Edit + beta: Iris
Đào Mộ vẫn luôn cho rằng Lệ Khiếu Hằng là người thanh tâm quả dục, cuồng công việc. Dù sao thì hai người cũng đã hẹn hò lâu vậy rồi, Lệ Khiếu Hằng luôn tạo cho cậu ấn tượng là người khá thờ ơ. Nhưng sự thật đã chứng minh, hóa ra sở dĩ tên đàn ông già này luôn duy trì phong cách tham công tiếc việc và thờ ơ là vì chưa từng nếm thử chuyện đó với người mình thích. Một khi đã nếm rồi thì bị ghiền*, cuối cùng không kéo về được nữa.
*Nguyên văn là "thực tủy biết vị", ăn một lần, biết mùi ngon rồi là muốn ăn nữa.
"Anh, anh đủ rồi đó! Sáng mai em còn phải về căn cứ nữa!" Trên chiếc giường lớn trong khách sạn, Đào Mộ thở hổn hển đánh Lệ Khiếu Hằng đang muốn bám lấy cậu lần nữa, không khỏi nhớ đến vị đối tác có nề nếp, say mê tăng ca của quá khứ.
Lệ Khiếu Hằng bị người yêu đẩy ra thì trông như một chú chó lớn bị chủ nhân ghét bỏ, phe phẩy chiếc đuôi bám cậu lần nữa, vươn tay kéo người vào trong lòng, thoải mái ôm lấy, gác cằm lên hõm vai Đào Mộ, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, lười biếng nói: "Chuyện của Thẩm gia cứ giao cho anh xử lý, em không cần bận tâm."
Đào Mộ vô thức từ chối: "Không cần phiền phức như vậy. Tự em có thể nghĩ cách ——"
"Tiểu Mộ." Lệ Khiếu Hằng nhíu mày, xoay người trong lòng lại đè xuống bên dưới, một tay chống ở bên cạnh đầu Đào Mộ, vẻ mặt và giọng điệu rất nghiêm túc nhấn mạnh: "Bây giờ em đã là người có gia có thất, hai chúng ta đã ở bên nhau. Chồng chồng một thể, chuyện của em chính là chuyện của anh. Vả lại bây giờ em còn bận đóng phim, phải đặt toàn bộ sức lực vào việc suy ngẫm nhân vật và giám sát chế tác đoàn phim, sao có thể phân tâm xử lý chuyện của Thẩm gia?"
"Hay là, em không hề tin anh? Cảm thấy anh không thể làm được chút việc nhỏ này?"
"Đương nhiên không phải!" Đào Mộ cực kỳ bất đắc dĩ thở dài: "Không phải em không tin anh, chỉ là em vẫn canh cánh chuyện Thẩm gia và những gì đã xảy ra với em ở kiếp trước. Trước kia em cho rằng trên đời này chỉ có một mình em trùng sinh. Những chuyện kiếp trước sẽ không còn xảy ra nữa, những người ép em chết vẫn chưa làm gì em, em cũng không thể vô duyên vô cớ chạy đến trả thù đám người xa lạ không hay biết gì. Cho dù em có tính kế bọn họ đến táng gia bại sản, bọn họ cũng không biết bản thân đã sai ở đâu, em trả thù như vậy có ý nghĩa gì chứ?"
"Nhưng Thẩm Thần đột nhiên nói với em, anh ta cũng trùng sinh... Em chỉ là cảm thấy đây là chuyện của em và Thẩm gia, không cần phải liên lụy đến người khác."
"Người khác?" Lệ Khiếu Hằng nhướng mày, cơ thể cao gần 1m9 đè nặng trên người Đào Mộ, cọ cọ chóp mũi của Đào Mộ, hầm hừ ép hỏi: "Ai là người khác?"
"Đào Tiểu Mộ!" Tổng tài bá đạo tủi thân muốn chết đè toàn thân lên người yêu của mình đòi lời giải thích: "Hai chúng ta hẹn hò lâu như vậy rồi, chuyện nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm. Em không chịu cho anh một danh phận vì sự nghiệp thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn xem anh là người khác?"
Nói xong, Lệ tổng hung dữ ngậm liếm xương quai xanh của Đào Mộ, eo đẩy mạnh vào: "Không ngoan như vậy, cần phải trừng phạt!"
Đào Mộ bị bất ngờ không kịp phòng ngừa kêu lên thành tiếng, vừa tức giận vừa buồn cười: "Anh đừng quậy nữa, nói chuyện chính đi ——"
Kết quả bị Lệ tổng lấy việc công trả thù việc tư trừng phạt, hai người làm loạn hơn một tiếng mới nói chuyện chính tiếp.
"Giao cho anh là được rồi." Lệ Khiếu Hằng trịnh trọng nói: "Để anh làm chút chuyện cho em đi. Chúng ta gặp nhau quá muộn, muộn đến một đời. Anh không thể nào tham gia vào quá khứ của em, không thể nào bảo vệ em vào thời điểm em tuyệt vọng bất lực nhất. Nhưng hiện tại và tương lai của em, anh mong mình sẽ không bỏ lỡ dù chỉ là một tia bình minh."
"Giao Thẩm gia cho anh đi." Lệ Khiếu Hằng sờ khuôn mặt càng lúc càng anh tuấn gợi cảm của Đào Mộ: "Ít nhất để anh có một cơ hội bù đắp."
Đào Mộ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lệ Khiếu Hằng, bất đắc dĩ thở dài: "Anh đúng là càng ngày càng giỏi ăn nói."
"Người yêu anh ưu tú khiến người ta yêu thích đến mức fans bạn gái có thể trải dài một vòng đường biên giới lãnh thổ như vậy. Nếu anh không cố gắng trau dồi khả năng nói chuyện yêu đương của mình, lỡ như có một ngày, người yêu của anh chán ghét muốn vứt bỏ anh thì phải làm sao?"
Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, lồng ngực rung lên. Anh ôm Đào Mộ vào lòng, vừa mát xa cho Đào Mộ vừa trêu chọc: "Nói đến chuyện này, em cũng phải luôn nhớ rằng anh đã là người của em rồi. Em cần phải chịu trách nhiệm với anh. Sau này có hoa dại cỏ dại nào đó tỏ tình với em, em phải nghiêm khắc từ chối. Phải dẫn anh theo trong mọi trường hợp, mỗi khi có chuyện đừng tách anh ra bên ngoài. Phải luôn nhớ rằng chồng chồng một thể, chuyện của em chính là chuyện của anh. Vì vậy cứ sử dụng anh thoải mái."
Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng bỗng cúi đầu mổ Đào Mộ một cái: "Bằng cách nào cũng được."
Mặt Đào Mộ đỏ lên. Cậu phát hiện, từ sau khi hai người họ chân chính yêu nhau, người này càng ngày càng phóng khoáng.
"Tập đoàn Thẩm thị có giá thị trường hàng trăm tỷ, Thẩm gia kinh doanh ở Hỗ Thành đã nhiều năm, có nền tảng vững chắc và mối quan hệ rộng rãi. Trước đây, Nghiêm gia muốn chèn ép tập đoàn Thẩm thị, chính là vì người sau lưng Thẩm gia đứng ra cầu xin giúp Thẩm gia. Nếu em vì ân oán cá nhân mà làm liên lụy đến anh và tập đoàn Phong Hành, chắc sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với tập đoàn Phong Hành đúng không?"
Nói đến cuộc chiến với tập đoàn công nghiệp hàng trăm tỷ, đã không thể hình dung bằng câu trai cò đánh nhau nữa. Chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ biến thành cuộc chiến giữa hai kẻ săn mồi. Hơn hết, trong đó có một bên còn là Thẩm Thần — người được mọi người ở kiếp trước coi là thiên tài thương nghiệp, kiếp này lại còn chiếm được tiên cơ do trùng sinh? Kế hoạch của Lệ Khiếu Hằng rất hay, nhưng Thẩm Thần cũng không phải là người ở yên chịu trói chờ chết. Đến khi hai bên thật sự đánh ra lửa, không ai có thể đoán trước được hậu quả.
Đào Mộ do dự một lát, vẫn chọn nói thật. Suy cho cùng, cậu chỉ sợ sẽ liên lụy đến Lệ gia, sợ đến lúc đó, người Lệ gia sẽ oán hận cậu, cảm thấy cậu thật phiền phức, lại dám kéo Lệ Khiếu Hằng vào tình huống phức tạp như vậy. Kiếp trước Đào Mộ đã bị phản bội và bị ghét quá nhiều, đã gây ảnh hưởng trực tiếp đến tác phong làm việc sau khi Đào Mộ trùng sinh. Đối mặt với người mình quan tâm, Đào Mộ thà chịu thiệt còn hơn để đối phương bị tổn thất, sợ đối phương sẽ vì đó mà ghét cậu.
Lệ Khiếu Hằng có thể hiểu được tâm sự nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng của Đào Mộ. Nhưng chính vì thế, Lệ Khiếu Hằng mới càng đau lòng Đào Mộ hơn. Cuối cùng một người phải trải qua bao nhiêu chuyện mới nuôi thành phản xạ có điều kiện khéo léo trong mọi trường hợp, e sợ bản thân không chu toàn sẽ gây rắc rối cho người khác?
Mỗi một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, nếu không phải vì EQ cao bẩm sinh, vậy sẽ là bị quá nhiều khốn khó trong hiện thực mài giũa, bị con dao sắc bén gọt đến máu thịt be bét mới trở nên sắc sảo như ngày nay.
Nhìn thấy Đào Mộ như vậy, lại nghĩ đến chuyện người nhà họ Thẩm đã làm, Lệ Khiếu Hằng càng tức giận hơn.
"Em đừng nghĩ như vậy." Lệ Khiếu Hằng hít sâu một hơi, miễn cưỡng ngăn cơn tức giận trong lòng, dịu dàng an ủi: "Em cũng biết cha mẹ anh thích em cỡ nào mà. Bọn họ luôn lo anh tuổi già sắc suy, lại còn nghiêm túc nhàm chán, cuối cùng sẽ bị em vứt bỏ. Bây giờ có cơ hội làm chút chuyện cho em, để em nhìn thấy, ngoại trừ thể lực thì còn có năng lực bảo vệ và trút trận cho em, có lẽ em sẽ yêu anh hơn một chút. Như vậy anh mới có thể yên ổn ngồi ở vị trí chính cung. Còn có thể nhân cơ hội này tuyên bố chủ quyền."
Có lẽ Lệ Khiếu Hằng đã phá vỡ một số hạn chế, khi ở cùng Đào Mộ, anh càng lúc càng thẳng thắn. Tuy nhiên, sự cười đùa, vui vẻ, mắng chửi, tức giận một cách tùy ý, bình thường và giản dị này, ngược lại khiến Đào Mộ yên tâm hơn.
"Đừng nói những chuyện không đâu nữa." Đào Mộ có hơi đau đầu, suy nghĩ một chút rồi lôi vali ra trước mặt Lệ Khiếu Hằng, lấy ra ba cuốn sổ dày cộm có khóa mật khẩu. "Để em tìm thử xem có dự án hay tin tức nào có thể lấy ra để trao đổi lợi ích hay không."
Sau khi Đào Mộ trùng sinh, để tận dụng bàn tay vàng tốt hơn, cậu đã ghi lại mỗi một sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai. Hơn nữa còn tự tạo một bộ mật khẩu. Đào Mộ vốn cho rằng, chỉ có một mình cậu là có thể đọc hiểu bí mật sẽ đi cùng cậu vào quan tài. Nhưng đời ai biết trước chữ ngờ, rằng có một ngày cậu lại chủ động đưa bí mật cho người khác.
Đào Mộ đưa cuốn sổ có mật khẩu cho Lệ Khiếu Hằng, hướng dẫn anh cách đọc. Lệ Khiếu Hằng có hơi khiếp sợ. Kể từ khi Lệ Khiếu Hằng đoán ra Đào Mộ trùng sinh, cũng từ đó suy ra tại sao ánh mắt và năng lực dự đoán của Đào Mộ lại tốt như vậy, nhưng cậu lại không hề tự tin trong tình huống đó, suốt ngày cứ nói thật ra cậu chẳng ưu tú gì đâu, tất cả chỉ là biểu hiện giả dối.
Sau khi Đào Mộ thú nhận sự thật với anh, Lệ Khiếu Hằng rất khiếp sợ, ngoại trừ xác nhận suy đoán của anh, anh càng thêm mừng rỡ. Mừng vì sự nỗ lực của anh cuối cùng cũng đã khiến Đào Mộ buông xuống sự đề phòng và bất an, bắt đầu tin tưởng anh. Càng mừng hơn nữa là khi Đào Mộ muốn kể bí mật, người đầu tiên cậu nghĩ đến là anh.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì Lệ Khiếu Hằng cũng không ngờ, Đào Mộ lại giao hết những thứ này cho anh. Hẹn hò lâu như vậy, Lệ Khiếu Hằng tự nhận không có ai hiểu Đào Mộ hơn anh. Anh hiểu Đào Mộ, hiểu sự bất an và cẩn thận của Đào Mộ, hiểu vì sao Đào Mộ lại biến thành như vậy, càng hiểu rõ những thứ này có ý nghĩa thế nào với Đào Mộ.
Đây chính là nền tảng giúp Đào Mộ đứng vững sau khi trùng sinh, hơn hết còn là át chủ bài không thể thiếu nếu Đào Mộ muốn xây một đế chế thương nghiệp. Nhưng bây giờ, Đào Mộ lại giao hết những thứ này cho anh mà không giữ lại chút gì.
Đào Mộ để ý thấy cảm xúc khiếp sợ và phức tạp của Lệ Khiếu Hằng, cậu hơi mỉm cười, nói: "Anh đừng như vậy. Chỉ là em cảm thấy, nếu giao mấy thứ này cho anh thì sẽ có tác dụng tốt hơn. Hơn nữa bây giờ người trùng sinh không chỉ có mình em. Nếu bàn về khứu giác thương nghiệp, Thẩm Thần mạnh hơn em rất nhiều. Vì vậy, đây không được coi là bí mật thương nghiệp."
Đào Mộ liếm môi, vô thức nhìn vào mấy cuốn sổ. Cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi thật sự giao đồ ra, cậu lại cảm thấy trong lòng trống vắng, như thể có một ngọn núi lớn đang sụp đổ, chỉ còn cậu lẻ loi một mình.
Đào Mộ vô thức siết chặt lòng bàn tay, cười nhạo. Đây là sự thô thiển của người trùng sinh. Kiếp trước, cậu vốn không phải là người tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng dựa vào tiên cơ trùng sinh 10 năm, cậu mới trở thành thiên tài thương nghiệp trong mắt người khác. Nhưng một khi lột ánh hào quang đó ra, có khả năng sẽ bị người khác phát hiện cậu vốn là một sản phẩm kém chất lượng, ngu dốt không chịu nổi.
Cho đến lúc này, có lẽ Lệ Khiếu Hằng cũng...
Đào Mộ hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên quyết. Sở dĩ cậu giao mấy thứ này cho Lệ Khiếu Hằng, không hoàn toàn là để bù đắp khoản lợi nhuận có thể sẽ mất đi của Tư Bản Khiếu Hằng và tập đoàn Phong Hành. Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là cậu muốn Lệ Khiếu Hằng nhìn thấy một Đào Mộ chân chính, một Đào Mộ sau khi rời khỏi mọi ánh hào quang, có còn đáng để Lệ Khiếu Hằng thích nữa hay không.
Đào Mộ không thể xác định được chuyện này, cậu không có tự tin đối với bản thân, nhưng cậu muốn tin Lệ Khiếu Hằng. Vì vậy cậu mới giao quyền lựa chọn cho Lệ Khiếu Hằng. Nếu, nếu Lệ Khiếu Hằng làm cậu thất vọng...
Đào Mộ siết chặt nắm tay. Thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm. Bây giờ cậu có web Phi Tấn, có cha Diệu, cha Tiểu Tề, Tống lão gia tử, còn có số tài sản lên đến hàng chục tỷ đô la trên thị trường tài chính quốc tế. Cậu đã may mắn lắm rồi, sẽ không thảm như kiếp trước.
"Không được suy nghĩ bậy bạ!"
Một bàn tay nắm cằm Đào Mộ rồi nâng lên, Lệ Khiếu Hằng nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy sáng ngời nhưng có chút ươn ướt của Đào Mộ, rất bất đắc dĩ: "Rốt cuộc trong lòng em, anh là người thế nào vậy hả?"
Lệ Khiếu Hằng nhẹ nhàng hôn lên môi Đào Mộ, vừa chạm vào là lập tức tách ra: "Anh thừa nhận, sở dĩ lúc trước anh bị em thu hút, quả thật có một phần nguyên nhân là vì em có khứu giác thương nghiệp rất nhạy bén, làm báo cáo tài chính và phân tích thương nghiệp rất tốt. Nhưng nếu em chỉ có những ưu điểm này, anh sẽ chỉ xem em là đối tác, chứ không phải vừa gặp đã yêu em, muốn sống với em cả đời."
"Anh biết rất rõ Đào Mộ mà anh thích là người thế nào. Vậy Đào Mộ của anh, em có biết Lệ Khiếu Hằng mà em yêu là người thế nào không?"
Không chờ Đào Mộ nói, Lệ Khiếu Hằng lại hôn một cái, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: "Là người mà dù Đào Mộ của anh có biến thành dáng vẻ gì, cho dù tóc bạc trắng, răng rụng hết, mắc bệnh Alzheimer, anh cũng sẽ già đi rồi vào quan tài cùng em ấy."
Vành mắt Đào Mộ ửng đỏ, ôm cổ Lệ Khiếu Hằng, cũng dịu dàng nhưng kiên định đáp lại: "Thật trùng hợp, em cũng vậy."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cơm chó của anh Lệ không bao giờ khiến chúng ta thất vọng 🤧
Thành ngữ "trường tụ thiện vũ" mình đổi thành "mạnh vì gạo bạo vì tiền", "bát diện linh lung" thành "khéo léo trong mọi trường hợp".