoay tay cầm bằng đồng, vẫn mở không ra.
Hạ Vãn Vãn nghe thấy tiếng mở cửa thất bại, lập tức nôn nóng: “Cậu sao thế!”
“Không sao, cậu gọi người đến đây cạy cửa giúp tớ với.” Mạnh Lan an ủi cô ấy.
Cô đã miễn dịch với chuyện gặp bất trắc khi đi vệ sinh, bởi vì cô vẫn không thể chịu nổi việc người khác đứng trước mặt nhìn cô đi vệ sinh.
Mặt quan trọng hơn mạng à?
Trong trường hợp đi vệ sinh, ừ đúng vậy.
“Vậy cậu chú ý an toàn nhé, mình quay lại ngay.” Hạ Vãn Vãn nói.
Cô ấy không dám la to, sợ dẫn tới con mắt đỏ máu gì đó, chỉ đành chạy đến phòng ngủ kéo Giang Sách Lãng và Cố Diệp qua đây.
Nhà vệ sinh rất nhỏ, bên trong có bồn tắm, bồn cầu, bồn rửa tay, giá khăn lông, chỉ rộng khoảng năm mét vuông. Mạnh Lan không mở hệ thống thông gió, bởi vì cả căn biệt thự đều không bật điện, nhưng quạt điện vẫn cứ kêu phần phật, chẳng lẽ trong ống dẫn chứa gì đó?
Rõ ràng nơi này bốn phía không hề có gió, nhưng lại khiến cô cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lúc đợi Hạ Vãn Vãn, cô leo lên bồn cầu, đứng dưới cửa sổ thông gió, tay mở ra tấm chắn thông gió màu trắng.
Quả nhiên, phía sau tấm chắn không phải ống dẫn thường thấy, mà nhìn giống hệt một cánh cửa nhỏ bí mật hơn. Mạnh Lan giơ ngọn nến đặt trên bồn rửa tay lên, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng bóng tối vô tận. Nơi này tựa như một giếng nước ngầm không thấy đáy, chắc hẳn nó thông với gác mái của biệt thự hoặc khoảng trống giữa tầng hai và tầng ba.
Mạnh Lan biết cô nên đợi Hạ Vãn Vãn gọi người đến rồi hẵng vào thăm dò bóng tối này, nhưng trong nháy mắt, cứ như cô bị ma nhập, cảm thấy có thứ gì đó sắp không chờ nổi nữa.
Bóng tối đang hấp dẫn cô.
Dường như thứ cô vừa mở ra là chiếc hộp Pandora muốn hấp thụ nhiều năng lượng hơn.
Mạnh Lan nắm chặt khung kim loại tối om, cơ bắp trên cánh tay căng chặt. Cô nín thở một hơi, kéo người lên, chui vào trong ô cửa.
Không gian rất hẹp và thấp, Mạnh Lan chỉ đành khom lưng tiến về trước. Nơi này không lắp cửa sổ gác mái, giống một căn cứ bí mật của trẻ con. Trên sàn nhà dính đầy bụi bặm lẫn mạng nhện rậm rạp.
Đầu gối cô cọ qua một con nhện chết, gớm đến mức khiến chân tay cô hơi bủn rủn.
Sàn ở đây bằng gỗ, nhìn theo nơi được ngọn lửa chiếu sáng, giấy dán tường nơi này cũng dùng hoa văn giống phòng khách.
Hình như cô đã nhìn thấy giấy dán tường này ở đâu rồi.
Mạnh Lan nhớ lại, có lẽ trong phòng khách của motel.
Nơi này được trang trí đồng nhất sao?
Khom lưng không dễ đi, Mạnh Lan bèn bò tiếp. Cô bò hơn ba mươi mét, nhưng trước sau vẫn chưa đến tận cùng. Dường như vách tường quanh đây có thể hấp thụ ánh sáng, dù cô giơ ngọn nến ra xa tới đâu, vẫn không thể thấy được điểm cuối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dựa theo góc độ tâm lý con người, di chuyển sang một bên ắt sẽ cảm thấy an toàn hơn. Nhưng khi Mạnh Lan định dịch người đến gần giấy dán tường, khoảng cách giữa người và tường lại ngày càng cách xa, như thể kéo dài vô tận.
Chẳng lẽ cô đã tiến vào một không gian tự sinh trưởng?
Mạnh Lan từ tốn tiến về trước.
Thình lình.
“Lan Lan!”
Giọng Mạnh Thu Nhiên phát ra từ bóng tối: “Đừng đi nữa, con không nên tiến về trước! Mau quay về, nơi này không thuộc về con, con nhất định phải mau chóng rời khỏi… Mau rời khỏi đây ngay!”
Có vẻ Mạnh Thu Nhiên đang cố gắng nói nhỏ, như thể xung quanh đang có ai nghe lén, những âm thanh đó chẳng khác gì răng cưa lồi lõm cọ tới cọ lui vào màng tai Mạnh Lan.
Cơ thể cô run lên, đôi mắt ảm đạm vừa nãy khôi phục ánh sáng, bỗng phản ứng kịp thời trong bóng tối. Nếu không phải Mạnh Thu Nhiên trong trạng thái linh hồn phụ nhắc nhở mình, cô sẽ vĩnh viễn tiến về phía trước, đến tận khi biến thành một cái xác!
Tại sao cô lại ở đây?
Mạnh Lan lạnh cả sống lưng, chậm rãi lùi về sau, giả vờ như bản thân chưa hề quấy rầy thứ mờ mịt trong bóng tối đó.
Nhưng mới lùi hai bước, cô lập tức dừng lại.
Trạng thái linh hồn phụ tương tự nhân cách phụ phân liệt, tựa như Trì Lân không thể khống chế việc khi nào nhân cách Triệu Triệt sẽ xuất hiện, gã cũng không biết được nhân cách của mình nói gì với người khác.
Thế nên, không có khả năng cô nghe thấy tiếng mẹ mình.
Vậy thì, ai đang nói chuyện đây?
Ai đang quan sát cô trong bóng tối?
Bỡn cợt cảm xúc của cô?
Tiến lên hay lùi về sau?
Mạnh Lan quay đầu.
Nhà vệ sinh dưới ô cửa vẫn không vang lên giọng nói quen thuộc, nghĩa là bọn Giang Sách Lãng không chỉ không mở cửa mà còn không phát ra âm thanh. Đáng lẽ bọn họ sẽ không xảy ra chuyện, vậy chỉ còn một khả năng, khi cô bị thứ gì đó dụ dỗ vào không gian nhỏ hẹp này, cô cũng đã rời khỏi trấn Dương Quang ban đầu.
Không thể lùi về sau, Mạnh Lan đoán đường ra qua ô cửa đó đã biến mất rồi.
Dù sao cũng tối quá, nhìn không rõ.
Cô xoa huyệt thái dương, cảm giác bị khống chế này khó chịu thật. Khác với khi ác linh xâm nhập trên đảo Nhật Lạc, lúc đó cô vẫn còn tri giác, có thể cảm nhận được mình bị phân liệt và chiếm hữu từng chút một.
Nhưng bây giờ tâm trí cô hệt như bột nhão, suýt nữa cô đã thốt ra câu: Tôi là ai, tôi đang ở đâu?
Cô tiếp tục tiến về trước.
Càng tiến lên, giấy dán tường không thể chạm vào đó càng trở nên cũ kỹ, từ màu hồng cao su ngả sang màu nâu nhạt, hoa văn loang lổ phai màu.
Từ giữa khe hở giấy dán tường bong ra có thể thấy được thứ gì đó nhớp nháp.
Sền sệt từa tựa sắt rỉ và thịt thối, hay giống khối u sưng. Chúng nó như một vật sống đang hô hấp, phồng lên rồi xẹp xuống, khiến Mạnh Lan tức khắc liên tưởng đến hang động chồng chất cơ thể người trên đảo Nhật Lạc.
Một khuôn mặt đầy mụn nhọt được khảm trên tường, nó vẫn đang ngủ say, mí mắt hé mở, không có nhãn cầu, chỉ có một khối mô cơ màu đỏ lõm vào trong.
Đi tiếp về phía trước, diện tích giấy dán tường bong ra ngày càng lớn, bóng người khảm trên tường cũng rõ ràng hơn, trái tim chúng nó đang đập thình thịch. Không thể gọi chúng nó là người, mà trông chúng càng giống nấm hình người được tạo thành từ mô cơ đạm hơn.
Mạnh Lan thích từ [Nấm] này, vì trong mô cơ có những khối nhòn nhọn màu xanh lá, trắng và vàng nhô lên như trứng sâu, hoặc giống thịt lợn bệnh kêu lạch cạch, hoặc giống răng sữa.
Tóm lại, không bình thường lắm.
Mạnh Lan thổi tắt ngọn nến, không muốn kinh động đám vật sống trên tường. Cô gian nan bò đi dưới ánh nhìn bao quanh của bọn nấm dị dạng đó.
Lúc này, giọng Mạnh Thu Nhiên lại vang lên.
“Đừng tiến lên nữa, con thật sự muốn đi về phía trước sao?
Mạnh Lan không phản ứng.
“Đương nhiên, con có thể tiến tiếp về phía trước, bởi vì mẹ đang ở đó chờ con.”
Mạnh Lan: …
Người ta đã nói thế rồi, mình nên làm thế nào đây?
Cô đành phải dừng lại, hiếm khi do dự.
Đột nhiên, một đôi tay lạnh lẽo bắt lấy mắt cá chân cô, Mạnh Lan bất ngờ đá chân ra sau, đụng phải một vật thể mềm mại.
Ngay sau đó, thứ kia sử dụng cả tay lẫn chân để bò lên như con nhện, nắm chặt mắt cá chân Mạnh Lan!
Mạnh Lan lập tức ném ngọn nến, ngọn lửa vừa chạm trúng sinh vật đó thì lập tức lan ra như giọt nước rơi vào chảo dầu, nhanh chóng thắp sáng bóng tối.
Thế nhưng, khác với cô dự đoán, ngọn lửa chỉ bùng lên trong thoáng chốc, rồi đã bị sinh vật kia hấp thụ và tắt ngúm.
Chỉ đúng một giây, nhưng Mạnh Lan đã thấy rõ.
Đó là gương mặt giống mình như đúc!
Chẳng qua nó vặn vẹo biến dạng, tràn ngập ác ý.
“Mày muốn gặp tao, hay muốn gặp mẹ hả?”
“Chỉ cần ở lại đây, mày có thể nhìn thấy mẹ mãi mãi rồi.”
“Tao biết mày đang nghĩ gì. Ôi đứa nhỏ đáng thương, chiều nay lúc mày nhìn thấy rối gỗ, mày đã hy vọng bản thân cũng có thể làm một con giống hệt để mang về nhà tạo ra mẹ mình.”
“Mày không quay về là có thể có mẹ rồi, Mạnh Lan thân mến.”
“Ở đây, tất cả đều có thể thực hiện.”
Người này cười, miệng phát ra giọng nói của Mạnh Thu Nhiên, cảm giác bất thường tràn ngập khắp nơi.
Mạnh Lan nhíu mày, lặng lẽ rút chân về.
Nếu thứ này có thể năng lực tấn công, vậy giờ mình và nó đã chém giết nhau dữ dội rồi. Nhưng nó chỉ mê hoặc mình, dụ dỗ mình, chứng tỏ trước mắt nó vẫn chưa đủ năng lực ra tay.
Thứ này ông chủ nhà nghỉ cũng từng gặp được, nhưng ông ta vẫn sống khỏe mạnh.
Giây tiếp theo.
Sau khi rút chân về, Mạnh Lan không màng ngọn lửa mà nhảy lên người con quái vật kia như một chú báo. Cô bóp chặt cằm quái vật, trong tay cầm dao lấy từ nhà hàng buffet.
“Mạnh Lan” cười khanh khách, toàn thân bắt đầu vặn vẹo co giật, nó nhanh chóng hòa tan, biến thành một vũng nước sông Minh đen như mực trước mắt Mạnh Lan.
Nước đen bốc khói trắng, xông lên nóc nhà giống hệt hơi nước.
Đột nhiên, nóc nhà rung lên, toàn bộ bức tường xung quanh lung lay!
Mạnh Lan vội vàng tiến về phía trước.
Sinh vật trên hai bên vách tường nhanh chóng bành trướng, rậm rạp như bọt biển.
Vật sống trên tường thoáng thức tỉnh, nó tru lên từng tiếng chói tai.
Cô móc ra bật lửa từ trong túi, thấy rõ bọn quái vật trên tường đang giương nanh múa vuốt muốn nhào tới.
Nhưng bọn chúng không thể thoát khỏi tường, chỉ cần không đụng vào tường thì Mạnh Lan vẫn an toàn.
Cô lấy tốc độ chưa từng có để chạy về đằng trước, tới tận khi thấy được một luồng sáng màu vàng ấm áp và sáng ngời như trong phòng khách của ông chủ nhà nghỉ. Hương cà phê bay tới, trộn lẫn với mùi hôi hư thối.
Cô chạy theo nguồn sáng, nhưng khi cô sắp chạm đến ánh sáng, một bức tường bằng người bỗng xuất hiện trước mắt!
Đó không phải ánh sáng, đó là đôi mắt đục ngầu của quái vật!
Dừng, phải dừng ngay!
Mạnh Lan muốn phanh lại, bỗng nhiên, một sức mạnh kỳ lạ chẳng rõ từ đâu khiến cả người cô văng vào tường, như thể cô mới bị dòng người xô đẩy.
Đập trúng tảng mô nhớp nháp.
Nhưng gần như cùng lúc, vầng sáng cũng quét qua toàn thân cô.
“Bốp!”
Cô bất ngờ hiện ra, va vào bức tường hành lang chật hẹp trong nhà nghỉ.
Trán Mạnh Lan bị đập sưng đỏ.
Ông chủ nghe được tiếng động nên thò đầu ra, nghi ngờ bước đến, ông ta phát hiện đó là Mạnh Lan rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện gì thế này? Sao vừa rồi tôi không nhìn thấy cô? Mẹ ơi, cô gái nhỏ này, đi phải nhìn đường chứ!”
Mạnh Lan choáng váng đầu óc, cô quay đầu nhìn về phía hành lang, không có hố đen, trần nhà cũng không thấy khe hở nào.
Cánh tay cô nhão nhão dính dính, trên đó dính một chất lỏng kỳ lạ.
Mạnh Lan lấy tay kéo một ít lên, trông chẳng khác gì bãi nôn, bên trong còn lẫn lộn tóc và răng.
Cô nín thở sờ tóc mình, quả nhiên cũng ướt nhẹp.
“Nhà nghỉ này của tôi không phải có người đột nhiên xuất hiện thì cũng có người đột nhiên biến mất!” Ông chủ nhà nghỉ phàn nàn: “Còn nữa, cô làm gì mà ra nông nỗi như vậy? Có phải qua bờ sông bên kia chơi không? Tôi nói này, bên đó dơ muốn chết!”
“Ai biến mất?”