Trần Thọ mơ màng, cả người khó chịu, Mạnh Tân Phàm đi lúc nào cũng không biết.
Cậu chỉ nhớ rõ trên mặt được một đôi môi mềm mại hôn.
Còn nghe thấy Mạnh Tân Phàm nói: "Xin lỗi, tôi phải đi trước."
Trên người cậu được rửa sạch qua loa một chút, sau đó được bọc trong chăn.
Trần Thọ giãy dụa sờ điện thoại, gọi cho Đường Niệm.
"lô."
Giọng mũi dày đặc, âm thanh mơ hồ, Trần Thọ nghe mà tự thấy mình đáng thương.
Mạnh Tân Phàm chết tiệt. Mấy năm không gặp càng ngày càng tra, rút chim phát biến luôn. Trần Thọ hung hăng đấm tên tiểu nhân này ở trong lòng.
"Sao đấy?" Đường Niệm hỏi.
Trần Thọ nghe thấy bên kia hơi ồn ào, chắc là nghỉ giữa tiết, cậu hỏi: "Tan học cậu có thể tới chăm sóc tôi một chút được không? Tôi hơi khó chịu"
Đường Niệm lập tức trả lời: "Ấy để tôi tới luôn!!" Cậu ta cúp điện thoại, ôm ngực, bị sự đáng yêu của Trần Thọ chọt mạnh vào tim rồi.
Trần Thọ cho rằng phải chờ đến lúc tan học chiều, kết quả chốc lát sau Đường Niệm đã tới rồi dì.
Cuối cùng Đường Niệm lại phát hiện bác sĩ trường bị nhốt trong phòng khám bệnh của mình.
Bác sĩ trường mặt đen sì đi theo sau, Đường Niệm vừa mở cửa ra đã bị khiếp sợ.
Cậu lập tức đóng cửa lao vào.
Bác sĩ trường gọi từ bên ngoài: "Em làm gì đấy?"
Đường Niệm ngửi thấy mùi chất dẫn dụ dây dưa vào nhau hẵng còn chưa tan đi trong không khí, chuyện gì đã phát sinh không cần nói cũng biết, phản ứng đầu tiên của cậu chính là: thôi xong, vườn dưa bị người ta trộm mất rồi.
Bác sĩ gõ gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi, nhắc nhở vài câu thì đi.
Đường Niệm không thể tin nổi, bịt mũi vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Thọ, thấy khuôn mặt nhỏ của Trần Thọ đỏ bừng mà đong đầy nước mắt: "Cục cưng, cậu không sao chứ?"
Trần Thọ chưa kịp trả lời, Đường Niệm đã vén chăn lên nhìn mông cậu, hai mắt cậu ta chằm chằm, thì thầm tự nói: "Thật là kịch liệt."
Đường Niệm đỏ hồng mắt: "Tôi xin lỗi cậu nhiều lắm, Thọ Thọ, tôi không chăm sóc tốt cho cậu."
không liên quan
Trần Thọ vội vàng an ủi cậu ta: "Không phải, không liên quan đến cậu đâu, là tự tôi..." Nói được một nửa Trần Thọ lại lạc giọng nói: "Là do tôi, dù sao cũng là bản thân tôi xứng đáng."
Sau đó Trần Thọ kể lại mọi chuyện, cảm thấy Mạnh Tân Phàm khốn nạn lòng dạ hiểm độc như vậy chính là muốn theo đuổi cậu.
Tra ai cũng đừng tra đến anh em tốt của mình chứ! Tôi rõ ràng là thân O tâm hồn A!
Đường Niệm phải gọi cho Triệu Vân Hổ và Ngụy Viễn Hoa. Trần Thọ không cho, nhưng lại không chịu nổi cậu ta.
Bởi vì Đường Niệm yếu ớt hô to về phía cậu: "Cậu đã thành cái dạng gì rồi! Nằm yên đi! Đừng động đậy!"
Đường Niệm nắm tay cậu, nhìn dáng vẻ ốm yếu của cậu: "Cậu có gì không thoải mái thì nói với tôi, nói ra sẽ dễ chịu hơn chút đấy."
Thực ra so với thương tâm, cậu ta càng phẫn nộ nhiều hơn, dù sao cũng là người quen phạm án.
Trần Thọ bấy giờ chỉ muốn hỏi: "Tôi sẽ mang thai sao?"
Đường Niệm thực cẩn thận hỏi: "Người kia, cậu ta bắn ở trong à?"
Trần Thọ lắc đầu. Nếu Mạnh Tân Phàm mà dám, ngày mai cậu sẽ đánh gãy cái chân chó của hắn.
Không phải, nếu là tôi làm ra chuyện này, nhất định phải bị đánh gãy chân.
Đường Niệm thở phào: "Cậu yên tâm, không bắn ở trong thì không sao đâu."
Đường Niệm gọi điện thoại cho Triệu Vân Hổ tới trước.
Triệu Vân Hổ đeo cặp, thở hồng hộc tiến vào. Mặc dù Đường Niệm đã mở cửa sổ cho thoáng khí, nhưng chất dẫn dụ quá kịch liệt và quá nồng, Triệu Vân Hổ vẫn bị chất dẫn dụ của siêu A làm cho ngẩn ra.
Mùi hương chất dẫn dụ dài lâu, ám chỉ các chủ nhân đã thân mật với nhau cả buổi chiều.
Đường Niệm cũng đã bị ảnh hưởng mà sắc mặt hơi đỏ lên, vẻ mặt mất mát ngồi ở bên cạnh.
Triệu Vân Hổ về phòng ngủ cầm theo một bộ quần áo tới. Cậu ấy đóng cửa lại, rồi trực tiếp ném ba lô về phía Trần Thọ.
Đường Niệm lập tức đứng lên, quát một tiếng: "Triệu Vân Hổ!"
Trần Thọ xua xua tay ý bảo không đau.
Triệu Vân Hồ sầm mặt nhìn Trần Thọ, nhìn đến mức Trần Thọ cũng thấy hơi chột dạ.
"Không phải đã nói cậu đừng có ở bên cạnh A sao!? Bảo cậu chú ý tên Cao Bằng kia! Mẹ nhà cậu có não hay không thế??!"
Triệu Vân Hổ rống giận đấm một quyền lên giường, dọa Trần Thọ sợ tới mức co rụt lại, suýt nữa nhảy dựng lên, rồi lại bởi vì đau eo nên lại nằm liệt về chỗ cũ một cách khó coi.
Trần Thọ vừa rồi đã giải thích sơ sơ cho Đường Niệm một lần, đại khái là bạn cậu tới đây tìm cậu rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, sau đó bị Đường Niệm quở trách một lần.
Nhưng không có nghĩa cậu nguyện ý bị Triệu Vân Hổ nói như vậy.
Trần Thọ khó chịu mà cãi lại: "Lúc đó cậu đã biết Cao Bằng là người như nào rồi chắc? Mà cũng không phải Cao Bằng."
Nói đến đây, Trần Thọ bỗng nhiên ý thức được nếu không nhờ sự kiện ngoài ý muốn kia làm Cao Bằng đeo rọ mõm, chiều nay có lẽ...
Trần Thọ rùng mình một cái, bắt đầu nghĩ mà sợ.
Nếu thật là như vậy, cậu ngược lại tình nguyện trao lần đầu tiên cho Mạnh Tân Phàm.
Triệu Vân Hổ thấy những cánh hoa chưa được dọn đi ở trên mặt đất, cười lạnh một tiếng nói: "Tôi đã tận mắt thấy bó hoa hồng kia bị cậu ta xé ra ném vào thùng rác, thế thì là người tốt chỗ nào? Tôi đã từng nhắc nhở cậu rồi."
Trần Thọ nhớ lại giữa trưa Triệu Vân Hổ nói đến Cao Bằng với vẻ mặt ghét bỏ kia, may không phải là ghét bỏ mình...
Trần Thọ mạnh miệng, nhìn dáng vẻ này của Triệu Vân Hổ, cậu sẽ không nói chuyện đàng hoàng, cũng không nhìn Triệu Vân Hổ, chỉ mờ mịt trợn trắng mắt: "Không sao cả, làm một lần mà thôi."
Triệu Vân Hổ tức đến mức đạp một phát lên tủ đầu giường làm nó rung lạch cạch: "Cậu không giả vờ như vậy thì chết à, chết vì sĩ diện, cứ chờ chịu khổ đi."
Trần Thọ bị cậu chọc vào điểm đau, cũng cười lạnh: "Chết vì sĩ diện thì sao?"
Nhưng chết vì sĩ diện giày vò đến mức nào!
Đường Niệm nói: "Được rồi Hổ Tử, đừng nói nữa. Trong lòng Thọ Thọ cũng không chịu nổi."
Triệu Vân Hổ nổi giận: "Đừng gọi tôi là Hổ Tử!" Thở hổn hển mấy hơi, cậu ta lại nhận ra được điều gì đó: "Chờ đã, không phải Cao Bằng?"
Ngụy Viễn Hoa vội vàng đẩy cửa bước vào, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng, anh khẽ sửng sốt, không thể tin nổi: "Là Cao Bằng làm?"
Trần Thọ: "Không phải." Dù giống như do hắn ta làm ra.
Trần Thọ trực tiếp che mặt: "Đừng hỏi, em không muốn nói đâu.
Đường Niệm cho Ngụy Viên Hoa một ánh mắt, rồi nắm lấy tay cậu: "Được, bọn tôi không hỏi nữa. Cậu để chúng tôi kiểm tra xem có bị thương không được không?"
Những lời này Đường Niệm đã hỏi rất nhiều lần, Trần Thọ vẫn là một câu: "Không cần!"
Triệu Vân Hổ lại lần nữa mặt lạnh với cậu: "Hoặc là bọn tôi kiểm tra, hoặc là bảo bác sĩ trường tới kiểm tra."
Trần Thọ kêu rên: "Aaaaaa...!"
Đường Niệm khá có kinh nghiệm, dù sao cậu ta cũng có một người chị Omega.
Cậu ta nhẹ giọng thỉnh cầu: "Thọ Thọ, mở chân ra một chút đi."
Trần Thọ nhắm mắt, hơi hơi tách chân ra một chút.
Trần Vân Hổ có lẽ không nhìn thấy, nên trực tiếp lên giường bẻ hai chân cậu ra, Trần Thọ a một tiếng, kinh ngạc mở to mắt.
Ngụy Viễn Hoa ở bên cạnh lập tức nắm tay cậu
Đường Niệm trấn an cậu: "Cậu hãy thả lỏng, tôi chỉ nhìn xem có chảy máu không thôi."
Đường Niệm hồi hộp rửa sạch sẽ hai ngón tay, sau đó cắm vào đằng sau Trần Thọ, hơi tách hai ngón tay, mở ra hậu huyệt mềm mại.
Bên trong rất ấm áp, căng ra màu đỏ tươi, nhìn kỹ có thể thấy trong lớp thịt hồng phấn cất giấu hai cái miệng.
Đường Niệm đỏ mặt, lúc này đây cậu đang nhìn trong cơ thể của người ta.
Thịt non ở hậu huyệt Trần Thọ hơi đỏ, hẳn là do động tác cắm vào làm ra, miệng trên của khoang sinh sản có hơi sưng to, tựa như đóa hoa thẹn thùng, không biết bên trong thế nào.
Đường Niệm đưa ngón tay vào dò xét, bên trong nóng hầm hập.
"Hừ...!" Trần Thọ muốn kẹp chặt hai chân, lại bị Triệu Vân Hổ ngăn cản, cậu nắm chặt tay Ngụy Viễn Hoa.
Đường Niệm cố gắng dịu dàng hết mức mà đưa cả ngón tay vào, khuấy đảo một trận, đến khi Trần Thọ sắp không nhịn được kêu rên thì rút tay ra.
Nhìn kỹ, mặc dù trên ngón tay ướt nhẹp, nhưng không có vết máu.
Đường Niệm thở phào một hơi.
Đối diện với ánh mắt nước mắt lưng tròng và xấu hổ của Trần Thọ, mặt Đường Niệm càng đỏ hơn: "Không, không bị thương."
Trần Thọ nhanh chóng hất tay Triệu Vân Hổ, vội vàng mặc quần lại, rồi bọc cả thân mình trong chăn.
Cứ vài lần như vậy, cậu sẽ thật sự nhảy lầu đấy.
Bị nhóm O thân là bạn cùng phòng vây xem khoang sinh sản có bị thương không, chuyện này tuyệt đối sẽ là sỉ nhục cả đời.
Trần Thọ rống giận trong lòng, khoang sinh sản cút mẹ đi! Omega cút mẹ đi!
Dù đã bị làm một lần, Trần Thọ vẫn không muốn tiếp nhận bản thân chính là mang một cơ thể O.
Bác sĩ trường hiển nhiên dồi dào kinh nghiệm, nhìn qua đã thấy được biến hóa của Trần Thọ.
Hẳn bình tĩnh hỏi: "Ngại quá, ngày đó có người nhốt tôi ở trong phòng. Khụ, em đừng nói với lãnh đạo, tôi sẽ kê thuốc miễn phí cho em."
Trần Thọ đánh giá hẳn là Cao Bằng.
Cậu suy yếu mà lắc đầu: "Em thật sự sẽ không mang thai sao?"
Bác sĩ trường gật đầu: "Không bắn vào khoang sinh sản thì tuyệt đối không mang thai."
Bác sĩ trường kiểm tra tuyến thể của cậu một chút, lúc kiến nghị kiểm tra qua khoang sinh sản đã bị Trần Thọ nghiêm khắc từ chối.
Cuối cùng, bác sĩ trường nhắc nhở Trần Thọ: "Khụ, sau khi quan hệ, kỳ động dục sẽ ổn định hơn nhiều, cũng coi như là chuyện tốt. Nhưng dưới tình huống cơ thể vẫn chưa ổn định mà có hành vi tình dục thì giống như bạn em nói, hẳn là sẽ có biến chứng hơi kỳ lạ, bản thân em phải chú ý hơn một chút. Đừng coi thường."
Trần Thọ thất thần gật đầu.
Vài ngày sau, cậu đã ổn định lại, vòng ức chế mua trên mạng cũng tới rồi, sau khi đeo lên cậu lại đi học trở lại.
Kết quả ngày hôm đó, cậu lại bị thế giới ác ý đánh bại.
Cậu vạn lần không ngờ tới biến chứng kỳ quái mà bác sĩ trường nói, thực sự "kỳ quái", không hề nói quá một chút nào.
Cậu trực tiếp mất khống chế.
Cũng không phải không có điềm báo, lúc đang học cậu cảm thấy buồn tiểu, song cũng giống như mọi khi nên cậu cảm thấy nhịn một vài phút nữa là tan học rồi, không có để ý.
Kết quả đang ghi bài, Trần Thọ càng ngày càng bồn chồn, cảm giác trướng đau ở bàng quang đã không thể xem nhẹ. Cảm giác mỏng manh ở vài phút trước bấy giờ đã làm cậu đứng ngồi không yên, thậm chí đằng trước hình như đã chảy ra chút nước tiểu.
Cậu nhịn đỏ cả mặt, nôn nóng chờ tan học.
Lại trước khi hết tiết, nhận thấy dấu hiệu sắp vỡ.
Cậu không màng đến ánh mắt của mọi người, không kịp giải thích trực tiếp đứng lên chạy ra khỏi lớp học, mới vừa chạy đến WC, sắc mặt cậu đã biến đổi.
Một dòng nước ấm áp chảy xuống theo đùi.
Trần Thọ cắn răng dựa vào ván cửa, thân mình không khỏi run rẩy.
Cậu đã không còn tiểu ra quần từ khi sáu tuổi, lớn như vậy thế mà lại bị mất khống chế.
Nước mắt rơi xuống tầm mắt nhèo đi, dấu vết ướt nhẹp dưới thân như đang cười nhạo cậu.
Trần Thọ đấm vào cửa một chút, ván cửa phát ra tiếng cành cạch yếu ớt.
Cút mẹ mi đi Omega!