Lục Vô Ưu ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng “Tất nhiên là thích”, nhưng chiếc trâm vừa cất vào trong ngực, cũng không thấy hắn lấy ra lần nào nữa.
Hạ Lan Từ vẫn có hơi lo lắng, dù sao tạo hình của chiếc trâm này được thiết kế quá nổi bật, trong khi Lục Vô Ưu dù tính cách phản nghịch ra sao, bề ngoài hắn luôn giữ vẻ lịch lãm nhã nhặn của một công tử phong lưu.
Nhưng chẳng hiểu sao khi nàng nhìn thấy chiếc trâm đó, trong lòng lại thấy rung động, dù có hơi xót tiền nhưng nàng vẫn quyết định mua nó.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy bàn tay thả lỏng bên người bỗng bị ai đó nắm chặt.
Hạ Lan Từ giật mình hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì, chỉ sợ nàng đi lạc mất thôi.”
“Ta sẽ không lạc đâu.” Hạ Lan Từ vô thức phản bác lại, ánh mắt lại bắt đầu nhìn ngó xung quanh: “Giữa nơi đông người thế này…”
Nắm tay nhau như vậy dường như không hợp lẽ thường cho lắm.
Nhưng khi nàng muốn rút tay ra, Lục Vô Ưu lại nắm rất chặt, thậm chí ngón tay cái của hắn còn nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn nhỏ trong lòng bàn tay nàng như đang muốn trêu chọc nàng.
Hạ Lan Từ không rút tay ra được, trong đầu suy đoán liệu có phải Lục Vô Ưu đang muốn dùng tay làm bút để lén nói gì với nàng hay không, nàng ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện hắn chỉ đơn giản là đang vô thức mơn trớn lòng bàn tay nàng.
Như thể đây là một trò chơi rất thú vị.
Lòng bàn tay trở nên nóng ran còn có chút cảm giác tê dại, nàng bất giác cúi đầu nói: “Chàng cứ nắm mãi thế này sao?”
Lục Vô Ưu chậm rãi đáp: “Nếu không phải đang ở bên ngoài, điều ta muốn làm không chỉ dừng lại ở việc nắm tay thôi đâu.”
“…”
Nàng do dự một lúc rồi nói: “Chàng không thử à?”
Đột nhiên nhận ra lời mình nói còn có cách hiểu khác, nàng vội vàng bổ sung thêm: “Ta đang nói đến chiếc trâm cài!”
Lục Vô Ưu lại làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Nếu phu nhân đã có ý, ta có thể qua bên kia mượn một cái màn.”
“… Chàng đứng đắn chút đi!”
“Được rồi.” Lục Vô Ưu cười nói: “Chỉ là ta có chút không nỡ.”
Hạ Lan Từ cảm thấy hắn đang viện cớ: “Trước đây ta cũng từng tặng chàng một chiếc túi thơm… đâu thấy chàng luyến tiếc thế này.”
“Chuyện đó khác.”
“Khác thế nào?”
Khi đó, nàng chỉ đơn thuần muốn thêu một chiếc túi thơm cho phu quân của mình mà thôi.
Còn về phu quân là ai, cũng không quan trọng.
Hạ Lan Từ chưa kịp nghe câu trả lời của Lục Vô Ưu, đã thấy hắn đột nhiên chỉ về phía xa: “Đằng kia là chợ ngựa, nàng có muốn đi xem không? Nếu may mắn nói không chừng còn có thể gặp được con ngựa tốt mà nàng thích.”
Nàng đã không còn nhớ rõ đó là chuyện bao lâu về trước rồi.
Nghĩ đến những rắc rối liên tiếp sau đó, Hạ Lan Từ chỉ thấy thấp thỏm: “Thôi, không cần đâu.”
Lục Vô Ưu đáp: “Chủ yếu là trạm dịch của chúng ta cũng cần vài con ngựa, tiện thể đi xem thử.”
Hạ Lan Từ nghĩ cũng phải, nhất thời hai mắt nàng sáng lên: “Vậy ta sẽ đi cùng chàng.”
Đã lâu rồi nàng chưa cưỡi ngựa, Hạ Lan Từ cũng thấy nhớ nhung cảm giác ấy.
Sau khi giẫm lên bàn đạp leo lên lưng ngựa phi nhanh một lúc, trên người nàng đã lấm tấm mồ hôi, Hạ Lan Từ cảm thấy toàn thân thư giãn mới từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Lục Vô Ưu đang trả tiền, dặn người ta đưa ngựa về trạm dịch của phủ Tùy Nguyên, tiện thể hỏi thăm tình hình gì đó.
Hạ Lan Từ tò mò rướn cổ tới nghe.
Lục Vô Ưu xoa nhẹ mái tóc dài của nàng, nói: “Đi nào, bên kia còn có thịt dê tươi, nàng có muốn nếm thử không? Ta quên chưa nói với nàng…” Ánh mắt hắn lóe lên chút tự hào: “Ta nướng thịt cũng không tệ đâu.”
Dù biết Lục Vô Ưu hiểu biết về nấu nướng, nhưng nàng chưa từng thấy hắn ra tay.
Thịt dê của người bán là giết thịt tại chỗ nên thịt vẫn còn mùi ngai ngái, nhưng trông rất tươi ngon. Lục Vô Ưu tìm một đống lửa, sai người dựng giá nướng lên, lưỡi dao giữa những ngón tay hắn xoay tròn, động tác cắt thịt vô cùng thuần thục, sau đó xiên que, đổ chút rượu, lại rắc lên ít gia vị không rõ là gì rồi đặt lên bếp nướng.
Thực ra Hạ Lan Từ hiếm khi thấy hắn dùng dao, nàng ngồi chống cằm một bên chăm chú nhìn hắn.
Con dao nhỏ trong tay Lục Vô Ưu tựa như có sinh mệnh, xoay vòng trong ánh bạc lóe sáng khéo léo cắt gọt, như thể nó hoàn toàn nằm trong sự điều khiển của hắn. Động tác rất phô trương nhưng thực sự rất đẹp mắt.
Ngay lập tức, xung quanh có rất nhiều người bị thu hút đến vây xem.
Chẳng bao lâu, thịt dê đã lên màu, từng hạt mỡ từ những sớ thịt béo nhưng không ngấy chảy xuống tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Lục Vô Ưu thành thạo lật trở xiên thịt, lại rắc thêm chút gia vị, tưới lên ít nước sốt, còn vắt một quả oliu xanh để nước chảy xuống, hương thơm càng thêm đậm đà. Thịt trên xiên vang lên xèo xèo, lớp thịt bên ngoài vàng ươm giòn tan, màu sắc vô cùng bắt mắt.
Hạ Lan Từ nhìn theo mà ngẩn ngơ, hai mắt mở to.
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Lau nước miếng đi, chút nữa là được rồi.”
Hạ Lan Từ bừng tỉnh, giận dỗi nói: “Ta đâu có chảy nước miếng.”
“Được rồi, xong rồi đây.” Lục Vô Ưu đưa nàng một xiên: “Thổi sơ qua rồi hãy ăn, kẻo bỏng miệng.”
Vừa cho vào miệng, Hạ Lan Từ đã cảm nhận được vị ngon ngọt tuyệt vời mà ngay cả nàng cũng không ngờ tới, thịt nướng tươi ngon và mọng nước vô cùng. Những miếng thịt rất to, phần vỏ bên ngoài được nướng giòn rụm, nhưng thịt bên trong lại mềm mại, không hề bị khô. Cùng với nước mỡ túa ra ngoài, độ tươi ngon ấy khiến miếng thịt nướng gần như tan chảy ngay khi vừa cho vào miệng.
Hạ Lan Từ ăn hết một xiên thịt mới chậm rãi ý thức được, giữa ban ngày ban mặt lại ở trước mặt bao nhiêu người, nàng lại dùng cả tay lẫn miệng để ăn thịt, quả thực không giữ chút hình tượng nào.
Nhưng mà… nàng nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, nhỏ giọng nói: “Có thể cho ta thêm một xiên nữa không?”
Lục Vô Ưu nhìn đôi môi đỏ hồng bóng loáng của nàng, không kìm lòng được tiến lại gần thêm một chút.
Hạ Lan Từ giật mình hoảng hốt.
Xung quanh có biết bao nhiêu người vây xem!
Lục Vô Ưu nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng, dáng vẻ ung dung lấy ra một chiếc khăn tay, lau miệng giúp cho nàng: “Muốn ăn bao nhiêu cũng có, đừng để ăn no quá là được.”
…Vừa rồi chắc chắn hắn muốn hôn nàng!
Ý nghĩ ấy chợt nảy ra trong đầu Hạ Lan Từ.
Nàng nhận lấy khăn tay, chạm nhẹ vào môi: “Về rồi hẵng hôn.”
“Ừm.” Lục Vô Ưu đáp lời, vẻ mặt mang theo ý cười, sau lại đưa cho nàng thêm một xiên thịt đã nướng chín.
“Chàng học cách nướng này từ đâu vậy?”
Lục Vô Ưu nói: “Chẳng phải ta đã nói với nàng rồi sao, lúc còn nhỏ bởi vì mẹ ta cứ thích xuống bếp, ta và muội muội khổ sở vô cùng, đành phải tự thân vận động, thỉnh thoảng sẽ đi đánh bắt ít thú rừng để thêm món ăn cho mình, cho nên bị hoàn cảnh ép phải học được thôi, chứ ai lại muốn làm mấy việc rắc rối thế này. Tất nhiên, nàng thấy ngon có lẽ cũng nhờ hương liệu nơi đây, có nhiều loại mà trên Kinh thành không thấy.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ rồi nói: “Nếu chàng cảm thấy phiền, ta cũng có thể học…”
Lục Vô Ưu không chút do dự đáp lại: “Làm cho nàng ăn thì không phiền.”
Hạ Lan Từ cầm xiên thịt trong tay, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đụng mạnh một cái, nàng che giấu bằng cách cúi đầu cắn một miếng thịt, sau đó mới nhận ra Lục Vô Ưu đã nướng một lúc lâu mà vẫn chưa ăn miếng nào, thế là nàng ngẩng đầu lên đưa phần thịt chưa cắn cho hắn: “Chàng vẫn chưa ăn…”
Lục Vô Ưu khẽ nói: “Nàng còn quyến rũ ta thế này, ta sợ không chờ nổi về đến nhà đâu.”
“…!”
Hạ Lan Từ chỉ có thể tiếp tục cúi đầu im lặng ăn thịt. Vừa cắn được hai miếng, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hô lớn: “Đại nhân! Không xong rồi!”
Nàng và Lục Vô Ưu đồng loạt ngẩng đầu lên, chợt thấy đại hán tên Tôn Lý lao tới, vừa lo lắng vừa phấn khích nói: “Lại có thủy phỉ! Ngài có đi dẹp loạn không?”
Lục Vô Ưu nói: “Nói rõ hơn đi.”
Tôn Lý vừa xoa tay vừa nói: “Chẳng phải đại nhân đã bảo bọn ta để mắt tới hay sao, vừa rồi bọn ta thấy lại có thủy phỉ chặn thuyền trên sông, thế là nhanh chân chạy đến tìm ngài… Tên thủy phỉ đó từng là người cùng bang phái với ta, trước đây bọn ta không hợp nhau…”
Hắn ta còn cười hề hề, trong lời nói chỉ toàn vẻ hả hê.
Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ liếc mắt nhìn nhau.
Hạ Lan Từ lập tức đặt xiên thịt xuống: “Công vụ quan trọng, đi thôi.”
Lục Vô Ưu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “… Được.”
Những người đi theo Lục Vô Ưu vốn cũng đang vừa ăn vừa dạo chơi trong chợ, lúc nghe được tin này vừa hay đã mua được ngựa mới liền lập tức phóng ngựa đến bến thuyền.
Ban đầu Lục Vô Ưu còn định bảo Hạ Lan Từ trở về phủ nha trước, ai ngờ nàng đã không chút do dự leo lên ngựa đi theo hắn, để Sương Chi ở lại thu dọn đống thịt dê nướng chưa ăn hết, dĩ nhiên là không thể lãng phí thức ăn.
Cảnh tượng ở bến thuyền cũng không khác mấy so với lúc họ đến.
Một con thuyền của bọn cướp chặn ngang đường, còn thuyền bị chặn là hai chiếc thuyền khách. Khi họ đến nơi, vừa lúc nhìn thấy bọn thủy phỉ đang nghênh ngang giẫm lên tấm ván nối thuyền, chuẩn bị lên thuyền khách đối diện để lục soát vàng bạc châu báu.
Hạ Lan Từ kéo cương ngựa quan sát tình hình trước mắt, nàng có hơi ngạc nhiên bởi vì trên thuyền khách bị cướp có không ít người trẻ tuổi mặc nho sam, đầu đội khăn vuông rất ra dáng.
Hoảng Châu là vùng đất nghèo khó, hầu hết người dân đều ra đi, rất hiếm khi có ai đến đây, cùng lắm cũng chỉ là những người hồi hương, nhưng cũng không thể có nhiều thư sinh như vậy.
Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một người có dáng vẻ thư sinh lớn tiếng hô to: “Lục Lục nguyên! Là Lục Lục nguyên này!”
Tên thủy phỉ cầm đầu liền nổi giận nói: “Kêu lung tung cái gì! Cái gì mà Ngũ nguyên, Lục nguyên hả!”
Lúc này, càng nhiều người hơn nữa đã nhìn thấy đám người Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ đứng bên bờ.
“Còn có Hạ Lan tiểu thư nữa!”
“Lục đại nhân, chúng ta thấy bất bình thay ngài, đặc biệt đến đây tìm ngài!”
“Lục đại nhân vì nước vì dân, quả thực là tấm gương của chúng ta, hiện nay lại bị giáng chức đến nơi khổ cực này, chúng ta nguyện ý đến đây để theo ngài!”
Lúc này, đến cả Tôn Lý cũng kinh ngạc nhìn về phía Lục Vô Ưu.
Hắn ta chỉ biết vị đại nhân này rất có bản lĩnh, hơn nữa còn rất giỏi võ, nhưng hắn ta lại chẳng biết gì về lý do Lục Vô Ưu đến phủ Tùy Nguyên này.
Kẻ cầm đầu đám thủy phỉ cũng chẳng hiểu gì: “Các ngươi hò hét cái gì! Mau im miệng cho ông, nếu không ông đây đánh chết từng đứa một!”
Dĩ nhiên gã cũng nhìn thấy đám người trên bờ, tuy có chút choáng váng bởi dung mạo của đôi nam nữ dẫn đầu, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Dù cho đám người này có là quan binh đi nữa, nhưng hiện tại họ không có thuyền cũng không có cung tên, chẳng lẽ còn có thể bơi qua đây sao?
Bọn chúng cướp xong là lái thuyền đi thôi!
Huống hồ, khi quan phủ địa phương biết bọn chúng là người của bang Thương Sơn đã không quản đến nữa!
Đang nghĩ đến đây, gã chợt nhìn thấy một người quen thuộc đứng bên bờ: “Tôn lão nhị, sao ngươi lại ở đây? Bang chủ còn đang tìm ngươi mấy ngày nay đấy!”
Tôn Lý ưỡn ngực đáp: “Hứa lão tam, giờ ta đã là người của vị đại nhân này rồi!”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…”
Hứa lão tam nghe xong cảm thấy vô cùng nực cười: “Ngươi đầu hàng rồi? Có phải đầu óc ngươi bị úng nước rồi không? Con mẹ nó, đi theo quan phủ thì có tương lai gì chứ! Má nó, ngươi còn dám đắc ý nữa! Ngươi sắp chết mà không biết chết kiểu gì đâu! Được, ta sẽ về báo với bang chủ! Ngươi…”
Gã còn chưa nói hết câu, Lục Vô Ưu đã ra hiệu hành động.
Người phía sau liền nhanh chóng xắn tay áo lên, tung mình từ trên ngựa phóng xuống.
“…! Trời ạ, đám người này lại còn biết bay!”
“Chúng ta hình như không chống đỡ nổi rồi…”
“Bọn họ không nói đến đạo nghĩa giang hồ gì cả!”
“Thị vệ của Lục đại nhân cũng quá…”
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá quen thuộc, chỉ là đối tượng bị đánh đã thay đổi thành người khác.
Tôn Lý cảm thấy vô cùng hả hê, trong lòng thầm nghĩ mình đầu hàng quả không uổng phí, sau đó thúc ngựa tiến lại gần Lục Vô Ưu: “Những người này tiểu nhân đều quen biết, lát nữa để tiểu nhân khuyên họ đầu hàng nhé!”
Lục Vô Ưu nói: “Lùi qua bên kia một chút.”
Tôn Lý: “Hả?”
Lục Vô Ưu: “Ngươi đang chắn tầm nhìn của phu nhân ta.”
“À à à…” Tôn Lý lập tức tránh sang một bên.
Hạ Lan Từ đang ngẩn người nhìn trận đánh, còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe tiếng mới quay đầu hỏi: “Lát nữa có phải còn phải đăng ký ghi chép, tịch thu tang vật không?”
Lục Vô Ưu nói: “Tất nhiên, nhưng…” Hắn cũng quay đầu lại, nói tiếp: “Nàng có vẻ rất am hiểu việc này nhỉ!”
Hạ Lan Từ thành thật đáp: “Chẳng phải chúng ta đang rất thiếu bạc sao?”
Những người trên thuyền khách đương nhiên không nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn và đám thủy phỉ.
Họ chỉ có thể nhìn thấy đám thủy phỉ vừa nãy còn ngang ngược hống hách giờ bị đánh cho tơi tả đến mức không có chút sức phản kháng, binh khí rơi đầy mặt đất, còn đám bọn chúng thì nhanh chóng bị người của Lục đại nhân trói lại.
Vị tiểu ca mặc áo xanh đi đầu còn nở nụ cười hiền lành nói: “Chư vị không cần lo lắng, thủy phỉ đã bị đại nhân nhà ta dẹp yên, chỉ cần bảo nhà thuyền cập bến, lấy hành lý xuống thuyền là được rồi.”
“Đa tạ huynh đài.”
“Đa tạ, tại hạ sẽ lập tức…”
Hạ Lan Từ thấy những thư sinh kia lần lượt xuống thuyền, có người đi một mình, cũng có người dẫn theo gia quyến, hầu như già trẻ đều có đủ, tất cả đều đi đến bên bờ cúi chào về phía bọn họ.
Sau khi có được danh phận tú tài không chỉ được miễn thuế mà còn có thể du học khắp nơi, việc rời quê cũng dễ dàng hơn. Chỉ là Hạ Lan Từ không ngờ thật sự có người đuổi theo họ đến tận đây.
Hai người từ trên ngựa xuống cũng lịch sự đáp lễ lại.
Tuy nhiên, Lục Vô Ưu vẫn nói rất thẳng thừng: “Cảm tạ chư vị vì lòng nghĩa hiệp, nhưng phủ Tùy Nguyên thật sự rất nghèo khó, nếu ở không nổi cũng không cần miễn cưỡng. Hơn nữa, bổn quan nhậm chức Thôi quan ở phủ này, chưa chắc đã có thời gian ngâm gió ngợi trăng, đàm luận thơ ca đâu.”
“Lục đại nhân không cần phải bận lòng, chúng ta chỉ là đọc xong bài ‘Thập mạ gián sớ’ của ngài, trong lòng xúc động vô vàn nên tự nguyện đến đây thôi.”
“Biết rằng Lục đại nhân bận rộn công vụ, ta chỉ nguyện được làm phụ tá dưới trướng dốc sức vì ngài, san sẻ một phần cực nhọc với ngài, không cần phải trả thù lao.”
“Chúng ta cũng vậy.”
“Tại hạ chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để đọc sách, thấy có Lục đại nhân ở đây, nghĩ rằng có thể cảm nhận được chút văn khí, sẽ không quấy rầy quá nhiều.”
Sau khi tất cả cùng nhau nói một hồi, lại có người tiếp lời: “Phu nhân của ngài cũng thật xứng danh nữ trung hào kiệt, chẳng hề thua kém đấng mày râu, ngày ấy quỳ trước cửa cổng Đại Ung gõ trống Đăng Văn…”
Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng: “Không cần nhắc đến ta đâu!”
Thế nhưng người nọ lại hào hứng nói tiếp: “…Miệng nói ‘Trả lại sự trong sạch cho phu quân ta’, quả thực khiến người ta cảm động vạn phần. Nếu có được vợ hiền như thế thì bậc phu quân còn cầu mong gì hơn nữa, đời này thật sự không còn gì nuối tiếc, thật khiến tại hạ vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ.”
Hạ Lan Từ chỉ muốn chạy trốn đi ngay lập tức.
Nàng vươn tay nắm lấy dây cương định lên ngựa chạy trốn, nhưng không ngờ một cánh tay bỗng dưng vươn ra giữ chặt lấy cánh tay nàng, không cho nàng đi.
Giọng của Lục Vô Ưu cũng bất ngờ vang lên bên cạnh: “Phu nhân, sao ta lại không biết có chuyện này nhỉ?”
“Lục đại nhân thật sự không biết sao? À, lúc đó Lục đại nhân có lẽ vẫn còn bị giam trong chiếu ngục, sau khi ra ngoài lại lập tức lên đường đến Hoảng Châu, cho nên không biết cũng là lẽ thường.”
Lại có người thông cảm nói thêm: “Sau khi Lục đại nhân dâng bản tấu can gián đó, ngài đã bị đưa vào chiếu ngục. Các sĩ tử thấy bất bình thay ngài, khóc lóc quỳ trước cửa cung, phu nhân của ngài cũng đã gõ trống Đăng Văn để kêu oan, giữa trời tuyết lớn, phu nhân đã quỳ suốt một đêm ở cửa cổng Đại Ung. Nhờ có Hạ Lan đại nhân và một số quan viên khác, cuối cùng mới khiến Hoàng thượng thay đổi ý định…”
Lục Vô Ưu vẫn giữ giọng điệu ôn hòa nói: “Đa tạ chư vị đã cho ta biết.”
Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, nhưng khi đó là vì nàng mang theo một lòng nhiệt huyết trong lồng ngực, hăng hái làm liều, hành động trong trạng thái gần như phát điên. Bây giờ đột nhiên bị nhắc đến, Hạ Lan Từ thực sự cảm thấy xấu hổ không sao kể xiết.
Đợi đến khi đám người này đi hết, nàng cúi đầu đứng đó, chợt bị Lục Vô Ưu kéo lên ngồi cùng một ngựa, chỉ nghe hắn từ tốn nói: “Chuyện quỳ khóc đó ta biết, nhưng ta không biết nàng cũng quỳ ngoài trời.”
Hạ Lan Từ giải thích: “Sợ chàng lo lắng nên không cho Thanh Diệp báo lại.”
“Vậy bệnh cảm của nàng lúc đó là do…”
Hạ Lan Từ cố chấp nói: “Không liên quan gì đến chuyện đó.”
Lục Vô Ưu vòng tay ôm lấy eo nàng: “Ngày nào nàng cũng nói ta không thành thật, nhưng bản thân nàng cũng chẳng thành thật mấy.”
Hạ Lan Từ há miệng định phản bác, nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng.
Lục Vô Ưu vẫn áp sát phía sau nàng, lồng ngực hắn ấm áp cùng hơi thở nóng rẫy khiến cổ nàng khẽ run lên, nàng không nhịn được cúi người về phía trước: “Hay là, ta đổi ngựa khác nhé…”
“Muộn rồi.”
Bàn tay Lục Vô Ưu ôm lấy bụng dưới của nàng.
Hạ Lan Từ vội vàng chuyển đề tài: “Còn nhóm thư sinh kia, chàng định sắp xếp thế nào?”
“Tương lai trong phủ sẽ có nhiều việc cần đảm đương hơn đương nhiên sẽ cần nhiều người, đến lúc đó sẽ sắp xếp sau. Ta còn phải bàn với Liễu Thông phán trước đã.”
“Vậy việc dẹp thổ phỉ thì sao?”
Lục Vô Ưu trả lời không chút do dự: “Ta đã cho người đi nghe ngóng lại rồi. Trong số ba bang phái ở Hoảng Châu này, bang Thương Sơn là dễ xử lý nhất, chỉ là một đám ô hợp nói chuyện bằng nắm đấm, chỉ cần đánh thắng là được. Bang chủ là một tên ngốc lỗ mãng không có đầu óc, ta định chia nhỏ để tiêu diệt, nuốt trọn chúng từng chút một, sau đó mới đánh thẳng vào tận hang ổ. Hai bang phái còn lại, một là bang Nghĩa Dũng chỉ cướp bóc nhà giàu, bang chủ hình như là người có tri thức đã học vài năm sách vở, dưới trướng còn có một quân sư có xuất thân Cử nhân. Ta định đến lúc đó sẽ đích thân đi chiêu hàng, cân nhắc giữa lợi vài hại, có lẽ họ sẽ đồng ý ra tay giúp ta khai thông đường sông. Bang phái cuối cùng là Thanh Liên Giáo, đó là một tà giáo, cái này ta rất quen thuộc.”
Miệng hắn thì nói chuyện thoăn thoắt, bàn tay lại không ngừng vuốt ve eo bụng nàng càng lúc càng nóng rực, Hạ Lan Từ mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn đang ép vào nàng.
Nàng cắn môi, cố gắng hỏi tiếp: “Sao chàng lại quen thuộc với tà giáo?”
“Mẹ ta trước kia thuộc một giáo phái chuyên lừa gạt người ta tham gia. Tất nhiên bây giờ giáo phái đã cải tà quy chính, chuyên trừng trị kẻ ác, nhưng mánh khóe lừa bịp thì vẫn còn rất quen thuộc. Do đó, có thể lợi dụng điểm này để ra tay.”
Cùng với nhịp điệu nói chuyện của Lục Vô Ưu ngày càng nhanh, vó ngựa cũng dồn dập, không bao lâu sau, cả hai đã về đến phủ.
Hắn ôm Hạ Lan Từ nhảy xuống ngựa, giữa lúc chao đảo cũng không cho nàng cơ hội phản kháng, trực tiếp bế nàng vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
Bên ngoài, mọi người đều như đã quen thuộc với cảnh này, ai nấy đều làm ra vẻ thản nhiên như không thấy gì cả.
Hạ Lan Từ được Lục Vô Ưu đặt xuống giường, lưng chạm vào thành giường, lúc tiếng “kẽo kẹt” vang lên, đôi mắt trong trẻo vẫn còn ngơ ngác, Lục Vô Ưu đã cúi xuống ngậm lấy môi nàng. Trong khi hai đôi môi đang đắm chìm trong cơn say tình, đai áo nàng cũng từ từ lỏng ra, bên ngoài trời vẫn là ánh nắng tươi đẹp.
Chiếc trâm cài tóc nàng vừa tặng hắn cũng “lạch cạch” rơi xuống giường.
Lục Vô Ưu còn cảm nhận được chút hương vị của thịt nướng ở giữa môi lưỡi nàng, hắn vẫn chưa kịp ăn miếng nào thế nên càng cảm thấy đói bụng hơn.
Tấm ván giường dù đã gia cố nhưng vẫn lung lay phát ra những âm thanh xấu hổ không thể tả.
Hạ Lan Từ cố vùng vẫy nói: “… Hay là để tối đi!”
Ban ngày mà như thế này, sẽ có người nghe thấy mất.
Lục Vô Ưu cong mắt nhìn nàng, đôi mắt hoa đào dịu dàng như đã được ngâm trong làn nước mát, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như vực sâu lạnh lẽo. Hắn nhẹ nhàng cắn môi nàng: “Ta cũng muốn đợi, nhưng nàng xem cả ngày nay nàng đã làm gì?”
Người này thật không nói lý lẽ gì cả.
Hạ Lan Từ dỗi hờn: “Ta chỉ tặng một chiếc trâm cài tóc mà thôi! Chẳng làm gì cả! Hơn nữa…”
Nàng ấp úng, không dám nhắc đến chuyện quỳ trước cổng Đại Ung khi trước.
“Lúc đó ta cũng chỉ là… nhất thời nóng đầu không giữ được bình tĩnh… không như chàng nghĩ đâu, chàng không cần quá bận tâm…”
Lục Vô Ưu nắm lấy hai cổ tay không điểm tựa đặt qua đầu nàng, cười với vẻ tà mị: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tốt hơn hết nàng nên cầu nguyện cho cái giường này chịu nổi đi.”