Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 130: Phiên ngoại 17: Ấy




Mặc dù nói kêu bọn họ bắt quỷ hồn nhưng Thiên Diễn học cung sẽ không để Tương văn cấp Linh và cấp Thiên đi mạo hiểm, địa điểm được chọn rèn luyện cũng chỉ là một bí cảnh yên tĩnh, bên trong không có một âm hồn oán quỷ nào cả.

Yến Linh một mình lên đường.

Ban ngày không phải sợ bóng tối, cậu cũng không sợ quỷ, ôm thanh kiếm gỗ của Thịnh Tiêu cho thong thả đi dạo trong bí cảnh.

Yến Linh đi được một lúc tháo hoa tai xuống gắn lên cổ áo để tránh làm rơi, sau đó tò mò ngắm nhìn khắp xung quanh.

Bí cảnh rất yên tĩnh, nơi nơi đều là non xanh nước biếc, không có âm thanh ồn ào tạp nham như ở Trung Châu, trái lại có chút giống Yến Ôn Sơn.

Yến Linh từ nhỏ lớn lên ở Yến Ôn Sơn nên không sợ hãi, thậm chí còn leo cây bắt chim, chơi vui đến quên cả trời đất.

Chẳng qua sau khi chơi đã đời xong, cậu mới nhớ ra nhiệm vụ đi bắt âm hồn, đành phải bĩu môi thông thạo từ trên cây tuột xuống, nhờ vào ‘Nhàn Thính Thanh’ đi tìm âm thanh của âm hồn.

Đi tìm lòng vòng một lúc lâu, không những không tìm được âm hồn mà còn đụng phải một con cự thú đang đi săn mồi.

Con linh thú kia có vẻ ngoài trông giống hổ, nhưng vằn trên người lại giống như rễ cây bò ngoằn ngoèo, nó mở to hàm răng nanh sắc nhọn, trong mắt tràn ngập hung quang vì đói bụng, Yến Linh phải ngước cao đầu mới thấy được ánh mắt của nó..

Yến Linh nhìn mà ngơ ngác, kiếm gỗ trong tay cũng rơi xuống đất, há hốc nhìn móng vuốt tát một phát là đủ giết cậu một trăm lần của linh thú, bỗng chốc chưa kịp phản ứng lại.

Bí cảnh không lớn, sau khi tất cả người của Chư Hành Trai chia nhóm đi vào, trừ Hoành Ngọc Độ và Nhượng Trần, ba người Nhạc Chính Trấm, Thịnh Tiêu và Hề Tuyệt cùng với người chung nhóm của mình vốn chẳng có tâm trí tìm kiếm âm hồn, ai nấy đều lo chạy khắp nơi để tìm tung tích của Yến Linh, tránh cho cậu bị thú dữ nhét vào bụng.

Bất thình lình, từ dãy núi xa xa truyền tới tiếng gầm kinh thiên động địa của thú dữ.

Nhạc Chính Trấm lập tức tái mét mặt mày, kéo Phong Duật chạy như điên đến nơi phát ra tiếng gầm.

Phong Duật vừa chạy vừa nói lớn: “Chơi quỷ quỷ quật! Âm thanh này của Kỳ Hổ, là thú dữ khét tiếng đó Trấm ca! Nó há miệng một cái dư sức nuốt chửng thằng nhóc lùn kia!”

Nhạc Chính Trấm đang sợ quắn đít: “…”

Hai người chạy như bay trong rừng núi, nhưng Trung Châu ít núi, Nhạc Chính Trấm cả năm đều ru rú trong nhà, vì thế trong rừng cây um tùm không thể đi đứng thoải mái như bình thường được, có mấy lần suýt chút nữa cắm đầu lao ra khỏi vách đá, may là được Phong Duật nhanh tay túm lại kịp thời.

Trong thời giannửa khắc khó khăn vất vả, hai người cũng đã mò tới được nơi phát ra tiếng gầm.

Nhạc Chính Trấm đổ mồ hôi nhễ nhại, tóc tai dính đầy lá cây cũng không kịp gỡ xuống, sốt sắng quan sát xung quanh.

Thân hình của Kỳ Hổ rất đồ sộ, nó dữ tợn từ từ đi tới, móng vuốt to lớn dẫm trên mặt đất có thể đạp ra một cái hố, mang theo khí thế hung hăng đáng sợ làm cho bầy quỷ sau lưng Phong Duật đều sợ rúm lại.

Trên thân hình khổng lồ của thú dữ bỗng nhô ra một cái đầu bé tí.

Yến Linh ngồi trên lưng Kỳ Hổ nhai linh đan, nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ló đầu ra khỏi bộ lông rậm rạp của Kỳ Hổ, thấy Nhạc Chính Trấm và Phong Duật bị bầm một bên mắt, vui vẻ nói: “Ca, tình cờ quá ha, các ngươi có tìm thấy âm hồn nào không?”

Nhạc Chính Trấm: “…”

Phong Duật: “…”

Phong Duật không nhịn được véo cái má phúng phính của Yến Linh, nghiến răng nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi thu phục con Kỳ Hổ này kiểu gì? Sao nó không nuốt ngươi vào bụng?”

Yến Linh đang cầm kiếm gỗ gạt lông hổ dính trên giày ống của mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hả?”

Nhạc Chính Trấm rất trực tiếp, đẩy tay Phong Duật ra rồi bóp má Yến Linh, lạnh lùng nói: “Không lẽ ngươi biết yêu pháp?”

Yến Linh:?

Yến Linh chẳng hiểu gì: “Con hổ này hả? Nó nói muốn ăn gì đó nên ta đưa linh đan cho nó ăn.”

Nhạc Chính Trấm và Phong Duật im lặng.

‘Nhàn Thính Thanh’ còn có thể hiểu rõ suy nghĩ của linh thú chưa mở linh trí sao?

Không hổ là cấp Linh.

Còn lại một nửa bí cảnh vẫn chưa tìm, Yến Linh chơi mệt nên không muốn đi bộ nữa, leo lên lưng Kỳ Hồ ngồi xếp bằng, hai mắt ngó dáo dác xung quanh: “Các ngươi có tìm thấy âm hồn không?”

Nhạc Chính Trấm tức giận nói: “Chỉ lo chạy đi tìm ngươi, âm hồn đâu ra?”

Yến Linh nghi ngờ nói: “Ta cũng không nghe thấy âm thanh của âm hồn.”

Âm thanh của âm hồn khác với con người, Yến Linh từng nghe âm thanh của bầy quỷ nhỏ sau lưng Phong Duật, đó là âm thanh khi nghe vào tai sẽ có cảm giác toàn thân sởn gai óc.

Phong Duật điều khiển bầy quỷ của mình trở về, âm thanh của tụi nó làm tai Yến Linh đau nhói, cậu nhíu mày bịt tai lại.

Mặt mũi của bầy quỷ rất dữ tợn, nhưng lại nói kiểu giọng nhẹ nhàng líu ríu.

Phong Duật nghe một hồi, giơ tay để bầy quỷ chui vào tay áo của mình: “Ở phía bắc có một kết giới rất lạ, muốn tới đó xem thử không?”

Nhạc Chính Trấm gật đầu.

Nhưng Yến Linh lại hơi lo lắng: “Chưởng viện nói ta đi một mình mà, nếu ngài ấy biết ba chúng ta đi cùng nhau, liệu có bị ăn mắng không?”

Nhạc Chính Trấm dửng dưng nói: “Ổng lại không nói không được đột xuất hợp nhóm.”

Yến Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, cảm thấy cũng đúng nên ngoan ngoãn đi theo.

Đi được nửa đường, Yến Linh luôn cảm thấy trên người bứt rứt khó chịu, liên tục gãi sồn sột, định bụng nằm trên lưng Kỳ Hổ chợp mắt một lát, nhưng không lâu sau bắt đầu hắt xì..

Nhạc Chính Trấm nhíu mày: “Sao thế?”

“Không biết.” Yến Linh hắt hơi liên tục, chóp mũi dần đỏ lên.

Nhạc Chính Trấm đưa tay cho cậu: “Xuống đây, để ta xem.”

Yến Linh kêu Kỳ Hổ dừng lại, để Nhạc Chính Trấm ôm mình xuống.

Phong Duật ở một bên chọc chửi: “Yến Linh Nhi, sao ngươi y chang tiểu cô nương vậy, yếu nhớt.”

Yến Linh há miệng định nói nhưng bị cú hắt hơi kinh hoàng đánh gãy, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.

Nhạc Chính Trấm nhíu mày nhìn bộ áo đen của Yến Linh dính đầy lông trắng của Kỳ Hổ, giơ tay phủi cho cậu: “Con hàng này rụng lông nhiều thế, kêu nó đi ra xa thử xem?”

Yến Linh luyến tiếc: “Hả? Nhưng ta còn muốn ngồi mà.”

Nhạc Chính Trấm lạnh lùng lườm cậu.

Yến Linh không lỳ được mấy giây, hắt xì thêm cái nữa rồi ỉu xìu đuổi Kỳ Hổ đi.

Nhạc Chính Trấm cởi áo ngoài màu đen của Yến Linh ra, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một áo choàng mới khoác lên cho cậu, lúc này Yến Linh mới thấy dễ chịu được chút.

Loay hoay một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tới nơi mà bầy quỷ của Phong Duật đã nói.

Ở đó vẫn là một rừng rậm um tùm, chỉ cần vươn tay ra sờ là có thể cảm nhận được một tầng kết giới mỏng manh ngăn người ngoài vào.

Yến Linh hắt xì choáng cả đầu, xây xẩm ôm cánh tay Nhạc Chính Trấm để cậu ta tha mình đi, hoàn toàn không muốn động não.

Nhạc Chính Trấm để Yến Linh tùy ý kè kè bên mình, nhíu mày nói: “Có phải Phục Man rất tinh thông trận pháp? Cậu ta đi với ai vậy?”

“Với ấy ấy.” Phong Duật nói.

Nhạc Chính Trấm liền xìu, trông có vẻ cực kỳ không muốn dính dáng đến Hề Tuyệt, hai người đành phải đi lòng vòng quanh kết giới, định xem mình có bản lãnh phá giải trận pháp này không.

Không lâu sau, xung quanh lại truyền tới tiếng hổ gầm.

Kèm theo một trận động đất khá lớn, Thịnh Tiêu và Liễu Trường Hành nhanh chóng đạp gió bay tới, phía sau là Kỳ Hổ với hình thể khổng lồ đang giương nanh múa vuốt đuổi theo, có vẻ lại đói bụng rồi.

Liễu Trường Hành cầm kiếm la ó: “Con hàng đó sao da dày dữ không biết?! Ngươi chọc nó khùng lên chi vậy?!”

Thịnh Tiêu vừa bình tĩnh bỏ chạy vừa nói: “Ta cảm nhận khí tức của Yến Linh trên người nó, cứ tưởng…”

…Cứ tưởng Yến Linh bị nó ăn thịt.

Nhưng nhìn Kỳ Hổ đói thành ra như vậy, chắc chắn là vẫn chưa ăn được một miếng thịt con nít.

Liễu Trường Hành là một kiếm tu kiên định, Thịnh Tiêu cũng có Tương văn cấp Linh nghịch thiên, thế mà lại bị một con hổ dí chạy tóe khói..

Nhạc Chính Trấm và Phong Duật đồng thời cười phá lên, tỏ vẻ rất chi là khinh bỉ với hành vi nhát gan chạy trốn của hai người họ.

Nhưng Yến Linh lại sợ hết hồn, vội vàng vẫy tay cản lại Kỳ Hổ: “Gào gừ! Gừ gừ gào!”

Nhạc Chính Trấm và Phong Duật:??

Ngươi giao lưu với nó như vậy đó hả?!

Có lẽ vì Yến Linh ‘gừ gào’ rất hiệu quả, Kỳ Hổ đang định há miệng nuốt chửng Thịnh Tiêu và Liễu Trường Hành lập tức thắng gấp lại, vẻ dữ tợn khát máu trên mặt cũng biến mất, nó vẫy đuôi nhào tới chỗ Yến Linh.

Tiểu Yến Linh đáng thương sắp bị hổ bự vung móng tát yêu một cái, cậu vội vã lấy ra đống linh đan ném cho nó ăn, lúc này mới thoát kiếp bị đè thành bánh tráng.

Kỳ Hổ vừa ăn linh đan vừa dụi đầu vào người cậu.

Yến Linh suýt chút nữa lại hắc xì.

Nhạc Chính Trấm lấy ra một tờ giấy, dùng linh lực vừa viết lên đó vừa nói: “Xem ra là do lông của Kỳ Hổ gây ra, lúc nãy ta suy đoán không sai.”

Phong Duật: “…”

Yến Linh thay bộ áo trắng mới, lông hổ trắng có dính lên cũng không nhìn ra, cậu còn chưa biết mình rốt cuộc bị gì, tha theo cái đầu choáng váng chạy tới bên cạnh Thịnh Tiêu, ngước mắt mỉm cười nói: “Ca có sao không?”

Thịnh Tiêu thấy cậu vẫn bình an vô sự nên thở phào nhẹ nhõm, quen tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Không sao.”

“Vậy thì…” Yến Linh: “—Hắt xì! Vậy thì tốt quá.”

Nhạc Chính Trấm thấy Yến Linh bắt đầu nổi mẩn đỏ nên vội vàng thay cho cậu một bộ quần áo khác từ đầu đến chân, lúc này Yến Linh mới thôi nhức đầu sổ mũi.

Lúc nãy Yến Linh còn xoắn xuýt ba người bọn cậu có thể hợp thành một nhóm hay không, nhưng bây giờ số lượng đã tăng lên năm người thì cậu lại quên béng đi mất, vui vẻ ôm cánh tay Thịnh Tiêu cùng với mọi người xem xét nên phá kết giới này thế nào..

Trên thực tế, câu nói ‘ba cây chụm lại nên hòn núi cao’ không áp dụng được vào tình hình hiện tại— Mới đầu chỉ có ba người đau đầu vì tìm cách phá giải kết giới, bây giờ biến thành năm người cùng nhau đau đầu.

Ngay lúc Yến Linh đang ngồi xếp bằng trên đất ăn điểm tâm, kết giới đột nhiên rung chấn dữ dội, giống như bị người từ bên trong đánh phá.

Đùng, ầm.

Từng tiếng nặng nề vang lên, đi đôi với âm thanh bị nứt ra, làm cho mọi người ở đây không hẹn cùng nhau nín thở.

Hình như có thứ nguy hiểm nào đó sắp thoát ra.

Bất thình lình, Yến Linh thay đổi sắc mặt đứng bật dậy, trong giọng nói non nớt của cậu lộ ra vẻ khủng hoảng.

“Chạy mau—!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tầng kết giới mỏng manh kia đã bị phá vỡ từ bên trong, vỡ xoảng tung tóe, hóa thành vô số mảnh vụn lưu ly bắn thẳng ra bên ngoài.

Yến Linh phản ứng xem như là rất nhanh, thế nhưng tốc độ vỡ tung của kết giới còn nhanh hơn, tu vi vủa cậu quá thấp nên không thể tạo ra lớp kết giới bảo vệ quanh người, cũng không có pháp khí hộ thân như những người khác, vốn không thể kịp chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số mảnh vỡ bay rào rạt tới chỗ mình.

Đột nhiên một làn hương hoa quế ập vào mặt.

Thịnh Tiêu dang tay ôm chầm lấy Yến Linh, mượn đà lăn vài vòng trên thảm cỏ, Thiên Diễn Châu bắ.n ra tia lôi văn đan chéo chằng chịt vào nhau biến thành kết giới bao bọc xung quanh hai người, cản lại cơn mưa mảnh vỡ bên ngoài.

Bên tai vang lên tiếng vỡ loảng xoảng liên tiếp.

Yến Linh ngơ ngác nhìn Thịnh Tiêu.

Kết giới vỡ tan xong liền ngừng lại, xung quanh rơi vào sự im lặng đến lạ.

Thịnh Tiêu gần như ôm chặt toàn bộ cơ thể bé nhỏ của Yến Linh vào lòng, nhận ra xung quanh không còn tiếng động nữa mới cẩn thận thả cậu ra, bản thân Thịnh Tiêu cũng chưa bình tĩnh lại nhìn sang chỗ kết giới.

Bởi vì nhờ có Yến Linh nhắc nhở nên ba người Nhạc Chính Trấm kịp thời dùng pháp khí và cấm chế bảo vệ cơ thể, không ai bị thương.

Phong Duật lồm cồm bò dậy, tiện tay đỡ quỷ hồn đã che chắn cho mình lên, thấy nó bán trong suốt sắp hồn phi phách tán vội vàng truyền thêm âm khí cho nó, lúc này Thần hồn của nó mới ổn định lại.

“Má nó chứ!” Phong Duật mắng chửi: “Đó là thứ ôn gì vậy?!”

Kiếm của Liễu Trường Hàng suýt chút nữa là bị chấn bể, cậu ta ôm kiếm bảo bối của mình kiểm tra một lúc lâu thấy không bị mẻ miếng nào mới yên lòng, theo tiếng nhìn sang, nói: “Kết giới này… Tại sao trong bí cảnh lại có kết giới? Ui, lạnh quá.”

Nhạc Chính Trấm mới bò dậy liền nhạy bén nhận ra có mùi máu, cậu ta còn tưởng Yến Linh bị thương liền hối hả chạy tới, nhưng lại thấy Thịnh Tiêu đang rũ mắt nhìn vết thương trên tay mình.

Yến Linh thấy máu cũng sợ hết hồn, tay chân run rẩy luống cuống, không dám đụng vào tay Thịnh Tiêu.

“Ca, ca?”

Thịnh Tiêu xé áo băng bó lại để cậu không phải thấy máu, nói nhỏ nhẹ: “Chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.”

Nhưng áo trắng của cậu không che chắn được bao nhiêu, vừa mới băng bó xong liền bị máu thấm ướt.

Khuôn mặt nhỏ của Yến Linh càng trắng hơn.

Nhạc Chính Trấm nhíu mày đi tới thẳng tay xé toạc tay áo của Thịnh Tiêu ra, sau đó nắm cổ tay của cậu bắt mạch một chút, lạnh lùng nói: “Kết giới này được hóa thành từ âm khí, mảnh vỡ đã đâm vào kinh mạch của ngươi, phải nhanh chóng lấy ra, nếu không e là Tương văn của ngươi sẽ bị thương tổn.”.

Thịnh Tiêu nghe mà giật mình.

Yến Linh cũng không ngờ nó sẽ nghiêm trọng đến vậy, sợ đỏ hoe cả mắt: “Vậy mau chóng lấy ra nha…”

Nhạc Chính Trấm có vẻ muốn thử một phen, nhưng thấy Yến Linh bị dọa sợ rớm nước mắt, đành phải bấm bụng nhịn xuống xúc động muốn mắng người, tận lực kiên nhẫn nói: “Ta cũng muốn lắm nhưng linh lực không đủ để lấy âm khí ra— Phong Duật, Phong Duật, ngươi có biết cách lấy âm khí ra không?”

Phong Duật tới dòm một cái, không khỏi nhíu mày: “Vết thương quá nghiêm trọng, ta không nhớ rõ.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Yến linh vội nói: “Phải nhanh về tìm mẹ!”

Thịnh Tiêu cũng không thấy đau nhiều, có lẽ là Tương văn ‘Kham Thiên Đạo’ cản âm khí xâm nhập kinh mạch, dịu giọng nói: “Đừng lo lắng, còn chịu được…”

Vừa dứt lời, bên trong kết giới tràn ngập âm khí lại phát ra tiếng gào rống của thú dữ.

Tiếng rống này còn yếu xìu hơn tiếng rống của Kỳ Hổ lúc nãy, thậm chí còn nghe giống như tiếng người gào to, nhưng khuôn mặt vốn tái nhợt của Yến Linh giờ càng trắng bệch hơn, cậu hoảng sợ nhìn về phía kết giới.

Nếu nói lúc trước Yến Linh nghe âm thanh của bầy quỷ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, thì âm thanh lần này giống như có vô số bàn tay từ dưới đất trồi lên cưỡng ép bắt lấy ba hồn bảy phách của cậu, từ từ kéo xuống hoàng tuyền lạnh lẽo dưới địa ngục..

Cậu lạnh đến mức toàn thân phát run, môi cũng trở nên tím tái.

Thịnh Tiêu nhận ra cậu không ổn, nhấc tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: “Yến Linh? Yến Linh!”

Yến Linh run lập cập, trong mắt chứa đầy kinh hoàng.

Trong phút chốc, một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa bất ngờ truyền tới, kéo theo gió mạnh như muốn thổi bay người ra xa.

Mọi người khó khăn đứng vững lại, quay đầu lại nhìn thì không khỏi ngạc nhiên.

Dải mây tối om tựa như mang theo trận mưa bão lớn từ phía chân trời kéo đến gần, gió thổi phần phật rét lạnh, tỏa ra luồng áp bức khiến người ta sợ hãi trong vô thức, muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi đây.

Màn sương dày đặc tựa như sóng thần ồ ạt đánh tới, mà trên ‘đỉnh sóng thần’ có mấy bóng người đang chạy thục mạng tới đây, loáng thoáng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện ‘thân thiết’ của họ.

“Ngươi bị điên hả?! Rốt cuộc ‘Hà Xử Hành’ có thể truyền tống ổn chút được không?!”

“Cút! Ngươi mắng ta thì được, nhưng không được mắng Tương văn của ta! Ta chỉ là sơ xuất một chút, huống chi mới là lần đầu! Ta chỉ muốn tìm Yến Linh, ai mà biết lại bị truyền tống đến hang ổ của quái vật đâu!”

“Bộ tưởng lần đầu là muốn cả đám nộp mạng hả?!”

“Nhượng Trần ngươi câm miệng! Sao cái miệng của ngươi suốt ngày cứ bai bải thế! Ta sơ xuất đó thì sao?! Ngươi có ngon tới đánh ta đi, ta đứng đây cho ngươi đánh nè!”

Nhượng Trần: “…”

Hoành Ngọc Độ bị rớt mất xe lăn, được Nhượng Trần cõng chạy thoát thân, cậu ta không thể ra sức nên đành phải giúp Nhượng Trần đấu võ mồm với Hề Tuyệt.

“Ngươi cũng bớt bớt cái miệng lại đi, có thấy rõ sau lưng là cái gì không? Chúng ta hợp nhóm đi tìm hoài mà không thấy một mống âm hồn, chắc chắn là bị con quái vật kia nuốt hết rồi.”

Hề Tuyệt gào thét: “Ta sao đấu lại được hai mỏ của các ngươi?! Có còn công bằng không? Ai… Ai chung nhóm với ta? Phục Man?! Phục Man! Ngươi chết dí đâu rồi?!”

Phục Man lí nhí: “Ta nói có lẽ ngươi không tin, thật ra ta đang giúp ngươi nói chuyện nãy giờ đó.”

Hề Tuyệt: “…”

Năm người Yến Linh: “…”

Cũng phải khen bọn họ một tiếng vì còn sức đấu võ mồm trong khi đang chạy trốn bạt mạng.

Hề Tuyệt dùng ‘Hà Xử Hành’ quá nhiều lần, lúc này Tương văn lẫn kinh mạch đau như kim châm, cậu ta cố nhịn đau đến nỗi cả mặt tái mét, nhưng cũng chỉ có thể đưa cả đám bay lên cao một khoảng vừa đủ, chứ nếu không với linh lực và tu vi mèo quào của bọn họ thì đã bị quái vật sau lưng bắt được từ lâu.

Hề Tuyệt vô tình liếc sang bên chỗ nhóm Yến Linh, cậu ta sửng sốt giây lát rồi gào lên.

“Chán sống rồi hả?! Còn đực mặt ra đó làm gì! Chạy mau—!”

Yến Linh bị oán khí ồ ạt như sóng thần của ác quỷ ép cho toàn thân run rẩy, thậm chí hai tai còn chảy ra máu tươi, theo rái tai nhỏ xuống từng giọt, không thể nghe thấy tiếng gọi của Hề Tuyệt..

Thịnh Tiêu nhanh chóng quyết định, vươn tay ôm chặt Yến Linh vào lòng, mặc kệ vết thương trên cánh tay đang rỉ máu, Thiên Diễn Châu hóa thành linh lực chui vào trong kinh mạch, đạp gió bay vút lên cao.

===Hết phiên ngoại 17===