Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 284




Edit + beta: Iris

Tính cả hai kiếp sống, đây là lần đầu Đào Mộ đến Châu Phi. Trên thảo nguyên rộng lớn không hề có dấu vết của hiện đại hóa, hoàng hôn chênh vênh ở đường chân trời phản chiếu một nửa bầu trời và thảo nguyên xung quanh thành một màu đỏ cam. Trên những cây lớn phía xa vẫn có thể nhìn thấy những con báo đốm đang cuộn tròn trên cành cây, dõi mắt trông về nơi xa, càng khiến tâm trạng trở nên thư thái hơn.

Đoàn phim quay phim tại một nhà xưởng bỏ hoang. Tổ đạo cụ, tổ ánh sáng và tổ camera đã có mặt tại vị trí để dựng cảnh quay. Đào Mộ vốn đã tạo hình xong, kéo các diễn viên cameo lát nữa phải đối diễn chung để hướng dẫn thủ thuật, cẩn thận cân nhắc những suất diễn sau đó. Trình Bảo Đông cuộn tròn kịch bản lại, đi đến bên cạnh Đào Mộ, kéo Đào Mộ ngồi xuống hộp đạo cụ, vẻ mặt nghiêm túc nói về kịch bản với Đào Mộ.

《 Binh vương: thanh kiếm rời vỏ 》 kể về câu chuyện một số quân lính đặc chủng lần đầu tiên ra nước ngoài làm nhiệm vụ trong bộ phim truyền hình 《 Binh vương 》. Mặc dù trong toàn bộ kịch bản, yếu tố duy nhất liên quan đến 《 Binh vương 》 chỉ là tên của nam chính và vài nhân vật phụ, nhưng chỉ cần ra mắt dưới cái tên phiên bản điện ảnh của 《 Binh vương 》, chắc chắn sẽ có người so hai tác phẩm với nhau. Trình Bảo Đông muốn mặt mũi, đương nhiên không muốn có người nói phiên bản truyền hình hay hơn phiên bản điện ảnh. Huống chi, kinh phí quay bộ phim này đã vượt 100 triệu. Hiếm có bộ phim điện ảnh nào trong nước được đầu tư lớn như vậy. Trình Bảo Đông không muốn sau khi bộ phim ra mắt, hắn bị mọi người bình luận rằng hắn là đạo diễn không xứng với tài nguyên, không điều khiển được đoàn phim khổng lồ này. Vì vậy, Trình Bảo Đông cũng đang chuẩn bị dốc toàn lực để chỉ dẫn bộ phim lần này.

Không nhắc đến nhân phẩm và tính cách của Trình Bảo Đông, chỉ xét về năng lực nghiệp vụ thôi, Trình Bảo Đông chắc chắn là một trong những đạo diễn phim thương mại hàng đầu của giới giải trí trong nước. Hắn có thể nghiêm túc diễn giải cho Đào Mộ, Đào Mộ cũng được lợi rất nhiều.

Bởi vì suất diễn sắp tới có liên quan đến vụ nổ, tổ bộc phá đang liên tục thử nghiệm ở bên cạnh. Tiếng nổ mạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác, Trình Bảo Đông đang diễn giải cho Đào Mộ về bộ phim đột nhiên cảm thán: "Tôi chỉ thích quay phim thương mại thôi. Có rất nhiều người đều cảm thấy phim điện ảnh do tôi quay không có nội hàm gì. Thật ra phim thương mại cần nội hàm làm gì đâu, sướng là đủ rồi."

Trình Bảo Đông cho biết, từ nhỏ hắn đã thích xem những cảnh cháy nổ. Ngày xưa khi xem phim bom tấn Hollywood, toàn là một nhóm người nước ngoài diễn vai anh hùng. Những cảnh bùng nổ kích thích adrenaline. Còn có phim điện ảnh Hương Thành, các cảnh đấu súng cũng rất kích thích đôi mắt. Ngược lại, các bộ phim đến từ nội địa, hoặc là bó chân, hoặc là tham gia vào văn học sứt sẹo nào đó, diễn viên chẳng phân biệt nam nữ, luôn nói bằng một phương ngữ nhếch nhác nào đó. Quả thật khó chịu muốn chết.

Nói tới đây, Trình Bảo Đông lại hỏi Đào Mộ: "Cậu thì sao? Cậu thích quay phim thương mại, hay là phim văn nghệ?"

Đào Mộ liếc mắt nhìn Trình Bảo Đông một cái, nói: "Chỉ cần là kịch bản hay thì tôi đều thích, nhưng nói một cách tương đối, tôi vẫn thích kịch bản có tiết tấu nhanh một chút."

"Này thì đúng rồi!" Trình Bảo Đông gật đầu: "Tôi cảm thấy con đường hiện giờ của cậu rất tốt, thực ra những người trẻ tuổi có diễn xuất tốt nên đóng phim thương mại nhiều hơn, cứ lao vào phim văn nghệ thì sẽ ở bên trong không ra được, đã vậy còn cảm thấy mình đóng phim rất giỏi. Đến sau này không nhận được kịch bản thì sẽ hối hận. Diễn viên không phân biệt nam nữ, thời hoàng kim cũng chỉ có mấy năm này, nếu như lãng phí nó, sau này muốn bù lại cũng không được. Tài nguyên tốt cũng cần phải có sự nổi tiếng nâng lên, nếu không thì sao nhà sản xuất và nhà đầu tư lại chọn cậu làm nam một?"

Trình Bảo Đông cảm thấy phương hướng làm việc hiện giờ của Kinh Ảnh có hơi nghiêng về một phía. Rõ ràng kỹ năng diễn xuất của các sinh viên không tệ, ngoại hình cũng rất khá, nhưng chỉ vì tập trung quá nhiều vào diễn xuất và phim văn nghệ, nên dù đã tốt nghiệp mấy năm cũng không thành công bằng những sinh viên hạng hai ở Yến Ảnh. Nhất là những bạn học nữ. Trình Bảo Đông nhìn mà thấy tiếc.

May thay, tình trạng này đã được cải thiện rất nhiều sau khi Đào Mộ nhập học. Một bộ 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》 đã khiến nhiều sinh viên năm 2 năm 3 Kinh Ảnh trở nên quen thuộc với khán giả, tài nguyên cũng dần trở nên tốt hơn. Đây đúng là chuyện tốt. Diễn xuất là một nghề nghiệp chú trọng tính thực tế. Các diễn viên chỉ có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất tốt hơn khi ở trước màn ảnh, làm việc đằng sau ống kính là vô dụng, qua một thời gian dài sẽ không thể quen với việc đứng trước ống kính. Vì vậy đừng thấy mỗi năm có 20 30 sinh viên tốt nghiệp Kinh Ảnh mà lầm, hàng năm đều có người lui khỏi giới.

Đào Mộ nghe Trình Bảo Đông lảm nhảm, biết Trình Bảo Đông cố ý tạo mối quan hệ tốt nhưng lại không bỏ xuống được mặt mũi, trong lòng hơi mỉm cười.

Đột nhiên có thư ký trường quay đến nói rằng phim trường đã được dựng xong, tổ bộc phá và các diễn viên có kỹ năng đặc biệt đã thử nghiệm nhiều lần và không có vấn đề gì. Kêu Đào Mộ đến làm quen với vị trí.

Đào Mộ đứng dậy, đi theo thư ký trường quay vào phim trường, nhận cây súng tiểu liên mà tổ đạo cụ đưa cho, thầy bộc phá và thầy hướng dẫn võ thuật đứng hai bên Đào Mộ, giảng giải vị trí và động tác cho cậu.

Cảnh này kể về Đào Mộ sắm vai nam chính và vài quân đội đặc chủng khác lẻn vào căn cứ của kẻ địch, nghĩ cách giải cứu con tin. Lời thoại không nhiều lắm, chủ yếu là cảnh đánh diễn, có rất nhiều cảnh đấu súng và vụ nổ. Đối diễn với Đào Mộ là mấy gã ngoại quốc cường tráng cao 2m. Cơ ngực phồng to, cánh tay có thể to bằng đùi của Đào Mộ. Sự tương phản thị giác vô cùng chấn động. Vì vậy, Trình Bảo Đông yêu cầu những cảnh chiến đấu tiếp theo phải làm nổi bật những pha chiến đấu mượt mà, kết liễu bằng một đòn của quân đội đặc chủng, yêu cầu động tác của Đào Mộ phải mạnh mẽ, không được mềm như bông.

"Nếu thật sự không được thì cứ đánh thật đi, kiểu bấm vào da thịt ấy!" Trình Bảo Đông nhìn dáng người mỏng manh hơn nhiều so với các diễn viên đánh võ khác của Đào Mộ, nghiêm túc nói.

Tuy Đào Mộ cũng rất thân từ võ thế, nhưng các diễn viên có kỹ năng đặc biệt được đoàn phim tìm đến đều là võ sĩ. Trong mắt Trình Bảo Đông, những kỹ năng của Đào Mộ chỉ là bình hoa so với những diễn viên có kỹ năng đặc biệt này. Vì vậy, khi hắn yêu cầu Đào Mộ đánh thật khi đóng phim là để theo đuổi hiệu ứng quay phim.

Đào Mộ khẽ nhíu mày.

"Cậu yên tâm, nhân viên công tác của đoàn phim chúng tôi đều đã ký hợp đồng bảo mật." Trình Bảo Đông liếc nhìn Đào Mộ, bổ sung thêm, sợ Đào Mộ cố kỵ hình tượng không chịu đánh thật. Suy cho cùng, thằng nhóc tâm tư kín đáo này rất cẩn thận, hai người bọn họ còn có chút khúc mắc. Lỡ như Đào Mộ lén suy đoán hắn muốn nhân cơ hội này bôi đen Đào Mộ, lấy danh nghĩa theo đuổi hiệu ứng quay phim yêu cầu Đào Mộ đánh thật, sau đó tìm người tiết lộ Đào Mộ ra vẻ ngôi sao, ức hiếp diễn viên kỹ năng đặc biệt ở phim trường, những lo lắng đó là không thể tránh khỏi.

Trình Bảo Đông cảm thấy mình thật lòng quan tâm đến hiệu ứng quay phim, vì vậy không ngại nói rõ với Đào Mộ: "Tôi đã nhờ tổ camera quay lại cảnh hậu trường, đây cũng là chứng cứ."

Hắn vừa nói xong câu này, trường quay vốn đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh. Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Những diễn viên kỹ năng đặc biệt không giỏi tiếng Trung, vẻ mặt bối rối.

Đào Mộ hơi sửng sốt. Thật ra cậu cũng không ngờ Trình Bảo Đông sẽ nói như vậy. Vừa rồi cậu không nghĩ đến chuyện này, chỉ nghĩ rằng nếu đánh thật, cậu có thể chống đỡ được mấy chiêu của diễn viên kỹ năng đặc biệt. Sau khi được Trình Bảo Đông nhắc nhở, cậu ngược lại hiểu ra. Hóa ra ý của Trình Bảo Đông là kêu cậu đánh thật, kêu diễn viên kỹ năng đặc biệt giảm lực lại.

"Nếu là vì hiệu ứng quay phim, vậy thì đều đánh thật hết đi. Nếu không khi nhìn trên màn ảnh, chắc chắn sẽ thấy có sự khác biệt." Đào Mộ rất tự tin về kỹ xảo chiến đấu của mình. Sau đó thì được huấn luyện ở quân đội lâu như vậy, còn đi theo quân đội đặc chủng huấn luyện vài tháng. Thể chất cũng đã có, cho dù đánh nhau với quyền anh cũng sẽ không kém quá nhiều.

Suy cho cùng, diễn viên kỹ năng đặc biệt trước mắt chỉ là quyền anh, cũng không phải quyền anh đen*.

*Quyền anh đen (打黑拳): là tham gia vào các trận đấu quyền anh bất hợp pháp có chứa cờ bạc. Về cơ bản nó không có quy tắc. Hơn nữa, trong quá trình đánh đấm sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn ác nên được định nghĩa là quyền anh đen.

Đào Mộ biết sở dĩ Trình Bảo Đông ra lệnh như vậy, một mặt là không tin tưởng vào năng lực đánh võ của cậu, mặt khác là sợ diễn viên kỹ năng đặc biệt làm cậu bị thương, không giải thích được với Lệ gia, còn chậm trễ việc quay phim. Nhưng mọi người đều là vì đóng phim, nếu cố kỵ quá nhiều thì sẽ không thể quay được.

Đào Mộ nhìn về phía diễn viên kỹ năng đặc biệt, vỗ vai đối phương, nói bằng tiếng Anh: "Anh cũng đánh thật đi."

Sắc mặt Trình Bảo Đông thay đổi: "Cái này hình như không cần đâu?"

"Không sao!" Đào Mộ bình tĩnh vẫy tay: "Thử trước một cái xem."

Sắc mặt Trình Bảo Đông không tốt lắm, nhưng cũng vẫy vẫy tay. Năm camera đã sẵn sàng, ánh sáng cũng đã sẵn sàng. Thư ký trường quay cầm clapboard đến trước ống kính. Màn ảnh 1 bắt đầu quay, Đào Mộ cầm súng lục* trốn đằng sau cây cột, thở hổn hển, bên tai truyền đến nhiều tiếng súng.

*Ủa nhớ là súng tiểu liên mà???

Đào Mộ cầm súng lục không ngừng đánh trả dưới sự che chắn của cây cột, sau khi bắn mấy phát, cậu nhanh chóng lăn xuống đất lao vào sau cửa. Chỉ cần một động tác này đã khiến mắt Trình Bảo Đông sáng rực, tạm thời mặc kệ độ chính xác của những viên đạn do Đào Mộ bắn ra, chỉ riêng động tác này cũng đã đủ tiêu chuẩn cho vào sách giáo khoa.

Không giống như nhiều bộ phim đấu súng Hương Thành — nơi nam chính có nguồn đạn vô tận, sau khi Đào Mộ thay băng đạn hai lần bằng một tay, khẩu súng tiểu liên nhanh chóng hết đạn. Đào Mộ và diễn viên kỹ năng đặc biệt thủ thế, ngay sau đó là từng đòn đánh quyền anh nện vào da thịt. Đào Mộ trở tay ấn xuống cánh tay của diễn viên kỹ năng đặc biệt, dùng chiêu armbar* trói diễn viên kỹ năng đặc biệt lại. Tay còn lại của diễn viên kỹ năng đặc biệt siết thành nắm đấm, đánh mạnh vào đùi phải của Đào Mộ. Lại bị Đào Mộ sắm vai nam chính đá vào cằm khiến hắn ngất xỉu.

*Armbar

"Cắt!" Trình Bảo Đông kịp thời kêu cắt, tầm mắt rời khỏi máy theo dõi, nhìn về phía Đào Mộ trên phim trường. Hắn phát hiện Đào Mộ có thể nổi tiếng trong 2 3 năm ngắn ngủi cũng không phải là không có lý do gì.

Không nói đến chuyện đánh diễn thật sự quá đẹp, quan trọng nhất là biểu hiện trên màn ảnh quá kinh người. Trên thực tế, cách chiến đấu kỹ năng tất sát chân chính không đẹp như biểu hiện trên phim, nhiều động tác vướng vào nhau, cảnh tượng không những lúng túng mà còn hơi xấu hổ. Tuy nhiên, Đào Mộ lại có thiên phú thể hiện nhuần nhuyễn ở mặt này. Ngay cả chiêu armbar có chút xẩu hổ đối với người ngoài, cũng có thể đẹp đến như vậy. Hơn nữa, trong động tác còn mang theo sát khí mãnh liệt giống như con báo đốm mạnh mẽ đang đi săn. Ngay cả khi đang ở trong trường quay bừa bộn, Trình Bảo Đông cũng có thể cảm nhận được chấn động thị giác mạnh mẽ ập vào mặt, càng chưa nói đến hiệu ứng của bộ phim sau khi biên tập hậu kỳ.

Chính vì điều này, Trình Bảo Đông hiếm khi hỏi thăm: "Cậu không sao chứ?"

Sắc mặt Đào Mộ hơi trắng bệch, cậu buông diễn viên kỹ năng đặc biệt ra, xoa xoa chân mình. Cậu vừa mới yêu cầu diễn viên kỹ năng đặc biệt đánh thật, diễn viên kỹ năng đặc biệt cũng đánh rất là thật. Mấy cú đấm đó cực kỳ đau. Đào Mộ cảm thấy chân mình chắc chắn đã bầm tím.

Nhưng cậu giả bộ quá X, dù có quỳ xuống cũng phải giả bộ cho xong, huống hồ gánh nặng thần tượng nặng cả tấn của Đào Mộ không cho cậu quỳ. Cậu chỉ bình tĩnh xua tay, tỏ vẻ mình không sao. Trình Bảo Đông cũng là người thật tình, thấy sắc mặt Đào Mộ bình thường thì tin là thật. Vì vậy, hắn yêu cầu đoàn phim tiếp tục quay những cảnh tiếp theo —— toàn là cảnh đánh diễn.

Đào Mộ: "..."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Vừa cái tội sĩ diện 🤣🤣🤣

Tuần này anh làm chung ảnh nghỉ bù, một mình mình còng lưng ra làm, không kịp dịch, sorry mn 🥹