Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 120: Chương 120




Edit + beta: Iris

"A a a a a ——"

Bên trong đại lao không thấy ánh mặt trời, đảng viên ngầm bị tra tấn ép cung đã hoàn toàn biến thành huyết hồ lô.

*Huyết hồ lô (血葫芦) mình cũng không rõ nghĩa là gì nữa, tra không ra.

Roi da nhúng vào nước muối quất vào da thịt, bóng roi vung vẩy loạn xạ, còn có thể thấy vụn máu thịt bắn tung tóe.

Buộc chặt hai chân vào ghế, nhét viên gạch dưới chân. Khi các viên gạch được xếp chồng lên nhau, nơi đầu gối bị buộc chặt phải chịu áp lực và lực đẩy mạnh, cuối cùng sau khi không chịu được nữa thì trực tiếp bị gãy. Nhưng vì không có vết thương ngoài da nên sẽ không bị nhiễm trùng dẫn đến nguy cơ tử vong.

"... Nhưng đôi chân này bị phế rồi." Sĩ quan nước R lắc đầu tiếc nuối. Từ trên cao nhìn xuống chân mình, Tô Định Bang sợ đến mức nhũn cả người, nằm liệt dưới đất.

"Tô quân*!" Sĩ quan nước R hơi cúi người xuống, có chút thương hại nhìn người trước mặt — từng là một người khí phách cao thượng, bây giờ lại xụi lơ như đống bùn dưới chân người khác.

*Chữ Quân trong tiếng Hán 君, dịch sang tiếng Việt có nghĩa là vua, quân chủ, quân vương hoặc ông, anh (cách tôn xưng với người khác). Hán tự này có độ thông dụng trong tiếng Trung hiện đại rất cao. Còn trong tiếng Nhật, 君 (kimi) là một đại từ nhân xưng ngôi thứ hai khác, chủ yếu được nam giới sử dụng khi gọi bạn bè, vợ hoặc người yêu của họ. Bên cạnh đó, kimi cũng được người lớn sử dụng khi nói chuyện với trẻ em.

Hắn đã nói mà, những thứ liên quan đến giết chóc, đổ máu, hy sinh không phù hợp với con nhà giàu chưa từng nếm mùi đau khổ, chỉ biết đến chuyện tình cảm lứa đôi.

Sĩ quan nước R thong thả nâng một bàn tay của Tô Định Bang lên, bàn tay vốn trắng nõn đã lấm tấm mồ hôi và chút vết máu bẩn: "Tôi nghe nói Tô quân rất thích chơi đàn dương cầm, ở chỗ chúng tôi có một hình phạt, đó là vót nhọn thanh tre rồi đâm vào từ móng tay. Không biết đến lúc đó, đôi tay này có còn chơi đàn được không?"

Bàn tay đang bị sĩ quan nước R nắm lấy đột nhiên co rụt lại, siết chặt thành nắm đấm. Như thể chỉ cần giấu ngón tay vào trong lòng bàn tay là có thể tránh được những chuyện khủng khiếp đó.

Trong mắt sĩ quan nước R hiện lên tia khinh thường, người Hoa Hạ yếu đuối!

Hắn đứng dậy, ung dung đi đến trước mặt đảng viên ngầm: "Vị tiên sinh này, tôi rất khâm phục ý chí của ngài. Đế quốc R chúng tôi đánh giá cao những nhân tài như ngài nhất. Chỉ cần ngài đồng ý quy phục, tôi thề, ngài lập tức sẽ được tận hưởng dịch vụ y tế tốt nhất, vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu đều nằm trong tay ngài."

*Quan to lộc hậu: chức quan cao, mức lương hậu hĩnh.

"Nhưng nếu ngài cứ cố chấp, vậy kế tiếp chúng tôi sẽ tra tấn bằng điện." Sĩ quan nước R nhìn thoáng qua đảng viên ngầm người đầy vết thương: "Với tình trạng hiện tại của ngài, nếu ngồi vào ghế điện, e là khó sống nổi. Nhưng trước khi chết, ngài sẽ phải chịu đựng đau đớn tột cùng."


Đảng viên ngầm đau đến từng hơi thở cũng cảm thấy đau, hắn biết mình sắp không thể chống cự được nữa, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được sự tra tấn bằng điện. Đôi mắt hắn đờ đẫn, con ngươi hơi cử động nhìn về phía Tô Định Bang còn chưa bị tra tấn đã nằm liệt ở một bên.

Cậu ta chắc chắn sẽ làm phản.

Đảng viên ngầm cử động môi.

"Cái gì?" Sĩ quan nước R tiến đến gần đảng viên ngầm.

"Tôi đầu hàng…" Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Trong mắt sĩ quan nước R hiện lên tia vui mừng xen chút thất vọng. Hắn còn tưởng xương cốt của người Hoa Hạ này cứng đến mức nào, kết quả cũng chỉ có như vậy.

Hắn đứng thẳng vậy, phụ tá đưa cho hắn một chiếc khăn lau tay, tùy tiện hỏi: "Tên?"

Đảng viên ngầm không trả lời, toàn thân hắn run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa, môi dưới run rẩy không ngừng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Hắn thật sự hổ thẹn, vì sự phản bội của mình.

Sĩ quan nước R không nói gì, kiên nhẫn đợi đảng viên ngầm ổn định cảm xúc rồi hỏi lại: "Tên."

"... Tôi, cần, điều trị." Đảng viên ngầm nuốt nước bọt một cách khó khăn, hơi thở mỏng manh.

Sĩ quan nước R thấy thế cũng sợ đảng viên ngầm chịu không nổi. Đành phải kêu cấp dưới dẫn hắn đi điều trị, dù sao hắn cũng không chạy thoát được.

Đảng viên ngầm được người nước R cởi trói đưa ra khỏi phòng tra tấn, lúc đi ngang qua sĩ quan R, mọi người đều cảnh giác, sợ hắn đột nhiên làm ra hành vi bạo lực, kết quả đảng viên ngầm ngoan ngoãn bị đưa đi. Mọi người vô thức thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực sự muốn đầu hàng.

Nhưng không ai ngờ rằng, khi đảng viên ngầm đi ngang qua Tô Định Bang đang nằm dưới đất, đảng viên ngầm luôn ngoan ngoãn nãy giờ bỗng bất ngờ ra tay, thoát khỏi người nước R và lao thẳng vào người Tô Định Bang, hai tay bóp chặt cổ Tô Định Bang.

"Kéo bọn họ ra!"

Nhưng sức lực của đảng viên ngầm quá lớn, chấp niệm cũng quá sâu. Thật ra hắn muốn giết người nước R hơn, nhưng hắn không thể để Tô Định Bang sống sót. Người này quá nhu nhược, nhất định sẽ làm phản, đến lúc đó tổ chức sẽ gặp nguy hiểm.


"Phế vật!" Nhìn thấy đám người tay đấm chân đá cũng không thể tách đảng viên ngầm và Tô Định Bang ra, mà Tô Định Bang bị bóp cổ đến nỗi trắng trắng mắt. Sĩ quan nước R tức giận giơ súng bắn hai phát vào đảng viên ngầm.

Thân hình đảng viên ngầm đang ngồi trên người Tô Định Bang bỗng cứng đờ, hai tay buông lỏng. Trước khi chết, hắn nhìn Tô Định Bang với ánh mắt tiếc nuối, môi mấp máy. Đó là một câu rất xin lỗi không có âm thanh.

Hắn biết Tô Định Bang vô tội. Nhưng dân tộc đang lâm nguy, hắn không thể để một người vô tội sống sót mà khiến cho tổ chức có nguy cơ bị bại lộ.

Nhưng hắn lại không thể làm gì được.

Tô Định Bang vừa thoát chết, vừa bò vừa lăn tránh xa đảng viên ngầm, ôm cổ ho khù khụ, mồ hôi đầm đìa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chiến hữu chết không nhắm mắt.

Sĩ quan nước R vô cùng tiếc nuối đặt súng xuống: "Đúng là một kẻ thù đáng khâm phục, đưa đến bãi tha ma cho chó ăn."

Sĩ quan nước R lấy khăn tay ra lau tay phải, đi đến trước mặt Tô Định Bang, nở một nụ cười nho nhã lễ độ nhưng rất dữ tợn: "Bây giờ, đến lượt ngài."

"Cut!" Hình ảnh cuối cùng tập trung vào nụ cười dữ tợn của sĩ quan nước R. Chu Hồng hài lòng hô lên một tiếng, đảng viên ngầm chết không nhắm mắt ngồi bật dậy, phủi tay dậm chân khoác thêm áo. Hết cách rồi, trời lạnh quá mà. Trên mặt đất vừa lạnh vừa ẩm ướt, bộ xương già của hắn thật sự chịu không nổi.

Hắn bị thấp khớp, nên vừa rồi là đau thật đó, đau đến đổ mồ hôi luôn.

Chuyên viên trang điểm và trợ lý nhanh chóng chạy vào bổ trang và đưa nước ấm. Cẩu Nhật Tân đỡ Đào Mộ đứng dậy khoác thêm áo cho cậu, lại thấy Đào Mộ trầm tư đi đến trước màn hình, xem đi xem lại đoạn vừa rồi.

Sắc mặt không được tốt.

Cho dù cậu từng là ảnh đế, nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu chỉ trên mức tiêu chuẩn mà thôi. Nếu thực sự bàn về diễn xuất thì có thể không bằng những diễn viên kỳ cựu đã diễn xuất nhiều năm qua, thường xuyên tạo ra những vai diễn kinh điển, thậm chí còn được đưa vào sách giáo khoa Kinh Ảnh, nhưng lại lười đi xã giao và tranh giành giải thưởng.

Tình huống hiện tại của Đào Mộ cũng gần giống vậy. Kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự trên mức tiêu chuẩn, nhưng cũng chỉ có thể mà thôi. Ngay cả Ôn Bảo — một sinh viên năm nhất tài năng vừa vào đại học cũng có thể áp diễn cậu, càng đừng nói đến những diễn viên giàu kinh nghiệm đã tích hợp kỹ năng diễn xuất vào trong xương cốt.

Hơn nữa điều bị chê nhiều nhất trong diễn xuất của Đào Mộ chính là cậu quá tự phụ. Tục ngữ có câu là cố tình quá mức, dùng sức quá mạnh. Loại kỹ năng này nếu gặp diễn viên hoặc kịch bản bình thường thì sẽ đủ dùng. Nhưng nếu gặp phải bộ phim truyền hình huyền thoại đến tận 10 năm sau mà vẫn có thể đạt được rating trên 1 như 《 Huyết nhục trường thành 》, được mệnh danh là bộ phim truyền hình kháng chiến kinh điển nhất, và là cột mốc quan trọng trong thời kỳ kháng chiến, vậy thì có hơi không đạt yêu cầu.

Huống chi việc Đào Mộ gia nhập đoàn phim giúp đoàn phim thoát khỏi áp lực về tài chính. Để không có nỗi lo về sau, một số diễn viên không xứng chức được nhà đầu tư nhét vào đều bị đuổi đi hết. Những người còn ở lại về cơ bản là những diễn viên kỳ cựu, những người muốn tiếp tục cải thiện và tận hưởng diễn xuất của mình.


Trong trường hợp này, sự cố tình của Đào Mộ giống như một cuộc hành quyết công khai dưới kính hiển vi, so với nhóm diễn viên kỳ cựu, sự đối lập này quả thật là thảm không nỡ nhìn. Sao có thể mất tự nhiên như vậy, đẹp nhưng lại rất sến sẩm.

Đào Mộ ngồi xổm trước màn ảnh, xem đi xem lại cảnh đó, Chu Hồng ngồi bên cạnh bắt chéo chân, cười tủm tỉm hỏi: "Lại lần nữa không?"

Đào Mộ im lặng một lát rồi nói: "Đợi tôi một chút."

Sau đó Đào Mộ rón rén ra khỏi phim trường, Chu Hồng tưởng Đào Mộ ra ngoài để tiện làm gì đó nên cũng không để ý.

Chỉ có Cẩu Nhật Tân theo Đào Mộ ra ngoài, thấy cậu càng đi càng xa, thế mà lại chạy đến nơi không người, cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi quần tây áo sơ mi khi quay, run bần bật đứng giữa trời đông.

"Đào Mộ!" Cẩu Nhật Tân không đồng ý chạy tới, đang định phủ thêm áo khoác cho Đào Mộ.

"Suỵt!" Đào Mộ ra hiệu Cẩu Nhật Bản đừng hét lên: "Đi lấy cho tôi một chai nước khoáng, phải lạnh."

"Cậu muốn chết hả!" Cẩu Nhật Tân cau chặt mày.

"Tôi còn trẻ, khí lực dồi dào, không chết được đâu." Đào Mộ giục Cẩu Nhật Tân đi lấy nước khoáng, sau đó đổ nước lên đầu. Khi gió Tây Bắc thổi qua khiến đầu đau muốn chết. Đào Mộ đứng ở ngoài khoảng nửa tiếng đồng hồ mới trở về phim trường với sắc mặt tím tái.

Kỹ năng diễn xuất không đủ nhưng trạng thái phù hợp, ở một mức độ nhất định nào đó, đây cũng là vai đảng viên ngầm do Trần Kiến Quốc lão sư sắm vai đã cho Đào Mộ linh cảm.

Khi Đào Mộ trở về với một thân đầy khí lạnh, cả trường quay đều im lặng. Trên cơ bản, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra Đào Mộ muốn làm gì.

Đúng là tàn nhẫn!

Các diễn viên kỳ cựu nhìn nhau bối rối không nói được lời nào. Ánh sáng và camera nhanh chóng vào vị trí, Chu Hồng trực tiếp ra hiệu bắt đầu quay.

Cốt truyện giống nhau, suất diễn giống nhau, nhưng lần này Đào Mộ đã nắm vững trạng thái, không còn trở thành phông nền như lúc đầu nữa.

Cậu nhìn đảng viên ngầm bị tra tấn đến mức máu thịt lẫn lộn, sợ đến mức không dám nhìn sang đó, nhưng khi nghe thấy tiếng gào thét của chiến hữu, cậu vẫn run rẩy không ngừng. Sắc mặt tái nhợt, đó là nỗi sợ xuất phát từ sâu trong lòng.

Khi bị sĩ quan R giữ cổ tay và đe dọa, cậu cố sức rút tay phải lại, thiếu chút nữa đã thoát khỏi sự kiềm chế của sĩ quan R. Dù là nhìn từ bàn tay phải siết chặt lộ ra những đường gân, hay là tần suất run rẩy không ngừng kia, cũng có thể nhận ra người này đang rất sợ hãi hoảng loạn.

Cảnh tượng bị đảng viên ngầm bóp cổ càng kinh điển hơn. Trần Kiến Quốc lão sư dùng cả hai tay bóp chặt cổ Tô Định Bang. Hai tay Đào Mộ giữ chặt tay của Trần Kiến Quốc lão sư, trông như đang cố hết sức kéo tay ra, nhưng thực chất là đang lén lút tự ấn cổ mình, ngón tay cái ấn lên yết hầu, tự ấn đến mức trợn trắng mắt. Trần Kiến Quốc lão sư sợ đến mức liên tục dùng ngón út của mình để đệm vào. Hai người giằng co tương tác nhau, người thì sợ đến đổ mồ hôi, người thì sắc mặt tím tái, sự căng thẳng giữa sự sống và cái chết lập tức hiện rõ.

Cuối cùng sau khi đảng viên ngầm bị bắn chết, Tô Định Bang ôm cổ vừa lăn vừa bò ra khỏi người đảng viên ngầm, quỳ dưới đất và ho dữ dội, bởi vì nhiệt độ trong phim trường cao hơn bên ngoài, nơi camera không quay tới còn có lò sưởi điện để giữ ấm, nóng lạnh đan xen khiến cho Đào Mộ cực kỳ muốn hắt hơi, nhưng cậu không thể. Vì vậy cậu há to miệng hít một hơi thật mạnh, hai mắt đỏ đậm vì kìm nén, nước mắt trào ra từ khóe mắt, nước mũi cũng sắp trào ra ngoài. Cậu thở hổn hển, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát được, đôi mắt nhìn thẳng vào đảng viên ngầm chết không nhắm mắt, nôn khan, nói không thành tiếng.


Chu Hồng thật sự không ngờ Đào Mộ chỉ ra ngoài một chuyến mà lại thay đổi đến như vậy, giống như người tu chân phá vỡ bình cảnh niết bàn trùng sinh vậy. Khiến hắn hận không thể hô to quá đã, quay cận cảnh từng cái một, từ cận cảnh khuôn mặt, đến cận cảnh bàn tay, rồi đến cận cảnh toàn thân, thậm chí ngay cả động tác cong gót chân khi cúi người cũng cực kỳ hấp dẫn.

Quả thực là!

Thỏa mãn như thể uống một ly bia lạnh vào những ngày nắng nóng nhất, được ăn một bữa lẩu thịnh soạn vào những ngày lạnh lẽo nhất.

Lúc Chu Hồng vỗ đùi kêu "cut", cả đoàn phim không khỏi vỗ tay khen ngợi. Đào Mộ thật sự nhịn không được nữa, liên tục hắt hơi 7 8 cái, Cẩu Nhật Tân cầm khăn giấy và áo khoác vọt vào trường quay. Lúc Đào Mộ xì mũi cũng lạnh đến run lên, cầm khăn giấy trong tay như người bị bệnh Parkinson, mặt và tai đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

Lại còn ho khan liên tục.

Thiệu Minh lão sư sắm vai sĩ quan nước R nhanh chóng mang cốc giữ nhiệt chứa đầy rễ bản lam* đến, đưa cho Đào Mộ uống hai hớp.

*Rễ bản lam (板蓝根): vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

"Bị cảm rồi hả?" Thiệu Minh lão sư đưa tay sờ trán Đào Mộ, lạnh lẽo, toàn là mồ hôi.

"Không sao." Đào Mộ vừa mất hình tượng xì mũi vừa thì thầm: "Em về uống một chén thuốc, đắp chăn ngủ một giấc, sáng mai là ổn thôi."

Kết quả sáng hôm sau Đào Mộ không hề ổn chút nào. Sốt đến 39 độ, Chu Hồng muốn cho Đào Mộ nghỉ một ngày để cậu nghỉ ngơi nhưng cậu không muốn.

Phải nói là trạng thái hiện giờ của cậu cực kỳ tốt, cực kỳ thích hợp với cảnh sắp bị nam chính bắn chết.

Lúc mặc áo khoác chạy đến phim trường đợi đến lượt quay, Đào Mộ ngáp liên miên, xì mũi liên tục, mũi cũng đỏ rực cả lên nhưng vẫn vui vẻ ngồi trên ghế nghỉ ngơi: "Tôi cảm thấy trạng thái hiện giờ rất thích hợp để diễn người bị bệnh nghiện thuốc lá nặng. Haizz, các người nói xem, nếu quý công tử Tô Định Bang biến thành Tô Định Bang nghiện thuốc lá, cuối cùng còn bị nam chính một súng bắn chết, có phải rất kịch tính hấp dẫn không?"

Đào Mộ chỉ nói chơi chơi thôi, nhưng biên kịch Phạm đi ngang qua nghe thấy, sau đó suy tư. Lập tức gọi điện cho tác giả nguyên tác. Sau cuộc gọi, vậy mà lại quyết định sửa kịch bản ——

Tô Định Bang bị người nước R nghiêm hình bức cung, suýt nữa không qua khỏi, cuối cùng phản bội đất nước, trong quá trình trị liệu bị nhiễm morphine*, một mặt vì nhịn đau, mặt khác vì không vượt qua được trở ngại trong lòng, bắt đầu hút thuốc để làm tê liệt bản thân.

*Morphine là một loại thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy tự nhiên trong một số thực vật và động vật, bao gồm cả con người. Morphine tác động trực tiếp lên hệ thần kinh trung ương để giảm cảm giác đau. Nó có thể được dùng để điều trị cho cả đau cấp tính và đau mãn tính.

Sau đó lại bị người nước R xem như con mồi dùng để dụ nam chính xuất hiện, Tô Định Bang cam tâm tình nguyện bị thuốc phiện cám dỗ. Nhưng cuối cùng, Tô Định Bang vốn nên chết dưới súng của nam chính, kết quả lại biến thành sau khi Tô Định Bang nghe nam chính nói Tô gia đã nhà tan cửa nát, nuốt thuốc phiện tự sát.

°°°°°°°°°°

Đăng: 8/10/2023