Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 218




Edit + beta: Iris

Đào Mộ không ở trong phòng bệnh Lạc Dương được bao lâu. Nói chính xác hơn, là khi Lạc Hi nhận được điện thoại của Lạc lão phu nhân, biết người Lâm gia ở Hương Thành đến thăm bệnh Lạc lão gia tử, Lạc Hi sợ Lâm gia Hương Thành nói gì đó không nên nói trước mặt Lạc lão gia tử, khiến Lạc lão gia tử tức đến tái phát bệnh, vì vậy khi vừa cúp máy đã vội vàng chạy trở về, Đào Mộ cũng theo đó rời đi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đào Mộ vốn định trở lại trụ sở web Phi Tấn, trao đổi chuyện liên hệ với quân đội và bộ tuyên truyền để quay phim quân sự. Nhìn giờ thì thấy sắp đến giữa trưa, Đào Mộ suy nghĩ một lát rồi trực tiếp chạy xe đến dưới lầu Tư Bản Khiếu Hằng, tìm Lệ tổng cùng đi ăn trưa.

Đào Mộ là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, cậu có thể tự do ra vào công ty, chỉ là khi tiến vào văn phòng CEO, cần phải được thư ký vào thông báo trước.

Lệ Khiếu Hằng không ngờ Đào Mộ lại đến tìm anh, lập tức buông văn kiện xuống, nhất thời nét mừng rỡ lộ rõ trên mặt. Trợ lý Khương đang báo cáo công việc cười thầm trong lòng, tốc độ nói nhanh hơn, nói những điểm mấu chốt xong, sau khi được Lệ Khiếu Hằng đồng ý, hắn cực kỳ có mắt, lui ra.

“Em tới tìm anh ăn trưa.” Đào Mộ ngồi lên sô pha, đôi chân thon dài bắt chéo lại, sẵn tiện báo cáo hành trình gần đây của mình.

“Người nhà họ Lâm ở Hương Thành cũng đến đây?” Lệ Khiếu Hằng nhướng mày, anh cũng biết chuyện Lạc Dương và Lâm Dung An đánh nhau lưỡng bại câu thương ở câu lạc bộ giải trí. Lạc lão gia tử tức đến phát bệnh tim vì chuyện này, Lệ Khiếu Hằng có đến thăm ông cùng người nhà họ Lệ.

Kỳ thật dựa theo ý của Lệ Khiếu Hằng, anh cho rằng Đào Mộ có thể đi thăm cùng người nhà họ Lệ, đáng tiếc Đào Mộ sống chết không chịu, khăng khăng khăng đòi một mình qua đó.

Lệ Khiếu Hằng mời Đào Mộ cùng đi thăm bệnh không thành công, về đến nhà tất nhiên bị chủ tịch Lệ cười nhạo. Lần này, ngay cả Lệ phu nhân và mấy đứa em cũng không đứng về phía anh. Em ba Lệ trước giờ thấy anh như chuột thấy mèo, bây giờ thậm chí gan to đến mức cầm một quyển 《 Bách khoa toàn thư kỹ xảo yêu đương 》 đến trước mặt anh làm cố vấn, dong dài truyền thụ những kỹ năng đặc biệt để theo đuổi bạn đời cho Lệ Khiếu Hằng.

Địa vị trong gia đình tụt dốc không phanh khiến Lệ tổng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn giật mình nhận ra rằng, nếu không thể nhanh chóng cưới Đào Mộ về nhà, chỉ sợ địa vị và hình ảnh của anh trong gia đình sẽ mãi mãi dừng lại ở trạng thái “tòng tâm”. (lực bất tòng tâm)

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Lệ tổng miên man bất định, trong khi Đào Mộ vẫn đang suy nghĩ trưa nay nên ăn gì. Nhắc mới nhớ, tật xấu phải ăn uống ngon miệng của cậu còn tệ hơn cả kiếp trước, hơn nữa còn là do Tống lão gia tử nhà bọn họ dưỡng thành. Hiện giờ, khẩu vị càng như “từ trên cao nhìn xuống”, thức ăn do đầu bếp bình thường nấu cậu ăn không vô.

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười ấm áp nhìn Đào Mộ đang ngồi đó nghiêm túc suy nghĩ thực đơn, nghĩ xem nên đến quán nhà nào để nếm tay nghề của đầu bếp, bỗng cảm thấy Đào Mộ thế này cực kỳ đáng yêu.

Cả hai kiếp kiếp trước và kiếp này, Đào Mộ chưa từng bị người ta dùng từ “đáng yêu” để hình dung, vô thức run lập cập, cuối cùng quyết định đến Ôn Tụ Tường ăn lẩu dê.

Kết quả hai người vừa ra khỏi công ty, Đào Mộ nhận được điện thoại của cha Tiểu Tề, muốn bàn chuyện tiệc mừng 《 Huyết nhục trường thành 》, và cả chuyện đám bạn học của Đào Mộ muốn ký hợp đồng với công ty điện ảnh.

“Đang là giữa trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”

Hiếm khi hai người mới đi hẹn hò, cuối cùng biến thành liên hoan ba người. Khi Mạnh Tề lái xe đến Ôn Tụ Tường mới nhận ra mình vô tình làm bóng đèn.

Nhưng Mạnh tổng không những không cảm thấy áy náy, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa. Cười tủm tỉm kéo ghế ra ngồi, còn không quên giả bộ xin lỗi Lệ Khiếu Hằng: “Chú không quấy rầy các con hẹn hò chứ?”

Đào Mộ cười tiếp lời: “Không có. Hẹn hò gì chứ, chỉ là mấy ngày nay không gặp mặt nên quyết định cùng ăn bữa cơm mà thôi.”

Thái độ của Đào Mộ vô cùng bình thường, Mạnh Tề không thể tiếp tục trêu chọc nữa. Lệ Khiếu Hằng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại đáp lại bằng giọng rất tủi thân, sau đó cầm tương mè, red label và các nguyên liệu khác trên bàn, chuẩn bị nước chấm giúp Đào Mộ.

Khi Đào Mộ ăn lẩu thích nhất là tương mè, lần này ăn xiên thịt dê, còn đặc biệt gọi một đĩa lòng luộc nước, một tô mắm mè tỏi băm, ớt cựa gà, hành, xì dầu và giấm gạo, thêm một lượng đường, dầu mè, sa tế vừa đủ rồi rắc lên, Đào Mộ có thể ăn cả một đĩa.

Mạnh Tề nhìn Lệ Khiếu Hằng chuẩn bị nước chấm cho Đào Mộ một cách quen thuộc, thêm những nguyên liệu yêu thích của Đào Mộ vào nồi, dáng vẻ bận chút bận sau cực kỳ ân cần tự nhiên, không khỏi mỉm cười. “Con đến bệnh viện thăm Lạc lão gia tử, ông ấy thế nào rồi?”

Đào Mộ nghe cha Tiểu Tề hỏi, lúc này mới nhớ tới chuyện Lạc lão gia tử đề cập, muốn giới thiệu cậu quay một bộ phim trưng binh, lập tức kể lại cho cha Tiểu Tề từ đầu tới cuối.

Mạnh Tề không ngờ Lạc lão gia tử đã nằm trên giường bệnh mà vẫn nghĩ đến chuyện này, không khỏi cười nói: “Đây là chuyện tốt, nếu thật sự quay được một bộ phim như vậy, sẽ có lợi cho việc phát triển và hình ảnh của web Phi Tấn và web bullet screen sau này. Cha sẽ cho người ở bộ phận sản xuất nhanh chóng lập dự án, về vấn đề liên lạc với quân đội và bộ tuyên truyền, cha nghĩ con nên đích thân ra mặt thì tốt hơn.”

Mạnh Tề hơi dừng lại một chút rồi nói thêm: “Trùng hợp con cũng là diễn viên, hơn nữa kỹ năng diễn xuất còn được các giáo viên trong ngành công nhận. Mặc dù trước đây chưa từng diễn vai nam chính, nhưng độ nổi tiếng và hình ảnh của con cũng không kém gì những siêu sao hạng nhất. Lần này hợp tác với quân đội quay phim tuyên truyền trưng binh, do hạn chế về chủ đề nên cha đoán tuổi tác của nhân vật chính cũng khoảng 18 đến 20 tuổi, rất phù hợp với hình tượng và độ tuổi của con. Nếu bên quân đội không có ý kiến, con có thể nhận diễn vai nam chính trong bộ này.”

Một bộ phim tuyên truyền với chủ đề chính là trưng binh hợp tác với quân đội, chỉ cần quay hay, có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu trợ giúp đối với sự nghiệp diễn xuất của Đào Mộ. Quan trọng nhất là Đào Mộ là người sáng lập web Phi Tấn, lại là sinh viên khoa diễn xuất xuất thân chính quy, năm nay đã lên năm hai, còn chưa đóng nhân vật chính cho bộ phim truyền hình điện ảnh nào.

Mạnh Tề nghĩ đến đây, không khỏi nói: “Tiểu Mộ của chúng ta có điều kiện tốt như vậy, nên được nâng làm nam chính từ sớm. Đến lúc đó, chúng ta cũng nâng được cúp ảnh đế thị đế về. Đỡ phải có người không lên được mặt bàn, ỷ quay được hai bộ phim dở tệ, làm nam chính được vài lần thì có thể liên tục buộc chặt marketing kéo dẫm.”

Suy cho cùng, Mạnh Tề vẫn có khúc mắc trong lòng đối với các hành vi của Thẩm Dục. Nếu không phải Đào Mộ cứ luôn không đồng ý, Mạnh Tề thật sự muốn làm chút gì đó thông qua web Phi Tấn.

Cũng may bây giờ Thẩm Dục đã bị Quang Điện phong sát. Sau này không thể nào xuất hiện trước truyền thông làm người khác buồn nôn.

Lúc này, Mạnh Tề vẫn chưa biết Thẩm Dục đã xuất hiện ở phòng bệnh của Lạc Dương, diễn một đoạn phim thần tượng máu chó với Đào Mộ. Đào Mộ cũng lười nói mấy chuyện này với cha Tiểu Tề. Chỉ kể đơn giản những gì diễn ra lúc mình đến thăm Lạc lão gia tử: “Lão gia tử phẫu thuật rất thành công, cơ thể ông cũng rất khỏe mạnh. Chỉ là lúc con rời khỏi bệnh viện, đúng lúc đụng phải người nhà họ Lâm ở Hương Thành đến thăm Lạc lão gia tử. Không biết hai nhà bọn họ nói chuyện thế nào rồi nữa?”

Lạc Dương và Lâm Dung An tranh giành tình cảm, vung tay đánh nhau ở câu lạc bộ giải trí, một người bị gãy xương đùi phải một người biến thành thái giám, tin tức bùng nổ như vậy đã được web Phi Tấn và các truyền thông giải trí khác đăng lên đầu đề từ lâu. Nhờ ơn Quang Điện vừa mới ban hành lệnh phong sát, Thẩm Dục lam nhan họa thủy khiến cho hai tên ăn chơi trác táng đánh nhau không được nêu tên trên các báo chí hàng tuần lớn, chỉ được nhắc đến một cách mơ hồ là “Nghệ sĩ họ S nào đó”, miễn cưỡng coi như cho Thẩm Dục và Thẩm gia một tấm màn che.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tề bất giác cười nói: “… Sáng nay cha có nhận được điện thoại của lão phu nhân Lâm gia. Nói bằng giọng điệu ra lệnh, yêu cầu Phi Tấn Giải Trí rút hết những tin tức có liên quan đến Lâm Dung An. Nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý web Phi Tấn.”

Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì nhíu mày: “Web Phi Tấn là mạng xã hội được quốc gia công nhận, Phi Tấn Giải Trí cũng là cơ quan truyền thông có trình độ tương quan, có quyền thu thập tin tức và đưa tin. Lâm gia Hương Thành muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý web Phi Tấn? Bọn họ dựa vào cái gì mà đòi truy cứu? Truy cứu thế nào?”

“Chú cũng rất tò mò.” Mạnh Tề cười tủm tỉm nói: “Vì vậy đã để luật sư Chu trao đổi với bọn họ.”

Lệ Khiếu Hằng nghĩ đến bảo vật trấn trạch nhỏ bé đáng thương bất lực nhưng lại rất có năng lực chiến đấu của web Phi Tấn, im lặng một cách kỳ lạ. Tự dưng thấy thương người nhà họ Lâm không hiểu được tình hình.