Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 8: Ta không uống nước hoàng liên!




Hôm nay A Du không trở về nhà mà ở trong phủ bồi nàng. Tô Ngọc Dung vô cùng vui vẻ, buổi tối còn ăn thêm mấy miếng cơm, cũng không làm khó ép Phong Vu Tu ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo. Nàng gọi người bưng tới cho hắn một chén cháo bát bảo.

Nhưng không lâu sau, Tiểu Lương vẻ mặt đau khổ đến hành lễ: “Lão phu nhân, không biết vì sao đêm nay Lão Tước gia không muốn ăn, một chén cháo nhưng ngài chỉ uống vài thìa, nô tỳ sợ rằng Lão Tước gia có chỗ nào không thoải mái. Thưa Lão phu nhân, liệu có cần thỉnh đại phu đến xem bệnh hay không?”

Tô Ngọc Dung nghe thế, nhất thời rũ mắt không nói, một lát sau nàng đỡ tay Hòe Nhi đi vào nội thất.

A Du ở bên cạnh châm chọc nói thầm: “Lão Tước gia không muốn uống cháo thơm ngọt mềm mại, sợ là muốn uống cháo trứng vịt Bắc Thảo nhiều hơn rồi!”

Tô Ngọc Dung cười cười, hừ lạnh một tiếng: “hắn không muốn ăn cháo không phải vì cháo không ngon, sợ là trong lòng tức giận, nuốt không trôi!”

A Du nghe xong liền hiểu, sợ là hôm nay trong lúc đại nhi tử hầu hạ Phong Vu Tu, hắn bị nhi tử thân sinh của hắn chọc tức.

Tô Ngọc Dung ngồi ở mép giường, nhìn Phong Vu Tu nhắm mắt, hừ một tiếng: “Ngươi không muốn uống cháo bát bảo, có phải là muốn uống cháo trứng vịt Bắc Thảo không?”

một câu của Tô Ngọc Dung vừa rơi xuống tai Phong Vu Tu, tức khắc hắn trừng lớn hai mắt, hướng phía Tô Ngọc Dung “ a a “ kêu lên: Lão tử không ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo! Lão tử không ăn!

Tô Ngọc Dung trong lòng hiểu rõ, Phong Vu Tu coi đứa bé Phong Viễn Hoài kia giống như con chính thất mà bổi dưỡng, trong long con trai ruột nghĩ gì, hắn là cha làm sao có thể không biết được?

Tối nay ăn không vào, một là phỏng chừng bị nhi tử của mình ghét bỏ, trong lòng lạnh lẽo. Hai là, nhìn ra hôm nay Toàn Vị Đức vì tước vị mà đến.

Hừ, nhi tử hắn yêu thương một tay nuôi lớn, vậy mà hắn mới ngã bệnh không tới mấy ngày, không đến hầu hạ được thì cũng thôi, ấy vậy mà muốn tước vị của hắn, quả nhiên là lòng lang dạ sói, bảo hắn sao có thể không lạnh lòng? Nơi nào có thể nuốt trôi?

Tô Ngọc Dung nhìn cặp mắt trừng lớn của hắn, bỗng nhiên nhớ tới chiều nay, ánh mắt của Phong Viễn Hoài lúc gần đi tràn đầy âm ngoan đen tối, quay cuồng giận hận. Trong lòng nàng tức giận đến phát hỏa, hai cha con nhà các ngươi đúng là một cặp lòng dạ hiểm độc.

Nàng xoay người đưa chén cháo trong tay cho Tiểu Lương, cầm cái muỗng không cạy miệng của Phong Vu Tu, ngước mắt khiêu khích nhìn cặp mắt trâu của Phong Vu Tu, nhàn nhạt nói: “trên lưỡi Lão Tước gia hơi vàng, sợ rằng gần đây ngài ăn nhiều cháo thịt băm nên bị nóng trong người, Hòe Nhi, mau mang tới một bát nước hoàng liên đến, giúp Lão Tước gia trừ nóng trong người.”

“A! A!!” - - ta không nóng trong người! Ta không uống nước hoàng liên!

Dù cho Phong Vu Tu không tinh thông dược liệu, nhưng hắn vẫn biết hoàng liên, cực đắng, cực kì đắng! Uống nhiều quá sẽ bị tiêu chảy! Đồ độc phụ này! Hôm nay ta chọc nàng lúc nào chứ?

Tô Ngọc Dung nói xong liền đi ra ngoài, Tiểu Lương nhìn dáng vẻ Lão Tước gia hình như vạn phần tức giận, quay đầu nhìn Tiểu Thần, Tiểu Thần nhìn lắc đầu, nhẹ giọng nói với nàng: “nói ít, hỏi ít, xem nhiều, làm nhiều.”

Lão phu nhân ý đã rõ ràng là muốn hành hạ Lão Tước gia, cũng chỉ có nha đầu ngốc Tiểu Lương là không hiểu thôi. Haiz!

không bao lâu, Hòe Nhi bưng đến một bát nước hoàng liên, một chén nhỏ cũng không nhiều, cũng không đầy cả bát. Nàng tận mắt nhìn Tiểu Lương cho Lão Tước gia uống phân nửa, còn lại phân nửa nàng mới xoay người đi ra ngoài.

Tô Ngọc Dung đang ở trước bàn luyện chữ, trên trang giấy trắng tinh viết tên của nữ nhi: Thanh.

A Du nhìn vậy cười: “Lão phu nhân, tính toán ra, chắc chỉ khoảng mấy ngày nữa sẽ có tin của tiểu thư đến thôi.”

Nhắc đến nữ nhi, Tô Ngọc Dung vô cùng vui vẻ, lại nghiêm túc viết xuống trang giấy một chữ ‘Thanh’, lúc này mới buông bút ngồi xuống, khẽ thở dài: “Mới chớp mắt Thanh Thanh đã xuất giá hai mươi năm rồi, cuộc sống này trôi qua quá nhanh, không biết liệu trước khi ta chết có thể nhìn mặt Thanh Thanh lần cuối hay không?”

A Du nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ, nhắc nhở: “Lão phu nhân nếu muốn gặp tiểu thư thì bây giờ chính là một cơ hội cực tốt! Ngày thường đại tiểu thư chưởng gia ở nhà chồng, không thể phân thân mà đến đây. Nhưng hôm nay bất đồng thưa Lão phu nhân.”

Nàng vừa nói vừa hướng nội thất bĩu môi nói: “hiện giờ Lão Tước gia bị trúng gió nằm trên giường, là bị bệnh nặng, đại tiểu thư trở về thăm phụ thân chẳng phải là đương nhiên sao? Ai dám nói nửa chữ ‘không’?”

Tô Ngọc Dung nghe vậy liền động tâm, nàng thấy đời này nàng sống đủ lâu rồi, hơn nữa tên Phong Vu Tu kia thân mình vốn khỏe mạnh cũng đột nhiên ngã bệnh. Nàng cũng sợ, sợ rằng một ngày nào đó mình lâm bệnh nặng, không tốt lên được. Nàng thật muốn gặp nữ nhi, coi như nhìn mặt lần cuối.

Nàng rất muốn nhưng lại lắc đầu: “Từ Giang Nam tới kinh thành, đi đường thủy cũng đến hai mươi ngày, chẳng may trì hoãn một chút có khi đến một tháng, huống hồ lên đường lại quá mệt mõi. Vẫn là không hành hạ Thanh Thanh vậy.” Tuy nói vậy, nhưng trong long nàng lại ngóng trông. Nếu nữ nhi có thể trở về một chuyến, mang cháu ngoại đến thăm mình thì thật tốt …

A Du ở cùng nàng cả đời, làm sao không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, ngẫm nghĩ liền khuyên nàng: “thật ra đại tiểu thư trở về cũng là chuyện tốt, Lão phu nhân người nghĩ xem, chuyện Lão Tước gia lâm trọng bệnh nằm liệt giường, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày truyền đến Giang Nam. Nếu hiện tại tiểu thư không quay về, nếu tương lai tin tức truyền đến, khó tránh khỏi sẽ có người mượn việc này nói đại tiểu thư hiếu đạo không chu toàn. Nếu hiện giờ ngài viết một phong thư gửi đến Giang Nam, đại tiểu thư vừa có thể danh chính ngôn thuận trở vể thăm ngài, lại có thể vẹn toàn đạo hiếu, cũng che lại miệng lưỡi thị phi của nhà chồng tiểu thư. Đó không phải là vẹn cả đôi đường sao?”

Lời A Du vừa nói vừa có lí, vừa có tình, Tô Ngọc Dung cũng không tìm ra chỗ nào không ổn. Nàng hạ mắt suy tư trong chốc lát mới ngước mắt nhìn A Du cười thoải mái: “Ngươi nói có lý, vậy ngày mai bảo quản gia chuẩn bị danh mục quà tặng, phải an bài thỏa đáng sau mới bảo Đại Lưu nhà ngươi mang theo người đem tin đưa đến Giang Nam, thuận tiện đón Thanh Thanh trở về.”

“Ai, Lão phu nhân, ngài yên tâm, sáng sớm ngày mai lão nô liền đi thông báo.”

Tô Ngọc Dung thấy thoải mái, nghĩ đến việc không lâu nữa có thể nhìn thấy nữ nhi cùng cháu ngoại, uất giận bấy lâu nay tích tụ trong lồng ngực trong nháy mắt liền biến mất, toàn thân thư thái nhẹ nhõm, nhìn Phong Vu Tu trợn cặp mắt như trâu kia cũng không cảm thấy phiền lòng.

Có lẽ Phong Vu Tu uống nhiều nước hoàng liên nên sáng sớm mới mở mắt ra, Tô Ngọc Dung liền cảm thấy một mùi vị ghê tởm trong phòng, nàng vội vàng sai Cửu Nhi mở cửa sổ để thở, đốt huân hương, thay quần áo.

Nàng mới mặc xong xiêm y, còn chưa kịp rửa mặt, nha hoàn bên ngoài liền thông báo, Lan thị tới thỉnh an.

Tô Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, tiện nhân Liễu thị kia, sợ rằng nàng ta tới, nàng không cho tiến vào, cư nhiên khiến Lan thị đến hỏi thăm tin tức,

“Ra nói ta còn chưa ngủ dậy, kêu nàng ta trở về.”

Lan thị đứng ở trong viện, vừa nghe Tô Ngọc Dung không cho đi vào, khuôn mặt già nua tức khắc chuyển tím, nàng không có mệnh tốt như Liễu thị, sinh ra được hai nhi tử làm chỗ dựa, sinh ra một khuê nữ xuất giá. hiện nàng chỉ là một lão bà, mong muốn an an ổn ổn sống trong phủ bá tước, nên đương nhiên sẽ muốn dựa vào tước gia tương lai.

Nhưng Lão phu nhân cũng không phải người dễ chọc..... Đến Liễu thị ỷ vào có hai nhi tử còn không thể đến thăm Lão Tước gia, huống chi là nàng? Đầu đến hai màu tóc rồi mà cũng không nghĩ ra, bản thân đúng là người ngu xuẩn.

Lúc Lan thị mang vẻ mặt đau khổ chuẩn bị rời đi thì thấy nha hoàn trong phòng nối đuôi nhau đi ra, tay bê đệm giường dính đầy uế vật tanh tưởi đi qua bên người nàng. Nàng vừa thấy vậy, mắt liền sáng lên, xoay người rời khỏi Ngọc viên.

#Tác giả có lời muốn nói: nói một chuyện rất trọng yếu, bổn văn sẽ không đổi nam chủ, không khỏi sẽ có vài tiểu muội khả ái không tiếp thu được, cho nên trước nói một tiếng với các nàng nha.

P/s: I"m comeback! Hì hì! Ta cũng thông báo với các nàng là bây giờ ta sẽ đổi lịch post truyện sang thứ ba mọi người nhé! yêu mọi người lém! .