Sau Khi Phu Thê Hầu Phủ Trọng Sinh

Chương 147: PN: Yến Trường Lăng trùng sinh




Kiếp trước, Yến Trường Ninh c.h.ế.t trong trận chiến cuối cùng với Đại Tuyên.

Một tháng trước.

Yến Trường Lăng lại một lần nữa mở mắt, trùng sinh về Vu Phong Thành.

Nơi khởi đầu cho cơn ác mộng của hắn.

A tỷ còn sống, ngồi bên giường hắn, khẽ gọi: “Vân Hoành, Vân Hoành......”

Lần đầu tỉnh lại, Yến Trường Lăng có chút mờ mịt, ánh mắt ngây ngốc nhìn Yến Nguyệt Ninh, không xác định được mình đang ở đâu.

“Cuối cùng cũng tỉnh, dọa c.h.ế.t A tỷ rồi.” Yến Nguyệt Ninh đưa củ khoai lang nướng trong tay cho hắn, hốc mắt hơi đỏ, “Sao đệ lại lừa A tỷ, rõ ràng đệ chẳng ăn gì cả, vừa rồi còn đói ngất đi......”

Cảnh tượng này, không cần nghĩ, Yến Trường Lăng cũng biết là khi nào.

Hắn trở về rồi.

Trở về nơi giáp ranh giữa Đại Tuyên và Đại Phong, Vu Phong Thành.

Mà cảnh tượng trước mắt, hẳn là ngày A tỷ rời khỏi hắn, cũng là ngày hắn hoàn toàn sụp đổ, tự sát ở cổng thành.

Yến Nguyệt Ninh thấy hắn như vậy, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng nước mắt rõ ràng đã đảo quanh trong hốc mắt, lại không dám khóc, chỉ cười với hắn, “Vân Hoành, ăn khoai lang đi, A tỷ đã tìm được việc may vá, một ngày có thể kiếm được mười đồng tiền, chúng ta nhất định có thể vượt qua......”

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ trước khi trùng sinh, hắn đã đáp lại nàng như thế nào.

Hắn ném củ khoai lang trong tay Yến Nguyệt Ninh, trách mắng nàng, “Tỷ không thể ở yên trong phòng, không ra ngoài sao, bên ngoài là tình huống gì tỷ không biết sao? Ai ai cũng muốn mạng của tỷ, tỷ như vậy, ta làm sao bảo vệ tỷ?”

Cuối cùng hắn bỏ lại một câu, “Ta còn chưa chết, không cần tỷ đi làm việc.” Rồi nghênh ngang rời đi.

Lần nữa trở về, Yến Nguyệt Ninh nằm trên giường, đặt số tiền đồng trên bàn gỗ, viết một phong thư tuyệt mệnh cho hắn.

Sau này nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, mới hiểu rõ, sự ra đi của Yến Nguyệt Ninh đã đè nát cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.

Không vì lý do gì khác.

Bởi vì ở một mức độ nào đó, A tỷ là bị hắn ép chết.

Nếu hắn không nổi giận, nếu hắn có thể bình tĩnh thương lượng với nàng, làm sao để sống tiếp, cắn răng kiên trì thêm một thời gian nữa, chờ Chu Thanh Quang tìm được Yến Gia Quân, bọn họ đều có thể trở về Giang Ninh.

Hắn quá nôn nóng.

Hai mươi năm sống trong nhung lụa, hắn chưa từng thất bại, từ nhỏ đã được mọi người yêu chiều, khiến hắn dưỡng thành tính cách kiêu ngạo.

Hắn có thể chết, nhưng hắn không thể chấp nhận mình vô năng.

Nhưng hắn không biết, tôn nghiêm và sinh mạng thường không thể vẹn toàn, đôi khi lòng tự trọng của một người, có thể hại c.h.ế.t một người.

Đợi đến khi hắn hiểu ra, thì đã muộn.

Hắn nếm trải mùi vị hối hận.

Khi hắn ôm Yến Nguyệt Ninh, đá văng cửa từng nhà y quán, hắn đã hối hận, cuối cùng cũng trong sự tự trách và hối hận vô tận, kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Thượng thiên chiếu cố, cho hắn lần nữa trở về thời khắc này.

Cho hắn cơ hội bù đắp tiếc nuối.

Lần này, khóe môi Yến Trường Lăng từ từ cong lên, đáp lại nàng một nụ cười, “A tỷ.”

Yến Nguyệt Ninh không biết đã bao lâu không thấy hắn cười, ngẩn ra, nước mắt không kìm nén được nữa, cầm tay áo lau lung tung.

Yến Trường Lăng ngồi dậy, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn lụa, lau nước mắt cho nàng, “A tỷ không thể khóc, đứa cháu trong bụng có thể cảm nhận được, đợi sau này nó ra đời, cũng học A tỷ cả ngày khóc lóc, đến lúc đó, A tỷ không phiền sao?”

Yến Nguyệt Ninh ngơ ngác nhìn hắn, dường như ngạc nhiên trước thái độ của hắn hôm nay, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, “Được, A tỷ không khóc.” Vội vàng đưa củ khoai lang trong tay cho hắn, “Vân Hoành thấy thế nào? Khoai lang ta vừa mới nướng xong, mau ăn khi còn nóng.....”

“Đa tạ A tỷ.” Yến Trường Lăng nhận lấy khoai lang, lột vỏ, cắn một miếng vào miệng, nuốt vội, “Nóng quá, nóng......”

Yến Nguyệt Ninh sửng sốt, “Còn nóng sao, đệ chậm thôi......”

Ngẩng đầu lại thấy Yến Trường Lăng ngửa người ra sau, cười đắc ý với nàng, “Lừa A tỷ đấy, ngon lắm, không ngờ ta đường đường là Thế tử Hầu phủ, ăn khắp nam bắc, cuối cùng lại bại bởi một củ khoai lang.” Hắn nhìn nàng, nghiêm túc nói: “A tỷ, đây là củ khoai lang ngon nhất mà ta từng ăn trong đời, tỷ thật lợi hại.”

Từ khi gặp nạn, tinh thần hai người luôn căng thẳng, không dám lơ là nửa phần.

Đặc biệt là Yến Trường Lăng.

Bị Triệu Chẩn vu oan, tứ phía thọ địch, một mặt bị Đại Khải truy sát, một mặt phải đề phòng nội gián của Đại Phong, ban ngày bận rộn kiếm kế sinh nhai, ban đêm không dám nhắm mắt.

Tinh thần một người căng thẳng đến cực độ, rất dễ phát điên.

Yến Nguyệt Ninh đã h gặp hắn vài lần, thấy hắn đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận, biết hắn đã chịu đựng quá nhiều, sợ hắn không kiên trì nổi, tìm cách chia sẻ với hắn.

Nàng lén tìm một công việc may vá, cho rằng hắn sẽ tức giận, nhưng thấy hắn tỉnh lại, giống như đột nhiên biến thành người khác, lại khôi phục dáng vẻ hay cười nói cà lơ phất phơ như ngày thường, nước mắt trào ra, ôm chầm lấy hắn, “Vân Hoành, đệ dọa c.h.ế.t A tỷ rồi.”

Đúng vậy, hắn đã từng đáng sợ đến nhường nào.

Yến Trường Lăng trong lòng chua xót, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, “A tỷ yên tâm, ta không sao, không chỉ ta không sao, A tỷ, còn có cháu của ta đều sẽ bình an vô sự.”

“Chỉ là, thân phận của A tỷ đặc biệt, trước khi thăm dò rõ ràng tình hình bên ngoài, chúng ta không thể tùy tiện ra ngoài tìm việc, A tỷ an tâm ở trong phòng, ta là nam tử hán, luôn có thể nghĩ ra cách.” Yến Trường Lăng buông nàng ra, lại nắm tay nàng nói: “Ta biết A tỷ có tài, ở Giang Ninh một bức thêu của A tỷ, ngàn vàng khó cầu, ta không nỡ để A tỷ đi vá may cho người khác.”

Nhìn nước mắt nàng càng ngày càng nhiều, cùng đôi mắt đỏ hoe, Yến Trường Lăng biết mình trước khi trùng sinh đã bỏ qua điều gì.

Suốt chặng đường gian nan, khiến hắn gần như quên mất nàng vừa mất đi trượng phu, cần người an ủi, Yến Trường Lăng nắm tay nàng áp lên mặt mình, khẽ nói: “Ta biết A tỷ là vì ta mà sống, vậy thì làm phiền A tỷ, tiếp tục vì ta mà sống tiếp.”

Yến Nguyệt Ninh nức nở, “Vậy đệ cũng phải hứa với ta, không được bỏ đói bụng nữa.”

“Được, ta thề, nhất định sẽ không bỏ đói bụng.”

Nụ cười của Yến Nguyệt Ninh cuối cùng cũng giãn ra.

Yến Trường Lăng lòng đau như cắt, lúc đầu nếu hắn có thể nói chuyện đàng hoàng với nàng như thế này, A tỷ chắc chắn cũng sẽ không tuyệt vọng.

Trên đường trốn chạy, hắn không nói cho nàng biết bất kỳ suy nghĩ nào của mình, lần này Yến Trường Lăng hỏi ý kiến nàng trước, “A tỷ, tỷ muốn về Đại Khải không?”

Hắn vốn định hỏi, nàng muốn về Đại Khải hay Đại Phong.

Nhưng đáp án hắn đại khái đã biết.

Quả nhiên Yến Nguyệt Ninh do dự một lúc, gật đầu, “Ta phải về, tỷ phu...... Cái c.h.ế.t của Thái tử điện hạ, ta phải đi giải thích, không phải đệ hại c.h.ế.t chàng.”

Cho dù đến lúc này, Yến Nguyệt Ninh vẫn đang bảo vệ hắn, bảo vệ hắn - người em trai từ nhỏ đã được nàng chăm sóc.

Yến Trường Lăng khàn giọng nói: “Được, ta đưa A tỷ về.” Bản thân hắn đi Đại Khải giải thích, bất luận hậu quả chờ đợi hắn là gì, hắn đều nguyện ý gánh chịu.

Ngày hôm đó, hắn cùng Yến Nguyệt Ninh trốn trong phòng, không đi đâu cả, nhìn mặt trời lặn về tây, màn đêm buông xuống.

Đến tối, thắp đèn dầu, bóng hai người hắt lên hàng rào.

Bọn họ đều không chết, đều còn sống.

Yến Trường Lăng tìm đến mấy binh lính còn lại dưới trướng, không giống như kiếp trước cưỡng ép đuổi bọn họ đi, mà nói cho bọn họ biết chân tướng, để bọn họ tự lựa chọn, “Triều đình Chu Quốc công cùng Phò mã Triệu Chẩn cấu kết, làm giả thánh chỉ, dùng Yến Gia Quân của ta sát hại Thái tử Đại Khải, mục đích là lật đổ Yến Hầu phủ, khơi mào chiến tranh giữa hai nước, kế này đã thành hơn phân nửa, hiện tại Yến Hầu phủ đang ở trong tình cảnh rất không lạc quan, các ngươi nguyện ý đi theo ta, phải tin tưởng ta, không thể làm tổn thương Thái tử phi Đại Khải nữa, từ nay về sau nghe lệnh ta, g.i.ế.c trở về. Không muốn đi theo ta, hôm nay ta sẽ cho các ngươi tự do, nếu sau này ta còn sống, các ngươi có thể đến tiếp tục đầu quân, mọi thứ đều không thay đổi, nếu ta chết, các ngươi tự tìm đường sống.”

Kiếp trước bọn họ hỏi hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết, không thể cho bọn họ một lời giải thích, khiến hiểu lầm giữa bọn họ và Đại Khải ngày càng sâu.

Cuối cùng vì Yến Nguyệt Ninh, cùng hắn đao kiếm tương hướng.

Lần này hắn biết chân tướng, không giấu giếm nói cho bọn họ biết, nhưng không chắc bọn họ có nguyện ý tin tưởng mình hay không.

Ngoài dự đoán, tất cả mọi người đều ở lại.

“Tướng quân, thuộc hạ từ khi gia nhập Yến Gia Quân, chưa từng nghĩ đến tự do, chỉ chờ câu nói này của ngài! Cho dù c.h.ế.t cũng phải làm quỷ minh bạch, g.i.ế.c trở về!” Nhưng bọn họ cũng biết, không dễ dàng như vậy, vấn đề lớn nhất, chính là Yến Nguyệt Ninh, một người liều c.h.ế.t khuyên can: “Tướng quân, Đại nương tử đã là Thái tử phi của Đại Khải, lúc này không thể về Giang Ninh.....”

Một khi Thái tử phi của Đại Khải về Giang Ninh, Yến Trường Lăng g.i.ế.c Thái tử Đại Khải, khơi mào chiến tranh giữa hai nước, tội danh liền triệt để thành lập.

Từ sau khi Thái tử Đại Khải bị Yến Gia Quân b.ắ.n trúng, hai nước c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, bọn họ trên đường trốn chạy, Yến Trường Lăng gần như không rời Yến Nguyệt Ninh nửa bước, sợ bọn họ sinh ra ý niệm xấu.

Thấy đồng bào của mình c.h.ế.t dưới đao của người Đại Khải, bọn họ quả thực cũng từng hận, nghĩ nếu không có Yến Nguyệt Ninh, bọn họ đã sớm trở về Giang Ninh.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ thoáng qua, bọn họ biết, Yến Nguyệt Ninh là trưởng nữ của Yến Hầu gia, là tỷ tỷ của Yến Trường Lăng, bọn họ không thể làm tổn thương nàng, nhưng nàng không thể đi theo Yến Trường Lăng nữa.

Mấy người từng nhiều lần muốn nói chuyện đàng hoàng với Yến Trường Lăng, nhưng Yến Trường Lăng gặp phải đả kích, đặc biệt là sau khi bị nhốt ở Vu Phong Thành, cả người trở nên cáu kỉnh nhạy cảm, thậm chí đôi khi còn mất đi lý trí, rất khó giao tiếp.

Người kia nói xong, vốn tưởng sẽ bị hắn phản đối, lại nghe Yến Trường Lăng nói: “Đúng, nàng không về, chúng ta trước tiên đưa nàng về Đại Khải.”

Hắn không nên cố chấp đưa nàng về.

Hắn cho rằng là mình vô năng, mới khiến A tỷ gả đến Đại Khải, lại vì mình vô năng, hại nàng theo mình lưu lạc khắp nơi. Nhưng trên thực tế, A tỷ không sống tệ như hắn tưởng tượng, nàng và Thái tử Đại Khải là thật lòng yêu nhau, hắn chết, nàng rất đau lòng, nhưng chỉ vì thành kiến của mình đối với Tiêu Vĩ Diệp, nàng lựa chọn không lên tiếng, nuốt tất cả vào bụng.

Lần này, hắn sẽ không nhốt nàng nữa.

Trong số mệnh của hắn dường như đã định có một kiếp nạn, thượng thiên chỉ để khảo nghiệm hắn, không vượt qua được liền chết, vượt qua được, tất cả đều bắt đầu thay đổi.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Quang trở về, mang theo Yến Gia Quân.

Cùng đến còn có Ngân Sa Vương của Đại Khải.

Nhìn thấy hắn và Thái tử phi đều còn sống, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Ngân Sa Vương quỳ xuống đất nghênh đón Yến Nguyệt Ninh, “Thái tử điện hạ đã tỉnh, Thái tử phi xin mời về.”

Tiêu Vĩ Diệp không chết.

Được binh lính Đại Khải cứu về.

Đợi người tỉnh lại, Hoàng đế Đại Khải đã khai chiến với Đại Phong, để tránh hai nước xảy ra xung đột lớn hơn, hắn trước tiên trở về Đại Khải, sau đó phái Ngân Sa Vương đi tìm tung tích của Yến Trường Lăng và Yến Nguyệt Ninh.

Tìm khắp Đại Khải, mới ở biên giới với Đại Tuyên gặp được Chu Thanh Quang, tính đến lúc này, Yến Trường Lăng và đoàn người đã ở Vu Phong Thành hơn một tháng.

Yến Trường Lăng không dám nghĩ, nếu không trùng sinh, kiếp này cứ như vậy trôi qua, A tỷ và đứa con trong bụng đều chết, cuối cùng xuống cửu tuyền, lại không gặp được Tiêu Vĩ Diệp, biết hắn vẫn còn sống trên đời, sẽ hối hận đến nhường nào.

Yến Trường Lăng vô cùng may mắn, may mắn vận mệnh đã cho hắn một cơ hội lựa chọn lại, không để hắn lưu lại tiếc nuối.

Hắn đã vượt qua, cũng nhìn thấy hy vọng.

Ngày đó, Yến Trường Lăng theo Ngân Sa Vương, đưa Yến Nguyệt Ninh an toàn đến kinh đô Đại Khải, từ biệt nàng, tất cả gông xiềng trong lòng vào giờ khắc đó hoàn toàn được tháo bỏ, “A tỷ, đợi cháu ngoại ra đời, tỷ và tỷ phu nhất định phải về thăm. Đệ đệ của tỷ đã cưới một tân phụ, tên là A Liễm, tỷ gặp nàng nhất định sẽ thích.”

Yến Nguyệt Ninh chưa từng nghe hắn nhắc đến, có chút ngạc nhiên, “Nói như vậy, Vân Hoành của chúng ta đã gặp người ta rồi?”

“Vâng.”

“Có xinh đẹp không?”

“Rất xinh đẹp, nàng và A tỷ, là hai cô nương xinh đẹp nhất trên đời này.”

Hắn đã bù đắp tất cả những gì hắn nợ A tỷ, tiếp theo, hắn phải về tìm nàng.

【Lời tác giả muốn nói】

Các bảo bối, phiên ngoại trước tiên viết quá trình trùng sinh của Lăng Lăng, chương sau đến kinh thành.