Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 40




Trước kia, Hạ Lan Từ luôn cảm thấy văn phong của Lục Vô Ưu quá mức gay gắt và sắc bén, tuy rằng văn chương rất tài hoa nổi bật, nhưng có thể vì lộ rõ sự sắc sảo mà khiến bề trên không thích — đương nhiên, sau này khi cầm bài thi của Lục Vô Ưu trong kỳ thi Hội, nàng mới biết người này đã thay đổi một lối viết ôn hòa và đúng mực hơn, giống như vẻ ngoài có tính lừa gạt của hắn thường ngày vậy.

Nhưng những bản tấu chương trên tay nàng hiện tại rõ ràng hoàn toàn không có sự kiềm chế, có thể nói là mắng chửi đến sảng khoái vui vẻ.

Hạ Lan Từ lại lật xem những tấu chương buộc tội Lục Vô Ưu, mới phát giác đối phương đúng thật là gây sự vô lý. Trong ngày giảng kinh sử, Lục Vô Ưu chỉ phát biểu vài câu mà đã bị tính là “Không tôn trọng Khổng Mạnh, cuồng vọng tự đại”, may mà bọn họ không nghe được những “lời nói hùng hồn” thường ngày của Lục Vô Ưu.

Nhưng mà Lục Vô Ưu thì lại đơn giản và thẳng thắn hơn nhiều, người khác nói hắn một câu, hắn đáp lại đối phương hơn mười câu, nói có sách, mách có chứng, lời lẽ sắc bén vô cùng, phản bác đối phương đến không còn manh giáp, đọc hết toàn văn thì đối phương bị hắn nói đến mức giống như trên không xứng với trời đất thánh nhân, dưới phụ ơn sinh dưỡng của cha mẹ, cuối cùng ngay cả mấy tiểu thiếp và ngoại thất trong nhà người ta cũng phải chỉ ra để mắng.

—— Dù sao về điểm này, đúng là Lục Vô Ưu không có gì có thể chỉ trích.

Về lý thuyết thì Đại Ung ủng hộ sĩ phu một vợ một chồng, theo cái gọi là tu thân tề gia, chỉ là mở một mắt, nhắm một mắt với việc nạp thiếp mà thôi.

Vậy mà Lục Vô Ưu lại mắng không ngừng, hắn còn viết rất mỉa mai châm chọc, nhiều câu nhìn qua là khen ngợi, nhưng thật ra là chê bai thầm kín, nhìn lần đầu có thể không nhận ra hắn đang chửi mắng người khác, mà giống như khen hơn, nhưng nếu đọc kỹ lại thì tất cả bài viết của hắn đều có ẩn ý, thêm việc hắn lại tài hoa hơn người, đọc đến thú vị hài hước khiến người khác khen không dứt miệng.

Ngoại trừ người bị chửi, có lẽ những người khác đọc được đều không thể nhịn mà cũng muốn cười.

Ít nhất là bây giờ Hạ Lan Từ cũng đang cười.

Giữa lúc đang mắng đến hăng say, Lục Vô Ưu ngẩng đầu lên nhìn nàng, Hạ Lan Từ chống má, mím môi cười khẽ, đuôi mắt ẩn hiện ánh sáng lấp lánh, rực rỡ muôn phần, hắn cũng tranh thủ thời gian nhếch môi cười nói: “… Có phải ta rất lợi hại không?”

Hạ Lan Từ thản nhiên đáp: “Trước đây ta đã cảm thấy văn chương của chàng không tệ.”

Lục Vô Ưu buột miệng thốt ra: “Vậy sao ở Thanh Châu nàng cứ nhằm vào ta?”

Hạ Lan Từ suýt nữa thì quên mất chuyện này, nàng trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng nói: “Làm sao chàng biết là nhằm vào, lỡ như ta…”

“Nhìn cách những người khác có lòng ngưỡng mộ ta, tiếp đó so với dáng vẻ của nàng xem, ta còn chưa đến mức không phân biệt được.” Lục Vô Ưu dứt khoát đặt bút xuống, nói: “Cho nên từ đầu đến cuối căn bản là một hiểu lầm? Ta vốn không nhớ được dáng vẻ của đường muội nàng, càng đừng nói có gì liên quan đến nàng ta, việc nàng ta tìm nàng khóc lóc kể lể không thể trách ta được.”

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng chàng… Không có gì, chuyện này coi như ta sai, ta xin lỗi chàng.”

Ngược lại Lục Vô Ưu tạm ngừng lại một lát, sau đó khẽ nâng mi mắt, thấp giọng kéo dài âm thanh: “… Xin lỗi thế nào?”

Hạ Lan Từ đã quen với phản ứng của hắn trong khoảng thời gian này, nàng xoắn xuýt dè dặt một lúc, nhưng cũng không do dự quá lâu, nàng thoáng đứng thẳng người, hai tay chống lên bàn, nhanh chóng nghiêng người tới chạm nhẹ vào môi Lục Vô Ưu một chút rồi rời đi ngay, nàng hỏi: “… Như vậy có được không?”

Lục Vô Ưu khẽ mím môi cười, sau đó nói: “Ta còn chưa nói gì cả.”

Hạ Lan Từ cảm thấy hơi xấu hổ: “… Vậy chàng nói đi.”

Khóe môi Lục Vô Ưu càng nâng cao hơn: “Dù sao mỗi ngày đều hôn, cái này tính là xin lỗi gì. Nếu nàng thật lòng muốn thì lấy một cây bút qua đây, giúp ta cùng nhau chửi.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu nói: “Sao nàng lại nhìn ta như vậy, các đồng liêu khác không phải ai cũng đều tự mình viết tất cả tấu chương, phần nhiều là do phụ tá viết thay, nhưng ta còn chưa kịp mời, nếu Hạ Lan tiểu thư đã đọc sách nhiều năm như thế thì cũng đừng để phí hoài.” Hắn như nhớ tới điều gì: “Hay là do Hạ Lan đại nhân ở Đô sát viện, nên nàng thấy không tiện?”

Phần lớn tấu chương buộc tội Lục Vô Ưu đều xuất phát từ tay của Đô sát viện Ngự sử, cũng là cấp dưới của Hạ Lan Cẩn.

Tuy nói là cấp dưới của cha nàng, nhưng các Ngự sử trong Đô sát viện đều có phe phái riêng, thường ngày vẫn nội đấu lẫn nhau, lần trước đoàn kết một lòng mắng Thế tử phủ Tào Quốc Công cũng vì phủ Tào Quốc Công đời này mặc dù giàu có, nhưng lại không có thực quyền, phạm tội thì cũng chỉ có thể mặc người chà đạp — cũng vì thế mà phu nhân Tào Quốc Công mới nghĩ đến việc kết thông gia với đích nữ Vân Dương Quận chúa của Thành Vương, không ngờ trộm không được gà còn mất luôn nắm thóc.

Hạ Lan Từ lắc đầu, nói: “Vậy thì không phải, chỉ là ta chưa từng chửi người.”

Lục Vô Ưu lấy ra vài tấu chương trống đưa cho Hạ Lan Từ, lại cầm bút của mình lên lần nữa, nói: “Cứ dựa theo cách nàng đối xử với ta ở Thanh Châu mà viết là được, mắng nhiều sẽ quen thôi. Đọc nhiều sách như thế mà không truyền tải sang câu chữ cũng là lãng phí.”

Hạ Lan Từ cảm thấy những lý lẽ của hắn thật sự rất nhiều: “… Đọc sách không phải là để mắng người.”

Lục Vô Ưu nói: “Không mắng thì sao khiến người đời tỉnh ngộ, tất nhiên là phải chấn động đến người điếc có thể nghe, người mù có thể thấy mới tốt — cha nàng ở Đô sát viện, nàng chưa từng thấy tấu chương của Ngự sử bên đó sao? Lời lẽ tác phong của các ngôn quan đó kiêu ngạo không phải là nói suông, ta thế này đã xem như tốt lắm rồi. Những tấu chương buộc tội khác căn bản đều dựa trên tội danh phải tru di cả nhà mà viết, làm sao cho người nghe kinh sợ thì làm, chỉ nhìn vào tấu chương thôi thì ai cũng đáng chém đầu, bằng không thì sao bên kia chỉ cần một bản tấu chương hạch tội thì bên này chúng ta đã phải dâng tấu xin từ quan với Thánh thượng. Đương nhiên, từ quan là không thể từ quan…” Hắn vừa nói, vừa cúi đầu bắt đầu viết tiếp: “Nàng cũng đừng quá căng thẳng, cứ tùy ý mà viết giúp ta vài bản tấu chương là được.”

Hạ Lan Từ đành phải cầm một cây bút lên.

Tuy nàng đã viết qua không ít bài văn, nhưng chưa từng viết tấu chương bao giờ, chỉ biết cách thức đại khái, nhưng khi cúi đầu viết vẫn có chút bồn chồn, nàng còn nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của Lục Vô Ưu: “Không sao, viết hỏng thì chỗ này của ta vẫn còn rất nhiều tấu chương trống, nàng có thể viết lại một quyển khác đến khi hài lòng mới thôi.”

***

Tại cửa lớn của Thông chính ti, nơi thường được gọi là Ngân Đài, những ngày gần đây vô cùng náo nhiệt, không thiếu những người hiếu kỳ đến xem.

Nơi này là nơi lui tới đệ trình tấu chương, bình thường một vị đại thần buổi sáng mang đến một hai bản tấu chương là được, nhưng gần đây, mỗi ngày đều thấy vị Lục Lục nguyên tiếng tăm lừng lẫy kia ôm một chồng tấu chương nhỏ, bước đi nhanh nhẹn đến đây.

—— Đương nhiên, mọi người đều biết gần đây hắn bị quấn lấy buộc tội, quả thật phiền phức không ít.

Người viết tấu sớ buộc tội hắn thậm chí còn có những người hắn quen biết, đối phương vỗ vai Lục Vô Ưu, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không còn cách nào khác, Lục Lục nguyên lượng thứ cho…”

Ai cũng biết, người muốn gây khó dễ cho hắn không phải ai khác, mà chính là Nhị Điện hạ đang nhìn Đông Cung như hổ rình mồi kia.

Tất nhiên phản ứng của Lục Vô Ưu cũng rất thân thiện, hắn nói: “Tấu chương hồi đáp của ta, ngươi cũng phải lượng thứ.”

Ngay sau đó, mọi người đều thấy Lục Vô Ưu tràn đầy sức chiến đấu tranh luận với các nho sĩ, hôm nay có thể mắng xong, tuyệt đối không kéo dài đến ngày mai, hơn nữa, hắn không chỉ hồi đáp một bản, có đôi khi còn hồi đáp ba bốn bản, sức chiến đấu mạnh mẽ vô cùng tận, thật khiến người xem phải thán phục.

Tuy rằng tấu chương khi trình lên sẽ được tinh gọn lại thành một bản, nhưng vì tấu chương chuyển đến Thông chính ti luôn công khai và công chính, còn có thể ngồi ở sảnh đường để chép lại lưu giữ riêng, nên cơ bản khi đi qua đây, mọi người đều biết đến.

Với danh tiếng của Lục Lục nguyên bên ngoài, cho dù là tấu chương cũng có không ít người hâm mộ muốn đọc.

Vừa đọc một cái là kinh ngạc vô cùng, hắn mắng người thật sự rất xuất sắc, khiến người đọc phải vỗ tay tán thưởng, có quan viên của Thông chính ti sau khi xem xong không nhịn được mà cười ra tiếng ở sảnh lớn, lại thu hút thêm nhiều quan viên khác đến xem hơn, có thể nói là bản nào cũng đặc sắc, quyển nào cũng thú vị, có người lập tức sao chép lại một phần, lén truyền ra ngoài.

Vì vậy không bao lâu, cả triều đình trên dưới đều biết, Lục Lục nguyên không chỉ văn chương thi cử xuất sắc, mà mắng người cũng có một phong cách riêng biệt.

Nhìn thấy hắn đi tới, đã có người không nhịn được mà bật cười.

Đương nhiên những người bị mắng có lẽ không nghĩ như vậy, người huynh đệ từng vỗ vai hắn lúc trước, vài ngày gần đây chỉ cần thấy Lục Vô Ưu từ xa thì đã không nhịn được mà tránh đi đường khác, cũng vì Lục Vô Ưu quá thiếu đạo đức, ngay cả chuyện người ta gần đây bị nóng trong người đến mức mắc trĩ nội, đứng ngồi khó khăn, hắn cũng muốn ám chỉ trong tấu chương là do gần đây đối phương hành thiện tích đức chưa đủ, hành động nóng nảy dẫn đến ngũ tạng không điều hòa, có thể nói là thất đức đến cùng cực.

Nghe đồn, ngay cả dân gian cũng có không ít người bắt đầu thu thập tấu chương của Lục Vô Ưu, muốn tổng hợp lại in thành một quyển ‘Lục Tễ An tấu bác toàn tập’, bày bán trong các hiệu sách.

Hôm nay, thần thái của Lục Vô Ưu đặc biệt phấn chấn, xếp một hàng tấu chương lần lượt trình lên trên rồi chắp tay mỉm cười rời đi.

Hắn vừa đi, mọi người lập tức mở niêm phong ra đọc, không ngừng tán thưởng “tuyệt diệu”.

“Nhưng mà hôm nay, lời lẽ của mấy quyển tấu chương này hình như kín đáo hơn nhiều, còn có chút thanh cao, nhưng tài văn chương vẫn không thay đổi.”

“Trong sự uyển chuyển, hình như cũng có vài phần để người ta tinh tế mà thưởng thức…” Thiếu đạo đức.

“Tại sao ta cảm thấy càng kín đáo, trái lại càng…” Thiếu đạo đức hơn.

***

Hạ Lan Từ hoàn toàn không biết gì cả, đêm qua nàng viết đến gục đầu ngủ thiếp đi, cuối cùng vẫn là do Lục Vô Ưu bế về phòng.

Tối nay, khi thấy Lục Vô Ưu hoạt động cổ tay, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu một trận, Hạ Lan Từ cũng tiện tay đặt những bài văn nàng đã lựa chọn kỹ càng đến trước mặt Lục Vô Ưu: “Ta đã giúp chàng lọc qua một lần rồi, đây là mười mấy bài mà ta cảm thấy cả văn phong và nội dung đều khá tốt, không phải những lời sáo rỗng mà quả thật có nội hàm, gia thế cũng phù hợp. Nếu chàng muốn mời phụ tá, có thể cân nhắc từ đây.”

Bài văn thường kèm theo bái thiếp, ghi rõ gia thế, danh vị, thậm chí những người nguyện làm phụ tá cũng viết rõ ý định của mình.

Lục Vô Ưu có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng không muốn giúp ta viết nữa? Vậy cũng không sao, ta viết một mình cũng được.”

Biểu tình của Hạ Lan Từ cũng lộ vẻ kỳ lạ: “Chàng thật sự định để ta viết giúp à?”

Lục Vô Ưu vỗ nhẹ vào chiếc ghế dựa bên cạnh, nói: “Nàng viết cũng rất khá, không bằng đến mắng cùng ta đi.”

… Đây rốt cuộc là lời mời quái quỷ gì thế.

Hạ Lan Từ oán thầm, ngồi xuống bên cạnh Lục Vô Ưu, cuốn tay áo và nhấc bút lên, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của hắn — thật không nhìn ra là đang mắng người — nhưng vẻ mặt của hắn đúng là rất nghiêm túc.

Vì khi ở Thanh Châu, nam nữ phân lớp học, Hạ Lan Từ cũng chưa có dịp nhìn thấy dáng vẻ của đối phương lúc đọc sách hay viết chữ.

Chỉ có một lần, khi nàng tan lớp đi ngang qua hành lang, thấy Lục Vô Ưu còn ngồi trong lớp, tay cầm bút cúi đầu viết, có vài tiểu cô nương ngồi gần cửa sổ lén nhìn hắn, ríu rít như chim hót, mà hắn vẫn hoàn toàn không để ý, tiếp tục viết như thể không có gì trên đời có thể quấy rầy hắn.

Nhưng lúc đó nàng có thành kiến rất nặng với Lục Vô Ưu, chỉ cho rằng hắn đang làm bộ làm tịch, cố ý thu hút sự chú ý của nữ tử, giống như cách hắn đã làm cho tiểu đường muội của nàng thần hồn điên đảo.

Ít nhất, hiện giờ nàng không còn nghĩ như vậy nữa.

Khi Lục Vô Ưu chuyên tâm nhất, thậm chí ngay cả nàng đi ngang qua cũng không phát hiện, vẫn là Hạ Lan Từ ho nhẹ hoặc lên tiếng nhắc nhở thì hắn mới phát giác, Lục Vô Ưu còn bào chữa rằng: “Ở trong phủ nhà mình, ta không cần phải tập trung cảnh giác vậy đâu.”

Hiện giờ, sự nghiêm túc và chuyên tâm của hắn cũng không phải giả.

Lục Vô Ưu viết xong mặt giấy trong tay, đang định chấm bút, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Hạ Lan Từ, hắn không khỏi mỉm cười nói: “Hạ Lan tiểu thư, dù ta không trông mong nàng hỗ trợ ta viết, nhưng cũng không cần phải quấy rầy ta như vậy chứ.”

Hạ Lan Từ quay đầu đi, cũng mở tấu chương buộc tội Lục Vô Ưu ra, cầm bút bắt đầu viết: “Ta không có ý định quấy rầy chàng.”

Lục Vô Ưu nói một cách thản nhiên: “Nàng cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, rất dễ khiến ta muốn hôn nàng.”

Giọng điệu của Hạ Lan Từ cũng thản nhiên không kém: “À, vậy ta sẽ không nhìn nữa, chàng cố nhịn trước một lát.”

Lục Vô Ưu nâng chén trà bên cạnh lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Nàng không cảm thấy giọng điệu của mình có hơi thản nhiên quá à?”

Hạ Lan Từ cúi đầu nói: “Chàng đã hôn ta nhiều lần như vậy, còn trông chờ ta có phản ứng gì đặc biệt chứ.”

Lục Vô Ưu cảm thấy mình đang bị khiêu khích.

Hắn gần như muốn đứng lên ấn Hạ Lan Từ xuống làm chút gì đó, nhưng vừa cúi đầu nhìn tấu chương còn đang viết dở — thôi bỏ đi, viết xong trước rồi nói sau, mắng người quan trọng hơn.

***

Kế hoạch buộc tội Lục Vô Ưu chẳng những không thành công, mà ngược lại còn làm cho danh tiếng của hắn càng lan xa hơn.

Thậm chí hắn còn có thể bình thản đi giảng dạy hàng ngày cho Nhị Hoàng tử, nét mặt tươi cười, giọng điệu tao nhã ấm áp, không mang theo chút tức giận nào, khi Nhị Hoàng tử lại lên tiếng gây khó dễ, Lục Vô Ưu vẫn rất kiên nhẫn giải thích từng câu từng chữ cho hắn, cứ như một bức tượng đất không biết nóng giận.

Nhìn thấy cảnh đó, vài vị đồng liêu của Lục Vô Ưu cũng không khỏi sinh lòng khâm phục.

“Nhưng mà Tễ An, rốt cuộc ngươi đã đắc tội gì với Nhị Điện hạ vậy, hay là thử đến xin lỗi xem có thể giải quyết hay không?”

“Không lẽ ngài ấy vẫn còn ghi hận chuyện trước đây, ngươi cũng đã thành thân rồi…”

“Sợ rằng sau này ngươi sẽ có chút khó khăn.”

Ngược lại, các vị Hoàng tử khác lại có thái độ rất tốt với Lục Vô Ưu, đặc biệt là mấy vị tiểu Hoàng tử — thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lục Vô Ưu dung mạo tuấn tú, giọng nói êm tai, nói chuyện lại dí dỏm hài hước, lúc giảng giải kinh sử cũng không quá lệ thuộc sách vở, mà còn biến chúng thành những câu chuyện nhỏ đầy lôi cuốn, một mặt thì dẫn dắt còn mặt khác thì đưa ra trích dẫn, nói chuyện một cách tự tin và mạch lạc.

Trong Hàn Lâm Viện, những người có thể làm đến quan Nhật Giảng đều là bậc học giả uyên bác, nhưng đọc nhiều sách, nhiều lúc chưa chắc đã giải thích rõ ràng được.

Huống chi, một số Hàn Lâm đến từ các địa phương nhỏ, lời nói còn mang nặng khẩu âm địa phương, phát âm không rõ ràng, mơ hồ, khoa trương nhất là có người còn phải có một quan lại bên cạnh dịch lại, nếu không thì căn bản là nghe không hiểu, về phần những chuyện như mất bình tĩnh, nói lắp linh tinh đều chỉ được xem là vấn đề nhỏ nhặt.

Lục Vô Ưu hoàn toàn không gặp những vấn đề này, hắn nói tiếng phổ thông rất tốt, phát âm rõ ràng lưu loát, phong thái tự nhiên phóng khoáng, rõ ràng tuổi tác cũng không lớn bao nhiêu, nhưng lại mang phong thái của bậc làm thầy.

— Đương nhiên so với vài đồng liêu bên cạnh, vẻ ngoài ưa nhìn cũng có thể là một nguyên nhân rất quan trọng.

Hắn là người trẻ tuổi nhất Hàn Lâm Viện, đứng ở đó chỉ giống như một tiểu ca ca thanh nhã, dịu dàng và kiên nhẫn, không ít cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng tử đều đỏ mặt, không dám nhìn hắn.

Có người nói, nam tử tiến vào quan trường thì ngoại hình không quan trọng, lời đó chắc chắn là nói điêu, từ xưa đến nay, diện mạo đẹp luôn là một lợi thế, như Thám hoa lang đã là thông lệ thì không cần phải nói, khi Hoàng thượng chọn cận thần thân tín, nếu dáng vẻ quá xấu xí có thể sẽ trực tiếp bị loại, không ai muốn dưới trướng lại có một kẻ khiến mình cay mắt.

Lục Vô Ưu đi giảng dạy chỉ mới được nửa tháng, đã có một tiểu Hoàng tử kéo tay áo hắn nói: “Lục giảng quan, đợi khi đến hành lang dùng bữa, ngài có thể… kể thêm cho ta nghe được không?”

Mà khi dùng bữa, đồ ăn bên hắn luôn nhiều hơn người khác mấy món, nói là Lục giảng quan tuổi còn trẻ, thể trạng lại yếu ớt, nên ăn nhiều một chút bồi bổ cơ thể — mọi người nhìn vóc dáng cao ngất của Lục Vô Ưu, đều không biết nên nói gì.

Đương nhiên, Lục Vô Ưu cũng khiêm tốn chia sẻ với các đồng liêu, tỏ vẻ mình thật sự không ăn hết được nhiều như vậy, mọi người đều hòa thuận vui vẻ.

Đối với việc này, nhận thức của Hạ Lan Từ là hắn thường xuyên nhận được một ít phần thưởng không rõ nguyên do.

Ví dụ như, một chiếc khóa chín vòng bằng bạc nguyên chất. 

Lục Vô Ưu nói: “Ta đã quên là Tứ Hoàng tử hay Ngũ Hoàng tử tặng cho ta, ta nghĩ có lẽ y đã chơi chán rồi nên tiện tay đem tặng người khác. Không sao, nếu nàng không hứng thú, ta sẽ đưa cho Vị Linh.”

… Quả nhiên Hoa Vị Linh rất thích nó.

Chỉ là Hạ Lan Từ thấy nàng ấy chơi một lúc rồi thử dùng sức bẻ ra, sau đó thật sự bẻ được, nàng không khỏi sinh ra chút kinh ngạc.

Mấy ngày qua Hoa Vị Linh vô cùng thanh nhàn, Kinh thành tuyệt đối không thiếu nơi vui chơi, nàng ấy lại là muội muội của Lục Vô Ưu, có khối người sẵn lòng bầu bạn với nàng ấy, chỉ là sau một thời gian vui chơi, Hạ Lan Từ phát hiện nàng ấy thường xuyên chạy đến căn phòng đó.

Hạ Lan Từ không khỏi bắt đầu lo lắng.

Hoa Vị Linh nói: “Ồ, vì mấy ngày trước muội đưa cho huynh ấy xem thoại bản của mình, huynh ấy nói ơn cứu mạng không gì báo đáp, quyết định viết thêm vài thoại bản cho muội đọc.”

Hạ Lan Từ: “…! Y biết viết sao?”

Hoa Vị Linh lấy ra hai bản sách nhỏ từ trong phòng: “Còn rất thú vị, gọi là《Thần ma kỳ hiệp lục 》, tẩu có muốn xem không?”

Điều đó nằm ngoài hiểu biết của Hạ Lan Từ.

Khi mở trang đầu tiên ra, nàng đã thấy cái gì mà “Thần ma giao chiến ba trăm năm, đánh đến trời đất biến sắc, nhật nguyệt thôi chiếu”, “Một tia sáng giáng xuống, từ trong hỗn độn bước ra một nam tử dung mạo bất phàm, mặc y phục tím” linh tinh, Hạ Lan Từ muốn nói lại thôi, một lúc mới nói: “Muội, muội thích là được rồi.”

Hoa Vị Linh đang cầm một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa nói: “Mỗi ngày huynh ấy đều viết một đoạn, tốc độ còn khá nhanh, tư thế không khác gì ca ca lúc múa bút thành văn mỗi tối.” Nói xong, nàng ấy còn đưa một miếng điểm tâm cho Hạ Lan Từ, chớp chớp mắt hỏi: “Tẩu có muốn ăn không?”

Hạ Lan Từ khéo léo từ chối.

Phải nói quả thật là huynh muội, khẩu vị hai người không khác nhau mấy, đều thích những món ngọt ngấy.

***

Ngày nghỉ, Lục Vô Ưu hoàn toàn không nghỉ ngơi, mới sáng sớm đã kéo Hạ Lan Từ lên xe ngựa.

Hạ Lan Từ vén rèm lên nhìn, thấy xe ngựa dần chạy về hướng ngoại thành, có chút ngoài ý muốn: “Lại ra ngoài đạp thanh sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Bề ngoài là vậy, nhưng thực chất là đi… tìm chỗ chết.”

Hạ Lan Từ nói: “… Hả??”

Lục Vô Ưu giải thích: “Lúc trước muội muội ta đến đây, không phải đã nói trên đường đang có nạn đói sao?”

Hạ Lan Từ gật đầu: “… Chẳng lẽ bây giờ vẫn còn à?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đúng vậy, hình như còn nghiêm trọng hơn trước, ngay cả bên ngoài Kinh thành cũng có không ít người, đợi ra khỏi thành nàng đừng bị dọa, nhưng chúng ta không phải đi cứu tế — cũng không có nhiều lương thực đến vậy, ta và đồng liêu dự định dâng tấu sớ thỉnh cầu đo đạc lại một phần ruộng đất đã bị các công thần chiếm đoạt, để họ nhả ra một ít ứng phó tình thế khẩn cấp, cho nên hôm nay mượn cớ ra ngoài đạp để thanh thăm dò tình hình trước.”

Nghe có vẻ là chuyện tốt, nhưng nghĩ cũng biết sẽ đắc tội không ít người.

Thấy sắc mặt Hạ Lan Từ thay đổi, Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Ta và đám huân thích đó vốn không chung đường, đắc tội thì đắc tội thôi. Yên tâm, đây cũng chỉ là một cách tìm đường chết bình thường, những ngày gần đây việc giảng dạy hàng ngày của ta cũng không tệ, Thánh thượng còn khen, coi như có chút ưu ái đặc biệt, nên dù tấu sớ có bị bác bỏ, vấn đề cũng không lớn, cùng lắm là phạt bổng lộc hay cách chức tạm thời.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lòng Hạ Lan Từ lại lo lắng, sau đó nàng chậm rãi buông tay ra nói: “Chàng định thăm dò như thế nào?”

Khi xe ngựa ra khỏi thành, khung cảnh không còn nhàn nhã như những gì Hạ Lan Từ từng thấy trước đây nữa.

Trên đường lớn, xe ngựa qua lại bụi bay mù mịt, nhưng dọc đường vẫn có thể thấy những bách tính ăn mặc rách rưới như ăn mày, bộ dạng lôi thôi bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, hai má gần như đã hõm sâu, ánh mắt cũng ảm đạm mất đi ánh sáng.

Hạ Lan Từ chỉ nhìn một lúc, lập tức cảm nhận được một bàn tay bên cạnh che mắt mình lại.

“Đừng nhìn nữa.” Lục Vô Ưu nhẹ giọng nói: “Người quá nhiều, giống như muội muội ta nói, phát cháo suốt dọc đường cũng chẳng cứu được bao nhiêu, chỉ có triều đình mở kho phát lương mới có tác dụng. Kinh thành phải chú trọng đến các quý nhân trong thành, không thể mở kho quá nhiều, các châu phủ địa phương cũng thiếu thốn, yêu cầu đám huân thích nhả lương thực ra chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Nhưng mà quả thực bọn họ đã chiếm đoạt rất nhiều, nhiều đến mức nào thì…” Giọng nói của Lục Vô Ưu lạnh lẽo: “Tám mẫu đất có khi chỉ báo cáo một mẫu.”

Hạ Lan Từ kéo tay Lục Vô Ưu xuống, nói: “… Nhưng ta muốn nhìn.”

Lục Vô Ưu hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn nàng.

Hạ Lan Từ nói: “Ta chưa từng gặp qua cảnh này, nên muốn nhìn nhiều hơn, lỡ như có một ngày…”

Lục Vô Ưu lại muốn đưa tay xoa đầu nàng: “Biết chỉ càng thêm khổ sở thôi, hơn nữa cảm giác nguy cơ của nàng quá nặng rồi, sao ta có thể để nàng chết đói được.”

Hạ Lan Từ nghiêm túc nói: “Lỡ chàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì sao.”

Lục Vô Ưu hơi bất đắc dĩ: “Nàng có thể mong cho ta tốt chút hay không… Dù không có ta, chẳng phải vẫn còn…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nàng đã nghe tai họa sống ngàn năm chưa, ta còn chưa quyền khuynh thiên hạ đâu.”

Hạ Lan Từ bĩu môi: “Lần này chàng nói rất thiếu tự tin.”

Lục Vô Ưu chầm chậm tiến lại gần nàng, khẽ nói: “… Ta nghĩ có lẽ vấn đề là ở nàng.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “… Hả?”

Lục Vô Ưu dừng lại ở vị trí có thể nghe thấy hơi thở của nàng, giọng nói dịu dàng đến lạ thường: “Hạ Lan tiểu thư, nàng nên tin tưởng ta nhiều hơn, đừng cứ mãi lo lắng khi nào chúng ta chia tay.”

Hắn gần đến mức khiến hô hấp của Hạ Lan Từ hơi loạn nhịp, nàng hơi tránh về sau: “… Vậy Lục đại nhân, chàng phải cố gắng lên nha.”

Xe ngựa xóc nảy một chút, hai người suýt va vào nhau rồi lại tách ra.

Một lúc sau, phu xe phía trước khẽ nói: “Đại nhân, tới rồi.”

Lục Vô Ưu đỡ Hạ Lan Từ xuống xe, trước mắt không xa là một mảnh ruộng, nơi này không nhìn ta dấu vết nào của nạn đói, lúa mì đều mọc tươi tốt, trải dài tít tắp, đung đưa theo gió, chắc là không lâu nữa có thể thu hoạch.

Hạ Lan Từ hỏi: “… Đây là?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đây là điền trang dưới danh nghĩa của Tào Quốc công, những điền trang của các huân thích khác, ta định sẽ kiểm tra mười thì báo năm, như vậy mặt mũi mọi người cũng không quá khó coi, nhưng điền trang của Tào Quốc công thì ta sẽ gọi người đo đạc tỉ mỉ, không thiếu một phân.”

Hạ Lan Từ quay sang nhìn hắn, không quá chắc chắn: “Bởi vì Thế tử Tào Quốc công sao? Không phải hắn ta đã…” Bị nàng đánh đến đầu óc đần độn rồi sao.

Lục Vô Ưu cũng quay đầu lại nói: “Con không dạy là lỗi của cha, có vấn đề gì không?”

Hạ Lan Từ yên lặng nói: “Không có gì, rất tốt.”

Lục Vô Ưu dùng ngón tay ước lượng một chút: “Trước tiên chúng ta sẽ báo cáo sơ lược trong tấu sớ, còn về việc chiếm đoạt đất đai của dân chúng và hành vi đánh đập khổ chủ, lúc trước ta cũng đã phái người đi thăm dò, chắc là đã có chút manh mối, dù sao chứng cứ càng nhiều càng tốt…” Hắn đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, Lục Vô Ưu khẽ nhíu mày, một tay nắm lấy cánh tay Hạ Lan Từ, không đợi phân trần đã nói: “Nàng vào xe ngựa trước.”

Hạ Lan Từ còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Lục Vô Ưu đẩy vào xe.

Sau đó bên ngoài lập tức vang lên tiếng động của những người khác.

“Các người là ai! Từ đâu đến! Nhanh chóng để lại tất cả ngân lượng và của cải!” Giọng nói của người nói chuyện cao vút, nhưng âm sắc lại mang chút khàn khàn như bị xé rách: “Vị công tử này, chúng ta không sẽ tổn thương tính mạng ngươi, chỉ cần để lại những thứ đáng giá trên xe ngựa là được!”

Hạ Lan Từ tức khắc hiểu rõ, họ đã gặp phải bọn cướp mà Hoa Vị Linh từng nói trước đó.

Nhưng mà lúc này mới ra khỏi thành không bao xa, cho dù họ không mang theo nhiều người, thì chuyện này… cũng quá hung hăng rồi.

Nàng khẽ vén rèm lên nhìn một chút, thấy Lục Vô Ưu thần sắc thản nhiên đứng đó, cất giọng: “Các ngươi cướp nhầm người rồi.” Trong lúc hắn nói, hơn mười bóng dáng mặc áo xanh bay đến đây, tay cầm đủ loại binh khí.

Hạ Lan Từ nhìn sang bên kia, chỉ thấy đám người tự xưng là cướp, thật ra lại ăn mặc rách nát, thứ cầm trên tay cũng đều là cuốc xẻng, lưỡi liềm, mặt mũi đầy bụi bẩn, thấy nhóm người bên cạnh Lục Vô Ưu khí thế hung hãn, dường như không tầm thường, nhóm này đã có ý định rút lui.

Lục Vô Ưu lại nói: “Trên người ta có mang theo ít bạc vụn, có thể cho các ngươi, nhưng xe ngựa thì…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã thấy Hạ Lan Từ bước xuống từ xe ngựa.

Lục Vô Ưu vô thức thốt lên: “Nàng…”

Nhưng còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói vang lên: “Tiên nữ! Là tiên nữ! Ta đã gặp qua!”

“Ngươi nói tiên nữ không lẽ là…”

“Đúng, chính là tiểu thư của Hạ Lan đại nhân! Hạ Lan đại nhân là một thanh quan! Năm đó ta theo cậu lên Kinh kêu oan, đầu dập đến nát cũng không ai quan tâm bọn ta, chính là Hạ Lan thanh thiên Đại lão gia đã giúp bọn ta chủ trì công đạo, ta đã gặp qua tiểu thư nhà ngài ấy, chính là dáng vẻ này… cả đời ta đều không thể quên! Các ngươi xem nàng ăn mặc giản dị như vậy, chắc chắn là nàng rồi!”

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

“Cô thật sự là tiểu thư của Hạ Lan thanh thiên Đại lão gia sao?”

“… Là bọn ta có mắt như mù! Tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng so đo với chúng tôi!”

“Chúng tôi đi ngay, lập tức đi ngay! Phải rồi, phía Tây còn có một nhóm cướp khác, cũng là kẻ cướp đường, tiểu thư đừng đi về phía đó, bọn họ dùng đồ thật đấy.”

Hạ Lan Từ nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn đã cho biết. Các người đều là dân chạy nạn sao?”

“Đúng vậy Hạ Lan tiểu thư, ruộng của chúng ta đều bị ngập hết, trong thành cũng không phát lương thực, nếu không phải đói đến mức không chịu nổi, ai lại đi cướp đường chứ.”

“Vợ ta vừa sinh con, còn đang chờ ở nhà… Sữa cũng không có, đứa nhỏ đói đến mức khóc không ngừng.”

Lục Vô Ưu thấy dáng vẻ của nàng thì hiểu được, nhanh chóng lấy hết bạc vụn trên người ra, lại hỏi thêm những người bên cạnh rồi đưa hết cho bọn họ, xong mới nói: “… Cố chờ thêm chút nữa, lương thực sẽ được phát.”

“Chúng tôi…”

Nhóm cướp nhìn nhau, đều ngại ngùng không dám nhận.

Lục Vô Ưu cười nói: “Là Hạ Lan tiểu thư cho các người, yên tâm nhận đi, nàng không giận đâu, chỉ là có chút xấu hổ thôi. Chúng ta ở Kinh thành sẽ không chết đói đâu.”

Lúc này, đám cướp mới cẩn thận nhận lấy bạc.

“Cảm tạ Hạ Lan tiểu thư, cảm tạ vị công tử này!”

“Gọi công tử gì chứ! Đây chắc chắn là tướng công của người ta rồi! Hai vị thật sự rất đẹp đôi, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, sống lâu trăm tuổi!”

“Hạ Lan tiểu thư, cũng thay ta gửi lời thăm hỏi tới Hạ Lan đại nhân!”

Khi trở lại xe ngựa lần nữa, Lục Vô Ưu lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho nàng, giọng nói rất dịu dàng: “Sao mắt nàng đỏ cả lên thế này.”

Hạ Lan Từ nói: “Chỉ là gió bụi lớn thôi.”

Lục Vô Ưu không nhịn được cười nói: “Cái cớ này, muội muội ta năm tuổi đã không dùng nữa rồi. Cảm động thì cứ nói thẳng ra, có gì mà ngại ngùng, làm quan tốt thì sẽ có người nhớ rõ.”

Hạ Lan Từ dùng sức dụi mắt: “Cha ta biết chắc sẽ rất vui mừng.”

Lục Vô Ưu nói: “Chắc chắn ông ấy sẽ biết, chẳng phải ông ấy vì điều đó mới nỗ lực sao. Không nhớ ta đã nói với nàng chưa, ta làm quan không chỉ muốn trở thành quyền thần, muốn quyền khuynh thiên hạ, mà còn muốn được gọi một tiếng Lục thanh thiên.”

Hạ Lan Từ quay đầu nhìn hắn một lúc, cứ như lần đầu tiên mới quen biết Lục Vô Ưu vậy, nhưng rất nhanh nàng lại mỉm cười: “Chàng ở Hàn Lâm Viện, lại không nắm quyền xét xử, chắc sẽ khó khăn lắm.”

Lục Vô Ưu cũng cười: “Chuyện do người làm, ta thì cái gì cũng đều muốn.”

“Lúc này chàng lại rất tự tin.”

“Ta vẫn rất tự tin, vừa rồi không phải bởi vì nàng… Thôi được rồi…” Hắn nói với phu xe: “Chúng ta đi về hướng Tây.”

Hạ Lan Từ không nhịn được mà hỏi: “Không phải vừa nói bên đó có cướp sao?”

“Đúng vậy, vì dân trừ hại, chúng ta làm quan, theo lý thì không ủng hộ chuyện cướp bóc, hơn nữa…” Lục Vô Ưu hoạt động cổ tay, nói: “Lâu rồi không động thủ, tay ngứa ngáy.”

“… Câu sau mới là thật chứ gì.”