Đương nhiên cũng có người muốn sống.
Nhưng vẫn còn hơn một nửa lựa chọn c.h.ế.t cùng Lý Cao.
Có thể thấy, người này, trong cách đối nhân xử thế, quả thực có chỗ hơn người.
Tiết Mẫn đã đi về phía đèn trong phòng.
Yến Ngọc Hành hét lớn một tiếng, nhặt cây đoản đao Lý Cao vừa nãy đánh rơi, kéo Lục Ẩn Kiến còn đang ngây người, vừa lui ra ngoài vừa nói: "Yến huynh, mau đi thôi."
Hoàng đế cũng có chút hoảng hốt, nhưng không chạy ra ngoài mà lui vào trong điện, vội vàng nói với Yến Trường Lăng: "Vân Hoành, đưa thiếu phu nhân đi, mật đạo ở dưới giường trẫm."
Yến Trường Lăng ngẩng đầu lên, đêm nay coi như là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Hoàng đế, cong môi cười: "Đa tạ."
Hoàng đế bị nụ cười của hắn châm chọc đến chua xót trong lòng: "Từ khi nào ngươi lại khách sáo với trẫm như vậy? Sao còn chưa đi? Ngươi không muốn sống nữa..."
Lời còn chưa dứt, Tiết Mẫn đã ném chiếc đèn trong tay về phía bức bình phong sau lưng mọi người.
Đèn nện vào bình phong, rơi xuống đất, lăn một vòng, dầu trong tim đèn chảy ra, bốc cháy thành một vòng lửa, nhưng bức bình phong trước mặt lại không cháy.
Mọi người đang nín thở, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tiết Mẫn sửng sốt, vội vàng bước tới, dùng ngón tay xoa lên bình phong, rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt biến đổi, nhìn về phía Lý Cao: "Chủ tử, không phải dầu lửa, là, là mật ong..."
Lý Cao cười, khóe miệng run run, quay đầu nhìn về phía Yến Trường Lăng: "Thế tử gia, có thể nói cho ta biết lý do không?"
Yến Trường Lăng cười: "Lý tổng quản quá đề cao Yến mỗ rồi, về khoản nắm bắt lòng người, làm sao ta có thể hơn được ngươi? Đội thái giám của ngươi, kín kẽ không một khe hở, ta làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà đánh tráo được?"
Đội thái giám.
Đội thái giám của hắn, được thành lập đã sáu bảy năm, mỗi người hắn đều quen biết, không thể có sơ hở.
Trừ phi, từ sáu bảy năm trước, đã có người sắp đặt sẵn.
Sáu bảy năm trước, ai biết được bí mật của hắn?
Lá thư đó...
Bùi Thần vừa nãy có một điểm nói sai rồi, hắn căn bản không tìm được dư đảng của Khang vương, những năm nay hắn gần như lật tung cả Đại Phong cũng không tìm thấy người, vốn tưởng rằng người đó đã trốn ra khỏi Đại Phong, hóa ra, hắn thật sự đã tìm đến Thương vương phủ.
Vậy mà lại là hắn!
Hắn thật sự không ngờ tới.
Hắn chẳng phải là kẻ ngốc sao?
Hắn đâu có ngốc, kế hoạch này của hắn, so với kế hoạch của mình còn chu toàn hơn, có thể nói là một mũi tên trúng ba đích.
Lý Cao vừa thán phục vừa hổ thẹn, chậm rãi quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn về phía người kia, một mũi tên đã xuyên qua n.g.ự.c hắn từ phía sau.
Lý Cao bị lực đạo của mũi tên đẩy về phía trước, phun ra một ngụm máu, m.á.u b.ắ.n lên mặt Mạnh Uyển, bà ta như hóa đá.
Lý Cao nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta, khó khăn nhắc nhở: "Đừng, sợ, đừng, làm chuyện ngu ngốc..."
Nhưng Mạnh Uyển vừa mất đi con trai, sắp sửa lại mất đi người mình yêu thương nhất, làm sao còn lý trí, đầu óc trống rỗng một lúc, bên tai mơ hồ nghe thấy ai đó hô lên một tiếng: "Cứu giá!" Như bị câu nói này nhắc nhở, Mạnh Uyển chậm rãi buông Thái tử xuống.
Hoàng đế vừa nãy ôm Thái hậu, không đi xa, đang ở ngay phía sau bà ta.
Không ngờ trong đội thái giám, vậy mà lại có người trung thành với vua, quay lại g.i.ế.c Lý Cao, Hoàng đế sửng sốt, nhìn về phía người b.ắ.n tên, cũng chính lúc đó, Mạnh Uyển phía trước đột nhiên quay người, ôm lấy cổ chân hắn, kéo mạnh một cái, Hoàng đế vốn đã bị thương, bị bà ta kéo ngã xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, d.a.o của Mạnh Uyển đã đ.â.m thẳng vào tim hắn, hét lớn: "Đứng im hết!"
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, tim lại một lần nữa thót lên.
Bùi Thần nắm chặt d.a.o trong tay.
Lục Ẩn Kiến cũng tỉnh táo lại một chút.
Yến Ngọc Hành lo lắng gọi: "Bệ hạ..."
Lý Cao nghe thấy tiếng đó, cười chua xót, lắc đầu, nhìn Mạnh Uyển với vẻ thương xót: "A Uyển, nàng, trúng kế rồi."
Đối phương chỉ chờ bà ta g.i.ế.c Hoàng đế.
Trúng kế hay không, trong mắt Mạnh Uyển tất cả đều không còn quan trọng nữa, bà ta nhìn con trai đã nằm bất động trên mặt đất, lại nhìn Lý Cao đang mang hai mũi tên trên người, sắp sửa rời xa bà ta, nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống, nghẹn ngào tự hỏi: "Sao lại khó khăn như vậy? Chúng ta chỉ muốn ở bên nhau, muốn cả nhà sống yên ổn, nhưng bọn họ, cứ nhất định không để chúng ta được như ý."
Lý Cao cười, đáp: "Bởi vì chúng ta không nên ở bên nhau."
Mạnh Uyển lắc đầu nguầy nguậy, mũi d.a.o trong tay lại tiến sát tim Hoàng đế thêm một tấc: "Không phải, là bọn họ ép người quá đáng, là cha ta đã ép chúng ta vào con đường cùng, cho nên, bọn họ đều phải chết..."
"Mẹ ta đâu?" Bạch Minh Tế cắt ngang lời bà ta, đứng dậy từ trên bồ đoàn, lạnh lùng hỏi: "Bà ấy ép ngươi cái gì?"
Mạnh Uyển sững sờ, nhìn sang với vẻ mờ mịt, dường như lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một người thân của mình, hỏi: "A Liễm, hôm nay là tới xem trò cười của di mẫu sao?"
Bạch Minh Tế lắc đầu, thẳng thắn nói: "Ta tới lấy mạng ngươi."
Mạnh Uyển ngẩn ra, cười lớn, mũi d.a.o trong tay thỉnh thoảng lại chọc vào tim Hoàng đế, cười một hồi, đột nhiên im bặt, chất vấn Bạch Minh Tế: "Tỷ tỷ của ta không đáng c.h.ế.t sao?"
"Bà ấy là tỷ tỷ ruột của ta, ta kính trọng yêu thương bà ấy, lúc bà ấy bị Bạch Chi Hạc làm tổn thương, ta đã chạy xe ngựa suốt đêm, tới kinh thành, chỉ để an ủi bà ấy, để bà ấy cảm thấy bên cạnh vẫn còn người thân, nhưng bà ấy thì sao?"
Mạnh Uyển nhìn với vẻ thê lương: "Lại cùng cha ta, đuổi người ta yêu đi. Sau khi ta sinh con, bà ấy rõ ràng có thể thành toàn cho chúng ta, nhưng bà ấy không làm! Bà ấy cắt đứt liên lạc giữa ta và Lý Cao, nhìn ta đau buồn mỗi ngày, sao bà ấy có thể nhẫn tâm như vậy?"
Mạnh Uyển vẻ mặt đau khổ: "Khi bà ấy nhận ra Lý Cao trong cung, vậy mà lại muốn tố cáo hắn! Ta vốn tưởng bà ấy sẽ nể tình tỷ muội, nhưng bà ấy không nghe, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể ra tay với bà ấy."
"Bà ấy không hề tố cáo ngươi." Bạch Minh Tế lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc vòng tay, ném về phía Mạnh Uyển: "Vòng tay này từng bị vỡ."
Làm loạn huyết thống hoàng thất là tội tru di cửu tộc.
Cả nhà họ Mạnh, không ai có thể thoát khỏi, sao mẫu thân có thể thật sự tố cáo bà ta.
Nhưng bị Mạnh Uyển kéo vào vực sâu một cách vô cớ, bà ấy bị sự thật dày vò, ngày đêm đau khổ, không biết phải làm sao mới có thể vẹn cả đôi đường, sau khi biết Mạnh Uyển đã hạ cổ lên người mình, có lẽ cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát, liền thuận theo tự nhiên, lựa chọn cái chết.
Mạnh Uyển nhìn chiếc vòng tay trên mặt đất, ánh mắt có chút ngây dại, nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn.
Từ ngày Lý Cao gặp nạn, trong mắt bà ta chỉ còn lại sự thù hận, hận cha mình, hận tỷ tỷ, hận tất cả mọi người nhà họ Mạnh, còn có những người trước mắt này cứ nhất định ngăn cản đường đi của bọn họ.
Đạo lý kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc bà ta hiểu.
Những năm nay bà ta sống tiếp là vì phu quân và con trai. Giờ con trai đã chết, phu quân cũng sắp rời xa bà ta, bà ta chẳng còn gì nữa, truy cứu quá khứ, còn có ích gì?
Một tia c.h.ế.t chóc lóe lên trong mắt, d.a.o trong tay không chút do dự hướng thẳng vào tim Hoàng đế, đ.â.m mạnh xuống.
Nhưng Yến Trường Lăng ở đối diện lại nhanh hơn bà ta một bước, một cây đoản đao đã xuyên qua tim bà ta trước. Dao trong tay Mạnh Uyển chỉ đ.â.m vào tim Hoàng đế nửa tấc, động tác liền cứng đờ.
Lý Cao trợn tròn mắt, kêu thảm thiết: "A Uyển!"
Yến Ngọc Hành phía sau cũng hô lên một tiếng: "Bệ hạ!"
Mạnh Uyển phun ra một ngụm máu, khó khăn ngẩng đầu lên, cười với Lý Cao, như đã hoàn toàn buông bỏ, nhẹ nhàng nói: "Lần này, chúng ta, cả nhà cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi."
Lý Cao thấy bà ta như vậy, chấp niệm trong mắt cũng dần tan đi, cười chua xót, đưa tay muốn nắm lấy tay bà ta: "Cũng, tốt."
Giãy giụa nhiều năm như vậy, hắn đã đạt được nguyện vọng, đứng trên cao, con trai của bọn họ cũng trở thành Thái tử tôn quý, nhưng cả nhà lại không vì thế mà được yên ổn.
Để tránh tai mắt người khác, hắn thậm chí muốn gặp bà ta một lần cũng phải lén lút.
Mỗi năm sinh nhật, hắn cũng chỉ có thể tặng bà ta một màn pháo hoa mà bà ta yêu thích.
Từ khi hắn bắt đầu bước đi trên con đường này, mạng sống của cả nhà cũng theo hắn treo lơ lửng, không lúc nào được lơ là, sống những ngày tháng như vậy lâu rồi, ngay cả bản thân hắn cũng quên mất mình muốn gì.
Chẳng phải chỉ là cả nhà được ở bên nhau sao.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, không cần phải lo lắng đề phòng mà tiến về phía trước nữa, chẳng phải cũng là một sự giải thoát sao?
Hôm nay vốn là một ván cờ nắm chắc phần thắng, không ngờ lại thất bại, Thái tử chết, chủ tử cũng sắp chết. Hy vọng tan vỡ, Tiết Mẫn cùng những người khác chỉ còn cách liều mạng.
Tiết Mẫn giật lấy cung tên trong tay một thái giám bên cạnh, đã không còn màng sống chết, nhắm vào Hoàng đế vừa bò dậy từ dưới đất, nghiến răng nói: "Đồ cẩu hoàng đế, c.h.ế.t đi."
Hoàng đế được cứu, đẩy Mạnh Uyển ra, lật người bò dậy, còn chưa kịp đứng vững, lại bị Yến Trường Lăng nhào tới, lăn xuống đất.
Còn chưa kịp hoàn hồn, một trận mưa tên, dày đặc từ bốn phương tám hướng b.ắ.n về phía hai người.
Trước khi Hoàng đế bị b.ắ.n thành cái sàng, Yến Trường Lăng kịp thời kéo hắn ra sau lưng mình.
Trong một ngày Hoàng đế đã trải qua mấy lần sinh tử, lại phải chịu vô số đả kích, cả người hoảng hốt, chỉ có lúc này bị Yến Trường Lăng che chắn phía sau, đôi mắt mờ mịt mới lóe lên ánh sáng, khôi phục vài phần tỉnh táo.
Giờ phút nguy cấp, thấy hắn vẫn như trước che chắn trước mặt mình, Hoàng đế cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên nghẹn ngào nói: "Vân Hoành..."
Yến Trường Lăng không nhìn hắn: "Yên tâm, không c.h.ế.t được." Dẫn hắn tới sau cây cột, đẩy cho Bùi Thần: "Đưa Bệ hạ đi trước."
Lục Ẩn Kiến và Yến Ngọc Hành còn ở phía bên kia.
Dầu lửa không phải tất cả đều là giả, hai cánh cửa cuối cùng cũng bị người của Tiết Mẫn đốt cháy.
Tiết Mẫn đã g.i.ế.c đỏ cả mắt.
Yến Ngọc Hành không biết võ công, một mình Lục Ẩn Kiến không ứng phó nổi.
Bạch Minh Tế nhìn ra được.
Lúc Yến Trường Lăng đi cứu Hoàng đế, Bạch Minh Tế liền đi tới hỗ trợ hai người.
Lục Ẩn Kiến vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử, dường như đã bị đả kích rất lớn, tinh thần suy sụp, hoàn toàn không còn trạng thái ban đầu, một mũi tên b.ắ.n tới, nhất thời không chú ý. Yến Ngọc Hành bên cạnh đẩy hắn ra, mũi tên liền cắm vào vai hắn.
Yến Ngọc Hành đau đến mức ngũ quan nhăn nhó, cố gắng chịu đựng, kéo Lục Ẩn Kiến trốn ra sau bình phong.
Lục Ẩn Kiến quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, đáy mắt lóe lên một tia dò xét và nghi hoặc, như hoàn toàn không nhìn thấu hắn nữa, đột nhiên hỏi: "Sao lại cứu ta?"
"Lục huynh, huynh nói gì vậy, ta không cứu huynh, huynh c.h.ế.t rồi!" Yến Ngọc Hành một tay ôm vai, kêu lên đau đớn: "Mau xem giúp ta, có phải xuyên qua rồi không, ta sắp đau c.h.ế.t rồi..."
Hắn vừa nói vừa đau, trong mắt thật sự có nước mắt lưng tròng, vẫn là bộ dạng vô dụng như trước.
Lục Ẩn Kiến sửng sốt.
Là hắn nghĩ nhiều rồi sao?
Còn chưa kịp nghĩ thêm, một làn sóng nhiệt từ cửa ập vào, ngọn lửa bốc lên khiến hai người chỉ có thể lùi vào trong.
Bạch Minh Tế cũng đã tới gần, ném hai chiếc bồ đoàn trong tay ra, đỡ được một loạt mũi tên, túm lấy vạt áo Yến Ngọc Hành, đẩy về phía trước, quát khẽ: "Đi!"
Phía trước có Yến Trường Lăng tiếp ứng, ba người nhanh chóng trốn ra sau bức tường.
Người của Tiết Mẫn sớm đã liều chết, liều mạng c.h.é.m giết, như thể đám tử sĩ, đuổi theo không buông tha.
Ba người núp sau bức tường ngăn cách, chậm chạp không thể di chuyển.
Bùi Thần đã đưa hoàng đế vào phòng trong, quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Bạch Minh Tế bị mưa tên ép về phía sau Yến Trường Lăng, khựng lại, nói với hoàng đế: "Bệ hạ hãy đi trước bằng đường hầm, thần xin đoạn hậu."
Nói xong không đợi hoàng đế đồng ý, Bùi Thần lại quay trở về.
Bạch Minh Tế được Yến Trường Lăng che chắn phía sau, tiến độ bị trì trệ, đang định đưa Lục Ẩn Kiến và Yến Ngọc Hành đi trước, bên cạnh đột nhiên có một người xông tới.
Bạch Minh Tế quay đầu lại.
Bùi Thần?
Sao hắn lại quay lại?
Chưa kịp để nàng phản ứng, Bùi Thần đã nắm lấy cánh tay nàng, đồng thời tay kia vung tấm khăn trải bàn vừa kéo xuống từ phòng trong, che mưa tên cho nàng, đẩy mạnh nàng về phía phòng trong, "A tỷ, đi mau!"
Bạch Minh Tế bị lực này đẩy vào trong, thần sắc ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Bùi Thần đã xoay người, Bạch Minh Tế chỉ có thể nhìn thấy mặt hắn nghiêng, có lẽ vì bị mưa xối ướt quá lâu, cả người ướt sũng, giờ phút này trông trắng hơn ngày thường rất nhiều, vết đỏ nơi khóe mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Trước kia mỗi lần Bạch Minh Tế gặp hắn, hắn đều mang sát khí nồng đậm, khiến người ta không muốn tới gần, giờ phút này mây mù trên mặt tan đi, nhưng lại đầy vẻ tang thương.
Tiếng "A tỷ" này có ý nghĩa gì, cả hai đều hiểu rõ, nếu Bạch Minh Cẩn không chết, cuối tháng này hai người đã có thể thành thân.
Lúc Bạch Minh Cẩn chết, Bạch Minh Tế thật sự hận hắn.
Nếu không phải vì cứu hắn, Bạch Minh Cẩn đã không chết.
Nhưng lúc này thấy hắn bộ dạng này, nàng cũng hiểu ra, ân tình khó trả, mạng người cũng không dễ đền, người khó chịu không chỉ có mình nàng, trong lòng bỗng nhiên vừa chướng vừa chua xót, Bạch Minh Tế dời mắt, nhìn về phía Yến Trường Lăng.
Lúc này Yến Trường Lăng cũng đã nhìn chuẩn khe hở giữa những cơn mưa tên, một cước đá vào m.ô.n.g Yến Ngọc Hành, sau đó một tay kéo Lục Ẩn Kiến đẩy một cái, hai người loạng choạng đi tới trước mặt Bạch Minh Tế.
Yến Trường Lăng nhìn nàng, "Đi trước đi, ta tới ngay."
Cấm quân bên ngoài đã bắt đầu phá cửa, người bên trong đều sẽ bị g.i.ế.c sạch, nhưng nếu lửa cháy lớn, người đông sẽ không dễ dàng sơ tán.
Trước khi đi, Bạch Minh Tế nhìn về phía Mạnh Uyển lần cuối.
Lý Cao ôm Mạnh Uyển, Mạnh Uyển ôm "thái tử", ba người dựa sát vào nhau, cũng không biết đã c.h.ế.t hay chưa, không thấy động tĩnh gì.
Bạch Minh Tế bỗng nhiên có chút mờ mịt.
Không biết căn nguyên của tất cả chuyện này, rốt cuộc là sai ở đâu.
Nỗi hận chất chứa trong lòng kiếp trước, từng là toàn bộ chỗ dựa để nàng sống tiếp, nàng hận không thể băm vằm Mạnh Uyển thành trăm mảnh, giờ phút này nhìn ba người ôm chặt nhau, nỗi hận trong lòng không hề báo trước mà tan ra từ lồng ngực, như một làn khói nhẹ, bất lực bay đi.
Bạch Minh Tế nhất thời không biết nên nhìn nhận vị di mẫu này của mình như thế nào.
Là đáng thương, hay đáng hận?
Lửa càng lúc càng lớn, Bạch Minh Tế không dám trì hoãn nữa, dẫn Lục Ẩn Kiến, Yến Ngọc Hành, hoàng đế đi vào đường hầm trước, để Yến Trường Lăng và Bùi Thần đoạn hậu.