Lục Vô Ưu vừa bước vào cửa phòng biên soạn của Hàn Lâm Viện đã cảm nhận ngay những ánh mắt nóng bỏng nhắm thẳng vào mình, nóng rát như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hắn điềm nhiên như không thấy gì, vẫn theo thói quen đi về bàn làm việc của mình.
Như thường lệ, hắn nhờ một tiểu lại (*) bên dưới pha cho mình một ấm trà, Lục Vô Ưu xắn tay áo mài mực, chuẩn bị bắt đầu công việc.
(*) tiểu lại: quan viên nhưng có chức vị thấp hơn
Tuy nhiên, hắn thì bình tĩnh, nhưng những người khác lại không thể bình tĩnh được.
Trong phòng biên soạn, những người đang công tác đều là Biên tu chính Thất phẩm, Kiểm thảo tòng Thất phẩm. Những người này đều có ít kinh nghiệm, tuổi đời còn trẻ, thường ngày cũng chỉ làm những việc có liên quan đến luận bàn văn chương, tra xét sử sách các loại, công việc khá khô khan, cuộc sống hiếm khi có sóng gió.
Vì vậy, khi nghe tin tức chấn động vừa rồi, mọi người đều không kìm nổi kích động trong lòng, trong sự kích động còn lộ ra vài phần ghen tỵ.
Chẳng bao lâu đã có người không dằn lòng được, bước tới trước bàn làm việc của Lục Vô Ưu, ho khan một tiếng rồi nói: “Tễ An huynh, nhìn huynh hôm nay hân hoan đến lạ, có phải sắp có việc vui gì hay không, chi bằng chia sẻ một chút để huynh đệ cũng hưởng lây may mắn đi?”
Lục Vô Ưu cầm cán bút ngước mặt lên, ánh mắt vô tội nói: “Thật sự hổ thẹn, cũng không có chuyện vui gì cả.”
“Lục Lục nguyên, huynh làm thế này là không đúng rồi!” Lại có người sấn lại nheo mắt nói: “Chuyện huynh mang chim nhạn đến Hạ Lan phủ, còn nhờ bà mối đến nhà tặng lễ đã lan truyền khắp Kinh thành rồi! Dám đến Hạ Lan phủ cầu hôn, thật không phải là người bình thường.”
Quan trọng nhất là, nghe đâu Hạ Lan phủ không những không đuổi người đi, mà còn thực sự nhận lấy phần lễ kia!
Điều đó có nghĩa là, chuyện hôn sự có lẽ đã được quyết định.
Lúc này trong phòng biên soạn không có thượng quan, mọi người cũng to gan hơn.
“Người huynh muốn cưới thực sự là vị Hạ Lan tiểu thư đó sao?”
“Không đúng, không phải huynh đã có vị hôn thê đã hứa hôn ở quê nhà rồi sao? Huynh bỏ mặc người ta à? Vậy nếu lỡ như Thánh thượng hỏi đến…”
Lục Vô Ưu nở nụ cười hòa nhã bất đắc dĩ nói: “Các vị hỏi nhiều thế, ta nên trả lời câu nào trước đây?” Hắn tỏ ra dáng vẻ ung dung hào phóng: “Đúng, ta đã đến Hạ Lan phủ cầu thân rồi. Có một việc ta quên chưa nói với các vị, vị hôn thê ở quê nhà của ta, không khéo cũng chính là Hạ Lan tiểu thư.”
Hắn còn làm bộ tỏ vẻ kinh ngạc: “Quê nhà của Hạ Lan đại nhân cũng ở Bạch Giang, Thanh Châu, chẳng lẽ các vị không biết sao?”
Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, cứ cảm thấy chuyện này thật khó tin thế nào ấy.
Hạ Lan tiểu thư trước nay là đóa hoa trên cao chỉ được ngắm nhìn mà không thể hái, chuyện này toàn bộ Kinh thành đều thấu hiểu, nhưng hễ nam tử trẻ tuổi nào từng nhìn thấy nàng cũng không dám khẳng định mình sẽ không động lòng, nhưng việc đóa hoa này nhiều năm chưa có chủ cũng là điều ai cũng biết.
Thế nhưng Lục Vô Ưu tỏ ra hết sức tự nhiên, dáng điệu tự tin vô cùng, như thể người chất vấn hắn mới là người có vấn đề.
Có người trí nhớ tốt nhắc lại: “Đợi đã, Tễ An huynh, vào ngày truyền lô lúc chúng ta gặp gỡ Hạ Lan tiểu thư trước cổng Hoàng Thành, huynh không nói như vậy! Huynh đã nói gì nhỉ?… ‘Ta và Hạ Lan tiểu thư chưa nói chuyện được mấy câu, thực sự là chuyện vô căn cứ.’”
Lục Vô Ưu tỏ ra ngỡ ngàng, ánh mắt hết sức vô tội: “Ta thực sự chưa nói chuyện nhiều với Hạ Lan tiểu thư, việc hứa hôn này chẳng phải là do cha mẹ định đoạt hay sao?”
Hắn nói rất có lý, nhưng mà…
“Sao trước đây chưa từng nghe huynh nói về chuyện này?”
“Nhiều người đến Hạ Lan phủ cầu hôn, cũng chưa có người nào nghe nói rằng Hạ Lan tiểu thư đã hứa hôn cả.”
“Phải rồi, không phải chỗ chúng ta còn có một Thứ cát sĩ của Bách Giang, Thanh Châu sao? Mau gọi đến hỏi thử xem!”
Số lượng Thứ cát sĩ được chia mỗi châu một người, vừa khéo người này cũng đến từ Bách Giang. Khi được gọi tới, vị Thứ cát sĩ này hết sức mù mờ không hiểu ra sao. Nghe mọi người hỏi, y mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện: “Chuyện hứa hôn thì ta không rõ ràng lắm, nhưng năm đó ở thư viện Giang Lưu, Tễ An và Hạ Lan tiểu thư có tình cảm với nhau… Sau đó Hạ Lan tiểu thư trở về Kinh thành, bọn ta còn tiếc nuối thay cho Tễ An. Chuyện này khắp cả thư viện đều biết, nên khi vừa nghe tin này, ta còn cảm thấy vui mừng cho Tễ An… Không ngờ họ đã hứa hôn từ lúc đó rồi sao! Tễ An huynh, sao huynh không nói với ta!”
Vẻ mặt Lục Vô Ưu chợt có vẻ tiu nghỉu: “Trước kia lúc ở Thanh Châu, ta vừa không có công danh còn không có gia thế, đương nhiên tự thấy mình không xứng với Hạ Lan tiểu thư, chuyện hôn sự này đương nhiên không thể công khai, cũng để tránh làm tổn hại thanh danh của nàng.”
Lúc nói ra lời này, lông mày hắn hơi nhíu lại, dường như còn mang theo vài phần đau khổ và tủi hờn không muốn người biết đến.
Những người thi đỗ khoa cử phần lớn đều xuất thân từ gia đình bần hàn. Khi thấy biểu hiện của Lục Vô Ưu bất giác gợi cho họ nhớ lại khoảng thời gian chưa đỗ đạt, gặp phải cảnh đời bạc bẽo lòng người lạnh nhạt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xúc động, thầm hét lớn “Đừng khinh người trẻ tuổi nghèo khó”, đột nhiên cũng thổn thức theo.
“Tễ An cũng đã khổ tận cam lai rồi.”
“Hiện giờ Hạ Lan đại nhân chắc chắn cũng rất vui mừng khi phó thác chung thân cả đời Hạ Lan tiểu thư cho huynh.”
Lục Vô Ưu xoa trán, thở dài một hơi: “Tại hạ cũng vô cùng lo lắng, những ngày qua lòng đầy bất an, đêm đến trằn trọc không ngủ được… Chỉ mong các vị đồng liêu đừng cười nhạo ta nữa.”
Mọi người cũng đều biết, Hạ Lan tiểu thư mà hắn sắp cưới là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều lần lượt vỗ vai Lục Vô Ưu, dành cho hắn những lời an ủi thân thiết của đồng liêu. Tất nhiên cũng không thiếu người nhân cơ hội nói: “Lục huynh khi nào thành thân, hôm nào ta cũng muốn đến phủ thăm hỏi…”
Lục Vô Ưu vẫn giữ vẻ bình thản ứng phó xong đợt đầu tiên, buổi trưa đi ăn cơm ở nhà ăn, lại vừa hay gặp đúng người hắn không muốn gặp nhất bây giờ.
Lâm Chương nhìn thấy Lục Vô Ưu cũng dừng bước chân lại, ánh mắt nhìn về phía hắn vô cùng phức tạp.
***
Diêu Thiên Tuyết nhận được tin liền đến Hạ Lan phủ ngay lập tức.
“Tiểu Từ, muội thật sự muốn gả cho cái tên tai họa đó sao!” Diêu Thiên Tuyết không tin nổi: “Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ còn đang làm ầm lên, trong yến tiệc sinh thần của Công chúa muội cũng thấy rồi đó… Vị công tử đó trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, nếu muội gả cho hắn, sau này không biết có bao nhiêu ong bướm tìm đến phủ. Hơn nữa, cha ta nói sau này chức vị của hắn e rằng sẽ không thấp, đến lúc đó người muốn chen chân vào bên cạnh hắn chắc chắn không ít…”
Hạ Lan Từ tất nhiên cũng biết điều này, thế nên ban đầu nàng không hề nghĩ đến việc gả cho hắn.
Nhưng kế hoạch biến hóa khôn lường đến mức chẳng theo kịp.
Nàng chỉ đành phải giải thích bằng những lời khô khan: “Hắn đã nói sẽ không nạp thiếp.”
“Nói thì nói vậy thôi, khi muốn cưới được muội đương nhiên sẽ ba hoa chích chòe, phải nói cho hoa mỹ hết sức có thể. Nam nhân ấy mà, có ai mà tránh khỏi chuyện lăng nhăng đâu, huống hồ hắn lại tuấn tú thu hút người khác như vậy…”
Diêu Thiên Tuyết nói xong lại nhìn sắc mặt của Hạ Lan Từ, đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Khụ khụ, tất nhiên cũng không phải không có ngoại lệ, muội nhìn cha muội đi, cậu của ta rất thật thà đó không phải sao. Nói chung, nếu như hắn dám khi dễ muội, ta sẽ bảo Tề Xuyên bắt hắn vào ngục!”
Tề Xuyên chính là vị hôn phu của Diêu Thiên Tuyết, Nhị công tử nhà Binh bộ Thị lang, Cẩm Y Vệ Chỉ huy Thiêm sự – Tống Tề Xuyên.
Hạ Lan Từ cũng không biết nói thế nào, cho dù là Cẩm Y Vệ cũng không thể tùy tiện nhốt quan Hàn Lâm vào ngục được
Nàng bèn đổi chủ đề nói tránh đi: “Nhưng mà, biểu tỷ đến thật đúng lúc, vừa hay muội có việc cần nhờ đến tỷ.”
Diêu Thiên Tuyết hỏi: “Việc gì?”
Hạ Lan Từ lấy mấy chiếc túi thơm từ trong tủ ra, dè dặt nói: “Đây là đồ cưới muội thêu, biểu tỷ xem qua giúp muội đi.”
Nếu như Lục Vô Ưu đã hành động nhanh như vậy, Hạ Lan Từ đương nhiên cũng phải nỗ lực chuẩn bị cho hôn lễ tháng sau, sắp xếp chu đáo đồ hồi môn của nàng. Thông thường của hồi môn của các tiểu thư nhà quan bao gồm vàng bạc và ruộng đất hay khế đất – mấy cái này nàng thực sự không có, vàng bạc trang sức cũng không có, đồ gia dụng đồ trang trí như nồi niêu chén bát còn có thể gom góp, còn lại là các loại đồ thêu như ga trải giường, chăn đệm, bao gối, khăn tay, túi thơm…
Nhưng không may thay, trong mười mấy năm không màng chính sự, Hạ Lan tiểu thư đã không hề học thêu thùa đàng hoàng.
Đến mức…
Diêu Thiên Tuyết cúi đầu nhìn thấy trên chiếc túi thơm màu xanh nhạt thêu một đống chỉ đen: “Tiểu Từ, muội đang thêu lá sen sao?”
Hạ Lan Từ nghẹn lời nói: “Là uyên ương nghịch nước.”
Nàng còn ngập ngừng hỏi tiếp: “Biểu tỷ, vẽ trực tiếp lên vải có được không?”
Diêu Thiên Tuyết thấy ánh mắt của Hạ Lan Từ dao động, nhận ra điều gì đó không ổn, liền nắm chặt tay nàng.
Nhìn những ngón tay mảnh mai như tác phẩm nghệ thuật của nàng giờ đã hiện ra những vết máu lấm tấm, Diêu Thiên Tuyết không khỏi xót xa, vội nói: “Muội vội gì chứ, chỉ mới cầu hôn thôi mà, việc thêu thùa muội có thể học từ từ…”
Hạ Lan Từ thở dài có vẻ đau đầu nói: “Hắn định tháng sau thành thân rồi.”
“Cái gì? Nhanh vậy sao?” Diêu Thiên Tuyết ngạc nhiên, sau đó trên mặt hiện lên vẻ giận dữ: “Tháng sau thì làm sao có thể chuẩn bị đầy đủ cho hôn sự được! Hắn nóng vội như vậy làm gì? Ta thấy hắn không có ý tốt thì đúng hơn. Đúng là tham lam, ham mê… Trước đây hắn có từng đùa giỡn cợt nhả với muội không? Có phải cử chỉ rất suồng sã hay không?”
Trên mặt Diêu Thiên Tuyết chỉ thiếu viết rõ chữ “Ai dám cướp lấy củ cải của ta” thôi.
Điều này thực sự oan uổng, suy cho cùng hắn đã khinh bạc nàng, khinh bạc từ bên trong lẫn ra bên ngoài.
Hạ Lan Từ bất lực nói: “Biểu tỷ đừng nghĩ nhiều, muội cũng muốn sớm ngày hoàn thành hôn sự, để tránh sinh ra nhiều rắc rối về sau.”
Diêu Thiên Tuyết nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên thở dài một hơi: “Hắn quả thật rất tuấn tú, Tiểu Từ muội cũng đến tuổi rồi… Túi thơm, chăn mền và bao gối những thứ này ta đều có sẵn, dù sao ta còn lâu mới thành thân, muội cứ lấy mà dùng. Còn thiếu thứ gì cứ nói với biểu tỷ. Mẹ ta chưa biết chuyện này, nếu không thì bà ấy nhất định muốn đến đây lo liệu giúp muội.”
Hạ Lan Từ mỉm cười nói: “Biểu tỷ cảm ơn cô mẫu thay muội. Nhưng đồ của muội đơn giản, sẽ chuẩn bị xong ngay thôi, không cần làm phiền đến bà đâu. Giá y và khăn trùm đầu cũng có sẵn từ mẹ muội để lại, muội mặc chúng là được rồi.”
Diêu Thiên Tuyết lại thấy đau lòng không thôi.
Nỗi xót xa này lại không dễ nói ra bằng lời. Hạ Lan Từ khi còn nhỏ cũng là một cô bé xinh đẹp như búp bê, nhưng khi đó nàng luôn ốm yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày nào cũng xanh xao tái nhợt, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, vì mẹ qua đời sớm, cha lại bận rộn công vụ, huynh trưởng phải đi học, hầu hết thời gian nàng đều không ai chăm sóc, chỉ có thể một mình đáng thương ôm bát thuốc ngồi co ro ở góc giường, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bay về trời. Khi đó, cha của Diêu Thiên Tuyết bị điều đi nơi khác, nàng ấy được gửi về nhà tổ mẫu, cũng chỉ có thể thường xuyên đến thăm biểu muội đáng thương này.
Sau đó Hạ Lan Từ từ quê nhà dưỡng bệnh trở lại Kinh thành, dù sức khỏe tốt hơn nhiều nhưng vẫn là một người đơn giản, tính tình quật cường không muốn làm phiền đến ai, khi các tiểu thư nhà khác lựa chọn mỹ phẩm và quần áo trong các cửa tiệm trang phục trang điểm, nàng lại vắt óc tính toán làm sao để có thể tiết kiệm được một hai văn tiền. Diêu Thiên Tuyết muốn tặng nàng váy áo và trang sức nàng cũng không chịu nhận, thậm chí đến cả việc trọng đại như thành thân, nàng cũng không nỡ chi tiêu nhiều cho bản thân mình.
Nàng sống một cách độc lập nhưng lại có phần thận trọng.
Nhưng một tiểu thư quan gia sao có thể mặc giá y cũ để thành thân chứ?
“Hay là… giá y của biểu tỷ cho muội mặc trước, tỷ sẽ chuẩn bị lại một bộ khác sau.”
Hạ Lan Từ mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng khéo léo từ chối: “Không cần đâu, như thế này là quá tốt rồi. Chỉ là, biểu tỷ…” Nàng chỉ vào túi thơm, vẻ mặt thắc mắc: “Cái này, rốt cuộc phải thêu thế nào?”
***
Lục Vô Ưu và Lâm Chương dù là đồng niên lại cùng ở Hàn Lâm Viện, nhưng Lục Vô Ưu xuất thân Trạng nguyên, được bổ nhiệm làm quan Biên tu tòng Lục phẩm, còn Lâm Chương xuất thân Tiến sĩ Nhị giáp, được tuyển chọn làm Thứ cát sĩ chưa có phẩm hàm, phải đợi ba năm sát hạch qua đi mới quyết định được giữ lại hoặc chuyển đi, đến lúc đó mới có thể đạt đến chức quan Thất phẩm.
Do đó, dù hai người có giao thiệp riêng tư, nhưng công việc hàng ngày lại không làm cùng chỗ.
Lâm Chương đứng yên ở đó một hồi, cuối cùng bước tới, giọng điệu do dự: “Tễ An, ta nghe nói…”
Lục Vô Ưu khẽ thở dài một hơi, nói: “Là sự thật.”
Sắc mặt Lâm Chương chợt trở nên phức tạp đến tột cùng, dường như không biết nên đối diện với Lục Vô Ưu thế nào, y lắp bắp nói: “Sao, sao lại như vậy… Nhưng, nhưng không phải huynh không có tình ý với Hạ Lan tiểu thư hay sao… hơn nữa huynh cũng đã có vị hôn thê đã hứa hôn ở quê nhà…”
Phiền phức nằm ở chỗ này đây.
Cái cớ trước đó Lục Vô Ưu bày ra đã hoàn toàn không còn dùng được nữa.
Hắn trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Là kết quả thương lượng giữa ta và Hạ Lan tiểu thư. Vị hôn thê ở quê nhà thật sự không tồn tại, chỉ là chuyện này mong Thiếu Ngạn giữ bí mật giúp ta.”
Lâm Chương cũng sững sờ: “Hạ Lan tiểu thư thương lượng với huynh sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Ta nói dối mình có hôn thê là để từ chối ý tốt của Công chúa, điều này chắc cũng không khó đoán. Hạ Lan tiểu thư vì vụ việc giông tố của Tào Thế tử trước đó nên cũng vô cùng phiền não, đúng lúc nàng cần một phu quân, ta thiếu một thê tử, nàng cũng từng sống ở Thanh Châu cho nên giả vờ kết hôn với ta để bảo toàn danh dự. Thực ra giữa ta và Hạ Lan tiểu thư không có tình cảm riêng tư. Chuyện này ta chỉ nói với Thiếu Ngạn, mong huynh đừng truyền ra ngoài.”
Lâm Chương cũng không ngờ sẽ có lý do như vậy.
Y ngây ra một lúc rồi nói: “Ta sẽ không nói với ai khác. Nhưng tại sao Hạ Lan tiểu thư lại tìm đến huynh…”
Lục Vô Ưu thở dài: “Ta cũng không hiểu, có lẽ nàng cảm thấy ta trông thật thà chăng.”
Lâm Chương: “…”
Lục Vô Ưu đã thêu dệt đủ rồi, lúc này mới nói thật: “Tóm lại ta không có ý giấu giếm huynh, trước đây ta thực sự không thân với Hạ Lan tiểu thư, quyết định đến phủ cầu hôn cũng là chuyện mới đây, trong đó có vài chuyện ngoài ý muốn có hơi khó nói với Thiếu Ngạn. Nếu trong lòng huynh vẫn không thể quên Hạ Lan tiểu thư…”
Lâm Chương vội vã lắc đầu, nhưng trong giọng nói vẫn mang chút chua xót: “Ta và Hạ Lan tiểu thư có duyên nhưng không phận, từ lâu đã không còn dám mơ tưởng xa xôi. Nếu Tễ An có thể thành đôi cùng với Hạ Lan tiểu thư … ta cũng thật lòng mừng thay cho hai người, chỉ là không ngờ Tễ An thực sự không có tình ý với Hạ Lan tiểu thư, ta, ta…” Y nuốt nửa câu sau xuống: “Ta có hơi thất thố, ta xin phép về trước.”
Lục Vô Ưu sợ nhất là gặp phải tình huống thế này.
So với điều này, những chuyện khác như có người đến nhà gây sự, chặn đường hắn ở Hoàng Thành, hoặc là dùng những lời mỉa mai, uy hiếp, dụ dỗ đều không đáng để nhắc đến, bởi vì năm đó ở Thanh Châu hắn đã từng trải nghiệm một lần rồi.
***
Tin tức tương tự cũng truyền đến phủ Công chúa.
Tiêu Thiều An gần như lập tức muốn đến Hàn Lâm Viện tìm Lục ca ca của nàng ta để hỏi cho rõ ràng.
Không phải hắn đã hứa hôn ở quê nhà rồi sao! Sao lại có thể đến tận phủ xin cưới nữ nhân kia chứ! Nữ nhân đó ngoài việc đẹp hơn nàng ta một chút, thì còn chỗ nào tốt nữa đâu?
Còn chưa bước ra khỏi cửa, đã nghe người đưa tin nói thêm: “Nghe nói cô nương mà Lục Trạng nguyên đã hứa hôn ở quê nhà chính là Hạ Lan tiểu thư.”
“Cái gì? Họ quen biết nhau từ trước?”
Tiêu Thiều An sững sờ quay đầu lại.
Lần trước nàng ta tính kế không thành, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không những không khiến Lục Vô Ưu cưới mình, mà bây giờ Lục Vô Ưu thấy nàng ta từ xa đã tránh đi đường khác, thậm chí ánh mắt còn lạnh lùng. Nàng ta mấy lần đến Hàn Lâm Viện chặn đường hắn cũng không được. Lúc này nàng ta mới nhận ra, có lẽ hắn đã lờ mờ đoán ra được phần nào chuyện xảy ra ở phủ Công chúa trước đó, cho nên hiện tại… nàng ta có thể đã bị Lục ca ca ghét bỏ.
Tiêu Thiều An vốn tưởng rằng không có chuyện gì khiến nàng ta phiền lòng hơn chuyện này.
Nhưng không ngờ, ca ca đã đoán đúng…
Chắc chắc đêm đó hai người họ đã quan hệ bất chính trong phủ của nàng ta! Còn giả vờ ở trước mặt nàng ta là không quen biết nhau, nói không chừng từ lâu đã…
Vừa nghĩ đến việc Lục ca ca sẽ đối xử dịu dàng lưu luyến, thương yêu gần gũi với nữ nhân đó, còn đối với nàng ta thì lại dùng lời nói châm chọc, nét mặt lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng muốn nhìn thấy mặt mình, trong lòng nàng ta ngứa ngáy thù hận.
Tiêu Thiều An cắn ngón cái, thiếu điều cắn đứt cả móng tay, nàng ta nghiến răng suy ngẫm, cuối cùng nhấc váy lên quyết định đi tìm Tiêu Nam Tuân trước.
Tiêu Nam Tuân tất nhiên cũng đã nhận được tin tức này.
Hắn tìm đến Lý Viện phán của Thái y viện để điều tra ghi chép buổi tế lễ ngoại thành, chủ yếu là muốn xác nhận xem vị Trạng nguyên kia có thực sự bị chứng suy nhược cơ thể không, nhưng lại vô tình phát hiện ra ngày đó hai người họ từng ở cùng một xe ngựa.
Nhưng lúc đó khi hắn bước vào xe ngựa thăm Hạ Lan Từ, rõ ràng không hề thấy Trạng nguyên kia đâu.
Người này chắc chắn có vấn đề.
Với lại, hai người đó có lẽ đã có quan hệ từ lâu.
Tiêu Thiều An vẫn ở bên cạnh lảm nhảm những lời viển vông: “… Hay là chúng ta phái người của Thái y viện đến Hạ Lan phủ để nghiệm thân Hạ Lan Từ đi, chắc chắn hiện giờ nàng ta không còn trong trắng! Tin này mà lan ra ngoài, để muội xem xem Lục ca ca sẽ cưới nàng ta thế nào!”
Tiêu Nam Tuân liếc mắt nhìn muội muội ngu ngốc bị mẫu phi nuông chiều thành hư này, ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng.
Tiêu Thiều An lập tức im lặng: “… Nếu không thì ca ca nói xem chúng ta phải làm sao?”
Tiêu Nam Tuân hờ hững đáp lại: “Muội về trước đi, ta tự có tính toán.”
***
Ba ngày sau, một chuyện vô cùng chấn động xảy ra — Tân khoa Trạng nguyên trên đường trở về phủ đã gặp phải ám sát, thân thể bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh rất lâu.
Chuyện này không tránh khỏi việc mọi người lại dấy lên tin đồn bàn tán Hạ Lan tiểu thư là hồng nhan họa thủy.
Suy cho cùng, chuyện Lục Trạng nguyên đỗ Lục nguyên vang danh Kinh thành hứa hôn cùng tiểu thư nhà Tả đô Ngự sử có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành đã truyền đi khắp nơi gây xôn xao trong dư luận. Hơn nữa, vị tiền Tào Thế tử trước đó từng có tin đồn với Hạ Lan tiểu thư đến giờ vẫn còn là một kẻ ngốc, vừa ngu dại vừa bị thương, rất khó để người ta không nói ra nói vào.
Lúc Hạ Lan Từ biết tin, nàng vẫn còn đang ở trong phòng tiếp tục đấu tranh với cái túi thơm trong tay, sau khi nghe xong những lời Sương Chi vừa thở hổn hển vừa kể lại, nàng đặt túi thơm xuống, phản ứng đầu tiên của nàng chính là – tuyệt đối không thể nào có chuyện đó xảy ra.
Với khả năng phi thiên độn địa của Lục Vô Ưu, làm sao hắn có thể bị ám sát thành công cơ chứ?
Sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, nghĩ thầm, nếu Lục Vô Ưu đã dễ dàng bị trúng độc, vậy thì bị ám sát cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bây giờ hai người đã định hôn sự, cũng bớt đi nhiều kiêng kỵ.
Hạ Lan Từ liền nói ngay: “Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta ra ngoài.”
Lục Vô Ưu trước đây sống ở phủ của ông bác bên ngoại, sau khi nàng chọn nhà xong, Lục Vô Ưu dường như đã mua và chuyển đến ở, vị trí trên bản đồ nàng vẫn còn nhớ, cách Hạ Lan phủ không xa, xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nàng còn chưa xuống xe ngựa nói rõ lý do đến phủ, người gác cổng – nàng còn thấy ngạc nhiên vì nhà của Lục Vô Ưu lại có người gác cổng – liền tỏ ra niềm nở nói: “Là Hạ Lan tiểu thư phải không? Đại nhân đã dặn rồi, tiểu thư cứ đi thẳng vào trong.”
Hạ Lan Từ không có tâm trạng để nhìn ngó, đi thẳng vào trong nhà.
Bên trong tràn ngập mùi thuốc đắng nồng nặc quen thuộc, Hạ Lan Từ lòng đầy lo lắng, đi vào đã nhìn thấy Lục Vô Ưu mặc trung y, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên giường, dường như không mở nổi mắt, trên đầu quấn băng bằng vải bố, trên phần ngực lộ ra ngoài chăn cũng lờ mờ thấy băng vải đang rỉ máu, nhìn thoáng qua còn có hơi giống dáng vẻ của người đang hấp hối.
Một người trông giống người hầu đang lau mồ hôi trên trán cho Lục Vô Ưu, bát thuốc nóng hổi đặt trên bàn trà bên cạnh, thấy Hạ Lan Từ đến, hắn ta vô cùng lanh lợi nói một câu “Hạ Lan tiểu thư nhớ đút thuốc cho đại nhân” rồi lui ra ngoài.
Hạ Lan Từ bị bộ dạng của hắn dọa đến hoảng loạn: “Huynh… sao lại thành ra thế này, huynh đừng dọa ta.”
Nàng tiến lại gần, cúi đầu muốn kiểm trên vết thương trên người hắn.
Lục Vô Ưu nghe tiếng liền hé mắt ra một chút, đôi mắt hoa đào uể oải, cánh môi mấp máy như thể không còn sức để nói, lồng ngực hắn phập phồng một hồi mới yếu ớt lên tiếng: “Hạ Lan tiểu thư, nếu ta thật sự không qua khỏi…”
“Huynh nói bậy bạ gì thế.” Trong lời nàng mang theo vẻ sốt ruột: “Huynh đừng nói nữa. Đại phu đâu, để ta đi hỏi đại phu.”
Nàng vừa định đứng dậy thì nhận ra vạt áo đã bị Lục Vô Ưu kéo lại, ngón tay hắn nắm chặt khiến nàng không thể rời đi.
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu vẫn mang vẻ bệnh tật, hắn cụp mắt, hàng mi dài rậm phủ xuống, tạo thành bóng râm mờ mịt, giọng điệu đáng thương vang lên: “Đại phu đã đi rồi, nàng… có thể ở lại với ta không?”
Hạ Lan Từ nghe vậy bình tĩnh ngồi xuống.
Lục Vô Ưu tiếp tục nắm lấy vạt áo của nàng, chạm vào lòng bàn tay nàng đang đặt trên chăn, Hạ Lan Từ hơi rụt tay lại nhưng lại bị nắm chặt hơn, nàng lấy lại bình tĩnh, từ từ thả lỏng cơ thể, lòng bàn tay bắt đầu có cảm giác hơi nhột, có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Lục Vô Ưu đang viết từng nét từng nét lên tay nàng: “Có người nghe lén.”
Hạ Lan Từ lập tức hiểu ra.
Nàng phối hợp theo hắn, thở dài rồi nói: “Ta sẽ không đi nữa.”
Sau đó nàng lại nhẹ nhàng trở tay lại, viết một chữ trong lòng bàn tay của Lục Vô Ưu: “Ai?”
Lần này Lục Vô Ưu đáp lại rất đơn giản, chỉ vẽ hai nét trong lòng bàn tay của nàng.
Hạ Lan Từ mở to mắt, nàng không ngờ Nhị Hoàng tử lại có thể phát rồ đến mức thật sự muốn giết Lục Vô Ưu, nhất thời lòng nàng thắt lại, bàn tay cũng vô thức nắm chặt ngón tay của Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu khẽ lắc đầu, ngón tay trong lòng bàn tay nàng từ từ viết thêm hai chữ “Thăm dò”.
Vậy có nghĩa là Nhị Hoàng tử phái người ám sát, cũng không phải thật sự muốn giết hắn, mà để thăm dò hắn, cho nên hiện giờ hắn giả vờ bị thương, cũng là để diễn trò cho người của Nhị Hoàng tử xem.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Hạ Lan Từ yên tâm phần nào, nhưng lòng bàn tay lại sinh ra chút cảm giác lạ lùng.
Ngón tay giao nhau đều đã ẩm ướt mồ hôi, vốn dĩ Hạ Lan Từ rất ít tiếp xúc cơ thể với nam nhân, lần duy nhất cũng là với Lục Vô Ưu, dù nàng đã cố gắng phân tán sự chú ý thế nào, lòng bàn tay vẫn cảm có cảm giác như bị nóng rát, còn có chút tê dại khiến nàng rất muốn rút tay về.
Hơi thở bất giác khựng lại, sau đó là tiếng thở dồn dập.
Lục Vô Ưu ngừng động tác trong tay, từ từ buông tay nàng ra.
Mất đi cách giao tiếp, hai người chỉ còn lại sự im lặng, cứ nhìn nhau không nói gì, tình cảnh có hơi ngượng ngập.
Hạ Lan Từ đảo mắt nhìn qua bát thuốc bên cạnh, chợt nhớ ra điều gì đó: “Sao huynh vẫn chưa uống thuốc? Hay là ta đút cho huynh uống.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu chợt tối lại: “…”
“Lục đại nhân, huynh đã bệnh nặng thế này, còn không mau uống thuốc…” Hạ Lan Từ cầm bát thuốc lên, cố gắng thể hiện sự lo lắng căng thẳng của mình: “Nếu đại phu đã bỏ công kê thuốc rồi, dù thân thể huynh không tiện, cũng nên uống hết có được không…”
Lục Vô Ưu nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên.
Hạ Lan Từ suýt bật cười thành tiếng, nàng đặt bát thuốc xuống, kéo chăn đắp cho hắn, ngón tay trong lúc vô tình chạm vào băng vải thấm máu trên người hắn, Lục Vô Ưu nhăn mày phát ra tiếng rít thật khẽ.
Diễn cũng giống thật.
Hạ Lan Từ đang lúc cảm thán, chợt cảm giác được vết máu mà đầu ngón tay chạm vào có hơi âm ấm.
Nàng giật mình.
Nhiệt độ túi máu giả kia của Lục Vô Ưu nàng nhớ là hơi lạnh, Hạ Lan Từ đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi thử, lập tức cảm thấy có điều bất ổn, nàng đưa tay lên muốn kéo tấm chăn ra: “Lục đại nhân, cho ta xem vết thương của huynh.”
Lục Vô Ưu không chịu, chỉ dùng khẩu hình nói “Không sao”.
Hạ Lan Từ lại không thể trực tiếp cởi áo hắn, dù đã ngủ cùng nhau, nhưng giữa nàng và hắn vẫn ở mức độ nửa thân quen nửa xa lạ một cách vi diệu. Hạ Lan Từ do dự một lúc, ban đầu nàng tưởng rằng bát thuốc này chỉ là đạo cụ, bây giờ xem ra thuốc này thật sự được sắc cho hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Bất kể thế nào, huynh cũng nên uống thuốc.”
“… Lục đại nhân, uống thuốc đi được không?”
Một lúc sau, Lục Vô Ưu mới mở mắt ra, có vẻ bất đắc dĩ gượng dậy.
Hạ Lan Từ nâng tay đưa bát thuốc đến miệng hắn.
Lục Vô Ưu nhìn bát thuốc rồi lại nhìn nàng, hắn nhíu mày thật chặt, cuối cùng cũng đưa tay giữ bát thuốc, vẻ mặt còn nhẫn nại hơn cả đêm hôm đó, hắn nhăn mặt uống ừng ực hết bát thuốc.
Hạ Lan Từ vừa định đặt bát thuốc xuống đã bị Lục Vô Ưu kéo tay lại.
Nàng cảm thấy bất ngờ liền quay đầu sang, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch nhưng không thể che giấu vẻ tuấn tú xuất chúng của Lục Vô Ưu đang tiến lại gần nàng, đôi môi hắn sát bên tai, hơi thở nhẹ nhàng phả vào trên má, giọng khàn khàn kéo dài, hắn hạ thấp giọng đến tận cùng: “… Đắng chết đi được, nàng có kẹo không?”
Hạ Lan Từ lập tức nghĩ đến những hình ảnh không hay ho kia, đôi tai tinh xảo bất chợt đỏ bừng lên.
“Ta…”
Nàng nghiêng đầu đang định nói, không ngờ vành tai lại chạm vào cánh môi của Lục Vô Ưu, như có một luồng điện chạy qua, cả hai đều sững sờ.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Tễ An huynh, trước đây là lỗi của ta, nghe nói huynh bị thương ta thật sự lo lắng…”
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Chương đứng ở trước cửa cũng ngây người ở đó.