Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 101




—Vạn vật dần khôi phục lại dưới trời tuyết—

Thịnh Tiêu không hề ‘thương tiếc’ Thiên Diễn Châu.

Một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu ngưng kết thành tầng tầng kết giới lôi văn, ngăn cản lôi kiếp.

Đồng thời phát ra tiếng sấm vang dội làm rung chuyển cả trời đất.

Theo nén nhang ngày càng ngắn lại, Thiên Đạo giống như ở đây mượn tiếng sấm tàn khốc trấn áp loài người gan to bằng trời.

Từng hạt Thiên Diễn Châu nổ tung, ngưng tụ thành kết giới bảo vệ thân thể Thịnh Tiêu, lôi kiếp đã đánh xuống được phân nửa, cuối cùng trên người Thịnh Tiêu dần tỏa ra linh lực Đại thừa kỳ chân chính.

Thịnh Tiêu càng hứng chịu lôi kiếp đánh xuống, tu vi càng thăng lên Đại thừa kỳ chân chính, thậm chí ‘pháp khí’ độ kiếp của hắn lại là Thiên Diễn Châu được Thiên Đạo ban cho.

Nếu Thiên Đạo mà có hình thái, có lẽ đã bày ra vẻ mặt bị chọc tức hộc máu.

Nén nhang sắp cháy gần hết.

Ba mươi đạo lôi kiếp cuối cùng bị ép méo mó biến thành một luồng sét cực khủng chưa từng có trước đây, từ bên dưới nhìn lên chỉ thấy một vệt sáng vụt lóe, nhưng ở trên trời lại thấy rõ nó dường như muốn bổ bầu trời ra làm đôi, tạo ra rung chấn vang tận mây xanh..

Thiên Diễn Châu giờ chỉ còn lại một hạt cuối cùng và cũng là hạt châu bản mệnh có khắc chữ ‘Chước’, sắc mặt của Thịnh Tiêu u ám, hạt châu đó cũng không kiêng dè, kiếm Đông Dung phát ra tiếng kiếm ngâm vang, chống lại cự lôi đồ sộ kinh thiên động địa kia.

Yến Tương Lan nhận ra âm mưu của Thiên Đạo, lập tức bay tới gọi: “Thịnh Tiêu!”

Còn chưa đến gần lôi vân, giọng nói lạnh lùng của Thịnh Tiêu truyền tới: “Đừng tới gần.”

Yến Tương Lan cố thắng gấp đứng lại giữa không trung.

Trong khoảnh khắc đó, cự lôi ầm ầm bổ xuống.

Dưới bầu trời đen kịt bắn sét đùng đùng, hoa tuyết vẫn rơi lả tả như lông ngỗng, mặc dù Yến Tương Lan không đeo hoa tai nhưng cũng nghe thấy sự tĩnh mịch trong vạn vật, sau đó trên bầu trời vạn trượng, hai luồng linh lực đánh nhau rầm trời lấy bóng đen duy nhất trên đó làm trung tâm chợt tỏa ra vòng sóng linh lực ùn ùn.

Ong—

Tiếng xé gió phảng phất như là tiếng sấm rền ong ong, vòng sóng lan rộng ra bốn phương tám hướng, mang đến khí thế trấn áp cuồn cuộn.

Yến Tương Lan đang bay trên không trung không tránh khỏi bị vòng sóng linh lực kia hất ngã xuống đất, hiệu lực của ‘Khí Tiên Cốt’ cuối cùng rút đi tựa như thủy triều, kinh mạch toàn thân chợt nổi lên cơn đau đớn và tê dại, khiến y không thể giữ vững thăng bằng.

Nếu không có Nhượng Trần nhanh tay lẹ mắt đỡ được, chắc chắn y đã té dập mặt trên đất.

Trái tim của Yến Tương Lan đập bình bịch, gắng gượng vịn tay Nhượng Trần đứng lên.

“Thịnh Tiêu…”

Nhượng Trần đã biết kết quả cuối cùng của chuyện này từ trên người Ngọc Đồi Sơn, thấp giọng nói: “Hắn sẽ không sao đâu.”

Yến Tương Lan kinh ngạc nhìn hắn.

Thịnh Tiêu gồng mình gánh chịu ba mươi đạo lôi kiếp cuối cùng, kinh mạch toàn thân suýt chút nữa bị lôi kiếp thiêu hủy rồi tái tạo lại, tâm cảnh của hắn vẫn vững như thái sơn, dù bầu trời đầy rẫy lôi kiếp chói sáng nhức mắt nhưng hắn vẫn lạnh lùng hiên ngang..

Vô số lần ‘chết đi sống lại’ dưới lôi kiếp, đợi đến khi đạo lôi kiếp cuối cùng đánh vào nội phủ của Thịnh Tiêu, Thần hồn bị lôi kiếp rèn luyện vô số lần vẫn sừng sững bất động, mặc kệ đạo lôi kiếp đó tung hoành phá phách trong kinh mạch của hắn.

Đột nhiên, Thiên Diễn Châu khắc chữ ‘Chước’ cuối cùng bỗng rè rè bắn ra lôi văn.

Khi lôi kiếp lại tiếp tục đánh vào cơ thể Thịnh Tiêu, hạt châu chợt xoay tròn tạo ra cơn lốc xoáy uốn éo, nó lấy tư thế hổ đói vồ mồi ập tới tấn công đạo thiên lôi kia, nuốt chửng cái một.

Linh lực ngưng kết tạo ra một áo bào màu đen mới tinh khoác lên người Thịnh Tiêu, hắn khẽ mở mắt, lộ ra đôi đồng tử u ám lạnh lùng.

Lôi kiếp phát ra tiếng sấm nghe như tiếng gào thét không cam tâm, nhưng nó đã không thể làm được gì Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu chính thức tiến vào Đại thừa kỳ, thêm một bước nữa là đắc đạo phi thăng, đã không còn bị Thiên Đạo của Thập Tam Châu giam cầm nữa.

Khoảnh khắc nội phủ của Thịnh Tiêu xảy ra biến hóa, nén hương ở từ đường Thiên Diễn đã cháy xong, chút tro hương cuối cùng bị gió thổi rơi vào trong bát hương.

‘Khí Tiên Cốt’ cuối cùng bổ trợ xong xuôi, vô số linh mạch Thiên Diễn ngưng tụ thành gốc rễ Thiên Diễn đồng loạt chảy tràn vào bầu trời bên trên Hề gia, trông như một con đường sao sáng treo trên cao nơi chân trời.

Toàn bộ Thiên Diễn ở Thập Tam Châu đều bị rút cạn, Yến Tương Lan nghiêm mặt chạy nhanh tới địa mạch Hề gia.

Kinh mạch trong người y đang bốc cháy hừng hực, sắp sửa thiêu hủy thân thể của y, nhưng Yến Tương Lan không thể đợi được nữa, lảo đảo đạp bậc thang chạy xuống dưới.

Giống như lần đầu tiên gặp Hề Tuyệt vào năm mười ba tuổi.

Bên dưới địa mạch rỗng tuếch cạn khô linh lực, chỉ có bóng người của Ngọc Đồi Sơn vẫn ngồi đó như năm xưa, lúc này hắn mặc áo khoác của Túng phu nhân, mấy năm qua thân hình cao lên không ít nên thành ra áo khoác hơi nhỏ, tay áo rộng chỉ dài tới khuỷu tay..

Hắn nhìn vào khoảng không trước mặt, mái tóc dài xõa tung trên đất giống như vô số dây leo bò lan ra tứ phía.

Yến Tương Lan dừng chân, khẽ gọi: “Ca?”

Tứ chi của Ngọc Đồi Sơn đã không thể cử động được nữa, hắn hít sâu một hơi không khí đầy bụi bặm nơi đây nên bị sặc một cái, sau đó bỗng bật cười.

Yến Tương Lan từ từ đi tới, vòng qua trước mặt Ngọc Đồi Sơn rồi quỳ một chân xuống.

Toàn bộ vết thương trên cổ tay và cổ chân là do hắn giãy giụa suốt tám năm bị nhốt dưới từ đường Thiên Diễn mà tạo thành, dù Thiên Diễn không thể chữa hết nhưng hắn dường như không biết đau, trên môi nở nụ cười, cất giọng chào hỏi cà lơ phất phơ không khác mọi ngày: “Đã nói ngươi đừng tới đây mà? Sao cứ thích tham gia náo nhiệt thế?”

Yến Tương Lan hơi cúi đầu, tỏ vẻ không muốn để ý hắn.

Ngọc Đồi Sơn giống như đang rảnh rang, híp mắt cười tủm tỉm: “Linh Nhi à, lễ hợp tịch của ngươi, sợ là ta không thể tới uống ly rượu mừng.”

Yến Tương Lan im lặng.

“Tại sao còn tức giận?” Ngọc Đồi Sơn chậc lưỡi nói: “Cáu kỉnh quá đi, không biết là bị ai cưng chiều mà ra.”

Yến Tương Lan không báo trước nhào tới, dang rộng hai tay ôm chặt Ngọc Đồi Sơn vào lòng— Nhưng y quá gầy, dù Ngọc Đồi Sơn hàng năm ở mãi trong địa mạch Thiên Diễn thì y cũng khó mà ôm trọn được.

Ngọc Đồi Sơn khẽ giật mình.

Yến Tương Lan hơi thẳng lưng lên, hai nhẹ nhàng đan chéo đặt lên lưng Ngọc Đồi Sơn, từ từ truyền hơi ấm của mình sang cho hắn.

Ngọc Đồi Sơn mở to hai mắt.

Ôm ta một cái đi.

Chờ ta đi ra, Yến Linh ôm ta một cái nha.

Lúc đó mặc dù Yến Tương Lan từ chối, nhưng bây giờ lại cho hắn một cái ôm dịu dàng nhất.

“Ấm không?” Y giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đi lạc giờ mới tìm được đường về nhà, nhỏ giọng hỏi.

Ngọc Đồi Sơn không thể cử động hai tay ôm lại y, ngơ ngác run rẩy hồi lâu mới nhẹ nhàng tựa trán lên vai y, nói nhỏ: “Ấm lắm.”

Từ mười hai tuổi năm ấy, Ngọc Đồi Sơn chưa bao giờ được người ôm dịu dàng như vậy.

Trong nhất thời, mười mấy năm khổ nạn đó dường như chẳng còn quan trọng nữa, vạn vật như dòng nước chảy róc rách ngang qua người hắn, mang đi hết nỗi đau khổ, oán hận và điên cuồng của hắn.

Ngọc Đồi Sơn nói: “Ta rất mệt.”

Yến Tương Lan đáp: “Ta biết.”

“Ta muốn…”

Ngọc Đồi Sơn dường như muốn nói gì đó, nhưng vừa nói ra hai chữ liền ngơ ra, hắn nhíu mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà không nghĩ ra mình muốn gì.

“Ta không muốn gì hết.” Ngọc Đồi Sơn khẽ nhắm mắt: “Cũng không muốn kiếp sau.”

Yến Tương Lan bật cười: “Lúc trước ngươi đâu có nói vậy.”

Ngọc Đồi Sơn đã nói hết những gì có thể nói với Yến Tương Lan, còn ảo tưởng có một ngày sau khi thoát khỏi Thiên Diễn sẽ làm gì, cũng chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, ví dụ như đi ăn bánh hoa quế của Tần Bàn Bàn, đi Thành Cửu Tiêu ăn cá sóc..

Dù sao đều là ăn với uống, quá trời không tiền đồ.

“Thật ra thì…” Ngọc Đồi Sơn do dự hồi lâu, nói nhỏ: “Phân thần ăn cái gì, cho tới nay ta đều không cảm nhận được hương vị.”

Yến Tương Lan sửng sốt, không hiểu nhìn hắn.

Ngọc Đồi Sơn sống trên đời này được mười hai năm có hơn, hắn biết ăn bánh ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn, uống rượu không cay thì cũng bị sặc, còn món cá sóc ở Thành Cửu Tiêu thì hắn chưa ăn bao giờ, đành phải để Thiên Diễn đi ăn giúp, cố gắng nhìn phản ứng của người khác để biết món ăn này có mùi vị thế nào, từ đó làm ra phản ứng tương đối phù hợp.

Hắn giả trang bản thân thành một người bình thường thích ăn uống vui đùa, nhưng cuối cùng vẫn là ăn uống nhạt toẹt không có vị giác, chơi đùa cũng chẳng vui.

Thế gian này đều nhạt nhẽo chán ngắt.

Yến Tương Lan ngơ ngác nhìn Ngọc Đồi Sơn.

Dù ngay từ đầu đã biết Ngọc Đồi Sơn có ý định chết chung với Thiên Diễn, Yến Tương Lan cũng không rơi một giọt lệ vì hắn, nhưng không hiểu tại sao khi Ngọc Đồi Sơn nói phân thần của mình không có vị giác, bao nhiêu bi thương chồng chất trong nhiều năm qua thoáng cái giống như nước lũ vỡ đê.

“Tại…” Trong mắt Yến Tương Lan ngập tràn nước mắt, giống như không hiểu gì cả mà lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy?”

Tại sao không nói với y?

Tiểu Hề Tuyệt dường như vĩnh viễn dừng lại thời khắc bị cha mẹ vứt bỏ ngày đó, Yến Linh là cứu rỗi tương lai của hắn, nhưng vẫn không thể quay lại quá khứ cứu hắn ra khỏi vực sâu kí ức.

Yến Tương Lan không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy hắn.

Ngọc Đồi Sơn cảm nhận hơi ấm của Yến Tương Lan truyền cho mình, lẩm bẩm lặp lại: “Linh Nhi, ấm quá.”

“Ta không muốn.” Yến Tương Lan vùi mặt vào hõm cổ của Ngọc Đồi Sơn, rốt cuộc cũng nghẹn ngào nói ra lời ấp ủ trong những năm qua: “Ta không muốn ngươi đi.”

Y từng một lần nghĩ mình có thể hiểu rõ cách làm của Ngọc Đồi Sơn, biết hắn vốn không còn ý chí sinh tồn, cứ nghĩ đến ngày đó y chắc mẩm mình có thể cười he he tiễn hắn đi.

Dù sao cái chết là thứ mà Ngọc Đồi Sơn dành cả đời để theo đuổi.

Nhưng sắp đến cuối cùng, Yến Tương Lan lại hối hận.

Hai người sống nương tựa vào nhau đã nhiều năm, không cần phải đắn đo chọn lựa, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể buông bỏ bất cứ lúc nào.

Y siết chặt tay áo của Ngọc Đồi Sơn, gần như là cầu xin nói: “Đừng đi mà…”

Ngọc Đồi Sơn cười phá lên: “Dù ta trăm theo ngàn thuận với ngươi, nhưng yêu cầu này cũng quá đáng rồi đó, sợ là ta không làm được đâu.”

Yến Tương Lan chợt ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng muốn chảy xuống: “Ngươi!”

“Sao hả?” Ngọc Đồi Sơn cười hì hì: “Bằng không ngươi kêu Thịnh tông chủ tới bắt ta đến Giải Trĩ Tông?”

Yến Tương Lan bị chọc tức không nói nên lời, bờ môi mỏng run run.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu bỗng truyền tới luồng sáng chói mắt.

Ngọc Đồi Sơn cười nói: “Linh Nhi, nhìn kìa.”

Yến Tương Lan ngước đôi mắt đỏ hoe, xuyên qua cửa hang của địa mạch bị sụp một nửa nhìn lên trời.

Gió thổi bông tuyết bay tán loạn, tất cả Thiên Diễn như dòng sông bay tới dần dần tập trung trên người Ngọc Đồi Sơn.

Hắn giống như hồi trước cùng với Yến Tương Lan chơi nhiều trò chơi, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng gian xảo, vui vẻ mở miệng như đứa trẻ đùa dai.

“Bùm.”

Phút chốc, Thiên Diễn trên trời nổ tung như pháo hoa, mãi một lúc lâu sau tiếng nổ đinh tai nhức óc kia vẫn chưa lắng xuống,

Gốc rễ của Thiên Diễn nổ tung trên trời tạo ra biển sáng chói mắt.

Thịnh Tiêu từ trên bầu trời đã tản đi lôi vân bay xuống đất, sắc mặt u ám, ngẩng đầu nhìn mảnh vụn của Thiên Diễn bay tứ tán trong chu vi mấy trăm dặm xung quanh.

Một khi những mảnh vụn đó rơi xuống mặt đất, có lẽ sẽ san bằng toàn bộ Trung Châu thành bình địa.

Tất cả sinh linh đều không thể tránh thoát.

Thịnh Tiêu sầm mặt cầm kiếm Đông Dung, đang định cưỡng ép dùng linh lực ngăn lại, Nhượng Trần bỗng lên tiếng: “Không cần.”

Thịnh Tiêu nhíu mày quay đầu lại.

Nhượng Trần ngửa đầu nhìn ‘pháo hoa’ rợp trời bên trên, nhẹ nhàng nói: “Không cần ngăn lại.”

Vừa dứt lời, hàng trăm ngàn mảnh vụn sắp sửa rơi xuống đất bỗng giống như pháo hoa thật sự vậy, phát nổ đùng đùng tạo ra ánh sáng muôn màu.

—Đó là pháo hoa long trọng do Thiên Diễn nổ tung mà ra.

Chứ không phải là dư chấn gì cả.

Vô số đốm linh lực tựa như cơn mưa phùn rơi xuống, hòa lẫn với bông tuyết bay tới từng ngõ ngách hẻm hốc của Thập Tam Châu.

Tán tu bị ảnh hưởng bởi kịch độc ‘Khí Tiên Cốt’ ngửi thấy linh lực đậm đà kia, chất độc trong kinh mạch từ từ biến mất, đốm linh lực rơi xuống đất tới đâu là nơi đó mọc lên vô số linh thảo xanh tươi mơn mởn.

Vạn vật đang dần khôi phục lại sức sống dưới trời tuyết.

Từ đó, Thập Tam Châu không còn Thiên Diễn nữa.

Dư chấn của ‘Khí Tiên Cốt’ giống như là một trận đùa dai của Ngọc Đồi Sơn.

Cứ ngỡ ngày giỗ buông xuống, nhưng thật ra là một trận pháo hoa tuy ngắn ngủi mà rực rỡ.

Thịnh Tiêu kinh ngạc nhìn Hề gia vốn đã bị san bằng thành bình địa nay mọc lên vô số linh thảo xanh um, hắn đứng nhìn hồi lâu mới từ từ nhấc chân đi tới địa mạch Thiên Diễn.

Yến Tương Lan ngước nhìn bầu trời chìm trong pháo hoa rực rỡ, cảm nhận ‘Khí Tiên Cốt’ trong kinh mạch đang dần dần biến mất, y túm lấy tay áo của Ngọc Đồi Sơn tiện thể lau nước mắt, cố tỏ ra lạnh lùng nói: “Mụ nội ngươi.”

Ngọc Đồi Sơn cười nói: “Vậy mới đúng nè.”

Bởi vì Thiên Diễn tan vỡ nên trận pháp biến mất, thân thể của Ngọc Đồi Sơn cũng tỏa ra ánh sáng vàng, dần dần trở nên trong suốt giống như phân thần của hắn..

Yến Tương Lan nghiến răng, trên mặt cố tỏ ra như không có gì, nhưng bàn tay lại nắm chặt ống tay áo không chịu buông tay.

Khi Ngọc Đồi Sơn dựa đầu vào khuỷu tay của Yến Tương Lan, cảm nhận hơi ấm lần cuối cùng, bỗng lên tiếng: “Xin lỗi.”

Yến Tương Lan cố nén nước mắt, nghiến răng rít ra hai chữ.

“Cái gì?”

“Xin lỗi nhiều lắm, vì đã hủy hoại cuộc đời của ngươi.” Ngọc Đồi Sơn nói.

Nếu hắn không tồn tại thì tốt quá.

Hai mắt Yến Tương Lan rưng rưng chực trào lệ, y lạnh lùng nói: “Đứa nào nói vậy, ta còn sống khỏe chán, cuộc đời vẫn tốt đẹp.”

Sau khi hai người thoát khỏi Hề gia, Ngọc Đồi Sơn từng nói lời xin lỗi với Yến Tương Lan một lần.

Lúc đó Yến Tương Lan chỉ cảm thấy não của người này bị chó gặm mất một miếng rồi hay sao, tự dưng nói nhảm gì không biết.

Ngọn nguồn gây ra bi thảm của Yến Tương Lan có hàng tá, nào là trời xui đất khiến, nào là Thiên Đạo bất công, nào là lòng tham vô đáy của đám thế gia.

Y có thể hận bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể hận người bạn gắn bó trong cơn hoạn nạn với y là Ngọc Đồi Sơn.

Yến Tương Lan hung dữ trách mắng Ngọc Đồi Sơn xong, hắn ngoài mặt giả vờ cười hi hi ha ha giống như đã bỏ qua chuyện này, nhưng không ngờ qua nhiều năm rồi mà trong lòng của hắn vẫn canh cánh không buông.

“Không phải ngươi sai.” Yến Tương Lan ôm chặt lấy hắn: “Ta đã nói nhiều lần rồi, thật sự không phải là lỗi của ngươi, ta không trách ngươi— Chừng nào ngươi mới chịu tin ta đây?”

“Ngươi không trách ta thật sao…” Ngọc Đồi Sơn nói: “Vậy ta không còn gì nuối tiếc.”

Yến Tương Lan bị hắn làm cho nghẹn họng.

Thân thể của Ngọc Đồi Sơn giờ chỉ còn bán trong suốt, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Yến Tương Lan cứ thế im lặng ngồi đó với hắn.

Những gì muốn nói, hai người đều đã nói xong.

Ngọc Đồi Sơn im lặng cảm nhận hơi ấm của Yến Tương Lan, ý thức dần trở nên mê man.

Yến Tương Lan nắm tay Ngọc Đồi Sơn, cúi đầu nhìn bàn tay chồng chất vết thương dần trở nên trong suốt, nước mắt kiềm nén nãy giờ bỗng chốc vỡ òa.

Đột nhiên, Ngọc Đồi Sơn giống như rơi vào hôn mê sâu, đồng tử đen láy dần giãn ra mất tiêu cự, sau đó bỗng như hồi quang phản chiếu, trong nhất thời không nhớ bản thân đang ở đâu, thậm chí mình là ai cũng không biết.

“…”

Hắn mấp máy môi, dường như đang nói gì đó.

Yến Tương Lan vội vàng đeo hoa tai lên, nghiêng tai lắng nghe.

“Mẹ ơi.”

Hề Tuyệt mê mang gọi.

Yến Tương Lan sửng sốt.

“Mẹ ơi.” Hề Tuyệt ngây ngô hỏi: “…Chừng nào mới đem bánh ngọt tới cho con?”

Nói xong câu cuối cùng, thân ảnh gầy yếu đó liền hóa thành luồng khói mờ biến mất giữa không trung, chỉ để lại bộ áo hoa lệ, nhẹ nhàng đáp xuống khuỷu tay của Yến Tương Lan.

===Hết chương 101===