Yến tiệc sinh thần tại phủ Công chúa đã kéo dài đến rất muộn, các khách khứa lần lượt bước lên xe ngựa, kiệu hoa rời khỏi cửa phủ, các cung nhân qua lại cũng bận rộn thu dọn bát đĩa.
Tiểu thọ tinh Tiêu Thiều An vốn nên là người hào hứng nhất lúc này lại đang ở trong tẩm điện nổi cơn thịnh nộ: “Các ngươi làm cái gì vậy! Nhiều người như vậy mà đến một người cũng không trông chừng được! Có tìm cũng không tìm được! Chẳng phải đã nói khóa cửa rồi sao! Đồ vô dụng! Toàn là đồ vô dụng!”
Nàng ta tiện tay cầm lấy một bình hoa ném mạnh xuống đất.
Các thái giám cung nữ đang quỳ gối bên dưới đều câm như hến, toàn thân run rẩy không dám thở mạnh.
Tiêu Thiều An giận đến mức hất giá bút bằng gỗ hồng làm một ấm trà tử sa đổ xuống đất, bên dưới chỉ còn nghe thấy tiếng vỡ xoành xoạch, mảnh vỡ bắn tung tóe lên người cũng không ai dám tránh né.
Khi Tiêu Thiều An ném đến một món đồ trang trí bằng ngọc khảm vàng tinh xảo, nàng ta chợt nhớ ra món đồ này dường như là do ca ca tặng nên mới dừng tay, bực bội đặt lại chỗ cũ.
Đi qua đi lại vài bước, Tiêu Thiều An lại không kiềm được xách váy lên, tức giận đá vào một cung nữ đang đỏ hoe mắt quỳ run rẩy bên cạnh khiến ả ngã nhào xuống đất: “Để ngươi đi thử, ngươi còn không tình nguyện, lúc nào cũng chỉ biết khóc, đúng là chẳng có ích lợi gì cả, ngươi nhìn đi, người đã bị ngươi thả đi mất rồi!”
Dường như vẫn chưa đủ hả giận, nàng ta tức giận hô lên: “Người đâu, đưa ả đến phủ ca ca ta đi.”
Cung nữ kia sợ đến trợn trừng mắt, mặt mày xám ngoét, định nhào tới cầu xin Công chúa tha thứ. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng thì đã bị người ta bịt miệng lôi đi.
Lúc này, một thái giám từ bên ngoài bước vào, ghé vào tai nàng ta nói nhỏ: “Bên phía Nhị Hoàng tử cũng không tìm thấy người.”
Lúc này Tiêu Thiều An mới thật sự cảm thấy kỳ lạ.
Lục ca ca của nàng ta chạy trốn còn có thể hiểu được, dù sao hắn cũng là nam nhân, cho dù trong người có ít bệnh tật nhưng suy cho cùng vẫn là người trẻ khỏe, có thể trốn thoát khỏi sự lùng bắt để thoát ra khỏi phủ Công chúa cũng không phải không thể. Còn về dược tính kia, cứ tìm một nữ tử ở thanh lâu để giải quyết cũng không phải chuyện gì to tát — Tiêu Thiều An không mấy bận tâm về điều này, Phụ hoàng của nàng ta cưng chiều mẫu phi như vậy, chẳng phải vẫn lâm hạnh các phi tần khác sao?
Nhưng vị tiểu thư nhà quan văn yếu đuối kia, theo lý mà nói ngay cả noãn các của thiên điện cũng không thể thoát ra ngoài được mới phải, huống chi Hạ Lan Từ lại còn có vẻ ngoài nổi bật như vậy. Người của nàng và ca ca chắc chắn đã lục soát khắp các nơi trong phủ Công chúa, mỗi một tòa điện, đình đài lầu các, thậm chí còn xuống cả ao để mò hết một lượt vì sợ vị tiểu thư xinh đẹp này không cẩn thận rơi xuống nước mất mạng, nhưng đều không tìm thấy tung tích.
Giờ này ca ca của nàng e rằng còn khó chịu hơn cả nàng.
Dù sao theo như Tiêu Thiều An biết, ca ca nàng đã định giày vò nàng ta cả đêm…
Tiêu Nam Tuân bởi vì đêm nay còn đặc biệt chế tạo một bộ khóa xích bằng vàng, bao gồm cả cổ chân, cổ tay, cổ, thậm chí là ngực… Trên đó khắc hình hoa mẫu đơn và hoa quỳnh, mỗi một chi tiết đều được chế tác tinh xảo, tốn không ít công sức, đặc biệt để phối hợp với nữ nhân mỹ mạo vô song đó.
Tiêu Thiều An không biết cụ thể Tiêu Nam Tuân còn có bao nhiêu chiêu trò, dù sao thì theo kế hoạch ban đầu của họ, cho dù chuyện này có bung bét ra, cũng là do bản thân nữ nhân đó ở bên trong noãn các trong lúc thần trí không rõ ràng tự dâng mình lên quyến rũ Nhị Hoàng tử, tất nhiên đã bị bài bố như thế rồi cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, cuối cùng còn phải ngoan ngoãn gả cho ca ca nàng làm Trắc phi… Ồ, nếu tâm trạng ca ca không vui thì cũng có khả năng chỉ là thị thiếp, dù sao cũng là do bản thân nàng ta không giữ gìn danh tiết trước.
Nhưng hiện tại Hạ Lan Từ lại giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Họ đã sớm cho người canh giữ bên ngoài cửa lớn của phủ Công chúa, cửa bên hông và cửa sau cũng đã khóa chặt, khách khứa ra vào đều có người trông coi, nam nhân thì hơi khó tìm, nhưng một nữ nhân như Hạ Lan Từ lại rất dễ nhận ra, huống chi nàng ta còn trúng thuốc.
Nếu chưa ra ngoài, vậy thì vẫn còn ở trong phủ.
Tiêu Thiều An cắn móng tay cái, giận dữ nói: “Tiếp tục đi tìm cho Bổn công chúa! Phải tìm kỹ từng chỗ một! Nghe rõ chưa! Mau cút đi tìm người cho ta! Nhìn thấy đám phế vật các ngươi là ta lại bực mình!”
Cho dù không tìm được Lục ca ca, tìm bắt được nữ nhân đó giao cho ca ca nàng cũng xem như trút giận.
***
Cùng lúc đó, vẫn tại tòa điện hẻo lánh ấy.
Đã gần nửa đêm, bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, dường như đèn đuốc cũng đã tắt.
Hạ Lan Từ đang khó nhọc muốn bò dậy từ trên giường, dược tính rõ ràng đã giải gần hết, nhưng thân thể nàng vẫn bủn rủn không còn sức, thậm chí còn tệ hơn trước, đặc biệt là eo và chân… và cả những vị trí khó nói khác.
Mái tóc đen như mây trượt xuống trên bờ vai trần, che đi những vết đỏ rải rác khắp trên người, cũng che đi khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của mỹ nhân.
Dù chuyện này có thể coi là hai bên tình nguyện, nhưng Hạ Lan Từ vẫn cắn môi có chút uất ức khó tả, chủ yếu là lần va chạm đầu tiên, nàng cảm thấy luồng nhiệt xa lạ đó rõ ràng đã giảm bớt, nhưng ai ngờ được Lục Vô Ưu lại còn có thể tiếp tục, khiến nàng bây giờ đến cả sức bò dậy cũng không còn.
Trên gò má vẫn còn vết nước mắt ẩm ướt đã dần khô lại — tất cả đều do Lục Vô Ưu đã khi dễ nàng đến mức bật khóc.
Hạ Lan Từ nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng từ nhỏ đến lớn số lần nàng khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay, lúc bị Lý Đình dọa chết khiếp nàng cũng không khóc, nhưng vừa rồi nàng lại nằm trên vai Lục Vô Ưu thút thít không ngừng, ngón tay mảnh khảnh bám vào lưng hắn, khóc đến độ toàn thân run rẩy.
Thật sự… mất mặt vô cùng.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Từ lại không kiềm được lấy tay che mặt lại.
Tất nhiên, ngoài cảm giác đó ra vẫn còn có vài phần mơ màng và bối rối. Dù nàng có phần trái tính trái nết, nhưng suy cho cùng vẫn là tiểu thư con nhà quan được nuôi dưỡng trong khuê phòng, lần này sơ suất mất đi trong sạch, nếu nói tâm trạng không phức tạp thì là nói dối.
Nàng chỉ có thể tự an ủi mình rằng, thế này ít nhất vẫn tốt hơn là rơi vào trong tay Nhị Hoàng tử, chí ít đây là sự lựa chọn của nàng, chứ không phải bị ép buộc.
Nghe thấy động tĩnh ở bên này, Lục Vô Ưu đang đốt sạch đống ga giường và mảnh vải vụn rối tung bên cạnh cũng dừng tay lại, hạ thấp giọng hỏi: “… Còn đau không?”
Giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có.
“…”
Hạ Lan Từ che mặt không biết nên trả lời thế nào, thực ra nói đau thì cũng không hẳn là rất đau, có lẽ lúc đau nhất nàng đã bị dược tính mê hoặc, sau đó nhiều hơn là cảm giác tê dại và thẹn thùng… thật sự khó lòng diễn tả bằng lời.
Nhưng Lục Vô Ưu hiển nhiên không có chút xấu hổ nào: “Nàng luôn nói không chịu nổi, ta đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức rồi.”
Hạ Lan Từ không nhịn được khàn giọng nói: “… Huynh câm miệng!”
Lục Vô Ưu trước giờ luôn đối đầu với nàng, lần này lại ngoan ngoãn im lặng.
Hạ Lan Từ tiếp tục cố gắng muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng hai chân vẫn cứ run rẩy không dùng được sức.
Lục Vô Ưu bất đắc dĩ nói: “Lát nữa ta bế nàng đi, đừng tự làm khổ mình nữa, tiết kiệm chút sức lực còn lại đi.”
Hạ Lan Từ im lặng một hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “… Áo lót của ta đâu rồi, sao ngay cả tất cũng không còn.”
Lục Vô Ưu nói: “Đều bẩn rồi, ta đã đốt hết… Đừng nhìn ta như vậy, làm sao ta nhớ được đã làm bẩn chúng thế nào, lúc tỉnh táo lại đã thấy rối tung rối mù cả rồi, nhưng áo trong vẫn còn sạch đặt ở bên cạnh, nếu nàng không còn sức ta sẽ mặc giúp nàng.”
Trong điện không đốt đèn, ánh sáng vẫn lờ mờ như trước, chỉ có chậu than của Lục Vô Ưu phát ra chút ánh sáng nóng bỏng.
Trên chiếc ghế bên cạnh thật sự có đặt một chiếc áo trong bằng lụa sa tanh trắng.
Hạ Lan Từ khó nhọc vươn tay muốn lấy, nhưng nàng di chuyển không tiện, đầu ngón tay vẫn còn thiếu một chút khoảng cách nữa mới chạm tới được, bất chợt một bàn tay thon thả với các khớp xương rõ rệt đưa tới, cầm lấy chiếc áo kia đưa đến trước mặt nàng.
“… Thật sự không cần ta mặc giúp nàng sao?” Lục Vô Ưu dừng lại một giây rồi mới nói tiếp: “Sẽ không chiếm tiện nghi của nàng đâu.”
… Không phải hắn đã chiếm hết tiện nghi của nàng từ trong ra ngoài rồi sao, còn nói như thế có nghĩa lý gì.
Hạ Lan Từ không nhịn được thầm mắng trong lòng, vươn tay nhận lấy áo của mình, đầu ngón tay vô tình chạm vào ngón tay của Lục Vô Ưu, cảm giác run rẩy nhẹ nhàng từ đầu ngón tay lan ra chạy thẳng vào tim, khiến Hạ Lan Từ đột nhiên nhớ lại chuyện vừa xảy ra, bàn tay nàng run lên, hai gò má thoáng chốc đỏ bừng.
Lục Vô Ưu cũng hơi ngẩn ra.
Trong đầu bất chợt hiện lên một ý nghĩ — chất vải lụa trắng trong tay mềm mại như dòng nước, nhưng vẫn không thể sánh bằng làn da mịn màng của nàng.
Cả hai nhất thời đều im lặng.
Không khí cũng đột nhiên trở nên nóng rực hơn vài phần.
Dường như dược tính vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, trong một khoảnh khắc láng máng còn có thể nghe thấy tiếng rạp giường lay động đi kèm cùng những tiếng thở dốc như đang cố sức kìm nén vừa rồi bên trong điện.
Thế là, cả hai lúng túng lại tiếp tục công việc trong tay của mình.
Hạ Lan Từ lặng lẽ mặc áo vào, chân tay mềm nhũn vẫn có chút bất tiện, cúi đầu nhìn xuống… quần trong đương nhiên cũng không còn, đôi chân trắng nõn dài mảnh chỉ có thể run rẩy lộ ra ngoài, ngón chân tinh tế đang co quắp lại, thoạt nhìn không được đứng đắn cho lắm.
Tuy rằng việc đã thành sự thật, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy mình vẫn còn là một cô nương.
Hạ Lan Từ có hơi ngượng ngùng dùng vạt áo che lại.
Ngay lập tức, một chiếc áo bào rộng màu đỏ tươi phủ lên trên đầu nàng, bao bọc cả cơ thể nàng trong đó.
Lục Vô Ưu dọn sạch tro tàn, giọng nói có hơi trầm khàn: “… Bởi vì lúc đó ý thức không rõ ràng, ta cũng không biết có làm nàng bị thương không, nếu như nàng vẫn còn khó chịu, chỗ ta có chút thuốc trị ngoại thương, nàng có thể mang về bôi.”
Hai má Hạ Lan Từ đỏ bừng, may mà bọc người trong áo bào thì nàng không cần đối diện với hắn, rầu rĩ nói nhỏ: “… Ừm.”
Lại qua một lúc, vẻ mặt Lục Vô Ưu đột nhiên biến sắc, nói: “Bên ngoài có người.”
Hạ Lan Từ giật mình, thò đầu ra ngoài: “Hả?”
Lục Vô Ưu bổ sung thêm: “… Nhưng cách đây khá xa, ít nhất cũng hơn hai tòa điện, nhưng Hạ Lan tiểu thư, chúng ta phải đi rồi.”
Hắn nhanh chóng dọn dẹp những dấu vết khác, gom hết trâm cài và trang sức rơi rụng lại, đồng thời trải lại chăn đệm gọn gàng, hành động nhanh nhẹn hệt như khi tiêu hủy bằng chứng: “Nàng muốn đi đâu, trở về Hạ Lan phủ hay là tìm chỗ nào tắm rửa thay đồ rồi mới về?”
Hắn nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Hạ Lan Từ vội cắn môi nói: “Về phủ.”
Yến tiệc tối nay đã khiến nàng đủ mệt rồi, nàng không muốn đi nơi khác gây thêm rắc rối, nhưng vẫn có chút không yên lòng: “Chúng ta làm sao về được… sẽ không bị phát hiện chứ?”
Lục Vô Ưu cười khẽ một tiếng.
“——Yên tâm, chỉ cần ta không muốn, toàn Kinh thành này không mấy ai có thể phát hiện ra ta.”
Trong lúc nói, hắn đã khom người xuống cẩn thận bế Hạ Lan Từ lên, cách một lớp y bào nên hoàn toàn không chạm vào da thịt nàng.
Hạ Lan Từ cuộn tròn trong lòng Lục Vô Ưu, trái tim đập thình thịch, cái cổ đã cứng đờ, ngón tay trắng mảnh nắm chặt áo bào đang bọc lấy cơ thể, hương thơm thanh nhã từ người Lục Vô Ưu phảng phất khiến nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên hạ giọng nói: “… Lát nữa nếu như thấy sợ, nàng có thể ôm lấy cổ ta.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại lời hắn nói có nghĩa là gì thì đã thấy Lục Vô Ưu đẩy một cánh cửa sổ bên cạnh ra, ôm nàng nhảy ra ngoài. Sau đó hắn vung tay, đóng kín cửa sổ lại mà không hề ngoái đầu nhìn lại. Chẳng mấy chốc hắn đã thả người nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, tiếp tục tăng tốc nhảy qua các mái nhà khác không ngừng nghỉ. Trong lúc nhảy lên đáp xuống đó, gần như mũi chân còn chẳng chạm đất nhưng bóng dáng hắn lại như tia chớp, chỉ trong chớp mắt, cả hai đã rời khỏi phủ Công chúa.
Nếu không phải lúc này Hạ Lan Từ đang ở trong vòng tay của Lục Vô Ưu, nàng có lẽ sẽ không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Thân thể nàng lúc thì bay vút lên cao, lúc lại rơi tà tà xuống thấp, tiếng gió gào thét bên tai, những cơn gió lạnh xa lạ thổi tung tóc nàng, cảnh vật xung quanh lướt nhanh qua đầu hệt như đèn kéo quân.
Trong màn đêm, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh đèn của nhà dân phía xa xa và cả tiếng nói chuyện của người bên dưới.
Tất cả đều là những trải nghiệm mà Hạ Lan Từ chưa từng có.
Quá đỗi nguy hiểm và kích thích.
Một tiểu thư con nhà quan, vốn không biết gì về “võ nghệ” đã bị dọa đến mức lập tức ôm chặt cổ Lục Vô Ưu, suýt nữa thì hét lên thành tiếng. Nàng mím chặt cánh môi đỏ, vùi mặt vào hõm vai hắn, cảm nhận sự sợ hãi do di chuyển tốc độ cao mang lại, trái tim hoảng loạn đập liên hồi, không kìm được mà ôm hắn chặt hơn.
Trong tiếng gió phần phật, nàng nghe thấy Lục Vô Ưu dường như đã cười khẽ một tiếng, sau đó giảm tốc độ lại một chút.
Cuộc hành trình kích thích nhanh chóng đến hồi kết.
Lục Vô Ưu dừng lại trên một mái nhà, cúi xuống hỏi Hạ Lan Từ: “Phòng của nàng là gian nào?”
Hạ Lan Từ từ trong hõm vai hắn thò khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ra, vừa rướn đầu nhìn xuống đã nhận ra ngôi nhà nhỏ quen thuộc của mình, cuối cùng cũng thả lỏng thở phào một hơi, nàng lật đật rút tay khỏi cổ hắn, bộ ngực phập phồng thở hổn hển vài hơi rồi mới dần dần bình tĩnh lại, chỉ vào căn phòng phía tây: “Chính là… phòng mà huynh thấy ta sửa lại mái nhà.”
Lục Vô Ưu phóng qua còn cúi đầu nhìn thoáng qua mái nhà cũ kỹ như sắp sập, hắn nhướng mày nói: “Mái nhà này của nàng đúng là cần tu sửa rồi đấy.”
Hạ Lan Từ theo phản xạ nói: “Không phiền huynh phải lo.”
Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, không nói gì.
Hạ Lan Từ đột nhiên nhận ra điều gì đó, nghẹn lời một lúc mới nói: “… Huynh cũng đâu biết sửa.”
Lục Vô Ưu đã ôm nàng đáp xuống dưới gốc cây trong sân, bước chân nhẹ nhàng gần như không phát ra âm thanh nào, cũng nhờ vào việc Hạ Lan phủ nhân khẩu thưa thớt, giờ này đêm khuya, vị trí của họ lại kín đáo nên không gây ra sự chú ý nào.
“Ta đưa nàng đến đây… hay là, nàng có ngại ta vào trong không?”
Hạ Lan Từ lo lắng sẽ bị Sương Chi bắt gặp, nhưng nghĩ đến việc mình trong tình trạng y phục xộc xệch không chỉnh tề, khắp người đầy dấu vết thế này đi vào trong, lát nữa lại còn phải tắm rửa thay đồ, sợ rằng sẽ không thể giấu được.
Dù sao cũng đã đến nước này rồi.
Nàng dứt khoát quyết định mặc kệ tất cả: “… Đưa ta vào trong đi.”
Lục Vô Ưu ôm nàng, thoắt một cái đã đi vào trong căn phòng phía tây.
Sương Chi đang vắt khăn lau bàn, nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy ra: “Tiểu… tiểu… tiểu thư”
Chiếc khăn trong tay nàng ấy đột ngột rơi xuống đất, đôi mắt trợn tròn hoảng hốt nhìn tiểu thư của mình đang cuộn tròn trong lòng một nam tử trẻ tuổi, trên người còn quấn một chiếc áo bào đỏ thẫm xa lạ, lộ ra nửa khuôn mặt phiếm hồng nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.
“Tiểu thư, người… hắn… Chuyện này là sao…?”
Hạ Lan Từ vội vàng lên tiếng: “Em nhỏ tiếng thôi! Ta không sao!”
Trong lúc nàng nói, vị nam tử trẻ tuổi cũng y phục không chỉnh tề, dáng người mảnh khảnh cao gầy, tuổi tác trông có vẻ lưng chừng giữa thiếu niên và thanh niên kia đã đặt Hạ Lan Từ xuống giường, nhân tiện lấy chiếc áo bào đỏ phủ trên người nàng, điều đó càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Sương Chi cẩn thận nhìn kỹ, nàng ấy sợ đến mức ngớ người, hai chân mềm nhũn suýt ngã ngồi xuống đất.
Xong đời! Tiểu thư nhà mình bị người ta làm nhục rồi! Còn làm nhục đến thế này!
Nếu lão gia và thiếu gia biết được chắc sẽ giết người mất!
Không, bây giờ nàng ấy cũng muốn giết người, nhưng tiểu thư, nô tỳ không đánh lại người ta thì phải làm sao đây…
Tuy nhiên, nam tử trẻ tuổi vẻ mặt khôi ngô tuấn tú có hơi quen mắt đó lại bình tĩnh, thậm chí còn cong đôi mắt hoa đào nhìn về phía nàng ấy rồi nói: “Đi lấy cho tiểu thư của ngươi bộ y phục sạch, bao gồm cả áo trong… rồi đun một thùng nước nóng cho nàng tắm rửa.”
Giọng nói không lớn nhưng vô thức mang theo một sức mạnh trấn tĩnh và đầy lý lẽ.
Sương Chi vừa rồi còn muốn cầm dao đâm hắn, bây giờ lại tự nhiên tuân lệnh, chạy đi lấy y phục cho chủ nhân.
Hạ Lan Từ cũng không ngờ: “…?”
Tại sao Sương Chi lại nghe lời hắn thế.
Lục Vô Ưu đặt nàng xuống giường, hắn lấy lại áo bào Trạng nguyên, sau đó kéo chiếc chăn bên cạnh tới đắp kín người nàng, xong xuôi mới cúi đầu nói: “Ta để thuốc trên bàn, nàng còn cần gì nữa không?”
Hạ Lan Từ nhất thời cũng không biết nói gì, thấy Lục Vô Ưu có vẻ định đi, nàng vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn.
Nàng cúi đầu, ngón tay trắng bệch, trong giọng nói mang theo vẻ thấp thỏm mà chính mình cũng không nhận ra: “… Huynh, nói lời có giữ lời không?”
Chuyện này suy cho cùng chỉ có hai người bọn họ… à không, giờ là ba người biết. Nếu Lục Vô Ưu trở mặt không nhận, nàng cũng không thể đi rêu rao khắp nơi. Thực chất nàng hiểu rõ, việc Lục Vô Ưu cưới nàng là trăm cái hại mà chẳng có lấy một cái lợi nào.
Hắn là quan Hàn Lâm cao quý từng đỗ Lục nguyên, hoàn toàn không cần sự đề bạt nâng đỡ của cha nàng. Trước mắt hắn là con đường mây xanh rộng mở, nhưng một khi cưới nàng, hắn không chỉ đắc tội với Nhị Hoàng tử và Công chúa, mà còn có thể gặp phải vô số phiền phức và hậu hoạn khác về sau, e rằng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan mà hắn đang theo đuổi.
Lục Vô Ưu là người thông minh, không thể không biết điều đó.
Trước đó chỉ là biện pháp tạm thời, cả hai người đều bị sắc đẹp làm mờ mắt, lý trí không còn mới thiếu suy nghĩ… Nếu hắn hối hận, cũng không phải là không thể…
Hạ Lan Từ đang suy nghĩ, chợt nghe Lục Vô Ưu nói với giọng điềm tĩnh: “Nàng đang nghĩ gì thế? Ta làm cũng đã làm rồi, sao có thể chối bỏ chứ?… Vậy ta còn là con người nữa không?”
Hắn khựng lại, dường như lúc này mới bắt đầu suy nghĩ: “Dù rằng thực ra cũng có chút…”
Hạ Lan Từ lo lắng hỏi: “… Có chút gì?”
Hắn sẽ không thực sự hối hận đó chứ.
Lục Vô Ưu đặt tay lên môi làm ra vẻ suy tư, sau đó thở dài ảm đạm nói: “…Tương lai u ám.”
“…”
Hạ Lan Từ cố nén cơn giận bùng phát đột ngột, cố gắng bình tĩnh nói: “Ồ, vậy ta có cần an ủi huynh không?”
Lục Vô Ưu nói: “Không cần, dù sao chúng ta giờ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng không hiểu vì sao Hạ Lan Từ vẫn nghe ra một sự bi thương trong đó, khiến lòng nàng cũng cảm thấy một nỗi bi thương không rõ lý do — Nếu không phải Nhị Hoàng tử và Công chúa thủ đoạn độc ác, đêm nay cả hai người họ đã không cần phải thương thiệt như vậy.
… Nàng cũng không cần phải, ừm, đau nhức khắp người thế này.
Khi Sương Chi mang quần áo vào, thấy hai người đang nhìn nhau thở dài, liền giật mình hỏi: “Sao vậy tiểu thư, vị này…”
Thấy nàng ấy bước vào, nam tử trẻ tuổi khôi phục vẻ mặt như thường, lấy ra một chiếc bình ngọc đặt lên bàn rồi lại lấy ra một loạt trâm cài vòng đeo, toàn là những thứ tiểu thư đã cài khi ra ngoài. Cuối cùng, hắn dường như do dự một hồi sau đó lấy một tấm lệnh bài màu đen giống như huyền thiết từ trong ngực ra với thái độ hết sức trịnh trọng, trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ “Lục”. Đặt lệnh bài xuống, hắn mới ôn hòa nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt… Ta sẽ, ừm, nhanh chóng quay lại.”
Tiểu thư nhà nàng đỏ mặt ngơ ngác gật đầu.
Nam tử trẻ tuổi đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Sương Chi, hắn còn rất lịch sự nói: “Chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt.”
Đợi đến khi người đi rồi, Sương Chi mới hoàn hồn, vội đặt quần áo xuống, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc người đó là ai? Người… người có sao không? Trên người tiểu thư rốt cuộc làm sao… Làm sao hắn vào đây được, hắn lại đi ra ngoài như thế nào … Đó là…” Nàng ấy suy đoán trong lo sợ: “Là… tình lang của tiểu thư sao? Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Hạ Lan Từ chống đầu nghĩ ngợi một lát, nói: “… Phải, nhưng là kiểu lang không có tình.”
Sương Chi hết sức kinh ngạc: “…!”
“Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này, có lẽ em… sẽ thường xuyên thấy hắn.”
Sương Chi càng kinh ngạc hơn, mặc dù vị công tử đó quả thật rất tuấn tú, nhưng… nàng ấy vẫn thấp thỏm lắp bắp nói: “Tiểu thư… như, như vậy không hay đâu, lỡ mà lão gia biết được…”
Hạ Lan Từ nói: “…? Cha ta nhất định sẽ biết mà.”
Sương Chi sợ hãi nói: “Nhưng, nhưng… lão gia sẽ tức chết mất!”
Hạ Lan Từ thắc mắc: “Hắn đến nhà cầu hôn, tại sao cha ta lại tức chết? Cha ta trông có vẻ rất thích hắn mà. Tất nhiên, chuyện tối nay em đừng nói với cha ta, nếu có ai hỏi đến, cứ nói là em mở cửa cho ta vào.”
Nếu không cha nàng có thể sẽ muốn đánh chết Lục Vô Ưu trước mất thôi.
“…”
Sương Chi như bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện khiến mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ chạy ra ngoài: “Tiểu thư, nô tỳ đi đun nước tắm cho người!”
Quản gia đi ngang thấy nàng ấy chạy thẳng đến phòng củi bèn hỏi: “Này, Sương Chi, cô làm gì thế? Tiểu thư về rồi à?”
Sương Chi nhớ kỹ lời Hạ Lan Từ vừa mới dặn dò, liền gật đầu đáp: “Xe ngựa của tiểu thư đỗ ở cửa sau, ta vừa đón tiểu thư vào phòng, bây giờ người đang chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.”
“Ồ, vậy cô làm việc đi.”
Non nửa canh giờ sau, Hạ Lan Từ bước vào trong thùng nước ấm áp, toàn thân được ngâm trong dòng nước mới thấy thực sự thả lỏng hoàn toàn.
Trước đó mồ hôi đầm đìa khắp người, lại còn trải qua một trận giày vò quá sức, thân thể thật sự không được sạch sẽ, nàng cẩn thận múc nước rửa sạch từng tấc da thịt trên người, bao gồm cả… Hạ Lan Từ một tay bám vào thành thùng, mặt đỏ bừng vì hơi nước bốc lên, đầu ngón tay mảnh khảnh bám vào thành thùng co duỗi vài cái, không tránh khỏi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Nàng dựa đầu lên thùng, toàn thân đều đỏ ửng, lúc đó thần trí mơ hồ, trong cơn mê man nàng chỉ nhớ mình khóc.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, dường như không chỉ có sự khó chịu muốn khóc, mà còn có một chút cảm giác không thể nói rõ, nhất là khi sắp kết thúc, hình như nàng còn cảm nhận được một chút… khoái cảm kỳ lạ.
Hạ Lan Từ dùng sức lắc đầu thật mạnh, mái tóc dài đen mượt xõa xuống, nàng lại liếc nhìn tấm lệnh bài khắc chữ “Lục” đặt trên bàn bên cạnh, tâm trạng phức tạp thở dài một hơi.
Không chỉ có nàng sầu não, cùng lúc đó khi Lục Vô Ưu không để lại dấu vết rời khỏi Hạ Lan phủ, lúc dùng khinh công trở về cũng đang thất thần suy nghĩ.
Phần lớn những văn nhân mặc khách đều phong lưu, dù không có hứng thú nhưng hắn cũng không lạ gì những bài từ hoa lệ, khi tụ họp uống rượu ngâm thơ, hắn còn ứng phó bằng cách chắp vá vài ba câu lấy lệ, giành được những tràng hoan hô khen ngợi.
Nhưng thật ra, hắn vẫn luôn không hiểu nổi những thứ đó có ý nghĩa gì, hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là những trò phong lưu vô vị, chẳng khác nào khoe mẽ làm sang.
Nhưng trước mắt, trong lúc bất thình lình, những câu từ đó dường như đã có linh hồn, chúng trở nên sống động đẹp đẽ đến mức rung động lòng người, ở gần trước mắt hắn như đưa tay là có thể chạm vào.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Lục Vô Ưu cũng rất phức tạp.
***
Hạ Lan Từ ngủ một giấc rất sâu.
Khi tỉnh dậy, nàng vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị vấn tóc thì thấy Sương Chi vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa phấn khích, trong sự phấn khích lại xen lẫn vẻ lập dị: “Tiểu thư, vị công tử, vị công tử ngày hôm qua… đã đến phủ chúng ta rồi!”
Hạ Lan Từ: “…?” Nhanh như vậy!
Hạ Lan Cẩn cũng rất bất ngờ, tuy rằng ông rất tán thưởng tài văn chương của vị thiếu niên này, nhưng đối phương đã đỗ Trạng nguyên, có thể nói là tiền đồ vô lượng ở Hàn Lâm Viện, lại có tọa sư bằng tuổi ông nên ông cũng có chút kiêng dè, bớt đi ý định chỉ dạy hậu bối.
Hôm nay sáng sớm tinh mơ, ông đã thấy thiếu niên này ăn mặc áo mũ chỉnh tề mà đến, cung kính đưa bái thiếp tại cổng phủ.
Hạ Lan Cẩn liền gọi quản gia dẫn hắn vào.
Lục Hàn lâm này còn chưa đến tuổi cập quán nhưng vóc dáng đã cao hơn Hạ Lan Cẩn, không có chút gì là gù lưng của người ngồi học lâu ngày, dáng đứng như cây tùng, bước đi phong thái thanh tao nhanh nhẹn, cử chỉ nhã nhặn đủ lễ độ, trang phục và phát quan đều gọn gàng nghiêm chỉnh, lễ nghi chu toàn, khí chất thanh nhã, vừa nhìn đã biết là công tử cao quý xuất thân từ gia đình danh giá. Hạ Lan Cẩn không khỏi thầm khen ngợi vị Tân Trạng nguyên này.
Chỉ đáng tiếc là đối phương đã hứa hôn ở quê nhà từ trước, nếu không Hạ Lan Cẩn cũng có ý định kết thân. Mỗi lần nghĩ đến chuyện hôn sự của con gái, Hạ Lan Cẩn lại bất giác thở dài.
Hai người hàn huyên vài câu, Hạ Lan Cẩn vuốt râu hỏi: “Không biết hôm nay Lục Tu soạn đến nhà tìm lão phu là vì chuyện gì?”
Thiếu niên phía đối diện áo bào tung bay, chắp tay hành đại lễ, thẳng thắn nói từng câu từng chữ rõ ràng dứt khoát: “Vãn bối muốn xin được cưới Hạ Lan tiểu thư.”
Hạ Lan Cẩn hết sức kinh ngạc, buột miệng nói: “Chuyện này là sao đây? Chẳng phải ngươi đã hứa hôn rồi hay sao!”
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu, rũ mắt xuống nói: “Không dám giấu giếm Hạ Lan đại nhân, người mà vãn bối nói là đã hứa hôn, thật ra chính là Hạ Lan tiểu thư.”
Hạ Lan Cẩn dựng tai lên: “… Hả??”
“Chuyện này có nguyên nhân bên trong, vãn bối khó có thể mở lời, nhưng hôm nay vãn bối không thể không nói… Khi vãn bối còn đi học ở Thanh Châu từng có duyên gặp gỡ Hạ Lan tiểu thư vài lần, trong lòng vãn bối rất ngưỡng mộ nàng, nhưng lúc đó công chưa thành danh chưa toại, vãn bối tự thấy mình không xứng với Hạ Lan tiểu thư nên chỉ đành phải chôn giấu tình cảm của mình, nhưng trong lòng đã sớm xem Hạ Lan tiểu thư là tình yêu duy nhất của đời này, không phải nàng sẽ không cưới.”
Câu nói cuối cùng, hắn nói rất kiên định: “Nếu không cưới được Hạ Lan tiểu thư, vãn bối chỉ nguyện sống cô độc đến cuối đời. Vì vậy sau khi vào Kinh, để không phụ lòng người khác, vãn bối đã nói dối rằng mình đã có vị hôn thê ở quê nhà. Nay vãn bối đã có công danh, cũng được trưởng bối trong nhà cho phép, vì thế hôm nay đặc biệt đến đây mong được Hạ Lan đại nhân chấp thuận, vài hôm nữa vãn bối sẽ mời trưởng bối nhờ bà mối đến nhà cầu hôn, tam thư lục lễ cưới Hạ Lan tiểu thư.”
Giọng nói của hắn ôn hòa, lời nói cũng dễ nghe.
Hạ Lan Cẩn bị đứa con rể trời ban này làm cho chóng mặt, nhưng vẫn thận trọng hỏi lại: “Lời ngươi nói thật chứ?”
Lục Vô Ưu nghiêm túc đáp lời: “Có đồng liêu ở Thanh Châu có thể làm chứng cho vãn bối.”
Hạ Lan Cẩn làm quan nhiều năm, đã gặp qua vô số người, cũng từng thấy nhiều thiếu niên có tình ý với con gái bảo bối nhà mình, nhưng ông luôn cảm thấy phản ứng của thiếu niên trước mắt có hơi kỳ lạ. Hắn cung kính lễ phép không chê vào đâu được, nhưng lại… quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không hề có chút kích động, phấn khích, thấp thỏm bối rối hay những phản ứng thường thấy của thiếu niên khi tình yêu chớm nở cả.
Ông bất giác nhớ lại thời trẻ của mình, vì thuyết phục để cưới được người trong lòng ông đã từng trằn trọc không ngủ được cả mấy đêm liền.
“Ngươi thật lòng muốn cưới tiểu nữ nhà ta sao?”
Lục Vô Ưu thu lại ánh mắt đào hoa, cố gắng trông thật chân thành: “Vãn bối thật lòng mong muốn.”
Hạ Lan Cẩn bảo hắn ngày mai quay lại, ông vẫn quyết định đi hỏi ý kiến khuê nữ nhà mình, dù sao lúc ban đầu nàng cũng từng tuyên bố: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng”
Vừa mới quay người lại, đã thấy Hạ Lan Từ đứng dưới hành lang như vừa nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, biểu cảm trên mặt cũng rất kỳ lạ như thể đã nghe thấy điều gì rất khó chịu.
Hạ Lan Cẩn cũng bó tay với con gái, ngay lập tức nhăn mặt hỏi: “Con vừa nghe được hết rồi?”
Hạ Lan Từ gật đầu.
Hạ Lan Cẩn ho khan một tiếng nói: “Vậy con…”
Hạ Lan Từ lập tức nói: “Con đồng ý gả.”
Hạ Lan Cẩn: “…!”
Ông còn đang nghĩ xem phải thuyết phục nàng thế nào, hoàn toàn không ngờ Hạ Lan Từ lại đồng ý dứt khoát đến như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nàng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường, trong ánh mắt không có gợn sóng nào, thậm chí còn thấp thoáng nhìn thấy vẻ bất lực.
Hạ Lan Cẩn đành phải hỏi: “Con thật lòng muốn gả cho vị Lục trạng nguyên kia?”
“Thật lòng.”
“Tại sao cha thấy vẻ mặt con hình như không được vui vẻ cho lắm?”
“Con rất vui mà.”
“Nếu con còn băn khoăn gì…”
Hạ Lan Từ cố gắng nở nụ cười: “Không có, con rất vui, rất rất vui, chỉ mong sao có thể gả đi ngay ngày mai luôn.”
Nàng chỉ là bị những lời dối trá của hắn làm sởn gai ốc, cái gì mà “Tình yêu duy nhất của đời này, không phải nàng không cưới”. Hắn nói lời này mà không thấy xấu hổ sao… cũng không cần phải thêm nhiều tình tiết như vậy.
Hạ Lan Cẩn thấy vậy, cuối cùng cũng yên lòng, trong lòng thầm nghĩ, được rồi có lẽ là người trẻ tuổi hay ngại ngùng.
Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, có lẽ không còn hiểu nhiều về lớp trẻ bây giờ nữa.