Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch

Chương 6: Chương 6





Chương 6.

Thì ra tôi mới là vai hề.

“Cảm ơn Tuyên tổng.


Văn Sương lập tức kéo cửa xe ra ngồi lên, không sai, cậu muốn quá giang xe đấy còn nỗi sợ hãi với anh ta ư? Không giống nha, Văn Sương vuốt vạt áo không dám vượt qua “Vĩ tuyến 38” vô hình kia, quá giang xe một cách quang minh chính đại nhưng vẫn cẩn thận, nói trắng ra là muốn quét cảm giác tồn tại.

Lúc trước sợ Tuyên Triết vì xui xẻo phải đi cốt truyện bản gốc nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, bản thân mình rất tốt không bị lột sạch cũng không thân bại danh liệt, với lại anh ta cũng đưa mình đi bệnh viện, chi trả tiền thuốc men, Văn Sương thông qua những lần dò xét hiểu rõ về Tuyên Triết, cậu muốn thoát khỏi số mệnh, đầu tiên phải có một đùi vàng rắn chắc.

Hì hì hì!!! Bây giờ Văn Sương nhìn Tuyên Triết như đang nhìn một cái đùi vàng.

“Lái xe.


Tuyên Triết vẫn thản nhiên, liếc thấy khóe miệng cậu cong lên, cậu nhóc này thật sự cho rằng anh không nhìn ra sao?
Quyền Nhất to gấp mấy lần Tinh Dực, nóc đỉnh cực cao, Văn Sương vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí áp lực, ở chỗ này chậm một phút một giây sẽ bị kẻ đến sau đạp lên.

Cậu đi theo Tuyên Triết đến thang máy VIP, mọi người bốn phía nhìn như đang nghiêm túc làm việc chứ thật ra đều thống nhất híp mắt, đó là ai vậy?
Một giờ sau, cuối cùng mọi người cũng có được tin tức nhỏ, là một cậu phiên dịch nước G mới do Tuyên tổng dẫn tới, trẻ ghê.

Tào Nam Du dẫn theo Văn Sương đi bộ phận nhân sự đưa tin.


Văn Sương dùng chùa bằng cấp nguyên chủ, tuy không thi được bằng cấp nhưng cậu thật sự nói được tiếng nước G là thật nên được yêu cầu bổ sung sau, trước mắt đang ở thời kỳ hợp tác mấu chốt với ngài Duranda, vị phiên dịch trước được nắm lấy cái danh hiếm hoi mà tự cao tự đại trịch thượng, Tào Nam Du nhìn gã khó chịu rất lâu, vừa lúc đá văng lấp Văn Sương vào.

“Cứ dựa theo lưu trình bình thường, lấy thân phận thực tập sinh đi.


Tào Nam Du nói chuyện với bộ phận nhân sự, lặng lẽ liếc Văn Sương, thấy khuôn mặt cậu không có gì không vui mà ngược lại dáng vẻ hạnh phúc “Mình biết nắm chắc thời cơ” hiếm khi phải nghẹn họng nói cậu này ngốc nghếch thật, bản lĩnh xem xét thời thế vừa vặn đúng lúc.

Một trái tim tinh tế cất vào một thân xác biết vui vẻ thấy đủ.

Tào Nam Du nhận điện thoại, xong việc nói với cậu: “Tôi ra ngoài một chuyến, người ta bảo cậu điền gì thì cậu điền thế đó, lát nữa sẽ qua đấy đón cậu”
Anh ta nghĩ cứ để Văn Sương thích ứng với bầu không khí làm việc ở Quyền Nhất trước một chút, đó chính là: Người từ bên ngoài đến đều là kẻ địch.

Quyền Nhất khác với công ty khác, là công ty giải trí lớn nhất đại lục, thù lao tuyệt đối hậu đãi nhưng tiền đề là bản lĩnh bạn xứng với số tiền đó cho nên bên ngoài được người ta khen ngợi, các sinh viên của các trường danh tiếng tới Quyền Nhất đều từ bưng trà đổ nước cúi đầu khom lưng, kể cả tự tôn của con ông trời cũng bị đánh tan nát, ở kỳ thực tập chịu không nổi bỏ đi một đám lớn.

Văn Sương có “Vận may” tốt được theo xe, chờ đến những người khác biết cậu ta vào đây bằng cách nào thì không tránh được khoa tay múa chân lạnh lùng trừng mắt, cứ nhìn xem có thể kiên trì đến khi nào.

Có đôi khi tâm lý thừa nhận năng lực cũng là một phần cứng, Tào Nam Du nhìn bóng dáng Văn Sương lần cuối, lộ ra sự đồng tình trong mắt.

Quả nhiên, Tào Nam Du vừa đi, bầu không khí của bộ phận nhân sự tức khắc lạnh lên, một vài người lạnh lùng nhìn ngó, Văn Sương mím môi lộ ra nụ cười thân thiện với bọn họ: “Chào các anh các chị ạ.


Má!!! Trưởng bộ phận nhân sự là một phụ nữ 30 tuổi nghiêm túc nổi danh mà lúc này ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên nhảy ra dòng chữ: Thanh xuân của ai gia đã quay về.


Hu hu hu, là kiểu người mà thời thiếu nữ cô thích nhất~~
Văn Sương lễ phép khách sao không phải giả vờ, cậu chưa bao giờ để ý một khía cạnh bản thân lộ ra sự dịu dàng, có lẽ sẽ gặp một ít ác ý và trắc trở nhưng cậu chấp nhận hết, không hề khϊếp đảm, ai cũng không nói được sự kiên trì của cậu đến từ đâu.

Gần một giờ qua đi……
Tào Nam Du mới đến bộ phận nhân sự, cảm thấy chắc chắn sẽ nhìn thấy một khuôn mặt xanh mét hoặc đỏ chót, xấu hổ và giận dữ của Văn Sương.

Nhưng ai gờ…
“Ô!!! Văn Sương nè, lông mi cậu dài ghê đó, chỗ chị có xoài khô muốn ăn không?”
Tào Nam Du nháy mắt dừng bước, không hề nghe lầm, là nữ Diêm Vương của bộ thiết kế bên cạnh, cô ta còn thùy mị như nước đến thế ư?
“Ăn ạ!” Văn Sương đáp lại, từ giữa trưa đến giờ cậu chưa được ăn đói đến mức kêu ì xèo rồi.

Cách một tấm cửa kính, Tào Nam Du nhìn thấy Văn Sương được vây quanh như quốc bảo được đám người nâng niu, bốn phía gần như là đám quản lý mà ngày thường cực kỳ hiếm khi nói chuyện.

Nữ Diêm Vương đưa cả túi xoài khô cho Văn Sương còn cậu vừa ăn vừa nói ngọt: “Cảm ơn chị, chị thật là xinh đẹp, hì hì.


Nữ Diêm Vương lập tức che miệng phát ra tiếng cười gian hi hi khiến người ta sởn gai óc.

Tào Nam Du: “…”.

Nói đạo lý đi chứ, Quyền Nhất là công ty giải trí, nam minh tinh nào mà không có chứ? Mấy cái người này có cần phải thế không?
Anh ta ôm cánh tay dựa vào cửa nhìn bầu không khí bên trong suиɠ sướиɠ phơi phới mà vô cùng hoài nghi cuộc đời.


“Tôi phát tiền cho cậu để cậu tới đây ngơ ngẩn vậy hả?”
Giọng nói trầm khàn vang lên khiến Tào Nam Du giật mình, xoay người nhìn thấy Tuyên Triết đĩnh đạc như ngọc, một tay đút trong túi quần.

“Tuyên tổng? Sao ngài lại tới đây?”
Tuyên Triết cũng thấy cảnh tượng trong bộ phận nhân sự, hắn thản nhiên nhẹ nhàng kéo cà vạt, khớp xương tay trắng nõn mang theo sức lực chờ phát động: “Giờ kêu Văn Sương trước đi rồi chúng ta xuất phát.


Tào Nam Du gật đầu lập tức đi vào bên trong bắt người, không biết ai nhìn thấy Tuyên Triết trước mà ngay tức khắc giống như nước lạnh đổ thêm dầu, sau lưng mọi người cứng đờ hóa thành chim muông bay tan tác.

Lúc gần đi, nữ Diêm Vương còn phất phất tay với Văn Sương rồi giẫm gót giày cao 12 cm “cộp cộp” đi mất.

Văn Sương cũng phất tay với cô: “Tạm biệt.


“Đừng vẫy nữa, đi gặp mặt ngài Duranda trước, nhanh lên.


Tào Nam Du nói.

“Từ từ!”
Văn Sương lập tức móc ra di động, vừa rồi cậu bị người ta vây quanh chưa nộp bảng đăng ký cuối cùng.

Vốn dĩ lướt lướt ngón tay là được nhưng không hiểu sao nộp cứ thất bại mãi, được nhắc là ghi sai khiến sự kiên nhẫn của Tuyên Triết cạn kiệt đẩy cửa đi vào.

Mọi người ngưng lại sau đó cúi đầu đắm chìm trong làm việc đến cả thở cũng khẽ khàng nhất sợ bị anh bắt được lỗi.


Tuyên Triết túm lấy di động của Văn Sương nhìn giao diện biển hiện thì biết xảy ra cái gì, anh nhì lướt thấy không có vấn đề gì nộp vào thì vẫn thất bại, Tuyên Triết nhìn về phía nhân viên công tác phụ trách ghi vào, cô gái lắc đầu như trống bỏi: “Tuyên tổng, bảng biểu không sai.


Vẻ mặt Văn Sương hoang mang: “Tôi dựa theo lưu trình mà, có phải máy tính hỏng rồi không?”
“Là đầu óc cậu hỏng rồi.


Tuyên Triết nhanh chóng tìm ra được nơi mấu chốt, khóe mắt hắn giật giật tiện thể chuyển hướng màn hình điện thoại sang Văn Sương.

Tào Nam Du duỗi dài cổ nhìn theo rồi véo mạnh bản thân để không cười ra tiếng.

Chỗ ảnh thẻ căn cước Văn Sương nộp là một emo “Thì ra tôi mới là vai hề.


Văn Sương: “…”
“Có thể là do ảnh chụp với emo gần nhau quá.


Văn Sương lấy di động về, gương mặt đỏ bừng lan đến cổ, cậu nỗ lực giải thích: “Tôi, tôi bình thường không có phạm sai lầm như thế.


Tuyên Triết đã xoay người đi.

Trên cửa kính, khóe miệng hắn chợt thoáng qua sự vui vẻ.