Hạ Lan Từ vốn không quá căng thẳng, nhưng nghe xong lời của hắn mới đột nhiên có chút bất an.
Tối hôm qua bị hắn hôn đến mềm chân, nhưng ở chỗ này, chẳng may bị người khác nhìn thấy… Quyển sách nhỏ đặt trên ngực cũng lập tức bắt đầu nóng lên.
Nhưng mà Lục Vô Ưu nói xong cũng không có hành động gì thêm, chỉ tiếp tục thu dọn vài thứ, hỏi nàng: “Nàng muốn nghỉ ở đây một lát không? Hay chúng ta về luôn?”
Hạ Lan Từ nói: “… Về thôi.”
Lục Vô Ưu lại đi kiểm tra việc học của biểu đệ, sau đó dẫn theo Hạ Lan Từ đến từ biệt cậu mợ rồi lên xe quay về phủ.
Về đến nơi, hắn đi nghỉ bù một giấc.
Hạ Lan Từ bắt đầu sắp xếp đồ cưới mình mang theo. Thanh Diệp nhờ người giúp nàng chuyển đồ, tiện thể đưa chìa khóa kho cho nàng, ân cần nói: “Thiếu phu nhân xem còn thiếu thứ gì thì cứ việc dặn dò, thuộc hạ sẽ cho người đi mua ngay.”
Nàng rất khách khí nói không cần.
Nhưng chung quy có một số việc vẫn cần bàn bạc với Lục Vô Ưu, kết quả là hắn ngủ suốt bữa trưa, đến giờ Thân vẫn chưa dậy.
Thanh Diệp còn giải thích thay hắn: “Có đôi khi Thiếu chủ là như vậy, nếu Thiếu phu nhân gấp, thuộc hạ, à…”
Hạ Lan Từ nói: “Ta không gấp, cứ để hắn ngủ đi.” Nhưng thần sắc nàng vẫn có chút kỳ lạ: “… Ta còn tưởng hắn là người cần cù.”
Thanh Diệp hắng giọng nói: “Phần lớn thời gian Thiếu chủ vẫn rất cần cù, đặc biệt là khi đọc sách, thậm chí là quên ăn quên ngủ, nhưng gần đây cũng không có việc gì, nên ngài ấy… Khụ khụ… Thiếu phu nhân người đừng hiểu lầm!”
Hạ Lan Từ cảm thấy chắc là Lục Vô Ưu không nói với hắn ta, họ thành thân chỉ là kế sách tạm thời — dù sao ở trước mặt nàng cũng không cần bảo vệ hình tượng cho Lục Vô Ưu.
Nhưng mà nghĩ đến đây thì nàng lại kiên nhẫn hơn đôi chút.
Lại một canh giờ trôi qua, bên trong mới có động tĩnh.
Hạ Lan Từ gõ cửa, nghe thấy giọng điệu lơ đãng bên trong truyền ra: “Vào đi.”
Nàng đẩy cửa bước vào, lập tức thấy một nam tử trẻ tuổi đang cởi nửa y phục ngủ, nghiêng người đối diện nàng, vạt áo treo trên khuỷu tay, bờ vai trần trụi, trông thấy toàn bộ lòng ngực, những đường cong đầy sức mạnh kéo dài xuống và biến mất ở bụng thắt lưng…
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Hạ Lan Từ nói một câu “Làm phiền rồi”, đồng thời đóng cửa lại.
Giọng Lục Vô Ưu lúc này mới tỉnh táo hơn đôi chút: “… Ta còn tưởng là Thanh Diệp.”
Hạ Lan Từ đứng ngoài cửa, có phần không được tự nhiên: “Không sao.”
Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Chẳng bao lâu sau, Lục Vô Ưu lại nói: “Ta thay xong quần áo rồi, nàng có việc gì?”
Khi Hạ Lan Từ bước vào, Lục Vô Ưu đang thắt đai áo, tóc dài xõa tung, có chút lộn xộn, trên trán có một lọn tóc rối vẫn còn dựng lên không chịu theo nếp, hắn rũ mắt xuống, cả người trông vô cùng lười biếng.
Hạ Lan Từ nghĩ một chút, nói: “Cần ta giúp không?”
Lục Vô Ưu ngước mắt nhìn nàng: “… Nàng biết làm sao?”
Hạ Lan Từ tiến lại gần, cầm lấy chiếc lược hình bán nguyệt bên cạnh, kiễng chân, nâng tay chải tóc giúp hắn, ấn lọn tóc vểnh kia xuống, lại cầm lấy phát quan và trâm cài, hết sức thành thạo búi tóc giúp hắn.
Ánh mắt Lục Vô Ưu rời khỏi chiếc cổ trắng ngần của Hạ Lan Từ, cũng có vài phần không được tự nhiên nói: “Ta còn tưởng ngay cả túi thơm nàng cũng…”
“Học được ở Thanh Châu.”
Việc này không tiện nói kỹ, Hạ Lan Từ học cách búi tóc và mặc y phục nam tử, thậm chí còn học cả động tác và dáng vẻ, chủ yếu là chuẩn bị chu đáo thôi, sau này nếu gặp hoạn nạn phải trốn chạy, có thể nữ cải nam trang sẽ tiện hơn — nàng thực sự học được một số thứ vô dụng.
Chờ khi bước ra từ phòng ngủ, nàng mới bắt đầu bàn bạc với hắn.
Lục Vô Ưu im lặng nghe nàng nói xong mới hỏi: “Nàng đã vào kho xem chưa?”
Hạ Lan Từ lắc đầu.
Lục Vô Ưu dẫn nàng vào, đồ đạc chất bên trong nhiều vô số, từ những vật trang trí bằng vàng bạc, ngọc ngà, dược liệu và gỗ quý, kể cả những tấm vải gấm mà Thánh thượng ban thưởng lần trước, còn có một ít rương lớn nhỏ, Hạ Lan Từ còn chưa hiểu ý hắn thì đã thấy Lục Vô Ưu kéo ra một chiếc rương lớn từ bên dưới, mới vừa mở ra, bên trong chứa đầy những thỏi bạc quý giá sáng loáng, trong kho mờ tối vẫn đủ khiến người ta hoa mắt.
—Tác phong này thật sự rất giống sơn tặc!
Hạ Lan Từ kinh hồn bạt vía một lúc.
Giọng điệu Lục Vô Ưu bình thường nói: “Lấy một ít ra, cần gì thì nàng cứ dùng tùy ý, không đủ thì nói với ta.” Hắn lại nghĩ thêm một chút, nói tiếp: “Không cần việc gì cũng bàn bạc với ta, nàng tự quyết định là được.”
Lúc này Hạ Lan Từ thật sự có chút khiếp sợ.
Nàng rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc nhà chàng là ổ sơn tặc lớn cỡ nào, chúng ta thật sự an toàn sao?
Sau này có bị tịch biên gia sản không?
Lục Vô Ưu thấy sắc mặt nàng thì không nhịn được nhướng mày, cười nói: “Dù sao hiện giờ nàng với ta cũng như châu chấu trên cùng một cây, đưa đầu một đao mà thụt đầu cũng một đao, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt…”
Hạ Lan Từ hạ giọng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Vô Ưu, chàng nói thật với ta, nhà chàng có phải là sơn tặc không?”
“…?”
Giọng Lục Vô Ưu hơi thay đổi, nhìn chằm chằm nàng một lúc, dường như cảm thấy hoang đường: “Không phải ta đã nói với nàng rồi sao?”
Hạ Lan Từ vẫn không hiểu: “Nhưng bang phái giang hồ không thể… nhiều như vậy…”
Lục Vô Ưu nói: “Bang phái giang hồ không làm ăn sao? Tấp nập nhộn nhịp, qua lại đều là vì lợi ích. Hạ Lan đại nhân là một vị quan tốt, nhưng có một số việc ông không nhìn thấu. Trên đời này, quân tử ít mà tiểu nhân nhiều, tiền tài là lợi, thanh danh cũng là lợi, vì mình là lợi, mà vì dân cũng là lợi, dục…”
Hạ Lan Từ ngắt lời hắn: “Đừng lôi thôi.”
Nàng cũng không phải chưa từng đọc sách.
Lục Vô Ưu vừa mới chuẩn bị luyên thuyên lừa gạt tiếp đã bị nàng ngắt lời, đành phải ho một tiếng rồi nói: “Phú và quý ai cũng muốn, dùng đạo đức mà đạt được, quân tử cũng nhân từ… Tóm lại nàng đừng suy nghĩ lung tung. Tuổi còn nhỏ mà suốt ngày chỉ biết lo lắng vớ vẩn.”
Nói đến đây hắn giơ tay lên, vô cùng tự nhiên xoa đầu nàng như đối với tiểu biểu muội bình thường.
Nhưng tay vừa giơ đến nửa đường mới cảm thấy có chút không ổn, đành cứng rắn thu lại.
Lục Vô Ưu đặt tay lên môi, lại ho khan một tiếng nói: “Đi, đi ăn cơm thôi.”
Đầu bếp mới đến rõ ràng khiến Lục Vô Ưu hài lòng hơn nhiều so với người trước.
Của hồi môn của Hạ Lan Từ không nhiều lắm, một ngày đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn y phục Lục Vô Ưu đưa tới còn chất đống ở một góc, Lục Vô Ưu nhìn thoáng qua cũng thấy, không khỏi nói: “Hạ Lan tiểu thư, tuy ta không có ý mạo phạm thói quen ăn mặc của nàng, nhưng vừa mới thành thân mà ngày nào nàng cũng mặc như đang chịu tang, giống như vừa mất chồng, vậy không tốt đâu?”
Đến cả Lục Vô Ưu mấy ngày nay cũng thay y phục màu xanh nhạt hoặc xanh lá tre.
Hạ Lan Từ thật thà nói: “Nhưng phần lớn y phục của ta đều là màu này…”
Lục Vô Ưu nói: “Cho nên ta mới mua cho nàng, vì sợ nàng không thích, ta còn bảo bọn họ chọn mỗi màu một cái, nghĩ chắc chắn sẽ có màu nàng thích, lại dựa theo màu đó mua thêm.”
Hạ Lan Từ không ngờ hắn có ý này, ngây ra một lúc rồi nói: “Đa tạ ý tốt của chàng, nhưng ta mặc như vậy đã quen rồi.”
Lục Vô Ưu dựa theo suy nghĩ của nàng suy đoán một chút: “… Là vì y phục màu trắng rẻ hơn sao?”
Vải trắng không cần nhuộm màu, tự nhiên giá cả sẽ rẻ hơn các loại vải khác.
Hạ Lan Từ muốn nói lại thôi.
Sương Chi không nhịn được nói: “Còn vì tiểu thư cảm thấy y phục màu khác giặt nhiều lần sẽ phai màu, trở nên loang lổ, chi bằng trực tiếp mua đồ trắng luôn cho tiện.”
Lục Vô Ưu: “…”
Đó là thế giới mà hắn không thể hiểu được.
Lục Vô Ưu ngồi trên ghế, chống cằm, liếc nhìn thiếu nữ xinh đẹp có phần bối rối bên kia, nói: “Ta đã mua rồi, hay là nàng thử xem sao? Nếu không cứ để đó bị mối mọt gặm nhấm, hoặc lâu ngày vải vóc bị ố vàng cũng rất lãng phí.”
Hạ Lan Từ hiểu ra đại khái là Lục Vô Ưu muốn nhìn nàng mặc y phục khác, bèn không từ chối nữa, mở mấy chiếc rương kia ra, hỏi hắn: “Chàng muốn ta mặc bộ nào?”
Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng tỏ ra hứng thú, hỏi nàng: “Nàng thích bộ nào?”
Hạ Lan Từ nhìn thoáng qua, nói: “Ta thấy bộ nào cũng được.”
Quả thật tất cả đều rất đẹp.
Lục Vô Ưu nói: “Vậy thì bộ màu vàng nhạt kia đi?”
Nàng cầm y phục vào phòng thay đồ, không lâu sau đã trở ra. Chiếc váy thêu hoa văn mưa nhẹ màu vàng nhạt có đường eo hơi cao, càng làm nổi bật đôi chân dài, vòng eo thon gọn chỉ vừa đủ nắm bằng một tay, nhưng những đường cong đầy đặn lại cực kỳ quyến rũ, màu sắc váy khiến cả người nàng trông tươi tắn hơn, còn lộ ra vài phần linh động.
Hạ Lan Từ xoay một vòng cho Lục Vô Ưu xem, hỏi hắn cảm thấy thế nào.
Lục Vô Ưu chống tay, hai tay đan vào nhau trước môi, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Lan Từ tưởng hắn không hài lòng, đành phải thay sang một chiếc váy màu xanh hồ. Chiếc váy làm từ vải lụa mỏng nhẹ vô cùng, tà váy xếp tầng mềm mại như những làn khói nhẹ nhàng, phủ lên mắt cá chân nàng như một lớp vải mỏng. Hạ Lan Từ vốn dĩ có khí chất thoát tục, khó hòa nhập trần thế, nên mặc như vậy lập tức trông như sắp bay lên chín tầng mây, dáng vẻ tiên khí lan tỏa khắp nơi.
Lục Vô Ưu rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Ừ…”
Hạ Lan Từ không ngờ hắn còn chưa hài lòng, nàng dứt khoát tìm chiếc váy màu đỏ thiết kế đuôi phượng trong số những bộ kia, lần trước hắn khen giá y, hẳn là thích màu này, nàng thay xong còn đặc biệt tìm trâm cài cùng màu để phối.
Kết quả Lục Vô Ưu vẫn không có ý kiến gì.
Hạ Lan Từ không khỏi bất lực nói: “… Chàng muốn nhìn ta thử hết từng cái một sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Có phải hơi vất vả không?”
Hạ Lan Từ nói: “Hay là Lục đại nhân đến thay đi?”
Hiện giờ nàng cảm thấy không phải Lục Vô Ưu muốn nhìn nàng mặc y phục màu khác, chỉ đơn giản là muốn giày vò nàng… Hạ Lan Từ không khỏi bắt đầu nhớ lại xem hôm nay mình đã đắc tội gì với hắn, nhưng hôm nay rõ ràng nàng rất hợp tác.
Lục Vô Ưu đứng dậy nói: “Đều rất đẹp, nàng cứ tùy ý mặc đi.”
Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài.
Hạ Lan Từ không hiểu gì, thu dọn lại váy áo vào chỗ cũ.
Tối đến trước khi ngủ, Hạ Lan Từ thuận tiện gội đầu nên mất chút thời gian, nàng vắt khô tóc bước ra thì thấy Lục Vô Ưu tựa vào giường, đang cầm thứ gì đó đọc.
Ban đầu nàng không để ý, ngồi trước bàn trang điểm, dùng khăn vải bố vắt tóc đến gần khô, mới hơi do dự không biết có nên lên giường không.
Chuyển tầm mắt qua, Hạ Lan Từ mới đột nhiên phát hiện thứ mà Lục Vô Ưu đang xem có chút quen mắt.
Nàng vội vàng chạy qua giật lấy, sau đó nhanh chóng trốn ra ngoài như chạy trối chết, quyển sách nhỏ trên tay bị nàng ném lên bàn, trong nháy mắt hai má nàng bỗng đỏ bừng.
— Quyển sách nhỏ đó là do mợ của Lục Vô Ưu tặng nàng, sau đó nàng tiện tay giấu dưới gối, nhất thời quên mất giường này không chỉ có mình nàng ngủ.
Một lát sau giọng của Lục Vô Ưu mới truyền tới: “Ta vô tình nhìn thấy… Nàng không cần quá để ý.”
… Làm sao mà không để ý được?!
Hạ Lan Từ lại vắt tóc lần nữa, quyết định đêm nay cứ ngủ ở ngoài, tiện thể giấu cuốn sách nhỏ vào góc sâu nhất trong rương quần áo.
Dường như Lục Vô Ưu còn muốn an ủi nàng: “Biết ta muốn thành thân, đồng liêu cũng đã nhét cho ta, trên giá sách cũng có… Nhưng sau đó hình như họ lo lắng chuyện ta có thể sống đến ngày cưới hay không hơn.”
Hạ Lan Từ quay đầu nhìn giá sách nhỏ đặt ở phòng ngoài, vừa rồi nàng còn định rút một quyển xuống đọc trước khi ngủ.
Cuối cùng nàng mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Lục Vô Ưu: “Nếu nàng không muốn, không ai có thể ép buộc nàng… Vốn dĩ chúng ta cũng chỉ tạm thời thành thân, không nói nhất định phải làm chuyện kia, nên…” Ngữ điệu của hắn bình thường: “Nàng không cần sợ.”
Hạ Lan Từ mấp máy môi, nhưng phát hiện nhất thời không biết nên trả lời hắn thế nào.
Vốn nếu đã gả cho hắn rồi, cũng không phải thành thân giả, đương nhiên sẽ cam chịu phát sinh những chuyện này, hơn nữa trước đó đã từng xảy ra rồi, nàng coi như đó là nghĩa vụ, cũng không thấy có vấn đề gì, Lục Vô Ưu không cần quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Nhưng Lục Vô Ưu đã nói như vậy.
“Ta không sợ, ta…” Hạ Lan Từ nghẹn lời một lúc.
Thực ra nàng cũng hơi sợ, nếu không thì đêm tân hôn cũng không do dự nửa ngày mới lên giường, lần trước là trúng thuốc, ý thức không rõ ràng, tỉnh dậy đã là chuyện sau đó, nhưng vẫn nhớ được cảm giác bất lực lúc ấy.
Nói cho cùng thì trước đây nàng và Lục Vô Ưu đều không ưa nhau, chuyện này vốn dĩ đã lúng túng.
Lần trước lúng túng, không có nghĩa là sau khi thành thân sẽ không như vậy.
Nhưng nàng vẫn do dự một lúc rồi nói: “Như vậy có phải rất không công bằng với chàng không? Chàng muốn…”
Lục Vô Ưu ngắt lời nàng: “… Hạ Lan tiểu thư, nàng có muốn ngủ không?”
Hạ Lan Từ nói: “… Ồ.”
Lục Vô Ưu nói: “Đừng ngủ bên ngoài, bị người khác nhìn thấy không hay.”
Hạ Lan Từ không khỏi nói: “… Vậy Lục đại nhân, đêm nay chàng vẫn ngủ dưới đất sao?”
Lục Vô Ưu: “…”
Không cần nghe câu trả lời cũng cảm nhận được sự đấu tranh và giãy giụa của Lục Vô Ưu, Hạ Lan Từ dứt khoát quay trở lại phòng trong, mang chăn đệm mà Lục Vô Ưu dùng hôm qua ra, nói: “Hay là chúng ta mỗi người ngủ một bên, như vậy sẽ không vướng víu.”
Lục Vô Ưu suy nghĩ một chút, nói: “… Được.”
Mỗi người quấn một chiếc chăn ngủ, nhắm mắt lại vẫn có thể giả vờ như mình đang ngủ một mình.
Đêm qua vốn dĩ Hạ Lan Từ đã ngủ không ngon, tối nay lại mệt rã rời, quấn chặt chăn nhắm mắt lại, rất nhanh mà ngủ mê man vì mệt mỏi.
Nhưng vì buổi chiều Lục Vô Ưu đã ngủ bù, nên bây giờ hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào, thiếu nữ bên cạnh hô hấp rất nhẹ nhàng— Nàng thực sự không hề khẩn trương!
Cũng phải, đọc sách nhỏ là hắn, không phải nàng, có lẽ nàng chưa từng mở quyển sách đó ra.
Lục Vô Ưu mở to mắt nằm một lúc rồi ngồi dậy, Hạ Lan Từ thấy vậy mới mơ màng quay đầu lại nói: “… Không phải chàng lại muốn xuống dưới đất ngủ chứ?” Nàng còn tốt bụng nói: “Lúc nãy ta để chăn đệm trên ghế kia rồi.”
… Hôm qua nàng không phải còn khó tin mà khuyên nhủ hắn sao, sao hôm nay lại có bộ dạng dễ chấp nhận vậy??
Trong đêm đen tĩnh mịch, Lục Vô Ưu cảm nhận được một sự bực bội khó hiểu.
“… Hạ Lan tiểu thư, hôm qua nàng nói ta có thể hôn nàng, hôm nay còn có thể không?”
Hạ Lan Từ vì buồn ngủ mà thật sự không phản ứng kịp Lục Vô Ưu đang nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy không có gì là không thể, nên gật đầu nói: “Chàng hôn nhanh đi, ta muốn ngủ.”
Lời còn chưa dứt, Lục Vô Ưu đã phủ lên người nàng.
Cuối cùng, hắn thành công khiến Hạ Lan Từ không được ngủ ngon giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Lan Từ chỉ nhớ mình bị Lục Vô Ưu đè trên giường, hôn đến mềm nhũn cả người, áo ngủ cũng bung ra, trong miệng toàn là những tiếng rên rỉ đứt quãng vô lực.
Nàng có chút bực bội đánh răng súc miệng trong phòng tắm.
Lục Vô Ưu còn đánh răng lâu hơn nàng.
Hạ Lan Từ không khỏi quay đầu nhìn hắn, Lục Vô Ưu nói: “Ăn nhiều đường quá, chú ý một chút.”
Hạ Lan Từ: “…” Được rồi.
Ăn sáng xong, Lục Vô Ưu nói: “Người của Hàn Lâm Viện lâm thời đến báo tin, nếu thân thể ta khỏe lại, vài ngày nữa có thể phải quay về. Hôm nay không có việc gì, nàng có muốn ra ngoài đi đạp thanh không?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Đạp thanh thế nào?”
Nhà nàng không có thói quen này.
Lục Vô Ưu nói: “Ra ngoại thành tùy ý ngắm phong cảnh, lễ tế trời lần trước ta thấy hai mắt nàng sáng rực…”
Bị hắn mô tả thái quá như vậy, Hạ Lan Từ vội vàng nói: “Ta không có!”
Lục Vô Ưu cười nói: “Nhưng gặp chuyện của Tào Thế tử, chắc nàng cũng không có tâm tư đi dạo. Ta đã cho người chuẩn bị xe, nếu nàng muốn đi thì thay áo rồi chuẩn bị một chút, chúng ta cùng ra ngoài.”
Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh thay quần áo.
Hạ Lan Từ thực sự rất muốn ra ngoài, nàng thay chiếc váy màu xanh hồ hôm qua, rồi tìm một chiếc mũ có màn che, vừa định đội lên đã nghe thấy Lục Vô Ưu nói: “Nếu nàng không muốn đội thì không cần đội.”
“Nhưng…” Khuôn mặt nàng thật sự rất dễ gây rắc rối.
Lục Vô Ưu nói: “Nàng đã xuất giá rồi.”
Gả chồng rồi, người không cho thê tử xuất đầu lộ diện ở đâu cũng có.
Nhưng Hạ Lan Từ vẫn chậm rãi thả mũ trùm xuống.
— Nếu có thể thì thật ra nàng cũng không muốn đội.
Lục Vô Ưu nhìn nàng với biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy rồi nói: “Nàng đội thứ này đi chơi, đến lúc đó làm sao ngắm cảnh?”
Lúc này là ban ngày, thời tiết đã dần trở nên nóng bức, bánh xe lọc cọc lăn ra khỏi thành. Hạ Lan Từ cẩn thận vén rèm lên nhìn, hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu?”
Lục Vô Ưu nói: “Trước đây nghe đồng liêu ở Hàn Lâm Viện nói ngoài thành có một hồ sen, vào mùa này chính là lúc ‘Lá sen xanh nối trời vô tận, sen dưới ánh dương đỏ khác thường’. Nếu may mắn còn có thể thưởng thức hạt sen. Nhưng hạt sen tính hàn, nàng đừng ăn nhiều.”
Khi xe ngựa dừng lại đã có thể nhìn thấy ánh nắng chói chang, khách du ngoạn tới lui như dệt.
Thanh Diệp ân cần đưa một chiếc ô giấy qua.
Lục Vô Ưu trực tiếp đưa cho Hạ Lan Từ.
Nàng giương ô lên, phát hiện tán ô không che được cho Lục Vô Ưu, cho nên cố gắng nâng cao tay hơn nữa.
Lục Vô Ưu: “…?”
Hạ Lan Từ nói: “Chàng đừng nhìn ta, tay ta chỉ dài như vậy thôi.”
Lần này đến lượt Lục Vô Ưu không nói nên lời: “Sao nàng không che cho mình thôi?” Hắn bổ sung: “Ta phơi nắng cũng không đen.”
Hạ Lan Từ nói: “… Thật ra ta cũng không bị đen.”
“Thôi vậy.” Lục Vô Ưu cầm ô che trên đầu hai người: “Đừng kì kèo nữa.”
Người ngoài không nghe được cuộc đối thoại làm người ta không biết nói gì của họ, chỉ thấy một chàng thiếu niên tuấn tú mặc y phục xanh nhạt, hắn cầm chiếc ô xanh thẫm vẽ cảnh mưa bụi, người đi cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên, nàng mặc chiếc váy xanh hồ đẹp đến nỗi khiến ánh mặt trời chói chang cũng mờ nhạt.
Nhìn từ xa cũng đủ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, dường như tâm hồn cũng được gột rửa.
Chỉ cảm thấy sao trên đời này lại có cảnh đẹp tuyệt mỹ như vậy.
Đi dọc theo con đường hoa dài có thể nhìn thấy hai hồ nước lớn, chúng như được phủ kín bởi những lá sen vô tận, những đóa sen thanh cao duyên dáng nở rộ đan vào nhau, giữa hồ nước có cầu đá, lối đi bộ và vài tòa đình nhỏ.
Hạ Lan Từ đã lâu không thấy phong cảnh, thật sự nhìn đến có chút ngẩn ngơ.
Họ không biết suốt dọc đường mình ngắm cảnh, người khác lại xem họ như phong cảnh mà ngắm nhìn, thỉnh thoảng có người dừng chân, ngay cả họa sĩ bày tranh bán bên cạnh cũng không cưỡng lại được, cầm bút phác thảo vài nét.
Lục Vô Ưu cầm ô, cùng nàng đi hết con đường gỗ dài, cố ý muốn trêu chọc vài câu, nhưng nhớ đến cái gì, cuối cùng lại không nói ra.
Cuối hồ là nơi để khách du ngoạn nghỉ ngơi, có bán điểm tâm và canh đậu đỏ, còn có diễn trò và bày bán những món đồ nhỏ như túi thơm, khăn tay cùng nhiều thứ khác, tóm lại vô cùng náo nhiệt.
Hạ Lan Từ giống như mấy trăm năm chưa ra khỏi cửa nhà chồng, cái gì cũng thấy mới lạ.
Chỉ là nàng thực sự sinh ra đã rất chói mắt, đi đến trước sạp hàng nào, chỉ nhìn thôi cũng đều có người không nhịn được nói: “Tiểu thư, nếu người thích thì ta tặng người hai cái, không lấy tiền.”
Lục Vô Ưu lại không thể để nàng lấy không, bèn đi theo sau trả tiền.
Lần này ngay cả người bán hàng rong cũng mặt mày hớn hở: “Công tử và tiểu thư quả là một đôi bích nhân mà.”
Hạ Lan Từ nhận hai món đồ, còn có chút ngại ngùng nói: “Thôi đi, không lấy nữa.”
Lục Vô Ưu im lặng một lúc, nói: “Chiếc váy này của nàng cũng tầm bảy tám lượng, đủ để mua tất cả hàng ở đây vài lần, còn dư nữa kìa.”
Hạ Lan Từ nghiêng đầu khiếp sợ nhìn hắn.
Lục Vô Ưu đành hạ giọng, nói với giọng chỉ đủ để nàng nghe: “Nàng muốn thì cứ lấy, Hạ Lan tiểu thư, ta mua được, nhưng không muốn mất mặt, cảm ơn.”
Hạ Lan Từ nhìn đống điểm tâm nói: “Sẽ lãng phí.”
Lục Vô Ưu nói: “Mang về chia cho những người trong phủ không phải được rồi sao.”
Sương Chi đi theo phía sau cũng nói: “Cô gia nói đúng!”
Hạ Lan Từ không khỏi quay đầu nhìn nàng ấy.
Em đứng về phía nào vậy?
Chờ khi Hạ Lan Từ cuối cùng đã đi dạo đến mệt mỏi, hai người tìm một đình nghỉ mát nghỉ ngơi, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy một giọng nam có chút quen thuộc.
“… Là ta suy nghĩ không chu toàn, tài nghệ không tinh khiến Ngụy tiểu thư không vui, tại hạ xin tạ lỗi tại đây, nhưng, nhưng…”
Một giọng nữ khác có chút chói tai đáp lại: “Bảo huynh quăng cái vòng cũng không trúng, huynh có tác dụng gì! Tức chết ta mà! Ta thực sự không nên nghe lời cha ra ngoài cùng huynh…”
Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tuấn tú đầy vẻ bất lực của Lâm Chương, bên cạnh y là một thiếu nữ xinh đẹp quần áo hoa lệ.
Lục Vô Ưu cũng dừng bước lại, nói: “Thì ra là Thiếu Ngạn và… Ngụy Nhị tiểu thư.”
Thiếu nữ kia nhìn thấy Lục Vô Ưu thì mắt lập tức sáng lên.
Hạ Lan Từ đột nhiên nhớ ra… Ngụy Nhị tiểu thư, không phải là người muốn dùng bao tải bắt Lục Vô Ưu, kết quả lại bắt nhầm người, Nhị tiểu thư của Khang Ninh Hầu phủ sao?