Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 30




Tuy rằng cậu của Lục Vô Ưu đang nhậm chức tại Công Bộ, nhưng vì xuất thân là Cử nhân nên chỉ có thể là một Phó sứ dưới quyền.

Ở Đại Ung, quan viên được bổ nhiệm rất coi trọng xuất thân khoa cử. Đây cũng là lý do khiến Hàn Lâm Viện được coi là thanh quý, mặc dù chức vụ cao nhất trong Hàn Lân Viện không vượt quá chính Ngũ phẩm, nhưng khi đối diện với các quan viên không xuất thân từ Hàn Lâm, những ai dưới Tam phẩm gần như không cần hành lễ. Hơn nữa, ngoại trừ Thiên tử cận thần, Hàn Lâm còn là con đường thăng tiến gần như độc nhất.

Còn Trạng nguyên trong số Trạng nguyên như Lục Vô Ưu thì càng không cần phải nói.

Lục Vô Ưu dẫn Hạ Lan Từ đi vào trong, người hầu trong phủ đều cung kính, tuy rằng trong mắt người nào người nấy đều không giấu được sự hào hứng, đặc biệt khi tận mắt nhìn thấy Hạ Lan Từ, nhưng không ai dám biểu lộ vẻ thất lễ ấy rõ ràng.

… Gia phong của Chu phủ thực sự rất tốt.

Hạ Lan Từ đang suy nghĩ thì đã nhìn thấy được cậu và mợ của Lục Vô Ưu trong đại sảnh. Trước khi đến đây, nàng đã hỏi qua, Lục Vô Ưu nói rằng ông bác của hắn chính là huynh trưởng của ông ngoại, dưới gối có hai người con một nam một nữ, con gái đã xuất giá, còn con trai chính là cậu của hắn, cả gia đình đều rất hòa thuận.

Bây giờ nhìn thấy thực sự đúng như hắn đã nói.

Chu Diễn Thần, người cậu của Lục Vô Ưu có vẻ ngoài thư sinh anh tuấn, còn người mợ Dư thị trông rất dịu dàng, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ gia đình có thi thư lễ nghi. Lục Vô Ưu ở trước mặt họ tỏ ra vô cùng nhã nhặn, lễ độ chu toàn.

Hạ Lan Từ cũng bắt chước theo.

Dư phu nhân còn tặng nàng một đôi vòng ngọc làm lễ gặp mặt, ân cần hỏi thăm vài câu, dịu dàng cười nói: “Trước đây có rất nhiều nhà đến hỏi thăm về Tễ An, nhưng nó nhờ ta từ chối hết thảy. Người làm trưởng bối như ta cứ thầm lo lắng chuyện hôn sự của nó, sợ ánh mắt nó đặt cao quá sẽ lỡ dở chuyện lớn cả đời, nào ngờ trong lòng nó đã sớm có người thương rồi.”

Lục Vô Ưu bày ra vẻ mặt hối lỗi nói: “Trái tim con đã có nơi thuộc về, chỉ là trước đây chưa được phép nên không tiện nói ra. Nay may mắn được nhạc phụ coi trọng nên cưới được ái thê, vui mừng không thể nói hết. Do vậy, con đã vượt quá phận tự tiện cầu hôn trước, còn tự ý lo liệu tổ chức hôn lễ. Mong cậu mợ thứ lỗi cho.”

Hạ Lan Từ dù trước đó cũng từng nói bừa với cha nàng một lần, nhưng khi tận tai nghe thấy Lục Vô Ưu nghiêm túc nói những lời hoa mỹ này, nàng vẫn cảm thấy có cảm giác kỳ lạ.

“Biết là con sợ đêm dài lắm mộng…” Dư phu nhân lại mỉm cười nói: “Thực ra trước đó ta cũng tò mò, không biết là cô nương thế nào mà có thể khiến con nhớ thương đến vậy, lại còn gấp gáp muốn cưới về nhà. Bây giờ nhìn thấy mới hiểu rõ, Hạ Lan tiểu thư quả thực là một mỹ nhân hiếm có. Hai con mới vừa thành thân tối qua, thật ra không cần vội vã đến đây như vậy.”

Hạ Lan Từ ngồi bên dưới mỉm cười, cố gắng thể hiện dáng vẻ thẹn thùng của cô vợ nhỏ mới về nhà chồng

Trên mặt Lục Vô Ưu cũng đỏ ửng rất đúng lúc, ánh mắt ấm áp nhìn về phía nàng.

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng cúi đầu, vội vàng tránh khỏi ánh mắt của hắn, cái nhìn của hắn khiến cả người nàng nổi hết da gà.

Lục Vô Ưu còn giải thích thay nàng: “Nàng ấy tính tình e thẹn, không giỏi nói chuyện, đêm qua lại… Mong cậu mợ lượng thứ.”

Chu đại nhân và Dư phu nhân nhìn nhau, dường như nhớ lại thời điểm mới kết hôn của mình, hai người đều lộ ra nụ cười tâm đầu ý hợp và rất mãn nguyện. Họ lại nói thêm vài câu thăm hỏi, sau đó để hắn đi gặp riêng ông bác.

Hạ Lan Từ bị bỏ lại một mình, nàng có hơi ngượng ngùng.

Lục Vô Ưu có lẽ nhận ra được, trước khi đi còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, tiếp tục dùng ánh mắt thâm tình và giọng điệu dịu dàng nói: “Nàng ở đây chờ ta một lát, ta sẽ sớm trở lại, ừm đừng sợ.”

Hạ Lan Từ vô cùng hoài niệm con người Lục Vô Ưu lúc bình thường kia, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: “… Vâng.”

Chu đại nhân và Dư phu nhân lại nhìn nhau mỉm cười.

Bầu không khí tràn ngập niềm hân hoan, dường như chỉ có Hạ Lan Từ là người bị tổn thương trong thế giới này.

Hạ Lan Từ là cháu dâu, Chu đại nhân không tiện ở lại lâu, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Dư phu nhân ở đó, bà ấy nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: “Đêm qua chúng ta có phái bà vú qua xem, nghe nói hơn nửa đêm mà Tễ An còn dẫn con ra ngoài đi ăn tối, tính tình nó có hơi kén chọn, con hãy khoan dung cho nó nhiều hơn.”

Hạ Lan Từ gật đầu.

Điều này nàng không để tâm lắm, dù sao nàng là khách nên cũng tuỳ ý chủ nhà, hơn nữa đồ ăn ở đó quả thực rất ngon.

Dư phu nhân lại nói: “Có vài lời vốn là nên để mẫu thân của Tễ An nói với con mới phải, nhưng hiện tại bà ấy không có ở đây, cũng chỉ có thể nhờ người mợ này nói đôi lời với con…” Nói xong, bà ấy ghé sát vào tai Hạ Lan Từ, khẽ thì thầm vài câu.

Hạ Lan Từ lập tức đỏ bừng cả mặt.

Dư phu nhân dường như vẫn chưa yên tâm, còn lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng, có lẽ vì biết nàng đã mất mẹ từ khi còn nhỏ, ngay cả chuyện tế nhị này bà ấy cũng cẩn thận dặn dò: “… Tễ An còn trẻ, lại mới vừa nếm được mật ngọt, con không thể tùy tiện chiều theo ý nó… Có một vài tư thế dễ dàng ít dùng sức, dễ chịu, hoặc dễ thụ thai, ta đều đã đánh dấu trong cuốn sổ này, con đem về nhà xem riêng là được.”

Lúc này Hạ Lan Từ đã đoán được cuốn sổ nhỏ đó là gì rồi.

Nàng chỉ cảm thấy cuốn số dưới tay mình như củ khoai lang nóng bỏng tay.

Đợi đến khi nàng gặp lại Lục Vô Ưu, hắn đang rất nhàn nhã đi ra, nhìn thấy sắc mặt nàng liền thoáng kinh ngạc, vô thức hỏi: “… Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?”

Hạ Lan Từ cũng không muốn thế, vừa rồi nàng còn bị mợ hắn trêu chọc bằng những lời thiện ý, dáng vẻ như người từng trải bảo nàng không cần phải xấu hổ.

Mặc dù tối hôm qua bọn họ… cũng chỉ hôn nhau có một cái…

Hạ Lan Từ cố gắng giữ bình tĩnh: “… Không có gì.”

Lục Vô Ưu có hơi mất tự nhiên quay mặt đi: “Một lát nữa chúng ta phải vào nội viện gặp biểu đệ và biểu muội – con của cậu mợ ta.” Nói rồi hắn lấy hai túi gấm từ trong tay áo ra đưa cho Hạ Lan Từ: “Quà gặp mặt, nàng đưa thẳng cho hai đứa nó là được.”

Thực ra nàng cũng chuẩn bị rồi, nhưng có lẽ không bằng được của Lục Vô Ưu.

Hạ Lan Từ lặng lẽ nhận lấy, nói: “Lát nữa chàng có thể … đừng nói những lời buồn nôn như vậy nữa được không?”

Lục Vô Ưu thẳng thừng từ chối: “Chắc là không được rồi. Chúng ta không thể hiện tình cảm, làm sao khiến người khác từ bỏ ý định được? Nàng cứ như trước… giống như lần đối phó với Công chúa ấy, nếu không được, thì cứ coi ta là…”

Hắn ngập ngừng một lúc: “Nàng chắc không có người trong lòng chứ?”

Hạ Lan Từ gật đầu.

Lục Vô Ưu nói: “Vậy thì coi ta như cha nàng cũng được.”

Hạ Lan Từ: “…???”

Lục Vô Ưu nói: “Hãy tỏ ra phụ thuộc vào ta, lưu luyến bịn rịn như một con chim nhỏ nép vào bên cạnh ta, kiểu như không thể sống mà thiếu ta được ấy.”

Hạ Lan Từ buộc phải chỉnh lại: “Ta đối với cha ta cũng không như thế.”

Còn thường hay cãi lại ông ấy nữa.

Lục Vô Ưu hạ thấp giọng: “Hoặc là… giống như đêm đó lúc nàng kéo ta lại.”

Đêm đó nàng đã kéo hắn lại sao?

Hạ Lan Từ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Trong lòng nàng bắt đầu lẩm nhẩm niệm “Đạo Đức Kinh”, cố gắng để mình trấn tĩnh lại một lần nữa: “… Dù sao ta sẽ cố gắng.”

Vừa bước vào nội viện, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

“Chào biểu tẩu, biểu tẩu thật xinh đẹp!” Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú chừng mười hai mười ba tuổi mặt mày hớn hở chạy đến. Hạ Lan Từ thuận tay đưa cho cậu ấy một túi gấm mà Lục Vô Ưu đã chuẩn bị sẵn.

“Cảm ơn biểu tẩu. Vừa rồi đệ đã thấy rồi, biểu tẩu thật sự rất đẹp, chẳng trách biểu ca phải vội vã chuyển ra ngoài như vậy.”

Lúc này, giọng điệu của Lục Vô Ưu có phần thoải mái hơn, vẻ mặt vẫn ôn hòa như thường, chỉ thấp giọng nói: “Về học bài đi, lát nữa ta sẽ kiểm tra đệ.”

“… Vâng.” Thiếu niên kéo dài giọng, vẻ mặt tủi thân ủ rũ cúi đầu: “Phải rồi, Cầm tỷ tỷ và Ngọc tỷ tỷ nghe nói hôm nay huynh về, từ sáng sớm đã bôi son đánh phấn rồi. Biểu ca, huynh tự cầu phúc đi nhé.”

Nói xong, cậu nhóc liền vội vàng chuồn mất.

Hạ Lan Từ không kìm được nói: “Cậu nhóc này và chàng rất giống người một nhà.”

Lục Vô Ưu cũng kéo dài giọng nói: “Ta học hành không tệ như nó đâu. Tên tiểu quỷ này học thuộc Thiên Tự Văn cũng phải để ta ép, Tứ Thư Ngũ Kinh lại càng không nói đến. Chỉ thích vẽ vời như ông nội mình vậy, cũng chính là ông bác của ta.”

Hạ Lan Từ từng nghe nói, ông bác của hắn – Chu Cố Văn làm việc tại Đô Thủy Thanh Lại Ti ở Công Bộ, rất giỏi vẽ bản vẽ cầu, thuyền và các công trình khác.

“Tương lai làm việc ở Công Bộ như ông nội của cậu ấy cũng không tệ.”

Lục Vô Ưu cười khẽ một tiếng: “Ngay cả Cử nhân cũng không thi đỗ được thì đừng mơ đến Công Bộ.”

Hai người đang trò chuyện, đám thiếu nữ yểu điệu phía bên kia cũng đang từ từ tiến đến.

Hạ Lan Từ vừa nhìn thoáng qua thì thấy có đến bảy tám người, hầu hết đều mảnh mai, thanh tú, yếu ớt khiến người khác phải thương cảm. Ánh mắt họ nhìn Lục Vô Ưu đầy vẻ thê lương. Điều đáng ngại là, bốn năm người trong số họ còn mặc y phục giống nàng.

Lục Vô Ưu đứng bên cạnh còn nhỏ giọng nói mát: “Sớm đã bảo nàng thay bộ váy áo khác rồi mà không nghe.”

Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng thì thầm: “Bộ váy của ta có viền áo màu đỏ này… Nói mới nhớ, sao chàng lại có nhiều biểu muội đến vậy?”

Lục Vô Ưu giải thích: “Đã nói với nàng rồi, đây đều là thân thích của nhà mợ, trông mong ở lại đây để lập gia đình tìm bến đỗ, tâm tư không có vấn đề gì nhưng thủ đoạn thì hơi phức tạp, ta không thể chịu nổi.”

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng trước đây không phải chàng cũng…”

— chỉ là một biểu thiếu gia tạm thời ở nhờ, trước khi đỗ khoa cử, trong mắt người khác, hắn cũng chưa chắc đứng vững được.

Lục Vô Ưu liếc nàng bằng đôi mắt hoa đào lấp lánh, giống như đang dùng vẻ mặt này để trả lời câu hỏi của nàng.

Hạ Lan Từ im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Nàng nào là biểu muội ruột của chàng?”

Lục Vô Ưu đáp: “Chính là người nhỏ nhất đó.”

Vừa nói xong, một cô bé chừng sáu bảy tuổi tay chân mũm mĩm, dáng vẻ châu tròn ngọc sáng đã cất bước chạy ào đến như một quả pháo, nhào thẳng vào lòng Lục Vô Ưu.

Lúc này, Lục Vô Ưu thật sự tỏ ra dịu dàng, hắn ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé, sau đó lấy ra một viên kẹo từ trong ngực áo đưa cho cô bé.

“Dạo này có ngoan không?”

Cô bé cười toe toét nhận lấy kẹo bỏ vào miệng, líu lô nói: “Muội siêu ngoan.” Sau đó quay đầu lại nói với Hạ Lan Từ: “Chào tẩu tẩu!”

Hạ Lan Từ lấy ra túi gấm mà Lục Vô Ưu đưa, ngẫm nghĩ một lát, rồi lại lấy thêm một đôi nút thắt hình hoa mai có tua rua đỏ mà nàng đã chuẩn bị từ trước tặng cho cô bé – dĩ nhiên không phải do nàng tự tay thắt mà là do Sương Chi thắt.

Cô bé lập tức đeo nút thắt vào bên hông, bật cười vui vẻ nói: “Cảm ơn tẩu tẩu.”

Lục Vô Ưu lại xoa đầu cô bé, hỏi: “Gần đây ca ca có bắt nạt muội không?”

Cô bé lắc đầu.

Lục Vô Ưu dịu dàng nói tiếp: “Nếu như ca ca không học hành chăm chỉ, muội nhớ nói cho ta biết.”

Cô bé lập tức gật đầu.

Hạ Lan Từ cảm thấy Lục Vô Ưu thế này trông có hơi lạ lẫm, bởi vì trước đây mỗi lần gặp hắn, nàng chỉ thấy hắn mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo không ai bì nổi, dù nói chuyện với người khác rất lịch sự nhưng lời lẽ luôn có cảm giác khoảng cách, như thể hắn đang đeo một chiếc mặt nạ. Nhưng giờ đây, sự dịu dàng này là thật, sự thân thiết này cũng là thật, đến cả nụ cười của hắn cũng mềm mại hơn, như thể hắn đã cởi bỏ lớp áo giáp bên ngoài.

Điều này khiến nàng có hơi hoảng hốt.

Đúng vào lúc này, một giọng nữ yếu đuối vang lên.

“Lục biểu ca, sao chỉ nhớ đến Nhạn nhi muội muội, chẳng lẽ đã quên bọn muội rồi sao?”

Lục Vô Ưu đứng dậy, bên kia một thiếu nữ khác lại nói tiếp: “Lục biểu ca bây giờ đã đỗ Trạng nguyên, lại còn cưới tân nương, tất nhiên sẽ không để mắt đến bọn muội nữa rồi.”

Lúc này, lại có người kéo tay áo che mặt thở dài: “Ta cứ tưởng Lục biểu ca thực sự không gần nữ sắc, hóa ra là chê ta xấu.”

“Lúc đó chúng ta… chúng ta…” Một giọng nói khác thậm chí bắt đầu nức nở.

Hạ Lan Từ: “…”

À, chuyện này… đúng là hơi khó xử lý.

Nàng nhìn Lục Vô Ưu với ánh mắt thương cảm, nhưng lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấy dịu dàng đong đầy tình cảm, quyến luyến động lòng, giọng nói cũng hết sức dịu dàng: “Hiện giờ trong lòng ta thực sự chỉ có duy nhất một người là tẩu tẩu của các muội, không còn chỗ cho ai khác nữa.”

Hạ Lan Từ nhìn ánh mắt dịu dàng hắn gửi đến mình, cố gắng tỏ ra e thẹn: “… Ừm, ừm.”

Lục Vô Ưu ra sức nháy mắt với nàng.

Hạ Lan Từ gắng sức, dịu dàng nói: “Phu quân, thiếp cũng vậy, thiếp chỉ dành tình cảm cho mình chàng…” Lần trước vì chuyện bị bỏ thuốc mà nàng oán trách Công chúa, nên sự giận dữ đã khiến nàng cố tình chọc giận nàng ta, nhưng mấy vị biểu tiểu thư này không có ân oán gì với nàng, hiện giờ nàng chỉ có thể cố hết sức để diễn.

Lục Vô Ưu có lẽ không hài lòng lắm với diễn xuất của nàng, bèn mạnh dạn ôm lấy tay nàng kéo nàng vào trong lòng.

Hạ Lan Từ bất ngờ bị kéo vào trong ngực hắn, đôi mắt hoa đào tinh nghịch đầy yêu thương nhìn thẳng vào nàng, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay nàng cũng dần siết chặt, Lục Vô Ưu nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng như đang trân trọng một món bảo vật quý giá, hoàn toàn khác với nụ hôn đầy dục vọng đêm hôm qua.

Hạ Lan Từ cứng đờ người trong chốc lát.

“Rắc!” Chiếc quạt trong tay một vị biểu tiểu thư đã bị bẻ gãy cán.

Một biểu tiểu thư khác sững sờ đứng nhìn, có lẽ là không ngờ Lục biểu ca ngày thường luôn ôn hòa và xa cách, giữ lễ và không vượt quá giới hạn này lại có thể thay đổi đến vậy sau khi kết hôn, như thể hắn không màng đến chút liêm sỉ nào.

Có biểu tiểu thư lập tức đỏ bừng hai hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Hóa ra là vậy, ta đã hiểu rồi.”

Vẫn có người không chịu bỏ cuộc, lấy ra một mảnh giấy rồi nói: “Lục biểu ca, đây là thơ văn muội viết, trước đây huynh đã hứa sẽ xem qua giúp muội, bây giờ lời hứa đó còn có giá trị không?”

Lục Vô Ưu khẽ nghiêng đầu, nói: “Chuyện này cần phải hỏi qua phu nhân của ta.”

Hắn nhìn về phía Hạ Lan Từ, tiếp tục dùng giọng điệu thâm tình hỏi: “Nàng thấy thế nào?”

Hạ Lan Từ cố gắng vùng vẫy rời khỏi vòng tay của hắn một chút, do dự nói với vị biểu tiểu thư đó: “… Hay là để ta xem giúp cho?”

Biểu tiểu thư: “…?” Nàng ta giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi kiêu ngạo nói: “Cô làm được sao?”

Hạ Lan Từ bước tới gần nhận lấy tờ giấy kia, cúi đầu xem qua, thì ra là một bài thơ tình khuê oán, viết rất ai oán cũng rất khéo léo, nhưng…

Lúc này nàng cũng không khách khí nữa: “Câu thứ ba và thứ tư có vấn đề về bằng trắc, câu thứ năm và thứ bảy lặp ý với nhau, từ ngữ tuy hoa mỹ nhưng hơi trúc trắc không thuận miệng, chữ ‘bàng’ trong câu thứ tám thay bằng chữ ‘ỷ’ có lẽ hợp hơn.”

Vị biểu tiểu thư kia lập tức đỏ mặt tía tai, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của Hạ Lan Từ, thấp giọng nói: “… Phu nhân đúng là thông minh tuyệt đỉnh.”

Trước đây hắn chưa từng khen nàng về khía cạnh học thuật thế này, lúc ở Thanh Châu khi họ vẫn còn bất hòa, hắn thường xuyên soi mói bài văn của nàng – dù rằng sau đó nàng cũng bới lông tìm vết để lấy cớ bắt bẻ lại. Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó là lấy văn chương bồi dưỡng tình cảm, nhưng Hạ Lan Từ biết rằng lúc đó họ chỉ đang điên cuồng gây khó dễ cho nhau mà thôi.

Không ngờ lại có một ngày, nàng lại đứng ở đây được Lục Vô Ưu dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ khen ngợi.

Vị biểu tiểu thư vừa đưa bài thơ vội vàng giật lại tờ giấy từ trong tay Hạ Lan Từ, che mặt chạy vội về phòng mà không hề quay đầu lại.

Từ khoảnh khắc đó, những người khác cũng không dám tiến lên nữa.

Đọ nhan sắc không bằng, gia thế xuất thân không bằng, đến cả tài học cũng không bằng, vậy thì còn gì để so sánh nữa?

Quan trọng nhất là, biểu hiện của Lục Vô Ưu tỏ ra yêu đương nồng thắm, tình cảm đậm sâu đến mức khiến người ta cảm thấy bất lực, không ai có thể ngờ rằng hắn lại có thể đối xử với nữ tử như vậy. Trước đây hắn nổi tiếng là Liễu Hạ Huệ – một người chính trực, không màng đến nữ sắc.

Cũng vì thế mà các biểu tiểu thư trong phủ ngầm ganh đua phân cao thắp, biết hắn hiện giờ là Giải nguyên, là Cử nhân, nhưng sau này nếu đỗ Tiến sĩ thì khó mà với tới được.

Có người tặng thơ văn, có người dâng trà rót nước, có người biết hắn thích đồ ngọt thì làm điểm tâm gửi đến, về sau còn có người cố ý ngã xuống nước trước mặt hắn, có người trẹo chân, làm rơi khăn tay, giả vờ ngủ, giả vờ bệnh, thậm chí có người nửa đêm mặc đồ mỏng manh đến phòng tìm hắn.

Nhưng Lục Vô Ưu vẫn không động lòng, ngoài những lần ra ngoài giao lưu với các học giả khác, hắn chỉ đóng cửa ở trong phòng chăm chỉ đọc sách thánh hiền, cùng lắm là ra ngoài trêu chọc biểu đệ biểu muội ruột của mình.

Hạ Lan Từ giữ chặt tay Lục Vô Ưu, cuối cùng cũng chịu không nổi, ra hiệu cho hắn đừng nhìn nàng mãi như vậy, thật sự khiến nàng nổi cả da gà.

Ánh mắt Lục Vô Ưu hơi hạ xuống, chuyển sang nhìn vào bàn tay nhỏ của nàng đang nắm tay hắn, tém lại hai phần nhiệt tình trong mắt, nhưng trong mắt người ngoài thì vẫn là cảnh hai người đang liếc mắt đưa tình. Lục Vô Ưu chậm rãi nhướng mày, vạch trần ý định cuối cùng của hắn: “Để tránh làm cho phu nhân không vui, khẩn cầu các vị biểu muội sau này bớt đến tìm ta.”

Mấy vị biểu tiểu thư xinh đẹp còn lại đưa mắt nhìn nhau, không còn cách nào khác, chỉ đành ảo não “ừm” một tiếng rồi buồn bã lui bước.

Rất nhanh, chỉ còn lại biểu muội ruột của hắn, cô bé vẫn còn ngậm kẹo trong miệng, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang xem kịch: “Hai người thật tình cảm, thành thân rồi cũng tình cảm như vậy sao?”

Lục Vô Ưu “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng bế cô bé lên cánh tay, hỏi: “Phòng của ta vẫn còn chứ?”

“Còn! Cha mẹ còn cho người quét dọn, đồ đạc cũng không hề động đến.”

Lục Vô Ưu mỉm cười, hỏi Hạ Lan Từ: “Nàng có muốn sang đó ngồi một lát không?”

Lúc này, Lục Vô Ưu cuối cùng cũng trở lại vẻ bình thường.

Hạ Lan Từ nói: “Nếu chàng không ngại.”

Lục Vô Ưu suýt nữa đã phì cười: “Nàng đã ở cùng một phòng với ta rồi, ta còn ngại chuyện này sao?”

Hạ Lan Từ: “…”

Bên trong gian phòng vô cùng sạch sẽ thoáng mát, trên giá vẫn còn đặt rất nhiều sách. Thấy hắn thật sự không bận tâm, Hạ Lan Từ tiện tay rút một cuốn xuống xem.

Lục Vô Ưu đặt cô bé xuống, lục tìm gói kẹo đã được bọc kín trong ngăn tủ đưa cho cô bé, sau đó mới quay sang nói với Hạ Lan Từ: “Đây đều là những lời bình văn bát cổ dùng trong kỳ thi khoa cử, sau này ta sẽ để lại cho Ninh An, à, biểu đệ của ta tên là Chu Ninh An, biểu muội là Chu Ninh Nhạn. Ừm…” Hắn như nhớ ra điều gì, cúi đầu nói với cô bé: “Muội có biết tẩu tẩu của muội tên là gì không? Nàng họ Hạ Lan, tên một chữ Từ.”

Cô bé cầm lấy gói kẹo, vui vẻ nói: “Muội biết, Hạ Lan là họ kép!”

Lục Vô Ưu mỉm cười: “Đúng rồi, thật thông minh.”

Hạ Lan Từ – người vừa được khen là thông minh tuyệt đỉnh – cảm thấy hơi bối rối, bàn tay nàng đang lật sách chợt khựng lại.

Lục Vô Ưu nói tiếp: “Được rồi, ăn kẹo đủ rồi, muội về trước đi.”

Cô bé đảo cặp mắt to tròn, tinh nghịch nói: “Muội muốn có một chiếc thuyền giấy cơ!”

Lục Vô Ưu tìm một tờ giấy trên bàn, cụp mắt xuống, mười ngón tay nhanh thoăn thoắt gấp một chiếc thuyền giấy rồi đưa cho cô bé: “Được chưa?”

Cô bé cầm lấy chiếc thuyền giấy, ánh mắt lại đảo xung quanh, vẻ mặt tinh ranh hỏi: “Biểu ca, huynh vội vã đuổi muội đi như vậy, có phải là muốn thân mật với tẩu tẩu không?”

Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ: “…”

“Cha mẹ muội mọi lần cũng đuổi muội đi như vậy.” Đôi chân ngắn ngủn bước đi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng bất lực, vừa đi vừa thở dài: “Haiz, người lớn sau khi thành thân đều như vậy cả. Muội đi đây, hai người nhớ đóng cửa lại nhé.”

Hai người đưa mắt nhìn theo bóng dáng tròn trịa của cô bé dần khuất xa, nhất thời không nói nên lời.

Hạ Lan Từ ho khẽ một tiếng, cúi mắt nói: “… Tình cảm của cậu và mợ thật tốt.”

Yết hầu của Lục Vô Ưu khẽ trượt xuống, nói: “… Nàng căng thẳng gì chứ, ta cũng đâu có thật sự muốn thân mật với nàng ở đây.”