Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 252




Edit + beta: Iris

"Thẩm Dục muốn gặp con?"

Đào Mộ ở nhà đến mùng 5. Sau mùng 5*, các diễn viên khác trong đoàn phim 《 Binh vương 》 ăn sủi cảo xong mới tập hợp trở về quân đội, còn không quên tổ chức một chương trình năm mới trong quân đội cho các nghệ sĩ của công ty. Kết quả, chương trình năm mới vừa kết thúc, Đào Mộ đã nhận được điện thoại của cha Tiểu Tề, nói rằng ngày nào Thẩm Dục cũng đứng trước cửa web Phi Tấn chỉ để gặp Đào Mộ.

"Gặp con làm gì?" Đào Mộ vừa nghe thấy hai chữ "Thẩm Dục" là cảm thấy đau đầu và đau dịch vị*. Không khỏi phàn nàn: "Cha Tiểu Tề đừng bận tâm đến cậu ta."

*Dịch vị/ axit dạ dày/ gastric acid (胃酸): là một hỗn hợp các chất do tuyến vị trong dạ dày tiết ra, bao gồm các thành phần như acid chlorhydric và enzyme pepsin, giúp tiêu hóa thức ăn có bản chất protein thành các dạng polypeptide đơn giản, dễ tiêu hóa hơn nhờ sự hiện diện của enzyme pepsin.

"Cha cũng không muốn để ý đến cậu ta, nhưng ngày nào cậu ta cũng đứng trước cửa trụ sở web Phi Tấn như hòn vọng phu, đuổi cũng đuổi không đi. Nhân viên ra vào và đối tác ở các đơn vị khác đều nhìn thấy. Nếu không phải cậu ta bị Quang Điện cấm sóng, chỉ sợ những bức ảnh cậu ta đứng trước trụ sở web Phi Tấn đã lan truyền trên mạng."

Nhắc đến chuyện này, Mạnh Tề cũng thấy đau đầu: "Còn có đám fans não tàn của cậu ta, không biết hay tin từ chỗ nào, cũng chạy đến đứng cùng cậu ta. Trông y như có người đến biểu tình trước cửa trụ sở của công ty chúng ta, ảnh hưởng không tốt."

Đào Mộ nhíu mày không vui: "Cuối cùng cậu ta muốn làm gì?"

"Cậu ta từ chối nói chuyện với cha, chỉ nói là muốn gặp con." Nếu không phải Mạnh Tề lo lắng Thẩm Dục tiếp tục làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến web Phi Tấn, Mạnh Tề cũng lười bận tâm đến người trẻ tuổi đầu óc có vấn đề này.

Ngực Đào Mộ hơi khó chịu. Bất giác nghĩ đến kiếp trước, sau khi Thẩm Dục bị cậu đuổi khỏi Thẩm gia, cũng ngày ngày đến đứng trước cửa tập đoàn Thẩm thị. Cậu hiểu rõ con người Thẩm Dục, ở một mức độ nhất định, nếu hắn không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Nếu Đào Mộ không ra mặt, Thẩm Dục thật sự có thể đứng trước cửa trụ sở web Phi Tấn nửa năm. Nhưng mấu chốt là Đào Mộ thật sự không có hứng thú, cũng không có thời gian và sức lực để chơi cùng Thẩm Dục. Cậu rất bận!

Sau khi cúp máy, Đào Mộ suy tư một lát thì gọi cho Thẩm Thần. Cha con Thẩm Thần và Thẩm Thế Uyên hiện đang ở Thâm Thành, bận thu mua công ty niêm yết của nhà chồng Dụ Thanh Thanh. Nói đến chuyện này, chồng của Dụ Thanh Thanh cũng coi như thật sự rất yêu Dụ Thanh Thanh. Chẳng những đổi tên công ty thành Ái Thanh Mậu Dịch, ngay cả pháp nhân* của công ty cũng là tên của Dụ Thanh Thanh. Trước đó, Dụ Thanh Thanh bị Thẩm phu nhân kiện ra tòa vì tội vứt bỏ con cái, Ái Thanh Mậu Dịch cũng bị liên lụy. Chồng của Dụ Thanh Thanh khó khăn lắm mới giải quyết được hỗn loạn do Dụ Thanh Thanh ngồi tù. Còn chưa kịp giúp Dụ Thanh Thanh chạy án, tập đoàn Thẩm thị như hổ rình mồi đã tiến lên. Một mặt âm mưu với ngân hàng Thâm Thành để cắt đứt khoản cho vay của Ái Thanh Mậu Dịch, mặt khác sai sử Trác Nghiêm ngắm bắn cổ phiếu Ái Thanh Mậu Dịch trên thị trường chứng khoán, ngoài ra, thậm chí còn năm lần bảy lượt tiếp xúc với các cổ đông khác của Ái Thanh Mậu Dịch, tích cực thu mua cổ phần trên tay của các cổ đông khác, khiến cho chồng của Dụ Thanh Thanh hai mặt đối địch.

Khi Thẩm Thần nhận được điện thoại của Đào Mộ, việc thu mua Ái Thanh Mậu Dịch của tập đoàn Thẩm thị về cơ bản đã sắp đến hồi kết. Chồng của Dụ Thanh Thanh đã tước vũ khí đầu hàng, yêu cầu duy nhất là nhà họ Thẩm buông tha Dụ Thanh Thanh, đồng ý cho Dụ Thanh Thanh chạy án.

Tuy nhiên, Thẩm phu nhân vô cùng căm hận hành động tàn nhẫn bỏ rơi đứa bé của Dụ Thanh Thanh năm đó, không chịu thỏa hiệp vấn đề này. Chủ tịch Thẩm cũng không muốn để lại ấn tượng chỉ biết đến lợi ích, thù giết con cũng có thể bị thu mua một cách dễ dàng với người ngoài. Chỉ có Thẩm Thần cảm thấy mọi việc nên chừa lại một đường lui, sau này dễ gặp mặt hơn. Nhưng như đã nói trước đó, vị trí hiện giờ của Thẩm Thần khiến hắn không thể mở miệng được, tránh để lại hình ảnh huynh trưởng lạnh lùng bạc bẽo với cha Thẩm mẹ Thẩm. Vì vậy sau khi suy nghĩ, do dự phân vân, Thẩm Thần vẫn không cung cấp lựa chọn lý trí cho vợ chồng Thẩm Thế Uyên, chuyện này cứ giằng co như vậy.

Đào Mộ gọi điện cho Thẩm Thần là muốn nhắc nhở Thẩm Thần đừng quên chuyện mà bọn họ ngầm hiểu ý nhau. Đào Mộ không ra tay với Thẩm gia, Thẩm Thần sẽ giúp Đào Mộ ngăn cản những rắc rối đến từ Thẩm gia. Bây giờ ngày nào Thẩm Dục cũng đến đứng trước trụ sở web Phi Tấn, gây ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực đối với công việc và hình ảnh của web Phi Tấn, Đào Mộ không trao đổi với Thẩm Dục được, nên chỉ có thể trao đổi với chỗ dựa của Thẩm Dục.

"Tôi hiểu rồi." Thẩm Thần nhéo giữa hai đầu lông mày, có hơi mệt mỏi, nói: "Tôi sẽ gọi điện cho Thẩm Dục, kêu nó mau rời khỏi Yên Kinh. Sau này sẽ không gây rắc rối cho cậu."

Nói xong, Thẩm Thần đột nhiên bật cười, không khỏi bình luận: "Cậu và Lệ tổng không hổ là đối tác hợp cạ nhất, tác phong làm việc y hệt nhau. Năm đó, Thẩm Dục gây rắc rối cho Lệ tổng vì chuyện fans bịa đặt, Lệ tổng cũng gọi điện cho tôi, nói là trưởng bối Thẩm gia phải dạy dỗ Thẩm Dục đàng hoàng. Đáng tiếc, Thẩm Dục cũng không thật sự là người nhà họ Thẩm. Gia giáo của Thẩm gia chúng tôi cũng thật sự có vấn đề."

Chủ đề này có hơi riêng tư. Đào Mộ không tin, với lòng dạ và thủ đoạn của Thẩm Thần lại không biết chuyện cậu và Lệ Khiếu Hằng đang yêu nhau. Đào Mộ biết, sở dĩ Thẩm Thần nói những lời này, chỉ là trêu chọc theo thói quen. Muốn mượn hành vi này để kéo gần quan hệ giữa hắn và Đào Mộ. Nếu Đào Mộ có ấn tượng tốt với hắn, hoặc trong lòng công nhận Thẩm Thần là người thân, cậu sẽ sinh ra ảo giác rằng quan hệ của hai người thật sự rất tốt vì câu nói đó. Cho dù ấn tượng của Đào Mộ đối với hắn chỉ ở mức bình thường, nhưng khi nghe thấy những lời này cũng sẽ cảm thấy Thẩm Thần đang xin lỗi Đào Mộ vì vấn đề gia giáo của Thẩm gia. Đương nhiên, trong đó còn kèm theo cảm thán của Thẩm Thần rằng "làm anh khó lắm".

Chỉ bằng một câu như vậy, Thẩm Thần có thể một câu hai nghĩa, tiến lui thỏa đáng. Đáng tiếc, Đào Mộ không phải là cô nhi ở kiếp trước, được người ta bố thí cho hai câu là có thể tự mình đa tình, cảm động đến rơi nước mắt. Ý muốn tạo mối quan hệ tốt của Thẩm Thần đã được định sẵn là vứt cho người mù nhìn.

Thấy Đào Mộ im lặng không nói gì, Thẩm Thần cũng không để bụng, nhân lúc Đào Mộ còn chưa cúp máy, hắn lại nhịn không được oán giận với Đào Mộ: "Dự án thu mua bên Thâm Thành có hơi rắc rối... Tôi có thể hiểu sự căm ghét của mẹ đối với Dụ Thanh Thanh. Trong mắt bà ấy, Thẩm nhị công tử chân chính bị vứt bỏ khi còn trong tã lót, chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Bà là một người mẹ, muốn báo thù cho con của mình, muốn hung thủ nhận được kết cục xứng đáng, điều đó không có gì đáng trách."

Thẩm Thần chỉ là lo lắng, nếu Thẩm gia cứ tiếp tục hùng hổ dọa người như thế, không chừa lại đường lui, chồng của Dụ Thanh Thanh bị ép đến đường cùng sẽ chó cùng rứt giậu: "Còn có Trác Nghiêm kia, khoảng thời gian gần đây cũng không chịu ngừng nghỉ. Lén lút gặp mặt chồng của Dụ Thanh Thanh vài lần. Không biết đã nói những gì."

"Cũng may dự án thu mua Ái Thanh Mậu Dịch đã sắp kết thúc, không cần phải phí sức ở thị trường chứng khoán. Đúng lúc cậu kêu tôi đến giải quyết Thẩm Dục, tôi kêu Trác Nghiêm đến Yên Kinh đón người, thế nào?"

Vả lại, lúc trước Thẩm Thần còn nghi ngờ Đào Mộ và Trác Nghiêm thông đồng với nhau. Nhưng sau khi hắn cẩn thận quan sát hơn nửa năm, phát hiện ngoại trừ hai lần gặp mặt ở Hương Thành, hai người họ hoàn toàn không tiếp xúc với nhau. Thẩm Thần luôn là người chu đáo tinh tế ở mọi mặt. Nếu đã không phát hiện bất kỳ chuyện mờ ám nào, hắn cảm thấy mình cần phải xin lỗi Đào Mộ. Hoặc nói cách khác, dù cho trong lòng Thẩm Thần vẫn còn khó hiểu, nhưng ít nhất trong tình huống chưa có chứng cứ xác thực, Thẩm Thần vẫn sẵn lòng bày tỏ thiện chí với Đào Mộ, thể hiện sự tin tưởng và công bằng của mình.

Nhưng Đào Mộ nghe Thẩm Thần nói xong, trong lòng không khỏi dao động. Cậu nhớ tới chuyện kiếp trước, không hiểu sao Thẩm Dục lại thông đồng với Trác Nghiêm, nhớ đến chuyện Trác Nghiêm phản bội cậu. Và cả kiếp này, Thẩm Thần nói với cậu thân thế Trác nghiêm có vấn đề.

Trong lòng Đào Mộ có hơi bất an, khó tránh khỏi nói thêm một câu: "Trác Nghiêm không phải là bạn trai của Thẩm Nghiên sao? Anh để anh ta tiếp xúc với Thẩm Dục quá nhiều không được tốt lắm nhỉ?"

"Cậu lo lắng nhiều rồi." Thẩm Thần khẽ cười một tiếng: "Một người là thiên kim đại tiểu thư của Thẩm gia, một người là con nuôi không có quan hệ máu mủ. Với sự khôn khéo của Trác Nghiêm, cậu ta sẽ biết lựa chọn nào mới là chính xác."

Chuyện này thì chưa chắc đâu. Đào Mộ khẽ nhíu mày thì bỗng nghe Thẩm Thần cảm thán: "Cậu vừa mới quan tâm đến Nghiên Nghiên sao?"

Đào Mộ nghe vậy thì ngạc nhiên: "Gì?"

"Người xưa có câu máu mủ tình thâm --"

Thẩm Thần còn chưa dứt lời đã bị Đào Mộ ngắt ngang: "Lời cần nói đã nói xong rồi, Thẩm tổng tự sắp xếp đi."

Nghe thấy âm thanh cúp máy truyền đến từ ống nghe, Thẩm Thần mặt vô cảm nhướng mày, ngay sau đó gọi cho Trác Nghiêm: "Cậu đến Yên Kinh một chuyến, đón Thẩm Dục đến Thâm Thành."

"Thẩm Dục?" Trác Nghiêm khó hiểu. Có lẽ không ngờ Thẩm Thần lại gọi cho hắn chỉ vì việc nhỏ nhặt này.

"Đúng vậy." Thẩm Thần nói: "Cậu xuất phát ngay bây giờ, đặt vé máy bay gần nhất. Tối nay đón người trở về."

Sau khi cúp máy, Trác Nghiêm nhìn chằm chằm điện thoại với vẻ mặt suy tư. Cho đến bây giờ, hắn luôn cho rằng Thẩm gia không để ý đến đứa con nuôi Thẩm Dục này. Nhất là sau khi Thẩm phu nhân đuổi Thẩm Dục ra khỏi Thẩm gia, Thẩm gia lại thu hồi tất cả tài sản trên danh nghĩa Thẩm Dục, Trác Nghiêm càng cảm thấy Thẩm Dục không có giá trị lợi dụng. Chưa kể vào khoảng thời gian trước, Thẩm Dục gây ra rắc rối, bị Thẩm gia tống cổ đến Hương Thành. Sau này Thẩm Dục ăn cắp tóc của Đào Mộ để làm giám định ADN, bị web Phi Tấn buộc tội và bắt giam, Thẩm gia không ra mặt nộp tiền bảo lãnh Thẩm Dục. Trong mắt Trác Nghiêm, những hành động này đã nói rõ Thẩm gia hoàn toàn từ bỏ Thẩm Dục, ít nhất không để đứa nhỏ này trong lòng.

Nhưng bây giờ xem ra, dù những người khác trong nhà họ Thẩm có nghĩ thế nào, Thẩm Thần lại có thể phân tâm trong thời gian thu mua dự án căng thẳng như vậy, còn sắp xếp hắn đến Yên Kinh đón Thẩm Dục. Ít nhất, hành động này có thể chứng minh Thẩm Thần quan tâm đến Thẩm Dục.

Trước mắt Trác Nghiêm hiện lên khuôn mặt thanh tú tựa như tinh linh của Thẩm Dục, lại nghĩ đến những kẻ ái mộ vô tình bị Thẩm Dục thu hút, rồi lại nghĩ đến Thẩm Thần và Thẩm Dục không có quan hệ máu mủ...

Trác Nghiêm tự cho là đã dò ra được bí mật nào đó chợt bừng tỉnh, đột nhiên cười nghiền ngẫm.

°°°°°°°°°°