Trời mới vừa rạng sáng, đầu óc Hạ Lan Từ vẫn còn lờ đờ, thậm chí có vài phần hối hận.
Nàng vốn nghĩ rằng thường ngày Lục Vô Ưu hôn mình đã rất suồng sã, kết quả không ngờ là, hắn lại, còn, đang, nhẫn nhịn.
Ít nhất hiện tại nàng tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy miệng mình run lên âm ỷ.
Lục Vô Ưu nhanh chóng thay quan phục, lại búi tóc gọn gàng, chỉnh mũ quan ngay ngắn, phát hiện Hạ Lan Từ hình như còn đang ngẩn người thì không khỏi cười nói: “Ta phải ra ngoài rồi, hôm nay có thể về muộn một chút…”
Hạ Lan Từ gật đầu tỏ ý đã biết: “Ừ.”
Lục Vô Ưu vừa nhấc chân định đi, nhưng hình như lại nhớ đến việc gì nên quay trở lại, khẽ chạm vào môi Hạ Lan Từ một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó mới vội vàng đi khỏi.
Hạ Lan Từ: “…”
Tối đó quả thực hắn về muộn hơn thường ngày một chút, Hạ Lan Từ cũng không để ý.
Nàng đang ngồi trong thư phòng xem những bài văn được gửi cho Lục Vô Ưu, Trạng nguyên lang thi đỗ cả Lục nguyên, thanh danh hiển hách, dẫn tới những bài văn được gửi đến cũng nhiều hơn tưởng tượng, nhất là hắn quen biết rộng rãi, lại khiến người khác cảm thấy ôn hòa lễ độ, dường như không biết từ chối, vì thế nên bạn bè thân thích của các quan viên đều gửi bài của con cháu trong nhà mình tới, không chỉ là Cử nhân, Tú tài hay Đồng sinh, thậm chí có người còn chưa có công danh gì.
Trước đây, Hạ Lan Từ từng tự xem nhẹ mình trước mặt Lục Vô Ưu, nhưng sau khi đọc qua một số bài thì quả thật tự tin lên không ít, thậm chí trong đầu còn nảy sinh suy nghĩ, nếu mình đi thi nói không chừng cũng có thể đỗ Tiến sĩ.
Khi đêm đã khuya, Hạ Lan Từ lại thêm dầu vào đèn, nghe thấy bên ngoài có tiếng động mới mở cửa bước ra, thấy có người đang khiêng mấy cái rương lớn nhỏ vào.
Nàng còn hơi ngơ ngác, sau đó đã thấy Lục Vô Ưu xoa mày đi vào.
Hạ Lan Từ tiến lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Vô Ưu đáp: “… Muội muội của ta đến.”
Hắn nói cứ như là kẻ thù đến vậy.
Theo sau những chiếc rương lớn nhỏ kia là một cô nương mặc y phục đen.
Nàng ấy ăn mặc vô cùng gọn gàng, mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu bằng một dải dây màu tím, trông như một hiệp khách trong đêm, trên đầu còn vương bụi bặm đường dài, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia lại vô cùng thanh tú động lòng người, như thể mọi linh khí trong thiên hạ đều hội tụ trên người nàng ấy. Đôi má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, không cần cười cũng lộ ra một đường cong nhẹ nhàng, huống chi khi nàng ấy vừa bước vào đã mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên, lông mày và khóe mắt đều toát lên sự vui vẻ khiến người khác cũng cảm thấy thoải mái.
Giọng nói của cô nương ấy cũng rất trong trẻo như tiếng hoàng oanh trong thung lũng: “Ai là tẩu tẩu của muội vậy?”
Lúc này Hạ Lan Từ mới phát hiện dáng vẻ của nàng ấy và Lục Vô Ưu quả thật có vài phần tương tự — ý là lúc Lục Vô Ưu trông thuần lương nhất.
Nàng còn chưa lên tiếng trả lời thì cô nương ấy đã lập tức đi về phía nàng, sau đó trầm trồ nói: “… Ca, sao huynh lại cưới được một tẩu tẩu xinh đẹp như vậy? Nếu mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm.”
Hạ Lan Từ không biết nên đáp lại thế nào, nàng quay đầu nhìn Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu đẩy nàng ấy một cái, nói: “Bẩn chết đi được, mau đi tắm rửa, đừng làm tẩu tẩu của muội sợ.”
Cô nương ấy cụp mắt xuống, lộ ra vẻ tủi thân: “Chẳng phải vì muội đã lang thang bên ngoài suốt nửa tháng, dọc đường không có cơ hội tắm rửa thay quần áo sao…”
Lục Vô Ưu nhếch môi cười: “Muội còn dám nói, chi bằng kể cho tẩu tẩu muội nghe xem, tại sao lại kéo dài tới bây giờ mới đến, có khi qua một thời gian nữa thì cháu trai cháu gái của muội cũng sinh ra rồi đó.”
Hạ Lan Từ: “…???”
Cô nương ấy lắp bắp trả lời: “Muội chỉ là… xuất phát từ trong giáo, mặc dù cha mẹ chưa về, nhưng các trưởng lão đã bảo muội mang rất nhiều lễ vật đến cho huynh… Sau đó thuận đường ghé qua Đình Kiếm Sơn Trang, lại mang theo rất nhiều lễ vật… Tiếp đó trên đường đến đây thì gặp phải nạn đói. Ca, huynh không biết đâu, thật sự rất thảm đó, nên muội… bỏ tiền mua lương thực, phát cháo suốt dọc đường, còn gặp phải bọn cướp, sau đó… lại gặp một đám thích khách không rõ lai lịch, còn cứu được một người, cuối cùng mới… kéo dài đến tận bây giờ.” Nàng ấy cúi đầu nói: “Bạc cũng đã tiêu hết, trong thành nhỏ lại không nhận ngân phiếu mệnh giá lớn, ngay cả tiền thuê khách điếm muội cũng không có, chỉ đành… màn trời chiếu đất.”
Lúc đầu Hạ Lan Từ không cảm thấy gì, giờ mới nhận ra nàng ấy giống dân chạy nạn.
“… Cũng may huynh gửi giấy thông hành đến, nếu không ngay cả Kinh thành muội cũng chưa chắc vào được.”
Hạ Lan Từ thán phục sát đất, nhận thức về gia đình Lục Vô Ưu càng thêm dao động — thật sự không phải sơn tặc sao?
Hình như Lục Vô Ưu đã nghe qua những lý do thoái thác này rồi nên vẻ mặt rất bình tĩnh.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Hạ Lan Từ chợt nhận ra một việc khác: “… Nạn đói năm nay nghiêm trọng lắm sao?”
Kinh thành thì không cần phải nói, Thanh Châu cũng đã phồn hoa và giàu có từ xưa, mạng lưới sông ngòi đan xen chằng chịt, bác cả của nàng xuất thân là một Cử nhân, nhờ sự che chở của cha nàng nên được các quan viên địa phương coi trọng mà miễn trừ lao dịch, lại có điền trang ruộng đồng canh tác, sống ngày qua ngày ung dung tự tại, thậm chí còn thoải mái hơn cả cha nàng ở Kinh thành.
Vì vậy, ba năm ở Thanh Châu lại là khoảng thời gian Hạ Lan Từ sống thoải mái nhất.
Cô nương ấy gật đầu nói: “Dọc đường đều là dân chạy nạn, muội phát cháo cũng không giúp được bao nhiêu người, chỉ là thấy những người già yếu và phụ nữ, trẻ con rất đáng thương…” Nàng ấy nắm chặt tay nói: “Những nam tử khỏe mạnh đến gây sự hoặc cướp cháo, đều bị muội đánh bỏ chạy.”
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng nhìn thiếu nữ mảnh mai trước mặt, hơi khó tưởng tượng được cảnh tượng kia.
Lục Vô Ưu còn giúp nàng ấy bổ sung: “Lúc sông Thanh Lan bị vỡ đê, nhiều nông hộ chưa kịp thu hoạch, đầu năm lại có nạn hạn hán, nơi nghèo khó gặp nạn đói cũng không có gì lạ, hơn nữa…” Hắn dừng một chút, nói: “Nghe nói còn có dịch bệnh truyền nhiễm, đến cổng thành Kinh thành cũng bị giới nghiêm, có quan viên hồi Kinh báo cáo công vụ, người nhà bị nhiễm phong hàn, suýt nữa còn bị chặn lại ngoài cổng.”
Kinh thành vẫn đang ca múa thái bình như thường, không nhìn ra chút dấu hiệu nào của phong ba bên ngoài.
Đối với Hạ Lan Từ, điều này cũng quá bất ngờ, rõ ràng là cảnh thái bình, nàng không khỏi hỏi: “Triều đình không phát lương cứu trợ sao?”
“Phát rồi, nhưng lượng lương thực dự trữ ở địa phương không đủ, vẫn cần thuyên chuyển từ bên ngoài, việc này dính dáng rất nhiều, nhất thời khó mà đến nơi, hơn nữa…” Ngữ khí của Lục Vô Ưu thản nhiên: “Quan viên trên dưới tham ô, có những nơi quan viên địa phương không được lòng cấp trên, nên việc mượn tạm lương thực trở nên vô cùng khó khăn… Dù sao những rắc rối trong đó có thể sẽ vượt quá tưởng tượng của nàng, người chết nhiều mới gây chú ý. Cộng thêm quan lại địa phương không có năng lực và bọn sâu mọt ăn sâu bén rễ cũng có thể vượt quá tưởng tượng của nàng. À, có lẽ bây giờ cha nàng đang chuẩn bị tấu chương…”
Cô nương kia cũng thở dài tức giận: “Thật sự đã có rất nhiều người chết… Hơn nữa lương thực cũng bán rất đắt đỏ, một thạch lúa mì mà tận hai lượng bạc.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “…?? Giá này có hơi quá đáng đấy!”
Nàng mua lương thực ở Kinh thành cũng không quá năm đồng một thạch.
Lục Vô Ưu nói: “Nạn đói năm trước, giá cả quá đáng cỡ nào cũng có.”
“Hơn nữa…” Hạ Lan Từ có chút khó tin: “Không phải, không phải Thánh thượng còn muốn trùng tu… Điện Sùng Quang bị thiêu hủy năm trước… Nói là để mừng thọ cho Lệ Quý Phi sao…” Đây là chuyện nàng nghe được từ Diêu Thiên Tuyết, bởi vì trong cung đã điều động nhân lực từ Cẩm Y Vệ.
Loại trùng tu cung điện thế này thường sẽ rất tốn kém, nhiều khi còn tốn kém hơn cả xây dựng một phủ đệ mới.
Hạ Lan Cẩn sẽ không nói với nàng những chuyện này, cùng lắm thỉnh thoảng Hạ Lan Từ thấy cha mình ngồi ở hành lang thở dài vào ban đêm, đoán được năm nay không mấy thuận lợi.
Lục Vô Ưu bước tới xoa đầu nàng, nói: “Những chuyện này xảy ra rất thường xuyên, muốn thay đổi cũng không phải một sớm một chiều.”
Cô nương kia thấy tình hình không ổn nên chuồn trước: “… Muội đi tắm rửa trước! Tẩu tẩu cho muội mượn quần áo nha!”
Lúc này Hạ Lan Từ mới sực tỉnh, phát hiện tóc nàng đã bị Lục Vô Ưu làm rối tung cả lên, nàng lấy lại bình tĩnh gỡ tay hắn xuống, nói: “Ta đi lấy quần áo cho muội muội chàng.”
Lục Vô Ưu hỏi ngược lại: “Nàng không lo lắng nữa sao?”
Hạ Lan Từ đáp: “Lo lắng, nhưng ta lo lắng hình như cũng không giải quyết được gì…” Nàng cắn môi nói: “À… Lúc nãy chàng nói giống như đã có biện pháp giải quyết vấn đề vậy.”
Lục Vô Ưu nói: “Có thì có, chỉ là khó khăn chẳng khác gì thay đổi triều đại.”
Hạ Lan Từ đáp: “… Vậy chẳng phải là nói cũng như không.”
Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Lỡ như ta thật sự thay đổi được triều Đại Ung thì sao?”
Hạ Lan Từ đột nhiên kinh sợ: “…???”
Lục Vô Ưu lại xoa xoa đầu nàng: “Đương nhiên chỉ nói đùa thôi. Được rồi, đi lấy quần áo đi, ta còn chút việc cần giải quyết.”
***
Hạ Lan Từ dẫn muội muội của Lục Vô Ưu đi tắm rửa thay quần áo, rối rắm đi tìm một chiếc váy mà Lục Vô Ưu đã mua cho nàng — chủ yếu là sợ đối phương ghét bỏ y phục màu trắng của mình, không ngờ cô nương kia sau khi tắm rửa sạch sẽ lại chẳng thèm nhìn mà đã mặc vào luôn, khuôn mặt tươi cười làm hai lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ trên má, nàng ấy nói: “Cảm ơn tẩu tẩu!”
Cười ngọt ngào đến mức trông như không có chút toan tính gì.
Thế nên Hạ Lan Từ cũng bắt đầu không nhịn được hỏi: “… Suốt dọc đường đến đây, muội thật sự không bị thương chứ?”
Cô nương ấy tươi cười gật đầu: “Tẩu tẩu không cần lo lắng, muội rất lợi hại.” Nàng ấy không nhịn được tiến lại gần với vẻ đầy tò mò hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu và ca ca muội đến với nhau thế nào vậy?”
Chuyện này khó mà giải thích.
Hạ Lan Từ ậm ờ đáp: “… Do lệnh của cha mẹ, lời của mai mối mà thành thôi.”
Ai ngờ cô nương ấy lại không tin chút nào, nói: “Tẩu tẩu đừng gạt muội, ca ca muội không thể vì vậy mà cưới vợ đâu, huynh ấy nhất định là rất thích tẩu nên mới cưới tẩu.”
Hạ Lan Từ thoáng cái nghẹn lời.
Cô nương kia vẫn tiếp tục nói: “Lần trước ca ca muội còn nói với mẹ là huynh ấy không muốn thành thân, cảm thấy thành thân rất vô vị, cứ suốt ngày dính lấy nhau, chi bằng dành thời gian đó đọc thêm vài quyển sách…” Nàng ấy cười tít mắt: “Không ngờ huynh ấy lại có người trong lòng nhanh như vậy, còn sốt sắng muốn cưới tẩu, nhất định là rất rất thích tẩu rồi. Đáng tiếc cha mẹ đã xa nhà, một năm rưỡi nữa mới về… Nhưng mà tẩu tẩu thật xinh đẹp, bảo sao ca ca lại thích tẩu như vậy.”
Hạ Lan Từ không nhịn được mà sửa lại: “… Chàng ấy không thích khuôn mặt của ta lắm đâu.”
Cô nương kia nghe vậy thì bừng tỉnh, nói: “Đúng rồi, ca ca muội không phải người nông cạn như vậy, chắc chắn huynh ấy rất thích con người tẩu, chứ không chỉ là dừng lại ở khuôn mặt.”
Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy kinh ngạc trước khả năng suy luận của nàng ấy.
Chung quy cứ cảm thấy đối phương hiểu lầm quá nhiều có thể sẽ gây ra vấn đề, Hạ Lan Từ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tóm lại là đã xảy ra một số việc, ca ca muội bị buộc phải cưới ta, chúng ta… à, chỉ chắp vá với nhau thôi.”
Cô nương kia vô cùng chấn động.
“Là chuyện mà cả ca ca muội cũng không thể giải quyết được sao?”
… Muội thật sự rất tin tưởng chàng ấy.
Nhưng thật sự khó mà giải thích, Hạ Lan Từ đành phải nói: “Có vài chuyện, thực sự chỉ có chàng ấy cưới ta mới giải quyết được.”
Cô nương kia hơi đăm chiêu suy nghĩ một hồi, nói: “Vậy… tẩu tẩu có thích ca ca không?”
Hạ Lan Từ: “…?”
Cô nương kia nhìn thấy vẻ mặt giật mình ngẩn ngơ của nàng thì cũng sững sờ một lúc, nói: “… Không phải tẩu không thích huynh ấy đó chứ? Trời ạ, ca ca muội cũng quá đáng thương mà… Đợi đã, sao tẩu lại không thích huynh ấy?” Dường như nàng ấy thật sự rất muốn biết: “Ca ca muội quang minh lỗi lạc, ôn hòa nhân hậu, chính trực không thiên vị, tẩu tẩu hãy cân nhắc lại đi.”
Hạ Lan Từ: “…???”
Với thái độ của Lục Vô Ưu khi nãy, sao muội lại diễn giải ra được những từ ngữ này?
Nàng không nhịn được nói: “Có phải muội đã hiểu lầm ca ca mình rồi không, chàng ấy rõ ràng là…”
Hạ Lan Từ nghẹn lại lần nữa, nuốt những lời nghe không giống như khen ngợi trở về, nói những lời đó trước mặt muội muội người khác thì không ổn lắm.
Nhưng mà hình như cô nương kia đã cảm nhận được những lời nàng muốn nói, không khỏi thở dài: “… Không phải ca ca muội ép buộc tẩu chứ? Nếu là vậy, mẹ muội trở về nhất định sẽ đánh huynh ấy…”
Hạ Lan Từ nói theo bản năng: “Lục Vô Ưu không phải người như vậy…” Sau một chút do dự, nàng mới nói tiếp: “Muội thật sự đã hiểu lầm, ca ca muội cũng không phải vì thích…”
Nói đến đó thì đã có người gõ cửa phòng.
Giọng Lục Vô Ưu vang lên từ bên ngoài: “… Đến giờ dùng bữa rồi.”
Hắn còn chưa dứt lời, cô nương kia đã xoay người nhanh chóng đứng lên, Hạ Lan Từ còn chưa hoàn hồn thì cơ thể nàng ấy đã xuất hiện ở cửa, vừa xoa bụng vừa nói: “Ca, có món gì ngon không?”
Hạ Lan Từ: “…”
Điểm ấy thì quả thật là người một nhà.
Trên bàn ăn.
Hạ Lan Từ nhìn động tác ăn uống thanh nhã của Lục Vô Ưu, rồi lại nhìn động tác sảng khoái hoàn toàn đối lập của cô nương kia, không khỏi dừng lại nhìn thêm vài lần.
Lục Vô Ưu dùng đũa ăn chung gắp một miếng thịt cho Hạ Lan Từ, nói: “Lúc ta còn đi học thì muội ấy đã theo cha mẹ chạy khắp trời Nam biển Bắc, cho nên không câu nệ tiểu tiết.”
Đây đã là miếng thứ tư rồi.
Hạ Lan Từ nhìn miếng thịt kho tàu trong bát mình, một lời khó nói hết, tuy lúc trước nhà nàng nghèo, nhưng cũng không đến mức không ăn nổi thịt, nhưng mà bây giờ Lục Vô Ưu lại luôn thích gắp thức ăn cho nàng, cứ như nàng chưa từng nếm qua thứ gì ngon vậy.
Nàng suy nghĩ một chút rồi cầm đũa ăn chung lên, gắp miếng thịt cho cô nương kia.
Cô nương kia nuốt thức ăn trong miệng xuống, chớp mắt mê man nói thầm: “Cảm ơn tẩu tẩu, nhưng mà… tẩu không thích ca ca gắp thức ăn cho mình sao? Huynh ấy ở nhà chưa từng gắp thức ăn cho ai cả, đều tự mình ăn xong là thôi.”
Lục Vô Ưu nói: “Lúc ăn cơm thì nói ít thôi.”
Cô nương kia đáp: “À…”
Sau khi ăn xong, Hạ Lan Từ mới nhớ ra: “Vẫn chưa biết Lục cô nương tên là gì…”
Cô nương kia nghiêng đầu nói: “À… Tẩu tẩu, muội không mang họ Lục, muội họ Hoa, tên là Hoa Vị Linh. Tẩu tẩu cứ gọi muội là Vị Linh được rồi.”
Lục Vô Ưu giải thích: “Muội ấy theo họ mẹ.”
Hạ Lan Từ sửng sốt.
Lục Vô Ưu nói: “Nàng đừng hiểu lầm, tình cảm của cha mẹ ta rất tốt, hiện giờ vẫn còn dính nhau cả ngày, cũng không có chuyện tái giá hay lấy thêm vợ, chúng ta là huynh muội ruột, chỉ là mọi thứ diễn ra rất tự nhiên thôi.”
Hoa Vị Linh cũng gật đầu nói: “Bọn họ thậm chí còn không cãi nhau.”
Lục Vô Ưu không nhịn được nói: “Chủ yếu là vì cha ta vốn không biết cãi nhau.” Hắn xoa xoa ấn đường nói: “Hiện giờ trong đầu ta vẫn còn văng vẳng tiếng lải nhải của mẹ, lúc đó ta đã nghĩ, sau này tuyệt đối…”
Hạ Lan Từ thấy giọng hắn đột nhiên im bặt, bèn hỏi: “Tuyệt đối cái gì?”
Lục Vô Ưu nói: “… Không có gì.” Hắn đứng lên nói: “Đi thôi, đi giải quyết rắc rối của muội.”
Hoa Vị Linh lập tức đứng lên theo.
Hạ Lan Từ không biết mình có nên can dự vào không thì Lục Vô Ưu đã nói với nàng: “… Nàng cũng đi cùng đi, nhưng mà, khụ khụ, lát nữa đừng sợ.”
Trong phòng chứa củi.
Hạ Lan Từ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ giống như một người máu thịt be bét trước mặt, thật sự bị dọa sợ một phen.
Lục Vô Ưu thuận thế chặn ngang đỡ eo nàng, sau đó buông tay ra, khẽ nói bên tai nàng: “Là người mà muội ấy cứu về. Muội muội ta từ nhỏ đã thích nhặt chim chóc, mèo chó bị thương về nhà, nhặt người cũng không phải lần đầu, chỉ là ở Kinh thành này có chút phiền phức mà thôi. Dù sao thì vẫn có người nhìn chằm chằm vào phủ chúng ta.”
Hoa Vị Linh lo lắng hỏi: “Còn cứu được không? Muội chỉ cho y ít thuốc và băng bó sơ qua… Dọc đường cũng chỉ gặp được vài đại phu chân đất.”
Lục Vô Ưu nói: “Mạng còn rất lớn, miệng vết thương đã kết vảy, chắc là không chết được, vừa rồi ta đã dùng thuốc trong phủ xử lý cho y một chút, giờ chỉ đợi người tỉnh lại thôi. Chờ khi tỉnh và có thể đi lại thì cho y ít bạc vụn, bảo y nhanh chóng đi đi.”
Ánh sáng trong phòng củi không đủ.
Lúc này Hạ Lan Từ mới đến gần nhìn kỹ, người nằm trên đất tuy rằng toàn thân đầy máu nhưng hơi thở vẫn còn, cũng có thể thấy rõ khuôn mặt.
Hoa Vị Linh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt rồi, muội đã phải vất vả suốt dọc đường.”
Lục Vô Ưu nói: “Người này có lai lịch gì? Ta đã kiểm tra trong ngoài cũng không có vật gì có thể chứng minh thân phận, biết chút võ công cơ bản nhưng không giỏi lắm.”
Hoa Vị Linh nói: “Không biết, muội chỉ tiện tay nhặt… cứu được trên đường.”
Lục Vô Ưu đại khái cũng đã quen rồi.
Hạ Lan Từ không khỏi nhớ đến lúc hắn xử lý Lý Đình cũng điềm tĩnh như vậy, đang nghĩ ngợi thì Hạ Lan Từ đột nhiên cảm thấy cổ chân bị siết chặt.
“Khụ khụ…”
Một giọng nói vô cùng yếu ớt lại trong trẻo lạnh lùng vang lên, chỉ thấy cái hình người vừa rồi còn bất tỉnh nhân sự, giờ phút này đang rất kiên cường lắc đầu nói: “Các người… là ai? Ta là ai…” Y chớp mắt, nói một cách khó nhọc: “Ta chỉ nhớ… có một cô nương như tiên nữ đã cứu ta.”
“Không có chuyện đó.” Lục Vô Ưu cúi xuống, một chân giẫm lên cổ tay y: “Là ta cứu ngươi.”
Hình người kia “hừ” một tiếng, ánh mắt từ từ chuyển về phía Hoa Vị Linh, lông mi dài cụp xuống, dường như có vài phần bối rối: “Hình như… chính là vị cô nương này.”
Lục Vô Ưu nho nhã nói: “Ngươi nhớ lầm rồi, còn nữa, cổ chân ngươi đang nắm.” Hắn lại đạp xuống thêm một chút, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, Lục Vô Ưu nói: “Là của phu nhân ta.”
***
Trên đường trở về, Lục Vô Ưu nói: “Sớm biết vậy đã không gọi nàng theo.”
Hạ Lan Từ lại cảm thấy không sao, nói với hắn: “Ta đâu phải loại người thấy gì cũng sợ, hơn nữa ta còn từng đập đầu của Tào Thế tử, à… cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện gì.”
Lục Vô Ưu hơi sửng sốt, nói: “Ta còn nghĩ nàng rất để tâm chuyện đó, khi đó trông nàng thật sự rất sợ hãi…”
Hạ Lan Từ nói: “Lúc ấy quả thật rất sợ, chủ yếu là chưa kịp hoàn hồn, đó là lần đầu tiên ta lỡ tay làm người khác bị thương… Lại không biết phải làm sao mới được, sau đó…” Nàng cũng không biết có nên nói hay không: “Nhìn thấy chàng đến, hình như không còn sợ vậy nữa.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ thấy hắn im lặng, bèn quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Lục Vô Ưu nói: “… Nàng cố ý phải không?”
Hạ Lan Từ đáp: “Chàng nhạy cảm quá rồi đấy.”
Họ vừa đi đến hành lang, còn chưa quay về phòng thì sắc trời đã tối, ánh đèn mờ mờ vô cùng mông lung, Lục Vô Ưu khẽ dựa sát vào Hạ Lan Từ, nàng theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút, vai chạm vào cột hành lang.
Đôi mắt đào hoa của Lục Vô Ưu cụp xuống, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo Hạ Lan Từ, xoay nàng lại một chút, cúi đầu, môi áp sát vào bên cổ Hạ Lan Từ rồi khẽ nói: “… Nàng nói ai nhạy cảm?”
Hơi thở của Lục Vô Ưu phả vào cổ khiến Hạ Lan Từ rùng mình, không khỏi nâng cằm lên.
Lục Vô Ưu đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, tay kia thì nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng áp lên cột hành lang, môi hắn men theo cổ nàng để lại những dấu ấn mập mờ, vạt áo hơi rời rạc, Lục Vô Ưu khẽ liếm một cái ở hõm vai gần xương quai xanh của nàng.
Hô hấp của Hạ Lan Từ ngay lập tức trở nên dồn dập.
Nàng không nhịn được muốn đẩy hắn ra, nhưng một tay bị hắn giữ chặt, tay kia vừa đưa lên cũng trở nên mềm nhũn, lời nói ra cũng mang theo âm rung: “Chàng… Chàng không báo trước gì cả!”
Lục Vô Ưu khẽ thở dốc: “Báo trước thì đâu có hiệu quả tốt như bây giờ… Không đúng, ta có báo trước thì chẳng phải nàng vẫn bị ta hôn đến… Này không phải…” Hắn nói năng có chút hỗn loạn: “… Là đang học tập sao?”
Vạt áo ngày càng mở rộng, lờ mờ có thể thấy được quang cảnh thường ngày khó gặp.
Hạ Lan Từ cắn môi nói: “Chàng đâu phải đang học hôn…”
Lục Vô Ưu đáp: “… Hôn thế nào không phải là hôn?”
Cuộc đối thoại này bị che lấp giữa những hơi thở dồn dập, gần như không thể nghe thấy.
Đúng lúc này, Lục Vô Ưu dừng lại, hắn có chút buồn phiền nói: “Vừa có người đi qua.”
Hạ Lan Từ còn chưa kịp phản ứng: “Hả…?” Sau đó nàng kinh hãi: “… Hả?”
Sáng sớm hôm sau, Lục Vô Ưu thấy Hoa Vị Linh nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Lục Vô Ưu vờ như không thấy mấy lần, cuối cùng vẫn phải hỏi: “… Muội muốn nói gì?”
Hoa Vị Linh không nhịn được nói: “Ca, huynh thật là quá cầm thú.”