Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 139: Phiên ngoại 26: Chỉ nguyện mãi mãi không chia lìa (kết thúc)




Yến Linh bị giật mình.

Khi có được câu trả lời, cậu chưa từng nghĩ Thịnh Tiêu sẽ nói ra ‘là đệ’ này.

Thịnh Tiêu cũng biết Yến Linh chưa hiểu tình yêu nhất thời sẽ không thể nào chấp nhận tình cảm của một nam nhân, nửa đêm canh ba không từ mà biệt, chẳng qua để lại một lời truyền âm trong đèn Tê Giác.

Trong lòng Yến Linh ngổn ngang phức tạp, cậu ngơ ngác ngồi trên giường nhìn truyền âm của Thịnh Tiêu, lặng lẽ duỗi chân đạp qua đạp lại.

Thịnh Tiêu… Sao lại yêu mến cậu chứ?

Cả hai đều là nam nhân, như vậy có phải trái với luân thường không?

Đầu óc của Yến Linh rối loạn lung tung hết cả lên, trong lòng trộn lẫn đủ loại cảm xúc, nhưng chỉ là không giống Hề Tuyệt…

Ghét bỏ và kỳ thị đoạn tụ.

Hoặc là nói, chính vì là Thịnh Tiêu nên cậu mới không thấy ghét bỏ.

Yến Linh muốn nói gì đó với Thịnh Tiêu, nhưng thắp đèn Tê Giác sáng một hồi vẫn không biết nên nói gì, chỉ có thể thẩn thờ nhìn ánh nến cháy bập bùng, suýt chút nữa nhìn lòa cả mắt.

Hạt châu chữ ‘Chước’ đã không còn linh lực Thiên Diễn, hóa thành một hạt châu bình thường.

Yến Linh vu.ốt ve hạt châu trên cổ tay, thả hồn lên mây.

Cậu định dành mấy ngày để bình tĩnh lại rồi đi tìm Thịnh Tiêu, nhưng cuối tháng Hoành Ngọc rảnh rỗi nên từ thành Trung Châu đến Yến Ôn Sơn, mấy ngày này Yến Linh rốt cuộc vực dậy tinh thần, chuẩn bị chữa chân cho Hoành Ngọc Độ..

Hoành Ngọc Độ cũng không ôm hy vọng quá nhiều, chỉ đơn giản là không muốn phụ tâm ý của Yến Linh.

Yến Linh còn nhỏ tuổi mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết để học y thuật, trong bốn năm ở Thiên Diễn học cung cậu đều ngâm mình trong biển sách thuốc, còn mày mò nghiên cứu ra toa thuốc chữa chân cho Hoành Ngọc Độ.

Hướng phu nhân vốn lo cậu chữa lợn què thành lợn cụt, cố ý đi theo giám sát.

Nhưng sau khi quan sát mấy ngày, nàng kinh ngạc nhìn Yến Linh, trên mặt toàn là ‘Đây là thằng con khờ khạo bước chân ra ngoài liền bị người ta bắt cóc của nàng đó sao’.

Chân của Hoành Ngọc Độ bị thương tật nhiều năm, may là mỗi ngày được linh lực bảo dưỡng nên bắp thịt không bị héo rút.

Sau khi Yến Linh để Hoành Ngọc Độ tắm nước thuốc hơn một tháng, nhận ra đầu gối lạnh lẽo đã lâu lờ mờ truyền đến cảm giác âm ấm, lúc này mới bắt đầu lấy kim châm cứu.

Hoành Ngọc Độ để Yến Linh muốn làm gì thì làm, thấy cậu chăm chú cẩn thận, cười nói: “Linh Nhi quả là có thiên phú học y tu.”

Yến Linh ngậm mấy cây kim trong miệng, móng vuốt run rẩy châm từng cái kim lên đùi Hoành Ngọc Độ, hít sâu một hơi nói: “Đừng nói chuyện nữa, ta sợ!”

Hoành Ngọc Độ dở khóc dở cười: “Đừng sợ, ngươi cứ tùy tiện châm, dù sao ta… Úi!”

Hoành Ngọc Độ còn chưa nói hết lời, bỗng thấy trên cái đùi mất cảm giác đã lâu của mình truyền tới cơn đau thấu xương, lập tức cả mặt dại ra.

“Có cảm giác?” Yến Linh thấy vậy vui vẻ, qua loa lau mồ hôi trên trán, hai mắt sáng bừng: “Xem ra những sách thuốc của mẹ nuôi quả nhiên rất có ích!”

Hoành Ngọc Độ ngạc nhiên nhìn Yến Linh, lại nhìn cái chân đang run nhẹ của mình: “…Sách thuốc của Uyển phu nhân?”

“Ừ ừ, trong Tàng thư các của Dược tông, có rất nhiều sách cổ, hồi còn ở Thiên Diễn học cung ta đã bắt đầu nghiên cứu rồi.” Yến Linh tiếp tục châm kim, vui vẻ nói: “Nếu có thể có cảm giác thì chân vẫn còn đường cứu.”

Hoành Ngọc Độ ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười của Yến Linh, bỗng chốc không biết nói gì.

Có ai mà ngờ, một Yến Linh được tất cả mọi người ở Chư Hành Trai thương yêu chiều chuộng, suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời sẽ có một ngày lợi hại như vậy.

Thật giống như trên người cậu đang tỏa ra hào quang.

Hai chân của Hoành Ngọc Độ quá khó chữa, tính tới tính lui phải mất hơn ba tháng, không được dừng dù chỉ một ngày.

Yến Linh không còn tâm trí nghĩ đến ‘tiếng hoa nở’ của Thịnh Tiêu, mỗi lần vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi lại cầm đèn Tê Giác ngồi thừ người hồi lâu, không biết phải nói gì.

Cuối cùng kế hoạch gặp mặt Thịnh Tiêu nói chuyện lại phải tạm gác lại, thậm chí còn không thể đến dự lễ cập quan của Thịnh Tiêu.

Đến khi kết thúc ngày châm kim cuối cùng, sương tan hạ xanh, đã là tháng bảy giữa hè.

Hề Tuyệt không còn ‘Hà Xử Hành’ để có thể đến Yến Ôn Sơn bất cứ lúc nào như trước nữa, đành phải thành thật dùng đèn Tê Giác quấy rầy Yến Linh.

“…Ta mặc kệ.” Hề Tuyệt ồn ào điếc cả tai: “Đến tiết khất xảo ngươi phải tới cho ta, lễ cập quan của bổn thiếu gia quan trọng như vậy, nếu ngươi thật sự bận việc không đi được, ta sẽ dời đến Yến Ôn Sơn tổ chức.”

Yến Linh vừa châm cứu cho Hoành Ngọc Độ vừa nhức đầu nói: “Đi chứ, ai nói không đi.”

Lúc này Hề Tuyệt mới đắc ý, cười hì hì nói: “Ta phải khoe chuyện này với Thịnh Vô Chước, há há há!”

Tay cầm kim của Yến Linh run lên, suýt chút nữa cắm lộn vào huyệt liệt, đần mặt nhìn sang đèn Tê Giác: “Cái gì?”

“Chắc chắn hắn sẽ ghen tị chết cho coi.” Hề Tuyệt vẫn còn ở đó khoái chí nói: “Không được, lễ cập quan lần này của ta phải tổ chức hoành tráng hơn mới được, tức chết Thịnh Vô Chước.”

Hề Tuyệt nói xong liền tắt đèn.

Yến Linh ngơ ngác nói: “Thịnh Vô Chước?”

“Thịnh Tiêu chưa nói gì với ngươi sao?” Vì hai chân có cơ hội chữa khỏi nên tâm trạng của Hoành Ngọc Độ rất tốt, cậu ta cười cong mắt: “Tên chữ của cậu ấy là ‘Vô Chước’ đó.”.

Yến Linh im lặng tiếp tục châm kim, nhưng hai tai lại đỏ bừng lên.

Hoành Ngọc Độ chọt nhẹ vào quả đầu tròn vo của Yến Linh, nói: “Sao thế, ngươi cãi nhau với Thịnh Tiêu?”

Yến Linh lắc đầu: “Không có.”

“Chứ sao không thấy hai người nói chuyện gì?” Hoành Ngọc Độ nghi ngờ: “Lúc trước ngươi suốt ngày một Thịnh Tiêu hai Thịnh Tiêu, mỗi ngày phải kêu đủ bảy, tám lần mới chịu, nhưng mấy tháng qua không thấy ngươi kêu tiếng nào.”

Yến Linh sửng sốt: “Hả? Lúc trước ta đều gọi tên Thịnh Tiêu ư?”

“Đúng vậy, nếu không tại sao Hề Tuyệt tối ngày chướng tai gai mắt với Thịnh Tiêu chứ?”

Yến Linh nhíu mày, im lặng suy tư.

Hoành Ngọc Độ cũng không nói tiếp, duỗi tay vuố.t ve hai chân đã có chút cảm giác lờ mờ, ôm hy vọng nói: “Lúc nào ta mới đi được?”

“Bây giờ chưa được!” Yến Linh thấy Hoành Ngọc Độ muốn thử chống tay đứng lên, hết hồn tới đè cậu ta ngồi xuống lại, hung dữ nói: “Đừng để thất bại trong gang tấc, đến khi ngươi có thể nâng chân lên được, lúc đó mới tính đến chuyện tập đứng lên.”

Những y tu khác cũng có tính tình nóng nảy hở cái là nạt nộ— Ví dụ như Nhạc Chính Trấm, còn Yến Linh thì lại như thú con học đòi nhe nanh hăm dọa, chẳng có tí uy hiếp nào, Hoành Ngọc Độ chỉ muốn nựng má cậu một cái.

Đáng yêu quá đi.

Sắp tới lễ cập quan của Hề Tuyệt, Yến Linh châm kim cho Hoành Ngọc Độ thêm mấy ngày rồi kê một đống toa thuốc dặn cậu ta về uống đúng giờ, sau đó mới cùng Hoành Ngọc Độ đến Trung Châu trước một đêm diễn ra tiết khất xảo.

Khi hai người đến nơi đã là sau giờ ngọ.

Yến Linh lại bôn ba đưa Hoành Ngọc Độ về nhà, sau đó tà tà đi bộ đến Hề gia.

Lễ cập quan của Hề Tuyệt cử hành ngay giờ ngọ ban trưa, khi cậu tới nơi thì tiệc đã tàn, Hề Tuyệt trong bộ lễ phục cập quan màu vàng ấm áp   khoanh tay lạnh lùng nhìn cậu, trên mặt viết đầy ‘Mau dỗ ta, nếu không là không xong với ta đâu’.

Yến Linh lười chiều theo nết xấu của cậu ta, trực tiếp lấy ra một thanh kiếm trong nhẫn trữ vật ném qua: “Nè, lễ vật cập quan.”

Hề Tuyệt chướng khí nói: “Ngươi còn nhớ lễ cập quan của ta? Không biết còn tưởng ngươi cố ý tới Trung Châu chẳng qua vì dịp khất xảo thôi chứ.”

Thời gian qua Yến Linh bận rộn chữa trị hai chân cho Hoành Ngọc Độ, cả người cũng hao gầy, tức giận nói: “Ngươi để ý ta tới làm gì, mau nhận lẹ đi, bớt làm mình làm mẩy dùm.”

Hề Tuyệt hừ một tiếng, giờ mới rút thanh kiếm ra nhìn, tấm tắc nói: “Quả là một thanh kiếm tốt, ngươi tìm ở đâu ra hay vậy?”

Yến Linh kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là bỏ tiền mua kiếm thạch, còn mời người đến đúc ra đó, ngươi không biết đắt bao nhiêu đâu, hết sạch tiền lì xì tích cóp ba năm của ta.”

“Tiền lì xì ba năm của ngươi có nhiều nhặng gì đâu?” Hề Tuyệt cầm kiếm quơ quơ, rõ ràng trong lòng mừng như mở cờ nhưng trên mặt tỏ vẻ chê bai, nói: “Nhưng chẳng tốt bằng của cha ta cho, lấy thanh kiếm kia làm kiếm bản mệnh coi bộ không tệ đâu.”.

Yến Linh đi tới muốn giành lại: “Chê thì trả đây!”

Hề Tuyệt cười phá lên, tay trái đang sờ lên lưỡi kiếm bỗng dùng sức trượt một cái, máu tươi bắ.n ra tung tóe.

Yến Linh sợ hết hồn.

Hề Tuyệt đủ điên, dùng bàn tay đẫm máu để thanh kiếm này nhận chủ, hoàn toàn liên kết chặt chẽ với sinh mệnh của mình, sau khi cậu ta làm xong giống như không biết đau mà tùy tiện vẫy tay cho khô, cười híp mắt nói với Yến Linh: “Đa tạ.”

Yến Linh nhíu mày cầm máu cho cậu ta, nghe vậy thấy ngượng ngùng, nói: “Nghe được một câu ‘đa tạ’ của ngươi đúng là khó ha.”

Hề Tuyệt cất kiếm bản mệnh vào, khoác vai cậu cười hì hì: “Linh Nhi, nói thật nha, có muốn đến thành Cửu Tiêu chơi không? Qua một tháng nữa là ngươi tròn mười tám, đi trải đời một chút cũng không thiệt gì đâu.”

Yến Linh: “Cảm ơn, không cần.”

Cậu nói xong muốn đi ra ngoài, Hề Tuyệt vội vàng đuổi theo: “Đi đâu?”

“Đi tìm Thịnh Tiêu.”

Hề Tuyệt lập tức xìu xuống, cười lạnh nói: “Tìm hắn làm gì?”

Yến Linh đều không đi dự lễ cập quan của Thịnh Tiêu, cậu ta còn tưởng hai người cãi nhau đến độ cắt đứt liên lạc, nhưng đời vô thường, Yến Linh lại vẫn muốn đi tìm tên Thịnh Tiêu xúi quẩy kia.

Yến Linh không muốn nói, thấy Hề Tuyệt gặng hỏi không ngớt liền giả điếc, còn hỏi ngược lại cậu ta: “Tên chữ của ngươi là gì, ta còn chưa biết.”

Hề Tuyệt nói: “Ngươi đồng ý không đi tìm Thịnh Tiêu nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Vậy thì thôi.” Yến Linh thờ ơ nói: “Bây giờ hay sau này ta đều sẽ gọi ngươi là Hề Tuyệt, không biết tên chữ cũng chẳng sao.”

Hề Tuyệt: “…”

Hề Tuyệt tức xì khói, cuối cùng vẫn là không tình nguyện nói ra.

“Quyến Phong.”

Nơi lạnh không giữ xuân, quyến phong không biết tận.

Tiết khất xảo năm nay rộn ràng náo nhiệt hơn hẳn những năm trước, hiếm khi Thịnh Tiêu có cơ hội thoát khỏi đống công việc như núi trong Giải Trĩ Tông, lúc đi dạo trên đường lớn không hiểu sao sinh ra ảo giác thoáng như cách một đời.

Sau khi từ Yến Ôn Sơn trở về, Thịnh Tiêu nhốt mình trong Giải Trĩ Tông bận rộn tối mặt tối mày, không để mình thảnh thơi để suy nghĩ bậy bạ.

…Nhưng đèn Tê Giác vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Yến Linh cũng không tới tìm, thậm chí còn không truyền âm lấy một lần.

Như vậy càng để Thịnh Tiêu hiểu rõ hơn, sau khi cậu cưỡng ép phá thủng cánh cửa ngăn cách, giữa hai người đã không còn khả năng gì nữa.

Yến Linh chỉ muốn một cuộc sống bình đạm an ổn, sẽ không làm trái luân thường đạo lý đoạn tụ với một nam nhân— Yến Hàn Thước và Hướng phu nhân cũng sẽ không đồng ý.

Như vậy cũng tốt.

Không đáp lại dù chỉ một lời, để cho mối tình này lặng lẽ biến mất, không làm hai bên đều khó xử, đây là những gì mà Thịnh Tiêu có thể nghĩ tới…

Là kết cục tốt nhất.

Thành Trung Châu cực kỳ nhộn nhịp, Thịnh Tiêu một mình đi dạo trong dòng người, chỉ cảm thấy càng lúc càng buồn tẻ.

Lúc này, bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng nói quen thuộc, Thịnh Tiêu nghi ngờ quay đầu lại thì thấy Hề Tuyệt đang quấn quýt lấy Yến Linh, liên tục nói lảm nhảm gì đó.

“…Nhớ đó, ta tuyệt đối không cho phép ngươi qua lại với Thịnh Tiêu nữa.” Hề Tuyệt sầm mặt nói: “Ngươi không biết tên đó ôm tâm tư gì với ngươi đâu.”

“Tâm tư gì?” Yến Linh dừng chân lại nói: “Tâm tư thích ta à?”

Hề Tuyệt sửng sốt, không khỏi hít sâu một hơi, nắm chặt vai Yến Linh nổi giận nói: “Sao ngươi biết?! Hắn nói cho ngươi? Hay là đã làm gì ngươi rồi?! Con mẹ nó đồ cầ.m thú!! Ta muốn chém hắn!”

Không ngờ kiếm bản mệnh lại có đất dụng võ nhanh như vậy.

Yến Linh kéo lại Hề Tuyệt đang nổi cơn thịnh nộ, mất hứng nói: “Ca không làm gì ta cả, Thịnh Tiêu rất mạnh, ngươi đừng xen vào.”

“Ta xen vào?” Hề Tuyệt lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết hắn có tâm tư bất chính với ngươi, không thấy phản cảm hay chán ghét gì sao?”

Yến Linh nói: “Hoàn toàn không có.”

Hề Tuyệt:???

Môi của Hề Tuyệt run rẩy, mở to mắt không thể tin nổi nhìn cậu.

Yến Linh không kỳ thị cảm tình của Thịnh Tiêu, chẳng lẽ… Còn thích nữa hả?!

Hề Tuyệt thà Yến Linh là một kẻ vô liêm sỉ đùa giỡn tình cảm của người khác, chứ nhất quyết không muốn nhìn ‘một đóa tuyết liên’ như tờ giấy trắng chủ động chạy đi cấu kết với Thịnh Tiêu.

Còn không bằng đâm chết cậu ta cho rồi!

Hề Tuyệt run rẩy chỉ vào Yến Linh, đột nhiên bốc lửa giận cao ba mét đẩy đám người ra chạy đi.

Yến Linh vội gọi với theo: “Ca!”

Giọng nói của Hề Tuyệt truyền ra từ trong biển người: “Ta tuyệt đối không chấp nhận ngươi sống với một gã nam nhân! Có chết cũng đừng mơ ta đồng ý!”

Yến Linh: “…”

Mọi người xung quanh đều tò mò liếc nhìn Yến Linh.

Yến Linh ngượng chín mặt, vội vàng cắm đầu chạy tới phía trước.

Mặt mũi đều bị Hề Tuyệt vứt sạch!

Yến Linh còn chưa chạy ra khỏi những ánh mắt nóng bỏng kia, bất thình lình đâm sầm vào một người, cậu hết hồn lùi lại xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, ta không nhìn thấy.”

Vừa dứt lời, bất giác ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Trái tim của Yến Linh đập nhanh một nhịp, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Đúng lúc đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của Thịnh Tiêu.

Yến Linh ngẩn ngơ: “Thịnh, Thịnh Tiêu?”

Bàn tay buông thỏng bên người của Thịnh Tiêu nắm chặt thành quyền, cậu cố gắng tỏ ra ung dung, cười nói: “Thật tình cờ.”

“Thật, thật tình cờ.”

Yến Linh tằng hắng một tiếng, vành tai lẳng lặng đỏ lên, cậu cảm giác mấy ánh mắt nhiều chuyện phía sau còn tia lại đây, vội vả nắm lấy tay Thịnh Tiêu kéo người chạy mất dạng.

Rốt cuộc hai người thoát ra khỏi đám đông, chạy đến dưới tán cây quế vắng người mới yên tâm.

Từ đầu đến cuối Thịnh Tiêu luôn nhìn cậu không rời mắt, thấy cậu chột dạ bèn cười nói: “Gần đây bận lắm sao?”

Cậu dẫn đầu phá vỡ sự ngượng ngùng của hai người, muốn bày tỏ mình không nghe những gì Yến Linh và Hề Tuyệt vừa nói hồi nãy.

Nhưng Yến Linh không rành đời, không muốn trốn tránh vấn đề, chuẩn bị xong tâm lý ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Tiêu, gượng gạo nói: “Không… Không phải ta không muốn đi tìm ca, chỉ là bị, bị, bị bị dọa sợ, muốn nghiêm túc suy nghĩ lại.”

Thịnh Tiêu ngừng thở giây lát, nếu không phải sợ Yến Linh không nghe được, cậu thậm chí muốn giữ im lặng tránh cho thỏ con bị dọa chạy mất..

“Vậy đệ đã nghĩ xong chưa?”

Yến Linh nhẹ nhàng gật đầu.

Thịnh Tiêu kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

“Ta không biết mình có phải yêu mến ca không.” Yến Linh nói nhỏ: “Ta rất thích ở bên cạnh ca, dù làm cái gì với ca cũng được hết, chứ với những người khác thì ta không thích chút nào, nhưng là ca thì ta có thể chấp nhận, chỉ cần là ca… Ta sẽ rất thích.”

Cậu không biết đây có phải là yêu mến không, hay là do cậu và Thịnh Tiêu bên nhau quá lâu nên sinh ra thói quen.

Sở dĩ Yến Linh suy nghĩ lâu như vậy chính là vì sợ lầm lẫn giữa hai cảm giác này.

Thịnh Tiêu dịu dàng nói: “Ta không vội, đệ có thể từ từ suy nghĩ.”

Yến Linh nhìn chăm chú vào ánh mắt của Thịnh Tiêu, bỗng nói: “…Sau đó hôm nay ta đã suy nghĩ thông suốt.”

Thịnh Tiêu ngạc nhiên.

“Lâu ngày sinh tình.” Yến Linh giống như muốn tiếp thêm chút can đảm cho mình, nhắm mắt lại hét lớn: “Ông trời có xuống đây hỏi cũng chính là yêu mến!”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu không nhịn được bật cười.

Mặt Yến Linh đỏ như cà chua, ấp úng nói không nên lời.

Thịnh Tiêu bước tới, thả lỏng bàn tay bị nắm chặt đến nổi đỏ bầm, nhẹ nhàng kéo Yến Linh vào lòng mình.

Hương quế xộc vào mũi, hòa lẫn với hơi thở the mát khiến lòng người yên ổn.

Rõ ràng tán quế trên đầu vẫn chưa nở hoa, nhưng Yến Linh thoáng như rơi vào trong biển hoa quế, làm người chìm đắm.

Chưa xảy ra khổ nạn sinh ly tử biệt, thiếu niên trao ra một tình yêu nồng nhiệt trọn vẹn.

Chỉ nguyện mãi mãi không chia lìa.

===Hết phiên ngoại 26===

===Kết thúc===