Sau Khi Phu Thê Hầu Phủ Trọng Sinh

Chương 69




Bên kia, Bạch lão phu nhân tiễn bà mối xong, trên mặt mới lộ ra vẻ không vui, nhịn không được trách mắng: "Cả ngày ru rú trong phòng, cũng không chịu ra ngoài đi lại, người ngoài còn tưởng phủ chúng ta không có Nhị nương tử nữa. Bùi thị lang tuy tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng nam nhân lớn tuổi mới biết thương người. Hình bộ thị lang, quan tam phẩm, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, cả kinh thành này có được mấy người? Sao lại không đồng ý chứ, hấp tấp chạy vào nói một câu như vậy, thành ra thể thống gì nữa..."

Bạch Minh Tế không thích nghe những lời này, ngắt lời: "Có ta ở đây, công tử và cô nương nhà họ Bạch vẫn có thể lựa chọn theo ý mình."

Không nhìn sắc mặt của Bạch lão phu nhân, Bạch Minh Tế đứng dậy nói: "Tổ mẫu hãy dưỡng bệnh cho tốt, phụ thân không còn nữa, cuộc sống sau này của con cháu nhà họ Bạch còn phải trông cậy vào lão tổ tông."

Nếu là kiếp trước, nàng sẽ không nói những lời này.

Nàng ghét an ủi người khác.

Nàng cho rằng chỉ cần mình nỗ lực, không có khó khăn nào là không vượt qua được. Chìm đắm trong tuyệt vọng, hoặc là giả tạo, hoặc là nhu nhược, những người như vậy vô phương cứu chữa, người khác khuyên nhủ thì được ích gì?

Nhưng qua chuyện của Bạch Minh Cẩn, nàng đột nhiên hiểu ra, có lẽ đôi khi, một câu nói của người khác thật sự có thể cho người ta dũng khí để tiếp tục sống.

Bạch phủ tuy không bằng trước, nhưng chỉ cần chân thành, từng bước một, sớm muộn gì cũng có ngày ngẩng cao đầu.

Không đợi đến tối để lang quân đến đón, trời còn sớm, Bạch Minh Tế rời khỏi Bạch phủ, đến Cẩm y vệ.

Xe ngựa đến cửa, vừa xuống xe, còn chưa kịp đưa danh thiếp, thị vệ canh cổng đã nhận ra nàng, chủ động tiến lên: "Thiếu phu nhân đến rồi, Chỉ huy sứ đang ở bên trong xử lý công vụ, thuộc hạ sẽ đi thông báo ngay."

"Không cần." Bạch Minh Tế không định làm phiền chàng, "Ta đợi là được."

Thị vệ dẫn nàng đến đại sảnh, dâng trà xong mới đi báo cho Yến Trường Lăng.

Ai ngờ lại xui xẻo, vừa lúc lướt qua Yến Trường Lăng.

Hình như có việc gấp, Yến Trường Lăng ra ngoài cũng không để ý đến xe ngựa ở cửa, xoay người lên ngựa, thẳng tiến vào hoàng cung.

Chẳng mấy chốc, thị vệ trở lại báo cáo: "Thiếu phu nhân, thật không may, Chỉ huy sứ vừa vào cung rồi."

Nàng cũng không báo trước, cũng không có gì phải thất vọng, Bạch Minh Tế hỏi: "Tiền thủ phụ có ở trong đó không, ta có thể gặp ông ta không?"

Vụ án nhà họ Tiền do Cẩm y vệ xử lý, Tiền thủ phụ lúc này chắc đang bị giam trong Cẩm y vệ. Nửa câu nói lấp lửng tối qua của ông ta, Bạch Minh Tế vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nàng muốn biết, ngoài Mạnh Uyển ra, còn ai ở kinh thành này nhúng tay vào cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng.

Thị vệ lại nói: "Thiếu phu nhân đến muộn một bước rồi, Tiền thủ phụ vừa tự sát trong ngục."

Giống như Lương Chung lúc trước, chưa đợi đến ngày bị xử trảm, đã tự đập đầu vào tường. Vì vậy, Yến Trường Lăng mới vội vàng vào cung báo cáo.

Bạch Minh Tế sững sờ.

Lần này trên mặt nàng thật sự lộ ra vẻ thất vọng.

Làm việc ở Cẩm y vệ, năng lực quan sát cực kỳ mạnh, ai nấy đều là người tinh tường, biết vị phu nhân này có địa vị như thế nào trong lòng chủ tử, thị vệ sợ mình chậm trễ, liền nói: "Tiền đại lão gia thì có ở trong đó, sáng nay mới bị áp giải đến, Thiếu phu nhân có điều gì muốn hỏi?"



Ba cơ quan giám sát lớn nhất kinh thành, ngày thường đều giám sát lẫn nhau, Yến Trường Lăng vừa vào cung, tin tức Tiền thủ phụ tự sát đã truyền đến Hình bộ.

Thuộc hạ đến báo cáo, lúc này Bùi Thần đang nằm ngủ trên một tấm ván gỗ cứng trong ngục, thị vệ đang do dự có nên đánh thức hắn hay không, thì nghe thấy hắn chủ động hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Đại nhân, Tiền thủ phụ c.h.ế.t rồi."

Bùi Thần từ từ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên bức tường đất phía trên nhà giam, sắc mặt không chút thay đổi, một lúc sau mới đáp: "Biết rồi."

Định nhắm mắt ngủ tiếp, tiểu đồng bên cạnh lại đến: "Đại nhân..."

"Nói."

"Trương bà bà đến báo, nói, nói chuyện cầu hôn không thành."

Bùi Thần lần nữa mở mắt, quay đầu nhìn hắn, cũng nằm trong dự đoán: "Bạch lão phu nhân không đồng ý?"

Tiểu đồng không dám nhìn hắn, khó xử nói: "Lão phu nhân thì đồng ý, nhưng Bạch, Bạch Nhị nương tử không đồng ý."

Bùi Thần ngẩn người, im lặng một lát, sau đó ngồi dậy trên tấm ván gỗ, nghi ngờ lời hắn nói: "Thật sự là nàng không đồng ý?"

Tiểu đồng gật đầu.

Trong lòng cũng thấy ấm ức, chủ tử tuy tuổi tác hơi lớn, nhưng đẹp trai mà, những năm này cũng coi như giữ mình trong sạch, không dễ dãi, khó khăn lắm mới để ý một cô nương, chủ động đến cửa cầu hôn, muốn cưới hỏi đàng hoàng, đối phương lại nói không thích hắn.

Bùi Thần vẫn chưa hoàn hồn.

Nhớ lại mấy ngày trước, cô nương nhỏ đó gọi hắn lại, hai má đỏ bừng như nhuộm ráng chiều, sao lại không thích được chứ?

Mới mấy ngày?

Hắn không phải là người thích ép buộc người khác, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân, nhưng trên đời này, thứ khó trả nhất chính là ân tình.

Đã để bà mối đến cửa cầu hôn, lúc này không tiện đường đường chính chính đến đưa danh thiếp.

Buổi tối, hắn trèo tường vào sân của Bạch Tinh Nam.

Bạch Tinh Nam đang uống canh nhân sâm mà hắn tặng, hầm chung với gà mái, đầy ắp một bình, nhìn số lượng chắc là bỏ vào nửa củ.

Hắn tích góp mấy năm mới được hai củ, bản thân bị thương, mỗi lần chỉ dám cắt một đoạn nhỏ để hầm, hắn ta ngược lại hào phóng, sắc mặt lập tức không tốt, nói: "Nhị tỷ ta không đồng ý, ta cũng không còn cách nào khác, ngươi đổi điều kiện khác đi."

Hắn quả thực đang đối phó với nhà họ Tiền, nhưng cũng không nắm chắc hoàn toàn.

Không thể không nói, những cuốn sổ chép tay của Bạch Tinh Nam đã giáng cho nhà họ Tiền một đòn chí mạng. Tối qua trong xe ngựa, hắn đã hỏi Bạch nhị công tử này làm cách nào có được chúng.

Câu trả lời của hắn ta là, vô tình nghe được Bạch thượng thư nhắc đến sự thật về việc nhà họ Lương bị oan năm xưa, lần theo manh mối, tìm được nhà cũ của nhà họ Lương, trong đống đổ nát tìm thấy một cuốn sổ chép tay.

Là nhật ký của Lương Chung năm xưa.

Còn về việc làm thế nào đoán được hắn chính là Lương Trọng Huân, Bạch Tinh Nam nhất quyết không nói, chỉ liên tục nói: "Ta chính là biết, ta tin vào trực giác của mình."

Đã giúp hắn một tay, ân tình phải trả.

Mà điều kiện của vị Bạch công tử này, có thể nói là tính toán kỹ lưỡng: "Nếu ta nói bừa một điều kiện, Bùi đại nhân lập tức có thể làm được, ân tình giữa chúng ta chẳng phải sẽ được xóa bỏ sao? Ngươi làm tỷ phu của ta đi, chỉ khi trở thành người thân, ta mới có thể bám lấy thị lang đại nhân cả đời."

Lúc đó Bùi Thần suýt chút nữa đã ném hắn ta vào đám tử sĩ, mặc kệ sống chết.

Cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn giận.

Bạch Tinh Nam lại không biết thu liễm là gì, chậm rãi khuấy bát gà hầm nhân sâm, ung dung nói: "Bùi đại nhân hỏi ta muốn gì, ta đã nói cho Bùi đại nhân rồi, Bùi đại nhân cũng đã đồng ý, bây giờ Bùi đại nhân không làm được, đó là ngươi không có bản lĩnh, tìm ta thì có ích gì."

"Ta thấy tên nhóc thối nhà ngươi đúng là không ai ưa nổi..."

Bạch Tinh Nam thong thả cắn một miếng nhân sâm, nuốt xuống, chậm rãi nói: "Tỷ phu chưa bao giờ đánh ta, cũng chưa bao giờ uy h.i.ế.p ta, hắn còn là tiểu bá vương kinh thành đấy, ngươi chẳng lẽ còn không bằng hắn sao?"

Bùi Thần: "..."

Trên đường trở về, Bùi Thần im lặng suốt đường.

Hắn đây là, chẳng những không được lợi lộc gì, còn bị tên nhóc thối đó chơi một vố?

Nhưng biết làm sao được, chính hắn đã đồng ý.

Vén rèm nói với tiểu đồng: "Đi điều tra xem Nhị nương tử khi nào ra ngoài, báo cho ta biết." Hắn phải đi hỏi cho rõ, tại sao lại không thích.



Không biết Hoàng đế hôm nay nghĩ gì, nghe Yến Trường Lăng tấu trình xong chuyện của Tiền thủ phụ, không cho chàng đi, cố ý bế Tiểu Thái tử đến trước mặt chàng, khoe khoang: "Gọi Yến thúc thúc."

"Yến thúc thúc——"

"Để Yến thúc thúc nhìn cho kỹ, có giống trẫm không?"

Tiểu Thái tử năm nay sáu tuổi, đã hết vẻ đáng yêu của trẻ con, ngũ quan dần dần rõ nét, cũng không nhìn ra có giống Hoàng đế hay không, nhưng dù dung mạo giống cha hay giống mẹ, cũng không thể thay đổi sự thật là người ta đã có con trai.

Hoàng đế phất tay: "Biểu diễn cho Yến thúc thúc xem nào."

Tiểu Thái tử thật sự múa quyền, một bộ động tác bài bản, sau khi kết thúc, Hoàng đế kéo Thái tử đến gần, cười nói: "Muốn học võ, sau này cứ tìm Yến thúc thúc dạy, nhân lúc hắn bây giờ chưa có con, còn rảnh rỗi."

Yến Trường Lăng: "..."

Thể xác và tinh thần đều bị đả kích nặng nề, Hoàng đế mới thả người. Ra ngoài thì trời đã sắp tối.

Đang định đến Bạch gia đón tiểu nương tử, tiểu đồng đứng đợi ở cửa bẩm báo, Bạch Minh Tế đã về Yến gia rồi: "Thiếu phu nhân đến Cẩm y vệ lúc xế chiều, đợi chủ tử hơn một canh giờ, thấy chủ tử vẫn chưa về, mới quay về Yến gia."

Chàng đã hiểu.

Yến Tử Hằng sau khi lên ngôi Hoàng đế, làm việc càng ngày càng không ra gì.

Lập tức về nhà, chẳng phải chỉ là một đứa con trai sao, chuyện nhà họ Tiền cuối cùng cũng xong rồi, tiểu nương tử cũng đã đồng ý với chàng rồi, tối nay chàng sẽ cùng tiểu nương tử sinh, ai thèm chứ.