Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 119: Chương 119




Edit + beta: Iris

Đào Mộ đưa video đã quay trước kia của mình cho Quách Nhã Ngưng. Về việc phòng làm việc của Quách Nhã Ngưng muốn lợi dụng đoạn video này để cọ nhiệt như thế nào, Đào Mộ không quan tâm.

Điều khiến Đào Mộ hơi ngoài ý muốn chính là sau khi video cậu nhảy múa lan truyền trên mạng, Long Thiên Áo lại đến tìm cậu nói 《 Hào Hiệp Truyện 》 muốn cọ sóng nhiệt độ này để tuyên truyền trước khi phát sóng. Kế hoạch tuyên truyền đương nhiên là chỉnh sửa đoạn video lúc trước Đào Mộ làm diễn viên đóng thế cho hắn thành đoạn phim nổi bật ——

"Triệu Tân xấu hổ quá không dám gọi điện cho cậu, đành phải nhờ tôi tới xin cậu. Cậu không phải phản đối chứ?" Nói đến đây, Long Thiên Áo không đợi Đào Mộ trả lời đã cười nhạo: "Người xưa có câu quan phủ tính toán rất thông minh, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Cậu xem Triệu Tân là một người khôn khéo như vậy, lúc trước đã đồng ý để cậu tiến tổ làm diễn viên, nhưng vì để quay bộ phim rách nát kia mà bị Triệu Khả Bình xúi giục, biến cậu từ diễn viên chính thức thành diễn viên đóng thế, còn đồng ý ký các hiệp ước bất bình đẳng với Hạ Tinh Giải Trí. Bây giờ cậu trở thành ông chủ lớn, còn tưởng mang vốn vào đoàn, chỉ quay một bộ phim truyền hình mà cũng có thể kéo đầu tư 1400 vạn. Đáng lẽ sẽ có ơn dìu dắt, nhưng bây giờ đến cả một câu nói cũng phải nhờ tôi chuyển lời giúp, bỏ lỡ một tiềm năng vừa hào phóng vừa dễ nói chuyện, cậu có nghĩ ông ta đang hối hận đến xanh cả ruột không?"

Còn có tên ngốc Triệu Khả Bình tự cho là mình mưu mô thông minh, cuối cùng lại bị thông minh hại, trực tiếp từ người đại diện dự bị của Đào Mộ biến thành người đắc tội ông chủ tư bản lớn.

"Hai anh em chúng ta cùng cảnh ngộ cũng coi như có duyên, hai ta là giao tình gì chứ, nếu cậu vẫn không bỏ qua được chuyện lúc trước, vậy anh em giúp cậu trút giận." Long Thiên Áo câu vai Đào Mộ, ra vẻ anh em tốt.

Đào Mộ cạn lời nhìn Long Thiên Áo đang hả hê: "Ai là người được lợi lớn nhất trong vụ đó? Anh chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ hả?"

"Người được lợi lớn nhất đương nhiên là tôi rồi." Long Thiên Áo nói rất dứt khoát, nói chuyện như ngậm mật trong miệng: "Nếu không nhờ có chuyện này, tôi làm sao quen được cậu. Nếu không quen được cậu, tôi bây giờ cũng sẽ không từ một phú nhị đại ăn chơi trác táng không ai để mắt tới trở thành người lập kế hoạch chương trình được mọi người trong công ty ký thác kỳ vọng cao. Vậy nên là, hai anh em ta sẽ không làm những điều vô ích. Cậu cứ việc nói thẳng, nếu thật sự không vượt qua được, anh em giúp cậu dạy dỗ hai kẻ đui mù kia một bài học."

"Bớt bớt đi!" Đào Mộ đánh bạn học Long Ngạo Thiên nói chuyện không biết xấu hổ một cái: "Đang làm ăn đó, đừng có bày cái tính trung nhị ra đây, mọi người ra ngoài đi làm là để kiếm miếng cơm, ai cũng sống rất khó khăn, chỉ là chút chuyện xung đột về lợi ích thì tính là gì, anh đắc tội người ta làm gì?"

Phong cách hành sự trước giờ của Đào Mộ là không làm gì nếu không được lợi, có lẽ cũng chỉ có đám phú nhị đại ăn no rửng mỡ như Long Thiên Áo mới vì mặt mũi mà dạy cho người khác một bài học.

Long Thiên Áo cười hì hì: "Sao lại không có lợi chứ, tôi đây đang lấy lòng cậu đó, cậu bây giờ chính là đối tác tôn quý nhất của Hạ Tinh Giải Trí chúng tôi. Nhân viên công ty chúng tôi trước kia đắc tội cậu, tôi là ông chủ, đâu thể mắt nhắm mắt mở coi như không có đúng không?"

"Nhưng tôi biết với tính tình của cậu, chắc chắn sẽ không vui khi tôi cắm flag vì trút giận cho cậu. Tôi không phải là người thông minh, không làm ra chuyện gì đẹp cả đôi đường được, nên mới đến thẳng đây hỏi ý kiến của cậu đó. Cậu thấy tôi làm thế nào, hài lòng không?"

"Tóm lại là, muốn dỗ tôi đúng không?" Đào Mộ cốc mạnh vào đầu Long Thiên Áo, thủ đoạn tâm tư gian dối mà cũng dám nói thẳng ra, hắn không cần mặt mũi hả?

Trong lúc đang nói chuyện, Cẩu Nhật Tân cầm điện thoại của Đào Mộ tới nói: "Đạo diễn Trần Ích Khiêm gọi."

Trần Ích Khiêm, đó chẳng phải là đạo diễn của 《 Tử Tiêu 》 sao?


Đào Mộ hơi giật mình, nhận điện thoại: "Chào đạo diễn Trần, ngài gọi tôi vào lúc này là cần tôi làm gì sao?"

Tuy hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng Đào Mộ vẫn còn nhớ ngày đó Trần Ích Khiêm đề cử cậu đến đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 thử vai, còn nói tốt về cậu trước mặt Trình Bảo Đông. Tuy vai diễn của Đào Mộ ở đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 nhanh chóng bị Long Thiên Áo lấy mất, còn mối quan hệ với Trình Bảo Đông cũng chỉ dừng lại ở mức đôi bên cùng có lợi. Nhưng Đào Mộ vẫn biết ơn Trần Ích Khiêm đã vươn tay giúp đỡ cậu, lúc ấy Đào Mộ chưa sáng lập web Phi Tấn, càng chưa có quan hệ gì với Lệ Khiếu Hằng, sở dĩ Trần Ích Khiêm giúp cậu, chỉ đơn giản là cảm thấy cậu là một hậu bối mới đáng để dìu dắt.

Cũng chính vì phần tình cảm này nên Đào Mộ vô cùng tôn trọng Trần Ích Khiêm, nay Trần Ích Khiêm có việc cần cậu giúp, chỉ cần không quá đáng, cậu chắc chắn sẽ không từ chối.

Quả nhiên Trần Ích Khiêm là người có chừng mực, suy nghĩ của hắn cũng không khác Triệu Tân là bao, đều muốn dùng tên của Đào Mộ để tuyên truyền cho bộ phim của mình —— phải biết trước khi Đào Mộ đến đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》, cậu đã ở đoàn phim 《 Tử Tiêu 》 làm diễn viên đóng thế cho Thẩm Dục.

"Bây giờ trên mạng đang lan truyền video nhảy múa của Đào tổng, nên chúng tôi cũng có cắt nối biên tập một video ngoài lề khi Đào tổng quay 《 Tử Tiêu 》, định đăng lên mạng để tuyên truyền." Nhưng dù sao vai diễn của Đào Mộ ở đoàn phim là làm diễn viên đóng thế cho Thẩm Dục, mà quan hệ giữa Đào Mộ và Thẩm Dục lại có chút xấu hổ, Trần Ích Khiêm không biết được rốt cuộc Đào Mộ đang nghĩ gì, có nguyện ý cho đoàn phim dùng tên của cậu để tuyên truyền hay không.

—— Suy cho cùng, sau khi đăng video tuyên truyền này lên, chắc chắn sẽ có người so sánh Đào Mộ và Thẩm Dục với nhau. Nhất là trong hai người, một người là kỳ tài thương nghiệp dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một người là thiếu gia thế gia có bối cảnh hùng hậu, hơn nữa Thẩm gia và Đào Mộ đều cùng nắm giữ cổ phần của tập đoàn Thánh An. Ngày mùng 1 Tết trước đó, Diêu Thánh An quậy một trận lớn ở phần mộ tổ tiên Tống gia, trước khi video có liên quan được tung ra, nghe nói Thẩm Dục có lén lút phê bình chuyện này, cho rằng Đào Mộ quá tàn nhẫn, không chừa lại đường sống cho người già, nhưng nhờ có mọi người Thẩm gia ngăn lại nên mới không nói những lời không phù hợp trên mạng xã hội.

Mặc dù vậy, fans Thẩm Dục đặc biệt ghét Đào Mộ. Nếu đoàn phim 《 Tử Tiêu 》 thật sự lấy chuyện Đào Mộ làm diễn viên đóng thế cho Thẩm Dục để làm mánh lới tuyên truyền, có thể đoán được fans của hai nhà chắc chắn sẽ cắn xé nhau vì chuyện này. Trần Ích Khiêm cũng lo Đào Mộ sẽ giận chó đánh mèo đoàn phim nên mới gọi điện cho Đào Mộ trước, muốn thử xem thái độ của cậu.

Đào Mộ khẽ cau mày, không phải là cậu không tán thành cách cọ nhiệt của đoàn phim 《 Tử Tiêu 》, trên thực tế, lúc cậu làm diễn viên đóng thế cho Thẩm Dục đã đoán trước sẽ có ngày này. Tiền cũng đã lấy rồi, chẳng lẽ còn ngăn người khác tuyên truyền sao? Huống chi dù đoàn phim 《 Tử Tiêu 》 không đề cập thì fans của Thẩm Dục cũng sẽ không quên chuyện này, vì lúc trước Thẩm Dục từng đăng Weibo rồi. Đến khi bộ phim phát sóng, fans Thẩm Dục cũng sẽ nhắc lại chuyện cũ.

Vì vậy Đào Mộ không định ngăn đoàn phim 《 Tử Tiêu 》 dùng mánh lới này, thậm chí cậu còn không cảm thấy xấu hổ như Trần Ích Khiêm nghĩ, chỉ là công việc bình thường mà thôi.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Vốn dĩ ý của tiêu đề chính là như vậy —— Lúc ký hợp đồng cũng có viết, khi cần thiết Đào Mộ sẽ hợp tác tuyên truyền với đoàn phim. Nhưng bởi vì thân phận của Đào Mộ lại thay đổi chỉ trong vòng 6 tháng, nhất là sau khi lượng người dùng đăng ký web Phi Tấn đột phá 100 triệu, Trần Ích Khiêm cảm thấy có chút hãnh diện về quyết định ký hợp đồng vào lúc ban đầu.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Trần Ích Khiêm mới cúp máy.

Long Thiên Áo đứng bên cạnh nghe nãy giờ, không khỏi nhíu mày châm chọc: "Tôi còn tưởng đạo diễn Trần là người hiền lành, không ngờ da mặt ông ấy cũng rất dày."

"Sao lại nói như vậy?" Đào Mộ nghiêng đầu nhìn Long Thiên Áo. Người nói chuyện không biết lựa lời đúng là khiến người khác đau đầu: "Nếu tôi đã có thể để đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 lấy tên tuổi của tôi để làm tuyên truyền. Vì sao lại không thể đồng ý yêu cầu của đoàn phim 《 Tử Tiêu 》? Đâu thể nặng bên này nhẹ bên kia được nhỉ?"

"Cái đó sao mà giống nhau được?" Long Thiên Áo không phục: "Quan hệ giữa hai chúng ta ra sao? Quan hệ giữa cậu và Thẩm Dục ra sao? Trần Ích Khiêm biết rõ hai người các cậu không hợp nhau, còn mặt dày nói chuyện này với cậu. Tôi có thể tưởng tượng được cảnh fans hai nhà các cậu sẽ cắn xé nhau như thế nào sau khi video tuyên truyền của đoàn phim 《 Tử Tiêu 》 được đăng lên."


Đào Mộ nhướng mày: "Nhìn tôi có giống như đang sợ không?"

"Đương nhiên là không." Long Thiên Áo luôn cắm mặt ăn dưa trên mạng đương nhiên biết rõ fans của Đào Mộ có thuộc tính gì —— ngoại trừ đám mê trai chỉ biết "Ahhhh", còn có một bộ phận fan chiến đấu, chuyên tập trung vào mắng mỏ chém giết nhau trên mạng. Hơn nữa sức chiến đấu của bản thân Đào Mộ cũng là cấp bậc Đấu Chiến Thắng Phật*.

*Đấu Chiến Thắng Phật (斗战胜佛): trên đường đi, Tôn Ngộ Không không ngừng chiến đấu, trừ yêu diệt ác, bảo vệ Đường Tăng lấy được Chân Kinh. Nhờ đó, Ngộ Không tu thành chính quả và được Phật Tổ Như Lai phong cho làm Đấu Chiến Thắng Phật, là chiến thần đại diện cho Phật Giới.

Nếu thật sự đấu nhau, có lẽ đám fan não tàn của Thẩm Dục không thể KO được Đào Mộ hiệp nào.

Nghĩ vậy, Long Thiên Áo yên tâm. Đây là lợi thế của việc có những người bạn có sức chiến đấu bùng nổ —— rất có cảm giác an toàn, không cần phải lo lắng gì hết.

Đến khi Long Thiên Áo hồi phục tinh thần, phát hiện Đào Mộ nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.

"Sao vậy?" Long Thiên Áo không hiểu gì sờ mặt mình.

"Quan hệ giữa anh và Thẩm Dục không phải rất tốt sao?" Đào Mộ vuốt cằm như có điều suy nghĩ. Cậu nhớ rất rõ, lúc trước Long Thiên Áo và Thẩm Dục rất thân với nhau, hai người thường xuyên gọi điện trò chuyện với nhau.

"Cũng đúng ha!" Long Thiên Áo giật mình, chợt nói: "Lúc trước tôi rất thích Thẩm Dục, cảm thấy cậu ấy không giống con cháu của những gia tộc khác, rất ngây thơ, rất thiện lương, hơn nữa còn rất hoạt bát, suy nghĩ của cậu ấy không bị bó buộc, cách nói chuyện cũng không giống người khác."

Nhưng không biết từ khi nào, hai người đã không còn tiếp xúc với nhau?

Long Thiên Áo cẩn thận nhớ lại, phát hiện chính là sau khi hắn chơi với Đào tổng. Các công ty liên thủ tổ chức chương trình bình chọn, Long Thiên Áo bắt đầu tiếp xúc với sự vụ của công ty, tham gia các cuộc tụ hội của đám bạn bè bên Yến Kinh này. Sau một thời gian dài không liên hệ với Thẩm Dục, mối quan hệ cũng từ từ phai nhạt. Nhất là sau khi xảy ra chuyện của Diêu gia, Long Thiên Áo thực sự nghĩ mãi không ra, một người hồn nhiên thiện lương như vậy vì sao lại nói giúp cho Diêu Thánh An, trong cơn thất vọng, loại rung động lúc trước hầu như không còn nữa.

Đào Mộ bừng tỉnh, vỗ vai Long Thiên Áo: "Quý trọng IQ, bớt sang Hỗ Thành đi."

Long Thiên Áo: "..." Ý gì đây?

"Anh Mộ, đến lượt anh rồi!" Thư ký trường quay đứng ở xa kêu Đào Mộ đến đóng phim.


Đào Mộ đứng chờ đến lượt nãy giờ, vội vàng chạy vào phim trường.

Cảnh quay này là sau khi Tô Định Bang bị bắt và tra tấn trong đại lao, tận mắt chứng kiến chiến hữu bị người R nghiêm hình tra tấn, cuối cùng chịu không nổi nữa cầu xin được chết. Nhìn những thi thể đẫm máu của chiến hữu ngày hôm trước còn tràn trề nhiệt huyết, Tô Định Bang nhận ra mình không thể phản kháng nên đã làm phản.

Tại địa điểm quay phim, người thiết kế bối cảnh để dàn dựng xong bối cảnh, đại lao* âm u kh ủng bố kín không kẽ hở, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt màu xanh lá cây đung đưa trên đỉnh đầu. Trần Kiến Quốc sắm vai đảng viên ngầm bị trói trên giá chữ thập, người đầy máu đang được chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh bổ điểm.

*Khúc này tác giả để là "đại lão" á, mà chỗ này đang giới thiệu bối cảnh đại lao chứ làm gì có đại lão nào, chắc tác giả ghi nhầm nên mình sửa lại luôn.

Thiệu Minh lão sư sắm vai sĩ quan nước R, mặc quân trang đứng cách đó 1m cũng đang bổ trang. Ngoài ra còn có vài diễn viên cameo* chịu trách nhiệm tra tấn đứng đó. Đào mộ mặc tây trang trắng đi vào vị trí của mình, mọi người đang ủ cảm xúc. Thư ký trường quay dập clapboard và hô "a".

*Diễn viên cameo hay vai diễn khách mời (特约演员): là thuật ngữ chỉ sự xuất hiện thoáng qua của người nổi tiếng trong một tác phẩm nghệ thuật biểu diễn.

"Tô Quân, tôi thực sự không ngờ một công tử cao quý hẳn nên tận hưởng vinh hoa phú quý như ngài lại bị đám phản đảng mê hoặc, tham gia vào chuyện chém giết đổ máu này." Thiệu Minh lão sư sắm vai sĩ quan nước R đi đến trước mặt Tô Định Bang, dùng tiếng Hoa Hạ ngắc ngứ để bày tỏ sự tiếc nuối.

Đào Mộ sắm vai Tô Định Bang bị khí thế của sĩ quan nước R bức bách, không khỏi lui về sau một bước nhỏ, vô tình lộ ra sự sợ hãi rất rõ ràng.

Sĩ quan nước R nhạy bén phát hiện ra điểm này, vô cùng đắc ý cong khóe miệng. Không tạo áp lực cho Tô Định Bang nữa, mà đi đến đảng viên ngầm đang bị trói trên giá chữ thập, thong thả gắp một cục than nóng đỏ trong chậu than.

"Thông thường, khi chúng tôi tổ chức tiệc chiêu đãi khách, chúng tôi cần một số món khai vị." Sĩ quan nước R nói xong, nghiêng đầu, từ từ ấn cục than vào ngực đảng viên ngầm.

"A a a ——" Trần Kiến Quốc sắm vai đảng viên ngầm đột nhiên hét lên. Cục than nóng đỏ phát ra tiếng xèo xèo khi tiếp xúc với da thịt, mùi khét nồng nặc tràn ngập trong căn phòng tra tấn dưới lòng đất tối tăm, cơn đau thấu xương khiến hắn vô thức giãy giụa dữ dội, trong lúc giãy giụa, không chỉ đầu đầy mồ hôi mà sắc mặt còn trở nên dữ tợn, khi ống kính di chuyển về phía trước, toàn bộ cơ thể hắn như đang co giật.

Tô Định Bang đột nhiên lung lay cơ thể, sắc mặt tái nhợt bám vào tường, thân mình hơi run rẩy nhìn đảng viên ngầm bị hành hình.

"Được, món khai vị xong rồi." Sĩ quan nước R buông cục than xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Định Bang đang bị dọa đến không nói thành tiếng, khẽ cười nói: "Bây giờ, bắt đầu đến món chính."

"Cắt!" Chu Hồng hô một tiếng, ngồi trước màn hình xem một hồi, đưa tay ngoắc Đào Mộ: "Ngài đến đây một chút."

Chu Hồng ra hiệu Đào Mộ tự xem màn hình. Video phát lại, chỉ thấy trong màn hình nho nhỏ, diễn viên kỳ cựu đóng vai đảng viên ngầm và sĩ quan nước R đang đối diễn với nhau, sự tương tác và thậm chí là từng biểu cảm của hai người đều khiến bầu không khí ngày càng căng thẳng. Cuối cùng khi Trần Kiến Quốc lão sư thực hiện cảnh bị tra tấn đau đớn, càng khiến người ta thấy ghê rợn hơn, nhìn thôi đã thấy đau.

Cực kỳ xuất sắc.


Sắc mặt Đào Mộ hơi thay đổi.

Màn trình diễn của hai lão sư cực kỳ xuất sắc. Trong toàn bộ cảnh này, cậu sắm vai Tô Định Bang vốn là "vai chính" thứ ba, nhưng ngay cả khi cậu tự xem video, cậu cũng không hề để ý đến nhân vật này.

Vốn nên là nhân vật nặng ký trong cảnh này, nhưng kết quả là sự tồn tại của Tô Định Bang giống hệt một diễn viên cameo, biến thành có cũng được không có cũng chẳng sao, không có cảm giác tồn tại nào. Có một vài cảnh quay cận cảnh, so với khả năng diễn xuất quyết liệt và điêu luyện của hai diễn viên dày dặn kinh nghiệm, thì trông cậu có vẻ hơi thô và cố tình. Không phù hợp chút nào.

Nguyên bản hẳn là bổn tràng diễn nhân vật nặng ký, kết quả Tô Định Bang tồn tại liền cùng mặt khác vài vị mời riêng nhân vật giống nhau, trở nên có thể có có thể không, không gì tồn tại cảm. Chỉ có mấy tràng đặc tả màn ảnh, cùng hai vị thành thạo kịch liệt biểu diễn diễn viên gạo cội so sánh với, liền có vẻ hơi trúc trắc, cố tình. Không hợp nhau.

Bị áp diễn.

Hai diễn viên kỳ cựu còn ở trên phim trường nhìn Đào Mộ đang cau mày đứng trước màn hình, bất giác nhìn nhau mỉm cười.

Ngoài đời, Đào Mộ là nhà đầu tư đưa vốn vào đoàn là, ông chủ lớn, mọi người nhượng bộ nâng đỡ cậu là điều đúng đắn. Nhưng nếu là trong đóng phim thì mỗi người phải dựa vào khả năng của mình.

Đồng thời, bọn họ cũng muốn quan sát phản ứng của Đào Mộ —— đứa nhỏ này cái gì cũng giỏi. Lòng dạ ngây thơ, ra tay hào phóng, có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng bọn họ lại không biết tính cách của cậu như thế nào.

Theo phản ứng của các sinh viên Kinh Ảnh, đứa nhỏ này còn bị gánh nặng thần tượng rất nặng. Mà trong mắt những người lớn tuổi như bọn họ, gánh nặng thần tượng đồng nghĩa với da mặt mỏng, để ý mặt mũi.

Vậy bọn họ phải xem xem, đứa nhỏ bị gánh nặng thần tượng cực kỳ nặng nề bị các tiền bối áp diễn này, có thể đoạt lại sự chú ý trong bộ phim bằng chính khả năng của mình không, hay là đoạt lại bằng thân phận nhà đầu tư, để các diễn viên kỳ cựu bọn họ xả nước* khiêng kiệu nâng cậu lên.

*Xả nước (放水): Có 3 cách giải thích:

- Cách đầu tiên là một người mạnh hơn nhưng lại để người kia thắng. VD: Khi chơi game, A mạnh hơn B và có thể thắng B, nhưng lại không bộc lộ sức mạnh, cố tình thua và để B thắng.

- Cách giải thích thứ hai là đúng nghĩa bóng của từ xả nước.

- Cách giải thích thứ ba: Trong opera, diễn viên biểu diễn trên sân khấu một cách tùy hứng, không theo kịch bản, thậm chí còn phá hỏng cốt truyện.

Đây chỉ mới là cảnh diễn thứ nhất, kế tiếp còn một cảnh lớn nữa. Mọi người chỉ là tò mò, muốn biết Đào Mộ sẽ nói cái gì.

Chiến Bân và Chiêm Bảo Lị không có xuất diễn cũng lặng lẽ đi đến một góc trong phim trường.

Đào Mộ không có chú ý đến phản ứng của mọi người, cậu nhìn video như đang suy nghĩ gì đó trong chốc lát, sau đó xin đạo diễn quay lại lần một, lần hai, lần ba… Đào Mộ đang đắm chìm trong việc quay phim vẫn chưa biết, trong khi cậu đang hết sức chăm chú rèn luyện kỹ năng diễn xuất, thế giới bên ngoài đang xôn xao vì đoạn video ngoài lề tuyên truyền của đoàn phim 《 Tử Tiêu 》.