Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 227




Edit + beta: Iris

Tên của bộ phim tuyên truyền trưng binh do Đào Mộ thủ vai chính được đặt rất đơn giản thô thiển, chỉ gọi là 《 Binh vương 》. Sau khi chọn tên, Đào Mộ bắt đầu chuẩn bị casting. Có hai phạm vi casting, một dành cho giới giải trí và một dành cho đoàn nghệ thuật quân đội. Đào Mộ nhớ mang máng kiếp trước khi xem một bộ phim quân sự tương tự, một nhóm diễn viên có biểu hiện xuất sắc đều là được chọn từ đoàn nghệ thuật. Mặc dù Đào Mộ không nhớ rõ tên họ và đơn vị cụ thể của những diễn viên đó, nhưng cậu nhớ rõ những gương mặt đó. Vì vậy khi casting, Đào Mộ đặc biệt chú ý ảnh chụp, nếu thấy quen mắt là trực tiếp chọn.

Tuy nhiên, điều khiến Đào Mộ không ngờ tới là, sau khi tin tức 《 Binh vương 》 được truyền ra, thế mà có rất nhiều sinh viên Yến Ảnh và học viện hí kịch Hỗ Thành đến casting. Hỗ Thành thì còn có thể hiểu được, nhưng gần đây không phải Yến Ảnh cũng đang chuẩn bị một bộ phim lịch sử sao? Sinh viên Yến Ảnh không đi casting đoàn phim nhà mình, ngược lại chạy đến casting 《 Binh vương 》. Điều này khiến Đào Mộ cảm thấy rất khó tin.

Càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là bên trong đám sinh viên Yến Ảnh đến casting, vậy mà còn có cả Cổ Ngọc Chương —— Kiếp trước sau khi Nghiêm Thịnh rời khỏi Hoa Hạ và chiến đấu ở các chiến trường nước M, Hollywood, Yến Ảnh bắt đầu nâng đỡ Cổ Ngọc Chương. Cổ Ngọc Chương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ sau vài năm ra mắt, từ một tân binh đã nhảy vọt trở thành minh tinh hạng nhất. Vào thời điểm độ nổi tiếng của hắn đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn mơ hồ có chút siêu việt hơn Nghiêm Thịnh. Đáng tiếc hắn không có vầng sáng nam chính, đợi đến khi Nghiêm Thịnh quay lại giới giải trí trong nước, bảo vệ thần thoại phòng bán vé, đà thăng tiến của Cổ Ngọc Chương lập tức bị dập tắt. Sau đó bởi vì EQ thấp, nói không lựa lời nên độ nổi tiếng giảm mạnh.

Sở dĩ Đào Mộ có ấn tượng sâu sắc về Cổ Ngọc Chương, là vì sau khi Nghiêm Thịnh tuyên bố kết hôn tại lễ trao giải Oscar, biết hình ảnh đồng tính luyến ái của mình rất có thể sẽ sự phát triển trước màn ảnh của mình. Vì vậy Nghiêm Thịnh chuyển hướng sang sau màn. Cổ Ngọc Chương là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Nghiêm Thịnh. Thẩm Dục còn ăn dấm Nghiêm Thịnh mấy lần vì chuyện này. Mãi đến khi hai người chính thức thông báo kết hôn mới chuyển giận thành vui.

Đợi đến khu Cổ Ngọc Chương biểu diễn theo yêu cầu của đoàn phim xong, Đào Mộ không khỏi tò mò hỏi: “Vì sao lại đến casting 《 Binh vương 》?”

“Bởi vì coi trọng năng lực chế tác của Đào tổng.” Cổ Ngọc Chương thản nhiên nói.

Đào Mộ gật đầu, lại hỏi: “Ý tôi là, Yến Ảnh cũng đang chuẩn bị phim truyền hình. Cậu là sinh viên Yến Ảnh, không casting trong trường của mình, ngược lại chạy đến 《 Binh vương 》 để casting. Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Yến Ảnh có rất nhiều sư ca sư tỷ. Hơn nữa đều là đại minh tinh có tiếng trong giới. Tôi chẳng qua chỉ là một sinh viên năm nhất vừa nhập học không lâu. Đoàn phim có thêm tôi hay không cũng như nhau. Nhà trường không thể nào coi trọng một người mới chưa từng đóng phim.” Cổ Ngọc Chương giải thích cực kỳ ngay thẳng: “Nhưng 《 Binh vương 》 thì khác. Tôi có chú ý đến yêu cầu casting của 《 Binh vương 》. Ngoại trừ Đào tổng là nam chính, còn có rất nhiều diễn viên kỳ cựu trong dàn diễn viên gốc của 《 Huyết nhục trường thành 》. Về phần nhân vật tân binh đồng thời nhập ngũ cùng nam chính, hầu hết đều là nghiệp dư chưa có kinh nghiệm đóng phim. Tôi đoán Đào tổng chắc chắn sẽ chọn một vài gương mặt mới vào vai để tăng thêm cảm giác chân thực cho người xem.”

Cổ Ngọc Chương chưa từng đóng phim, nhưng hắn cảm thấy thiên phú diễn xuất của mình vẫn ổn. Vì vậy mới đến đây thử casting, muốn tranh một cơ hội.

Đào Mộ nghe những lời này của Cổ Ngọc Chương, nghĩ thầm bảo sao kiếp trước cậu trai này bị bôi đen đến thương tích đầy mình. Cách nói chuyện quả thực đầy sai sót. Nhưng thiên thú và kỹ năng diễn xuất của cậu trai này đúng là không tệ, nếu không thì kiếp trước đã không nổi tiếng ngay trong bộ phim đầu tiên.

Đào Mộ suy nghĩ rồi nói thêm: “Nếu cậu casting thành công, sẽ phải tiến vào quân đội để trải nghiệm sinh hoạt cùng đoàn phim 3 tháng. Sau đó cũng phải quay phim gần 3 tháng. Nói cách khác, tổng cộng thời gian quay là 6 tháng, cậu có thể chịu được không?”

Cổ Ngọc Chương gật đầu: “Không thành vấn đề. Nhà tôi mở võ quán. Từ nhỏ tôi đã đi theo cha học tán đả. Tôi có thể chịu khổ.”

Trong mắt Cổ Ngọc Chương, đám diễn viên bọn họ đến bộ đội huấn luyện, cùng lắm cũng chỉ là ở mức độ huấn luyện quân sự. Cổ Ngọc Chương cảm thấy huấn luyện quân sự không vất vả bằng hắn luyện quyền hàng ngày!

Thấy Cổ Ngọc Chương nói một cách chắc chắn, Đào Mộ cũng không hỏi nhiều. Xua tay, nói: “Trở về chờ thông báo đi.”

Cùng đến xem casting với Đào Mộ còn có đại diện do quân đội phái tới, bên chế tác đoàn phim và hai giáo viên Kinh Ảnh. Sau khi Cổ Ngọc Chương ra ngoài, giáo viên Kinh Ảnh khen ngợi: “Là một hạt giống tốt.”

Một vị khác cảm thán: “Chỉ là tính tình quá ngay thẳng. Tính cách này của em ấy, rất không hợp với cái giới này.”

“Nếu chỉ đơn thuần là một diễn viên, hoặc đi đóng phim truyền hình còn đỡ.” Đáng tiếc lại ghi danh sinh viên Yến Ảnh, có lẽ không chỉ đi theo mỗi hướng đóng phim.

Đào Mộ kiểm tra sơ yếu lý lịch của Cổ Ngọc Chương, cười nói: “Mỗi người đều có số phận của mình. Với tính cách này của cậu ta, nếu gặp được một đội ngũ quản lý tốt, tỉ mỉ đóng gói thiết lập lão cán bộ ngay thẳng ngây thơ, nói không chừng sẽ dễ mến hơn.”

Cậu vừa nói xong, các giám khảo khác ngồi trong phòng học tức khắc mờ mịt: Thiết lập lão cán bộ ngay thẳng ngây thơ là cái gì?

Đào Mộ chỉ cười không nói, tiếp tục gọi người tiếp theo.

Toàn bộ buổi casting 《 Binh vương 》 được tiến hành một tuần. Còn hơn nửa tháng nữa là đến lễ trao giải Lăng Tiêu, Đào Mộ đã xin nghỉ phép ở Kinh Ảnh, trực tiếp dẫn đội ngũ biên kịch 《 Binh vương 》 và tất cả diễn viên đã thông qua casting tiến vào quân đội để trải nghiệm sinh hoạt.

Để tiện cho việc quay phim, quân đội gia nhập đoàn phim vừa hay cũng chính là quân đội thường trú khi quay phim. Trước khi đoàn phim tiến vào quân đội, đã từng chào hỏi các binh lính, trực tiếp tuyên bố rằng toàn bộ đoàn phim sẽ huấn luyện cùng mọi người trong 3 tháng, trong lúc đó, ăn mặc ở đi lại cũng sẽ như binh lính. Đến khi chính thức quay, có rất nhiều binh lính cũng sẽ có mặt trên ống kính. Nếu có binh lính nào biểu hiện tốt, thậm chí còn có khả năng được mời làm diễn viên cameo.

Người của bộ phận tuyên truyền trong quân đội cố ý nhấn mạnh, đây là một bộ phim tuyên truyền trưng binh, yêu cầu quân đội cố gắng phối hợp với đoàn phim về mọi mặt. Đồng thời cũng phải bảo đảm không được lơ là tất cả các công tác huấn luyện.  Mà điều này cũng do chính Đào Mộ nói ra. Từ trước đến nay, cậu đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất.

Hơn nữa, việc quay phim tuyên truyền trưng binh lần này cũng có liên quan đến danh tiếng công ty điện ảnh của Đào Mộ, thậm chí còn liên quan đến nguồn tài nguyên lớn mà quân đội và Kinh Ảnh hợp tác vào một năm sau. Đào Mộ quyết tâm giành chiến thắng, không chừa chỗ cho thất bại.

Nhưng điều Đào Mộ không ngờ tới chính là, vào ngày đầu tiên toàn bộ đoàn phim tiến vào quân đội đã nảy sinh mâu thuẫn với binh lính.

Lúc đội trưởng quân đội đến, Đào Mộ đang ở trong phòng họp, trao đổi chuyện lấy tài liệu với đội ngũ biên kịch. Đào Mộ đã sớm nghĩ ra đại cương cốt truyện khi gặp mặt đại diện quân đội, nhưng các chi tiết vẫn cần được thêm vào từ từ. Để có thể phản ánh chân thật khí thế phong thái của quân đội, Đào Mộ quyết định để đội ngũ biên kịch xâm nhập vào các binh lính để thu thập tài liệu. Nói một cách đơn giản thô thiển hơn là hỏi thăm các binh lính có niên hạn nhập ngũ khác nhau và sĩ quan các cấp, rằng trong cảm nhận của các binh lính đó, bọn họ cho rằng “điều tuyệt vời nhất khi tham gia quân ngũ là gì”. Sau đó kết hợp với kịch bản sảng văn vả mặt, khi biên chế viết tình tiết thì thêm những nội dung này vào.

Kết quả chưa nói được hai câu, đội trưởng quân đội đã tìm đến. Vẻ mặt khó xử nói với Đào Mộ, diễn viên mà đoàn phim mang đến và binh lính đang cãi vã. Đào Mộ nghe xong, phản ứng đầu tiên là diễn viên cáu kỉnh không nghe chỉ huy, muốn trở thành người đặc biệt. Nhưng đội trưởng quân đội đã nhanh chóng giải thích. Hóa ra sau khi diễn viên đoàn phim gia nhập quân đội, dựa theo quy định là phải phân tán, được phân vào từng lớp. Cũng giống như đi dự thính, cùng huấn luyện với binh lính ở các lớp. Do có chỉ tiêu, nên thành tích kiểm tra của các diễn viên này cũng sẽ gắn với điểm thành tích của lớp.

Đa số binh lính chưa từng quay phim truyền hình, cũng không có tiếp xúc với diễn viên giới giải trí, đều cảm thấy rất mới lạ. Hơn nữa bên trên đã phát nhiệm vụ xuống, đồng thời có liên quan đến việc tuyên truyền trưng binh vào năm sau, nên mọi người rất sẵn sàng phối hợp. Nhưng cũng có một số binh lính không vui, cho rằng đám diễn viên đến đây chỉ để lòe thiên hạ, làm diễn viên sao có thể chịu nổi vất vả khi tham gia quân đội, lỡ như không theo kịp huấn luyện, kéo thành tích của lớp thì sao. Hầu hết những người tham gia quân đội đều có cảm giác vinh dự tập thể, lo lắng cho lớp của mình, thậm chí là lo bản thân làm liên lụy đến đội, nên không nhịn được oán giận một hai câu.

Trong tình huống bình thường, đã là một diễn viên, chưa bàn đến kỹ năng diễn xuất, nhưng phương diện đối nhân xử thế chắc chắn phải có một chút ưu thế. Nếu không sẽ không thể nào tồn tại trong giới - nơi mà mọi lời nói cử chỉ đều bị phóng đại trước ống kính. Nhưng cũng có nghé con mới sinh không sợ cọp. Chẳng hạn như Cổ Ngọc Chương.

Hắn rất không phục với lời nhận xét của lão binh* kia, rằng nghi ngờ những diễn viên như bọn họ chắc chắn không theo kịp huấn luyện, nhất định sẽ liên lụy đến đội. Càng chán ghét những lão binh này nói diễn viên bọn họ đến đây để lòe thiên hạ, đều là những kẻ hèn nhát hóa trang để lên sân khấu, không phải nam nhân thật sự (chiến binh kỳ cựu: Tôi không có nói vậy).

*Lão binh (老兵): nghĩa là cựu chiến binh, những binh sĩ kỳ cựu. Nhưng mình nghĩ những binh lính huấn luyện chung với nhóm diễn viên, trình độ vẫn chưa đạt đến mức cựu hay kỳ cựu. Mặt khác, từ “lão” cũng thường được dùng để gọi một cách thân thiết nên mình giữ nguyên là lão binh luôn.

Sau đó, Cổ Ngọc Chương tuổi trẻ khí thịnh chịu không nổi nữa nên dẫn đầu thách đấu lão binh! Yêu cầu lão binh cùng làm các hạng mục huấn luyện với hắn. Nếu hắn thua, hắn sẽ không than vãn, cho dù có mệt chết cũng sẽ cắn răng chịu đựng theo kịp huấn luyện. Hơn nữa, còn chịu trách nhiệm giặt quần áo dơ cho lão binh. Nếu hắn thắng, lão binh phải xin lỗi bọn họ.

Loại mâu thuẫn mang tính hí kịch này tức khắc được hai bên ủng hộ. Nhưng mấu chốt là lão binh mà Cổ Ngọc Chương thách đấu chính là binh vương được liên đội bình chọn 3 năm liên tục. Đội trưởng quân đội rất tán thưởng Cổ Ngọc Chương tuổi trẻ khí thịnh, dũng khí đáng khen, nhưng đương nhiên hắn không tin Cổ Ngọc Chương có thể đánh thắng binh vương. Hắn lo lắng Cổ Ngọc Chương chưa từng trải qua hệ thống huấn luyện, sẽ kiệt sức trong quá trình thách đấu, vì vậy nhanh chóng chạy đến tìm người chịu trách nhiệm của đoàn phim là Đào Mộ, để Đào Mộ ngăn Cổ Ngọc Chương lại. Hơn nữa còn rất chu đáo bày tỏ Cổ Ngọc Chương không phải binh lính, không có khả năng thắng binh vương, vì vậy cũng không cần phải giặt quần áo cho binh vương.

Nghe vậy, Đào Mộ tức khắc nói không nên lời. Các biên kịch trong đội ngũ biên kịch lại rất hưng phấn kêu lên: “Đây là một khởi đầu rất tốt cho tình tiết. Cổ Ngọc Chương là ai, cậu nhóc rất biết tự thêm diễn cho mình!”

Đào Mộ thở dài, vội đi theo đội trưởng quân đội đến sân huấn luyện. Tạm thời không nói có thêm diễn hay không, nếu cậu không nhanh qua đó ngăn Cổ Ngọc Chương lại, có lẽ cậu trai ngốc nghếch đó sẽ tự hành hạ bản thân đến nửa tàn tật.

Đến lúc đó, tin tức đoàn phim 《 Binh vương 》 ngược đãi diễn viên sẽ lên đầu đề. Phim tuyên truyền trưng binh của bọn họ còn tiếp tục quay thế nào được nữa?

Đào Mộ quả thật không thể nào hiểu nổi mạch não của Cổ Ngọc Chương! Mới ngày đầu tiên tiến vào quân đội đã dám thách đấu binh vương, sao hắn không lên trời luôn đi!