Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 281




Edit + beta: Iris

Trong khi Trình Bảo Đông và người đại diện thảo luận với nhau xem nên cúi đầu với Đào Mộ thế nào, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng lại bị trưởng bối hai nhà gọi đến nhà chính Lệ gia, sau đó dưới ánh mắt tha thiết của tất cả các trưởng bối, hai người như hai con búp bê cỡ lớn, vẻ mặt khổ sở để mặc các nhà thiết kế hành hạ.

"Tôi cảm thấy hôn lễ kiểu xưa tốt hơn." Tống lão gia tử ngồi trên chiếc sô pha dày rộng thoải mái, tay cầm tách trà nhỏ, nhìn nhà thiết kế vừa đo kích thước cho hai đứa nhỏ, vừa trình bày nên cho hai đứa nhỏ mặc cát phục thêu hoa văn gì vào ngày lễ đính hôn với bọn họ. Ký ức không khỏi nhớ đến chuyện từ rất lâu trước kia, khi mấy đời Tống gia vẫn còn hưng thịnh sống cùng một nhà, hơi buồn bã nói: "Tôi còn nhớ rõ Tống gia chúng tôi năm đó ——"

Tống lão gia tử chỉ nói một câu rồi đột nhiên im bặt. Có lẽ là nghĩ đến kết cục thảm thiết của Tống gia, trong thời điểm này nhắc đến chuyện đó có vẻ không may mắn lắm. Người khác còn chưa phản ứng lại, bản thân Tống lão gia tử đã bắt đầu đa tâm, khẽ thở dài, bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Hôn lễ kiểu xưa náo nhiệt."

"Hơn nữa con trai nhà chúng tôi mặc cát phục tân lang cũng rất đẹp trai." Lão gia tử Lễ gia cũng cười tủm tỉm đáp lời: "Cát phục đỏ thẫm, vừa nhìn là biết có chuyện vui. Mang ý nghĩa sau khi hai đứa nhỏ kết hôn thì có thể sống những ngày tháng rực rỡ, dấu hiệu tốt."

"Thì đúng vậy mà!" Người Lệ gia một lòng cảm thấy may mắn, cuối cùng thì đứa con trai lớn cũng có người muốn nó, từ trước khi hai người công khai mối quan hệ đã hứa hẹn mọi thứ đều dựa theo yêu cầu của Đào Mộ, bây giờ thông gia yêu cầu lễ đính hôn làm theo kiểu xưa, người Lệ gia đương nhiên phải thỏa mãn điều này.

Vì vậy mới sáng sớm tinh mơ đã gọi hai đứa nhỏ đến nhà tổ đo kích thước quần áo, sẵn tiện còn chọn điểm tâm đồ ngọt cho lễ đính hôn. Tống lão gia tử là người cầm quyền Tống Ký, năm đó cũng từng đi theo tổ tông học các loại quốc yến toàn tịch Mãn Hán, bây giờ cháu trai duy nhất muốn làm lễ đính hôn, Tống lão gia tử đã lâu không ra tay nhất thời ngứa nghề, dứt khoát ôm đồm hết các loại điểm tâm ngọt trong lễ đính hôn, để các đầu bếp, trường học, học viên học nghề của Tống Ký do ông dẫn dắt cùng xử lý. Về phần rượu, Tống lão gia tử xua tay, cũng rất có hứng thú tự ủ rượu.

Người Lệ gia biết năng lực của Tống lão gia tử, nhưng lại cố kỵ tuổi tác của Tống lão gia tử đã cao, sợ việc lo liệu lễ đính hôn quá mệt nhọc, sẽ khiến lão gia tử kiệt sức. Ban đầu còn không đồng ý. Nhưng sau đó nhờ có Đào Mộ hiểu được khúc mắc của Tống lão gia tử —— Theo gia huấn của Tống gia, chỉ cần là con cháu trong gia tộc có việc vui, tất cả tiệc rượu đều phải được người trong nhà xử lý. Ví dụ như hôn lễ thì là được trưởng bối xử lý, còn tiệc mừng thọ hoặc tang lễ thì các vãn bối sẽ xử lý. Tống lão gia tử đã coi Đào Mộ là cháu ruột của mình, ngay cả chiêu bài Tống Ký cũng giao cho Đào Mộ. Đương nhiên cũng mong có thể làm theo quy định tổ huấn vào ngay lúc này.

Đào Mộ biết sau khi Tống gia trải qua kiếp nạn kia, bây giờ chỉ còn lại một mình Tống lão gia tử. Tống lão gia tử khăng khăng muốn xử lý lễ đính hôn cho cậu, ngoại trừ việc coi cậu như cháu ruột, chưa chắc đã không nhớ tới đứa con trai mất sớm không có duyên, nên muốn bù đắp tiếc nuối.

Nghĩ vậy, Đào Mộ đương nhiên sẽ không từ chối ý muốn của Tống lão gia tử. Cậu không muốn khiến Tống lão gia tử mất hứng, không muốn khiến Tống lão gia tử có thương tiếc trong lòng, cũng lo lắng cho sức khỏe của Tống lão gia tử. Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ càng, dứt khoát giao tiệc rượu lễ đính hôn cho trường đào tạo đầu bếp Tống Ký. Một là để thực hiện tâm nguyện đã lâu của lão gia tử, hai là cũng để kiểm tra tay nghề của nhóm học viên Tống Ký.

Có lẽ do số lần luân hồi quá nhiều, mặc dù có rất nhiều thứ là trải nghiệm không tốt, nhưng do ảnh hưởng của lòng tham và chấp niệm, mỗi một kiếp Đào Mộ cũng làm rất nhiều chuyện sai trái. Cậu bị người khác phản bội, bị ghét bỏ, nhưng đồng thời cậu cũng mắc nợ rất nhiều người. Vì vậy sau khi khôi phục ký ức, Đào Mộ càng khoan dung nghe lời người bên cạnh hơn. Cậu hy vọng cậu có thể thỏa mãn mọi mong muốn của người nhà, bù đắp những điều cậu từng mắc nợ, cho dù lão gia tử và cha Diệu cha Tiểu Tề đều không nhớ rõ những nợ nần sai lầm đó.

Bị nhà thiết kế đùa nghịch như gấu bông mấy tiếng đồng hồ, đến khi nhà thiết kế cảm thấy thỏa mãn tuyên bố đã xong, Đào Mộ —— người chưa từng đi catwalk ở kiếp này — suýt nữa lên cơn suyễn. Lệ Khiếu Hằng chưa từng lãng phí thời gian vào chuyện này cũng mặt mày tái nhợt.

Giờ phút này, vẻ mặt Lệ tổng giống như đường cổ phiếu K của cổ phiếu M đang tăng lên liên tục. Anh đỡ Đào Mộ ngồi lên sô pha, khi hai người bưng trà uống nước, cánh tay mệt đến run rẩy.

Đào Mộ bỗng nhớ đến gì đó, mở miệng nói: "Hôn lễ kiểu xưa có thể đàn dương cầm không?"

Lời vừa thốt ra, mọi người đồng loạt nhìn qua.

Mặc dù muốn giữ bí mật, đến lúc đó lại cho Lệ Khiếu Hằng một bất ngờ, nhưng xét thấy lễ đính hôn kiểu xưa và đàn dương cầm hơi không hợp tông nhau, Đào Mộ vẫn giải thích: "Mọi người cũng biết, lúc trước con đã hứa với cư dân mạng, khi web Phi Tấn vượt mốc 200 triệu lượt đăng ký, sẽ hát một bài làm phúc lợi cho mọi người. Bài hát này là con tự viết, con cảm thấy rất có ý nghĩa. Muốn tự đàn tự hát trên lễ đính hôn, hát cho Lệ tổng nghe ——"

"Lãng mạn quá!" Không đợi Đào Mộ nói xong, em gái Lệ vẻ mặt mơ mộng, hâm mộ nói: "Anh Mộ đa tài đa nghệ, anh cả em thật hạnh phúc."

Lệ Khiếu Hằng cũng lần đầu nghe thấy Đào Mộ nhắc đến chuyện này, cảm thấy rất bất ngờ, vành tai hơi đỏ lên: "Em, rất xin lỗi, anh không nghĩ tới..."

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng bỗng hơi khó xử: "Nhưng anh không biết viết ca khúc."

Lệ Khiếu Hằng cau mày, vẻ mặt trịnh trọng như đột nhiên phát hiện Tư Bản Khiếu Hằng đầu tư thua lỗ lớn. Không, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa. Sau khi Lệ Khiếu Hằng nói, người Lệ gia cũng đồng thời nhíu mày. Ngay sau đó vắt hết óc suy nghĩ giúp Lệ Khiếu Hằng.

Còn chưa suy nghĩ ra gì thì đã nghe Lệ Khiếu Hằng trịnh trọng hỏi: "Mặc dù anh không biết viết nhạc, nhưng anh biết đàn dương cầm, anh có thể đệm nhạc cho em không??"

Đào Mộ hơi sửng sốt, cậu còn chưa nói, mắt em gái Lệ đã sáng rực, nói: "Đương nhiên được."

Em gái Lệ vẻ mặt nhẹ nhõm, an ủi vỗ vai anh cả của mình: "Đúng vậy rồi. Cuối cùng anh cả cũng nghĩ ra. Hai anh tổ chức lễ đính hôn, anh Mộ hát tặng anh. Anh hoàn toàn có thể đệm nhạc cho anh ấy mà."

Nói xong, dường như sợ Đào Mộ từ chối, em gái Lệ đột nhiên xoay đầu, mắt trông mong nhìn Đào Mộ: "Đúng không, anh Mộ?"

Thật ra Đào Mộ viết sắp xong rồi, chỉ chờ Trình Dật đến Yên Kinh rồi thảo luận xem nên chế tác thế nào. Dựa theo tính cách chuyện gì cũng phải hoàn hảo không có khuyết điểm của Đào Mộ, cậu vốn muốn chờ xong hết mọi việc, sau đó hát thành phẩm cho Lệ Khiếu Hằng nghe trên lễ đính hôn.

Nhưng mà bây giờ, nhìn vẻ mặt lặng lẽ mong chờ của Lệ Khiếu Hằng, lòng Đào Mộ đột nhiên dao động, thế mà lại có chút nóng vội.

Mặc dù tác phẩm vẫn chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa được Trình — nhà sản xuất âm nhạc kim bài — Dật xét duyệt và trau chuốt, nhưng không hiểu sao, Đào Mộ lại muốn chính tai Lệ Khiếu Hằng nghe bài hát cậu hát cho anh. Cho dù hiện giờ bài hát chưa hoàn hảo.

Đào Mộ cũng muốn Lệ Khiếu Hằng là người đầu tiên nghe.

Bởi vì ở trước mặt anh, em thật sự có thể không hoàn hảo.

Từ trước đến giờ, Đào Mộ luôn làm việc sấm rền gió cuốn. Vào ban đêm, Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng về nhà. Ngồi trước đàn dương cầm trong phòng, Đào Mộ hơi căng thẳng xoa ngón tay, đột nhiên có chút hối hận: "Trên thực tế, bài hát này vẫn chưa hoàn thành đến bước cuối. Anh cũng biết đấy, thật ra em không chuyên về âm nhạc, trước đây chỉ là luyện chơi một mình. Chắc chắn không hay như nhà sản xuất kim bài là anh Trình. Hay là anh chờ một chút ——"

Lời còn chưa nói hết, Đào Mộ đã cảm thấy trên môi hơi nóng lên. Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn đứng bên cạnh cậu đột nhiên cong lưng, hôn nhẹ lên môi cậu.

"Anh không muốn đợi." Lệ Khiếu Hằng mỉm cười dịu dàng nhìn Đào Mộ: "Anh hy vọng trên thế giới này, anh là người đầu tiên nghe bài hát của em."

"Nhưng bài hát này ——" Đào Mộ chưa nói xong, Lệ Khiếu Hằng lại dịu dàng tiếp lời: "Bài hát này là em viết cho anh. Bất kể người khác đánh giá từ góc độ chuyên nghiệp thế nào, đối với anh, bát hát này chắc chắn là hoàn hảo nhất."

"Bởi vì trong mắt anh, em là người hoàn hảo nhất." Lệ Khiếu Hằng nói, nắm lấy tay Đào Mộ, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Đào Mộ. Ánh mắt dịu dàng sáng ngời, như thể ngân hà lặng lẽ tỏa sáng trong trời đêm tĩnh lặng.

Đào Mộ nhìn Lệ Khiếu Hằng, đột nhiên hiểu được tất cả suy nghĩ mà Lệ Khiếu Hằng không nói ra.

Đào Mộ bỗng bình tĩnh lại. Tất cả những bất an do dự xấu hổ tự ti và không tự tin đều tan thành mây khói trong giây phút này. Lệ Khiếu Hằng nói không sai, giữa bọn họ, ngay cả thời gian và không gian cũng không phải là vấn đề, vậy cần gì phải so đo những tỳ vết nhỏ bé không ai thèm để ý chứ.

"Bài hát này, tên là 《 Bên ngoài vòng luân hồi 》." Vành tai Đào Mộ ửng đỏ, đôi mắt ướt át nhìn Lệ Khiếu Hằng một cách chăm chú. Dịu dàng kiên định nói: "Tặng cho người em yêu nhất."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chòi oi ngồi trên cty dịch chương này mà quắn quéo, phải kiềm chế lại 🤧