Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 76: Quá khứ của Tiêu Tiểu Cảnh (2)




Khi Ôn Thanh Lan lần nữa đi ra khỏi xoáy nước, hắn xuất hiện bên trong một sơn trang. 

Đây cũng không phải là một sơn trang bình thường, nó chiếm diện tích vô cùng lớn, giống như một thị trấn, bên trong bày đủ các loại cơ quan pháp trận, rõ ràng là một sơn trang của thế gia tu chân. 

Chỉ cần liếc mắt một cái, Ôn Thanh Lan liền biết được mình đang ở nơi nào. 

Nơi này chính là Càn Khôn sơn trang bị hắn lập mưu tiêu diệt. 

Mà cái tên đang ngồi ngốc trong gian phòng tối kia, đúng là tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh của hắn. 

So với lần gặp đầu tiên thì y đã cao tráng (*) rắn chắc hơn nhiều, khuôn mặt kia cũng càng thêm xấu, cũng gần giống như lúc ở Tĩnh Bình Phong.

(*) cao to, cường tráng

Ôn Thanh Lan quan sát Tiêu Cảnh ở trong phòng, mà Tiêu Cảnh cũng trùng hợp ngẩng đầu, liền thấy Ôn Thanh Lan đứng ngoài cửa sổ. 

Đôi mắt y nháy mắt sáng ngời, kích động mà chạy tới nắm song cửa sổ: “Là……. là người.”

Thanh âm của y so với lần đầu Ôn Thanh Lan gặp y dễ nghe hơn rất nhiều, nói chuyện cũng rõ ràng hơn, thậm chí có thể biểu đạt ý nghĩ của bản thân: “Người…… Là……. Đến mang ta đi sao?”

Tiêu Cảnh nói xong, nhìn trái nhìn phải, bộ dáng như hận không thể lập tức đi ra ngoài. 

Ôn Thanh Lan lắc lắc đầu, hắn cách song cửa sổ nhìn tiểu đồ đệ của mình, hắn muốn dẫn Tiêu Cảnh đi, nhưng đây cũng chỉ là một đoạn ký ức, kỳ thật cũng không có bất kỳ tác dụng gì. 

Ánh mắt Tiêu Cảnh hơi ảm đạm, nhưng ngay sau đó y nghĩ đến việc có thể nhìn thấy đối phương, cũng rất là cao hứng, y lại tham lam mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ôn Thanh Lan: “Ta…… muốn…… người…… Muốn cùng người…… bên nhau.”

Nghe hiểu ý của đồ đệ, Ôn Thanh Lan cười: “Yên tâm, bản tôn là sư tôn tương lai của ngươi.”

Tiêu Cảnh nghe xong những lời này, mỉm cười, y cười thực vui vẻ, cặp mắt đen thẳm sáng đến dọa người, mắt hẹp dài cong thành vầng trăng non: “Sư tôn.”

Y gọi một tiếng giòn vang, vừa to vừa chuẩn, gọi xong, lại lặp đi lặp lại hai từ này trong miệng, như là được ngậm một miếng mật. 

Sống ở Càn Khôn sơn trang, đủ để Tiêu Cảnh hiểu, sư tôn đối với một người mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì. 

Y đắm chìm trong những suy nghĩ ngọt ngào, lát sau biểu tình trên mặt Tiêu Cảnh lại biến thành kinh hoảng: “Sư tôn, người đi……… Nàng…….. Nàng sắp tới.”

Ôn Thanh Lan lắc lắc đầu, ý bảo Tiêu Cảnh không cần lo lắng.

Quả nhiên một lát sau, Bạch Thiến mặc một bộ váy trắng thướt tha đi tới gian phòng nhỏ hẹp này. 

Nhìn thấy bóng dáng Bạch Thiến, Ôn Thanh Lan liền lắc mình tránh đi. 

Tiêu Cảnh thấy Bạch Thiến không phát hiện sư tôn, tức thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi thấy Bạch Thiến vào phòng, mặt y lại lập tức khẩn trương. 

Nhưng trên mặt Bạch Thiến lại là vẻ ôn nhu thánh khiết, trong mắt mang theo thương hại cùng an ủi, nàng cầm một cái rổ nhỏ đi vào, trong miệng nói: “A Cảnh, ngươi thế nào không cẩn thận như vậy, lại chọc tới phụ thân ta, nếu không phải ta, chỉ sợ phụ thân đã đánh chết ngươi, sao được như bây giờ, chỉ nhốt ngươi ở nơi này, mau tới ăn chút gì đi.”

Tiêu Cảnh nhìn Bạch Thiến lại gần, có chút sợ hãi mà lùi về phía sau nửa bước, hơi khao khát nhìn rổ đồ ăn của Bạch Thiến. 

Bởi vì sư huynh của Bạch Thiến hãm hại, đắc tội trang chủ nên mới bị nhốt ở đây, y đã đói bụng rất lâu. 

Bạch Thiến đối với trò sắm vai nữ tu thuần khiết thiện lương chơi không biết mệt, tuy động tác của Tiêu Cảnh làm mắt Bạch Thiến tối lại, nhưng trên mặt Bạch Thiến vẫn treo nụ cười như trước, nàng bỏ cái rổ xuống, vạch vải bố, mùi hương mê người liền truyền tới, làm Tiêu Cảnh phải nuốt nước bọt.  

Bạch Thiến cười, nàng ra vẻ tức giận nói: “A Cảnh, nếu ngươi không tới, ta sẽ ném đồ ăn đi, miễn cho ngươi lãng phí phen tâm ý này của ta.”

Tiêu Cảnh do dự một chút, nhìn vẻ mặt của Bạch Thiến, cuối cùng vẫn đi qua, ngồi dưới đất ăn từng miếng từng miếng hết đồ ăn của Bạch Thiến. 

Bộ dáng hoang dã không có giáo dưỡng như vậy, Bạch Thiến lại không chút nào chê bai, ngược lại cười hì hì sờ đầu của Tiêu Cảnh, tựa như một bé gái vuốt ve sủng vật của mình: “A Cảnh thế này mới ngoan, A Cảnh ngoan, lần sau ta mới có thể tiếp tục tới gặp ngươi nha.”

Tiêu Cảnh chỉ lo ăn đồ ăn của mình, căn bản không thèm để ý động tác của Bạch Thiến, nghe Bạch Thiến nói xong, cũng chỉ là nghe lời gật gật đầu. 

Bạch Thiến thấy Tiêu Cảnh ngoan ngoãn, bấy giờ mới có chút vừa lòng, nàng đợi A Cảnh ăn xong, mới nhặt lại rổ, thấp giọng nói: “A Cảnh, nói cho ngươi một tin tốt nha, ta nói với phụ thân, muốn ngươi tới làm việc trong viện của ta, như vậy sau này, sẽ không ai dám khi dễ ngươi nữa.”

Tiêu Cảnh nghe được lời của Bạch Thiến, động tác đang ăn cứng đờ một chút, thậm chí có chút run rẩy không thể nhận ra. 

Bạch Thiến lại làm như không nhìn thấy, lo dọn dẹp đồ đạc của mình, rồi ôn nhu sờ đầu Tiêu Cảnh, mới xoay người rời đi. 

Nhưng Ôn Thanh Lan lại để ý thấy, Bạch Thiến không trực tiếp rời đi, mà lại lặng lẽ ẩn hình quay lại. 

Hành vi kỳ quái như thế khiến Ôn Thanh Lan nhíu nhíu mày. 

Tiêu Cảnh ở trong phòng ngẩng đầu lên, cặp mắt đẹp có chút sẫm lại, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sư tôn, ta chết hay không chết?”

Lời này thật kỳ quái, nhìn bộ dạng lúc nãy, mặc kệ Bạch Thiến nghĩ như thế nào, ít nhất ngoài mặt đối với Tiêu Cảnh cũng vô cùng bảo vệ, cũng rất quan tâm. 

Bạch Thiến nói gì thì cũng là chủ nhân, chẳng lẽ còn có người dám không cho nàng mặt mũi? 

Nhưng ngẫm lại lúc còn ở Đại Yêu Mộ, Tiêu Cảnh đối với Bạch Thiến kia là đánh không chết không ngừng, thậm chí không có một chút tình ý nào, Ôn Thanh Lan cảm thấy có gì đó không đúng. 

Lúc Ôn Thanh Lan đang nghi hoặc rốt cục Bạch Thiến muốn làm gì. 

Thì lại có một người mở cửa đi vào phòng Tiêu Cảnh. 

Khác với vẻ mặt ôn nhu mang theo ý cười của Bạch Thiến, thần sắc đối phương âm trầm đôi mắt tối tăm, nhìn tư thái hung mãnh như thế, thấy thế nào cũng không giống tới làm việc tốt. 

Quả nhiên sau khi đối phương vào phòng Tiêu Cảnh, vẻ mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh, thấy vết tích đồ ăn thừa trên mặt đất, người nọ cười càng lạnh hơn. 

Mà sau khi đối phương xuất hiện, lực chú ý của Tiêu Cảnh đều dồn hết toàn bộ lên người đối phương, ánh mắt y có vẻ vô cùng sợ hãi, lúc đối phương cười lạnh, y giống như một con thỏ nhỏ cuộn tròn người, gắt gao ôm đầu của mình. 

Dáng vẻ này, lại làm đối phương chán ghét thêm, tức khắc một chân đạp qua: “Thật không biết Thiến Nhi thấy điểm gì tốt ở một tên rác rưởi như ngươi.”

Tiêu Cảnh không dám kêu ra tiếng, mặc cho chân đối phương đá mình vào tường, khóe môi chảy máu. 

“Mỗi lần đều làm bẩn mắt ta, Thiến Nhi cư nhiên muốn đưa ngươi vào trong viện của nàng.” Người nọ vừa nói, vừa giơ tay nắm chặt tóc của Tiêu Cảnh, hơi dùng sức kéo đầu Tiêu Cảnh lên, bức Tiêu Cảnh ngửa mặt. 

Nhìn thấy mặt Tiêu Cảnh, chán ghét trên mặt gã càng sâu thêm vài phần: “Xấu thành cái dạng này, thứ đê tiện dơ bẩn, còn dám bám Thiến Nhi không buông.”

Tiêu Cảnh sợ hãi mà run lên, lắc đầu nguầy nguậy, không phải y muốn bám Bạch Thiến không buông, lúc vừa bước chân vào nơi này, y đã hiểu Bạch Thiến và y khác biệt, cũng thấy được địch ý của những người khác, chỉ là….. Bạch Thiến không muốn buông tha y.

“Tại sao lại lắc đầu?” Nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Cảnh, đối phương lại càng thêm tức giận, ác ý trong mắt đã sắp tràn ra ngoài, gã giáng một cái tát, mặt Tiêu Cảnh lập tức sưng lên: “Chẳng lẽ ý ngươi là, Thiến Nhi bám ngươi không bỏ, nực cười, ngươi tưởng mình là thứ gì!”

Tiêu Cảnh nức nở một tiếng, đối phương ác ý mà nghiền nát ngón chân y, y nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn. 

Nhưng càng đáng sợ hơn nữa là, tiếng xé bùa chú vang lên, y trực tiếp bị người nọ đóng đinh trên tường. 

Tư thế này hoàn toàn không có biện pháp trốn thoát, làm Tiêu Cảnh sợ hãi càng sâu, nhìn đối phương mặt đầy ác ý, Tiêu Cảnh không biết mình có thể sống sót qua ải này không. 

“Để ta nhìn xem, ngươi có chỗ nào không phải là rác rưởi, lại khiến Bạch Thiến tiểu thư che chở như vậy.” Người nọ cười, cong ngón tay, Tiêu Cảnh sắc mặt tái nhợt mà run rẩy theo, y muốn cầu xin tha thứ, nhưng thân thể đau đớn khiến y không thể nào phát ra âm thanh, người nọ càng thêm ác liệt mà thay đổi pháp chú liên tục. 

Đằng kia, Bạch Thiến thấy đối phương ghen tuông vì mình, cảm thấy mỹ mãn cười cười, nhìn đối phương tra tấn Tiêu Cảnh như vậy, lại trực tiếp xoay người rời đi, một chút cũng không có bộ dáng lo lắng của lúc trước. 

Nhìn một màn này, người có mấy trăm năm kinh nghiệm như Ôn Thanh Lan chẳng lẽ còn không rõ. 

Càn Khôn sơn trang và hắn vốn có thâm thù, giờ lại còn tra tấn tiểu đồ nhi của hắn, quả thực là thù càng thêm thù, Ôn Thanh Lan chỉ tiếc đã để kẻ thù chết quá thống khoái. 

Chứng kiến Tiêu Cảnh như một con chó không có tôn nghiêm bị đối phương hành hạ đến phát run. 

Ôn Thanh Lan bước vào trong phòng, lúc đối phương chưa kịp phản ứng thì đánh ngất đối phương. 

“Sư…… Sư tôn.” Tiêu Cảnh mồ hôi lạnh đầm đìa mà ngẩng đầu.

Ước chừng là sợ Bạch Thiến phát hiện sẽ không vui, vết thương đối phương gây trên người Tiêu Cảnh cũng không rõ ràng, gã còn không có ý tốt mà vừa tra tấn vừa chữa trị. 

Cho nên chỉ thấy Tiêu Cảnh vô cùng chật vật mà thôi.

Ngón tay làm phép, một đạo pháp chú thả Tiêu Cảnh xuống đất, Tiêu Cảnh chật vật ngã vào lòng Ôn Thanh Lan. 

Y suy yếu vô lực được Ôn Thanh Lan ôm, tay mạnh mẽ nắm chặt áo bào của đối phương, mặt cũng chôn thật sâu vào trong lồng ngực ấy, hương khí u lãnh (*) xoa dịu nội tâm đang sợ hãi của Tiêu Cảnh, làm y sinh ra chút quyến luyến không muốn xa rời, y nghẹn ngào nói: “Sư tôn, Tiểu Cảnh bẩn.”

(*) u nhã thanh lãnh

Ôn Thanh Lan vỗ vỗ lưng Tiêu Cảnh, không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm nam nhân trên mặt đất. 

Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan không nói gì, tâm cũng dần an tĩnh, nhưng vẫn còn phát run trong lồng ngực sư tôn, một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Sư tôn, ta chết hay không chết?”

Ôn Thanh Lan ngược lại mỉm cười: “Nếu ngươi đã chết, còn thấy sư tôn như thế nào?”

Tiêu Cảnh nghe được đáp như thế, hơi ngẩn người, sau đó dùng sức gật gật đầu: “Sư tôn yên tâm, Tiểu Cảnh nhất định sẽ sống sót để chờ sư tôn tới đón ta.”

“Ừ”

Tương lai là chú định, nơi này cũng chỉ là hồi ức của Tiêu Cảnh mà thôi, tuy rằng nói như vậy cũng không thay đổi được cái gì, nhưng Ôn Thanh Lan vẫn muốn an ủi đồ nhi.

Thấy tâm tình Tiêu Cảnh đã hơi bình tĩnh, Ôn Thanh Lan buông đối phương ra nói: “Sư tôn phải đi, Tiểu Cảnh phải bảo hộ tốt chính mình.”