Sau Khi Phu Thê Hầu Phủ Trọng Sinh

Chương 126




Thái tử ngơ ngác nhìn Hoàng đế, vẻ chán ghét trong mắt tan biến, sự sợ hãi càng thêm mãnh liệt, bĩu môi gọi một tiếng: "Phụ hoàng......" Gọi xong, đột nhiên òa khóc.

Hoàng đế đưa tay về phía Thái tử: "Thái tử."

Lý Cao cũng đưa tay về phía Thái tử: "Điện hạ."

Nghe thấy giọng Lý Cao, Thái tử chán ghét tột độ, không nhịn được nữa, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, chỉ tay vào mũi hắn nói: "Ngươi chỉ là một tên nô tài, tên nô tài hèn hạ!"

Giọng hắn rất to, dường như dồn hết sự phẫn nộ trong lòng vào tiếng hét đó, cổ họng như muốn rách toạc.

Bạch Minh Tế sững người.

Vừa nãy trên đường đến đây, Thái tử đặc biệt im lặng, sau khi đánh thuốc Mạnh Hoằng Nhất và những người khác, còn có thể bình tĩnh kêu cứu, rơi vào tay nàng cũng không hoảng sợ, thậm chí còn có vẻ nhẹ nhõm khi thoát khỏi hang cọp.

Cộng thêm phản ứng lúc này, tám phần là đã biết chuyện gì rồi.

Bạch Minh Tế tò mò nhìn Lý Cao.

Sau khi Thái tử mắng câu "hèn hạ" đó, trên mặt Lý Cao quả thực hiện lên vẻ đau đớn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nói: "Điện hạ nói đúng, nô tài vốn là nô tài, sao vậy, có ai nói gì với người sao?"

Trước kia Thái tử cảm thấy Lý tổng quản đối xử với mình tốt hơn phụ hoàng, yêu thương mình hơn, vì vậy, mình ỷ lại vào hắn, rất thích hắn, từng coi hắn như người thân.

Nhưng giờ, có người nói với Thái tử rằng, hắn chính là người thân của mình, hơn nữa còn là phụ thân của mình, thì tất cả những thiện cảm trước đây dành cho Lý Cao đều biến mất, Thái tử chỉ cảm thấy hoảng sợ, chán ghét.

Hắn không phải con hoang của tên nô tài hèn hạ, hắn là Thái tử Đại Phong, phụ hoàng hắn là Hoàng đế tôn quý nhất Đại Phong, hắn họ Yến.

Chứ không phải loại con hoang nào đó.

Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt Thái tử, Lý Cao cũng hiểu là Thái tử đã biết chuyện, đương nhiên cũng thấy được vẻ chán ghét trong mắt Thái tử, liền chủ động lùi lại hai bước, nói với Thái tử: "Điện hạ là Thái tử tôn quý, có người kính trọng, thì cũng có người ghen tị, thấy người không tốt, có rất nhiều người, nhưng Điện hạ chỉ cần nhớ một điều, bất kể người khác nói gì với người, Điện hạ cũng đừng tin."

Thái tử nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi thả lỏng, như tìm thấy hy vọng, mừng rỡ nhìn hắn, cầu khẩn: "Thật sao?"

Lý Cao gật đầu.

Nhưng Thái tử không nhìn hắn nữa, kích động nhìn Hoàng đế phía sau, ánh mắt vui mừng: "Cô quả thực là con trai của phụ hoàng?"

Tâm tư của trẻ con dù có phức tạp đến đâu, chung quy vẫn là tâm tính trẻ con, vui buồn đều thể hiện ra mặt.

Hoàng đế dù ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra vấn đề.

Nhưng hắn không dám nghĩ.

Cũng không biết nên nghĩ về hướng nào, chỉ cảm thấy không đúng, Lý Cao không đúng, Thái tử cũng không đúng.

Nó không phải con trai mình, vậy là con trai ai?

Lý Cao vừa hỏi câu đó, Thái tử không trả lời, Hoàng đế lại hỏi thêm lần nữa: "Thái tử sao lại hỏi vậy, có phải có ai nói gì với con không, nói trẫm không phải phụ hoàng con?"

Nói ra câu này, bản thân Hoàng đế cũng sững người vì câu hỏi đó.

Nó không phải con trai mình, vậy cha nó là ai?

Chu thị tuy độc ác, nhưng dù có gan trời cũng không dám......

Có gì mà không dám?

Vì ngôi vị Hoàng hậu của ả, nhà họ Chu ả có chuyện gì mà không dám làm?

Hoàng đế không dám nghĩ tiếp, trước tiên ép mình cắt đứt khả năng đó.

Hắn muốn nghe Thái tử nói trước.

Sau khi được Lý Cao xác nhận, Thái tử vốn định lao vào vòng tay Hoàng đế, nhưng giờ thấy Hoàng đế cũng chất vấn mình, bước chân đột nhiên dừng lại.

Trong đầu Thái tử hiện lên dòng chữ trên mảnh giấy đó.

—— Đừng nói với Hoàng đế, nếu ông ấy biết sự thật, sẽ chỉ g.i.ế.c con. Nhớ kỹ, lúc nguy cấp, chỉ có Lý Cao mới cứu được con.

Thái tử lo lắng nhìn Hoàng đế, lại ngây người.

Nhưng Hoàng đế đang nóng lòng muốn biết câu trả lời, không kiên nhẫn như Lý Cao, thấy Thái tử không nói, tức giận quát: "Trẫm hỏi con, con nói đi, con câm à."

Thái tử sợ hãi run lên.

Thái tử không những không trả lời, mà còn lùi lại hai bước, khóc nức nở: "Phụ hoàng, đừng bỏ con......"

Hoàng đế đau đầu như búa bổ, quát: "Khóc cái gì?!" Lúc quan trọng, một chút khí phách nam nhi cũng không có, khóc lóc om sòm, muốn làm hắn tức c.h.ế.t à.

Có lẽ tiếng quát đó quá hung dữ, Thái tử vốn đã chột dạ, tưởng Hoàng đế muốn ra tay với mình, quay người chạy về phía sau, ôm chầm lấy Lý Cao: "Đừng g.i.ế.c con, đừng g.i.ế.c con, con là Thái tử, con không phải con hoang......"

Căn phòng im lặng như tờ.

Lý Cao nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đã bại lộ rồi thì cũng chẳng còn gì phải che giấu nữa, hơn nữa đêm nay rõ ràng có người ngoài hắn còn bày ra một cái bẫy khác.

Chờ đợi chính là khoảnh khắc này.

Lý Cao nhẹ nhàng vỗ lưng Thái tử, an ủi: "Đừng sợ, không ai có thể làm hại con."

Hoàng đế sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn, nhìn Thái tử đang ôm chặt Lý Cao tìm kiếm sự che chở, đầu óc quay cuồng.

Đứa con do chính tay hắn phong làm Thái tử, nuôi nấng bảy năm, không phải con hắn. Vở kịch chỉ xảy ra ở chốn dân gian, giờ lại diễn ra trong hoàng tộc, hắn trở thành nhân vật chính.

Thái tử không phải con hắn, vậy là con ai?

Cũng không cần phải hỏi nữa.

Hai người trước mắt ôm nhau, giống như cha con tình thâm, m.á.u mủ ruột thịt, đã nói lên tất cả.

Nhưng ngay sau đó là vô số nghi vấn.

Lý Cao chẳng phải là thái giám sao?

Không thể nào là giả.

Lúc vào cung, người trong cung đã kiểm tra hắn, còn nói với hắn, người thi hành hình phạt ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hai lạng thịt, gần như không còn gì.

Hắn làm sao có thể sinh ra Thái tử?

Nhưng nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, sự đối xử tốt của Lý Cao với Chu thị, từng nhiều lần nói đỡ cho phủ Quốc công trước mặt hắn, sự yêu thương dành cho Thái tử, còn có tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.

Nếu Thái tử là con hắn, thì có thể giải thích được.

Hắn g.i.ế.c mình và Thái hậu, đưa Thái tử lên ngôi, làm Thái thượng hoàng.

Lúc vào cung hắn là thái giám, vậy trước khi vào cung thì sao? Nói không chừng đã sớm cấu kết với Chu thị, dùng khổ nhục kế, lừa gạt hắn.

Một ván cờ lớn biết nhường nào.

Nhục nhã.

Nhục nhã tột cùng.