Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 214




Edit + beta: Iris

Bởi vì Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục tuôn ra dưa lớn kinh thiên động địa, vào ngày thứ bảy sau khi 《 Huyết nhục trường thành 》 phát sóng, cũng là tập 14 mà Đào Mộ xuất hiện, dưới tình huống không ai chú ý, vô cùng điệu thấp xông lên 11%, trực tiếp phá vỡ kỷ lục ratings trong nước năm 2009.

Mà lúc này, đúng lúc Nghiêm gia ra tay áp mọi tin tức liên quan đến Nghiêm Thịnh. Cuối cùng giới giải trí truyền thông trong nước cũng thoát khỏi bữa tiệc dưa này, có tinh lực chú ý đến những tin đồn khác trong giới giải trí.

Sau đó thì ngạc nhiên phát hiện, 《 Huyết nhục trường thành 》 đã yên lặng không tiếng động phá vỡ kỷ lục rating hàng năm, nghiễm nhiên trở thành hắc mã rating.

Đáng tiếc là gần đây đài quốc gia đang bận phát sóng các chương trình liên quan đến lễ Quốc Khánh 60 năm, thậm chí còn thành lập một chương trình chuyên theo dõi đưa tin về những vấn đề liên quan đến việc các cựu chiến binh đến Yến Kinh. Có quá nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để ăn mừng một bộ phim truyền hình. Web Phi Tấn thân là nhà làm phim lại không tuyên truyền chuyện này, mà là đang bận… emmmm, sưu tập những tin nhắn bôi nhọ Đào Mộ trên mạng của cư dân mạng, tiếp tục bắt đầu một đợt kiện tụng mới.

Nhưng lần này, đội ngũ pháp lý ngày càng hùng mạnh của web Phi Tấn không chỉ nhắm vào những cư dân mạng cho rằng ẩn danh là có thể nói lung tung mà không cần chịu trách nhiệm, mà còn hốt thuốc đúng bệnh, sau kỳ nghỉ Quốc Khánh kéo dài 7 ngày, trực tiếp lấy lý do “Dẫn dắt dư luận cố tình bôi đen Đào Mộ, gây tổn hại đến danh dự của bản thân Đào Mộ và web Phi Tấn”, gửi thư của luật sư cho Thẩm Dục - kẻ bịa đặt tin đồn.

Tuy nhiên, sau khi lá thư luật sư do đại luật sư Chu soạn thảo cẩn thận được gửi đi, nó đã không nhận được sự tôn trọng và quan tâm từ phía đối phương. Bởi vì một vị đương sự khác là Thẩm Dục tiên sinh lại vướng vào một sự kiện cực kỳ bùng nổ khác, căn bản không rảnh để ý đến lá thư luật sư nằm trong Yến Ảnh.

Đào mộ cũng cực kỳ sốc trước danh tính của hai bên có liên quan đến “sự kiện cực kỳ bùng nổ” này.

“Cái gì, chân của Lạc Dương lại bị người ta đánh gãy? Người đã đánh gãy chân của Lạc Dương là Lâm Dung An của Lâm gia ở Hương Thành? Sau đó trong quá trình đánh nhau, Lạc Dương đã tiễn cái chân thứ ba của Lâm Dung An đi mất?” Hơn nữa, nguyên nhân khiến cho hai vị ăn chơi trác táng là Lạc Dương và Lâm Dung An không hề quen biết nhau lại vung tay đánh nhau là vì tranh giành tình cảm của Thẩm Dục?

“Đúng vậy đó. Cha tôi tức đến mức lên cơn đau tim, cũng may tôi phát hiện ra sớm, kịp thời đưa người đến bệnh viện. Bác sĩ nói nếu trễ thêm 5 phút nữa, có khả năng cha tôi đã…” Nhắc tới chuyện này, Lạc Hi tức khắc giận sôi máu.

Từ khi Lạc lão gia tử biết đứa con trai quý giá của mình không phải là người thừa kế công ty, ông đã hạ quyết tâm từ bỏ Lạc Dương, sau đó dồn hết tâm huyết và sức lực nên người Lạc Hi, quan hệ giữa hai cha con mới hài hòa hơn. Mặc dù Lạc Hi là một người phụ nữ mạnh mẽ dã tâm hừng hực, nhưng dù sao cô cũng còn trẻ, từ khi còn nhỏ đã cố gắng đọc sách cố gắng làm việc, chỉ để được cha công nhận. Bây giờ đã được như ước nguyện, cô hóa thân thành một cô con gái nhị thập tứ hiếu, vừa kính trọng vừa hiếu thảo với Lạc lão gia tử, chăm sóc vô cùng chu đáo.

Lần này, Lạc lão gia tử bị Lạc Dương chọc tức đến phát bệnh, chính Lạc Hi đã kịp thời đưa người đến bệnh viện. Vân Kiện Hành - viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân 1 Yến Kinh đã đích thân thực hiện ca phẫu thuật, cuối cùng thành công cứu sống người.

“Ratings 《 Huyết nhục trường thành 》 phá vỡ kỷ lục ratings, vốn là chuyện tốt, phải tổ chức tiệc ăn mừng cho 《 Huyết nhục trường thành 》. Nhưng với tình hình hiện giờ của lão gia tử nhà chúng tôi, tôi không thể rời đi được, không có cách đến tiệc ăn mừng.” Đầu bên kia điện thoại, Lạc Hi cầm điện thoại đứng trên hành lang bệnh viện, áy náy nói: “Lại phải làm phiền Đào tổng tiếp quản tình hình chung.”

“Là chuyện nên làm.” Đào Mộ cười nói: “Bây giờ lão gia tử thế nào rồi?”

“Hiện đã qua giai đoạn nguy hiểm.” Lạc Hi thở dài một hơi: “Cha tôi là quân nhân đã xuất ngũ, luôn lớn tiếng nóng nảy, nhưng danh tiếng khá tốt. Em trai tôi lại không như mong đợi, học theo người ta tranh giành tình cảm rồi bị đánh gãy chân, chỉ vì thứ đồ chơi không đáng giá kia. Bây giờ chuyện này đã ồn ào khắp thủ đô. Mặt mũi của cha tôi đã mất hết, bây giờ còn đang đấm giường kia kìa. Nói là muốn ném thằng nhóc Lạc Dương vào bộ đội để cải tạo, nhưng chân của em tôi đã bị người ta đánh gãy, nằm ở trên giường không xuống được.”

Nói tới đây, Lạc Hi vừa đau lòng cho cha vừa đau lòng cho em trai, chỉ có thể oán giận mắng: “Họ Thẩm kia đúng thật là sao chổi, ai dính tới cậu ta cũng gặp xui xẻo! Thằng em ngu ngốc kia của tôi, tôi đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, đừng quan tâm Thẩm Dục đừng quan tâm Thẩm Dục, cậu xem, sao hai đứa nó lại dính với nhau được vậy? Bộ không nhìn thấy, chỉ cần là người thân thiết với Thẩm Dục là sẽ bị cậu ta hại thành cái dạng gì sao? Chuyện của Nghiêm Thịnh còn chưa giải quyết xong đâu. Cậu nói xem, sao thằng em ngốc nhất của tôi lại không nhớ lâu được vậy…”

Đào Mộ nghe Lạc Hi càu nhàu trong điện thoại, bất giác mỉm cười: “Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, hy vọng sau vụ việc này, Lạc Dương có thể trưởng thành hơn. Người xưa có câu, gặp họa lớn mà không chết ắt có phúc cuối đời, lão gia tử đã vượt qua lần này, tương lai chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi con cháu đầy đàn.”

Đào Mộ là người từng trải, đương nhiên biết Lạc lão gia tử nhất định phải gánh chịu kiếp nạn này. Chẳng qua lúc ấy cậu còn nghĩ mình giăng bẫy Lạc Dương một lần là có thể giúp Lạc lão gia tử tránh khỏi một kiếp. Chỉ là không ngờ đến thời điểm mấu chốt này, Lạc lão gia tử vẫn không né khỏi. Nhưng cũng may, có Lạc Hi ở bên cạnh quan sát, cuối cùng bình an vượt qua.

Về phần Lạc Dương và Lâm Dung An hả. Đào Mộ thật không ngờ hai người này lại có thể chạm trán nhau. Dù sao thì ở kiếp trước, khi Lạc Dương come out khiến Lạc lão gia tử tức chết, bị Lạc Hi đuổi đi tay không, Lâm Dung An vẫn chưa lên sân khấu. Theo bối cảnh cốt truyện, sau khi Lâm Dung An chuốc thuốc mê Thẩm Dục thất bại, bị kẻ ái mộ Thẩm Dục, cũng chính là quạt giấy trắng Lương gia cho biến thành thái giám.

Kết quả kiếp này, Lương Thư Văn bị một tờ giấy hợp đồng của Lệ Khiếu Hằng tống cổ đến khu đông Lưỡng Quảng làm chuyển phát nhanh. Lâm Dung An khi không chạy đến Yến Kinh tới. Cùng lúc đó, dẫn Thẩm Dục đến một câu lạc bộ giải trí nào đó. Nam chính Nghiêm Thịnh vốn nên đi theo cốt truyện thì lại xuất ngoại, kết quả gặp phải Lạc Dương hăng hái làm việc nghĩa. Trong lúc đánh nhau, bị Lạc Dương đá bay cái chân thứ ba.

Xem ra số phận Lâm Dung An đã định sẵn là sẽ làm đại nội tổng quản.

“Vậy thì mượn lời tốt lành của cậu.” Lạc Hi cười nói ở bên kia điện thoại, cô cũng biết chuyện thư luật sư mà web Phi Tấn gửi cho Thẩm Dục, tức giận nói: “... Cái loại người này phải bị dạy cho một bài học. Tại sao mỗi lần cậu ta gây chuyện mà người gặp xui xẻo lại là người khác? Từ Thẩm Nghiên cho đến thằng nhóc nhà tôi đều biến thành áo chống đạn cho cậu ta. Trên đời này sao lại có nhiều người mắt mù như vậy, coi trọng cậu ta cái gì?”

Lại dặn dò Đào Mộ: “Cậu đừng có mềm lòng. Lần này hãy cho cậu ta thấy cậu mạnh mẽ như thế nào. Đỡ cho tên họ Thẩm đó mỗi lần có chuyện đều kéo cậu xuống nước. Cảm giác như bị sâu lông rớt lên người vậy, nó không cắn nhưng cũng khiến người ta ngứa muốn chết.”

Đào Mộ cười nói: “Tôi muốn đi thăm lão gia tử một chút. Không biết lão gia tử có sức lực không, có tiện không?”

Lạc Hi cười nói: “Có cái gì mà không tiện chứ? Lão gia tử nhà chúng tôi rất thích cậu. Nếu cậu có thể tới thăm ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”

Sau khi cúp máy, Đào Mộ đang nghĩ xem nên chuẩn bị tiệc mừng 《 Huyết nhục trường thành 》 như thế nào thì thấy Mạnh Tề vui vẻ phấn chấn đẩy cửa bước vào.

“Cha Tiểu Tề, có chuyện gì mà trông cha vui vậy?” Đào Mộ cười nói.

“Quảng Điện không hài lòng với nghệ sĩ nào đó không có tác phẩm mà thích lăng xê thiên vị, chỉ có thể đưa ra những tin tức mặt trái, dẫn đường dư luận tiêu cực. Ra lệnh cho tất cả các nhà truyền thông phong sát Thẩm Dục.” Mạnh Tề vui vẻ khi người gặp họa.

Năm 2009 là kỷ niệm 60 năm thành lập nước Hoa Hạ, để kỷ niệm sự kiện này, quốc gia đã tổ chức rất nhiều hoạt động trong dịp Quốc Khánh, chẳng hạn như cuộc tổng duyệt binh, các tiết mục và tuyên truyền tưởng nhớ những vui buồn lẫn lộn. Bao gồm cả hoạt động viết bài luận do web Phi Tấn tổ chức, người đoạt giải cũng tuyên bố ngày 1 tháng 11. Ngoài ra còn có bộ phim 《 Huyết nhục trường thành 》 do đài truyền hình quốc gia phát sóng, cũng là một bộ phim kháng chiến rất kinh điển.

Kết quả là có nhiều chuyện có ý nghĩa như vậy, nhưng không có chuyện nào thu hút được sự chú ý của cư dân mạng, ngược lại scandal của Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục lại ồn ào xôn xao trên mạng. Các bộ phận liên quan rất không hài lòng. Cộng thêm Nghiêm gia cố ý tạo áp lực, một minh tinh nhỏ chưa vào hạng ba, bê bối quấn thân như Thẩm Dục đương nhiên là bị phong sát.

Web Phi Tấn vừa nhận được thông báo từ bên trên, Mạnh Tề đã yêu cầu bộ phận kỹ thuật chặn tất cả các mục có liên quan đến Thẩm Dục. Sau đó mới vội vã tới báo tin vui cho Đào Mộ.

—— Thẩm Dục ỷ vào hắn yếu đuối hắn có lý, luôn kéo Đào Mộ xuống nước trong tất cả các trường hợp, một loạt hành vi không phân xanh đỏ trắng đen đã bôi đen Đào Mộ đã khiến bạn bè thân thích của Đào Mộ tức giận từ lâu. Nếu để cho Lưu Diệu và Mạnh Tề làm theo ý bọn họ muốn, bọn họ đã sớm ra tay tàn nhẫn với tên khốn Thẩm Dục chuyên bắt nạt kẻ yếu kia lâu rồi. Cố tình Đào Mộ ngăn lại không cho.

Lưu Diệu và Mạnh Tề không biết Đào Mộ đang lo hai người họ sẽ bị cốt truyện biến thành bia đỡ đạn, còn tưởng rằng Đào Mộ không muốn đắc tội Thẩm gia, nên mới nhẫn nhịn. Lúc này thì hay rồi, không cần bọn họ ra tay, bên trên đã trực tiếp ra lệnh phong sát loại nghệ sĩ nhơ nhuốc này. Web Phi Tấn chỉ cần nghe lời làm theo là được.

“Nói đến tàn nhẫn, vẫn là Nghiêm gia tàn nhẫn nhất.” Nói tới đây, Mạnh Tề mỉm cười cảm thán: “Người xưa có câu, nhất nhật phu thê bách nhật ân*. Họ Nghiêm kia, ngoài mặt thì giả bộ tình sâu như biển, có thể vì Thẩm Dục mà không màng tất cả. Sau lưng lại ra tay tàn nhẫn như vậy, đây là trực tiếp chặt đứt đường lui của Thẩm Dục đó. Thần kỳ nhất là cậu ta chẳng những chặt đứt đường lui của người ta, mà còn có thể mang theo vầng sáng tình nặng ý sâu trốn ra nước ngoài tránh đầu ngọn gió. Khiến những fans nhỏ không biết chân tướng cảm động không thôi. Không hổ là song kim ảnh đế, kỹ năng diễn xuất ngoài màn ảnh chân thật hơn nhiều so với kỹ năng diễn xuất trên màn ảnh.”

*Nhất nhật phu thê bách nhật ân (一日夫妻百日恩): một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Trong xã hội phong kiến, phải mất ít nhất ba tháng (một trăm ngày) từ việc giới thiệu qua bà mối cho đến mai mối, hẹn hò, đính hôn, tặng quà, chọn ngày lành tháng tốt và kết hôn để trở thành một đôi.

Với lòng dạ tâm cơ của Mạnh Tề, có thêm lượng thông tin khổng lồ của web Phi Tấn và thế lực của Lưu Diệu, cộng với kinh nghiệm cá nhân ở kiếp trước của Đào Mộ, những thủ đoạn nhỏ của Nghiêm Thịnh và đội ngũ quản lý của hắn sao có thể giấu được đám người này.

Chỉ là Đào Mộ rất thích xem chó cắn chó, không muốn đắc tội Nghiêm gia, nên mới lười vạch trần màn diễn xuất của Nghiêm Thịnh. Cậu sống lại một đời, thật ra cũng không có chấp niệm sâu với việc báo thù. Thay vì lãng phí thời gian trên người đám người Thẩm dục, còn không bằng sống một cuộc sống nhỏ bé của mình thì hơn. Đào Mộ luôn cho rằng, sở dĩ kiếp trước cậu lưu lạc đến kết cục đó, là bởi vì giá trị của cậu không cao bằng Thẩm Dục, vì vậy mới bị mọi người lần lượt vứt bỏ. Nếu nói về chấp niệm, chấp niệm trùng sinh của Đào Mộ chính là kiếm tiền tự lập, có thể làm những gì mình muốn mà không cần dựa vào người khác, đồng thời bảo vệ được những người mà cậu muốn bảo vệ.

Nếu không phải Thẩm Dục cứ từng bước ép sát, lần nào cũng muốn kéo cậu xuống nước, Đào Mộ cũng lười nhớ đến người này. Lần này cậu để Chu Thận Hành gửi thư luật sư cho Thẩm Dục cũng là vì muốn dạy cho Thẩm Dục một bài học. Sau này đừng có chuyện gì cũng treo cậu trên miệng.

Chỉ là Đào Mộ thật sự không ngờ tới, so với kẻ thù truyền kiếp là cậu, việc Nghiêm Thịnh từ fan biến thành anti lại gây ra sát thương to lớn đến thế.

Đây là muốn trực tiếp chỉnh chết Thẩm Dục!

Nghĩ đến đây, Đào Mộ cũng có chút khâm phục Thẩm Dục. Làm cách nào mà có thể biến tình yêu đích thực kiếp trước thành kẻ thù được vậy? Đây có thể coi là não tàn đến mức vầng sáng cốt truyện cũng không thể cứu nổi không?

Quả nhiên hiện thực và phim thần tượng khác nhau ít nhất 18.000 tên Thẩm Dục. Đào Mộ cảm thán, lại gọi điện cho đại luật sư Chu nhỏ yếu đáng thương bất lực nhà mình.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa kết thúc, công việc của bộ phận pháp lý của web Phi Tấn không nhiều lắm. Tuy nhiên, đại luật sư Chu lại tìm mọi cách để ở lại công ty tăng ca, chỉ để được cọ bữa tiệc đứng vào buổi tối.

Lúc nhận được điện thoại của Đào Mộ là đúng 8 giờ tối. Đại luật sư Chu khép máy tính lại, đi đến căng tin, vừa chạy bộ vừa nghe điện thoại, thở hổn hển nói: “Đào tổng, cậu chờ tôi một lát, tôi đến căng tin ăn xong sẽ gọi lại cho cậu.”

Đào Mộ nghe điện thoại phát ra tiếng tút tút, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lương một năm của đại luật sư Chu nhà bọn họ đã sắp hơn 3000 vạn rồi, nhưng phong cách vẫn… cần kiệm giản dị như vậy.