Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 77




“Nàng vừa gọi ta là gì?”

Lục Vô Ưu nghe tiếng, ngón tay đang ép lên trang giấy khẽ dừng lại, sau đó đôi mắt đào hoa lập tức hơi cong lên, ánh sáng lấp lánh tựa như gợn sóng.

“…”

Đâu phải nàng chưa từng gọi, sao Lục Vô Ưu lại ngạc nhiên như vậy.

Hay là… hắn vẫn chưa hài lòng, muốn nàng đổi cách xưng hô khác?

Hạ Lan Từ cân nhắc, chẳng lẽ phải gọi là ‘phu quân’ hay ‘tướng công’ gì đó, nhưng nàng lại cảm thấy có chút sến súa, còn chưa suy nghĩ xong thì đã nghe Lục Vô Ưu nói tiếp: “Gọi thêm lần nữa đi.” Giọng điệu của hắn chẳng đứng đắn chút nào.

Bên cạnh vẫn còn người khác nhìn mà.

Hạ Lan Từ không khỏi nghiêm mặt lại, nói: “Đại nhân, chúng ta lo công vụ trước đã.”

Lúc này Lục Vô Ưu mới thu lại ánh mắt, kéo dài giọng: “Được thôi, tối nay gọi tiếp… Giặc cướp thì tất nhiên phải diệt trừ, nhưng cũng cần danh chính ngôn thuận.” Nói rồi, hắn rút ra một lá thư cáo trạng đưa cho Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ nhận lấy xem, là dân chúng địa phương tố cáo bọn cướp quanh vùng cướp bóc, nhìn ngày tháng thì cũng đã nửa năm trôi qua rồi, hiển nhiên trông cậy quan phủ địa phương ra tay là chuyện rất khó xảy ra.

“Loại việc liên quan đến giặc cướp này cứ để lại, lát nữa tổng hợp xem rốt cuộc bọn chúng đã gây ra bao nhiêu tội ác.” Lục Vô Ưu vừa xem vừa thành thạo phân loại: “Chuyện hôn nhân cưới gả, hộ dịch, thừa kế, nợ nần linh tinh vặt vãnh thì xử lý trước. Chuyện của các nha môn khác còn phải thỉnh giáo vị Liễu Thông phán kia — đợi ông ta tỉnh dậy rồi nói.”

Hạ Lan Từ cũng cúi đầu đọc tiếp, vui vẻ đáp: “Được.”

“Đúng rồi…” Lục Vô Ưu đột nhiên nhớ ra: “Nàng quen thuộc luật Đại Ung chứ? Nếu không quen thì ta có mang theo…”

Hạ Lan Từ ngước mắt nhìn hắn rồi nói: “Phụ thân của ta là Tả đô Ngự sử.”

“Hửm?”

“Trước kia ông ở Hình Bộ.”

Lục Vô Ưu vẫn mỉm cười hỏi: “Hửm?”

Hạ Lan Từ nói: “Thứ dễ thấy nhất trong nhà chính là bản Đại Ung Luật đó, phải khó khăn lắm mới không nhìn thấy.”

Ban đầu nàng định nói rằng nàng thuộc làu làu, nhưng lại cảm thấy quá khoe khoang, nên thận trọng vẫn hơn.

Lục Vô Ưu khẽ gõ ngón tay lên văn thư, khẽ cười nói: “Vậy thì tốt rồi, vài ngày nữa đi diệt cướp thật, e rằng ta không có thời gian ngồi ở công đường xử án hàng ngày, đến lúc đó nàng thay ta một chút.”

Hạ Lan Từ giật mình: “…! Chàng thật sự không tìm sư gia sao?”

“Đã nói rồi mà, chẳng phải nàng là…” Lục Vô Ưu vẫn bình thản nói: “Đương nhiên, nếu nàng không muốn làm thì ta sẽ tìm người khác.”

Tuy rằng Hạ Lan Từ cũng từng nghe nói có một số nữ tử làm mưu sĩ cho phu quân hoặc phụ thân, nhưng…

Nàng cũng không tiện biểu lộ niềm vui quá rõ ràng.

Giả bộ chăm chú lật xem văn thư trong tay, Hạ Lan Từ nghiêm túc nói: “Muốn làm.”

Lục Vô Ưu nhìn khóe môi nàng hơi nhếch lên bèn quay đầu nói với viên lại bên cạnh đang giả vờ như không thấy gì: “Ngươi đến kể cho ta nghe tình hình ở phủ Tùy Nguyên, tiện thể mang hết các loại bản án, sổ sách qua đây.”

***

Liễu Thông phán ngủ trưa hai canh giờ, rồi từ phủ Thông phán bò dậy.

Vừa dậy đã nghe có tiếng đập kinh đường mộc trong công đường, cả người ông ta giật nảy mình, Tri phủ đại nhân đã lâu không xử lý chính vụ, nhất thời ông ta còn tưởng đối phương bỗng dưng đổi tính, hoặc là do ông ta nghe lầm… Một lúc lâu sau ông ta mới nhận ra đã có Tri phủ mới đến phủ.

Ông ta vội vàng mặc y phục, rửa mặt chải đầu rồi vội vàng ra ngoài.

Trời đông giá rét, trong công đường của nha phủ Tùy Nguyên đã đốt than hồng, ấm áp dễ chịu vô cùng, bên ngoài có không ít người vây quanh hóng chuyện, nam nữ già trẻ đều có, còn có từng tốp dân chúng đang chờ lên công đường.

Trên công đường là vị Trạng nguyên lang anh tuấn xuất trần, tư thái phi phàm ngồi ngay ngắn ở giữa, còn bên phải của hắn chính là vị phu nhân xinh đẹp đến mức chẳng giống người thật, nàng đang cúi đầu cầm bút ghi chép liên tục gì đó.

Họ xuất hiện ở nha phủ nghèo nàn hẻo lánh thế này, cảnh tượng ấy lại có vẻ quá mức xa hoa.

Dân chúng bên ngoài cũng bàn tán không ngừng.

“Vị công tử này thật sự là quan mới đến sao? Sao lại đẹp như người trong tranh vậy…”

“Phu nhân của ngài ấy mới thật là đẹp! Ta chưa từng nghĩ con người có thể đẹp đến thế.”

“Bọn họ thật sự đang thẩm án sao!”

“Ngươi mới tới phải không? Vừa rồi đã xử xong mười bảy mười tám vụ rồi, tất cả đều phán quyết ngay tại công đường!”

Liễu Thông phán vừa đến gần đã nghe dân chúng kêu lên: “Đại nhân, là mẹ chồng của nàng ta tự bán cháu gái cho tiểu nhân làm nô! Tiền bạc tiểu nhân đã giao rồi, giờ lại đòi người, thật vô lý!”

Một người phụ nhân khác thì khóc nức nở: “Ngày đó tiểu nữ bệnh nặng, không biết gì cả, đâu hay mẹ chồng lén đem tiểu nữ đi bán…”

Bên cạnh, một lão phụ nhân trợn mắt giận dữ: “Ai cho phép con tiện nhân như ngươi dám gây rối lên tận công đường!”

Hai bên cãi nhau ầm ĩ.

Tân Tri phủ đại nhân Lục Vô Ưu gõ kinh đường mộc, nhàn nhạt nói: “Trước hết đưa hai người này ra ngoài đánh tám mươi trượng.” Hắn chỉ vào lão phụ và kẻ mua người.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Đại nhân! Ngài nói gì vậy!”

“Tại sao lại đánh chúng ta!”

Lục Vô Ưu vẫn bình thản nói tiếp: “Theo luật Đại Ung, bán con cháu làm nô bị phạt tám mươi trượng, nếu kẻ mua biết mà vẫn mua thì đồng tội với phạm nhân. Gào thét trên công đường sẽ bị phạt hai mươi trượng. Các ngươi tiếp tục đi.”

Hai bên không dám làm loạn nữa, liên tục van xin tha mạng, nói đùa gì chứ, tám mươi trượng giáng xuống cũng mất đi nửa cái mạng.

Chỉ sau khi nghe thấy Lục Vô Ưu chậm rãi phán quyết, phụ nhân kia mới từ khóc mà chuyển sang cười.

Hạ Lan Từ chấp bút thành văn, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng lại nhớ ra rằng ngoài những người đọc sách, số dân chúng biết chữ là rất ít, còn về luật Đại Ung, trừ quan viên của Hình Bộ đọc kỹ ra, người bình thường không phạm pháp thì đã là chuyện không hiếm rồi.

Bên kia, Lục Vô Ưu đã cầm quyển án, bắt đầu xử lý vụ tiếp theo.

“Tốc độ này cũng quá nhanh rồi đấy…”

“Sao ta cảm thấy một ngày ngài ấy có thể xử lý xong số án bằng cả một tháng, không, là cả năm của Tri phủ lão gia trước đây!”

Sau khi Hạ Lan Từ chép xong bản án đã thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Liễu Thông phán, nàng lập tức nhìn về phía Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu đáp lại nàng một ánh mắt “Sắp được nghỉ ngơi rồi”, sau đó nhanh hắn chóng đưa ra phán quyết, tuyên bố tạm thời bãi đường, ngày mai xét xử tiếp.

Hạ Lan Từ chép xong bản án mới buông bút xuống, nàng xoa xoa cổ tay, còn chưa kịp vào hậu đường đã bị Lục Vô Ưu nắm lấy cổ tay: “Có mệt không? Có phải tốc độ của ta hơi nhanh rồi không…”

“Cũng tạm…” Hạ Lan Từ gật đầu nói: “Chàng nói khá chậm, ta luyện thêm, tăng tốc một chút là có thể theo kịp.”

Liễu Thông phán theo sau bước vào, đứng ở hiên hành lang, khẽ ho một tiếng, tỏ rõ bản thân cũng có mặt.

Hạ Lan Từ nhanh chóng rút khỏi tay Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu có chút bất mãn, liếc nhìn nàng một cái, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười quay sang Liễu Thông phán nói: “Liễu đại nhân, ta đảm nhận chức Thôi quan của phủ này, nắm hình danh. Tri phủ không có ở đây, ta tự tiện khai đường, không biết có vượt quyền chăng?”

Liễu Thông phán nghe vậy bèn tươi cười như một đóa hoa, khuôn mặt mập mạp trông vô cùng hòa ái: “Lục đại nhân, xin chờ chút.”

Thân hình thấp bé, mập mạp của ông ta lăn nhanh đến kho chứa, chẳng bao lâu đã mang theo một hộp vuông đi tới, nói: “Đây, Lục đại nhân, đây là quan ấn của phủ, trước đó do ta tạm quản, nay giao lại cho ngài… Ta sẽ đi ngủ thêm một chút.”

Có người nguyện ý làm việc, ông ta ngủ một giấc nửa buổi, không phải rất tuyệt sao!

Nhưng ông ta còn chưa kịp rời đi, đã bị số phận giữ cổ lại, giọng nói của Lục Vô Ưu vẫn rất hòa ái: “Liễu đại nhân chớ vội, về chuyện tiêu diệt giặc cướp ở Hoảng Châu, hạ quan còn nhiều việc muốn thương thảo cùng Liễu đại nhân.”

Liễu Thông phán bối rối: “…??? Chúng ta muốn diệt cướp từ khi nào vậy?”

Trong mắt ông ta chỉ thiếu dòng chữ “Ngài điên rồi à?”.

Lục Vô Ưu điềm nhiên cười nói: “Chính là lúc này đây. Người đâu, pha trà, mời Liễu đại nhân ngồi lại, chúng ta từ từ bàn bạc.”

Hạ Lan Từ bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, nàng tự động đứng dậy đi pha trà thì bị Lục Vô Ưu nắm lấy cánh tay: “Không bảo nàng pha.”

“Ừ? Nhưng ta cũng biết pha mà.”

“Nàng pha cho ta là đủ, pha cho ông ta làm gì.”

Liễu Thông phán: “…” Ông ta định thần lại, khổ tâm nói: “Lục đại nhân, tuy rằng ta rất hiểu chí hướng lớn lao của ngài, nhưng ta khuyên ngài nên từ bỏ chuyện diệt cướp đi, ngài biết nha phủ của chúng ta có bao nhiêu người không? Còn bọn cướp ở Hoảng Châu thì có bao nhiêu tên chứ? Không giấu gì ngài, cướp ở Hoảng Châu có ba đại bang, còn gọi là ba đại họa, cộng lại có lẽ đủ cả chục nghìn người, chẳng khác gì một đội dân binh. Chúng ta cứ ở trong phủ thành giải quyết chút chuyện khó khăn của dân chúng là được, không cần phải…”

Không cần đi tìm đường chết! Chẳng phải sống thì tốt hơn sao?

Hơn nữa với chút bổng lộc ít ỏi đó cũng không thể thăng quan ở nơi này, chỉ là mọi người kiếm miếng ăn mà thôi.

Nếu như trước đây Hạ Lan Từ có thể đồng ý với ông ta, nhưng hiện giờ sau khi chứng kiến nhiều động thái của Lục Vô Ưu, không hiểu sao nàng cũng sinh ra chút tự tin lạc quan, nàng nói: “Liễu đại nhân, việc là do con người làm nên, ngài hãy tin tưởng chàng ấy một chút, hơn nữa…” Nàng mang các sổ sách và văn thư đã được chỉnh lý xong đến: “Bọn cướp ở Hoảng Châu tội ác chồng chất, thực sự khiến dân chúng không yên, lâu dài như vậy, chỉ sợ Hoảng Châu ngày càng thêm nghèo khổ.”

Liễu Thông phán nghe nàng nói bằng một giọng dịu dàng thì thần sắc ông ta dao động, vị phu nhân trước mắt đẹp đến mức không chân thật này lại rất nghiêm túc, ông ta suýt chút nữa đã tin rồi!

Đến khi tỉnh táo lại, Liễu Thông phán chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Chẳng phải cặp phu thê này cùng phát điên rồi sao! Còn muốn kéo ông ta lên thuyền giặc này nữa!

Ông ta cân nhắc nói: “Hay là, Lục đại nhân, ngài thật sự có ý định gì, ngài và phu nhân tự quyết định… không cần kéo theo hạ quan, nếu ngài vì công vụ mà… “hy sinh”, ta sẽ thay ngài báo cáo lên triều đình.”

Lục Vô Ưu nói: “Vậy ta có thể sai khiến tất cả người trong nha phủ sao?”

Liễu Thông phán run rẩy nói: “… Ngài đừng bắt mọi người phải liều chết là được.”

Lục Vô Ưu mỉm cười: “Đương nhiên sẽ không, nhưng còn có chuyện khác.” Hắn lấy sổ sách ra: “Diệt cướp cần chút kinh phí, thuế mùa đông này hình như chỉ thu được chưa tới ba phần? Ta xem qua, hình như những nhà nợ thuế đều là các đại hộ địa phương?”

Hắn mới đến có vài canh giờ thôi! Có phải người này tận tụy quá mức rồi không?

Liễu Thông phán câm nín gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng tốt nhất ngài cũng đừng động đến những đại hộ này.”

“Tại sao?”

Liễu Thông phán hạ giọng tiến lại gần nói: “Những đại hộ nơi khác đều có người thân làm quan trên triều, không dễ động vào, nhưng đại hộ ở chỗ chúng ta, ngoài việc có người làm quan, còn có người làm ăn với bên kia…”

Đương nhiên bên kia là chỉ Bắc Địch.

Nơi đây là biên cảnh, tuy trên lý thuyết việc buôn bán giữa hai nước được quản lý chặt chẽ, nhưng Hoảng Châu càng gần biên giới càng là nơi không ai quản lý, lợi nhuận buôn bán lớn, người nào có ô dù tất nhiên sẽ bất chấp nguy hiểm bí quá mà hóa liều.

Những con đường giao dịch chỉ giới hạn cho thương nhân bình thường và dân chúng bình thường.

Lục Vô Ưu nhàn nhạt: “Theo luật Đại Ung…”

Liễu Thông phán vội nói: “Lục đại nhân, ngài nói nhỏ chút. Nói là như vậy, nhưng nếu thực sự truy cứu sẽ phải đắc tội rất nhiều người, hơn nữa nếu không có những đại hộ này trấn giữ, chỉ sợ thành quách này cũng không yên ổn.”

Lục Vô Ưu nói: “Cảm ơn Liễu đại nhân đã nhắc nhở, ngài cứ đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi thu thuế.”

Liễu Thông phán ngây người: “Hả? Lục đại nhân ngài…”

“Yên tâm.” Lục Vô Ưu bình thản nói: “Hiện tại thứ ta không sợ nhất chính là đắc tội người khác.”

Lục Vô Ưu quay sang Hạ Lan Từ rồi nói: “Ta đi một lát rồi quay lại, đám người Tử Trúc sẽ ở lại với nàng.”

Hạ Lan Từ do dự nói: “Có lẽ nơi này vẫn còn an toàn, chàng có muốn mang thêm người đi không?”

“Không cần đâu.” Lục Vô Ưu gọi tên đại hán cầm đầu lúc trước tới: “Ngươi tên gì? Lát nữa gọi người của ngươi, theo bản quan đi thu thuế.”

Đại hán vội vàng xoa tay, căng thẳng nói: “Tiểu nhân tên Tôn Lý, chỉ có điều không biết thuế này phải thu thế nào?”

Lục Vô Ưu đáp: “Các ngươi thường thu thế nào thì cứ theo cách đó mà làm.”

Đại hán “a” một tiếng rồi nói: “Nhưng chúng ta thường….” Hắn ta lập tức hiểu ra, trên mặt nở nụ cười “hì hì” đầy vui vẻ: “Tiểu nhân hiểu rồi, lập tức gọi huynh đệ chuẩn bị!”

Thấy Lục Vô Ưu cùng đám người lắc lư rời đi, Liễu Thông phán ngây người hồi lâu vẫn chưa hồi thần, ông ta ngơ ngác nói: “Rốt cuộc… những người này là ai thế?”

Hạ Lan Từ tốt bụng giải thích: “Là những thủy phỉ vừa mới chiêu an, hình như là người của bang Thương Sơn.”

Liễu Thông phán trợn mắt há hốc mồm, ngón tay ông ta run rẩy chỉ về phía xa mà hỏi: “Dám hỏi phu nhân, sao Lục đại nhân… có thể làm được?”

Sương Chi theo sau Hạ Lan Từ không nhịn được mà thò đầu ra, chỉ chỉ lên trên nói: “Có lẽ bởi vì cô gia biết bay.”

Hạ Lan Từ gật đầu.

Liễu Thông phán: “…???”

Hạ Lan Từ khẽ nói: “Không quấy rầy Liễu đại nhân nữa, ta cũng đi lo việc đây.”

Nói xong nàng bèn rời đi.

Quả thực nàng cũng khá bận.

Lục Vô Ưu vừa rời đi, nàng phải sắp xếp lại toàn bộ sách án, còn phải xem xét việc dọn dẹp nhà của Thôi quan xem thế nào.

Tuy nha phủ này cũ nát nhưng lại rất rộng, phía sau quan phủ còn có một tòa quan trạch lớn, Tri phủ, Đồng tri, Thông phán, Thôi quan và lục phòng lại viên đều có chỗ ở riêng.

Sau khi Hạ Lan Từ xem xét trước sau nhà của Thôi quan, vì lo lắng theo bản năng, nàng sai người tìm thang, rồi tự leo lên nóc nhà.

Mái nhà này quả thật không ổn.

Lục Vô Ưu nhã nhặn lịch sự, đến đòi nợ trước, sau mới dùng đến biện pháp mạnh.

Danh tiếng của hắn vốn dĩ đã vang xa, càng nhiều người trên triều biết đến hắn. Dung mạo của hắn tuấn tú, giỏi ăn nói, lại cực kỳ khéo léo, lời lẽ như mưa hoa sen khiến cho những đại hộ kiêu ngạo trước giờ không mở cửa nay cũng lâm vào cảnh khó xử.

“Lục đại nhân, ngài thực sự định đi tiêu diệt bọn cướp? Vì dân mà trừ ba mối họa lớn sao?”

“Những gì ngài nói, có thật là dự định khơi thông sông ngòi sao?”

“… Còn dự định xây đê dẫn kênh nữa sao?”

“Nha phủ có hỗ trợ được việc sông ngòi này không?”

Lời vẽ ra thì rất to tát, số ngân lượng yêu cầu cũng không ít, ra vẻ như sẽ quản trị toàn bộ phủ Tùy Nguyên trong hai ba năm tới.

Lục Vô Ưu mỉm cười ôn hòa lễ độ: “Đúng là bản quan có ý định này, không giấu gì các vị, những người theo ta đây chính là những đạo phỉ mà ta đã chiêu an. Thổ phỉ ở Hoảng Châu tác oai tác oái, triều đình vô cùng coi trọng, lần này Thánh thượng phái ta đến chính là để xử lý việc này, nhằm củng cố biên giới, giúp bá tánh an cư lạc nghiệp… Còn về việc khơi thông sông ngòi thì không cần lo lắng, vị Tổng đốc trước chẳng phải đã bị thay thế rồi sao?” Người đó chính là kẻ bị bãi chức do đích thân hắn vạch tội.

Người khác nói những lời này có lẽ chỉ khiến thiên hạ chê cười, nhưng Lục Vô Ưu thản nhiên nói mà như thể lẽ đương nhiên, hơn nữa hắn từng đỗ Trạng nguyên sáu kỳ liên tiếp, lại tung hoành trong Hàn Lâm Viện như cá gặp nước, đến Ích Châu điều tra án thì làm kinh động triều đình, khiến Nhị Hoàng tử phải về lễ tổ, cuối cùng còn có thể bình an trở ra khỏi chiếu ngục, mỗi việc đều nghe như kỳ tích, chẳng giống người thường —— À đúng, hắn còn cưới Hạ Lan tiểu thư danh tiếng lẫy lừng.

Hơn nữa, trông bản thân hắn lại vô cùng chân thành.

Tuy đám cướp hung thần ác sát phía sau hắn đã được chiêu an nhưng vẫn rất có sức thuyết phục… và sức uy hiếp.

Tóm lại, Lục Vô Ưu đến vài nhà, khi đi tay không mà khi về thắng lợi.

Tôn Lý theo sau hắn, mặt mày hớn hở tâng bốc: “Đại nhân, chuyến đi này của ngài còn kiếm được nhiều hơn chúng ta đi cướp mười chuyến!” Nói rồi hắn ta lại thở dài: “Tiểu nhân ở bang Thương Sơn lăn lộn chẳng được bao nhiêu, phần lớn số cướp được phải nộp cho cấp trên.”

Lục Vô Ưu không mấy hứng thú, chỉ nói: “Sau này đổi lại cách nói. Ngươi có từng đọc sách không? Có biết chữ không?”

Tôn Lý lắc đầu đáp: “Thời buổi này sống sót được đã là tốt lắm rồi, ai còn thời gian mà học cái đó… À, đương nhiên, đại nhân muốn tiểu nhân học! Tiểu nhân lập tức đi học!”

Lục Vô Ưu không nói gì thêm.

Khi hắn gần quay về quan phủ, đột nhiên nghe có tiếng nói: “Tiên nữ!”

“Là tiên nữ hạ phàm!”

“Đúng là tiên nữ! Không phải ta hoa mắt!”

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mái nhà phía không xa có một thiếu nữ áo trắng phiêu diêu đứng đó. Ánh dương nhẹ nhàng của ngày đông chiếu lên mái tóc, vạt váy, thân thể của nàng, tất cả đều như phủ một tầng ánh sáng nhạt. Gương mặt đắm chìm trong làn ánh sáng trong trẻo kia thoạt nhìn không giống người phàm, tựa như một ảo ảnh giữa ban ngày, tựa cảnh tiên hiện ra trong giấc mộng, chỉ cần chạm vào là tan biến.

Còn có những bá tánh không biết rõ đang chắp tay tại chỗ mà cầu nguyện.

Lục Vô Ưu dừng bước, thấy tác phong quen thuộc của nàng thì bất giác nhớ lại những kỷ niệm xưa, hắn thầm nghĩ, đó không phải tiên nữ giáng trần, mà là phu nhân của hắn lại đang sửa mái nhà rồi.

Hắn bèn tung người nhẹ nhàng, dùng khinh công lướt qua, chỉ vừa chạm chân lên mái ngói đã nghe một tiếng “kẽo kẹt” giòn tan.

“Mái nhà này…”

Hạ Lan Từ suy xét: “Ta cảm thấy thật sự có thể bị dột.” Nàng dùng ngón tay chỉ về phía trước: “Bên kia đều bị nứt ra rồi.”

Lục Vô Ưu còn chưa kịp kiểm tra kỹ ngôi nhà nguy hiểm này, cũng đã cảm thấy khó mà nói hết: “Thuế vừa thu được một phần, hay là chúng ta sửa lại quan trạch trước?”

“Không cần.” Hạ Lan Từ xắn tay áo lên: “Lần trước ta xem rồi, có thể tự làm thử.” Nàng còn gật đầu nói: “Quả nhiên vẫn có thể hữu dụng.”

Lục Vô Ưu: “…”

Bá tánh phía dưới không nhịn được lại tiếp tục hô lớn.

“Sao lại có một vị thần tiên nữa bay đến rồi!”

“Thần tiên bế tiên nữ xuống khỏi mái nhà rồi! Ta thật sự không hoa mắt đấy chứ? Đây là thứ ta có thể nhìn sao…”

“… Các ngươi tỉnh lại đi, làm gì có thần tiên mặc quan phục! Đó là Thôi quan tân nhiệm Lục đại nhân, ta vừa nhìn thấy ở nha phủ mà!”

“Nói xằng nói bậy! Không phải thần tiên thì sao lại có thể bay!”

Hạ Lan Từ bị Lục Vô Ưu bế xuống, nàng vẫn còn đang đếm ngón tay, tính toán với hắn: “Dù chúng ta đã mang theo hành lý nhưng vẫn cần mua thêm vài thứ. Sáng sớm mai ta sẽ ra chợ xem qua một chút, nghe nói đồ nơi này rẻ hơn nhiều so với trên Kinh, biết vậy ta đã không mang nhiều như thế rồi…”

Nàng thì thầm nói nhỏ.

Lục Vô Ưu đáp lại theo bản năng: “Vậy mai ta đi cùng nàng nhé? Tiện thể tìm hiểu một chút về nơi này.”

“Chàng không thẩm án sao?”

“Đi sớm một chút thì vẫn kịp.”

Hạ Lan Từ suy nghĩ: “Vậy phải dậy trước giờ Mão, chàng dậy nổi không?”

Lục Vô Ưu thực sự do dự một lúc rồi mới nói: “Nếu nàng hôn ta nhiều một chút thì có lẽ ta sẽ dậy nổi.”

Hạ Lan Từ nghi hoặc: “Nếu hôn rồi mà chàng vẫn không dậy được thì sao?”

Khả năng cao là hắn sẽ kéo nàng xuống ngủ thêm.

Trước đây người này đã từng làm như thế.

Lục Vô Ưu cười: “Vậy nàng cố gắng hôn thêm một chút.”

Hạ Lan Từ im lặng đáp: “Đây là chuyện ta phải cố gắng sao? Không phải là chàng nên cố gắng ư?”

Lục Vô Ưu khẽ bật cười, bỗng nói: “Từ Từ.”

Hạ Lan Từ ngẩn người: “Hiện tại đâu có ai khác.”

“Có ai thì có liên quan gì.” Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng bằng đôi mắt thanh thoát ôn hòa: “Ta chỉ muốn đổi cách gọi thôi, hay nàng thích ta gọi ‘Hạ Lan tiểu thư’ hơn?”

Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy có chút sến sẩm, người thân trong nhà cũng chỉ gọi nàng là “Tiểu Từ” mà thôi.

Nhưng sau khi do dự một lúc, nàng vẫn hào phóng nói: “Chàng muốn gọi thế nào thì gọi.”

Nói xong, nàng vòng tay qua cổ hắn muốn trèo xuống.

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, ném nàng nhẹ một cái rồi nói: “Lát nữa sẽ đưa tiền thuế thu được vào kho, ta không yên tâm về đám quan lại nơi đây, nàng đi giám sát với ta nhé.”

Hạ Lan Từ la lên một tiếng, hai chân nàng khua khoắng loạn xạ trong không trung rồi trừng mắt với hắn: “Lục Tễ An, mau thả ta xuống!”

Lục Vô Ưu mỉm cười: “Không thả.”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng nhanh chóng vòng tay qua cổ Lục Vô Ưu, hôn nhẹ lên má hắn một cái. Lục Vô Ưu khựng lại, nhân cơ hội đó, Hạ Lan Từ nhanh chóng trèo xuống dưới.