Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 285




Edit + beta: Iris

Vào ban đêm, khi Đào Mộ trở về khách sạn, cậu cảm thấy xương mình như rã rời. Cậu liều mạng thoa rượu thuốc trị trật khớp lên người, kết quả là sáng hôm sau khi quay phim, cậu vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đến mức trâu bò. Tình trạng này kéo dài đến ngày thứ năm, Đào Mộ đang cắn răng cố chịu đựng thì hai chân bắt đầu loạng choạng, suýt nữa thì rơi ra khỏi nóc xe, cũng may Vương Bác Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Đào Mộ không những là nam chính của bộ phim, mà còn là nhà sản xuất và nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim, trong lúc đóng phim lại suýt nữa xảy ra chuyện ở phim trường, khiến toàn bộ đoàn phim hoảng hốt.

"... Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa rồi hả!" Đỗ Khang nhìn Đào Mộ được Vương Bác Viễn cẩn thận đỡ ngồi xuống ghế nghỉ chân. Có lẽ do thời tiết quá nóng, Đào Mộ có hơi choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng, tóc ướt dầm dề xõa trên trán, vẻ mặt bơ phờ. Một trợ lý bưng nước khoáng lạnh đến, đắp khăn lông ướt lên trán Đào Mộ, bác sĩ trong tổ cũng giúp Đào Mộ cởi bỏ bộ quân phục nặng nề. Lúc này mọi người mới nhận ra, trên người Đào Mộ không có chỗ nào là không có vết bầm, trông như hiện trường bạo lực gia đình vậy. Chỉ có mỗi gương mặt là sạch sẽ bóng loáng.

Mấy cô gái đa cảm đột nhiên cảm thấy mũi đau xót, những người bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với Đào Mộ cũng không nhịn được. Ôn Bảo hai mắt đỏ hoe chất vấn Đào Mộ: "Đã đến mức này rồi vì sao lại không nói gì?"

Chử Toại An cũng đưa nửa chai nước khoáng còn lại cho Đào Mộ. Nước vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, do chênh lệch nhiệt độ nên bên ngoài chai nước đã kết một tầng bọt nước, cầm vào là ướt cả lòng bàn tay. Đào Mộ không uống, cậu vẫn nắp chai nước ra, đổ số nước còn lại trong chai còn lại lên đầu, cảm giác sảng khoái ập đến, cậu cảm thấy mình đã khá hơn nhiều.

"Nhìn các cậu kìa," Đào Mộ cười nói: "Quay cảnh đánh diễn mà, rất bình thường. Thật ra nhìn có hơi đáng sợ nhưng không đau chút nào hết, chỉ là hai ngày nay trời quá nóng, tớ có hơi chóng mặt, có lẽ là sắp bị cảm nắng."

Nói xong, Đào Mộ lại ra lệnh: "Có lẽ nên để sản xuất sinh hoạt nghĩ cách, mỗi ngày pha một ít trà thảo mộc giải nhiệt. Thế này đi, lát nữa tôi viết một đơn thuốc, là của lão gia tử nhà tôi nói với tôi, anh cứ bốc thuốc theo đơn thuốc này. Hi vọng bên Châu Phi cũng có bán thuốc Trung."

Sếp lớn đã lên tiếng, dù việc có khó khăn đến đâu thì nhà sản xuất sinh hoạt cũng chỉ có thể đau khổ gật đầu.

Trình Bảo Đông cũng đến đây. Sau bao nhiêu ngày gắn bó và làm việc cùng nhau, mặc dù khúc mắc giữa hai người vẫn chưa biến mất, nhưng đều rất khâm phục trình độ nghiệp vụ và trình độ chuyên môn của đối phương. Huống chi Đào Mộ bị như vậy cũng là vì quay phim. Ngoài miệng Trình Bảo Đông không nói gì, nhưng trong lòng vẫn coi trọng Đào Mộ. Ít nhất tốt hơn nhiều so với các minh tinh thần tượng ỷ vào độ nổi tiếng hoặc có tư bản chống lưng thì không chịu được khổ.

Xem xét tình trạng thể chất của Đào Mộ, Trình Bảo Đông chủ động cho Đào Mộ nghỉ một ngày, còn đặc biệt tìm một chuyên viên spa giàu kinh nghiệm để chăm sóc sức khỏe cho Đào Mộ —— thuộc diện chính quy. Trước khi đi còn không quên dặn dò Đào Mộ: "Nếu chuyện này còn xảy ra nữa thì đừng cố chống chịu một mình. Cái gì nên nói thì nói. Cậu là diễn viên, không phải võ sĩ chuyên nghiệp, đánh không lại diễn viên kỹ năng đặc biệt thì cũng không có gì phải xấu hổ. Cho dù là vì hiệu ứng thị giác, chúng ta cũng có thể nghĩ cách khác, cũng đâu phải tất cả diễn viên trên đời này phải có võ công, chẳng lẽ những diễn viên không có võ công thì không thể quay cảnh đánh diễn đẹp hay sao? Cậu cũng xem thường tôi quá đấy!"

Đào Mộ trợn trắng mắt về phía Trình Bảo Đông: "Đóng phim chứ không phải chơi nhà chòi! Nếu đã có thể dốc hết sức để có được cảnh quay tốt nhất, vì sao tôi lại phải làm ở mức tạm chấp nhận?"

Trình Bảo Đông bị nghẹn cũng trợn trắng mắt: "Vậy cậu không nghĩ đến cậu là nam chính của bộ phim này à! Cậu chẳng những là nam chính, mà cậu còn là nhà sản xuất nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim. Nếu cậu xảy ra chuyện, bộ phim này sẽ bị ngừng quay. Cậu không thể làm việc trong khả năng của mình sao?"

Sau khi lời này được thốt ra, hai người tức khắc im lặng. Bản thân Trình Bảo Đông cũng cảm thấy có gì đó không ổn, không đợi Đào Mộ lên tiếng, hắn đã đứng dậy chào tạm biệt: "Cậu đi nghỉ ngơi đi. Tôi về trước. Đoàn phim còn rất nhiều việc phải làm!"

Đào Mộ ngủ một giấc trong khách sạn, khi mở mắt ra đã nhìn thấy Lệ Khiếu Hằng ngồi bên mép giường.

Đào Mộ còn tưởng rằng mình hoa mắt, vô thức giơ tay xoa mắt. Hành động trẻ con khiến Lệ Khiếu Hằng thấy bật cười. Sau khi cười xong, lại bắt đầu đau lòng.

"Sao lại biến bản thân thành như vậy?"

"Sao anh lại ở đây?"

Hai người đồng thời lên tiếng, Lệ Khiếu Hằng trả lời trước: "Vừa hay đang là cuối tuần, trong nước cũng không có chuyện gì nên đến thăm ban em."

Thật ra là nhận được điện thoại mách lẻo của đám Đỗ Khang, đến thăm Đào Mộ.

Điều khiến đám Đỗ Khang thất vọng là, Lệ Khiếu Hằng đã đến, nhưng không phải đến để khuyên nhủ Đào Mộ đừng liều mạng như vậy khi đóng phim, mà là dẫn theo chuyên viên chăm sóc sức khỏe và bác sĩ Trung y giỏi mát xa nhất trong nước.

"Mỗi ngày sau khi quay phim xong, hãy nhờ bác sĩ xoa bóp giúp em, kích hoạt tuần hoàn máu và loại bỏ ứ máu, thư giãn gân cốt." Không chỉ vậy, Lệ Khiếu Hằng còn dẫn đến một chuyên gia dinh dưỡng để điều chỉnh thực đơn kịp thời theo thể chất của Đào Mộ. Cố gắng hết sức đảm bảo Đào Mộ sẽ không bị thương do mệt mỏi về thể chất khi làm việc vất vả.

"Anh có học cách mát xa bằng hai tay từ bác sĩ." Lệ Khiếu Hằng vỗ cánh tay Đào Mộ: "Em xoay người lại, anh xoa bóp cho em."

Đào Mộ khẽ cong khóe miệng, cười nói: "Đám Đỗ Khang chắc sẽ thất vọng lắm. Vốn dĩ gọi anh tới để thuyết phục em đừng nên vất vả như vậy, kết quả anh lại dẫn một đội nhân mã lớn như vậy đến đây, rõ ràng là để chống lưng cho em."

Nói tới đây, Đào Mộ bỗng nhớ đến lời nói của Trình Bảo Đông trước khi đi. Rõ ràng trước đó cũng không cảm thấy tủi thân, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Lệ Khiếu Hằng, đầu đột nhiên bị lag, không hiểu sao lại nói: "Bọn họ đều cảm thấy em quá tùy hứng, chỉ quan tâm đến thể diện và thành tích cá nhân, chứ không coi trọng tình hình tổng thể."

"Anh không hiểu nhiều về giới nghệ sĩ của các em." Lệ Khiếu Hằng khẽ nhíu mày, vừa mát xa cho Đào Mộ vừa nghiêm túc phân tích: "Nhưng là một diễn viên, dùng hết sức để diễn tốt nhân vật của mình, chẳng lẽ không đúng sao?"

"Nếu vì cái gọi là tình hình tổng thể mà chỉ có thể làm được 8% công việc, trong khi rõ ràng có thể làm được 10% công việc, vậy thì anh không hiểu tại sao lại phải khăng khăng duy trì cái gọi là tình hình tổng thể."

Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh nói: "Trong trò chơi lợi ích, quả thật có đôi khi cũng cần phải thỏa hiệp. Nhưng mục đích cuối cùng khi em cố gắng trở thành nhà sản xuất và nhà đầu tư, chẳng phải là vì để thoát khỏi các loại cản trở, để có thể đóng phim mà không phải kiêng kị điều gì hay sao. Nếu đã như vậy, vì sao còn phải lẫn lộn đầu đuôi chỉ vì cái gọi là tình hình tổng thể?"

Lệ tổng nhà bọn họ quả nhiên là Lệ tổng nhà bọn họ, logic rất rõ ràng.

Đào Mộ cười tủm tỉm xoay người lại, vươn tay nắm lấy cằm của Lệ tổng nhà mình: "Em thích cái cách anh không chút do dự ủng hộ lập trường của em, mặc kệ người khác nói gì."

Lệ Khiếu Hằng thuận thế cúi xuống hôn lên môi Đào Mộ: "Bởi vì ý nghĩa anh tồn tại là để cho em có thể làm được điều mình muốn nhất mà không cần phải lo lắng điều gì."

Câu này nói rất hay! Đào Mộ câu cánh tay dài của mình, mặc kệ toàn thân bầm tím đau ê ẩm, trực tiếp kéo người xuống. Có một chuyện cậu thật sự rất muốn làm ngay bây giờ.

"Không biết Lệ tổng có thể phối hợp với em hay không?"

Lệ tổng khẽ cười một tiếng, nhìn người yêu mình đầy vết bầm tím nhưng lại khiến anh càng cảm thấy ham muốn bắt nạt, giọng nói ấm áp: "Em không đau à?"

"Hưm!" Đào Mộ nghiêng đầu, kiên quyết nói: "Em có thể nhịn."

"Thật trùng hợp." Lệ tổng hơi mỉm cười, hôn Đào Mộ như chuồn chuồn lướt nước, chống tay ngồi dậy, nói: "Anh cũng vậy."

Sau đó, vị tổng tài bá đạo luôn nói năng khéo léo và luôn ngoan ngoãn phục tùng thật sự cứ bước xuống giường như vậy, cực kỳ tàn nhẫn cực kỳ lạnh lùng cực kỳ vô tình vô cớ gây rối bấm điện thoại —— gọi bác sĩ vào.

Đào Mộ: "!!!"

Đào Mộ nằm trên giường như một con cá mặn, vẻ mặt khó tin Lệ Khiếu Hằng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rát của Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng quay đầu lại, mỉm cười với Đào tổng nhà mình, bóp méo bằng câu từ chí lý: "Mặc dù anh không thể chịu đựng được việc em làm việc đến mức bị bầm dập, nhưng anh thề sẽ sống chết bảo vệ thái độ dùng hết sức để hoàn thành công việc của em, vì vậy..."

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng nho nhã lễ độ ra hiệu chuyên viên chăm sóc sức khỏe tiến hành kiểm tra toàn thân cho Đào Mộ: "Vì để em có thể mau chóng bình phục, chúng ta cần phải kiềm chế. Không thể để cho em đã bị thương bên ngoài lại còn bị thương bên trong. Đúng không?"

Bộp một tiếng, Đào Mộ đập đầu xuống gối. Cậu có thể chắc chắn. Tuy ngoài miệng Lệ tổng nhà cậu nói năng rất đàng hoàng, nhưng chắc chắn đã rất tức giận rồi!