Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 4: Đấu với ta? Xem ngươi lấy gì đấu với ta?




Tô Ngọc Dung thấy hắn tức giận thì trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nàng đi qua ngồi xuống mép giường của mình. Một lát sau, Tiểu Cửu bưng tới thau nước đã được ngâm kĩ dược thảo cho Tô Ngọc Dung ngâm chân, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Tô Ngọc Dung.

Tô Ngọc Dung không có việc gì bèn nhìn chằm chằm lão gia hỏa đang nằm phía đối diện, hắn hiện tại nhắm hai mắt, an tĩnh nằm giống như chết. Mấy nha hoàn hầu hạ rất đắc lực, thương xuyên xốc chăn lên xem hắn có đái dầm hay không.

không lâu sau Tiểu Thần bê chén thuốc uống trước khi ngủ, ngồi ở cuối giường nhẹ nhàng thổi rồi nhìn Tô Ngọc Dung: “Thưa Lão phu nhân, đây là chén thuốc cuối cùng của Lão Tước gia, bây giờ nô tỳ xin đút Lão Tước gia uống thuốc.”

Tô Ngọc Dung gật đầu, khẽ ừ: “Ngươi cẩn thận chút, đừng làm Lão Tước gia bị sặc.” Nhỡ đâu bị sặc chết ta biết tìm ai tính sổ …

“Thưa vâng”.Tiểu Thần cùng Tiểu Mỹ, một người đỡ đầu Phong Vu Tu, một người đút thuốc. Có lẽ là Phong Vu Tu chưa muốn chết, hoặc có thể là không muốn bị tra tấn bằng muỗng bạc dài nữa nên giờ đây ngoãn ngoãn uống bát thuốc khó nuốt kia.

Tiểu Mỹ thấy đôi mắt Phong Vu Tu nhíu chặt, lường trước được Phong Vu Tu cảm thấy đắng, liền cầm viên đường đã chuẩn bị sẵn trên bàn chuẩn bị nhét vào miệng hắn. Tô Ngọc Dung vừa thấy vậy lập tức ngăn đón, trong mắt nàng u quang chợt lóe: “Tiểu Mỹ, đừng cho Lão Tước gia ăn, đường vừa tròn vừa ngọt, miệng Lão Tước gia hiện chưa tốt, nhỡ may bị sặc đường thì ngài sẽ không ổn mất.”

Tiểu Mỹ nghe vậy, thấy chút nữa thì mình phạm sai lầm liền sợ đến mức mặt biến sắc, lập tức đem đường lấy đi. Nhưng Phong Vu Tu đang nằm trên giường lại dùng sức trừng mắt với Tiểu Mỹ: Đem đường tới! Đại gia đắng sắp chết! Đại gia muốn ăn đường!

Tô Ngọc Dung tuổi cao, đối với bọn nha hoàn như hoa như ngọc đều rất khoan dung, thấy Tiểu Mỹ sợ hãi, nàng bèn xua tay cười nói: “không có gì, không có gì, ta biết ngươi cũng sợ là Lão Tước gia bị đắng. Nhưng Lão Tước gia là ai chứ, khi trẻ mang binh đi tiêu diệt bọn thổ phỉ, bị thương nhìn thấy cả xương cũng không nhíu mày lấy một cái, chứ nói gì đến một chén thuốc đắng?”

Lại nói đến Phong Vu Tu đang nắm trên giường, giờ phút này trong cặp mắt của hắn tràn đầy nghi hoặc. Năm đó khi đi tiêu diệt thổ phỉ, hắn đúng là chịu qua một làn bị trọng thương, phía sau lưng hắn có một vết thương thật dài sâu đến nhìn thấy được cả xương, thiếu chút nữa đã không qua khỏi.

Đó cũng là khi nữ nhi Thanh Thanh được sinh ra, hai người bọn họ đã cực kì chán ghét nhau. Sau khi tiêu diệt thổ phỉ trở về hắn cũng chưa từng nghỉ trong phòng của nàng, chuyện hắn bị thương cũng chưa từng báo cho nàng, tại sao nàng lại biết chuyện này?

Nhắc tới chuyện này, khóe môi Tô Ngọc Dung liền hiện lên một tia cười lạnh. Năm đó, ngay từ đầu nàng không hề biết đến chuyện hắn bị thương, lúc sau nàng biết được là do tiện nhân Liễu thị khóc lóc om sòm hai ngày trong phòng. Hóa ra Phong Vu Tu sau khi bị thương thì viết một bức thư cho tiện nhân kia.

Chính là chỉ viết thơ cho tiện nhân kia, còn nàng rõ ràng là chính thê nhưng một tờ giấy hắn cũng chưa bao giờ viết cho nàng.

Ha ha… Thật đúng là châm chọc!

Cho nên từ ngày đó trở đi, mỗi ngày nàng đều mong hắn chết ở chỗ đó, đời này đừng bao giờ trở về làm nàng ghê tởm. Nhưng hắn quả nhiên là mạng lớn, bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng vẫn có thể trở lại nguyên vẹn.

Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Tô Ngọc Dung liền từng đợt buồn đau, khó chịu dựa vào đầu giương, vẫy tay cho bọn nha hoàn lui, nàng lấy ra con thỏ mà nữ nhi nàng yêu nhất khi còn bé ở tủ đầu giường, để sát vào mặt để có thể ngăn chặn hốc mắt chua xót của mình.

Trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng, yên tĩnh khiến mọi người cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Phong Vu Tu mở mắt, thử chuyển động đầu, xoay một lúc liền thấy Tô Ngọc Dung đang ôm búp bê vải con thỏ màu trắng… Hắn nghi hoặc, trong đầu suy tư hồi lâu mới nhớ ra, hình như đây là thứ Thanh Thanh khi còn nhỏ thích chơi …

Nhất thời hắn nhìn bộ dáng già nua kia của Tô Ngọc Dung, trong lòng chợt xuất hiện chút thương hại.

Hắn nhớ lại khi xưa, Tô Ngọc Dung đã đại náo ra sao khi hắn tìm nhà chồng cho nữ nhi ở Giang Nam.

Nàng chạy đến thư phòng của hắn, bắt hắn phải từ hôn với gia đình ở Giang Nam, nói hắn không được phép bắt nữ nhi gả xa. Nhưng khi đó, hắn cực kì chán ghét nàng, đương nhiên sẽ không đáp ứng nàng hủy hoại hôn sự tốt của nữ nhi.

Sau đó nàng khóc như điên, lệ rơi đầy mặt, điên cuồng phá nát thư phòng của hắn, thậm chí còn muốn đốt cháy thư phòng … Hắn sao có thể để nàng đốt chứ?

Hắn liền bóp chặt tay nàng, quát nàng đừng nổi điên nữa. Nhưng căn bản là nàng không thèm nghe, điên cuồng há miệng cắn tay hắn đến nổi chảy máu cũng dứt khoát không buông, giống như nàng muốn cắn đứt thịt của hắn vậy…

Hắn vừa đau vừa giận, tay vung lên ném nàng ra. Đầu nàng đập vào góc bàn, bị thương, chảy máu. Thế nhưng nàng giống như không thấy đau, vừa khóc vừa cười điên cuồng chỉ hắn, nói hắn lãnh tâm tuyệt tình, nói hắn chắn chắn không được chết tử tế…

Tựa hồ trong khoảnh khắc đó, hắn thấy nàng thật đáng thương, nhưng một chút thương tiếc đó không thể thắng nổi sự chán ghét nàng từ sâu trong lòng hắn.

Sau đó khi nàng dưỡng thương, hắn giam lỏng nàng trong chủ viện, nhanh chóng hoàn thành hôn sự của nữ nhi, lại sau đó nàng lâm trọng bệnh một thời gian…

Nhớ lại chuyện cũ, lại nhìn hiện tại, hắn lẳng lặng nhìn Tô Ngọc Dung ôm búp bê vải của nữ nhi âm thầm rơi lệ, bỗng nhiên hiểu rõ tại sao khi xưa nàng cuồng loạn không muốn nữ nhi gả xa.

Nàng sợ bị cô độc …

Nàng chỉ có duy nhất một nữ nhi, hiện giờ lại ở tận Giang Nam xa xôi, ba bốn năm cũng chưa về nhà lấy một lần. Mỗi khi nhớ đến nữ nhi, lại chỉ có thể ôm búp bê vải khóc đêm, rút cuộc nàng đã phải trải qua bao nhiêu lần như vậy?

Bỗng nhiên tâm tình Phong Vu Tu chùng xuống, hắn cảm thấy khi còn trẻ đúng là có nhiều việc còn làm chưa tốt …

Qua một lúc, nha đầu hầu hạ ban đêm đến nhìn xem Phong Vu Tu có đái dầm không. Tiếng động quấy nhiễu Tô Ngọc Dung vừa mới ngủ, nàng nhíu chặt đôi mày, nhìn hai tiểu nha đầu bận rộn nói: “Từ sau ban đêm trải đệm dày cho Lão Tước gia là được, chỉ cần Tước gia không kêu thì các ngươi không cần hơi tí lại đi vào, ồn ào khiến ta đau đầu.”

“Đều là do bọn nô tỳ không tốt, Lão phu nhân đừng giận, bọn nô tỳ thay đệm giường này cho Lão Tước gia xong sẽ đi ra ngoài ngay ạ.”

Mà giờ phút này Phong Vu Tu vừa mới có chút áy náy đối với nàng tức khắc liền giận đến không còn một chút. Lão bà này có ý gì chứ?

Nếu sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng thì có thể nâng hắn đến phòng khác, vì sao hai người nhất định phải chung một phòng? Hơn nữa lại còn không cần nha đầu vào đổi đệm giương cho hắn ban đêm. Hiện giờ việc thay quần áo, lau rửa hắn hoàn toàn phải dựa vào người khác. Vậy mà một đêm không đổi đệm giường? không đến mấy ngày thì da mông hắn có thể nhiễm trùng mất!

Quả nhiên nữ nhân này bắt hắn ở trong phòng nàng chính là muốn tra tấn hắn!

Muốn yên ổn ngủ! Nằm mơ đi!

Vừa nghĩ hắn vừa mở miệng bị lệch, kêu lên a a.

Hắn kêu một tiếng, thân thể Tô Ngọc Dung liền bực bội. Nha hoàn canh bên ngoài cũng vội vàng tiến vào, đút nước cho hắn, sau lại kiểm tra đệm giường, lúc này mới đi ra ngoài.

Khuôn mặt Tô Ngọc Dung âm trầm. Sau khi thấy bọn nha hoàn đều đã đi khỏi phòng, bây giờ nàng mới đứng dậy đi tới mép giường hắn. Nhìn hắn trừng đôi mắt đắc ý, không nói hai lời bèn nhấc tay tát vào bản mặt già của hắn.

“Bốp!” một tiếng, Phong Vu Tu kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn bị đánh đến phát ngốc: Lão ác bà! Ngươi cư nhiên dám đánh vào mặt ta! Ta liều mạng với ngươi!

“A! Oa a! A!”

Gọi bậy một hồi, bọn nha đầu ngoài cửa lập tức đẩy cửa ra muốn đi vào, Tô Ngọc Dung hung hăng trừng mắt qua: “Cút đi! không có sự cho phép của ta thì không được tiến vào!”

Nha hoàn sợ tới mức lập tức đóng cửa lại. Tô Ngọc Dung đen mặt quay đầu nhìn lão già đang la hoảng, giơ tay lên lạnh lùng cười: “Dù sao đêm nay ta cũng không ngủ được, ngươi muốn chơi ta liền cùng ngươi chơi!”

“Oa a! Oa a! A a a!!” Nữ nhân ác độc, cút xa một chút! Cút ngay!

“Bốp!”

“Oa a! A a!” Tiện nhân! Đánh người không đánh vào mặt!

“Bốp!”

“A a!” Có giỏi thì ngươi bóp chết ta đi!

“Bốp!” Tô Ngọc Dung thấy tay có chút đau, khom lưng cầm giày vải trong tay.

Phong Vu Tu: “……….”

Nam tử hán không đấu với ác nữ!!

Nếu Tô Ngọc Dung có thể nghe thấy lời nói trong lòng hắn, tất nhiên sẽ khịt mũi vạn phần coi thường hắn: Đấu với ta? Xem ngươi lấy gì đấu với ta?

Lấy cặp mắt chỉ biết trừng lớn như mắt trâu? Hay là cái miệng trúng gió đến không khép lại miệng của ngươi? Hừ!