Lâm Chương ngay lập tức lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy xấu hổ muốn rời đi, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa thấy — Hạ Lan tiểu thư ngồi bên giường của Tễ An, hai người dán sát mặt vào nhau, nếu không phải vì mình lên tiếng làm gián đoạn, nói không chừng hai người họ đã…
Y không còn tâm trí để nghĩ nhiều, mặc dù hai người họ đã có hôn ước, việc này cũng không hợp lễ, y chỉ cảm thấy cả người bị cảnh tượng đó đập vào mặt, đứng chết trân tại chỗ.
Hạ Lan tiểu thư và Tễ An huynh… lại có thể thân mật đến vậy sao…
Hạ Lan Từ đứng dậy, vội nói: “Vừa nãy ta chỉ đang đút thuốc cho hắn…”
Nhưng Lâm Chương rõ ràng không muốn nghe giải thích, y hoảng hốt chắp tay lại: “Là ta đến không đúng lúc, đã quấy rầy rồi, Tễ An huynh hãy dưỡng thương cho tốt, ta… ta… hôm khác sẽ đến thăm huynh sau.”
Nói xong, Lâm Chương bước đi loạng choạng, không còn dáng vẻ thong dong như thường ngày.
Hạ Lan Từ nhất thời cũng có cảm giác ngượng ngùng khó tả, suy cho cùng hai người từng suýt bàn chuyện hôn nhân, việc này lại diễn ra trước mặt Lục Vô Ưu, bây giờ Lâm Chương lại nhìn thấy cảnh nàng và Lục Vô Ưu không đứng đắn thế này — thực ra Lục Vô Ưu chỉ ghé vào bên tai nói vài lời mà thôi— nhưng nàng vẫn có một cảm giác chột dạ khó hiểu.
Nàng bất giác đưa mắt nhìn về phía Lục Vô Ưu: “Chuyện này… huynh sẽ giải thích với Lâm Chương thế nào?”
Lục Vô Ưu nằm xuống giường lại, thở yếu ớt nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta còn đang bị thương nặng đó… nàng đã quan tâm đến Thiếu Ngạn như vậy, nếu ta thật sự không qua khỏi, nàng gả cho hắn cũng không phải không được.”
Hạ Lan Từ: “…”
Cái tật xấu thích nói lời châm chọc của người này đúng là không chữa nổi.
Hạ Lan Từ ngay lập tức bày ra vẻ mặt tình sâu nghĩa nặng đáp lời: “Lục đại nhân yên tâm, nếu như huynh không may qua đời, ta nhất định sẽ thủ tiết vì huynh, ừm… ít nhất năm năm.”
Lục Vô Ưu cảm động đến mức gần như muốn ngủ thiếp đi.
“Vậy ta về trước đây.”
Hạ Lan Từ thấy vậy cũng không muốn nán lại lâu, đang định đứng dậy rời đi, bỗng thấy Lục Vô Ưu mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay lại nhìn nàng: “Người nghe lén mới vừa đi rồi… dù rằng không biết liệu có còn quay lại không.”
Thấy giọng điệu hắn đã nói chuyện như bình thường, Hạ Lan Từ cũng không cần giả vờ nữa, hỏi thẳng vào vấn đề: “Vết thương của huynh thật sự không sao chứ? Tại sao Nhị Hoàng tử lại đột ngột ra tay với huynh?”
Lục Vô Ưu nhanh nhẹn xuống giường, rót cho mình một chén trà để súc miệng, nói: “Thương tích không nghiêm trọng. Thích khách có võ công, rõ ràng không phải là hộ vệ võ tướng bình thường. Ban đầu ta còn tưởng rằng là thù oán cá nhân, sau đó nghĩ lại dường như ta cũng không có kẻ thù nào…”
Từ lúc hắn tám chín tuổi đã ra ngoài đi học, chỉ thỉnh thoảng mới về nhà, cho dù là thù địch của cha mẹ hắn cũng không tìm đến hắn được.
“Hơn nữa, thích khách dường như không có ý lấy mạng ta, mà giống như ép ta ra tay hơn, cho nên ta không động thủ với kẻ đó, còn để mình bị thương một chút để khiến mình trông có vẻ thê thảm hơn.”
Hắn súc miệng xong, bắt đầu lục lọi tìm đồ.
“Sau đó ta đã phái người đi theo dõi tên thích khách đó, lần theo dấu vết mới xác định được là Nhị Hoàng tử. Còn về lý do vì sao hắn ra tay với ta, e rằng không chỉ vì ta giành lấy tình yêu của hắn… Đêm đó chúng ta cùng nhau trốn thoát đã làm hỏng kế hoạch của hắn, có lẽ hắn đã nghi ngờ ta nên muốn dò xét nội tình bên trong của ta. Nhân tiện nói thêm một câu, hộ tịch của ta đã được làm giả, dù có điều tra sâu vào cũng không tra ra được cha mẹ ta… À, tìm thấy rồi, may mà còn một gói.”
Lục Vô Ưu lôi ra một gói kẹo mật được bọc kín, lấy một viên bỏ vào trong miệng, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên để lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hạ Lan Từ giật mình: “Làm giả sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Cũng là để cho người ngoài xem thôi, cha mẹ ta đều là người dân bình thường, vì vậy ta rất ít khi đề cập đến họ để tránh rắc rối khi làm quan sau này. Sở dĩ ta nhờ nàng giữ bí mật chuyện ta biết võ cũng là vì lý do đó. Trong Hàn Lâm Viện, làm đến chức quan Nhật giảng tất nhiên phải đối mặt với Thánh thượng sớm chiều, nếu võ công của ta quá cao lại có lai lịch không rõ ràng, Thánh thượng làm sao yên tâm được? Nàng có muốn ăn một viên kẹo không?”
Hắn hết sức chân thành đưa gói kẹo ra.
“Không đâu, cảm ơn.” Hạ Lan Từ từ chối rồi hỏi tiếp: “…Vậy sao huynh lại nói cho ta biết chuyện này?”
Lục Vô Ưu tỏ ra khó hiểu: “Chẳng phải nàng sẽ thành thân với ta sao? Ta không nên nói cho nàng biết à?”
Hạ Lan Từ nhất thời cứng họng, không nói nên lời.
Lục Vô Ưu khẽ cong môi mỉm cười, nói: “Là do ta nghĩ rằng, chúng ta đã bước lên cùng một con thuyền, tốt nhất vẫn nên thẳng thắn với nhau một chút để tránh sau này nghi kỵ lẫn nhau. Ta không hứng thú với việc ngày ngày đấu trí với người bên gối.”
Lúc nói ra ba từ “người bên gối”, hắn không hề đỏ mặt.
Nhưng Hạ Lan Từ lại có cảm giác xấu hổ đến lạ.
Điều này bất giác khiến nàng nhớ lại chuyện vừa nãy: “… Phải rồi, huynh định giải thích thế nào với Lâm công tử? Vừa rồi trông hắn không được tốt lắm.”
Lục Vô Ưu đặt tay lên trán, vẻ mặt có hơi khó xử: “Sau này hẵng nói, dù sao hắn cũng dễ dỗ… chỉ cần ta dùng lời không có lương tâm hơn chút là được. Có điều, nàng quan tâm đến hắn thế này, Hạ Lan tiểu thư, liệu có phải là tình cũ khó quên không?”
Nếu không vì giọng điệu của hắn quá đỗi bình thản, Hạ Lan Từ có thể đã hiểu lầm gì đó.
Nhưng hiểu rõ về nhau cũng có cái lợi của nó.
Hạ Lan Từ cũng cất giọng điềm nhiên đáp lời: “Huynh nghĩ nhiều rồi, ta và Lâm công tử dù quen biết đã lâu, nhưng không hề có tình riêng.”
Lục Vô Ưu khựng lại, nở một nụ cười mang chút khôi hài: “Trước đó ta cũng đã giải thích mối quan hệ của chúng ta như vậy với Lâm Thiếu Ngạn.”
Hạ Lan Từ giật mình, muốn nói hai chúng ta thật sự… không có tình cảm riêng tư, nhưng cũng không thể gọi là trong sạch.
“Bỏ đi, đừng nhắc đến hắn nữa.” Lục Vô Ưu lảng sang chuyện khác: “Nhị Hoàng tử không từ thủ đoạn như vậy, sau này cũng chưa chắc không ra tay với nàng. Ngoài thuốc và trâm sắt ta đã đưa, trên người nàng có vật gì khác để phòng thân không?”
Hạ Lan Từ thật sự có chuẩn bị.
Nàng cẩn thận lấy từ trong ống tay áo ra một thanh chủy thủ đã được bọc kỹ, đưa cho Lục Vô Ưu xem: “… Cái này.”
Lục Vô Ưu nhận lấy chủy thủ nhìn lướt qua, không nhịn được bèn nói: “Vỏ đao này cũng quá thô rồi.”
Sau đó hắn rút vỏ đao ra, động tác rất thuần thục, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên thân đao, dùng ngón tay khẽ miết vào lưỡi dao.
Hạ Lan Từ tốt bụng nhắc nhở: “… Huynh cẩn thận đừng để bị đứt tay.”
Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, nhếch môi cười: “Lưỡi đao cùn thế này, bảo nàng cầm đến đâm ta cũng chưa chắc đâm chết được ta, nàng còn cần lo lắng sao?”
Hạ Lan Từ: “…”
Đây là thanh chủy thủ mà nàng khó khăn lắm mới xin được từ ca ca. Nàng cũng không thể nào mang theo một con dao làm bếp hay rìu chặt củi bên mình được.
Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Xem xong thì trả lại cho ta.”
Lục Vô Ưu lại bẻ cong lưỡi dao qua lại rồi nói: “Đừng vội, lát nữa ta sẽ tìm cho nàng một thanh chủy thủ khác sắc bén vô cùng, đảm bảo mỏng như cánh ve, cắt sắt như bùn, cạo lông đứt gốc, tốt hơn cái này cả trăm lần.” Vừa nói xong, lưỡi dao đột nhiên gãy đôi, hắn ngây người nhưng không hề tỏ ra áy náy: “Không phải tại ta, mà là thanh dao này vốn không tốt… Thanh Diệp.” Nói rồi hắn cất cao giọng hơn, tên người hầu vừa rồi lau mồ hôi cho hắn liền nhanh chóng chạy vào, khuôn mặt đầy nịnh nọt, nói: “Thiếu chủ, ngài có việc gì cần dặn dò?”
Hạ Lan Từ: “…?”
Thiếu chủ là cách gọi gì đây?
Lục Vô Ưu nói: “Đi vào nhà kho, mang thanh đao ‘Tuyết Dạ’ ra đây cho Hạ Lan tiểu thư.”
“Dạ!”
Hạ Lan Từ cố nhịn, nhưng không nhịn được, dù sao hắn cũng đã nói hãy thẳng thắn với nhau: “… Thiếu chủ là sao?”
Lục Vô Ưu thản nhiên trả lời: “Chỉ là một cái xưng hô thôi, nàng không cần quá để ý, có người ngoài hắn sẽ không gọi ta như vậy.”
Chẳng mấy chốc, người hầu tên “Thanh Diệp” kia đã cầm theo một thanh chủy thủ với vỏ đao sáng bóng lấp lánh ngọc lưu ly bước vào, cung kính đưa cho nàng: “Hạ Lan tiểu thư, mời dùng.”
Hạ Lan Từ do dự nhận lấy, thanh đao này rõ ràng nhẹ hơn nhiều so với thanh đao của nàng, vỏ đao được mài dũa rất tinh xảo giống như là một viên ngọc quý, cầm trong tay rất thoải mái và dễ sử dụng. Nàng rút vỏ đao ra, chỉ thấy thân dao đen bóng, bởi vì phản chiếu ánh sáng nên khi xoay chuyển thì giống như một tấm gương mỏng, không cần thử cũng biết là vô cùng sắc bén.
Lục Vô Ưu nói: “Thanh đao này rất thích hợp để mang theo bên người, thỉnh thoảng có thể dùng để cắt rau củ cũng tốt, nàng chỉ cần chú ý đừng cắt trúng tay.” Thấy Hạ Lan Từ ngẩn ngơ, hắn cầm thanh đao đã gãy làm đôi lên: “Ta đã làm gãy chủy thủ của nàng, nàng còn không lấy à?”
Hạ Lan Từ chỉ còn cách im lặng nhận lấy, nhưng lại không nén nổi tò mò: “Loại chủy thủ này không phải bình thường đều là…. vật tiến cống sao?”
Nàng cũng không phải chưa từng thấy qua đao kiếm, nhưng lần đầu tiên thấy một thanh đao được chế tác tinh xảo như vậy.
Lục Vô Ưu bình thản nói: “Nhà ta còn nhiều lắm, muội muội ta cũng không còn thích chơi nữa.”
Hạ Lan Từ: “…”
Rốt cuộc gia cảnh nhà hắn là thế nào!
Có lẽ thấy biểu cảm của Hạ Lan Từ làm hắn thích thú, Lục Vô Ưu khẽ cười một tiếng, nói: “Quên nói với nàng, nhà ta… ừm, bên nhà cha ta, gia tộc từ đời này qua đời khác giỏi nhất là luyện đao kiếm, mười tám loại binh khí gì đó cũng có đủ. Nếu như nàng cần thứ gì, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi ta.”
Hạ Lan Từ: “…”
Nhà hắn là sơn tặc à! Chắc chắn chính là sơn tặc rồi!
Hạ Lan Từ đột nhiên có ảo giác như mình thực sự sắp bị gả làm áp trại phu nhân.
Lục Vô Ưu chống tay lên trán, lại bật cười thêm hai tiếng: “Yên tâm, ta chưa từng làm chuyện xấu, chỉ lo chăm chỉ học hành. Còn cha mẹ ta… ừm, mẹ ta rất hiền lành, sau này có cơ hội, nàng gặp được sẽ biết ngay thôi.”
Hạ Lan Từ cầm thanh chủy thủ hắn cho, gượng gạo nói: “Cảm ơn huynh.”
Lục Vô Ưu đột nhiên nói: “Hạ Lan tiểu thư, ta hỏi nàng một câu nhé, nàng không thích được người khác giúp đỡ sao? Tại sao mỗi lần đều giống như mắc nợ ta vậy?”
Hạ Lan Từ không ngờ hắn lại hỏi như vậy.
Nhưng thực sự, nàng luôn vô thức kháng cự lại trước ý tốt của nam nhân.
Khi còn nhỏ, cô bé Hạ Lan Từ từng nhận được một cây kẹo đường từ một cậu bé, cậu bé đó thấy nàng nhận kẹo liền muốn đến nắm tay nàng. Hạ Lan Từ không chịu, cậu bé liền lớn tiếng nói rằng cô đã nhận đồ của ta, tại sao không cho ta nắm tay, sau đó còn gọi bạn bè đến chế giễu nàng lấy đồ của người khác, còn mắng nàng là hồ ly tinh.
Cô bé Hạ Lan Từ ném cây kẹo đường đi, cố nhịn nước mắt chạy về nhà. Cha nàng biết được, còn dạy dỗ nàng một trận, nói rằng nữ tử không nên nhận đồ của người khác.
Sau này sự thật cũng chứng minh, phần lớn những lời nịnh hót và quà tặng của nam nhân đều có ý đồ xấu, chưa kể còn có âm mưu hãm hại nàng.
Nhưng Lục Vô Ưu lại không có gì để lợi dụng từ nàng.
Nàng có hơi lúng túng nói: “… Vậy ta sẽ sửa.”
Lục Vô Ưu còn gật đầu nói: “Ừm, bắt đầu từ việc đi đến cửa hàng may mặc ở thành Bắc, để ta thực hiện lời hứa. Ta không ngờ nàng lại kéo dài đến bây giờ vẫn chưa đi.”
Hạ Lan Từ khẽ mấp máy môi, một hồi lâu mới trả lời: “Được… ta sẽ đi.”
Lục Vô Ưu nhoẻn miệng cười nói: “Nếu nàng muốn báo đáp ta, sau này mang theo một ít kẹo bên mình là được, nói chứ sao lại có nữ tử không thích ăn đồ ngọt vậy…” Hắn lẩm bẩm vài câu, dường như nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “… Không phải là nàng không có tiền mua kẹo đó chứ?”
Mặt Hạ Lan Từ đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ta không thích ăn…”
Lục Vô Ưu dường như vô thức nói: “Nhưng nàng rất ngọt mà.”
Hạ Lan Từ: “…???”
Lục Vô Ưu dời tầm mắt đi, nhìn sang chỗ khác: “Ta chỉ nói theo ấn tượng của ta thôi.”
Hắn ho khẽ một tiếng rồi hắng giọng dặn dò: “Thanh đao này nàng cứ cầm lấy đi, lần sau ta sẽ đưa nàng thứ khác. Ừm, còn đây là lọ thuốc Thanh Tâm Hoàn ta đưa cho nàng lần trước, ở những tiệm thuốc thường không bày bán đâu. Thuốc này tuy không giải được tất cả, nhưng sẽ có hiệu quả với hầu hết các loại mê dược tình dược, tóm lại nàng cứ phòng bị trước vẫn hơn.”
Hạ Lan Từ nhận lấy lọ thuốc, nói: “Ừm.”
Lục Vô Ưu nói: “Được rồi, nàng về đi, nhớ qua vài ngày nữa lại đến thăm ta — diễn phải diễn cho đến cùng.”
Hạ Lan Từ nghĩ ngợi rồi nói: “Huynh thích kẹo gì? Ta sẽ cố gắng mua.”
Lục Vô Ưu tỏ ra rộng lượng nói: “Ngọt là được.”
***
“Tên Trạng nguyên kia mặc dù né tránh rất nhanh, nhưng không giống người biết võ.” Người đang nói chuyện quỳ dưới đất, trên người mặc y phục dạ hành: “Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh, không lấy mạng hắn.”
Hành tẩu trong giang hồ, không phải ai cũng vào được đại môn phái, cũng có những người vì quyền lực và lợi ích mà phụ thuộc vào quan phủ hoặc hoàng quyền.
Tiêu Nam Tuân không nói gì, chỉ nắm chặt tay vịn của chiếc ghế bành chạm trổ sơn vàng trầm ngâm suy nghĩ. Hắn không thể thực sự ra tay giết tên Trạng nguyên đó, nếu không Phụ hoàng nhất định sẽ truy cứu đến hắn.
Phụ hoàng tuy mắt nhắm mắt mở với một số hành vi của hắn, nhưng cũng không đến mức cho phép hắn tùy tiện ám sát triều thần.
Thế lực của Tiêu Nam Tuân hiện tại cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi tai mắt của Phụ hoàng – chi bằng nói là Phụ hoàng cũng sẽ không cho phép hắn làm như vậy.
Hắn vốn nghĩ dù không nắm được nhược điểm của tên Trạng nguyên kia, cũng có thể làm hắn biết khó mà lui. Không ngờ, tên Trạng nguyên đó lại tình sâu nghĩa nặng, dù bị thương nặng gần chết vẫn kiên quyết tổ chức hôn lễ như thường.
Sao tên đó không chết quách đi cho rồi.
Đồ ngon sắp đến tay lại không cánh mà bay, đổi lại là người khác cũng không thể cam tâm.
Tiêu Thiều An còn đến tìm hắn khóc lóc ầm ĩ.
“… Ca ca, người muốn lấy mạng Lục ca ca, không phải là huynh đó chứ? Huynh đã hứa với muội sẽ không giết hắn mà. Nếu hắn có mệnh hệ gì, muội cũng không muốn sống nữa!”
Thật phiền chết đi được.
***
Hạ Lan Từ sau khi đi đến cửa tiệm may trang phục mà Lục Vô Ưu nói để đo đạc may váy xong, đến ngày thứ ba mới lại đi thăm hắn.
Trước khi đi, cha nàng còn lo lắng dặn dò nàng: “Nếu con đã hứa hôn, trao đổi bát tự với hắn rồi thì coi như đã thành hôn được một nửa, tuyệt đối không được vì hắn trọng thương mà thay đổi ý định, đừng làm lạnh lòng người khác.”
… Chủ yếu là sợ hắn sắp bệnh chết, nàng sẽ ghét bỏ hắn.
Hạ Lan Từ lập tức bày tỏ thái độ: “Cha yên tâm, dù hắn có chết thật, con cũng sẽ thủ tiết thờ chồng.”
Hà Lan Cẩn nói: “Ừ, thế cũng…”
Hạ Lan Từ nói tiếp: “Sống là người của hắn, chết là ma của hắn, cha thấy có được không?”
Hà Lan Cẩn nói: “À, thế thì…”
Hà Lan Giản đứng bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tiểu Từ, muội thật sự thích hắn đến vậy sao!”
Hạ Lan Từ qua loa nói: “Hắn đã nói không phải con thì sẽ không cưới người khác, vậy thì không phải hắn con cũng sẽ không gả cho người khác…. Thôi được rồi, con đi đây.”
Nghe nói những ngày này Hàn Lâm Viện đã cho hắn nghỉ phép đặc biệt, lúc Hạ Lan Từ đến nơi đã thấy trước cửa có một chiếc kiệu xe cực kỳ lộng lẫy, mười hai người khiêng, rèm cửa thêu những đóa mẫu đơn to bằng chỉ vàng bạc, trông giàu sang hoa mỹ vô cùng.
Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy có điều chẳng lành.
Chưa bước vào cửa phủ, đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết bên trong.
“Lục ca ca, Lục ca ca, huynh tỉnh lại đi, huynh tỉnh lại đi, nhìn ta một cái đi mà…”
Hạ Lan Từ lập tức muốn quay đầu bỏ đi, nhưng nghĩ rằng lúc này Lục Vô Ưu nằm trong đó chắc chắn cũng rất khổ sở, nàng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cất bước đi vào.
Vừa đến ngoài cửa phòng, nàng đã nhìn thấy vị tiểu thư kim chi ngọc diệp kia đang ghé người vào trên giường vị hôn phu tương lai của nàng khóc rống, khóc đến mức trâm cài trên tóc cũng lay động theo. Lục Vô Ưu thì nằm đó không có phản ứng gì, sắc mặt tái nhợt và ảm đạm như nàng đã thấy ngày đó, như thể lát nữa sẽ đưa xuống mồ chôn vậy.
Người hầu tên “Thanh Diệp” dẫn nàng vào đã dùng giọng cực nhỏ nói: “Hạ Lan tiểu thư, cuối cùng cô cũng đã đến, vị Công chúa này đã đến đây lần thứ ba rồi.”
Hạ Lan Từ cũng nhỏ giọng hỏi lại: “… Còn cần ta không?”
Thanh Diệp thấp giọng đáp: “Thiếu chủ đã nói, có người bầu bạn bên cạnh chia sẻ một phần cũng tốt.”
Được thôi.
Hạ Lan Từ hắng giọng, lặng lẽ đi vào, ngồi xuống bên góc giường còn lại của Lục Vô Ưu, cố gắng chuẩn bị cảm xúc, sau đó cũng bắt đầu giả vờ khóc lóc gào than: “Tễ An, Tễ An, chàng tỉnh lại đi… Ta đến thăm chàng rồi đây.”
Vừa nghe tiếng, tiểu Công chúa đang khóc như hoa lê đái vũ lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.
Hạ Lan Từ căng da đầu tiếp tục diễn kịch.
Tiêu Thiều An giận dữ nói: “Đừng khóc nữa! Lục ca ca còn chưa chết mà!”
Hạ Lan Từ bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Tham kiến Công chúa. Nhưng chàng là vị hôn phu của ta, không biết vì sao Công chúa lại ở đây?”
Tiêu Thiều An thực sự chỉ muốn cào nát khuôn mặt xinh đẹp đến mức như yêu tinh của Hạ Lan Từ, nhưng nàng ta buộc phải xuống nước hạ giọng nói: “Hạ Lan tỷ tỷ, hắn sắp chết rồi, tỷ tỷ không thể nhường hắn cho ta sao?”
Hạ Lan Từ đem những lời vừa rồi nói với Hạ Lan Cẩn lặp lại lần nữa, chỉ là lần này giọng nói có vẻ nức nở hơn: “Hồi bẩm Công chúa, nhưng ta sống là người của hắn, chết là ma của hắn, cho dù hắn có chết thật, ta cũng sẽ thủ tiết thờ chồng.”
Tuy rằng lúc này nói ra nàng mới cảm thấy có hơi buồn nôn.
Hạ Lan Từ cúi đầu xuống liền phát hiện bàn tay của Lục Vô Ưu từ dưới chăn thò ra, giơ ngón cái với nàng.
… Khiến nàng suýt bật cười.
Tiêu Thiều An không hề nhận ra, nghe vậy liền trừng to đôi mắt, tức giận không biết trả lời thế nào: “Ngươi, ngươi… sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy!”
Hạ Lan Từ bình tĩnh khiêm tốn nói: “Công chúa nói phải, ta sắp gả làm vợ người, thể diện không cần cũng được.”
Tiêu Thiều An tức giận dậm chân, nói lớn: “Lục ca ca sẽ không thích nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi!”
Hạ Lan Từ vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói bay bổng như không mang hơi thở khói lửa trần gian: “Công chúa có điều không biết, thần nữ xinh đẹp, hắn sẽ thích thôi.”
Nếu không phải ca ca đã nói nàng không thể trực tiếp động đến nữ nhân này, Tiêu Thiều An lúc này đã muốn gọi người kéo nàng ta ra ngoài, hung hăng đánh một trận thật đau, hoặc là trực tiếp ném nàng ta lên giường ca ca.
Nhưng mà Hạ Lan Từ từ đầu đến cuối đều bày ra thái độ cung kính, nàng ta lại không thể bộc phát cơn giận.
Tiêu Thiều An cúi đầu nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, vị Trạng nguyên tuấn tú lúc này thở ra nhiều hơn hít vào, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Nàng ta lại dậm chân, cuối cùng đóng sầm cửa bỏ đi, trước khi rời phủ còn dặn dò Ngự y mà nàng ta kéo đến: “Nếu Lục ca ca có tin tức gì, lập tức truyền lời cho ta, biết chưa?”
Nói xong, nàng ta mới chịu đi.
Hạ Lan Từ cũng âm thầm thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, nếu như có thể, nàng cũng không muốn đắc tội với Công chúa, nhưng đối phương đã sớm coi nàng là cái gai trong mắt, thực sự không khác biệt nhiều.
Nàng đang suy nghĩ, lại thấy Lục Vô Ưu đang mở to đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn nàng chăm chú.
Hạ Lan Từ lúc này mới chợt cảm thấy xấu hổ vì những lời mình vừa nói.
Nàng vội vàng chống chế: “Những lời ta vừa nói đều là để đối phó Công chúa, huynh đừng coi là thật!”
Lục Vô Ưu chống tay xuống giường ngồi dậy, mỉm cười đầy hứng thú nói: “Hóa ra nàng cũng biết cãi nhau với người khác à?”
Hạ Lan Từ thật thà trả lời: “Không giỏi lắm, vừa rồi chỉ là để đuổi nàng ta đi.”
Lục Vô Ưu nói: “Ta còn tưởng nàng chỉ biết cãi nhau với ta.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “… Vậy có phải huynh nên tự kiểm điểm lại mình trước hay không?”
Lục Vô Ưu nói: “Ba ngày không gặp rồi, nàng có thể dịu dàng chút không?”
“…”
“Ta đã chịu khổ suốt ba ngày rồi.”
Hạ Lan Từ nghe ra một sự oán trách từ trong giọng điệu của hắn, đành dịu giọng nói: “Được rồi, ta sẽ cố gắng.”