Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 233




Edit + beta: Iris

Đào Mộ trước giờ luôn làm việc sấm rền gió cuốn. Nếu đã quyết định sẽ giữ vai trò nhà làm phim phiên bản cải biên của 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa, vào đêm đó, cậu nhờ đạo diễn đưa biên kịch của 《 Hắc Bạch 》 đến Yên Kinh. Đào Mộ cũng mời đạo diễn Chu Hồng và đội ngũ biên kịch 《 Huyết nhục trường thành 》 đến làm cố vấn.

Quả nhiên khi người chuyên nghiệp ra tay, hiệu suất khác hẳn. Dưới sự chỉ đạo trực tiếp của đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm, cộng thêm những kiến nghị sửa đổi dựa trên các bài phê bình điện ảnh chuyên nghiệp mà Đào Mộ từng xem ở kiếp trước. Chỉ mất một tuần đã sửa xong kịch bản 《 Hắc Bạch 》. Sở trường giỏi nhất của biên kịch Phạm là cải biên phim kháng chiến. Đặc điểm chính của phim kháng chiến là tình tiết lên xuống có mở có kết. Còn kịch bản gốc của 《 Hắc Bạch 》 thì chú trọng hơn vào việc miêu tả bản chất con người. Dù là cốt truyện hay lời thoại, tất cả chúng đều chứa quan niệm về số mệnh khiến người khác tỉnh ngộ. Bây giờ hai thế lực mạnh liên hợp với nhau, kịch bản được sửa đổi chẳng những phụ họa giá trị quan chính kịch, mà về mặt lời thoại cũng tinh tế hay ho hơn.

Một tuần sau, Đào Mộ cầm kịch bản đã sửa xong đến chào hỏi lãnh đạo Quang Điện. Đào Mộ là một người trường tụ thiện vũ bát diện linh lung, ngày thường rất thích giúp đỡ mọi người, cũng rất chú trọng duy trì mạng lưới mối quan hệ. Đến khi cần dùng đến các mối quan hệ, sẽ không tạo cho người ta ấn tượng “lúc cần giúp đỡ thì nhiệt tình, lúc không cần đến thì phớt lờ”. Hơn nữa, lúc trước ở lễ trao giải giải thưởng Lăng Tiêu, Đào Mộ đã lưu lại ấn tượng rất tốt cho nhóm lãnh đạo Quang Điện. Vì vậy trong lần gặp mặt này, khi Đào Mộ chủ động nhắc đến vấn đề xem xét kịch bản làm lại của 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa, thái độ của lãnh đạo Quang Điện cũng không quá cứng rắn.

Nhưng việc phàn nàn với Đào Mộ cũng là điều khó tránh khỏi.

“... Cậu không hiểu đâu, đám người Hương Thành đó khó chơi cỡ nào, mắt mũi toàn để trên trán, quay được vài bộ điện ảnh là không coi ai ra gì. Coi thường điện ảnh nội địa, cho rằng hệ thống văn hóa nội địa của chúng ta rất kém cỏi. Chúng tôi tốn số tiền lớn để mời đội ngũ chế tác Hương Thành hợp tác sản xuất một bộ phim điện ảnh, còn không phải vì coi trọng sự phát triển điện ảnh của Hương Thành nên muốn dùng tiền và tài nguyên để bọn họ giúp nâng đỡ điện ảnh nội địa một chút sao? Kết quả bọn họ làm thế nào?”

“Vừa xem thường chúng ta, vừa muốn vào nội địa kiếm tiền. Cùng một đoàn phim nhưng phải được đối xử đặc biệt. Ngay cả minh tinh hạng ba không có danh tiếng của Hương Thành khi đến đây đóng phim cũng muốn ở khách sạn năm sao. Xem thường diễn viên nội địa, nói là diễn viên nội địa không giỏi đóng phim điện ảnh truyền hình. Nói là hợp tác sản xuất, kết quả vai nam nữ chính đều là người Hương Thành và Loan Tỉnh, chỉ để lại những vai phụ cho chúng ta.”

Kết quả nội địa đã nhường nhịn đến mức này mà vẫn chưa thấy đủ, đám người Hương Thành vẫn có thể bày ra đủ loại thủ đoạn: “... Thường xuyên liên kết lại để tẩy chay ức hiếp diễn viên nội địa chúng ta, quá đáng nhất là ngay cả cơm hộp mà bọn họ cũng chia thành hai loại đãi ngộ.”

Vì vậy sau đó, Quang Điện lại đưa ra văn bản văn kiện khác. Tuyên bố rõ ràng rằng trong các bộ phim hợp tác sản xuất giữa Hương Thành Loan Tỉnh và nội địa, diễn viên nội địa phải đảm nhận nhân vật quan trọng, cùng với vô số các điều khoản khác. Mục đích chủ yếu cũng là vì bảo vệ diễn viên nội địa không bị đoàn phim Hương Thành ức hiếp.

Về việc xét duyệt kịch bản, các lãnh đạo Quang Điện càng sôi máu hơn: “... Rõ ràng là thứ không qua đánh giá nổi, đừng nói là điện ảnh Hương Thành bọn họ, dù là phim bom tấn Hollywood, Quang Điện chúng tôi cũng đối xử bình đẳng. Không qua nổi chính là không qua nổi. Nội địa chúng ta quay phim điện ảnh cũng là quy trình này mà đúng không? Sao đến lượt người Hương Thành bọn họ lại cao quý như vậy? Kêu bọn họ sửa kịch bản thì tức anh ách, to tiếng ồn ào rằng chúng tôi không hiểu nghệ thuật điện ảnh mà cũng đòi chỉ trỏ. Đến cuối cùng tạo thành một đống lộn xộn qua loa cho xong chuyện, sau khi chiếu nhận được phản hồi không tốt thì quăng nồi cho chúng tôi.”

“Quang Điện chúng tôi quả thực sắp thành hiệp sĩ đội nồi rồi!”

“Lúc người Hương Thành bọn họ muốn tiến quân vào Hollywood, sao bọn họ có thể suy xét đến việc thẩm mỹ và văn hóa khác biệt? Khi điện ảnh của bọn họ không phổ biến ở nước M ở Châu  u, sao bọn họ không nói người M người Châu  u không hiểu nghệ thuật điện ảnh? Đến lượt người nội địa chúng ta thì là không hiểu điện ảnh? Chẳng lẽ khán giả trên toàn thế giới cũng chia ra ba bảy loại? Tiền Hoa Hạ không đáng giá bằng đô la và đồng Euro hả?”

“Tôi thấy bọn họ là sính ngoại, là ức hiếp người khác, là coi thường chúng ta!”

Lãnh đạo Quang Điện lòng đầy căm phẫn: “Chúng tôi không cần phải coi trọng ông ta! Thị trường nội địa chúng ta lớn như vậy, thị trường tiêu dùng Hoa Hạ chúng ta đã trở thành thị trường tiêu dùng lớn nhất thế giới. Trên toàn thế giới, dù là quốc gia nào muốn đến Hoa Hạ để kiếm tiền, đều phải tuân theo quy định của chúng ta. Nhập gia tùy tục, đó là điều tự nhiên.”

Đào Mộ có thể giám chế ra bộ phim truyền hình hay như 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》 ở tuổi 19, đã đủ để chứng minh năng lực của Đào Mộ. Suy cho cùng, nghề nhà sản xuất khác với nghề diễn viên. Nói một cách tương đối, diễn viên chỉ cần có một kỹ năng và chỉ cần thể hiện mặt tốt nhất của mình trước ống kính. Vì vậy, có một số diễn viên “trời cho chén cơm” có thể ra mắt với tư cách ngôi sao nhí, chỉ riêng tài năng đã có thể so với những người dày công khổ luyện mười mấy năm. Trong tình huống bình thường, diễn viên không cần phải suy xét quá nhiều về vấn đề phối hợp đội ngũ. Vấn đề khó khăn nhất bọn họ gặp phải trong việc hợp tác, có lẽ là đối diễn với đối thủ. Về phần những thời gian còn lại, sẽ là người khác phối hợp với bọn họ. Xét về mặt làm việc nhóm nói chung, diễn viên là nghề tương đối thụ động nhất, thậm chí ngay cả mỗi một câu nói trước truyền thông cũng phải suy xét đến ý kiến của người viết văn bản. Điều này cũng dẫn đến một thực trạng là, cho dù minh tinh diễn viên có nổi tiếng trước sân khấu đến mức nào thì cũng có thể không có tiếng nói bằng một đạo diễn trông bình thường nhưng có nền tảng vững chắc.

Nhưng nhà làm phim thì khác, nhà làm phim phải trù tính cho toàn cục. Một nhà làm phim xứng chức cần phải suy xét ngân sách của đoàn phim và tất cả các khía cạnh của toàn bộ đoàn phim, cũng phải tính đến tính nghệ thuật và giá trị thương mại của bộ phim, không phải là một công việc chỉ cần có tài là có thể làm tốt.

Nếu Đào Mộ không có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc ở kiếp trước, chỉ sợ cậu cũng không cách nào đảm nhận vai trò nhà làm phim này, nhưng người khác không biết những chuyện Đào Mộ đã trải qua, bọn họ chỉ thấy Đào Mộ đã thành công.

Một nhà làm phim thành công ở tuổi 19 có ý nghĩa gì với một thị trường điện ảnh đang khởi bước? Ít nhất trong mắt lãnh đạo Quang Điện, Đào Mộ chắc chắn là người trẻ tuổi đáng để bồi dưỡng. Có thể nhìn thấy điều này trên lễ trao giải giải thưởng Lăng Tiêu, nơi mà 《 Huyết nhục trường thành 》 và cả Đào Mộ trở thành người thắng lớn nhất. Lãnh đạo Quang Điện chắc chắn rất coi trọng Đào Mộ, ký thác rất nhiều hy vọng của mọi người lên cậu.

Từ xưa Hoa Hạ đã có truyền thống “anh hùng xuất thiếu niên”. Ngay cả người cổ hủ ngoan cố nhất cũng sẽ có tấm lòng bao dung ôn hòa hiền hậu khi đối mặt với thiếu niên tài tuấn. Huống chi, tuy Đào Mộ trẻ tuổi nhưng lại không khí thịnh, tuy khí phách hăng hái nhưng lại không cậy tài khinh người. Tính cách và việc làm đều đáng được khen ngợi, khiến người khác thoải mái. Lãnh đạo Quang Điện cũng vui lòng bồi dưỡng một người trẻ tuổi như Đào Mộ.

Bọn họ tin chắc rằng, nếu có nhiều nhà làm phim phát huy ưu điểm của chính kịch và năng lượng tích cực như Đào Mộ, thị trường điện ảnh nội địa sợ gì không phát triển nổi?

“Lần này cậu có thể tiếp nhận công việc chế tác cải biên 《 Hắc Bạch 》 bản nội địa cũng là một chuyện tốt. Cậu phải làm cho tốt, làm một cách nghiêm túc, phải để cho những người Hương Thành đó chứng kiến năng lực của nhà làm phim nội địa chúng ta. Mặc dù thị trường điện ảnh nội địa chúng ta khởi bước muộn, nhưng nhà làm phim nội địa chúng ta cũng có thể tạo ra phim điện ảnh hay. Người Hương Thành bọn họ không thể quay ra bộ phim điện ảnh hay ở nội địa không hoàn toàn là do hạn chế của hệ thống văn hóa nội địa, cũng có một phần là do bọn họ không để tâm, không hề suy xét đến vấn đề nhập gia tùy tục.”

“Diện tích lãnh thổ Hoa Hạ chúng ta rộng lớn. Ngay cả người miền Nam và người miền Bắc cũng có thể không quen được với khí hậu, huống chi là tư tưởng văn hóa?” Lãnh đạo Quang Điện nói như thế: “Nếu một nhà làm phim chuyên nghiệp chỉ biết quay những chủ đề vi phạm lệnh cấm, khi thoát khỏi những thứ xã hội đen, bắn nhau, cổ độc thì không quay được tác phẩm hay, vậy chúng tôi phải thừa nhận nhà làm phim đó chuyên nghiệp bằng cách nào?”

Cách suy nghĩ của các lãnh đạo Quang Điện rất đơn giản. Hệ thống thi cử hàng ngàn năm tuổi của Hoa Hạ chúng ta còn có thể tạo ra rất nhiều bài viết đầy màu sắc. Ngay cả bài văn bát cổ tiêu chuẩn cũng có những bài kinh điển được truyền lại cho thế hệ sau. Bây giờ chỉ yêu cầu các người viết một chủ đề —— vẫn còn chưa xác định phạm vi bài viết cho các người, chỉ báo với các người những gì không nên viết.

Chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm không xong. Còn trách chúng tôi đặt ra nhiều hạn chế!

Lãnh đạo Quang Điện vỗ vai Đào Mộ, chân thành dặn dò: “Tuổi của cậu còn nhỏ, tiềm năng phát triển lại rất lớn, đừng học những thói xấu của những người xấu đó. Toàn là oán trời trách đất phàn nàn suốt, có thể nói ra một vạn câu oán giận mà không bị trùng câu nào. Để bọn họ làm phim điện ảnh mà ngay cả 100 triệu cũng không kiếm được!”

Hoặc là oán giận giới Quang Điện không tốt, hoặc là oán giận giới khán giả không tốt, dù sao thì nếu phim làm không hay, đó là do toàn thế giới không có mắt.

Lãnh đạo Quang Điện không mong Đào Mộ học loại thái độ này khi mới còn nhỏ, phải có thái độ tích cực hơn và cho ra nhiều tác phẩm vừa được giới phê bình khen ngợi vừa ăn khách như 《 Huyết nhục trường thành 》, đặc biệt còn là tác phẩm chính kịch kinh điển.

Để bày tỏ sự ủng hộ và cổ vũ của mình, các lãnh đạo Quang Điện còn nghiên cứu kịch bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 mà Đào Mộ đưa đến một cách vô cùng cẩn thận. Sau khi nghiêm túc nghiên cứu, xác nhận không có cảnh nhạy cảm nào sẽ bị người khác báo cáo, thế là trực tiếp cho phép.

Sau khi thông qua kịch bản, lãnh đạo Quang Điện lại nghĩ tới hành vi lỗ mãng trước đó của đạo diễn Hương Thành, không khỏi dặn dò: “Lúc quay nhất định phải quay sát với kịch bản, đừng có mà kiểu kịch bản đưa cho chúng tôi là một bộ, lúc quay thì lại quay ra bộ khác. Trước khi bộ phim được công chiếu vẫn phải tiến hành xét duyệt lần cuối. Nếu các cậu làm ra hành vi đó, bộ phim sẽ không thông qua xét duyệt, làm trì hoãn lịch công chiếu, đừng oán giận chúng tôi không báo trước.”

Suýt nữa Đào Mộ cười ra tiếng, xem ra các lãnh đạo Quang Điện cũng bị hành vi lỗ mãng này tạo thành bóng ma tâm lý. Nếu không sẽ không phàn nàn cảnh cáo dặn dò như vậy ngay trước mặt cậu.

Nghe mà đau lòng.

Đào Mộ còn có thể làm gì đây, đương nhiên là ngoan ngoãn đồng ý, tỏ vẻ mình là nhà làm phim phiên bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 nội địa, nhất định sẽ quan sát chặt chẽ không để đoàn phim làm bậy, cố gắng bắt kịp Tết  m Lịch.

“Vậy chúc bộ phim của các cậu thành công lớn trước.” Lãnh đạo Quang Điện tiếp tục vỗ vai cổ vũ Đào Mộ.

Thuận tiện lén nhắc nhở Đào Mộ khi giám chế 《 Hắc Bạch 》 bản cải biên nội địa, nhất định phải học hỏi theo đội ngũ điện ảnh Hương Thành. Mặc dù nhóm lãnh đạo Quang Điện rất ghét phong cách và thói quen xấu của các nhà làm phim Hương Thành, nhưng không thể không thừa nhận, tiêu chuẩn của nhà làm phim Hương Thành rất lợi hại, vì vậy nhóm lãnh đạo hy vọng Đào Mộ có thể học hỏi tài nghệ, sau đó tạo ra bộ phim điện ảnh bom tấn thuộc về nội địa, vừa được giới phê bình khen ngợi vừa ăn khách.

Thậm chí còn có lãnh đạo chợt nảy ra ý kiến hay, kiến nghị Đào Mộ cũng có thể quay 《 Huyết nhục trường thành 》 thành phiên bản điện ảnh. Hắn cho rằng phim truyền hình có ratings cao và danh tiếng tốt như vậy, còn có lượng khán giả hùng hậu như vậy, hơn nữa còn có cảnh đánh nhau bùng nổ, không lý nào lại kém hơn điện ảnh đánh nhau của Hương Thành và bom tấn Hollywood đúng không?

Đào Mộ hơi kinh ngạc, xu hướng phục chế lại các IP lớn sẽ là hướng phát triển của phim ảnh nội địa trong mấy năm tới, chẳng lẽ đã có dấu hiệu từ lúc này rồi sao?

Đào Mộ cười tủm tỉm đồng ý, bày tỏ rằng mình chắc chắn sẽ cố gắng học tập mỗi ngày, tiến về phía trước. Hầu hết các lãnh đạo cầm quyền đều ở độ tuổi 40 50, thậm chí là 60 70. Trong mắt bọn họ, Đào Mộ giống như con cháu nhà mình vậy. Trưởng bối đều thích mấy đứa nhỏ khiêm tốn lễ phép và học tập tốt. Đào Mộ bày ra mặt này của cậu, quả nhiên nhận được hảo cảm của các lãnh đạo.

Vì vậy khi các lãnh đạo chúc bộ phim của Đào Mộ thành công rực rỡ, còn dặn dò Đào Mộ đừng xem nhẹ việc quay 《 Binh vương 》. Có người còn nói: “Hợp tác với quân đội quay phim tuyên truyền trưng binh cũng coi như là nhiệm vụ chính trị. Cậu nhất định phải tập trung sức lực vào bộ phim này nhiều hơn. Nếu không có cách nào làm tốt cả hai, thà bớt tập trung vào 《 Hắc Bạch 》, cũng phải tập trung quay 《 Binh vương 》 cho tốt.”

Đây có thể xem là lời nói chân thành từ tận đáy lòng, Đào Mộ ngầm hiểu.

Nhưng khi Đào Mộ đưa ra lời mời các lãnh đạo Quang Điện dùng cơm, bọn họ lại từ chối không chút do dự. Các lãnh đạo nói rằng không muốn dùng cơm với đạo diễn Hương Thành trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, ghét bỏ bọn họ không hiểu tính nghệ thuật của điện ảnh, còn muốn để bọn họ đội nồi!

Đào Mộ chưa từng tiếp xúc với tình huống này, thật sự không biết hai bên lại ghét nhau đến mức này.

Mặc dù có rất nhiều nhà làm phim oán giận các lãnh đạo Quang Điện không đủ tốt, nhưng Đào Mộ suy xét từ lập trường của mình, cậu cảm thấy các lãnh đạo rất đáng yêu. Giống lão gia tử nhà cậu vậy, tuy cổ hủ cố chấp, bảo thủ, có đôi khi rất khó giao tiếp, nhưng chỉ cần tìm ra cách giao tiếp thì sẽ phát hiện các ông cụ rất dễ nói chuyện. Quan trọng nhất là có vài ông cụ bà cụ rất bênh vực người của mình, chỉ cần hạ quyết tâm nâng đỡ ai đó là sẽ đưa ra sự khoan dung và ủng hộ đến mức tối đa trong phạm vi quyền hạn.

Mà mọi người đều biết, Đào Mộ - người thắng lớn nhất trong giải thưởng Lăng Tiêu vừa rồi chính là con ruột của ông. Lưng dựa cây lớn hưởng bóng mát. Dưới bóng mát, mặc dù Đào Mộ biết có một số yêu cầu xét duyệt của các đại lão thực sự hạn chế tính nghệ thuật và tính chân thực của bộ phim, nhưng cậu vẫn không thể nói xấu các đại lão được. Hơn nữa cậu thật lòng cảm thấy lãnh đạo Quang Điện rất dễ giao tiếp.

Ít nhất dễ giao tiếp hơn những người cậu từng gặp ở kiếp trước.