Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 271




Edit + beta: Iris

Tiết điểm thời gian trong mơ nhanh chóng chuyển đến ngày 7 tháng 7. Đào Mộ bị nhốt trong cơ thể "Đào Mộ", quan sát cảnh trong mơ với góc nhìn của "Đào Mộ", lại một lần nữa gặp người nhà họ Thẩm đến thăm ban đoàn phim.

"Thằng nhóc em sao lại hành hạ bản thân thành như vậy?" Ở trước mặt Đào Mộ, Thẩm Nghiên chưa bao giờ giả vờ khách sáo, cô nắm lấy cánh tay của Thẩm nhị, quan sát cẩn thận: "Vừa đen vừa gầy, em đi đóng phim hay đi công trường bê gạch vậy hả?"

Thẩm Nghiên nói xong thì hùng hổ đi về phía đạo diễn: "Nói đi! Có phải mấy người thấy thằng em ngốc nghếch của tôi lắm tiền nên bắt nạt nó ở phim trường không?"

Vẻ mặt của Thẩm phu nhân cũng xấu đi. Đau lòng ôm Thẩm nhị xoa xoa một cái, cảm thấy thằng con ngốc nhà mình đúng là chịu khổ rất nhiều. Chỉ có chủ tịch Thẩm và Thẩm Thần là không tán đồng. Hai người còn rất vui mừng gật đầu, nhận xét: "Không tệ. Chỉ có chịu đựng gian khổ mới có thể trở thành người đứng đầu. Đàn ông Thẩm gia chúng ta nên có giác ngộ làm hết sức mình vì sự nghiệp."

Nói tới đây, chủ tịch Thẩm mới chuyển chủ đề, lơ đãng nói một câu: "Tuy nhiên, khi phấn đấu cũng phải chú ý chừng mực, con còn trẻ, cơ thể vẫn chưa trưởng thành, đừng làm việc quá sức."

Thẩm Thần cũng bình tĩnh bổ sung: "Với tình hình hiện giờ của em, nếu muốn rèn luyện trí não để nâng cao IQ thì không cần phải rèn luyện tăng sức mạnh."

Thẩm Nghiên cười hì hì tiếp lời: "Đúng vậy! Thể chất của em đã vượt xa các bạn cùng trang lứa!"

Bị cả nhà trêu chọc là "đầu óc ngu si tứ chi phát triển", Thẩm nhị lập tức dựng lông, tâm trạng tệ đi. Quay đầu méc Thẩm phu nhân: "Mẹ! Chị lại bắt nạt con!"

Thẩm phu nhân xoa đầu Thẩm nhị, thuận tay đánh Thẩm Nghiên một cái: "Đừng cứ luôn bắt nạt em con."

Thẩm Nghiên cũng "giận": "Con bắt nạt em ấy khi nào? Rõ ràng là cha và anh cả mở đầu mà, mẹ chỉ biết bênh con trai mẹ thôi!"

Nói xong, Thẩm Nghiên lại đánh Thẩm nhị một cái: "Em cũng thật là, thằng nhóc thối bắt nạt kẻ yếu. Chỉ biết buộc tội chị! Sao chị lại có thằng em bất hiếu như vậy chứ."

"Chị mới bao nhiêu tuổi chứ, ai thèm có hiếu với chị? Mặt to không biết xấu hổ!" Thẩm nhị thuận tay đánh lại Thẩm Nghiên một cái. Thẩm Nghiên không bị đau, nhưng vẫn đánh trả. Hai chị em cứ thế đánh qua đánh lại trước mặt mọi người, Thẩm Thần trời sinh ghét ồn ào hơi nhíu mày, thuận tay nhấc đứa em trai ngốc nhà mình ra đằng sau. Ánh mắt sắc bén chú ý thấy vết xanh tím sau lưng Thẩm nhị.

Thẩm Thần tức khắc nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Đối mặt với lời chất vấn của nhà đầu tư, đạo diễn nào dám sơ sẩy, lập tức cười nói: "Thẩm nhị công tử đóng phim rất nghiêm túc, tất cả cảnh diễn treo dây thép và đánh diễn đều không dùng diễn viên đóng thế. Khi đối diễn với thầy dạy võ và võ phụ, bất cẩn va chạm một chút."

Nói đến đây, đạo diễn lập tức giải thích: "Nhưng ngài yên tâm, thầy dạy võ của chúng tôi là người chuyên nghiệp, ra tay có chừng mực, sẽ không thật sự khiến Thẩm nhị công tử bị thương."

"Ai da, anh đừng lo lắng, chuyện này không có gì đâu." Thẩm nhị xua tay, tiếp lời đạo diễn: "Với lại em vốn đã như vậy rồi, chỉ chạm nhẹ là đã bị bầm tím. Trông thì nghiêm trọng, nhưng thật ra không đau gì cả."

"Em cứ chém gió đi!" Thẩm Nghiên trợn trắng mắt, không chút khách sáo chọc thủng lời nói dối của Thẩm nhị: "Em không đau á? Không đau thì sao hồi tối bôi thuốc em kêu như heo bị chọc tiết vậy? Còn không dám để Phó Nhiên nói với chúng ta?"

Đôi mắt phượng của Thẩm nhị trừng to: "Chị theo dõi em?"

"Chị mới không thèm quan tâm em!" Thẩm Nghiêm không cam lòng yếu thế, đối chọi gay gắt trừng lại Thẩm nhị: "Nếu không phải cha mẹ lo lắng cho em, bắt chị gọi điện cho Phó Nhiên, em cho rằng chị sẽ quan tâm chuyện của em sao?"

"Ngụy biện!" Thẩm nhị không tin lời nói dối của Thẩm Nghiên. Từ nhỏ đến lớn luôn là như vậy, Thẩm Nghiên luôn thích lén lút đi theo sau cậu ta, còn thích lén điều tra các bạn học có mối quan hệ tốt với cậu ta. Nam nữ sinh đều không có ngoại lệ. Thẩm nhị cũng cãi nhau với Thẩm Nghiên không biết bao nhiêu lần vì chuyện này!

"Đó không phải là vì sợ tên ngốc nhà em bị lừa sao!" Thẩm Nghiên hừ một tiếng: "Em không biết người bên ngoài lợi hại cỡ nào đâu, thấy em là nhị công tử Thẩm gia, người muốn thông qua em để đạt được lợi ích của Thẩm gia nhiều lắm! Còn có những nữ sinh kia đều rất muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng!"

Nói đến đây, Thẩm Nghiên bỗng nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, đoàn phim các em có nữ minh tinh không, có lôi kéo làm quen em không, buổi tối có gõ cửa phòng muốn thảo luận kịch bản với em không?"

Vừa dứt lời, đạo diễn và những người tụ tập xung quanh, chủ yếu là diễn viên đều có chút xấu hổ. Mấy diễn viên nữ chột dạ dừng bước.

Có thì có nhưng Thẩm nhị chưa từng quan tâm, dĩ nhiên cũng không muốn để Thẩm Nghiên biết: "Chị có bệnh à! Chuyện của em không cần chị lo. Chị tự lo cho mình là được rồi. Rảnh thì lo tìm bạn trai đi, đừng có suốt ngày kêu thám tử tư điều tra người xung quanh em!"

"Còn không phải vì tốt cho em hả! Chó cắn Lữ Động Tân, sói con không biết lòng người tốt!" Thẩm Nghiên thuận tay tát cái ót của Thẩm nhị.

Hai chị em lại căm tức nhìn nhau, hừ nhau liên tục.

Ở bên kia, Thẩm Thần vừa mới gọi điện cho bác sĩ gia đình cũng vỗ vỗ sau cổ em trai, cười dịu dàng với đạo diễn: "Đứa em trai này của tôi, vừa ngây thơ vừa cố chấp, bình thường chắc gây không ít rắc rối cho đạo diễn..."

Đạo diễn không đợi Thẩm Thần nói hết, lập tức cười làm lành: "Nào có, nào có, Thẩm nhị công tử đóng phim vô cùng nghiêm túc, là tấm gương tốt của đoàn phim chúng tôi."

Nghe được lời này... Ngay cả Thẩm Nghiên đang cấu véo với Thẩm nhị cũng không khỏi bĩu môi.

Đạo diễn cũng biết câu trả lời vừa rồi của mình hơi nịnh nọt, nhưng hắn cũng hết cách, tập đoàn Thẩm thị là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, huống hồ với địa vị của Thẩm gia, một đạo diễn nho nhỏ như hắn không chọc vào nổi. Đạo diễn thà khách sáo với nhiều người, cũng không muốn vô ý khiến Thẩm gia tức giận.

Thẩm Thần đã quen với loại người này, cũng không quan tâm lắm, chỉ thờ ơ nói: "Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em trai tôi. Theo thói quen của Thẩm gia chúng tôi, sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mời tất cả bạn bè người thân đến tham gia lễ trưởng thành của em trai tôi. Nhưng tính cách em trai tôi rất cố chấp, chưa kể em ấy còn có nhiệm vụ quan trọng là đóng phim trong đoàn phim, không thể xin nghỉ phép. Vì vậy cả nhà chúng tôi tự đến đây, hy vọng đạo diễn có thể nể mặt ——"

"Không có, không có, chắc chắn không có chuyện đó!" Đạo diễn vừa nghe xong, lập tức hoảng sợ: "Mặc dù tiến độ quay phim của đoàn phim chúng tôi hơi chậm, nhưng nếu Thẩm nhị thiếu muốn xin nghỉ, chúng tôi chắc chắn ——"

"Anh, anh đừng làm khó đạo diễn của chúng em!" Thẩm nhị cau mày, mất kiên nhẫn nói: "Anh biết em không thích tham dự party mà. Hơn nữa, các anh nói là tổ chức tiệc sinh nhật cho em, nhưng toàn mời đối tác của các anh. Em không biết phải nói gì, mặt cười đến cứng đờ. Em không thích."

Chủ tịch Thẩm nhíu mày: "Con nói cái gì vậy? Các chú các bác thu xếp công việc, bớt chút thời gian đến tham dự tiệc sinh nhật của con, con còn ghét bỏ? Con ——"

"Thẩm đổng, Thẩm tổng, Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư, mời uống nước."

Chủ tịch Thẩm đang nói thì bị ngắt ngang, quay đầu lại thì thấy một thiếu niên cỡ tuổi đứa con thứ hai của mình, bưng cái khay có vài chai nước khoáng đến đây.

"Đào Mộ" cười ngoan ngoãn với chủ tịch Thẩm, ra hiệu mọi người lấy nước, cuối cùng đi đến chỗ đạo diễn và Thẩm nhị: "Mời đạo diễn uống nước, mời Thẩm nhị thiếu uống nước."

Thẩm phu nhân không thích nghe chồng chỉ trích con trai út, cười tủm tỉm đáp lời "Đào Mộ": "Đứa nhỏ này là Phó Nhiên đúng không? Cảm ơn con mấy ngày nay đã chăm sóc cho của nhà chúng ta ——"

*Thẩm phu nhân định nói là "con của nhà chúng ta", nhưng ngữ pháp tiếng trung chữ "con" đứng cuối nên bị mất chữ "con".

"Mẹ, cậu ta không phải là Phó Nhiên!" Thẩm nhị vội ngắt lời Thẩm phu nhân: "Cậu ta là người phụ trách của đoàn phim chúng ta."

"Thẩm nhị thiếu nói không sai!" "Đào Mộ" vẻ mặt mất mát gật đầu, ảm đạm nói: "Tôi làm gì có phúc làm bạn học với Thẩm nhị thiếu. Tôi chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, tốt nghiệp cấp hai xong thì thôi học, vẫn luôn làm công trong xã hội."

Nói đến đây, "Đào Mộ" lại cẩn thận nói: "Thật ra hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Tôi rất ngưỡng mộ Thẩm nhị thiếu có người nhà tốt như các ngài. Thẩm nhị thiếu, ngài đừng giận dỗi với người nhà. Bọn họ cực khổ giúp ngài mở tiệc sinh nhật, cháo trắng là vì cực kỳ quan tâm đến ngài."

Thẩm phu nhân vội nói: "Nhìn đứa nhỏ này xem, rất biết nói chuyện nha, còn biết chúng ta làm cha mẹ không hề dễ dàng. Hoặc nên nói đứa nhỏ nhà nghèo trưởng thành sớm. Mọi người xem đứa nhỏ này rất hiểu chuyện."

Thẩm Nghiên cũng cười tiếp lời: "Thì đúng vậy mà."

Cô chỉ vào "Đào Mộ" rồi nói với Thẩm nhị: "Em nhìn người ta xem, rồi nhìn lại em đi. Còn dám chê cha mẹ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho em không tốt, đúng là ở trong phúc mà không biết phúc."

Thẩm nhị trợn trắng mắt, nhưng cũng không nói gì. Chỉ nói với "Đào Mộ": "Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của cậu. Nhưng hiếm khi hai chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng coi như là có duyên với nhau."

Thẩm nhị hơi dừng lại, nói với đạo diễn: "Thế này đi. Nếu tôi đã xin nghỉ, vậy đoàn phim chúng ta cũng nghỉ một ngày đi. Tôi kêu Văn Tiêu đặt vài bàn tiệc ở khách sạn Thánh An, coi như là tổ chức sinh nhật cho bạn học này, mọi người cũng được vui chơi một bữa."

Thẩm nhị không nhớ rõ "Đào Mộ", thậm chí cậu ta cũng quên mất xung đột giữa Diêu Văn Tiêu và "Đào Mộ". Tuy nhiên đạo diễn lại vẫn nhớ rất rõ, nhưng ở thời điểm mấu chốt này cũng không nên nói nhiều. Chỉ cười làm lành, nói: "Thẩm nhị thiếu đúng là chu đáo cẩn thận, còn không nhanh cảm ơn nhị thiếu."

"Đào Mộ" quả thật không ngờ Thẩm nhị lại hào phóng như vậy, cũng rất vui vẻ. Ngoan ngoãn đứng ra nói cảm ơn.

Thẩm Nghiên thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của "Đào Mộ" cũng rất thích, cô lấy dây chuyền phỉ thúy có bùa bình an vừa mua khi xuống máy bay ra, đưa cho "Đào Mộ": "Gặp nhau chính là có duyên, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

"Đào Mộ" tức khắc kinh ngạc, mở to hai mắt không biết phải làm sao.

Thẩm nhị mở miệng nói: "Cho cậu thì cậu cứ cầm đi. Cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là để cầu may mà thôi."

"Đào Mộ" đành phải nhận lấy, lại nói cảm ơn thêm lần nữa.

Thẩm Nghiên cười tủm tỉm xoa đầu "Đào Mộ", nói: "Ngoan quá."

Lại quay đầu nhìn em trai ngốc nhà mình, cố ý chọc giận cậu ta: "Nếu chị cũng có một đứa em trai ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi. Không giống em, từ nhỏ đến lớn chỉ biết chọc tức chị!"

Thẩm nhị trợn trắng mắt, không thèm quan tâm đến Thẩm Nghiên.

Trong khi nói chuyện, Diêu Văn Tiêu và Phó Nhiên người đầy mồ hôi đã quay lại. Trên tay còn xách theo vài túi plastic, bên trong là đủ loại trái cây ướp lạnh và kem. Đều là những món mà Thẩm nhị thuận miệng nói muốn ăn khi quay phim. Đúng lúc Diêu Văn Tiêu cảm thấy phim trường chán ngắt nên kéo Phó Nhiên đi mua đồ.

Lại không ngờ mới đi một chút, quay lại đã gặp mấy người nhà họ Thẩm. Diêu Văn Tiêu có hơi ngoài ý muốn: "Bác trai, bác gái, anh cả, chị Nghiên, sao mọi người lại đến đây?"

"Là Văn Tiêu à! Trời nóng thế này, vất vả cho con rồi!" Thẩm phu nhân cười tủm tỉm gật đầu với Diêu Văn Tiêu, lại nói: "Đến đón Tiểu Dục về. Đứa nhỏ này, không biết cái tính giống ai nữa. Trong nhà đã chuẩn bị sinh nhật xong hết rồi, nhưng birthday boy là nó lại không chịu về, vậy sao mà được?"

"Thì đúng vậy mà! Chỉ biết gây thêm rắc rối cho gia đình!" Thẩm Nghiên hừ một tiếng, kể lại chuyện vừa rồi với Diêu Văn Tiêu, mục đích là muốn kéo Diêu Văn Tiêu cùng chê trách Thẩm nhị.

Diêu Văn Tiêu là người khôn khéo, bên dưới còn có một công ty truyền thông, hiểu rõ đùa giỡn bằng câu từ. Vừa nghe Thẩm Nghiên miêu tả xong thì không làm nữa, bắt đầu tức giận với "Đào Mộ": "Thằng nhóc này được lắm! Đã nịnh bợ đến trên đầu Thẩm gia rồi à? Cậu nịnh bợ thì nịnh bợ, Sao lại phải dẫm lên Thẩm nhị để nịnh bợ người nhà họ thẩm ——"

"Được rồi!" Thẩm nhị nhíu mày ngắt lời Diêu Văn Tiêu. Lời vừa rồi của "Đào Mộ" quả thật khiến cậu có hơi khó chịu, nhưng cảm thấy không đến mức như Diêu Văn Tiêu nói. Chỉ là một đứa nhỏ có thân thế đáng thương, suy nghĩ của hắn có thể hơi thiên vị. Hơn nữa hôm nay cũng là sinh nhật của người ta, Thẩm nhị không muốn người có cùng ngày sinh nhật bị khó chịu.

Với lại lời vừa rồi của "Đào Mộ" cũng không có ảnh hưởng thực chất gì đối với cậu ta, cậu ta lười so đo.

Diêu Văn Tiêu đó giờ luôn coi Thẩm nhị là Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Thấy Thẩm nhị không so đo, hắn cũng không nói nhiều, chỉ là hung dữ trừng mắt nhìn "Đào Mộ" một cái, trong miệng lầm bầm: "Đúng là tâm cơ."

"Đào Mộ" không ngờ mình tốt bụng khuyên nhủ lại nhận được loại đánh giá này của Diêu Văn Tiêu. Tức khắc xấu hổ và giận dữ đến mặt đỏ bừng. Trong lòng cảm thấy khó chịu vì hai người là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, Thẩm nhị có thể có được cha mẹ và gia đình hòa thuận, cao cao tại thượng, còn sinh nhật của hắn lại phải dựa vào bố thí của người khác.

Điều càng khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn là, người nhà họ Thẩm vừa rồi còn đối xử thân thiết với hắn, sau khi nghe được lời của Diêu Văn Tiêu cũng ngoảnh mặt làm ngơ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Thẩm Thần — người từ đầu tới cuối chưa từng để ý đến hắn — vỗ vai Thẩm nhị, dịu dàng dặn dò: "Anh đã gọi cho bác sĩ gia đình rồi, sau khi trở về thì đến bệnh viện chụp X-quang."

Thẩm nhị nhướng mày không chịu: "Em đi ăn sinh nhật còn phải đến bệnh viện hả? Có phải xui xẻo quá không? Em không đi!"

Chủ tịch Thẩm trầm giọng: "Đừng cáu kỉnh, nghe lời anh con."

"Đào Mộ" đứng tại chỗ, nhìn Thẩm nhị được mọi người vây quanh, Thẩm nhị ra khỏi phim trường, Diêu Văn Tiêu vừa rồi còn cáu gắt với hắn cũng không quên ôm trái cây và kem dỗ Thẩm nhị ăn, tức khắc cảm thấy càng chật vật hơn.