Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 209: C209: Chương 209




Edit + beta: Iris

"Tình huống gì đây?" Lúc Tằng Ích Hành cầm cơm hộp vào nhà, đúng lúc gặp Thẩm Dục mặt như đưa đám chạy ra ngoài, không đầu không đuôi đụng vào vai hắn, thậm chí còn không thèm nói xin lỗi.

Cái này không phù hợp với tính cách của đóa sen trắng nhỏ đâu nha!

Tằng Ích Hành đặt cơm hộp lên bàn, chỉ tay vào cửa, nhướng mày, hỏi: "Sao cậu lại chọc trúng tổ tông này vậy?"

Nghiêm Thịnh ấn giữa mày, cực kỳ mệt mỏi lắc đầu: "Bởi vì chuyện của tên trợ lý đó nên giận dỗi tớ. Trách tớ không tin tưởng em ấy, không báo trước mà đã tùy tiện điều tra người bên cạnh em ấy?"

Gần đây Nghiêm Thịnh bận rộn chuẩn bị cho bộ phim truyền hình. Trợ lý nhỏ bên cạnh Thẩm Dục là Tằng Ích Hành thuê thám tử tư điều tra, nghe được những lời này, lập tức cười nhạo một tiếng: "Người bên cạnh cậu ta? Nói mà không biết xấu hổ. Với cái đầu óc kia của cậu ta, chỉ sợ người ta là người hay quỷ cũng không biết đâu nhỉ?"

"Vả lại hai người họ mới quen nhau được mấy ngày? Không hề biết quá khứ của nhau, chỉ trò chuyện vài câu đã trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp hả? Tình hình thế nào còn không biết mà đã dám thuê người ta làm trợ lý riêng? Có phải cậu ta cảm thấy bản thân cực kỳ lương thiện cực kỳ nhiệt tình không?"

Tằng Ích Hành khịt mũi coi thường mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của Thẩm Dục: "Tôi thấy cậu ta đúng là không biết trời cao đất rộng!"

"Nghe người ta tùy tiện nói vài câu tử tế, nịnh nọt cậu ta hai tiếng thì cậu ta như bị rót canh mê hồn, không phân rõ Đông Tây Nam Bắc. Cậu ta cho rằng người khác không nhìn ra đúng không?" Vì sao Thẩm Dục lại qua loa cho một người không rõ lai làm trợ lý bên cạnh? Còn không phải chỉ vì Tào Miểu nói xấu Đào Mộ vài câu trước mặt Thẩm Dục, giúp hắn tìm lại được lòng tự trọng của mình sao!

"Nhưng tớ không ngờ cậu ta sẽ giận cậu chỉ vì chuyện này. Chẳng lẽ cậu không nói cho cậu ta biết, trước kia họ Tào đã làm những chuyện gì sao?" Để một con rắn độc sói mắt trắng bên cạnh, chẳng lẽ Thẩm Dục không sợ ngày nào đó bị Tào Miểu cắn ngược sao?

Nghiêm Thịnh vuốt mặt, vô cùng mệt mỏi lắc đầu: "Tớ có nói với em ấy, nhưng em ấy vẫn cảm thấy tớ không tôn trọng em ấy, không tin tưởng em ấy." Về phần nhân phẩm con người của Tào Miểu có thích hợp để lại làm trợ lý hay không, hai người còn chưa kịp nói tới đây!

Tằng Ích Hành hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói là tớ không nhắc nhở cậu. Hai cậu cãi nhau thì cãi, nhưng đừng liên lụy đến đoàn phim. Trong thời gian ra mắt 《 Giang hồ 》, Thẩm Dục đã nổ ra rất nhiều scandal, làm hại phòng bán vé bị sập giữa đường, bên hãng phim và nhà phát hành có liên quan vẫn chưa cho qua đâu. Vết xe đổ vẫn còn ngay trước mắt, các nhà đầu tư rất bất mãn với việc cậu khăng khăng mời Thẩm Dục tiến tổ. Chính cậu đã cố hết sức đảm bảo rằng lần này Thẩm Dục sẽ không xảy ra sự cố, tuyệt đối sẽ sáng bừng lên."


Nói tới đây, Tằng Ích Hành vỗ vai Nghiêm Thịnh: "Nhân vật Phú Sát Phó Hằng tinh thông văn võ, trong kịch bản có không ít cảnh đánh diễn. Lần này chúng ta không thể dùng diễn viên đóng thế được. Cậu nhớ để Thẩm Dục học võ thuật với huấn luyện viên trước nhé. Tớ nghe những nhà đầu tư đó nói, nếu sau khi khởi động máy, biểu hiện của Thẩm Dục không đạt được kỳ vọng của bọn họ, bọn họ thà rằng lâm thời thay người, còn không thì cắt hết toàn bộ cốt truyện của Thẩm Dục trong lúc chế tác hậu kỳ, cũng không thể để một mình cậu ta làm liên lụy đoàn phim."

"Là một người đại diện của cậu, tớ cũng không mong cậu bị Thẩm Dục liên lụy. Cho nên có cãi thì cãi, nhưng nếu cậu vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Thẩm Dục thì nhớ đốc xúc cậu ta chuẩn bị sẵn sàng."

Tằng Ích Hành lấy từng hộp cơm trong túi ra, mở nắp từng cái một. Rồi đi vào nhà bếp cầm chén đũa ra, sẵn tiện cảm thán: "Nói đến đây, cậu ta cũng đã tiếp xúc với kịch bản và được huấn luyện trước mấy tháng. Nếu sau khi khởi động máy vẫn có biểu hiện không bằng những diễn viên khác, dù nhà đầu tư có muốn đổi người cũng không thể cãi lại được đúng không?"

Nghiêm Thịnh im lặng không nói.

Trong lòng Tằng Ích Hành rục rịch, nhịn không được hỏi: "Này, tớ hỏi thật, sở dĩ tổ tông kia cãi nhau với cậu, có phải là tức giận vì cậu thất hứa, không nâng cậu ta làm nam chính không?"

Nghiêm Thịnh miễn cưỡng vực dậy tinh thần, giải thích thay cho Thẩm Dục: "Không phải. Tiểu Dục không phải là loại người này. Thật ra, tớ cũng có sai trong chuyện này. Trước khi điều tra Tào Miểu đã không báo trước cho em ấy, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ tức giận."

Ưu điểm lớn nhất của Nghiêm Thịnh là biết đổi vị trí để tự hỏi. Nói dễ nghe là một người đàn ông có học thức, phong độ, lịch thiệp. Nhưng nếu nói theo góc độ khác, thì là do dự, không quyết đoán.

Ít nhất đối với Tằng Ích Hành lớn lên cùng Nghiêm Thịnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu thằng bạn thuở nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Tớ không thân với Thẩm Dục, không biết cậu ta là người thế nào, và cũng không quan tâm. Nhưng cậu và cậu ta ở chung với nhau sớm chiều, cậu ta có tâm tư này hay không, cậu là người rõ nhất." Tằng Ích Hành ngồi xuống, bắt đầu lột tôm hùm đất, vừa lột vừa càu nhàu: "Chỉ là tớ nghĩ rằng, cậu vì Thẩm Dục, không màng đến sự phản đối của nhà đầu tư và đạo diễn, cố gắng nâng cậu ta làm nam hai, dù là xuất phát từ lập trường bạn trai hay vì điều gì khác, đã coi như là tận tình tận nghĩa. Kết quả cậu ta lại cãi nhau với cậu vì một người ngoài. Là anh em của cậu, tớ cảm thấy không đáng."

"Trước kia tớ còn cảm thấy, dù cậu ta đầy rẫy tật xấu, nhưng ít nhất ở trước mặt cậu, cậu ta là một đóa hoa hiểu lòng người. Đàn ông mà, không phải yêu đương là để hạnh phúc sao. Ai mà muốn chịu cực chịu khổ một cách vô ích đâu. Cậu trả giá vì cậu ta bao nhiêu, cậu ta lại làm được gì cho cậu? Chuyện tình cảm cũng phải có qua có lại. Đâu thể chỉ để một bên liên tục cố gắng, còn một bên khác luôn đứng yên tại chỗ, thậm chí là còn kéo chân sau đúng không?"

Tằng Ích Hành thấy sắc mặt Nghiêm Thịnh càng lúc càng đen, nhún vai: "Thôi, không nói nữa. Cậu cũng đừng bày ra khuôn mặt đen xì đó. Đến đây ăn chút gì đi. Tối nay lại phải tăng ca thức đêm."

"Vài ngày nữa còn phải đến Yến Ảnh chọn người. Cậu là đại sư huynh đã tốt nghiệp nhiều năm phải lộ mặt quay lại trường, đón nhận sự sùng bái điên cuồng của các đàn em. Nhớ đắp mặt nạ dưỡng da. Đừng để đàn em thất vọng khi thấy gương mặt của cậu."


Mặc dù đã đồng ý không nói nữa, nhưng cuối cùng Tằng Ích Hành vẫn nhắc đến mấy chuyện rắc rối của Thẩm Dục: "Mấy ngày trước, chuyện cậu kêu tớ điều tra trợ lý của Thẩm Dục đã bị bác trai bác gái biết. Bọn họ có hỏi thăm tớ chuyện của Thẩm Dục, tò mò vì sao tớ lại đi điều tra trợ lý của Thẩm Dục?"

Tim Nghiêm Thịnh đập thình thịch, vô thức nhìn Tằng Ích Hành.

Tằng Ích Hành nói: "Tớ không nói ra chuyện hai người đang yêu đương, nhưng tớ nghĩ chắc chắn bác trai bác gái đã nghi ngờ. Cậu cũng biết năng lực của Nghiêm gia ở Yến kinh rồi đấy. Cậu làm nhiều chuyện như vậy cho Thẩm Dục, lại còn thuê nhà cho cậu ta. Chuyện này e rằng không thể giữ bí mật được lâu. Với địa vị và thanh danh hiện giờ của Thẩm Dục, cậu đoán xem, nếu bác trai bác gái biết chuyện, bọn họ sẽ làm như thế nào?"

Quan trọng nhất là phẩm cách và tính cách mà Thẩm Dục đã năm lần bảy lượt thể hiện ra ngoài, người Nghiêm gia sẽ nhìn nhận Thẩm Dục như thế nào?

Lòng Nghiêm Thịnh nặng nề hơn.

Tằng Ích Hành lại hỏi: "Còn trợ lý kia thì phải làm sao?"

Nghiêm Thịnh im lặng một lúc lâu, do dự.

Tằng Ích Hành nói: "Tớ nhắc nhở cậu! Nhân phẩm họ Tào kia chẳng ra sao, vừa nhìn đã biết là loại người thấy lợi quên nghĩa. Loại người này, vì tiền thì chuyện gì cũng dám làm. Cậu ta ở bên cạnh Thẩm Dục, Thẩm Dục lại ở gần cậu như vậy, nói không chừng ngày nào đó, đối thủ của cậu sẽ bắt đầu điều tra tin đồn xấu của cậu từ Thẩm Dục --"

Nghiêm Thịnh mỉm cười, ngắt lời Tằng Ích Hành: "Tớ thì có tin đồn xấu gì?"

"Đúng. Từ khi cậu debut đã có thể ngồi nói thẳng, viết bài PR cũng không kéo dẫm lên người khác. Nghiêm ảnh đế cậu quang minh lỗi lạc, nhưng cậu đừng quên, mối quan hệ của cậu và Thẩm Dục vốn là tin đồn xấu lớn nhất của cậu."

Đồng tính luyến ái, nếu sự nghiệp diễn xuất không tốt sẽ phải đưa ra một lời giải thích. Huống chi có đôi khi, đối thủ chưa chắc đã muốn tin đồn xấu, mà còn có cả bí mật thương nghiệp.


Trong lòng Nghiêm Thịnh hơi động, tâm lý không đồng tình ban đầu lập tức thay đổi.

Tằng Ích Hành lại khuyên nhủ: "Hơn nữa, xét đến tính tình hồ đồ của Thẩm Dục, đặt một con rắn độc như vậy bên cạnh cậu ta, cậu có thể yên tâm sao?"

Tằng Ích Hành nói không sai. Tính tình Thẩm Dục quá đơn thuần, không thể nhìn thấu bản chất thật sự của con người, cũng không thể phân biệt rõ người nào có ý tốt người nào có ý xấu. Vả lại không hề có bất kỳ phòng bị nào với người bên cạnh. Tào Miểu đó rõ ràng là người lòng lang dạ sói, tham lam lợi ích. Ngay cả những người anh em lớn lên cùng nhau cũng không thèm quan tâm đ ến hắn, có thể thấy nhân phẩm người này kém đến mức nào. Thẩm Dục giữ một người như vậy ở bên cạnh, chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ bên người. Chính bản thân Thẩm Dục đã là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nhưng Tằng Ích Hành sợ Thẩm Dục liên lụy đến Nghiêm Thịnh!

Nghiêm Thịnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không dám lấy sự nghiệp cả đời của mình ra để đặt cược. Do dự một hồi mới hạ quyết tâm: "Vậy báo cảnh sát đi!"

Tằng Ích Hành hơi mỉm cười, vui mừng nói: "Làm vậy mới đúng." Hắn biết người anh em này của hắn mặc dù có thương hoa tiếc ngọc, nhưng không phải là loại chủ nhân phong hỏa hí chư hầu*.

*Phong hỏa hí chư hầu (烽火戏诸侯): Câu nói này liên quan đến mỹ nhân Bao Tự, để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây.

Tằng Ích Hành và Nghiêm Thịnh đã định rõ số phận của Tào Miểu chỉ trong dăm ba câu. Mà ở bên kia, Thẩm Dục nổi giận đùng đùng chạy ra từ nhà Nghiêm Thịnh cũng cảm thấy đầu óc lộn xộn.

Hắn không ngờ một người cần cù, chăm chỉ, trung hậu, thành thật như Tào Miểu lại là một tên ăn trộm. Điều này khiến cho hành động của hắn trông cực kỳ ngu ngốc trước mặt Nghiêm Thịnh, hơn nữa còn có vẻ rất thụ động.

Thẩm Dục vô cùng tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi Tào Miểu tới, chuẩn bị giáp mặt chất vấn Tào Miểu.

Tào Miểu không ngờ Thẩm Dục lại hành động nhanh như vậy. Xem ra mặc dù người nhà họ Thẩm tuyên bố với bên ngoài là không hề để ý đến đứa con trai này, nhưng sau lưng vẫn rất thương yêu Thẩm Dục. Vậy là hắn không có chọn sai người.

"Tôi biết cậu chắc chắn xem thường tôi." Tào Miểu cười khổ, vành mắt cũng đỏ lên: "Nhưng đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng như các cậu căn bản không hiểu được, một cô nhi không cha không mẹ, không có bằng cấp, cũng không có bối cảnh, khi ra ngoài đi làm rời xa quê hương sẽ phải đối mặt với biết bao khó khăn."

"Năm ấy tôi tốt nghiệp cấp hai chỉ mới 14 tuổi, ngay cả chứng minh nhân dân cũng không có, những công ty đàng hoàng không cần tôi, chỉ có thể làm một ít việc vặt. Vác gạch ở công trường, làm cu li cho người ta, không ai xem tôi như là một con người cả. Chúng tôi đi ra cùng một đợt, có rất nhiều người đều đắm mình trong trụy lạc đi làm ăn trộm, nhưng tôi vẫn cắn răng kiên trì. Tào Miểu tôi, cho dù đời này không có bản lĩnh, không có năng lực, tôi cũng sẽ không làm ra chuyện trái pháp luật."

"Nhưng cậu hoàn toàn không biết những người ở công trường, đặc biệt là ma cũ bắt nạt ma mới, lại còn kéo bè kéo cánh. Muốn ở đó mà không bị bắt nạt thì phải đưa tiền bảo kê. Lúc ấy, đốc công mà tôi đi theo đã hợp tác với đồng hương để ăn trộm vật liệu kiến trúc, bọn họ ép tôi phải trông chừng cho bọn họ. Nếu tôi không làm thì sẽ đánh tôi, còn đuổi tôi ra khỏi công trường, tôi có thể làm gì bây giờ?"


Tào Miểu vừa nói vừa cho Thẩm Dục xem bàn tay đầy sẹo của mình, cho Thẩm Dục xem cơ thể gầy trơ xương của mình, kể cho Thẩm Dục nghe về những bất công, bất hạnh mà hắn đã phải chịu đựng trong xã hội suốt những năm qua. Cái gì mà suýt nữa bị người ta lừa vào bán hàng đa cấp, không thuê nổi phòng trọ phải ở dưới gầm cầu, không đủ tiền ăn cơm phải đi lục thùng rác... nói tới mắt đỏ hoe nức nở: "Tôi biết tôi không có bản lĩnh, không nên làm như vậy, nhưng mẹ nó tôi có quyền lựa chọn sao?"

Thẩm Dục không ngờ Tào Miểu lại gặp nhiều cực khổ như vậy, tức khắc cũng đỏ vành mắt: "Thực sự xin lỗi..."

Thẩm Dục lo sợ nói: "Tôi không ngờ tới, đều là Nghiêm đại ca nói cho tôi biết."

Tai Tào Miểu giật giật, lau nước mắt nước mũi rồi nhìn về phía Thẩm Dục: "Nghiêm đại ca?"

"Là Nghiêm Thịnh đó." Thẩm Dục hoảng hốt, vô thức bào chữa: "Chuyện của anh đều là anh ấy kể cho tôi biết, nhưng tôi nghĩ Nghiêm đại ca cũng bị người ta lừa. Không ngờ anh lại sống cực khổ như vậy."

"Cậu thuê tôi làm trợ lý, vì sao Nghiêm Thịnh lại thuê thám tử tư điều tra?" Tào Miểu lập tức cảm thấy không đúng.

Thẩm Dục cũng không phòng bị, nói theo bản năng: "Bởi vì Nghiêm Thịnh là bạn trai của tôi!"

Tào Miểu sửng sốt. Thật sự không ngờ còn có tin hot này. Lập tức không vội bào chữa sự trong sạch của mình với Thẩm Dục nữa. Mà là tìm mọi cách nói bóng nói gió để hỏi thăm Thẩm Dục về chuyện của Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh. Đồng thời, cũng nhân lúc Thẩm Dục không chú ý, yên lặng mở ghi âm trên điện thoại.

Thẩm Dục tự dưng cảm thấy chột dạ, xét về thân phận diễn viên của hai người, mối quan hệ yêu đương của hắn và Nghiêm Thịnh luôn được giữ bí mật. Mặc dù Thẩm Dục thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng hiểu cách làm này, lại không ngờ hôm nay lỡ miệng nói ra trước mặt Tào Miểu.

Mặc dù hắn biết hắn không nên nói chuyện của mình và Nghiêm Thịnh trước mặt người ngoài. Nhưng Thẩm Dục suy nghĩ lại, Tào Miểu cũng đâu phải người ngoài. Đó là trợ lý của hắn mà! Vì vậy, hắn kể từ đầu tới cuối chuyện hắn và Nghiêm Thịnh yêu nhau như thế nào. Vừa nói vừa càu nhàu, cảm thấy Nghiêm Thịnh không còn quan tâm mình như trước kia.

"Anh nói xem, có phải anh ấy không còn thích tôi nữa rồi phải không?"

Tào Miểu cố nén hưng phấn, an ủi Thẩm Dục cho có lệ. Sau khi hai người tách ra, Tào Miểu lập tức chui vào tiệm net, bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của các tạp chí lá cải lớn.

Hắn coi như đã nhìn ra. Dựa vào mối quan hệ của Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục, Nghiêm Thịnh chắc chắn sẽ không để một kẻ xấu chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai và có tiền sử trộm cắp như hắn làm trợ lý của Thẩm Dục. Thẩm Dục lại là người không có chính kiến. Nếu Nghiêm Thịnh tiếp tục kiên trì, chỉ sợ Thẩm Dục cũng sẽ từ bỏ hắn.

Vì vậy Tào Miểu dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đưa tin tức bùng nổ này cho các phóng viên giải trí. Ít nhất có thể kiếm được một số tiền!