Lúc trước Lục Vô Ưu còn có bản lĩnh trêu ghẹo trong lòng, lúc này suýt chút nữa thì loạng choạng — đương nhiên cũng chỉ là suýt chút nữa thôi.
Ánh mắt hắn thoáng tối sầm, bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện Hạ Lan Từ hỏi rất chân thành, trong mắt hiện rõ vẻ trưng cầu, giống như chỉ đang hỏi hắn “Tối nay không dùng bữa sao?” Nếu không phải những ngày qua Lục Vô Ưu đã hiểu đôi chút về nàng, có lẽ hắn sẽ nghĩ nàng đang trả đũa.
— trả đũa những lời nói tuy là nghiêm túc, nhưng vẫn nghe như đang trêu chọc của hắn.
Ít nhất lúc này, Lục Vô Ưu đã cảm nhận được chút tình huống lúng túng mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận, hắn rất muốn trực tiếp ném chăn gối đang ôm sang một bên, sau đó lập tức… Lúc trước chỉ nằm chung một chiếc giường đã đủ giày vò, nhưng nhìn từ phản ứng ban ngày hôm đó, hiện tại hắn khẳng định sức chống cự của mình lại đang giảm sút, nếu tiếp tục hôn nữa, hắn có thể làm ra chuyện cầm thú gì thật khó mà nói trước, kể cả việc cứng rắn cưỡng ép nàng cũng không phải là không thể.
… Mà nói thật, sao nàng có thể vô tư vậy chứ.
Lục Vô Ưu lẩm bẩm một lúc, ánh mắt từ sâu thẳm dần chuyển sang nhạt nhòa, tầm nhìn cũng không còn dừng lại trên người Hạ Lan Từ, ngược lại, hắn thản nhiên nhún vai nói: “Tối nay không hôn nữa, có lẽ gần đây đều…” Hắn tìm một cái cớ vô lý nhất: “Gần đây công vụ tương đối bận rộn…”
Ai ngờ Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút, vậy mà lại gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Vậy chàng cứ bận chuyện của mình đi, ta sẽ không làm phiền chàng, nhưng mà…”
Lục Vô Ưu không nhịn được quay đầu lại.
Hắn thấy Hạ Lan Từ chạy sang tủ bên kia, lấy áo ngủ, khăn trải giường, lại ôm thêm gối mền từ trên giường, sau đó hai tay đưa đến trước mặt Lục Vô Ưu, vô cùng chân thành nói: “Mang qua đó hết đi, như vậy sẽ ngủ thoải mái hơn.”
Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng, khó diễn tả thành lời: “… Nàng thật chu đáo.”
Dường như Hạ Lan Từ còn sợ hắn hiểu lầm mình suy nghĩ quá nhiều, lại nói thêm: “Trước kia cha ta cũng thường bận rộn công vụ như vậy, chàng yên tâm, ta hiểu mà.”
Lục Vô Ưu lại nhìn nàng thêm một chút.
Hạ Lan Từ nói: “… Còn chuyện gì nữa không?”
Lục Vô Ưu im lặng một lát, trong lòng biết nàng như vậy thật ra rất tốt, nhưng vẫn cứ cảm thấy việc nàng không có chút phản ứng nào khác có phải không đúng lắm không. Trong tâm trạng phức tạp này, cuối cùng hắn chỉ nói: “Không sao, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, Lục Vô Ưu lập tức ôm một đống đồ lớn bước về thư phòng của mình.
Lại một đêm bình an vô sự.
— Đại nhân và phu nhân chia giường ngủ!
Tin đồn bí ẩn này chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp phủ, tuy hai người họ đều không thích được người khác hầu hạ mặc y phục và rửa mặt, cũng như không thích để người khác tùy tiện đến gần phòng ngủ, làm cho khả năng nghe lén giảm đi rất nhiều.
Nhưng trước đây, mỗi ngày chủ nhân đều nghỉ lại phòng của phu nhân, thậm chí thường xuyên không kể nơi chốn mà hôn nhau đến đỏ mặt, khiến mọi người đều phải rèn luyện kỹ năng thoát thân tài tình, cũng là chuyện ai nấy đều thấy rõ.
Bây giờ mới tân hôn được bao lâu đâu, vậy mà đã chia giường ngủ, lại là một vị phu nhân như vậy, thật không khỏi khiến người ta cảm thán —
Ý chí của đại nhân phủ bọn họ thật sự không phải nhỏ!
Không trách nam nhân này lại có thể đỗ đầu Lục nguyên!
***
Dù tấu chương đã được viết xong, nhưng vẫn cần chờ thu thập đủ bằng chứng quyền quý chiếm đoạt ruộng đất, cùng nhau sắp xếp lại toàn bộ, đợi đến buổi triều sớm, tấu chương sẽ do Hộ bộ Cấp sự trung dâng lên Thánh thượng, mới thật sự gây chấn động — quan Hàn Lâm Nhật Giảng không thích hợp để trực tiếp thượng tấu.
Tuy nhiên, bên dưới đều đã đính kèm tên, tổng cộng có hai mươi mốt quan lại lớn nhỏ đến từ các bộ, phần lớn là những người trẻ tuổi.
Tên của Lục Vô Ưu được viết đầu tiên.
Về phần hắn thì vẫn đến Điện Văn Hoa giảng dạy như thường ngày.
Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc trung hậu, Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân ngang ngược, còn tính tình Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh lại trầm tính, năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, tuy còn lâu mới đến lúc xuất cung lập phủ, nhưng văn chương lại rất xuất sắc, so với hai vị huynh trưởng, tài hoa có phần vượt trội hơn.
Trong Hàn Lâm Viện, dù không ai nói ra nhưng không khỏi có chút so sánh.
Sau buổi giảng, Tiêu Nam Thanh cầm điển tịch đến tìm Lục Vô Ưu để thỉnh giáo vài vấn đề, Lục Vô Ưu còn chưa lên tiếng thì đã thấy Tiêu Nam Tuân nhìn mình chòng chọc, ánh mắt như thể chỉ cần hắn nói thêm một câu sẽ buộc tội hắn “Kết giao với Hoàng tử, mưu đồ bất chính”.
Tội này đương nhiên là vô căn cứ, nhưng vẫn khiến người ta tức giận.
Tuy nhiên, điều phiền phức nhất là —
Tiêu Nam Tuân cười như không cười nhìn hắn, nói: “Nghe nói Lục Trạng nguyên vừa lập phủ đệ mới, không biết trong phủ có đủ nhân lực không? Ta thật sự rất lo lắng chuyện này, Lục Trạng nguyên là trụ cột của quốc gia, lại ốm yếu như vậy, làm sao có thể tự mình lo liệu chu đáo mọi chuyện được? Vì vậy, ta có hai thị nữ xinh đẹp, rất giỏi trong việc hầu hạ người khác, hôm nay sẽ bảo người đưa đến phủ của Lục Trạng nguyên, cũng coi như cảm tạ Lục Trạng nguyên đã không quản ngại vất vả giảng dạy hàng ngày.”
— hắn thì hoàn toàn chẳng bận tâm gì về chuyện “Kết giao với Hoàng tử”.
***
Buổi tối, tại Lục phủ.
Hạ Lan Từ vẫn đang ở trong sân gọi người xới đất cho những cây non vừa mới cứng cáp thêm chút ít, thấy Lục Vô Ưu vừa xoa trán vừa bước vào, nàng định lên tiếng gọi thì đã thấy phía sau hắn có hai cô nương xinh đẹp quyến rũ theo sau.
Đúng là hai cô nương này vô cùng xinh đẹp quyến rũ, tuy nhan sắc chắc chắn không thể sánh bằng Hạ Lan Từ, nhưng dáng vẻ phong tình lại là điều mà nàng chưa từng thấy.
Khi hai vị cô nương di chuyển, eo thon mềm mại như nhành liễu lay trong gió, vai và eo đều thanh mảnh, vẻ đẹp vừa uyển chuyển vừa chọc người thương xót.
Một người thì đôi lông mày như khẽ chau lại, mang theo đôi chút ưu sầu nhè nhẹ, nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng ấy lại chứa đựng bao lời tình cảm; người còn lại thì nụ cười như hoa, rực rỡ duyên dáng, chưa nói đã cười, đôi mắt cong cong, thần thái đều ngây thơ động lòng người, đôi mắt như có thể câu hồn người khác.
Hạ Lan Từ nhìn đến ngẩn ngơ một lúc.
Chủ yếu là nàng thật sự chưa từng thấy qua.
Lục Vô Ưu nhìn thấy Hạ Lan Từ, đổi hướng đi tới chỗ nàng, thấy nàng ngẩn ngơ thì ngược lại mặt mày giãn ra, hạ giọng nói nhỏ: “Tiêu Nam Tuân kiên quyết đưa cho ta, có lẽ hắn thật sự có ý đồ gì đó —”
Hạ Lan Từ còn chưa kịp nói gì, hai cô nương kia cũng nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng cúi đầu với nàng, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
“Ngọc Liên bái kiến phu nhân.” Đây là người có ánh mắt chứa đựng nỗi u sầu.
“Nhược Nhan bái kiến phu nhân.” Đây là người có nụ cười rạng rỡ.
Lúc này Hạ Lan Từ mới tỉnh táo lại, gật đầu đáp lễ, sau đó kéo Lục Vô Ưu lại gần một chút, khẽ hỏi: “… Vậy các nàng thì sao?”
Lục Vô Ưu cũng hạ giọng tiếp lời: “… Làm sao ta biết được, nàng là chủ mẫu trong nhà mà.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu lại nói: “Nàng quyết định là được, ta về thư phòng đây.”
Không ngờ hắn còn chưa đi thì đã bị Hạ Lan Từ kéo lại, nàng kéo hắn ra xa chút nữa, nhẹ giọng nói: “Ta không biết ứng phó chuyện này, không phải chàng rất giỏi việc này sao, chàng làm đi.”
Lục Vô Ưu hỏi lại: “…? Ai nói với nàng ta giỏi việc này?”
Hạ Lan Từ nói: “À, ta tận mắt chứng kiến.”
Nàng đâu phải chưa từng thấy hắn khéo léo giữa những cô nương tiểu thư ra sao chứ, có thể nói là đi qua ngàn bụi hoa, không vương một chiếc lá.
Lục Vô Ưu phải lại gần thêm chút nữa, nói: “Nhưng tình huống đó không giống nhau, chuyện này ta nổi hết da gà hết rồi, hơn nữa không phải ta đã nói với nàng rồi sao, ta thật sự không thích những chuyện qua loa thế này… Đều là bất đắc dĩ.”
Hắn nghĩ chắc là Hạ Lan Từ sẽ buông tha cho hắn.
Không ngờ nàng vẫn tiếp tục kiên quyết không buông tha: “… Vậy chàng bất đắc dĩ thêm chút nữa đi.”
Lục Vô Ưu nhìn Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ cũng bình tĩnh nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, sau khi thành thân, hiếm có lần họ không muốn nhường nhau chút nào như hiện tại.
Lục Vô Ưu thử thăm dò: “Hay là ta để muội muội ta đi giải quyết?”
Hạ Lan Từ kinh ngạc nói: “… Chàng đưa ra chủ ý tồi tệ gì vậy? Không thể để Vị Linh đi đánh…”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, Vị Linh sẽ không tùy tiện động thủ, trừ khi đối phương có ý đồ gây rối, về điểm này thì trực giác của muội ấy rất chuẩn xác, còn lại thì nhiều nhất muội ấy chỉ kéo họ cùng xem thoại bản thôi.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn không được, lỡ đâu làm lệch lạc Vị Linh thì sao?”
Muội muội chồng này của nàng thật sự rất hồn nhiên ngây thơ, nhìn qua rất dễ bị lôi kéo.
“Nàng lo thừa rồi… Thôi được rồi…” Hắn khẽ thở dài: “Nhưng nàng giao cho ta giải quyết, nàng không lo lắng…”
Hạ Lan Từ sửng sốt: “Lo lắng cái gì?”
Lục Vô Ưu cũng ngẩn người, hắn mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, một lát sau hắn hỏi: “Nàng… thật sự không lo lắng chút nào sao?”
Ban đầu Hạ Lan Từ chưa hiểu ý hắn là gì, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra.
Nàng hơi ngập ngừng nói: “Không phải chàng đang nghĩ…”
Hạ Lan Từ quay đầu lại nhìn hai cô nương kia, các nàng đứng ở đằng xa, quả thật đều có thể xem là tuyệt sắc nhân gian, cách ăn mặc và trang điểm đều như các tiểu thư thế gia vọng tộc, nhưng lại có thêm vài phần phong tình ý nhị và điềm đạm đáng yêu làm lòng người xao xuyến, cho dù là nữ tử nhìn cũng không khỏi sinh lòng thương yêu.
Lục Vô Ưu nói: “Ta không nghĩ gì cả.”
Lúc này, khi Hạ Lan Từ nghe thấy lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi, cuối cùng giọng nàng cũng lộ ra chút không thể tin nổi: “Lục đại nhân, trước khi thành thân, chàng đã nói chắc chắn thế nào? Chàng còn nhớ rõ không? Chàng sẽ không…”
Lúc này mới qua bao lâu chứ?
Không thể mới lúc này mà hắn đã bắt đầu thay lòng đấy chứ.
Giọng Lục Vô Ưu cũng mang theo chút tức giận trả lời: “Ta đã nói là ta không có, một chút cũng không có.”
Nhận ra thái độ hiện tại có thể dễ bị hiểu lầm thành thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần hơn, Lục Vô Ưu điều chỉnh hơi thở, lấy lại bình tĩnh, cố gắng trở lại bình thường, sau đó chậm rãi mỉm cười nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta đã cưới nàng thì loại chuyện này… chẳng phải nên do nàng cáng đáng, giúp ta giải quyết chút phiền não sao?”
Hạ Lan Từ rõ ràng vẫn còn nghi ngờ, đặc biệt là sự xấu hổ và buồn bực của hắn vừa rồi cùng với sự dò xét trước đó.
Mọi thứ đều không giống với Lục Vô Ưu trước đây, rất khó không làm cho người khác nghĩ hắn có vấn đề.
Nàng châm chước nói: “Những chuyện khác còn dễ nói, nhưng ta thật sự không biết cách ứng phó với loại chuyện này, hơn nữa, ta sẽ không giúp chàng nạp…” Hạ Lan Từ hơi nghẹn lời.
Lục Vô Ưu cảm thấy hơi bất lực, hắn nhận ra mình thường xuyên nói nói bậy với nàng, làm cho bây giờ lại tự làm khó mình, hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Ta có phải người tùy tiện hay không, chẳng lẽ nàng còn không biết sao?”
Hạ Lan Từ cân nhắc thêm một chút rồi nói: “Nhưng… họ trông có vẻ rất tự nguyện.”
Đúng thật, không nói đến quan lộ, chỉ riêng diện mạo trẻ tuổi của Lục Vô Ưu cũng đủ khiến phần lớn nữ tử cảm thấy động lòng, ít nhất là hiện tại, Hạ Lan Từ thấy hai cô nương kia đang lén lút quan sát Lục Vô Ưu, hai má phiếm hồng, đôi mắt ẩn chứa tình cảm chớp chớp, dường như còn có chút mong đợi.
Dù rằng bản thân nàng cũng không phải hoàn toàn không vui.
Lục Vô Ưu khẽ nhướng mày nói: “Người tự nguyện thì nhiều lắm, nhưng liên quan gì đến ta, ta cũng đâu phải…” Giọng điệu của hắn có chút nguy hiểm thì thầm bên tai nàng, từ tốn nói: “Nếu nàng còn hiểu lầm ta, buổi tối trở về phòng, ta sẽ hôn nàng như lần ở ngoài kia.”
Hạ Lan Từ thoáng khựng lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bị Lục Vô Ưu hôn đến chân mềm nhũn ở vùng hoang dã, dựa vào thân cây trượt xuống, nàng nhất thời cứng họng.
Sau đó nàng lại hơi mơ hồ.
… Này cũng coi như uy hiếp sao?
Lục Vô Ưu dường như rất hài lòng với vẻ mặt mơ màng của nàng, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Được rồi, nếu nàng thật sự không muốn xử lý, thì cứ giao cho Thanh Diệp đi, hắn ta chắc chắn sẽ tìm được việc gì đó cho họ làm.”
***
Vào buổi tối, Lục Vô Ưu vẫn ở thư phòng chuẩn bị cho buổi giảng dạy hôm sau như thường lệ, những ngày gần đây, tấu chương buộc tội hắn ngày càng ít dần — làm cho hắn không còn nhiều không gian phát huy, có cảm giác như rút kiếm ra rồi nhìn xung quanh với tâm trạng mờ mịt.
Có lẽ đó là cảm giác cô đơn của cha hắn khi cầm trọng kiếm trong tay, sau đó nhận ra mình là thiên hạ vô địch.
Bài giảng còn chưa chuẩn bị được một nửa, hắn cảm nhận có người đẩy cửa bước vào.
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên, không gõ cửa mà trực tiếp vào giờ này chỉ có thể là Hạ Lan Từ — trước đây nàng cũng có gõ cửa, nhưng sau khi Lục Vô Ưu bảo nàng đừng gõ cửa vào buổi tối nữa, sẽ làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Hắn vừa lật xem điển tịch, vừa không ngừng viết tiếp, sau đó hắn thấy một bát chè tuyết nhĩ táo đỏ đặt trước bàn làm việc của mình. Lục Vô Ưu thuận thế ngẩng đầu lên — Hạ Lan Từ chưa từng mang thức ăn khuya cho hắn — ngay sau đó, hắn thấy cô nương hình như tên là Nhược Nhan đang nâng một cái khay trên tay, trong khay ngoài bát chè ngọt lúc nãy, còn có một chiếc lư hương nhỏ xinh, cùng một hộp hương chạm khắc tinh xảo.
Nàng ta mỉm cười khéo léo nói: “Đại nhân làm việc khuya chắc là vất vả rồi, nô tỳ đặc biệt chuẩn bị chút thức ăn khuya cho đại nhân, còn có hương này, có tác dụng nâng cao tinh thần, là mùi hương nô tỳ thích nhất, nếu đại nhân không ngại thì thử xem…”
Hạ Lan Từ vẫn đang dọn dẹp và sắp xếp các bài văn đã xem xong trong thư phòng của mình.
Lục Vô Ưu bảo nàng chọn ra những bài viết có văn chương xuất sắc rồi đưa lại cho hắn, sau đó trao lại danh thiếp, như vậy giữa hai bên có thể miễn cưỡng xem như đã ước định một nửa môn sinh, dù sao hiện tại Lục Vô Ưu không đảm nhiệm khoa khảo, cũng không sợ bị buộc tội làm rối kỷ cương.
Mặc dù phần lớn tuổi của các sĩ tử này còn lớn hơn Lục Vô Ưu — nhưng trong quan trường xưa nay không xem trọng chuyện này, có không ít người trẻ tuổi vẫn đảm nhiệm chức vụ cao.
Ban đầu, Lục Vô Ưu còn liếc nhìn vài lần, về sau thì hoàn toàn buông tay để nàng tự xem xét.
Hạ Lan Từ còn đang sắp xếp, đột nhiên thấy Lục Vô Ưu bước nhanh đến đây, nàng ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lục Vô Ưu đặt bản thảo chưa chuẩn bị xong và điển tịch đang mở lên bàn của Hạ Lan Từ, nói: “Ta muốn đánh Thanh Diệp một trận.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng có ngửi thấy mùi trên người ta không?”
Hạ Lan Từ đành phải làm theo đến gần ngửi thử, trên người Lục Vô Ưu quả thật có một mùi hương khác thường nhẹ nhàng vây quanh, hương thơm lan tỏa nhè nhẹ. Hạ Lan Từ hơi hiểu ra, hỏi: “Có phải là…?”
Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Gần giống như nàng nghĩ vậy, ta cũng không muốn có thêm một người bầu bạn thật… Có người vào thư phòng của ta giữa đêm khuya mà không ngăn cản, ta thấy là hắn ta thiếu đánh rồi.” Hắn dừng lại, nhìn quanh hỏi: “Còn dư cái ghế nào không?”
Hạ Lan Từ hỏi: “Chàng muốn ở đây sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Thư phòng của ta hiện giờ mùi hương nồng nặc, để ta chen chúc với nàng trước, hay là nàng qua đó cũng được.”
Hạ Lan Từ không khỏi hỏi: “Vậy cô nương kia thì sao?”
“Còn có thể làm gì nữa, để cho nàng ta về phòng cấm túc thôi.” Lục Vô Ưu đã tự giác tìm một cái ghế, kéo lại rồi ngồi xuống: “Có một trưởng bối đã mất của ta, trước đây vì muốn ôm cháu trai cháu gái, đã từng làm chuyện đưa các cô nương vào phòng người khác lúc nửa đêm, thật là đáng sợ. Hy vọng Tiêu Nam Tuân không có ý định gì tương tự, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội cho người điều tra rõ ràng.”
Hạ Lan Từ chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Nhị Hoàng tử trong buổi yến tiệc ở cung yến lần đó.
— Nói thì hay lắm, nàng dám đảm bảo sau này hắn sẽ không có người mới bên cạnh sao?
Nàng lập tức hiểu được hành động lần này của Nhị Hoàng tử rốt cuộc là vì sao rồi.
Việc đưa người đến bên cạnh Lục Vô Ưu là để chứng minh nam tử trong thiên hạ đều như nhau, chẳng qua chỉ là tham luyến dung mạo, có mới nới cũ, mặc kệ có thành công hay không cũng có thể khiến nàng phiền lòng.
Mặc dù hiện tại nàng nguyện ý tin tưởng Lục Vô Ưu không phải người như vậy, nhưng chuyện sau này không ai nói trước được.
Hạ Lan Từ cũng ngồi xuống, ánh mắt vi diệu quay đầu nhìn Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu ngừng bút, hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì?”
Hạ Lan Từ đang nghĩ không biết phải mở lời thế nào, băn khoăn nói: “… Trước đây chàng từng nói với ta, mình không có hứng thú với chuyện nam nữ.”
Tay cầm bút của Lục Vô Ưu hơi cứng lại.
Để tránh hắn quên, Hạ Lan Từ còn nhắc thêm: “Là lúc tế lễ ở ngoại thành, ta vừa đập vào đầu Lý Đình, khi chàng nói sẽ xử lý hắn đã nói như vậy.”
Lục Vô Ưu suýt nữa cầm không nổi bút, hắn che giấu bằng cách đặt bút xuống, cầm lấy điển tịch trước mặt, ngón tay dài khẽ lật từng trang, giả như không có chuyện gì: “Ừ, thì sao?”
Hạ Lan Từ hoàn toàn không nhận ra sự căng thẳng của hắn, chỉ cảm thấy hơi băn khoăn với suy nghĩ của mình: “… Bây giờ chàng vẫn nghĩ vậy sao?”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ thấy hắn im lặng, không khỏi có chút bất an.
Theo nàng hiểu về chuyện nam nữ thì có lẽ là kiểu vui thú ái tình giữa nam và nữ, mặc dù nàng và Lục Vô Ưu có chút vui vẻ, nhưng còn xa mới nói đến chữ yêu, hơn nữa, hình như nàng cũng chưa làm cho hắn thật sự thỏa mãn, thêm vào đó, hứng thú của Lục Vô Ưu cũng thất thường, khó lòng nắm bắt được.
Nếu hắn nổi lên tâm tư khác, sau này còn muốn đến nơi khác tìm niềm vui, tốt nhất vẫn nên bàn bạc rõ ràng trước.
Lục Vô Ưu cúi đầu, cầm lấy chén trà của Hạ Lan Từ lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “… Hỏi ta chuyện này làm gì?”
Hạ Lan Từ nói rất thật thà: “Muốn… bàn bạc một chút.”
Lục Vô Ưu cũng bắt đầu cân nhắc, hắn nhận ra có lẽ việc viết tấu chương mắng người thật sự vui sướng, gần như không cần suy nghĩ, hạ bút như có thần, cảm giác tràn trề niềm vui, sảng khoái vô cùng, nhưng hiện giờ giống như việc nhấc bút viết một chữ cũng vô cùng khó khăn.
Tựa như chưa từng gặp phải sự bế tắc trong ý văn thế này.
Lục Vô Ưu ậm ờ trả lời: “… Vậy thì không phải, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nàng còn muốn ta có ý kiến gì nữa?”
Hạ Lan Từ nghe hắn nói, lập tức cảm thấy không ổn, bèn hỏi: “… Chàng đổi ý rồi sao?”
Lục Vô Ưu lập tức đổi chủ đề: “Nàng không định cho ta làm việc tiếp à?”
Hạ Lan Từ hơi chần chờ, quả thật Lục Vô Ưu đang viết dở, nàng lại đem chuyện phong hoa tuyết nguyệt này làm phiền hắn cả buổi tối, đúng là không thích hợp lắm, nàng lập tức sửa lời: “Vậy chàng cứ viết tiếp đi.”
Lục Vô Ưu nâng tay tiếp tục uống trà của nàng, cúi đầu nhìn vào bài giảng còn đang soạn dở vừa rồi, ý tưởng đứt đoạn toàn bộ, vốn không nhớ rõ lúc nãy mình định viết gì nữa.
May mà đây không phải là tài liệu cần dùng cho ngày mai.
Hạ Lan Từ ngồi lại chỗ cũ tiếp tục chỉnh sửa bài văn của mình, một lúc lâu sau, nàng thấy Lục Vô Ưu vẫn chưa viết được chữ nào, chỉ dốc sức uống trà.
Nàng quan tâm hỏi: “Chàng khát nước lắm sao?”
Lục Vô Ưu trả lời: “Trà của nàng ngon.”
Hạ Lan Từ hơi mê man: “Trong phủ đều dùng cùng một loại trà mà.”
Lục Vô Ưu thuận miệng nói bừa: “Trà pha lần đầu, lần thứ hai, nước dùng là loại gì, thời gian đun sôi dài ngắn, có tỉnh trà hay không, đều có sự khác biệt…”
Hạ Lan Từ thấy hắn nói càng lúc càng kỳ lạ, không khỏi nói: “Ta chỉ tùy tiện bốc một nắm trà rồi cho vào ấm pha thôi… Sao mặt chàng lại hơi đỏ vậy?”
Lục Vô Ưu vốn không cảm thấy khát, vừa bị nàng hỏi vậy, hắn mới nhận ra môi mình khát khô bất thường, hắn lập tức tự bắt mạch thử, cảm giác được trong huyết mạch có một tia nóng bức cuồn cuộn khác thường.
—— thoáng cái hắn đã hiểu ra, lư hương mà nữ tử do Tiêu Nam Tuân đưa tới trước đó sử dụng chỉ sợ có vấn đề.
Bởi vì mức độ rất nhẹ nên Lục Vô Ưu không phát hiện ra vấn đề, hắn có thể kháng độc, nhưng độc và thuốc là hai chuyện khác nhau, hơn nữa quả thật rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn dùng nội lực là có thể dễ dàng áp chế, nhưng…
Yết hầu của Lục Vô Ưu khẽ trượt.
Hạ Lan Từ áp mu bàn tay mát lạnh của mình lên trán hắn, lẩm bẩm nói: “Hơi nóng, không lẽ vì mấy ngày nay chàng ngủ ở thư phòng nên nhiễm phong hàn?”
Nàng nhớ lần trước đến thăm hắn, quả thật hắn ngủ luôn mà không cởi y phục, ngay cả chăn cũng quên đắp, hơn nữa gần đây hắn thường xuyên thức đêm để viết tấu chương, dù cơ thể Lục Vô Ưu khỏe mạnh, nhưng nàng nghe nói càng như vậy thì một khi bị bệnh là sẽ bệnh như núi đổ.
Nghĩ vậy, nàng lại sờ lên má hắn.
Lục Vô Ưu để cho đầu ngón tay nàng tùy ý chạm vào mặt mình, cảm nhận trong cơ thể có một luồng hơi nóng, giống như có một đám lửa nhỏ đang cháy âm ỉ
Hạ Lan Từ nói: “Đừng nói chàng thật sự…”
Lục Vô Ưu đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, khẽ mấp máy môi, ma xui quỷ khiến hỏi ra: “Nếu ta nhiễm phong hàn thật, nàng sẽ chăm sóc ta chứ?”