Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 38-3: Mang mặt bị cào đứng gác Thái Hòa điện (3)




hiện giờ Tề Yến cũng vừa mới hai mươi, xuất thân là hoàng gia nên đương nhiên dung mạo hắn cũng không tầm thường. Thân mặc áo gấm thêu mãng văn màu đen, tóc đen được kim quan giữ trên đỉnh đầu, một thân tỏa ra khí chất quý tộc, giữa lăng thiên kiệt ngạo lộ ra chút tùy ý tiêu sái.

Đôi tay hắn để phía sau người, đứng ở trước mặt Phong Vu Tu, híp mắt thú vị nhìn nam nhân sáng sớm đã đến canh gác trước điện Thái Hòa, ôn nhuận tiếng nói mang theo ý cười: “Chậc chậc chậc, nhìn tiểu tử ngươi mặt đầy vết cào, thật thảm a! Nhìn không ra nha đầu nhu nhu nhược nhược như Tô Ngọc Dung còn có môt đôi tay cào lợi hại như vậy!”

Phong Vu Tu nhìn vị Khang Vương trước mắt tương lai sẽ trở thành thiên tử, một chút cũng không khách khí châm chọc ngược lại: “Cái này gọi là thú vui khuê phòng. Đâu giống điện hạ thân phận tôn quý, đời này sợ rằng không thể cảm nhận được lạc thú như vậy!”

“Ha ha ha …..” Khang Vương vừa nghe tức khắc cười ha hả, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào Phong Vu Tu: “Ngươi nói xem, mặt bị cào ra như vậy còn giảo biện thú vui khuê phòng, đúng là không sợ mất mặt, có muốn ta nói một tiếng với Hứa thống lĩnh, cho ngươi thêm nửa tháng nghỉ kết hôn?”

“không cần.” Phong Vu Tu vừa nói vừa bước tới, hai nam nhân không phân cao thấp, đều mang một thân oai hung hiên ngang, cao quý tận trời, sóng vai ở cửa trung môn, xung quanh tràn ngập khí lạnh như hàn băng, khiến không ai dám lại gần họ trong vòng một trượng.

“Điện hạ hôm nay quả là nhàn rỗi?”

Khang Vương hừ hừ nói: “Gần đây cuộc sống quả thật có chút nhàm chán, vất vả lăm mới có chuyện náo nhiệt để xem, đương nhiên không thể nào bỏ lỡ.”

Phong Vu Tu khẽ câu khóe môi, liếc nhìn hắn: “Sao ta nghe nói nhiều ngày nay Thái tử điện hạ bắt được không ít người ở Hộ Bộ ăn hối lộ, không nhốt ngục thì cũng lưu đày, trong đó không thiếu người do điện hạ tiến cử, Thái tử điện hạ xử sự kiêu ngạo như vậy, điện hạ không tính toán gì sao?”

Tề Yến nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Kệ hắn đi, chẳng qua phụ hoàng chỉ nhiễm chút phong hàn, nằm trên giường hai ngày, hắn đã không đợi được mà xếp nhân thủ vào, diệt trừ người của ta, nóng vội muốn bò lên cao như vậy, sớm muộn cũng có ngày ngã gãy xương cốt!”

Phong Vu Tu cười cười, nhìn sắc trời không còn sớm, sợ hai cữu ca chờ sốt ruột, liền nói với Tề Yến: “Hai ngày này ta muốn xử lý việc trong nhà, không rảnh uống rượu với điện hạ, chờ thêm hai ngày nữa, chúng ta đi uống vài chén. Giờ ta đi trước.”

Tề Yến bất đắc dĩ xua tay: “đi thôi, ngươi mới cưới vợ đã quên huynh đệ, ta cũng lười uống rượu với ngươi.”

Phong Vu Tu cười cười, chắp tay cúi chào, xoay người nhanh chóng rời đi.

Tề Yến nhìn bóng dáng rời đi của Phong Vu Tu, lắc đầu thở dài: “Thương cho một trang hảo hán mình cao bảy thước, sau khi thành hôn lại bị thê tử đánh ra như vậy, thật thảm, thảm a!!!!!!”

Sau khi hạ triều, hai huynh đệ Tô gia trở về nha môn, cả ngày đều tâm phiền ý loạn xử lý công vụ, họ đều biết từ hôm nay trở đi, muội muội chắc chắn sẽ mang thanh danh người đàn bà đanh đá!

Tô Trường Lộc suy nghĩ sâu xa, hắn biết Phong Vu Tu mang khuôn mặt bị thương canh gác ngoài điện Thái Hòa chính là để bọn họ nhìn thấy, muội muội của bọn họ điêu ngoa tùy hứng như thế nào. Nhưng hắn cũng biết, Phong Vu Tu làm vậy là cố ý muốn hủy hoại thanh danh của muội muội, bằng không hắn hoàn toàn có thể lén lút đi cáo trạng, hà tất phải công khai đứng ở cửa điện Thái Hòa, để văn võ bá quan chê cười?

Nhưng tại sao hắn phải làm vậy, hiện giờ hắn và muội muội là phu thê một thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, muội muội trở thành người đàn bà đanh đá, hắn cũng thành kẻ sợ vợ bất lực, rốt cuộc hắn vì cái gì, mà một hai phải hành xử xúc động như vậy?

không, thân là đích trưởng tử của phủ bá tước, từ nhỏ hắn đã ra vào hoàng cung, cũng đọc sách tập võ với các hoàng tử, tâm tính ổn trọng cứng cỏi, hành sự cẩn thận quả quyết, nhìn thế nào cũng không thấy là người sẽ hành xử xúc động.

Dù nghĩ thế nào thì Tô Trường Lộc cũng không hiểu Phong Vu Tu làm vậy là muốn chơi trò gì.

Nhưng lúc này, hắn và Tô Trường Phúc ngồi nhã gian trên lầu, nghe thanh âm nghị luận từ lầu một, đều thấy đầu mình như to ra.

Tô Trường Phúc thở dài liên tục: “Đại ca, huynh nói xem sao muội muội lại làm vậy, mới tân hôn mấy ngày đã làm ra việc đánh tướng công, giờ khắp kinh thành đều là mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó, người khác chê cười Tô gia ta đã đành, ai bảo Tô Ngọc Dung là cô nương Tô gia chúng ta, nhưng còn cha ở nhà, sợ rằng muốn giấu cũng không giấu được! Cha mà biết chuyện, không biết sẽ tức giận đến mức độ nào, lại còn phu nhân thông gia, không biết trong lòng Phong phu nhân sẽ nghĩ gì nữa!”

P/s: Càng edit càng phải quỳ với trình độ vô sỉ của ông Tu ca. Đến phần sau mới thật là bội phục.