Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió

Chương 26: Hận ta sao?




Lý đại phu nói, loại dược này, một khi thân mình đã bị thương, thì không có cách nào khang phục như cũ, chỉ có thể chậm rãi từ từ điều dưỡng, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy.

Chẳng qua nàng không muốn kéo dài làm gì, nàng không muốn sống nữa.

Hiện giờ nữ nhi ở nhà chồng trôi qua rất tốt, nhị ca đã có chất nhi chăm sóc, nàng cũng yên tâm, trong lòng nàng cũng không còn gì vướng bận.

Cho nên dù biết rõ độc dược kia sau khi uống rất nhanh sẽ chết, nàng cũng vẫn uống, nàng không muốn cố điều dưỡng kéo dài hơi tàn, nàng sống đủ rồi.

“A a …” Phong Vu Tu nhìn nàng suy yếu đến mức không thể động còn muốn lại đây, tâm tình bực bội: Đại phu nói ngươi cần nằm nghỉ ngơi, ngươi còn đi tới đây làm gì, ngươi nếu muốn đánh ta, qua mấy ngày nữa, thân mình có sức lực chút lại đến đánh, ta tạm thời không chết được, chờ ngươi đến đánh đấy.

Tô Ngọc Dung ôm ngực, há miệng thở dốc, thật vất vả địch đến giường Phong Vu Tu, cũng không còn sức mà ngồi trên mép giường của hắn, liền ngồi trên sàn nhà, dựa vào thành giường, hai mắt mệt mỏi nhìn hắn, thở dốc hồi lâu, mới khôi phục được chút sức lực, hướng hắn cười: “Hận ta sao?”

“A …” Phong Vu Tu cố gắng xoay đầu nhìn nàng, sắc mặt vàng vọt như vậy, đáy mắt đầy tơ máu như vậy: không hận ngươi, không có gì để hận ngươi cả, là bọn chúng lòng muông dạ thú, bọn chúng dám hạ độc ngươi, là bọn chúng sai, bọn chúng đáng bị lưu đày, đáng bị bỏ tù, đáng không được chết tử tế … Hơn nữa sự tình đã vậy, ngươi nói lời này có ý gì chứ ….

Ánh mắt Phong Vu Tu phức tạp, Tô Ngọc Dung nhìn hắn, trào phùng cười, vì mẫu tử Liễu thị thương tâm sao?

Ha ha …. Cũng phải, nữ nhân và hài tử hắn đau sủng* nửa đời người, hiện giờ kẻ thì lưu đày, kẻ thì trong ngục tù, không một kẻ nào có kết cục tốt, hắn đích thực nên thương tâm.

*đau sủng: đau lòng, sủng ái.

Tô Ngọc Dung cười cười, lại thở dài: “Ngươi hận ta mới tốt, ta chính là muốn ngươi hận ta, muốn ngươi cảm nhận được, hận một người nhưng lại không thể làm gì được hắn sẽ có tư vị gì. Tựa như ta, hận ngươi cả đời, nhưng lại không thể ở Phong gia cả đời, không thể rời đi, trốn cũng không thoát, vừa thống khổ vừa bất đắc dĩ.”

“A a …” Phong Vu Tu há miệng kêu: Ta không phải kẻ không phân biệt được thị phi, chuyện này bọn chúng bị trừng phạt là đúng tội, không có gì để hận cả.

Tô Ngọc Dung nhẹ ho khụ khụ hai tiếng, nhìn hắn cười: “Kỳ thật, ta vốn dĩ không tính toán hạ tử thủ với bọn họ, ta còn nghĩ, lưu lại mạng chó cho chúng, khiến chúng nhín tước vị lại không chiếm được, để chúng nếm thử tư vị cầu mà không được. Chả qua bọn chúng quá nóng vội, muốn tước vị, muốn tôn vinh. Ta phi. Bọn chúng vốn không xứng.”

“Bọn chúng đức hạnh không tốt, phẩm hạnh quá kém, tước vị này giao cho bọn chúng, đối với công huân mà lão thái gia lập được chính là vũ nhục, ta liền nghĩ cho chúng cơ hội, thử một chút, nhưng không nghĩ, bọn chúng thật đúng là muốn ta chết.”

Tô Ngọc Dung nói, để sát mặt vào Phong Vu Tu, nhìn ánh mắt phức tạp của hắn, suy yếu lại vui sướng cười cười: “Cho nên ta liền thuận nước đẩy thuyền, giăng sẵn lưới, tại lúc bọn chúng gấp gáp khó dằn lòng muốn chui vào lười, ta liền một mẻ tóm gọn! không lưu tình chút nào!”

“Mẫu tử ba người bọn chúng, ỷ vào ngươi chống lưng, khiến ta ngột ngạt cả đời, đến già lại còn muốn giết chết ta, nghĩ hay lắm! Khi còn trẻ, nếu không phải ta bận tâm thanh danh nhà mẹ đẻ, nếu không phải thấy nữ nhi ở nhà chồng khá tốt, hôn sự của nàng trôi qua tốt đẹp, ta sớm đã cùng các ngươi cá chết lưới rách, còn phải chờ đến giờ sao?”

“A …..” Phong Vu Tu nhìn nàng, miệng lệch chảy ra nước miếng: Đúng vậy, với cái tính thối của ngươi, nếu hôn sự của nữ nhi không tốt đẹp, sợ là ngươi sớm đã một đao giết chết ta.

Tô Ngọc Dung có chút mệt, ôm ngực dựa vào giường, qua một lúc mới nói: “Hiện giờ thân mình ta như vậy, nghĩ đến cũng không sống được mấy ngày, vừa lúc ta cũng chán sống ….”

Nàng nói, nhìn hắn hơi trừng lớn đôi mắt, cười nhạo nói: “Nhìn thấy ta muốn chết, ngươi vui vẻ như vậy, sớm biết vậy, ta liền bớt uống thuốc kia, sống lâu hơn mấy ngày, cho ngươi tức chết.”

“A a!!: Phong Vu Tu kêu lên: Ta không vui vẻ, ta không ngóng trông ngươi chết, chúng ta đấu cả đời, ngươi chết, thừa lại một lão già như ta, nhàm chán biết bao.

Tô Ngọc Dung nhìn hắn, gương mặt tươi cười dần thu liếm: “Phong Vu Tu, cả đời này, ta hận ngươi, ngươi chán ghét ta, kỳ thật cả hai đều khổ sở. Ta cũng nghiêm túc nghĩ, ngươi đem Thanh Thanh của ta gả xa hai mẹ con chúng ta chia lìa nhiều năm, ta đem mẫu tử Liễu thị hạ ngục lưu đày, khiến Phong gia các ngươi cô đơn như vậy. Xét cho cùng, kỳ thật xem như hòa nhau.”

“Ngươi hại ta cả đời, ta hại con cháu của ngươi, ai cũng không được tốt đẹp, lưỡng bại câu thương, ha ha ha ….”

Phong Vu Tu nhìn nàng, trong lòng trầm xuống: Đúng vậy, lưỡng bại câu thương.

Khi Tô Sở Sở vào phòng, liền nhìn thấy tiểu cô nãi nãi ngồi trên mặt đất, khiếp sợ vội vàng chạy tới đem nàng nầng lên: “Ai da, tiểu cô nãi nãi, chỉ trong chốc lát con không ở bên người, người liền xằng bậy! Người đến trước giường lão già này làm gì? Người muốn đánh hắn thì cứ nói cho con, con giúp người đánh hắn, hà tất người phải tự mình động thủ?”

Tô Ngọc Dung nhìn tiểu nha đầu hoạt bát, vẻ mặt bất đắc dĩ cười, nằm trở lại giường: “Đừng lo lắng, ta còn không đến mức bất động, nhưng còn con, bên ngoài đã xử lí tốt rồi?”

Tô Sở Sở gật đầu, cười với Tô Ngọc Dung, giúp nàng bóp chân, lúc này mới nói: “Con đem nguyên văn lời người nói với các nàng, chính là các nàng vẫn cố quỳ khóc, con liền dứt khoát kêu lão quản gia đem một rương trân bảo trong phủ tới trước mặt các nàng, đập hết nát nhừ, các nàng thấy con thật sự làm, khóc cũng không dám khóc, tất cả đều lăn! Thiếu chút nữa cười chết con!”

Tô Ngọc Dung nghe vậy cũng vui vẻ, giơ tay chọc nàng ót: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, gian xảo giống hệt cha ngươi!”

“Nhân gia làm chuyện xấu còn không phải vì tiểu cô nãi nãi ngài sao, không được, hôm nay nhân gia chịu ủy khuất, bữa trưa nay nhất định ăn nhiều thêm hai chén cơm.”

“Ăn ít một chút, sắp ăn thành tiểu trư ….”

Tô Sở Sở ở Phong gia một tháng, Tô Ngọc Dung liền đưa nàng trở về, cô nương lớn, nên học thêu của hồi môn, học chưởng gia, sao có thể luôn bồi một bà già như nàng.

Tô đình Ninh tự mình tới xem, xác định giờ nàng ở Phong gia không ai dám làm khó nàng, thân mình cũng tốt kên, lúc này mới yên tâm.

Thời gian trôi mau, từ giữa hè tới đầu đông, Tô Ngọc Dung đã thu được hai phong thư của nữ nhi, một phong báo bình an, một phong báo tình hình gần đây. Khi hồi âm, nàng chọn một vài chuyện thú vị, chuyện trong nhà cũng chuyện thân mình, một chút cũng không đề cập, đại hôn của cháu ngoại sắp tới, nàng cũng không muốn làm nữ nhi lo lắng.

Ngày hôm nay, thê tử của Phong Viễn Hoài và Phong Luân Viễn lại tới, nói muốn thỉnh an, không cho vào phòng nhưng cũng không chịu đi mà luôn quỳ gối bên ngoài. Đã hơn một tháng, cơ hồ mỗi ngày các nàng đều tới, trời đông giá rét, hôm nay bên ngoài trời còn có tuyết rơi, Tô Ngọc Dung không nhẫn tâm để các nàng quỳ, không bao lâu liền gật đầu, để Tĩnh Vân dẫn bọn họ vào.