Lục Vô Ưu trầm mặc một lúc rồi nói: “Lúc tế lễ ở ngoại thành, không phải nàng chưa từng thấy qua ngựa tốt.”
Hạ Lan Từ ăn ngay nói thật: “Nhưng khi đó ta không biết cưỡi, nên sẽ không nhìn…” Nhìn mà thèm như vậy.
Thậm chí nàng còn suy nghĩ viển vông, nếu đối phương là một cô nương thì tốt rồi, có lẽ nàng đã không ngần ngại mà đến mượn ngựa của người ta để cưỡi…
Lục Vô Ưu nghiêng đầu nhìn gương mặt đang chìm vào suy tư của Hạ Lan Từ, lại im lặng, không rõ là đang khó hiểu với nàng hay với cảm xúc nảy sinh trong lòng mình vừa rồi, cuối cùng mới nói: “Nếu muốn thì cứ mua, ngựa tốt như vậy tuy là hiếm có, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không mua được, tại các chợ ở biên cảnh, nếu quen biết với các thương nhân ngựa và chịu chi nhiều tiền, đợi một thời gian cũng có thể mua được.”
Hạ Lan Từ lắc đầu: “Cũng không có chỗ để cưỡi, hơn nữa…” Nàng do dự thêm: “Rất đắt đúng không. Nếu không cần thiết, mua ngựa tốt như vậy cũng chỉ lãng phí.”
Lục Vô Ưu nhấc cằm, thuận miệng trả lời: “Người nọ có vẻ là sứ thần từ Bắc Địch đến, không phải là tiểu Vương tử của họ thì thân phận cũng không kém bao nhiêu, chắc là sẽ còn trở về dịch quán, nếu nàng thật sự muốn cưỡi, ta sẽ hỏi mượn hắn giúp nàng.”
“…?”
Hạ Lan Từ quay đầu nhìn hắn.
Sao nàng lại không nghĩ đến còn có thể làm vậy?
Lục Vô Ưu cũng thuận thế nhìn lại nàng, thấy biểu cảm của Hạ Lan Từ, hắn lại có chút khó chịu không rõ nguyên do.
Tuy là do đối phương bám riết không tha, nhưng Hạ Lan Từ lại không tỏ ra phiền lòng hay sợ hãi, giống như không hề cảm thấy bị xúc phạm, hắn hạ giọng hỏi: “Nàng thật sự thích con ngựa kia đến vậy sao?”
Hạ Lan Từ ho nhẹ một tiếng, nói: “Cũng không hẳn là thích đến vậy, chỉ là… cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Lục Vô Ưu không nhịn được mà buông lời: “Nàng chỉ động lòng vì con ngựa, hay là…”
Hạ Lan Từ hiểu ý hắn, nghĩ đến Lục Vô Ưu hoài nghi mình thì không khỏi tức giận nói: “Ta đã lập gia đình!”
Lục Vô Ưu cũng không cảm thấy được an ủi, hoàn toàn miễn nhiễm với lời này của nàng, đáp lại: “Nếu nàng chưa lập gia đình thì sao?”
Hạ Lan Từ bổ sung: “Hắn còn là người Bắc Địch.”
“Đúng là nàng có nhiều gánh nặng thật.” Lục Vô Ưu nhẹ nhàng thở dài, nói: “Nếu hắn là người Đại Ung thì sao?”
Hạ Lan Từ nói: “Chắc là cũng… không thể nào. Sao chàng lại có nhiều giả thuyết như vậy?” Nàng chỉ cảm thấy thiếu niên vừa rồi tuy có hơi phiền phức, nhưng lời nói và thái độ không mang theo sự uy hiếp hay khinh nhờn, dù không thích, nhưng cũng khó mà sinh ra cảm giác chán ghét thật sự.
Lục Vô Ưu nghe câu trả lời này, cũng không biết là vừa lòng hay không, cuối cùng chỉ thúc ngựa, nhún vai trả lời: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện hỏi vài câu thôi.”
Sau khi vào thành, mọi người đều tự tách ra.
Hạ Lan Từ quay trở về phủ, lại cảm thấy có chút hoài niệm, nhưng chỉ vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì quản sự tạm thời bị triệu đến đã vội vàng mang theo sổ sách đến đây.
“Phu nhân, cuối cùng người cũng đã về rồi!”
Lục Vô Ưu còn đang thay y phục, Hạ Lan Từ chưa kịp uống ngụm nước nào đã bị gọi đi giải quyết công việc.
… Sao nàng lại dâng lên cảm giác trong phủ này mình còn quan trọng hơn cả hắn vậy.
Thời tiết chuyển lạnh, việc mua sắm áo quần mùa đông nổi lên tranh chấp, có người nảy lòng tham muốn biển thủ, lễ vật do người khác gửi đến không biết phải đáp lại thế nào… nhiều vô số kể, tất cả đều là những chuyện vụn vặt, Hạ Lan Từ búi tóc sơ lại rồi bắt tay xử lý từng việc một.
Sau bữa tối, Hoa Vị Linh vô cùng phấn khởi hỏi: “Có quà không?”
Lục Vô Ưu nói: “Có.”
Hạ Lan Từ có chút ngạc nhiên quay đầu lại, không biết hắn mua từ khi nào.
Bên kia, Lục Vô Ưu đã cho người mang hai chiếc rương lên, bên trong đều là những món đồ lặt vặt, từ phấn son, quạt tròn cho đến y phục và những thứ tương tự.
Lục Vô Ưu nói thêm: “Một rương là của ta, rương kia là của tẩu tẩu muội.”
Hoa Vị Linh cười tươi như hoa mùa xuân, lập tức đi lục lọi trong rương: “Cảm ơn ca ca, cảm ơn tẩu tẩu!”
Khi nàng ấy đang lục lọi rương đồ, có một nam tử trẻ tuổi xa lạ đi đến bên cạnh, Hạ Lan Từ giật mình, Lục Vô Ưu thì thầm bên tai nàng: “Người viết thoại bản kia.”
… Sao người này lại đi ra từ trong phòng?
Người này hoàn toàn khác hẳn với lúc Hạ Lan Từ gặp lần đầu tiên, người nằm trên đất với dáng vẻ thê thảm không nỡ nhìn, sau một tháng thì y đã dưỡng thương rất khá, mái tóc đen tuyền được cột lỏng lẻo, mềm mại buông xuống một bên vai, bộ dạng tuấn tú nhã nhặn gần như yếu đuối, hết sức ôn hòa — còn có phần tương tự với bộ dạng giả vờ của Lục Vô Ưu.
Hắn mỉm cười rất ôn hòa: “Ra mắt hai vị ân công, vì thật sự quá buồn bực nên ta mới ra ngoài trước, nếu hai vị cảm thấy mạo phạm, ta có thể về phòng ngay.”
Hạ Lan Từ cũng ghé sát tai Lục Vô Ưu thì thầm: “… Chàng yên tâm sao?”
Lục Vô Ưu tiếp tục thì thầm với nàng: “Sau này ta đã tìm một vị bằng hữu là thần y xem qua, đầu óc hắn thực sự bị va đập hỏng rồi.”
Hạ Lan Từ vẫn còn lo lắng: “Vậy Vị Linh sẽ không bị y lừa chứ…”
Lục Vô Ưu liếc nàng một cái, nói: “Yên tâm, muội muội của ta có lẽ còn vô tư hơn nàng.”
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng cảm giác Lục Vô Ưu không phải đang khen nàng.
Bận rộn đến ngày hôm sau, Lục Vô Ưu phải trở về báo cáo công việc và đến phủ thăm ân sư, Hạ Lan Từ mới nhớ ra trong phủ vẫn còn hai nữ tử nên tiện hỏi một câu, quản sự tạm thời nói: “Hai nàng ta sao, gần đây cũng rất an phận.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc, quyết định tự mình đi xem.
Tất nhiên nàng không biết, từ khi họ rời đi, hai cô nương Ngọc Liên và Nhược Nhan đều sống trong cảnh lo lắng không yên.
Hai nàng lớn lên ở Ích Châu, từ nhỏ đã được dạy cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, làm thế nào để lấy lòng nam tử, bất kể là động tác đi đứng hay ngữ điệu nói chuyện đều được quy định nghiêm ngặt, tuy vẫn còn trong trắng, nhưng ngay cả kỹ thuật phòng the cũng biết đôi chút, chỉ chờ có người bỏ ra số tiền lớn mua về hầu hạ quyền quý… Nhưng không thể trở thành chủ mẫu, với dung mạo này chỉ có thể được sủng ái nhất thời, nếu vận số tốt thì sinh được con cái, vận rủi thì bị tìm cách hành hạ đến chết đều có, nghe những kết cục như vậy nhiều cũng khó tránh sợ hãi trong lòng.
Mặc dù Lục đại nhân không hề hứng thú với các nàng thì cũng không ảnh hưởng đến việc họ trở thành cái đinh trong mắt người khác.
Tuy dáng dấp của Hạ Lan phu nhân kia xinh đẹp như tiên nữ, nói chuyện cũng dễ nghe, nhưng cũng không thiếu những chủ mẫu bề ngoài độ lượng nhân từ, thực chất lại nhẫn tâm độc ác, loại người này khi đại nhân không ở trong phủ, thừa cơ tìm một cái cớ để giết chết, hoặc bán họ vào những kỹ viện hạ lưu cũng không phải không có.
Kết quả là, họ đợi một ngày, hai ngày…
Đã hơn một tháng trôi qua, vẫn được nuôi ăn mặc đầy đủ, ngoài việc cho các nàng chép sách thì cũng không có việc gì, cơm áo tuy đơn giản nhưng không thiếu thốn, còn có một cô nương ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp hỏi họ: “Xem thoại bản không?”
Cuối cùng đợi khi nhóm người họ trở về, Hạ Lan phu nhân đến đây cũng chỉ hỏi vài câu, tiện thể nói: “Các ngươi có viết bài văn nào không?”
Ngọc Liên và Nhược Nhan: “…?” Cũng rất mê man.
Lục Vô Ưu không có ở đây, nên bài văn gửi đến ít đi rất nhiều. Hạ Lan Từ xem văn chương cho người khác ở thư viện vẫn chưa thỏa mãn, lúc này khó tránh hơi ngứa tay, thấy họ ngẩn ngơ, nàng lại hỏi: “Các ngươi không viết sao?”
Hai cô nương nhìn nhau một cái, đặc biệt thành thật lấy ra những bài thơ văn viết lúc rảnh rỗi ra, sau đó họ thấy Hạ Lan Từ ngồi xuống, bắt đầu đọc và đánh giá rất nghiêm túc.
Ngọc Liên và Nhược Nhan: “…?” Càng mê man hơn.
Hạ Lan Từ nghiêm túc xem xét, công bằng mà nói thì hai cô nương này cũng có chút tài hoa, ngay cả những bài thơ oán hận chốn khuê phòng cũng có vài phần phong lưu, tài hoa hơn cả biểu muội của Hạ Lan Từ trước đây. Sau khi đọc xong, nàng lại hỏi: “Các ngươi đọc sách đến đâu rồi?”
… Câu này sao nghe giống như phu tử đang kiểm tra bài vở.
Cả hai cũng nghiêm túc trả lời.
Hạ Lan Từ gật đầu, dù sao tạm thời cũng chưa đưa họ đi ngay được, nàng nói: “Nếu sách có chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi ta, nếu các ngươi cảm thấy chán, mỗi tuần ta có thể đưa ra một đề mục để các ngươi viết một bài văn — viết văn thú vị hơn viết thơ, các ngươi có thể thử xem, trong thư phòng cũng có rất nhiều tập văn đương thời.”
… Là phu tử thật rồi!
Hơn nữa hai người đều thấy được, trở về sau chuyến đi này, tính cách của Hạ Lan phu nhân dường như càng thoải mái hơn, không phải là khoan dung rộng lượng, chỉ là đơn thuần không thèm quan tâm, cứ như những chuyện vặt vãnh hậu trạch này vốn không đáng để nàng lưu tâm, thật sự càng thêm xán lạn, rực rỡ hơn trước.
Nhược Nhan lấy hết can đảm nói: “Phu nhân, người thật sự không để tâm chúng ta sao?”
Hạ Lan Từ nói: “Để ý cái gì… À…” Lúc này nàng mới chợt nhớ lại lo lắng của mình không lâu trước đây, tuy là cuộc đối thoại sau đó không thể tiếp tục, Lục Vô Ưu nhìn qua cũng không thanh tâm quả dục lắm, nhưng… kỳ lạ là, hình như nàng không còn lo lắng như trước.
Xuất phát từ một loại tín nhiệm mà ngay cả nàng cũng không thể giải thích được.
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này cho đến nay chưa từng liên quan đến việc ta có để ý hay không, mà chỉ dựa vào… à, tâm tư của Lục đại nhân.”
Tuy rằng tâm tư của hắn rất khó đoán.
Tối đến Lục đại nhân trở về, thấy phu nhân nhà mình lại đang đấu tranh với việc thêu thùa, ban đầu hắn cũng không để ý, kết quay vừa quay đầu đã thấy cây kim trong tay Hạ Lan Từ đâm “phập” một cái vào ngón tay, đầu ngón tay trắng nhạt lập tức xuất hiện một giọt máu.
Không phải chuyện lớn gì, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, Lục Vô Ưu cũng cảm thấy như bị nó đâm vào.
“Không học được thì thôi.” Hắn đi tới, cầm lấy khung thêu trong tay nàng, giọng điệu thản nhiên nói: “Có thể mua sẵn mà.”
Hạ Lan Từ không nghĩ vậy: “Ta mới phát hiện thêu thùa cũng rất quan trọng.” Nàng nghiêm túc nói: “Nếu sau này lưu lạc đến mức quần áo rách nát, không thể tự vá lại thì khó coi lắm.”
Lục Vô Ưu nắm lấy ngón tay của Hạ Lan Từ đưa vào miệng, hàm hồ nói: “Lần sau ta tự mình khâu là được.”
Hạ Lan Từ không chắc lắm: “… Chàng biết thêu thùa?”
Lục Vô Ưu đáp: “Không biết, nhưng ta biết khâu miệng vết thương.”
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Ta đã học y thuật ở quê nhà một thời gian, ngay cả ruột lòi ra hay bụng rách cũng có thể khâu lại, chắc thêu thùa cũng không khó lắm.”
Hạ Lan Từ không khỏi nói: “… Không thể so sánh hai việc này với nhau được!”
“Sao lại không được?” Lục Vô Ưu liếm sạch chút máu trên đầu ngón tay nàng, hôn dọc từ ngón tay đến mu bàn tay, hôn nhẹ ở cổ tay, vô thức mang theo chút nhiệt độ, sau đó lại bắt đầu nói năng bậy bạ: “Nàng không thể tốt với phu nhân của ta chút sao.”
“Ta đối xử với bản thân rất tốt mà.” Hạ Lan Từ mơ hồ: “Chàng đang nói mê sảng gì vậy?”
Lục Vô Ưu áp sát lại gần, thì thầm bên tai nàng: “So với nàng, ta cảm thấy nó giống phu nhân của ta hơn.”
Ban đầu Hạ Lan Từ còn chưa hiểu, sau đó mới nhận ra hắn đang ám chỉ cái gì, mặt nàng lập tức nhuộm đầy ánh mây hồng với tốc độ cực nhanh.
Sau lần đó, Hạ Lan Từ lại làm thêm vài lần “thủ công” cho hắn, dù rằng con đường tự học thành tài dường như vẫn còn rất xa xôi, nhưng không phải là hoàn toàn không có tiến bộ — ít nhất Hạ Lan Từ cảm thấy mình vẫn có tiến bộ.
Chỉ là mỗi lần xong việc mặt đều đỏ ửng, cảm thấy không thể nhìn thẳng vào hắn.
Ngược lại, Lục Vô Ưu được nàng làm cho ngày càng thoải mái, thậm chí còn nói thầm bên tai nàng những yêu cầu của mình, cảm thấy nàng còn có không gian để tiến bộ, đôi lúc lại lên án nàng không đủ dịu dàng.
Hạ Lan Từ cảm thấy mình đã rất dịu dàng rồi!
Trong những lúc đó, phần lớn cảm xúc là căng thẳng, làm sao có thể hoàn toàn bình tĩnh được!
Lục Vô Ưu còn thường ôm hôn nàng cọ sát, cuối cùng cả hai đều áo quần xộc xệch, Lục Vô Ưu thì mang dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Hạ Lan Từ rút cổ tay mình ra khỏi tay hắn, lại tóm lấy khung thêu, đỏ mặt nói: “Đừng quan tâm ta, việc này không khó, ta chắc chắn có thể học được, sẽ không…” Nàng cố gắng bình tĩnh nói: “Sẽ không làm khó dễ phu nhân chàng.”
Lục Vô Ưu thấy nàng kiên quyết thì thuận theo: “Được rồi, vậy nàng làm chậm một chút, đừng gấp gáp quá. Chưa học được ngay cũng không sao, dù sao con người cũng không thể học được mọi thứ một cách nhanh chóng.” Hắn nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, ngày cưới của Thiếu Ngạn chỉ còn vài ngày nữa, y cũng đã gửi thiếp mời cho ta, nàng có muốn cùng ta đi xem náo… khụ, việc vui không?”
Hạ Lan Từ giật mình nhớ lại, trước khi ra ngoài Lục Vô Ưu đã nói ngày cưới của Lâm Chương và Ngụy Nhị tiểu thư đã được định rồi.
Nàng như phản xạ có điều kiện mỗi khi nghe đến tên Lâm Chương, lập tức cảm thấy y thật xui xẻo.
Rõ ràng là bỏ qua việc hôn nhân, Lâm Chương cũng xem như xuất thân danh môn, gia thế lại tốt, tuổi trẻ đã đỗ đạt, có thể xem là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, nhưng không biết tại sao lại xui xẻo đến vậy…
“… Hôn lễ của y, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ? Ngụy Nhị tiểu thư kia thật sự đồng ý sao?”
Dù sao thì chuyện Thế tử Tào Quốc Công làm ầm ĩ trong tiệc cưới lúc trước, mọi người đều nhớ rõ như in, đến giờ Vân Dương Quận chúa vẫn không chịu tái giá, có lẽ đã sinh ra một nỗi sợ hãi nhất định đối với hôn lễ.
Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Đi thì sẽ biết thôi.”
Vài ngày sau.
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu cùng nhau lên xe, còn mang theo lễ vật.
Theo lý mà nói, nếu nam nữ đã định hôn, sau khi hủy hôn lại đến tham dự tiệc cưới của đối phương thì không thích hợp lắm, nhưng chuyện giữa nàng và Lâm Chương có lẽ chỉ có cha y và Lục Vô Ưu biết, người ngoài không biết, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Hạ Lan Từ vẫn còn đôi chút băn khoăn, ngược lại là Lục Vô Ưu an ủi nàng: “Tiệc cưới bận rộn vô cùng, lần trước ta cũng vậy, ngay cả lúc y đến ta cũng chưa nói được mấy câu, chắc y không chú ý đến nàng đâu, không cần lo lắng.”
Tiệc cưới được tổ chức tại Khang Ninh Hầu phủ, cả con phố dài đều treo đầy lụa đỏ, phía sau đội ngũ đón dâu thật sự là mười dặm hồng trang.
Tầm Dương Trưởng Công chúa đặc biệt đến xin Thánh thượng gia phong Huyện chủ cho cháu ngoại nữ duy nhất mà bà ta cưng chiều này, lại tự mình thêm của hồi môn. Mọi người đều biết đất phong của Tầm Dương Trưởng Công chúa giàu đến dư thừa, bà ta lại chỉ có một cháu ngoại nữ ruột thịt duy nhất, đương nhiên là muốn dành những điều tốt nhất cho nàng ta, Công chúa bình thường khác thật sự khó mà so bì.
Từ xa Hạ Lan Từ đã thấy hiện trường nghi thức hôn lễ rất hoành tráng.
Sau một lúc nàng mới phản ứng lại: “Sao không tổ chức ở Lâm phủ?”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy không phải Thiếu Ngạn gả cho Ngụy Nhị tiểu thư sao?”
Hạ Lan Từ khiếp sợ: “Hả? Lâm công tử ở rể?”
Lục Vô Ưu bất giác cười một tiếng: “Là Tầm Dương Trưởng Công chúa chê Lâm phủ quá nhỏ, nên chuyển sang đây thôi, bà ta quyền thế lớn, tất nhiên do bà ta quyết định.”
Bên kia khua chiêng gõ trống đón dâu, bên này Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu xuống xe ngựa.
Kết quả vừa mới đến, nàng lập tức nhìn thấy một cỗ xa kiệu hoa lệ mười hai người khiêng, trông có hơi quen thuộc, trên đó thêu những đóa mẫu đơn bằng chỉ vàng bạc vô cùng chói mắt, đội nghi trượng của Công chúa mở đường phía trước, Tiêu Thiều An đỡ tay nội thị bước xuống kiệu, vừa thấy Lục Vô Ưu, đôi mắt to của nàng ta lập tức phát ra muôn vàn tia sáng xen lẫn chút uất ức.
Hạ Lan Từ không khỏi thì thầm: “Công chúa thật sự còn chưa hết hy vọng.”
Lục Vô Ưu cũng nói: “Ta cảm thấy Tiêu Nam Tuân cũng chưa từ bỏ đâu.”
Hai người tránh đường, quyết định không dây vào rắc rối này.
Tiêu Thiều An không thể ở lại đi cùng bọn họ, đành phải dậm chân rồi bước vào, nàng ta vừa vào, theo sau còn có người khác, một thiếu niên Bắc Địch da màu lúa mạch anh tuấn cưỡi ngựa đi theo cách đó không xa, khuyên tai răng thú khẽ lay động bên tai, hắn thấy Hạ Lan Từ thì đôi mắt cũng sáng lên, lập tức thúc ngựa tới gần, cười nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”
Lục Vô Ưu rõ ràng đã biết hắn là ai.
Giọng điệu hắn xa cách mà khách sáo: “Gặp qua Lạc Thần Vương tử, chẳng qua không biết ở Bắc Địch các ngài có thói quen gọi nữ tử đã xuất giá là cô nương sao?”
Người được gọi là tiểu Vương tử Lạc Thần không để tâm chút nào: “Nhưng ta thấy nàng vẫn còn trẻ mà, cũng lớn tầm ta thôi, gọi cô nương chắc không sao chứ? Gọi phu nhân thì chững chạc quá!”
Lục Vô Ưu nói: “Ta nghe nói Bắc Địch Vương bỏ ra số tiền lớn mời rất nhiều văn sĩ đến Bắc Địch giảng dạy thi thư lễ nghi, còn tưởng Bắc Địch Vương thật lòng ngưỡng mộ Thiên triều Đại Ung ta, nơi được xem là lễ nghi chi bang.”
Lạc Thần nói năng hùng hồn: “Thứ học là lễ nghi, chứ không phải là những lễ nghi rườm rà.”
Lục Vô Ưu cười như không cười nói: “Điện hạ không kiêng dè đến tìm nữ tử đã xuất giá để trò chuyện gần gũi như vậy, cũng là lễ nghi?”
Lạc Thần ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nữ tử Đại Ung các người sau khi xuất giá thì không thể nói chuyện với nam nhân khác sao? Chúng ta lại không làm chuyện gì quá đáng, sao ngươi quản rộng quá vậy?”
Hạ Lan Từ cảm thấy bọn họ đứng trước cửa tranh luận chuyện này thật sự mất mặt.
Nàng và Lục Vô Ưu vốn đã rất nổi bật, giờ lại thêm một Vương tử Bắc Địch, quả thật là hấp dẫn đám người thích hóng chuyện đến vây xem.
Hạ Lan Từ khẽ hắng giọng, giọng điệu cũng lạnh nhạt khách sáo: “… Điện hạ, có thể để chúng ta vào trước không?”
Lạc Thần lập tức đổi sang bộ dạng vui cười, ngữ khí sảng khoái nói: “Được chứ, ta tránh ra ngay!”
Lúc đi ngang qua, Lục Vô Ưu nghiêng mắt liếc xéo nhìn Lạc Thần, nói: “Nàng lớn hơn ngài đấy.”
Tiểu Vương tử Bắc Địch này năm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi.
Hắn như bừng tỉnh, lập tức gọi với theo bóng lưng của Hạ Lan Từ: “Hóa ra là tỷ tỷ, tỷ tỷ chờ ta cùng đi với!”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…”
Trước giờ hai người đều quen lối nói chuyện và giao tiếp lý lẽ, kín đáo và văn nhã, rất hiếm khi gặp loại người tùy tiện lại thẳng thắn thế này, nhất thời hơi nan giải.
Cũng may nghi thức bên kia cũng đã bắt đầu, đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống, quy trình không có gì khác biệt.
Ngụy Nhị tiểu thư được hỷ bà đỡ từ kiệu xuống, Lâm Chương đứng bên cạnh đón lấy dải lụa đỏ, trên mặt không nhìn ra vui giận, những ai biết rõ nội tình lúc này đều không khỏi cảm thấy đồng tình.
Ít nhất là giờ phút này Lục Vô Ưu chỉ buông lời nhàn nhạt: “Đau lòng sao?”
Hạ Lan Từ chưa đồng cảm được bao lâu, lực chú ý đã chuyển sang nơi khác: “… Bớt nói nhảm đi, bộ giá y kia của chàng rốt cuộc đã tốn bao nhiêu bạc?”
Rõ ràng độ hoa lệ không kém gì bộ của Ngụy Nhị tiểu thư, đương nhiên những người khác không chú ý có thể không nhận ra, dù sao gần như giá y của mọi nữ tử đều hoa lệ, chỉ là nàng đặc biệt để ý đến giá cả của chất liệu nên mới thắc mắc điều này.
Lục Vô Ưu không ngờ nàng lại hỏi vậy, đáp: “Vài trăm lượng thôi, sao thế?”
Hạ Lan Từ khiếp sợ quay đầu: “Chàng điên rồi?”
Lục Vô Ưu nói rất đương nhiên: “Cả đời ta chỉ có một lần đại sự này, trịnh trọng chút thì sao chứ?” Hắn hạ giọng, quyết định kích thích nàng thêm chút nữa: “Vốn là giá đó, nhưng bởi vì ngày cưới gấp gáp, nàng lại kéo dài rất lâu mới đi đo người, cho nên vì để đẩy nhanh tiến độ, giá tăng gấp đôi.”
Hạ Lan Từ cứng họng không nói nên lời: “… Trước khi bị tịch thu gia sản, chàng sẽ tiêu hết toàn bộ số bạc đó thôi.”
Lúc trở về nàng sẽ mang bộ giá y đó lên cúng bái.
Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Vậy nên phải trông cậy vào nàng tiết kiệm chăm lo gia đình rồi.”
Đương nhiên người ngoài không nghe thấy họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy thần sắc ung dung của Lục Vô Ưu, mà vẻ mặt của Hạ Lan Từ thì lại tức tối như bị chọc giận không nhẹ, nhưng chỉ có thể cắn môi nhẫn nhịn cúi đầu.
Tiểu Vương tử Lạc Thần vừa mới di chuyển sang bên cạnh lại dịch trở về, nói: “Tỷ tỷ, các ngươi đang nói gì thế?”
Hạ Lan Từ không định đáp lời hắn.
Ai ngờ vị tiểu Vương tử này lại nói: “Hắn bắt nạt tỷ à?”
Lục Vô Ưu nói: “Điện hạ, ngài thật sự quản rộng quá rồi đấy.”
Lạc Thần nói: “Ta đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi, tỷ tỷ, nếu hắn bắt nạt tỷ, tỷ cứ nói thẳng ra! Ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!”
Hạ Lan Từ cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ thân quen đến vậy sao?
Mới chỉ gặp qua một lần mà thôi, cũng chưa nói được hai câu.
Nàng đành phải gượng gạo tiếp lời: “Điện hạ, đa tạ ý tốt của ngài, hắn không bắt nạt ta. Hay là ngài vẫn nên đi bầu bạn với… ờ, Công chúa?”
Lạc Thần tùy tiện nói: “Không cần. Ta không thích nàng ta, nàng ta cũng vậy, nhưng mà con người nàng ta không tệ, còn khuyến khích ta theo đuổi người mình thích, nói với ta không cần bận tâm đến quan niệm thế tục.”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng ta không nói với ngài là tình cảm vợ chồng chúng ta rất tốt à?”
“À, nàng ta nói các ngươi không có tình cảm.” Lạc Thần cười vô cùng rạng rỡ: “Nhưng để yên tâm, ta quyết định đến để tận mắt kiểm chứng.”
Bên kia nghi thức trong hôn lễ cũng đã xong, nên đưa vào động phòng, đúng lúc này, vị Ngụy Nhị tiểu thư kia đột nhiên nói: “Vén khăn hỷ ngay tại đây đi, muốn ta ở trong phòng tân hôn chờ một canh giờ, ta thật sự không có kiên nhẫn.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Chỉ có Tầm Dương Trưởng Công chúa ngồi ở vị trí cao nhất, giọng điệu khá ôn hòa nói: “Vậy cứ làm theo lời Huyện chủ nói.”
Thân là cha nàng ta, Khang Ninh Hầu tất nhiên cũng không phản bác ý nữ nhi.
Biểu cảm của Lâm Chương đặc biệt cứng đờ, cha y là Lâm đại nhân ở Thái thường tự, quản lý các lễ tế, từ nhỏ đến lớn đều rất coi trọng lễ nghi, bản thân Lâm Chương cũng luôn cẩn trọng tỉ mỉ. Y nhìn về phía cha mình, Lâm đại nhân cũng mang vẻ mặt đau khổ, nhắm mắt khoát tay bảo y làm theo.
Người bên cạnh đã đưa gậy hỷ tới.
Tình cảnh thật sự vừa khó xử vừa buồn cười.
Y đành bất đắc dĩ, nâng gậy hỷ lên vén khăn che đầu, kèm theo một tiếng “Lễ thành”, Ngụy Nhị tiểu thư đã hất tung khăn ra, đứng dậy đảo mắt nhìn quanh, đồng thời tùy tiện cầm lấy một bình rượu bên cạnh, cong môi lộ ra hai chiếc răng nanh, nói: “Yến tiệc đâu rồi? Đi đi đi, uống rượu thôi.”
Lâm Chương đưa tay xoa trán.
Ngụy Nhị tiểu thư nói: “Nếu huynh không muốn đi thì quay về phòng tân hôn chờ ta cũng được.”
Không chỉ biểu cảm của Lâm Chương trở nên khó nói, mà biểu cảm của các tân khách có mặt cũng vô cùng khó diễn tả.
Hạ Lan Từ kéo ống tay áo của Lục Vô Ưu, còn chưa kịp nói thì Lạc Thần ở bên cạnh đã mở miệng: “Hôn lễ của các ngươi đúng là thú vị thật, bảo sao Công chúa lại bảo ta đến xem.”
Thật sự đã có chút phiền.
Lục Vô Ưu nhàn nhạt tiếp lời: “Thông thường không như vậy. Điện hạ, chúng ta đến yến tiệc trước.”
Nói xong, hắn đã nắm tay Hạ Lan Từ bước đi.
Nàng bị hắn dắt đi, luôn cảm thấy Lục Vô Ưu có vẻ đặc biệt bực dọc, bèn an ủi hắn: “À… có phải chàng không vui không, yên tâm, ta sẽ không làm chàng mất mặt đâu.” Hạ Lan Từ đảm bảo: “Ta sẽ không để ý đến hắn nữa.”
Lục Vô Ưu lấy lại bình tĩnh, cũng biết mình có chút không đúng, chậm rãi buông tay Hạ Lan Từ ra, quay đầu nói khẽ: “Không phải ta đang giúp nàng chặn đào hoa nát sao?”
Hạ Lan Từ gật đầu nói: “Ta biết.” Khi nói chuyện, nàng còn vỗ vỗ vai hắn, cố hết sức quan tâm cảm xúc của hắn.
Không, nàng không biết.
Ý nghĩ khó hiểu như vậy thoáng qua trong đầu, quả thật có chút kỳ lạ, Lục Vô Ưu điều chỉnh lại tâm trạng bất thường của mình lần nữa, ngữ khí như bình thường mỉm cười: “Đi, chúng ta vào yến tiệc thôi.”
Hạ Lan Từ thấy hắn trở lại bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có thể hiểu được, nếu Công chúa cứ đến bên cạnh họ gây sự mãi như vậy, nàng cũng không vui nổi.
Trong yến tiệc vẫn xấu hổ như trước.
Thông thường, ở giai đoạn này tân lang sẽ một mình nâng chén chúc rượu, tân nương tử thì chờ trong phòng, nhưng lúc này lại là Ngụy Nhị tiểu thư cả người giá y hoa lệ, nâng chén trò chuyện cùng các tiểu thư quý nữ khác.
Tửu lượng của Lâm Chương không tốt lắm, bị đồng liêu rót cho mấy chục chén, sắc mặt đã đỏ bừng, có đôi chút ngà ngà say.
Sau khi Ngụy Nhị tiểu thư trò chuyện một vòng thì đến xem y, nói: “Tửu lượng không được thì đừng uống nữa, hay là huynh…” Nàng liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh phu quân mình cách đó không xa: “Tình cũ khó quên?”
Sau khi nàng ta hết hy vọng với Lục Vô Ưu, nàng ta cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, cảm thấy cho dù nam nhân có vẻ ngoài đẹp thì cũng chỉ như vậy, ít nhất thì Lâm Chương nhìn qua trông thành thật, ngoại tổ mẫu nàng ta lại nhiều lần khuyên nhủ, bảo Lâm Chương là đối tượng không tồi, nên nàng ta thuận theo kết hôn tạm bợ cho xong chuyện — cũng tránh cho kéo dài đến cuối cùng bị đưa đi hòa thân, dù nàng ta không phải nữ nhi Hoàng thất, nhưng thân phận cũng không xa mấy.
Đương nhiên, Ngụy Uẩn cũng chẳng thèm để tâm việc Lâm Chương từng có người trong lòng, dù sao nàng ta cũng không thích y.
Lâm Chương vốn đã say chuếnh choáng, bị nàng ta nói thế lại càng ngượng không tả nổi.
“Ta không có!”
Ngụy Uẩn nói: “Đến đến đến, đi uống chén rượu tạm biệt, ta đã quên Lục Vô Ưu, sao huynh còn không quên được chứ.” Nói xong, lập tức kéo tay y đi về hướng đó.
Hạ Lan Từ vừa mới ngồi xuống ăn được một lúc, Lục Vô Ưu cũng vừa uống xong một bình rượu, ngẩng đầu lên đã thấy đôi phu thê mới cưới đi về phía mình.
Ngụy Uẩn vốn định kéo Lâm Chương đến mời rượu, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Lan Từ ngẩn ngơ, Lục Vô Ưu bên cạnh thì dáng vẻ không mấy bận tâm, nàng ta lại cảm thấy bực bội vô cớ, nói: “Các ngươi sẽ không giống như lần trước nữa chứ!”
Hạ Lan Từ nhớ lại cảnh hai người họ chia tay trong không vui ở hồ sen lần trước.
Nàng có lòng muốn giải thích: “Lần trước có chút hiểu lầm, không phải như cô đã thấy…” Nhưng không thể nói lần trước là diễn trò, bèn nói: “Hắn đối xử với ta rất tốt, rất tôn trọng.”
Ngụy Uẩn không tin, cười nhạo nói: “Cô còn nói giúp hắn!”
Lục Vô Ưu cũng chẳng buồn để ý đến nàng ta, hắn thật sự không thích Ngụy Nhị tiểu thư này, lúc này chỉ nâng chén nói với Lâm Chương: “Chúc mừng.”
Lâm Chương vừa nâng chén định chạm vào, Ngụy Uẩn đã nói: “Huynh còn chạm chén với hắn, huynh ngốc à, ta bảo huynh qua đây để mời rượu Hạ Lan tiểu thư! Huynh để ý hắn làm gì!”
Ai cũng biết Ngụy Nhị tiểu thư nổi tiếng là không nể mặt ai, tính tình lại cực kỳ ngang ngược.
Những kẻ thích hóng chuyện đã âm thầm tụ lại xem.
Lâm Chương từng được Lục Vô Ưu giải thích, biết chỉ là hiểu lầm, nhưng lúc này cũng không dám nói toạc ra, nếu không chuyện hai người họ diễn trò mà bại lộ, xem nàng ta như khỉ mà đùa giỡn, chỉ sợ Ngụy Uẩn sẽ bạo phát. Trong tình thế khó xử, y kéo ống tay áo của Ngụy Uẩn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi cái gì! Huynh dứt khoát một chút đi! Lâm Thiếu Ngạn, nếu huynh là nam nhân, lập tức đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với loại người không biết thương tiếc thê tử như Lục Vô Ưu!”
Thanh âm Ngụy Uẩn mềm mại nhưng giọng nói lại rõ ràng, nên lời thốt ra đặc biệt có khí phách.
Lâm Chương chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống ngay tại chỗ.
Thật ra Lục Vô Ưu không quá để ý, bởi vì Ngụy Nhị tiểu thư vốn mang tiếng xấu, lời nói của loại tiểu thư ngang ngược này căn bản sẽ không mấy ai tin.
Hạ Lan Từ đỡ trán, đứng dậy lần nữa giải thích: “Ngụy tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, lần trước cô thấy chỉ là chúng ta đùa giỡn, mối quan hệ riêng của chúng tôi không tệ, hơn nữa…” Giọng nói của nàng cũng lạnh dần: “Đây là chuyện vợ chồng chúng ta.”
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát của thiếu niên vang lên, vừa rồi Lạc Thần đã xem náo nhiệt hồi lâu: “A, hắn quả nhiên bắt nạt nàng! Vừa rồi ta hỏi nàng còn không chịu thừa nhận.”
… Sao lại còn có người đến góp vui nữa!
Dáng vẻ và cách ăn mặc của hắn cũng rất nổi bật, có người nghe qua vội nói: “Hình như là tiểu Vương tử Bắc Địch.”
“Hắn đang nói chuyện với ai thế?”
“Chắc là Hạ Lan tiểu thư.” Người nói chuyện không khỏi cảm thán: “Quả nhiên là Hạ Lan tiểu thư! Dù đã thành thân thì người dưới váy vẫn không giảm, tiểu Vương tử Bắc Địch mới đến chưa được bao lâu mà đã…”
Ngụy Uẩn hừ lạnh một tiếng: “Hắn đâu chỉ là bắt nạt! Ta cảm thấy hắn căn bản là xem thê tử như tôi tớ, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nữa, cao giọng nói: “Không phải như vậy!” Mấy người này sao lại không chịu nghe người khác nói chứ!
Nhưng cục diện đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Lục Vô Ưu kéo tay áo nàng, ý bảo nàng bình tĩnh.
Có vẻ trong mớ hỗn loạn này, chỉ có người trong cuộc là hắn vẫn bình tĩnh, cảm giác như đang xem kịch.
Hắn kéo nàng ngồi xuống, lại đưa chén trà qua cho nàng uống, thậm chí còn thuận tay rót cho mình một chén rượu, dùng giọng rất nhỏ nói với Hạ Lan Từ: “Đừng nóng giận, không cần thiết.”
Hạ Lan Từ không hiểu sao cũng bình tĩnh lại.
Lạc Thần trẻ tuổi khí thịnh, nhất thời nóng đầu, cũng không kiêng nể đây là nơi nào, trong nháy mắt đã rút thanh loan đao vỏ bạc bên hông ra, dùng mũi vỏ đao chỉ vào Lục Vô Ưu vừa định đưa chén rượu đến bên môi: “Đến tỷ thí đi! Quy tắc của Bắc Địch chúng ta, chỉ cần thắng đấu thì sẽ đáp ứng đối phương một điều kiện! Nội dung so tài chỉ cần là động thủ, tùy ngươi chọn!”
Đáp ứng chuyện gì? Tám phần là muốn hai người họ hòa ly.
Mọi người lại xôn xao bàn tán.
Lâm Chương cảm thấy bản thân lúc nào cũng có thể ngất đi, y khó khăn giải thích: “Dù lúc đầu Tễ An có… Nhưng hiện giờ chắc là không như vậy nữa, hắn chỉ là một Hàn Lâm văn nhược, sao có thể đấu với Vương tử Điện hạ được.”
Lạc Thần nói: “Vừa rồi ta còn thấy tỷ tỷ bị hắn chọc tức không nhẹ, tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao! Ta đã nói ta có thể nhường hắn.”
Hạ Lan Từ lập tức phản bác: “Ta không có bị hắn chọc tức.”
Lục Vô Ưu lại rất bình tĩnh nói: “Ngài thật sự muốn tỷ thí với ta?”
Lạc Thần nói: “Còn có thể giả sao!”
“Ngài muốn ta đáp ứng chuyện gì?”
“Ta vẫn chưa nghĩ ra, đến lúc đó nói sau!”
Trận ồn ào bên này quá lớn, ngay cả Tầm Dương Trưởng Công chúa cũng bị thu hút đến, bà ta nghe xong lời nội thị nói bên tai thì dẫn một đoàn tùy tùng tiến đến nói: “Lạc Thần Vương tử, sao đột nhiên ngài lại vì một nữ tử mà muốn đấu với người ta?”
Lạc Thần lập tức nói: “… Là hắn đối xử không tốt với nàng, ta thấy tận mắt nên muốn đấu với hắn.”
— Nhưng việc này thì liên quan gì đến ngài chứ?
Ai ngờ Tầm Dương Trưởng Công chúa nghe vậy lập tức vỗ tay, một bộ dạng xem náo nhiệt: “Thì ra là thế, vậy các ngươi cứ đấu đi.”
Mọi người: “…?”
Từ đầu bà ta đã không thích tên Trạng nguyên lang lúc nào cũng chiêu mộ đào hoa này, nghe xong lời oán giận của Ngụy Uẩn lần trước, lại càng không có cảm tình.
Lục Vô Ưu chờ tất cả âm thanh đều lắng xuống, mới đem chén rượu trong tay uống cạn, giọng điệu thản nhiên nói: “Đấu thì được.”
Không ngờ, ngay sau đó lại vang lên giọng nói trong trẻo của Hạ Lan Từ: “Ta không đồng ý!”
Rủi ro quá lớn.
Hạ Lan Từ không lo hắn so tài, nhưng lỡ như Lục Vô Ưu bại lộ võ công, đem lại nguy hiểm cho hắn thì sao dây?
Mọi người lại giật mình, không ngờ Lục Vô Ưu đã đồng ý rồi, thế mà Hạ Lan Từ lại lên tiếng phản đối.
Không ngờ trò cười này vẫn chưa kết thúc, lại có một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Lạc Thần Vương tử, người đừng tin hắn, bọn họ vốn thành thân theo ý của cha mẹ, lời của mai mối, không có tình cảm! Hắn căn bản không thích nàng, ngươi cứ đấu đi…”
Là Thiều An Công chúa.
Lục Vô Ưu thật sự bật cười, tầm mắt đảo qua người Hạ Lan Từ, khẽ xoay chén sứ trắng trong tay.
Hắn nói khẽ, âm sắc lại nhẹ nhàng du dương: “— Ai nói ta không thích.”
Trong chốc lát, mọi người đều không biết tình hình tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào.
“Phu nhân là ta tự mình cưới về, sao lại không thích được.” Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng đứng dậy, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng: “Khẩn xin Công chúa chớ nói lung tung. Vương tử Điện hạ muốn tỷ thí thế nào?”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Nếu Điện hạ nhất định muốn tỷ thí, vậy chi bằng để ta lên.”
Mọi người: “…???”